Không dám - Tuyết Lạc Thính Phong

Chương 3: Giang gia

/4


CHƯƠNG 3 : Giang gia
Editor : ngansieunhann


Tắt máy tính, điều hòa, kiểm tra cửa sổ, tắt đèn, khóa cửa, hoàn thành một loạt các động tác, Giang Tuyết Tử cuối cùng cũng đeo balo lên vai, cất kỹ chìa khóa, đi ra sau thư viện, đón xe buýt về nhà.
                    
Thái rau, nấu cơm, mở máy tính, kiểm tra hộp thư cùng QQ (*), cuối cùng ngồi trên ghế, vừa húp cháo vừa xem hình ảnh tấm vé trang web du lịch trong nước vừa mới đăng.
(*)QQ : phần mềm chat của TQ
Tháng năm ban đêm không còn khô nóng, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào mang theo hương hoa nhàn nhạt,  là mùi hương hoa hồng mà lầu dưới trồng.
                              
Cơm tối ăn đơn giản, Giang Tuyết Tử tắt trang web đi, bưng bát đũa đến phòng bếp rửa sạch.

Cách lần gặp Triển Kình khi trước đã một tháng, dù bây giờ mạng lưới quan hệ của mình cũng không thể tra bất kì thông tin gì về anh. Nhưng có thể khẳng định một điều, cuộc sống của đối phương sẽ càng ngày càng tốt, suy nghĩ, anh ấy cũng đã đi từng ấy năm, lại từ bộ đội chuyển nghề trở về, công tác ổn định, tiền lương có phần thưởng, xem dạng như vậy, không bao lâu nữa có thể sẽ lập gia đình.

Nhớ lại hình ảnh hơn mười năm trước hai người quen biết nhau , Giang Tuyết Tử không tự giác cong khóe môi tạo thành nụ cười nhạt. Có người nhớ lại sẽ cảm thấy kỳ diệu, có người nhớ lại lại cảm thấy phiền não, có thể những người kia không phải người mình có thể dựa vào. Nếu như tốt, dễ dàng như thêu hoa trên gấm, nếu như không ổn, cũng có thể tiện tay vứt đi, lắc lắc đầu trở về hiện tại
Duy chỉ có cô, ngoại trừ những kí ức ngắn ngủi có thể nhớ lại, nghiền ngẫm, cũng không có vật gì để giữ lại lưu niệm.

Bởi vì cô và người ấy không cùng một thế giới.

Sau khi mẹ qua đời, lo hoàn thành xong việc học cao trung, đại học chỉ học nửa năm, đã bị  ông ngoại ra lệnh ở nhà tự kiểm điểm bản thân. Rồi sau đó bị cấm túc ở nhà một năm, đã có người an bài cho cô tới làm quản lý thư viện tới bây giờ. 6 năm trôi qua rất nhanh, cô mới đầu còn ngây thơ cảm thấy bất an, nơm nớp lo sợ, càng về sau không tin không cam, bệnh tâm thần, cuối cùng tất cả tâm tình đều về con số 0.

Mặc kệ nước mắt chảy, nhiều nhất cũng chỉ có thể khóc đến mù, tâm tình như ngôi sao trên bầu trời đen đã tắt ánh sáng, nuốt chửng tất cả, cuối cùng lại chìm xuống vực sâu.

Cuối cùng, cô cũng học được cách buông bỏ. Tất cả đam mê của tuổi 17 đều cắt vụn như quần áo, cuốn lạ một chồng, đặt ở đáy rương, từ nay về sau không bao giờ đụng tới nữa.

Vì vậy luyện tập đến bây giờ không còn coi trọng thắng thua.
Tết âm lịch hàng năm là dịp một nhà tổ chức tiệc mừng năm mới, tất cả mọi người khi ấy ở đây chỉ trừ ông ngoại muốn gặp cô, có chuyện gì cũng chỉ bảo trợ lý gọi điện thông báo.

Mỗi lần ăn bữa cơm đoàn viên, cô phải rời đi thật nhanh, bởi vì người nhà Giang gia muốn tụ tập nói chuyện phiếm, chỉ có cô tẻ nhạt lạnh ngắt, người lớn nói chuyện ít khi quan tâm tới cô. Cần cô dự họp cũng chỉ vì hai chữ " đoàn viên ", hoàn thành Giang gia người một năm chỉ cần lần thứ nhất  hạnh phúc viên mãn.

