Không dám - Tuyết Lạc Thính Phong

Chương 2: MƯỜI NĂM.

/4


CHƯƠNG 2 : MƯỜI NĂM.


Thang máy đến tầng một, Giang Tuyết Tử chậm rãi đi ra sảnh bệnh viện, đứng ở bên đường một lát, cuối cùng lựa chọn đi về hướng trạm xe buýt.

Tiền lương mỗi tháng của cô có hạn, đi taxi từ đây về đến nhà, ít nói cũng muốn năm sáu chục đồng, nhưng nếu đi xe buýt..., chỉ cần chuyển xe hai lần, cũng không đến ba đồng. Số tiền tiết kiệm cũng đủ để cô ăn một tuần lễ, hoặc là có thể mua một chậu cây vừa mới chọn trúng  màu lam có thể còn thừa tiền.

Theo buồng xe lắc lư rất nhỏ, Giang Tuyết Tử ngồi ở vị trí gần cửa xe, trong đầu vẫn đang có tiếng on gong nhỏ, rất chóng mặt, khoang ngực thỉnh thoảng dâng lên cảm giác buồn nôn. Giọng nam trầm tĩnh dễ nghe lại vang vọng bên tai, cùng với giọng nói của người thiếu niên trẻ trong kí ức giống nhau như đúc, Giang Tuyết Tử đột nhiên nhận ra, chính mình thậm chí không nhớ trong quá khứ anh đã lớn lên như thế nào.

Ý thức mông lung , nghe được có người nhiều lần xưng hô với anh là "Triển đội" , "Triển ca" , hơn nữa sau khi tỉnh lại tiếng nói, làn điệu, thói quen cùng cách dùng từ, cùng với cái nhìn thoáng qua, Giang Tuyết Tử có thể xác nhận được thân phận của người đó.

Toàn bộ thành phố B không người không biết  Triển nhị thiếu gia, Triển Kình.

Hóa ra anh đã đi bộ đội trở về, nhưng lại đổi nghề lên làm cảnh sát.

Mấy năm gần đây, mấy tiểu bối Triển gia ở quân chính(*) hay thương giới mỗi người đều như cá gặp nước, mà ngay cả người kém nhất năm đó đến nay đều là nhân vật nổi tiếng số một trong quân đội. Mười năm này, những nhà khác nhấp nhô lên xuống, có thành có bại, duy chỉ có Triển gia ngày càng thành công, người trẻ tuổi ở Triển gia, mỗi người đều đã có thể đảm đương tốt binh sĩ của mình.
(*)quân chính : quân sự và chính trị
Triển Kình vốn chính là một đứa trẻ rất có tiền đồ ở Triển gia, lúc trước ông ngoại cũng đã từng nói qua, con gái nhà ai có thể gả cho vị nhị thiếu gia này, không quá mười năm, nhất định là đệ nhất phu nhân trong giới quân sự.

Nhưng bây giờ những điều này đều không liên quan tới cô.

Giang Tuyết Tử dán chiếc băng gạc lên trán, tay vịn thành ghế phía trước, im lặng nở một nụ cười.

. . . . . .

Trong bệnh viện, Triển Kình cau mày đứng ở bên cửa sổ. Thị lực của anh rất tốt, từ nơi này nhìn ra ngoài, có thể thấy rõ ràng cô gái kia thong thả đi ra cửa bệnh viện, đứng ở đó mà ngơ ngẩn cả người, sau đó đi bộ về bến xe buýt!

Anh đã sớm biết câu " nhà rất gần " kia không phải là nói thật, khu dân cư bên cạnh đều là người nhà của bệnh viện, nếu ở kề bên này, căn bản cô không phải đi xe buýt.

Bác sĩ mặc áo blouse trắng chạy tới, chiều cao sao với Triển Kình thì thấp hơn một chút, khuôn mặt lại mang vẻ nhã nhặn tuấn tú, xuất chúng hơn người. Hết lần này tới lần khác thằng nhãi này còn biết nụ cười của mình có sức ảnh hưởng như thế nào, trên đường đi tới, không keo kiệt chút nào nở nụ cười ôn nhu, khiến cho y tá và bệnh nhân nữ đi qua lại trên hành lang đều phải liếc nhìn.
Người còn chưa đi đến gần, tiểu tử này đã cười lên tiếng: "Ơ! Đây không phải anh Triển sao ? Sao còn chưa trở về trong cục? Hay là còn chờ để mời  ăn em cơm?"

Triển Kình giãn lông mày ra, ánh mắt không rời khỏi bóng dáng màu xám ở phía xa. Tống Phong Thành theo ánh mắt của anh vừa nhìn, như hiểu được chuyện gì xảy ra, cười trêu chọc nói: " Cái này không giống như phong cách Triển ca của chúng ta nha ! Nhìn thuận mắt mà nàng đã đi quá xa, còn chàng ở đây vẻ mặt hiu quạnh không biết phải làm sao!"

