Không Lăng Nhăng Nữa Đâu, Chỉ Yêu Mình Vợ Thôi!

Chương 12 - Hiểu Lầm

/50


Chap 12

----------------------------------

Cô bước vào phòng của Phùng Tử Yên, không quên đóng cửa.

-“Chốt trái cửa lại đi.”

Chị ta buông một câu kì lạ, cô chẳng hiểu để làm gì, xong cũng chốt lại. Khi cô quay lại định hỏi chị ta “có chuyện gì?” thì bị chị ta tạt nước vào người ướt hết quần áo.

-“Chị đang làm gì đấy?”

-“Làm gì ư? Lát nữa cô sẽ hiểu thôi. Giờ thì ngồi xuống đi”. Thấy cô cứ lưỡng lự mãi không quyết, chị ta cười khẩy. “Sao không ngồi xuống, sợ à?”

-“Tôi không có sợ, chỉ là tôi không muốn ngồi ở nơi dơ bẩn này, chị cũng đừng khách sáo, tôi đứng là được rồi.”

-“Vậy được thôi, không ép cô.”

-“Nói, có chuyện gì?”

Bộ dạng hấp tấp của cô làm chị ta đắc ý. Chị ta ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn trà, chân vắt chéo, tay khoanh lại trước ngực.

-“Nếu cô đã muốn biết thì tôi cũng nói thẳng. Phùng Trác Linh cô từ bỏ Lãnh thiếu đi. Tôi biết cô là có ý với anh ấy, nhưng biết sao được anh ấy sinh ra đã là của tôi rồi.”

-“…”

-“Tâm ý của cô cứ giữ lại trong lòng mình đi, tôi khuyên cô đừng có mất công tranh giành anh ấy nữa.”

Khóe môi cô chợt cong lên, cô nhìn thẳng vào mắt chị ta, đáp trả bằng giọng lạnh lùng vô cảm rất hiếm thấy.

-“Ha.. Chị gọi tôi vào đây chỉ để nói mấy lời vớ vẩn thế này ư? Thật chẳng biết liêm sỉ. Chị nên nhớ ai mới là vợ của anh ta, ai mới là nữa chủ nhân của cái nhà này.”

Chị ta vẫn giữ nguyên nụ cười từ lúc đầu, chị từ từ đứng dậy tiến gần về phía cô.

-“Nếu cô cứ cố chấp như thế thì đừng trách tôi.”

Vừa dứt câu nói, chị ta đã rút từ trong người ra một con dao găm đâm mạnh vào bụng cô. Do khoảng cách quá gần nên cô không kịp phản ứng. Từng lớp da, lớp thịt của cô vô cùng đau đớn, máu bắt đầu ứa ra rất nhiều. Ngay sau đó chị ta lại rút con dao ra một cách không thương tiếc. Qúa đau đớn cô liền mất thăng bằng, cô đưa tay lên ôm lấy vết thương đang chảy rất nhiều máu.

-“Chị muốn làm cái gì? Muốn sát hại tôi?”

-“Cô nghĩ đơn giản vậy sao? Tôi đâu có ngốc như thế, cô đánh giá quá thấp tôi rồi đấy.”

Nói xong, sẵn con dao trên tay, chị ta tự cứa vào cánh tay mình, rồi vứt con dao về phía cô. Cô vẫn không hiểu. Chị ta đưa tay còn lại ôm vết thương, ngồi bệt xuống đất, cố tình nói lớn:

-“Trác Linh, chị chỉ muốn san sẻ gánh nặng với em thôi mà. Sao em lại ác độc như thế, dù sao chúng ta cũng là chị em.”

Bỏ qua

Giọng nói của chị ta cũng đủ lớn để cho mọi người đều biết. Nước mặt chị ta cư nhiên lại chảy ra. Vết thương của cô càng ngày càng đau, đầu óc cô lúc này không biết đang ở đâu, không chút để tâm tới tình hình trước mắt. Chị ta quỳ xuống nắm chân cô van nài.