Tiền lì xì do Giang gia chuẩn bị hàng năm cũng không có phần của cô, anh họ chị họ mở tiệc cưới cũng không mời cô tham dự, cuộc họp đại gia tộc lại càng không muốn có mặt cô. Cô giống như một lời nguyền rủa của Giang gia, găp nàng giống như gặp vận rủi, nhưng lại không ai dám quên đi sự hiện diện của cô. Bởi vì cô tồn tại, nhắc nhở bọn họ nỗi nhục mười năm trước, cũng thúc giục người trẻ tuổi ở Giang gia phải quyết chí tự cường, nhặt mặt mũi đã mất của Giang gia về.

Chuông điện thoại cắt đứt hồi ức của cô, Giang Tuyết Tử mắt nhìn máy điện thoại nhắc nhở  dãy số, lúc nâng mic đã chuẩn bị tốt.

"Ngài khỏe."

"Thứ sáu anh ba của cháu sẽ đến."

Đầu bên kia điện thoại truyền đến  thanh âm già nua làm cho cô sững sờ. Nghĩ là sẽ giống như mọi ngày, là trợ lý Lâm gọi điện thông báo cho cô, không ngờ là đích thân ông ngoại gọi điện tới.

"Vâng." Giang Tuyết Tử lên tiếng, cảm thấy yết hầu hơi khô sáp, ngứa , lại có chút ẩn sâu  đau nhức.

Đầu bên kia điện thoại dừng một chút, còn nói: "Ăn mặc đẹp một chút anh ba của cháu muốn giới thiệu người, muốn cẩn thận đón tiếp."

"Vâng."

Khác khi còn bé, từ sau khi chuyện kia xảy ra, khi cô cùng ông ngoại nói chuyện, chỉ có thể nói"Đúng vậy" , " vâng " " con biết rồi " trả lời rất tùy tiện. Mà Giang Tuyết Tử lại không biết chuyện gì tiếp với ông cho nên mặc dù đối với phương lúc nói chuyện giọng điệu chậm lại, cô cứng ngắc nói một chữ " đúng vậy " , rồi không nói tiếp.

Bên kia điện thoại im lặng một lúc, giống như truyền đến thở dài một tiếng, liền tắt máy.

Trong loa truyền đến tiếng " tút tút ", Giang Tuyết Tử chậm rãi để điện thoại xuống, quay sang, thấy trên chiếc gương lớn là hình ảnh của chính mình.

26 tuổi, trong nhà rốt cuộc cũng nhớ đến đứa con bị bỏ rơi này, gả cô đi đồng thời kiếm lợi từ việc này sao? Có thể từ lúc Giang gia đem cô nhốt ở nhà, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng thấu, thanh danh của cô đã hôi thối không chịu nổi. Có vết xe đổ của mẹ cô, còn có gia đình nào bình thường mà muốn lấy cái tiểu tạp chủng này về nhà?

Giang Tuyết Tử nhìn gương nở nụ cười, cho dù như thế nào, đều là trong nhà  an bài. Bọn họ không cảm thấy cô xuất hiện dọa người, cô còn lo lắng cái gì!

. . . . . .

Tối thứ sáu.
Trên người mặc bộ lễ phục của channel, cho dù là màu sắc hay kiểu dáng cũng không còn thịnh hành, màu trắng còn khiến người ta cảm thấy có chút ảm đạm. Quần áo mười mấy năm trước, di vật của mẹ để lại cho cô không nhiều lắm. Tuy nhiên đã cẩn thận giặt lạ, trên mặt vải  xúc cảm cũng mềm nhẵn như trước, có thể không bàn đến màu sắc và kiểu dáng lạc hậu, Giang Tuyết Tử cũng có chút xấu hổ.

Chỉ trang điểm nhẹ, lại dùng tay đè vào trán không đủ phấn lót để dùng, chút xấu hổ kia cũng tan thành mây khói.

Cô vốn đã không còn là thiên kim tiểu thư, người trên dưới trong Giang gia không ai là không biết, nếu cô có thể ăn mặc đẹp đó mới gọi có quỷ!

