Không dám - Tuyết Lạc Thính Phong

Chương 1: GẶP MẶT MÀ KHÔNG NHẬN RA.

/4


CHƯƠNG 1: GẶP MẶT MÀ KHÔNG NHẬN RA.

"Không được động đậy!"

Giang Tuyết Tử hơi khom người, đứng ở bên ngoài đường chỗ rẽ vào cửa hàng hoa, cẩn thận nhìn trong tiệm mới thấy  Hà Lan Lam Phong tử . Đột nhiên cảm thấy sau thắt lưng bị một vật cứng chạm vào, ngay sau đó cả người bị một lực mạnh giữ chặt, khuỷu tay cong lại, hai tay bị giữ lại ở phía sau, thắt lưng không thể động đậy.

Chỉ trong chớp mắt, nhân viên nam cửa hàng kinh ngạc trợn trừng mắt, môi run rẩy nhìn mình chằm chằm. Sau lưng chính là cái kia người.

Hơi quay mặt lại, huyệt thái dương giật giật mấy cái. Giang Tuyết Tử hừ nhẹ một tiếng, trước mắt là một ngôi sao vàng sáng chói, thái dương đau nhức nhắc cô, mình thực sự đã bị người ta cố ý ép chặt hai bên. Ngẩng mặt lên thở hổn hển, gần như mở to miệng để thở, Giang Tuyết Tử hơi mở mắt ra, thấy một vật đen lạnh như băng chạm vào thái dương.

Súng!

Như vậy vật ở phía sau, có thể là dao găm loại nhỏ . Một cái tay còn giữ chặt hai cổ tay mình,  một cái tay khác đang cầm vào cò súng

Ước chừng qua 30 giây, hay là 40 giây, cơn choáng vẫn chưa hết. Huyệt thái dương đập thình thịch, vừa đau vừa nóng mà còn hỗn độn, ngày càng tăng. Trên đầu , ánh nắng tháng tư gay gắt, trong tiếng cãi nhau ồn ào phức tạp, làm cho người ta không thể mở mắt, hai chân mềm nhũn chỉ muốn ngã xuống.

Đang choáng váng, Giang Tuyết Tử nghe được người sau lưng dùng giọng nam khàn khàn nói: "Nói cho bọn chúng biết, tao muốn 500 vạn tiền mặt, một chiếc trực thăng, sơ tán con đường này, không được giữ lại bất kì ai. Nếu không, đầu của mày sẽ nở như một bông hồng."

Giang Tuyết Tử nặng nề thở một hơi, miễn cưỡng mở to mắt nhìn về phía trước, con phố yên lặng không một bóng người, nhân viên cửa hàng hoa vừa đứng trước mặt mình vài bước chân cũng không biết đã đi đâu. Ở phía trước cách mười mét , có ba người đàn ông mặc cảnh phục, ba người đều mang theo súng, đeo kính râm, không thể đoán được tuổi. Người đứng ở giữa có thể nhìn rõ mặt nhất, mũi thẳng, môi hơi mỏng, mặc dù đang đeo kính râm, nhưng cũng có thể nhìn ra là một người đàn ông anh tuấn.

Xa hơn chút nữa có hai chiếc xe cảnh sát đang đỗ, nhìn như vậy có thể thấy cả con phố này đều có người của cảnh sát mai phục.

Giang Tuyết Tử nhớ tới tin mới nhất trên truyền hình là tội phạm cướp của giết người liên hoàn, mà bên cạnh con phố này lại có một ngân hàng lớn, như vậy, hôm nay bản thân mình lại ở trong tay bọn tội phạm giết người, bị ép trở thành con tin uy hiếp cảnh sát..

Vật ở sau thắt lưng lại đâm sâu vào thêm một chút, cô chết lặng không còn cảm nhận được gì. Cả  người giống như đang ở trong không gian , hai chân mất cảm giác, mềm nhũn, đầu vô cùng nặng. Từng chữ người sau lưng nói, đều nặng nề như gõ vào chuông, mỗi một từ đều vang vọng vào tai cô, trong đầu như muốn nổ tung, ù ù như tiếng nước sôi, chỉ mơ hồ nghe tiếng người kia phát ra chứ hoàn toàn không hiểu hắn muốn nói gì.