-“Chị biết chị sai rồi, chị không nên quyến rũ chồng em nhưng chị là thật lòng yêu anh ấy. Đừng giết chị mà.”

Đột nhiên, ngoài cửa trở nên náo loạn, tiếng đập cửa toành toành.

-“Bên trong có chuyện gì vậy? Mau mở cửa.”

Là tiếng của anh. Anh thực sự rất lo cho chị ta sao? Nghe tiếng của anh chị ta lại càng khóc to hơn.

-“Chị xin em đấy tha cho chị đi, đừng giết chị”

Đến tận giờ phút này cô mới hiểu ra rằng mình đã rơi vào bẫy của chị ta. Nhìn lại người mình, cô nhếch miệng cười. Hôm nay cô mặc một bộ đồ màu đen, lại bị chị ta làm ướt nữa. Có lẽ chị ta đã tính rõ, một list đồ đen cộng với một chút nước nữa, khi người khác nhìn vào sẽ chẳng thể nào biết cô bị thương, mà đơn giản chỉ bị ướt quần áo thôi. Vết thương của cô đột nhiên đau nhói, cô khẽ khép chặt đôi mắt lại.

Suy nghĩ một hồi, cô không để ý thế cục hiện nay, cánh cửa đã bị một lực rất mạnh đạp tung ra. Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người rất ngạc nhiên. Anh đi đến đỡ chị ta dậy, quay qua chỉ chích cô:

-“Em làm gì vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Cô cắn răng chịu đựng, cố gắng đứng cho vững. Thấy cô có vẻ bất ổn, Nguyên Sinh chạy đến bên đỡ cô.

-“Sandy, bà…”

Cô đưa tay còn lại lên nắm chặt lấy tay cậu, như ý muốn nói “Đừng nói gì cả”.

Trong khi cô chịu nỗi đau thấu xương thấu tủy, chị ta lại bắt đầu diễn kịch.

-“Lãnh thiếu, người của em vô tình chụp được bức ảnh này. Khi biết tin em ấy liền đến uy hiếp em, nói nếu em không đưa ra, em ấy sẽ giết em.”

Phùng Tử Yên đưa cho anh một bức ảnh, mặt anh tối sầm lại, giơ ra trước mặt cô. Trong bức ảnh là hình cô ngồi ôm ấp Nguyên Sinh ở thư viện. Hóa ra người theo dõi cô hôm đó là người của chị ta. Có thể nói chị ta đã tốn rất nhiều tâm sức cho vụ việc này. Nhìn tấm hình, sắc mặt cô không hề thay đổi, chỉ là nụ cười của cô càng trở nên đau đớn hơn. Không ngờ anh lại chỉ tin vào mắt mình.

-“Phùng Trác Linh, em chỉ vì bức ảnh này mà nỡ ra tay với chị mình sao? Ngang nhiên ôm ấp người đàn ông khác, là em sai trước, sao có thể trách cô ấy? Em thật quá đáng.”

Nguyên Sinh định đứng ra nói nhưng lại bị cô ngăn lại.

-“Giờ đã là hoàn cảnh nào rồi em còn liếc mắt đưa tình với cậu ta, thật không biết xấu hổ. Người đâu mau chuẩn bị xe, chúng ta đến bệnh viện.”

Anh bế chị ta lên đi qua cô, chị ta nhìn cô bằng ánh mắt đắc thắng và nụ cười nham hiểm. Mấy người kia cũng theo anh đi luôn. Chỉ còn lại mình cô và Nguyên Sinh trong căn phòng lạnh lẽo, đầy mùi máu.

“Mình thua rồi, mình thật sự thua rồi. Đáng lẽ ra mình không nên đặt quá nhiều niềm tin vào anh ta, để giờ nhận được những gì. Vừa mấy phút trước còn cười nói với nhau, giờ lại quay ra hoài nghi, trách mắng. Mình thật ngốc.”

Ý thức dần mất đi, cô ngất đi trong vòng tay của Nguyên Sinh. Giây phút này đột nhiên cô cảm thấy hối hận khi đã yêu anh nhiều như thế.

/50

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status