Đã như vầy, còn điều gì khiến cô băn khoăn khi không có quần áo đẹp mà cảm thấy xấy hổ ? Đến nơi thì cũng không có ai chú ý,  không phải tốt sao! Chẳng hiểu đến sớm để làm gì. Chuyện thông gia này, vốn là không phải là người nào đều gánh chịu nổi. Không cam lòng như thế nào, khóc gào muốn tự do, vậy phải xem giá trị của cuộc hôn nhân này mới được.
                                        
Dưới lầu, xe của Tiểu Lâm đã đợi. Giang Tuyết Tử lên xe, lái xe chuyển động tay lái, xe quay đầu lại,đi ra khỏi tiểu khu.

"Ngũ tiểu thư." Tiểu Lâm ngồi ở chỗ ngồi kế bên, có chút bất mãn nhìn quần áo trên người cô.

"Ngũ tiểu thư có đồng ý tôi đưa cô đi chọn quần áo không?" Tiểu Lâm mắt nhìn mặt đồng hồ trên cổ tay  , nhíu nhíu mày: "40 phút nữa yến hội mới bắt đầu, Bang tử, đi đường số 5."

Giang Tuyết Tử há to miệng, cuối cùng cũng không nói gì.

Nói quần áo cô không được đến ? Vô luận là vị ấy Giang gia giở trò quỷ, cho dù là người trợ lý trước mắt này không có điểm đáng ngờ, có phải cuối cùng tất cả gách nặng đều muốn cô chịu. Bởi vì bất cứ người nào Giang gia, đều hữu dụng hơn cô.

Bởi vì không có cái tác dụng khác, cho nên mới để cô gánh chịu sai lầm của mẹ năm ấy, dùng để chặn lời qua tiếng lại bên ngoài.

Giang gia chỉ là quá không may, sinh ra một cô gái như vậy, những người khác chỉ là đi theo không may mà thôi.

Chính là như vậy a.

Tác dụng của cô chỉ có vậy mà thôi.

. . . . . .

Thay một một váy lễ phục ngắn tới đầu gối có màu giống băng, trên chân  cũng là giày xăng đan thủy tinh cao ba phân, bên ngoài còn có túi xách tay gắn ngọc trai, trong túi còn có thỏi son màu, dùng để cô trang điểm lại. Sự phục vụ chuyên nghiệp này rất tốt, ngoại trừ việc phối hợp quần áo, còn giúp trang điểm, chân và tay lộ ra ngoài cũng phủ phấn khiến làn da có màu sáng hơn.

Giang Tuyết Tử theo xe xuống, anh hai và anh ba đã đứng ngoài cửa, Giang Tử Xa, Giang Tử Sênh. Hai người đều mặc âu phục, Giang Tử Xa một thân màu đen, Giang Tử Sênh thì mặc âu phục màu xám với quần nhung màu đen. Hai người vóc người giống nhau, mặt mũi đứng gần cũng có chút giống nhau , đều là bộ dạng nhã nhặn lịch sử, chỉ là khí chất khác nhau, mặc dù chỉ gặp lần đầu tiên, cũng tuyệt đối sẽ không nhận lầm. Giang Tử Xa luôn ăn nói thận trọng, Giang Tử Sênh thì không lúc nào không cười, có thể ai cũng biết, mọi người trong Giang gia từ già đến trẻ ngoại trừ Giang lão gia, khó khăn nhất chính là đối diện với vị hồ ly này !

Giang Tuyết Tử đi đến gần, sắc mặt bình thản gọi một tiếng: "Anh hai, anh ba. "

Giang Tử Xa nhàn nhạt "Ừ" nói: "Anh ở bên này nhìn, em với cậu ba vào trước đi."

Giang Tử Sênh ít lời hơn, chỉ hơi gật đầu, xoay người dẫn cô vào trong.

Tiểu Lâm ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích nguyên nhân đến muộn, còn khẽ liếc Giang Tuyết Tử ở bên này, âm điệu trong giọng nói cũng không phải không có phàn nàn. Giang Tuyết Tử coi như không thấy, nắm chặt túi trong tay, đi theo sau Giang Tử Sênh vào biệt thự.
          