"Chương Thần Dương, thả cô gái trong tay anh ra. Đừng mong cảnh sát sẽ đáp ứng yêu cầu của anh, hiện tại lựa chọn duy nhất của anh chính là buông vũ khí đầu hàng.”
Hình như có người nói bằng loa, Giang Tuyết Tử nghe rõ đôi câu, khóe miệng khẽ nhếch lên nở một nụ cười nhạt.

Có lẽ không còn hi vọng gì.

Ba, mẹ, ông ngoại, bạn bè, còn có người luôn chôn sâu ở trong lòng, kể cả viên cảnh sát đang đứng đối diện với mình, từ đầu đến cuối, cũng không thể trông cậy hay hi vọng có thể được cứu. Cứ như vậy mà chết đi. . . . . Có lẽ là, lựa chọn tốt nhất. . . . . . Sao?

Giang Tuyết Tử hít sâu một hơi, người đàn ông đằng sau cho phép cô hoạt động trong phạm vi giới hạn, chậm rãi đứng thẳng lưng lên. Ánh nắng ban ngày gay gắt làm cô nheo mắt, cô hơi cúi đầu, thời điểm vừa mở miệng, cổ họng hơi có vị tanh ngọt: "Anh bắt nhầm người rồi."

Súng trên đỉnh đầu ấn chặt thêm, máu đã ứ đọng lại ở miệng vết thương, ý muốn cô đừng có nói loạn nhiều.

Giang Tuyết Tử mỉm cười than thở: "Biết tôi vừa mới mua hoa vì cái gì không? Hôm nay là chủ nhật, tôi mới từ bệnh viện trở về, đã chẩn đoán chính xác  HIV giai đoạn cuối rồi, chính là Aids. Nói thật, chính bản thân tôi cũng không hiểu vì sao lại nhiễm cái bệnh này, chưa từng thử qua 419(*), cũng chưa từng chơi thuốc phiện, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ quen biết một người bạn trai, nửa năm trước vừa mới chia tay. . . . . ."
(*)419: for one night: tình một đêm.(mọi chú thích trong truyện là của người dịch)
Một trong ba người cảnh sát đứng cách đó không xa vừa muốn nói chuyện, đã bị người đứng ở giữa giơ tay ngăn lại. Đôi mắt trầm tĩnh đằng sau lớp kính râm hơi nheo lại, nhìn cô gái tóc dài mặc áo khoác bị ép về phía sau hơi ngẩng đầu, khửu tay bị cưỡng chế, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn nở một nụ cười giễu cợt, nhẹ giọng nói với người đằng sau điều gì đó.

Cô gái khoảng 26, 27 tuổi, dáng người cao gầy yếu đuối, khuôn mặt có  chút tiều tụy, thái dương bị họng súng chĩa vào còn có máu ứ đọng, sau lưng cũng rớm máu. Lưỡi dao trong tay tên tội phạm lóe sáng, dưới ánh mặt trời phát ra tia sáng lạnh lẽo.

Từ đầu cô gái chưa từng cầu cứu cảnh sát. Không có biểu cảm kinh hoàng biến sắc, không có ánh mắt tuyệt vọng, không có lớn tiếng kêu cứu, cũng không rơi nước mắt. Không phải cô gái mạnh mẽ nhưng lại có tinh thần trấn định như một nữ cảnh sát đã qua huấn luyện, tinh thần ổn định khiến đội trưởng trong ba người cảnh sát kia cũng cảm thấy quái lạ.

Hắn trước kia là bộ đội đặc chủng , thị lực và thính lực cũng rất tốt, hơn nữa còn có bản lĩnh đọc được khẩu âm.

Lúc này hắn đang quan sát cánh môi của cô gái kia động đậy, ánh mắt biến đổi dần theo lời nói của đối phương, xuất hiện một tia sáng lạ trong đáy mắt.
                              
Giang Tuyết Tử nói xong lời muốn nói, nhận thấy rõ ràng tiếc thở dốc ở sau lưng, vật nhọn sau lưng cũng không còn đâm sâu thêm nữa, tay của hắn cũng khẽ run.

Giang Tuyết Tử lộ ra một nụ cười châm chọc, nói tiếp: "Anh vừa mới chọn lầm người . Nếu như anh chọn nhân viên nam của cửa hàng hoa kia, có thể hắn còn giúp anh toại nguyện. Nhưng tôi lại không thể được. Tôi thể lực kém phản ứng cũng chậm, bị anh giữ chặt di chuyển chạy trốn cũng không thể theo kịp anh. Quan trọng nhất là tôi cũng không muốn sống nữa.”