Triển Kình rốt cục đứng cách ra khỏi tên này: "Ngoại khoa rất rảnh rỗi?"

Tống Phong Thành tao nhã cười: "Thực sự không có chuyện lớn gì."

Triển Kình chẳng muốn nói nhiều cùng hắn, ngừng một lát mới hỏi: "Trước khi kiểm tra thì điền vào đâu?"

Tống Phong Thành thu lại nụ cười, hai bàn tay đút vào túi áo khoác ở hai bên, giữa lông mày có chút không đếm xỉa tới quần áo chỉnh tề: " Anh Triển , em bản chất là hay nói đùa. Cô gái kia gia cảnh không phải bình thường, anh tốt nhất đừng đụng."

Triển Kình  nhếch khóe mắt lên: "Ai?"

Tống Phong Thành nhàn nhạt nói ra một chữ: "Giang."

"Cô ấy là cháu ngoại của Giang gia "

Triển, Tống, Triệu, Đường, Giang, năm gia tộc lớn ở thành phố B, vốn Giang gia đi đầu, có lẽ ước chừng hơn mười năm gần đây, Giang gia dần dần đi xuống.

Người biết rõ nội tình nói,  Giang lão gia tử vì nuông chiều cháu gái mà dẫn đến chuyện này, tự mình làm chuyện xấu mặt thì không nói, vậy mà còn liên lụy cả Giang gia tổn thất nặng nề, đắc tội quân chính hai giới bị Triệu gia chèn ép, tự thân tại thương, vị chí ở quân chính xuống dốc không phanh , từ đó cũng không còn khôi phục lại huy hoàng ngày xưa. Mà trong Giang gia, để cho mọi người thổn thức không thôi , con gái Giang gia trước khi chết có một đứa con gái, Giang Tuyết Tử.

Kỳ thật người sáng suốt đều nhìn ra được, Giang gia suy tàn không phải một ngày hay hai ngày, mà là trải qua thời gian dài ngày càng nông cạn, có thể không bàn đến là tự bản thân Giang gia hay là do người bên ngoài tác động, bên ngoài cũng sẽ không nói như vậy, cũng vĩnh viễn không thể nói như vậy. Cho nên Giang Tuyết Tử  có thể sống được do có mẹ chịu tội thay, trong truyền thuyết  hồng nhan họa thủy, người có kiến thức đều hiểu. Đem Giang gia quấy phá long trời lở đất, đầu nghiêng một cái chân vừa đạp, xảy ra tai nạn xe cộ chết.

Xe thể thao Porsche màu đỏ lao ra rào chắn, trượt xuống triền núi, lúc ấy có không ít người mắt thấy xe nổ mạnh bùng lửa, liền cá toàn thây đều không lưu lại.

Vì vậy người gánh chịu tất cả tiếng xấu khi ấy, dĩ nhiên là Giang Tuyết Tử khi ấy mới 17 tuổi.

Năm cô 17 tuổi, cô là bảo bối được nâng niu trong tay ông bà,  công chúa Giang gia chói mắt đến nỗi không có người nào can đảm dám nhìn thẳng, sau ấy, cô ngay cả trên dưới Giang gia hận không thể lấy tay dùng chân nghiền như  một cọng cỏ, như một câu chuyện cười ở thành phố B.

Người Giang gia hận cô, hận đến đem cô rút gân lột da cũng không hết hận, cho nên ngay cả đại học cũng không thi, 19 tuổi năm ấy liền bỏ học ở nhà. Người ngoài xem thường cô, cho rằng cô giống mẹ cô đều là khắc tinh, đều là tai họa người chết không đền mạng, tiểu yêu tinh, cho nên chỉ cần có chút thân phận địa vị lại hiểu rõ chuyện xưa, sau lưng hay trước mặt đều cười giễu cợt nguyền rủa cô.

Giang lão gia còn sống, không có người dám trực tiếp đụng đến cô, kể cả những người anh họ chị họ hận cô thấu xương, kể cả những kẻ ngoài trào phúng khinh bỉ, hận không thể dìm chết nàng trong màn nước bọt của bọn họ.

Cho nên cả thành phố B đều cho rằng sự tồn tại của cô là đáng xấu hổ.

Tống Phong Thành mới nói được một nửa, Triển Kình cũng đã nghĩ tới.

Mười mấy năm trước, anh tròn mười tám tuổi, Triển gia mở yến tiệc mừng sinh nhật anh, Giang gia đã cho người con gái này tới chúc mừng, tặng anh chiếc đồng hồ nhãn hiệu nổi tiếng giá trị hơn mười vạn tệ, hơn nữa còn nhảy cùng anh ba điệu. Khi đó Triển gia chưa làm nên trò chống gì, chủ nhân thực sự là các chú nhưng không có bản lĩnh. Rất nhiều người đều cho rằng Triển gia sống không qua nổi khi ấy, nhưng ai biết cuối cùng không những chống đỡ được lại còn suốt ngày giễu võ giương oai, khiến cho vô số thiếu nữ hướng tới công chúa kiêu hãnh.

