KHÔNG GẶP KHÔNG NÊN DUYÊN

Chương 86: Chương 81

/91


Tống Hiếu Nhiên im lặng một lúc, “Em vẫn muốn đi dạy tình nguyện à?”

“Phải, em muốn đi.” Đây là mục tiêu mà cô đã đặt ra trước khi cô thi vào đại học, cô tin rằng đây là di nguyện của mẹ, vì trước khi sinh, bà vẫn không thể yên lòng vì những đứa trẻ trong xóm núi, thì đã nói rõ tấm lòng bác ái và nhân từ của bà. Cô vẫn luôn lấy đó làm niềm kiêu ngạo, đồng thời nếu vì sinh cô mà dẫn đến cái chết của mẹ, vậy thì để cô kế thừa tâm nguyện mà bà vẫn chưa hoàn thành đi. Hơn nữa với cá nhân cô, cô cũng cực kỳ tình nguyện góp một lần sức lực cho những đứa trẻ nghèo khó ở vùng núi không được giáo dục phổ cập.

“Em thật sự không hề thay đổi chút nào.” Tống Hiếu Nhiên than nhẹ. Vốn nghĩ rằng cuộc sống của cô bây giờ đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, thì sẽ không còn nghĩ đến chuyện đi dạy học tình nguyện này nữa, nhưng cô vẫn không quên ý nguyện ban dầu.

“Đương nhiên là có thay đổi rồi, lúc trước em nghĩ rằng chỉ cần đeo ba lô lên là có thể nói đi là đi, nhưng bây giờ em phải suy nghĩ rất nhiều chuyện, điều này làm em rất khó xử.”

“Anh hiểu…… Chẳng qua chỉ với hai người bình thường thôi, những chuyện như đi dạy học tình nguyện này, nếu hai bên chưa bàn bạc ổn thỏa thì sẽ sinh ra sự ảnh hưởng, càng khỏi phải nói là Đoạn Mặc Ngôn, chia lìa khoảng cách xa, thời gian dài, như vậy, có lẽ là một thử thách cực lớn…… Nhưng đây là cuộc sống của riêng em, em có quền chọn lựa con đường của chính mình.” Tống Hiếu Nhiên nói, “Có lúc vẫn phải hi sinh, anh đề nghị em nghiêm túc suy nghĩ lại, thẳng thắn nói chuyện này với Đoạn Mặc Ngôn, xem xem anh ta nghĩ như thế nào.”

Tiêu Tiêu đờ ra mấy giây, mới hiểu ý của anh, cô vội nói: “Anh hiểu lầm rồi, anh Hiếu Nhiên, em chưa từng nghĩ tới phải chọn một trong hai, đúng là em muốn đi dạy tình nguyện, nhưng em cũng sẽ không buông bỏ tình cảm với Đoạn Mặc Ngôn, hỏi anh vấn đề này cũng là kế hoạch thứ nhất thôi.”

“Kế hoạch thứ nhất?” Tống Hiếu Nhiên có chút ngạc nhiên.

“Đúng, kế hoạch thứ nhất, em còn có kế hoạch thứ hai, kế hoạch thứ ba nữa, chẳng qua em chỉ muốn tìm được cách tốt nhất mà thôi.” Tiêu Tiêu thoáng dừng một chút, “Hơn nữa điều khiến em khó xử không phải là Đoạn Mặc Ngôn.”

“Ý em là em đã suy nghĩ tính toán kỹ càng, hơn nữa đã dự tính xong rồi à?”

“Phải đó.” Tiêu Tiêu trả lời vô cùng dứt khoát.

Tống Hiếu Nhiên khẽ cười một tiếng, “Như thế không giống em lắm nha.” Lúc trước, cô thường đến đâu hay đến đó, luôn tin rằng thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ có đường đi.

“Thế này là khen hay chê ạ?”

“Là khen ngợi…… Nhưng em vẫn nên lo lắng cho Đoạn Mặc Ngôn một chút.” Tống Hiếu Nhiên thoáng ngừng lại, “Tiếu Tiếu, bất kể em nghĩ như thế nào, nhưng chuyện dạy học tình nguyện này không dễ dàng như em tưởng tượng đâu, anh không dám tin là anh sẽ nói như vậy, nhưng vì tốt cho em, anh khuyên em vẫn là bỏ ý định này đi thì hơn.”

“…… Tại sao?”

