Không dám - Tuyết Lạc Thính Phong

Chương 4: TIỆC RƯỢU

/4


CHƯƠNG 4 : TIỆC RƯỢU
Editor : ngansieunhann


Triển Kình không ngờ, khi gặp lại là trường hợp như thế này

Giang Tuyết Tử hôm nay ăn mặt rất hợp. Bộ lễ phục màu băng lam này càng làm tôn thêm làn da trắng như tuyết của cô, chân dài eo nhỏ tóc đen như gấm, giày xăng đan thủy tinh trên chân làm cho vóc dáng cô vốn đã cao gầy  lại lộ vẻ cao gầy, cảm giác có chút yếu đuối nhu nhược.

Nhưng trước không lâu, anh cùng tất cả mọi người trong đội  mọi người đều được chứng kiến, cái vẻ bề ngoài yếu đuối của cô gái này tứ lạng bạt thiên cân như thế nào, chỉ dùng mấy câu đơn giản đã có thể lừa tên tội phạm giết người hung bạo, trong tình huống đối phương còn đang cầm súng cùng dao găm, tỉnh táo phối hợp với các tay súng bẳn tỉa ở xa, tự cứu bản thân thoát hiểm thành công.

Da cô vốn đã trắng, mặc bộ váy này lại càng lộ rõ, khuôn mặt dịu dàng nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay , khuôn mặt trái táo ngọt ngào hôm nay lột xác thành khuôn mặt trái xoan kiều mị, sắc môi  rất nhạt, giống màu của quả anh đào. Mắt trang điểm hơi đậm, là một đôi mắt trắng đen rõ ràng, cuối đuôi mắt, khẽ liếc một cái có thể quyến rũ linh hồn nhỏ bé của người ta.

Quả thật ở trường đã có người bị như vậy, bị cô câu mất hồn vía quây quanh cô.

Anh nhận ra người đàn ông đứng ở bên phải cô, cháu ba của Giang lão gia, trên thương trường biệt hiệu hắn Ngọc Diện Hồ ly, anh em nhà mình mấy năm nay người dám dối đầu với hắn đã giảm đi không ít. Về sau này, hàng năm ở thành phố B, anh em trong nhà đều không quên nhắc tới vị anh ba này.

Những người vây quanh người kia, ngoại trừ có tiểu công tử của Đường gia, không có ai thấy quen mặt. Tuy nhiên mỗi người đều có dạng " chân chó "(*), người biết nhìn đều hiểu, ánh mắt gian tà đảo quanh trên người Giang Tuyết Tử, không có một cái ra hồn .
(*)chân chó : ý chỉ nịnh nọt, tâng bốc

Triển Kình đứng tại chỗ, có chút khó chịu  nhìn quét qua một vòng. Ngoại trừ hai vị Giang gia  còn có tiểu công tử Đường gia, chỉ sợ có thể giữ thể diện nhất ở đây , chính là hai anh em Triển gia anh .

Triển Phong đưa một ly rượu qua, nhìn theo anh mắt của anh, hiểu rõ cười: "Hóa ra tiểu tử có mục đích này, thật sự là tính toán tỉ mỉ, chỉ có lợi mà không có lỗ!"

Triển Kình quăng cho anh cả của mình một ánh mắt khó hiểu, Triển Phong lắc ngón trỏ, lại nhấp một ngụm rượu vang :"Cô gái kia đụng không được, đổi người khác, không cần em nói, anh cả giúp nói tốt cho em."

Triển Kình bị giọng điệu cảnh cáo của anh cả không khác Tống Phong Thành là mấy, lông mày nhíu một cái nói: "Thật là nhiều chuyện, em cứ cố ý muốn tiếp cận cô ấy, không được sao!"
Triển Phong mắt không chớp, uống rượu gật đầu: "Đi, như thế nào không được. Đã nhiều năm như vậy, em trai của anh bắt đầu nhớ nhung con gái, muốn người đẹp trong nước nào anh cũng cho em cả!"

Triển Kình tức giận  liếc qua: "Em nhớ anh là thương nhân , không phải là bà mối. "
Triển Phong im lặng cười động cười, khóe miệng nhẹ phác thảo: "Kỳ thật không khác lắm."