Xuyên qua bữa tiệc ở đại sảnh, Giang Tử Sênh lấy trong tay bồi bàn một ly rượu khẽ nhấp, cũng không quay đầu lại đi đến đình viện phía sau biệt thự. Giang Tuyết Tử cũng không lên tiếng, yên tĩnh  đi theo phía sau.

Trong đình viện trồng cây xanh quanh năm, theo tầm mắt dần dần mở rộng, khoảng lớn màu sắc rực rỡ đập vào mắt, khiến cho người ta cảm thấy đêm tối thật mát mẻ. Bể phun nước cách đó không xa được trang trí hơn mười bồn hoa tươi màu sắc trang nhã,  ở giữa là bức tượng Mỹ Nhân ngư đứng thướt tha, đá cẩm thạch trắng noãn chìm trong bóng của cây hạnh, ánh sáng khiến vẻ mặt Mỹ Nhân Ngư xinh đẹp lộng lẫy lên vài phần.

Giang Tử Sênh nhấp môi rượu, đứng ở một gốc cây to lớn, chậm rãi nói: "Tuyết Tử, em cũng không còn nhỏ."

"Mấy ngày hôm trước anh cùng ông đề cập qua, nói muốn giúp em cùng một mối hôn sự. Ông không có phản đối. Anh cũng không phải là ghét em, sẽ không tùy tiện đem em gả cho một người không nhìn được."

Giang Tử Sênh có chút ngạo nghễ nhìn Giang Tuyết Tử đang đứng cúi đầu ở một bên: "Tiệc rượu tối nay, có thể đi vào toàn là thương nhân lớn ở thành phố B. Trong đó có mấy người không sạch sẽ lắm, đến lúc đó nhớ nhìn kỹ ánh mắt của anh."

"Chuyện năm đó đến nay cũng đã ít người nhớ tới, em chỉ cần nhớ rõ đừng động đến anh năm, đừng trêu trọc người không thể trêu trọc . Còn lại những cái này, chỉ cần em thích, anh ba cam đoan với em, nhất định sẽ khiến gia đình hắn quang minh chính đại cưới em vào nhà!"

Giang Tuyết Tử tức thời chen lời: "Cám ơn anh ba."

Giang Tử Sênh nâng khóe miệng cười cười: "Dáng người Tuyết Tử xinh đẹp, giống như khuôn đúc ra cùng bác nhỏ, nhưng em cùng bác tức khí chất không giống nhau. "

Giang Tử Sênh chậc lưỡi, giống như có chút cảm khái  nói: "Bác nhỏ năm đó được vinh quang là người đẹp nhất thành phố B, những người đã gặp qua đều nói, đây chính là đóa hoa tường vi nóng bỏng. Em còn kém một chút, không có loại khí chất của bác nhỏ năm ấy."

"Nhưng mà như vậy là đủ rồi. Những năm này người ngoài không biết nhà ta còn có Ngũ tiểu thư, khi chị cả kết hôn, tất cả mọi người đều biết, rất nhiều người muốn kết hôn với con gái Giang gia, đối với Tiểu Ngũ em cũng cực kì hiếu kỳ. Em nhân cơ hội này chăm sóc bản thân một chút, chậm rãi chọn một hai người, không là vấn đề."

Giang Tuyết Tử khống chế cảm xúc của mình, không đi sâu vào ý tứ mà Giang Tử Sênh nói. Hạ con mắt vẫn luôn luôn nhìn mũi chân xuống sang hồ cá, giống như hận không thể trực tiếp dùng ánh mắt chằm chằm cá tự đi ra.

Giang Tử Sênh uống xong non nửa ly rượu đỏ, xoay người nhìn Giang Tuyết Tử như vậy, còn tưởng là cô ngại ngùng, cười nhéo nhéo gương mặt của cô: "Được rồi! Đều là người một nhà, anh ba cũng không nói điều này với người ngoài, em hãy ghi nhớ ở trong lòng."

Giang Tuyết Tử đứng tại tại chỗ không dám động, chờ Giang Tử Sênh rút tay lại, lại nhẹ nhàng gõ đầu, lên tiếng.

Giang Tử Sênh đi rồi, cô một mình đứng trong đình viện một hồi lâu, âm nhạc trong đại sảnh truyền thẳng tới. Cô ngẩng mạnh đầu, lúc này mới phát hiện, không biết khi nào thì, trời đã sớm tối đen.

. . . . . .


/4

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status