Anh nhớ rõ khi cùng cô khiêu vũ, mắt cô mở rất lớn, luôn luôn ngửa đầu nhìn tới mặt anh, thỉnh thoảng mở miệng hỏi những vấn đề linh tinh, thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu, cũng không phải bản tính kiêu căng khiến người ta chán ghét.

Lúc ấy anh 18 tròn tuổi, tiểu nha đầu này khi ấy tầm 14 15 tuổi, chỉ cao tới ngực của anh. Mái tóc đen thẳng làn da tuyết trắng, trên tóc cài duy băng màu hồng phấn, mặt trái táo, mắt to long lanh nước, thời điểm ngẩng đầu, trong mắt chính là hình phản chiếu của người đối diện.
                         
Chỉ dựa vào vẻ bề ngoài, có thể làm cho những người đàn ông khác cam tâm tình nguyện đi theo phục tùng.

Anh nhớ khi ấy mình cũng có chút yêu mến đối với cô bé này. Về sau Giang gia vô tình cố ý gán ghép bọn họ, cha mẹ của mình cũng không quá phản đối. Ngẫu nhiên tham gia party cùng nhau hay cơ hội cùng đi dã ngoại, ba mẹ vẫn luôn nhắc nhở anh, mời cô cùng đi chơi

Có lẽ được nuông chiều từ nhỏ, cô bé cũng rất ít nói, tính cách cũng có thể nói một là một hai là hai. Bên cạnh vây quanh không ít cả trai lẫn gái, bất kể bé hơn hay nhỏ hơn cô, đều nghe theo lời cô nói, cho dù cô định làm. Bản thân cô cũng không phải cô gái khó lấy lòng, chỉ là những người vây quanh kia ân cần quá mức, vắt óc tìm mưu kế muốn lấy lòng hòn ngọc quý trong tay Giang gia. Cô cũng không phải cô gái thích cười nói, nói chuyện cùng người khác luôn mang theo giọng điệu ra lệnh lãnh đam, kiến cho người ta nghĩ rằng cô là người khó tính, lạnh nhạt cao ngạo khó có thể lấy lòng. Năm đó cả thành phố B đồn rằng cô là môt tiểu mỹ nhân tương lai sẽ là bông hoa khó hái hơn cả mẹ cô, thừa hưởng toàn bộ nét đẹp của mẹ, trở thành người đẹp nhất thành phố B, tất cả đàn ông đều muốn cưới về làm vợ.

Có thể cô thích nói chuyện cùng anh, hơn nữa mỗi lần gặp mặt, đều hỏi anh những vấn đề kì quái. Ví dụ như hỏi anh bộ đội thường dùng súng gì, hoặc như có từng tận mắt thấy tội phạm giết người hay chưa. Nói tóm lại, không giống như những vấn đề mà con gái ở tuổi cô khi ấy hứng thú.

Giang gia xảy ra chuyện vào mười năm trước, hai người khi ấy cũng đã không gặp nhau hai năm, anh lúc ấy đang trong quân đội, đến ba năm sau mới trở về, rồi sau đó lại ra nước ngoài, đến hơn nửa năm trước mới xuất ngũ, được điều đến thành phố B làm đội trưởng cảnh sát. Những chuyện về Giang gia, anh cũng qua loa nghe người nhà nhắc tới, nhưng không ai nói cho anh biết Giang Tuyết Tử đã phải gánh chịu những gì. Hoặc do ba mẹ lo lắng khi ấy đã từng nhận lời với Giang lão gia, bàn chuyện cưới xin khiến anh xấu hổ; hay hoặc giả là mọi người trong Triển gia đều biết tính cách của anh không ai dám vô duyên vô cớ ở trước mặt hắn nói huyên thuyên, bởi vậy những chuyện về Giang Tuyết Tử, cho tới hôm nay anh mới hiểu rõ.

Vừa rồi cô gái kia tỏ ra không quen biết anh, ngay cả khi nói chuyện cũng không chịu nhìn thẳng anh, có lẽ đã nhận ra anh từ đầu.

Sợ anh cũng giống những người khinh khi giễu cợt cô, hay là sợ anh sẽ nhận ra thân phận của mình, coi cô như thuốc độc tránh còn không kịp? Dù sao trong lòng cô, anh đã từng thân thiết với những người anh họ của cô, cũng không khác đám người kia là bao.

Tống Phong Thành thấy Triển Kình hồi lâu cũng không nói gì, ánh mắt lại vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng có chút sốt ruột, vỗ vai Triển Kình nói: "Anh, em nói trước cái này, Triển đội anh đừng lưu luyến không rời nữa. Thành phố B không thiếu nhất chính là những cô gái xinh đẹp, những bé trai đáng yêu cũng không thiếu, trưa nay em mời, đế quốc xanh, như thế nào, bạn tốt đó ! "

Triển Kình không nói gì, đi cùng với Tống Phong Thành ra thang máy.

-     Hết chương 2 -


/4

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status