Hai người đang nói chuyện, Giang Tử Sênh đối diện đã phát hiện ra, chủ động đi tới. Bưng ly rượu đỏ nhẹ nhàng cười nói: "Trái đất tròn thật nhỏ, không nghĩ tới lại có thể mời được hai vị thiếu gia của Triển gia, Giang mỗ thật sự vinh hạnh đón tiếp."

Triển Phong nhẹ nhàng một gât đầu Giang Tử Sênh: "Tam thiếu khách sáo. Chủ nhật nhàn rỗi không có chuyện, dẫn em trai đi dạo."

Giang Tử Sênh chớp mắt mỉm cười nói, mắt nhìn Triển Kình, có chút hiểu rõ  nhẹ gật đầu: "Nghe nói cậu hai mới từ bộ đội về, đảo mắt đã là nhân viên cảnh sát, nghe nói là đội có việc gì đều ra quân đầu tiên, vì nhân dân thành phố B mà tận tâm công hiến, đổ máu hy sinh, nhị thiếu quả nhiên  tinh lực(*) rất tốt!"
(*) tinh lực : tinh thần và thể lực
Hai chữ cuối cùng nhấn mạnh trọng âm, hơn nữa Triển Kình gần 30 tuổi cũng chưa có gia đình, là đàn ông đều nghe được ra trong lời nói  ý tứ trêu chọc.

Triển Kình cũng không tức giận , chỉ nói lại một câu: "Giang tiên sinh có người tốt giới thiệu sao?"

Giang Tử Sênh không nghĩ tới Triển Kình chủ động mắc câu, trong nội tâm đã mừng rỡ lại hồ nghi, âm thầm đoán chẳng lẽ sống tại bộ đội não đều phẳng ra rồi? Chưa kịp nghĩ nhiều, lời nói đã tiếp đi lên: "Ha ha, em gái nhỏ của ta ngưỡng mộ Triển nhị thiếu gia đã lâu, nhị thiếu gia nếu có lòng rảnh rỗi, hôm nào tìm cơ hội cho thiếu gia làm quen một chút."

Triển Kình nhướng lông mày, khóe miệng chứa nâng một nụ cười có chút bất cần đời: "Cái đó đâu cần phiền toái như vậy, không phải anh dẫn theo một cô em gái xinh đẹp như này sao!"

Giang Tử Sênh trên mặt cứng đờ, vô ý thức  đảo mắt nhìn Triển Phong,  ý tứ mang theo em trai đi ra chơi, sao không dạy cho hắn biết kiến thức thông thường?

Triển Phong lại thức thời cho qua, xoay người thay ly rượu không, lại bưng ly mới, tiếp tục xem trò hay.

Giang Tử Sênh cắn răng, trên mặt nở nụ cười: "Cái này. . . . . . Không hợp thích lắm."

Triển Kình dứt khoát không nói chuyện, dùng hành động thay thế ngôn ngữ. Trực tiếp đi qua Giang Tử Sênh, cầm ly rượu đi tới hướng Giang Tuyết Tử đang bị bị binh đoàn đàn ông bao vây.

Lúc này Giang Tuyết Tử đang bị vài vị đàn ông nhiệt tình vây quanh, nhiều năm chưa từng giao thiệp với loại trường hợp này, cũng có chút cảm giác luống cuống tay chân. Cũng may sau khi Giang Tử Sênh đi, chỉ còn lại mấy người, tiểu công tử Đường gia cũng là người biết chăm sóc. Mặc dù nhỏ tuổi nhất, mới vừa qua sinh nhật thứ 21, đối với phụ nữ từ trước tới nay hết sức săn sóc, trong giới thượng lưu nổi danh là người đàn ông ôn nhu. Cho dù Giang Tuyết Tử không biết trả lời như thế nào, đều bị hắn nhẹ nhàng nối tiếp chuyện.
     
Triển Kình đi đến gần, vừa nghe mấy người gần đó thảo luận về buổi nhạc kịch gần đây ở thành phố B, liền thuận miệng nói tiếp: "Tiền thuốc lần trước còn chưa đưa, không bằng lần này Giang tiểu thư mời lại tôi, như thế nào?"