“Bởi vì bất kể em tính toán kỹ càng thế nào đi nữa, thì chuyện này vẫn thay đổi quá nhiều, biến số quá lớn.”

Tiêu Tiêu cúi đầu trầm mặc một hồi, “Nhưng thứ duy nhất không thay đổi trong đó là bản thân em.”

Mười phút sau, Đoạn Mặc Ngôn đến đón Tiêu Tiêu, cô ngồi lên ghế phụ lái, rồi nhét một miếng bánh đậu xanh vào miệng anh, cho anh cắn một miếng, “Đến khách sạn mà bọn chị ba ở được không, ngày mai thì chị ba về rồi, hôm nay em phải qua chơi với cậu ấy một chút mới được.”

Đoạn Mặc Ngôn chậm rãi nhai miếng bánh thơm tho, thả lỏng thắng xe ra, chạy vào con đường chính.

“Uống trà với ai thế?”

Tiêu Tiêu vừa vươn tay dài ra đút cho anh thêm một miếng, vừa báo tên của những dì, bác gái kia.

“Tán gẫu chuyện gì rồi?”

“Nói về cuộc sống, bạn của dì Thanh Hòe đều rất nhiệt tình giới thiệu công việc cho em đó.” Cô vừa nói, vừa liếc nhìn anh.

“Ờ, có thấy hứng thú không?”

“Có thì cũng có một cái,” Tiêu Tiêu cười ngốc một cái, “Tối nay chúng ta thương lượng kỹ càng một chút nhé.”

“Thương lượng cái gì?”

“Đến lúc đó nói với anh.”

Vậy mà tối đó cũng không thể thương lượng thành công, Lão Tam kí túc xá không nỡ xa các chị em, đêm đó, ngoài chị cả vừa mới cưới, thì Tiêu Tiêu và các bạn cùng phòng khác đều ở lại khách sạn, mọi người giống như trở về thời gian ở trong kí túc xá vậy, vừa cười vừa quậy tưng bừng.

Hôm sau, Tiêu Tiêu tiễn Lão Tam lên xe lửa, tạm biệt với chị em xong thì đến Khoa học kỹ thuật Thái Nhất, đợi Đoạn Mặc Ngôn bận bịu xong thì cùng về nhà họ Đoạn.

Trong lòng cô đang có điều suy nghĩ, gác chân ngồi trên sô pha, hồn vía thì lên tận mây xanh.

Không biết qua bao lâu, vai trái của cô bị bóp mạnh một cái, cô bị đau kêu lên một tiếng, mới hoàn hồn trở lại, lại thấy Đoạn Mặc Ngôn đang nhìn cô với vẻ mặt khó chịu.

“Sao thế?” Sao vẻ mặt của anh lại khó coi như vậy, công việc có vấn đề ư?

Đoạn Mặc Ngôn nhìn thẳng vào cô, hồi lâu sau mới hỏi: “Em đang nghĩ cái gì?”

Tiêu Tiêu “à” một tiếng, cười cười gãi mặt, “Đang nghĩ đến một chuyện.”

“Nói.”

Tiêu Tiêu nhìn nhìn thấy trái phải không có người, ngồi thẳng người lên, nghiêm túc nhìn anh, “……Em muốn đi dạy học tình nguyện.”

“Không cho.” Gần như cùng một lúc, Đoạn Mặc Ngôn bác bỏ, không hề cho đường sống xoay chuyển.

Không phải hôm nay anh mới biết cô có suy nghĩ này, tuy cô chưa từng nhắc đến, nhưng chung sống lâu ngày, cô đọc sách gì, quan tâm đến chủ đề gì, xem trang web gì, trong lòng anh đều biết rõ, nhưng cô không nhắc đến thì anh không hỏi, anh cho rằng sớm muộn gì cô cũng sẽ xóa bỏ suy nghĩ này thôi, không ngờ vẫn chưa bỏ cuộc.

Thế này là có ý muốn rời khỏi anh ư? Đoạn Mặc Ngôn chợt tức giận.

“Em còn chưa nói hết mà.”

“Anh nói anh không cho.” Thời gian trôi qua hai năm, một lần nữa, Đoạn Mặc Ngôn nghiêm mặt với cô, “Chuyện này không thương lượng nữa, đứng lên, về thôi.”

“Ít nhiều gì anh cũng phải nghe em giải thích chứ…… Này, Đoạn


/91

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status