"Anh nói xem, chọn một người không muốn sống nữa làm con tin có phải rất sai lầm không?"

Người đàn ông phía sau vốn  là một người to lớn, lại bị cảnh sát truy đuổi từ con phố bên cạnh nên đã trúng đạn. Nhất thời bị Giang Tuyết Tử nói những lời này làm cho hỗn loạn, còn chưa kịp xác nhận những lời này có đúng sự thật hay không, lại nghe cô nói tiếp: "Anh nếu không tin, túi trên vai tôi còn có một quyển sách, trong sách kẹp phiếu xét nghiệm mới lấy từ bệnh viện về, anh có thể nhìn xem."

Chỉ là do dự trong nháy mắt, người đàn ông dùng cùi chỏ giữ chặt hai cổ tay Giang Tuyết Tử, dao nhọn nắm trong tay di chuyển đến túi cô đeo ở trên vai. Chỉ trong một phần ngàn giây, Giang Tuyết Tử không chú ý đến nguy hiểm bị bắn ở trên đầu, chợt ngồi xuống, tuy nhiên tên tội phạm kia phản ứng cũng rất nhanh, kịp thời dùng cánh tay ghìm cổ của cô, hơn nữa đưa chân hất ngã cô, nhưng lỗ hổng này với các viên cảnh sát phục kích ở các nơi cũng đủ rồi.

"Phanh"  một tiếng, viên đạn găm giữa mi tâm(*) tên tội phạm. Hắn một tay vẫn đang cầm khẩu súng, tay kia còn nắm dao, trên mặt lộ vẻ không cam lòng, nhưng lại không chống cự được cái chết, chậm rãi  quỳ rạp xuống đất, trợn to hai mắt, hướng phía trước ngã xuống.
(*)mi tâm: điểm giữa hai đầu lông mày
Giang Tuyết Tử bị hắn hất ngã trên mặt đất, vạt áo xám hơi nghiêng, lộ ra một nửa xương quai xanh cùng nửa đầu vai.

Chậm rãi vươn tay, vô ý thức sờ đến huyệt thái dương bên phải, ngón tay còn chưa chạm vào, đã cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Ba người cảnh sát đứng cách đó không xa đi đến, người được gọi là Triển đội nhanh chóng kiểm tra hơi thở của tên tội phạm rồi sau đó hướng hai người khác ra hiệu cho họ khiêng thi thể đi. Cất súng ra phía sau, anh tháo kính râm xuống, khẽ nói vào bộ đàm ở cổ áo một vài câu, một bên ngồi xổm người xuống, khẽ xoay mặt Giang Tuyết Tử lại.

. . . . . .

Trong bệnh viện, kiểm tra đơn giản vài chỗ Giang Tuyết Tử đã tỉnh lại, vừa mở mắt, tầm mắt nhìn đến một bộ quần áo màu đen, tiếp theo là giày được đặc chế cùng ống quần bó.

Sau lưng có người hỗ trợ giúp đỡ nâng bả vai, tựa vào đầu giường. Một tay vừa muốn sờ huyệt Thái Dương, đã bị ngăn lại. Bàn tay khô ráo lại ấm áp cầm ở cổ tay mình, kịp thời ngăn bản thân cô cử động.

Giang Tuyết Tử hơi ngẩng đầu lên, tầm mắt theo bộ cảnh phục hướng lên trên, cuối cùng chỉ khẽ lướt qua khuôn mặt của người đàn ông kia, rồi lại rất nhanh di chuyển ánh mắt đi.

Triển Kình buông tay ra, đánh gia gương mặt có chút quen ở phía trước, khẽ nhíu mày.

Dừng một chút, hắn hỏi: "Có cần gọi điện cho người nhà của cô không? Bác sĩ vừa rồi đi, đầu cô bị thương cần tĩnh dưỡng, phần eo chỉ bị đâm ở ngoài da, không nghiêm trọng, chấn động nhỏ ở não có hơi phiền toái, qua một thời gian ngắn còn phải đến bệnh viên kiểm tra lại.”
Người đàn ông nói rất ngắn gọn, không thừa một lời những lời cần nói đều nói rõ ràng, nhìn ra được là một người có trách nhiệm nhưng không thích phiền toái. Giang Tuyết Tử vẫn không ngẩng đầu, cô hiện tại vẫn còn chóng mặt, không thể lắc đầu, chỉ có thể nói: "Cám ơn. Không cần."