Giang Tuyết Tử vừa nghe thấy giọng nói này, sau lưng cứng đờ, ngay sau đó cảm nhận được tầm mắt nóng rực, ở chéo phía trước đến người mình. Hoàn toàn không nghĩ tới sẽ gặp anh ấy trong trường hợp này, hơn nữa đối phương vừa đến đã nhắc tới họ của mình, hiển nhiên là đã biết thân phận của mình .

Giang Tuyết Tử khẩn trương  cũng không biết nên đi chỗ nào, tư thế cứng nhắc này cũng có chút mất tự nhiên, giống như chân cũng không phải của mình, như thế nào đều cảm thấy không được tự nhiên.

Răng cửa cắn mạnh vào đầu lưỡi, đau đớn này khiến cô giật mình cảm thấy tỉnh táo lại, tay để ở vị trí tim, có thể cảm giác tim mình đập mạnh như thế nào.

Mím môi nhẹ hít một hơi, Giang Tuyết Tử chậm rãi ngẩng đầu, đem tầm mắt nhìn về phía phát ra giọng nói. Người kia đứng cách mình không đến ba bước.

Có thể là thói quen khi đi bộ độ, tóc anh rất ngắn lại gọn gàng, mặc một thân trang phục sẫm màu đơn giản, cổ áo sơ mi màu xanh có ba cúc sơ mi cởi ra, lộ ra phần ra màu lúa mạch khỏe mạnh. Eo đeo thắt lưng màu nâu to bản, ống quần màu đen nhét vào đôi giày màu cà phê, người cao gần 1m90, khiến cho cách ăn mặc tùy ý này làm lộ ra phần eo thon, hai chân thon dài thẳng tắp. Ngũ quan góc cạnh rõ ràng, mắt đen mày kiếm, môi mỏng, cả người tản ra khí chất mà tất cả đàn ông ở đây không có.

Giang Tuyết Tử chỉ đơn giản nhìn lướt qua, tầm mắt cũng thay đổi rất nhanh, hoàn toàn đã quên đối phương đưa ra lời nói, còn đang đợi cô trả lời.

Triển Kình cũng không để ý, chân dài bước một bước, chỉ đúng một bước, đi đến trước mặt. Cúi đầu nhìn nha đầu từ đầu tới cuối ánh mắt không tự nhiên không giám nhìn thẳng mình, Triển Kình khóe miệng mím lên, lộ ra một tia cười yếu ớt: "Giang tiểu thư quên tôi là ai rồi?"

Giang Tuyết Tử vô ý thức lắc đầu, lặng lẽ lui về phía sau mở một bước nhỏ: "Không có."

"Tôi nhớ được anh. . . . . ." Giang Tuyết Tử trong đầu kêu loạn , một tháng trước gặp phải tình cảnh hỗn loạn, trên trán đỡ họng súng, thắt lưng  sau bị đâm bị thương, đối phương còn mặc cảnh phục màu đen, trước khi bữa tiệc diễn ra anh ba cũng đã nhắc đến, nhiều năm trước chính mình đã kéo anh ra khiêu vũ. . . . . .
          
"Triển, Triển tiên sinh." Giang Tuyết Tử hít một hơi, "Tôi nhớ được . . . . . ."

Ba chữ cuối cùng nói rất nhẹ, giống như khẳng định với người đó trí nhớ của mình, mà không phải trả lời nghi vấn của đối phương.

Nhưng Triển Kình đứng gần cô quá, lại có khả năng đọc khẩu âm, cho nên đối với từng lời nói của cô đều rõ ràng. Nghe cô nói như vậy, không lộ ra một chút vui mừng nào, ngược lại "Nha" một tiếng, hỏi ngược lại: "Cô chỉ nhớ rõ chuyện một tháng trước, hay là cả chuyện mười ba năm trước?"

"Tôi mời em nhảy , còn nhớ rõ không?" Lúc nói đến câu này, Triển Kình tay đã ôm trên eo Giang Tuyết Tử, đầu cũng nhẹ nhàng đưa tới, cơ hộ tựa vào một chỗ với trán của cô.

Động tác mời nhảy quen thuộc mà mập mờ làm cho Giang Tuyết Tử nghĩ từ chối cũng từ chối không được. Lúc này những người đàn ông vây quanh thấy tình thế không ổn, đã sớm thức thời lui ra. Duy chỉ có tiểu công tử Đường gia Đường Luật còn đứng nguyên tại chỗ, làm cho những người giàu có nhìn hai người.

Trong lúc bối rối, Giang Tuyết Tử thoáng nhìn anh ba Giang Tử Sênh vẻ mặt lạnh nhạt không vui, bản thân đã muốn đẩy Triển Kình ra. Quên rằng Triển Kình không chỉ nắm eo cô mà con đang cầm ly rượu, cái đẩy này của cô, trực tiếp khiến ly rượu đổ hết lên người anh, phần da lộ ra ngoài liền ánh lên những giọt rượu màu vàng.

Triển Kình phản ứng rất nhanh, đỡ cái ly đang ở giữa không trung, đồng thời nắm bả vai Giang Tuyết Tử đưa cô ra chỗ khác, cho nên rượu trong ly chỉ đổ ra người anh , Giang Tuyết Tử chỉ bị bắn mấy vết nhỏ ở mép váy.

Giang Tuyết Tử cũng không biết là sợ hay túng quẫn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh, phản ứng đầu tiên chính là mở to hai mắt nhìn Triển Kình, ngay cả câu xin lỗi cũng quên không nói. Triển Kình bị đôi mắt này của cô làm cho bật cười, đặt cái ly vào trong tay bồi bàn vừa chạy tới, nhận lấy khăn đưa vào tay cho cô: "Tại sao em vẫn giống khi bé vậy, đem mắt trừng lớn như vậy?"

Giang Tuyết Tử lúng túng tới mức đỏ cả tai, giúp anh lau vết rượu trên áo sơ mi, thấy trên quần anh cũng dính một chút, không nghĩ gì liền đưa tay xuống. Lúc ngón tay vừa chạm tới, liền bị Triển Kình nắm lấy cổ tay. (ối mẹ ơi thích chị rồi nha =))))))

Bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ, Đường Luật quả nhiên nhìn thấy điều thú vị. Nháy mắt ra hiệu liếc nhìn Triển Kình, giơ ngón cái lên với anh, xoay người rời đi . Cách đó không xa anh cả Triển cũng cười lên tiếng, thầm nghĩ em hai nhà mình không ra tay thì thôi, vừa ra tay thì thật không đứng đắn! Giang Tử Xa lúc này đứng ở xa đang đưa lưng lại nói chuyện phiếm với những người trẻ tuổi, cho nên không thấy được một màn này. Người nhìn thấy tất cả, lại duy nhất trầm mặc , chính là Giang Tử Sênh.

Lạnh lùng liếc Giang Tuyết Tử, Giang Tử Sênh nặng nề đặt ly rượu xuống, bước lên lầu.

Giang Tuyết Tử hậu tri hậu giác  kịp phản ứng vị trí mình vừa động đến không có phù hợp, cúi đầu vừa muốn rút cổ tay mình ra, chợt nghe thấy động tĩnh của Giang Tử Sênh cách đó không xa, thân thể khẽ run lên, cắn chặt hàm răng nhỏ giọng nói câu :"Thật xin lỗi."

Triển Kình nắm cổ tay cô không buông, dùng giọng điệu như người không liên quan nói ra: "Lời xin lỗi thật tâm..., mời anh xem nhạc kịch đi."

Đi một vòng, lại trở về lời nói này. Giang Tuyết Tử cũng biết anh đang giải thoát cho mình, tuy phải để ý đến anh ba, nhưng nợ ân tình với Triển Kình vẫn còn. Huống chi, ở sâu trong lòng cô, khát vọng đối với Triển Kình chôn sâu ở trong lòng đang cố sức vươn lên.

Do dự ngắn ngủi qua đi, Giang Tuyết Tử nhẹ gật đầu: "Nhạc kịch kia thứ tư tuần sau bắt đầu bán vè, mãi cho đến đầu tháng bảy, tôi. . . . . ."

Triển Kình đã lôi kéo cô đến trước Triển Phong: "Giới thiệu một."

" Người này chính là anh cả của anh, Triển Phong."

Giang Tuyết Tử hướng Triển Phong hơi gật đầu, lên tiếng chào: "Triển tiên sinh."