"Tiền thuốc là anh trả giúp tôi sao? Bao nhiêu tiền, tôi…" Giang Tuyết Tử muốn quay đầu tìm túi của mình, đầu bên phải lại vô cùng đau đớn, giống như bị búa bổ, làm cho cô choáng váng đầu.

Người đàn ông bước tới hai bước, cầm túi của cô tới, đặt ở trong lòng: "Cô rất thông minh, có thể đấu tâm lý với tên tội phạm kia."

Bọn cướp bị bên cảnh sát gắn máy nghe trộm, sau khi Giang Tuyết Tử ngất đi, đồng đội trong cục đưa máy nghe lén tới cho anh, nội dung gần giống với điều anh đọc khẩu âm được khi ấy. Về sau đem người đưa đến bệnh viện cấp cứu, trong đội có hai người cần đăng ký, cần chứng minh nhân dân của cô, cũng giở qua qua túi của cô, bên trong không hề có quyển sách hay giấy xét nghiệm nào.

Là thành viên lớn nhất đội, lúc ấy đang tập kích chĩa súng vào mi tâm tội phạm lão Tiếu nói, đừng xem cô gái này bộ dạng yếu ớt nhưng sự can đảm này, đàn ông bình thường có khi còn không mạnh mẽ bằng.

"Tên kia đã cướp nhà băng của ba ngân hàng, đã giết bảy mạng người, hai tên đồng lõa đều đã chết hết, súng cũng chỉ còn lại một khẩu. Có thể nói cô rất may mắn, cũng rất mạo hiểm."

Mở đầu bằng lời khích lệ đơn giản, nhanh chóng kết thúc công việc, thật đúng với phong cách nói chuyện của người này. Giang Tuyết Tử không tiết động nở ra một nụ cười yếu ớt, tay tìm đến ví tiền trong túi xách, vừa muốn đưa ra, đã bị người đàn ông kia dùng lời nói ngăn lại: "Tiền đã do trong cục ứng ra, cô không cần đưa cho tôi."

Sau đó hai người đều không có nói chuyện.

Qua ước chừng có hai ba phút, Giang Tuyết Tử vịn tủ gỗ bên giường đứng lên, khẽ gật đầu với người kia: "Hôm nay cảm ơn mọi người."

Nói xong, ôm túi vào trong ngực, Giang Tuyết Tử mở rộng bước chân, chậm rãi đi ra khỏi phòng bệnh.

Triển Kình nhớ vết thương trên đầu cô, không kéo cô lại, mà là mở rộng bước chân, ba bước đuổi theo cô ở phía trước, ngăn trước mặt cô nói: "Lãnh đạo cho tôi nghỉ phép nửa ngày, tôi lái xe đưa cô về nhà."

"Không cần." Giang Tuyết Tử vẫn cúi đầu, người không biết còn cho rằng là cô ngại ngùng, Triển Kình ở cách cô một thước, có thể nắm bắt mọi biểu cảm trên gương mặt cô. Kinh nghiệm điều tra nhiều năm cho anh biết, biểu cảm trên mặt cô gái này, gọi là"Kính nhi viễn chi" (*) .
(*)Kính nhi viễn chi: kính trọng mà không gần gũi
Anh nghĩ mãi mà không rõ, vì sao người này lần đầu tiên gặp mặt, khiến anh sinh ra cảm giác đã quen biết từ lâu. Triển Kình hơi nhăn mặt, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về, đổi đề tài nói: "Tiểu thư cô không cần sợ, tôi không có bất kỳ ý đồ khác, đưa cô về nhà là nhiệm vụ của tôi."
Giang Tuyết Tử nói giọng nhàn nhạt , nghe không ra tâm tình: "Không cần. Tôi bị say xe, hơn nữa nhà của tôi cách đây không xa."

Môi nhẹ nhàng khẽ động, lại nói một tiếng cảm ơn, Giang Tuyết Tử bước thong thả, dựa theo bảng hướng dẫn, đi đến phía thang máy

Lần này, người sau lưng không cố chấp đuổi theo nữa.

-Hết chương 1-


/4

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status