Triển Kình còn nói: "Đây là Giang Ngũ tiểu thư, Giang Tuyết Tử. Lúc trước anh cả đi lính hai năm, chúng em thường đi chơi với nhau. Qua sinh nhật 18 tuổi của em, cô ấy tặng em một chiếc đồng hồ. Không phải anh ngày đi Nam Dương bàn chuyện làm ăn về, không phải còn theo em cướp, nói chiếc đồng hồ ấy đặc biệt đẹp?"

Triển Phong nhìn ra em trai mình đang bù đắp cho Giang Tuyết Tử, vội vàng gật đầu, làm ra biểu cảm bừng tỉnh: "Hình như là có chuyện như vậy nhỉ."

Triển Kình hơi bất mãn với kiểu qua loa của Triển Phong, liếc hắn không nói chuyện.

Nhưng Giang Tuyết Tử hay là rất cảm kích hai người này đối với mình khách khí, hướng hai người gật đầu nói: "Vừa mới là tôi sơ suất, làm cho hai người chê cười. Tôi còn có chút việc nhỏ, đi trước, chúc hai người vui vẻ."

Triển Kình đưa tay kéo cô trở lại: "Vừa nói muốn mời anh xem kịch, số điện thoại là bao nhiêu?"

Giang Tuyết Tử đối với đối với sự bừa bãi đêm nay của mình cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhỏ giọng nói ra vài con số, Triển Kình giơ ngón tay ngăn lại, nâng lông mi lên nhìn cô: "Số điện thoại di động?"

Đầu năm nay ai còn dùng máy bàn nhà riêng? Nha đầu kia cũng quá qua loa với anh!

Giang Tuyết Tử thành khẩn gật đầu: "Tôi bình thường không dùng điện thoại di động, đây là số điện thoại nhà của tôi. Gọi cái này là được."

Triển Kình trừng mắt, nhìn Giang Tuyết Tử cũng không giống giả bộ, cuối cùng cũng chịu khôi phục lại, khẽ mở miệng nói: " Điện thoại công ty."

Anh có chút tức giận nhìn Triển Phong đang ở một xem trò, trong ánh mắt còn có chút trêu tức, Giang Tuyết Tử có chút khó xử nói số điện thoại thư viện ra, lại nhỏ giọng dặn dò một câu: "Cái kia, hay là buổi tối gọi điện thoại nhà tôi là được rồi. Thư viện thường không có người gọi điện thoại riêng."

Triển Kình sững sờ, có chút phản ứng không kịp: "Em đang làm viện ở thư viện?"

Giang Tuyết Tử khẽ gật đầu. Triển Kình vừa muốn nói gì đó, đột nhiên nhận được ánh mắt của Triển Phong, đồng thời anh cũng cảm giác được người đứng phía sau.

Trước Giang Tử Sênh náo như vậy, giang Tử xa cũng nghe thấy chút ít động tĩnh, nhìn thấy Giang Tuyết Tử đang nói chuyện với hai người Triển gia sôi nổi, nhất thời hiểu rõ nguyên nhân Giang Tử Sênh bỏ tiệc lên lầu.

Đi đến gần, lại nghe được Giang Tuyết Tử đang trao đổi số điện thoại với Triển Kình, cũng nhìn thấy hai người chớp mắt biểu lộ khi nghe Giang Tử Tuyết không dùng điện thoại di động. Giang Tử Xa im lặng mỉm cười, đáy mắt sáng lên ý tứ khó phân biệt.

Giang Tuyết Tử cũng xoay người, nhìn thấy Giang Tử Xa, cũng không kinh ngạc, cũng không có sợ hãi như khi đối mặt với Giang Tử Sênh, chỉ là hơi co người lại.

"Anh hai." Giang Tuyết Tử kêu một tiếng, nghĩ nghĩ, lại thấp giọng nói: "Làm phiền anh hai nói với anh ba một tiếng, em sẽ nhớ rõ lời anh ba nói..., sẽ không làm bậy."

"Làm phiền anh hai." Nói xong câu này, Giang Tuyết Tử lại quay đầu lại hướng hai người Triển gia chào hỏi, bước nhanh đi ra ngoài.

-  Hết chương 4 -


/4

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status