Chap 15
------------------------------------
Buổi sáng…
-“Ôi thần linh ơi, nhiều đồ ăn quá!...Ơ hay, chúng mày chạy đi đâu đấy, đứng lại.”
Cô thức dậy. Không biết trong đầu cô có những cái gì mà ngủ cũng mơ thấy nữa, lại còn nói mớ, nước dãi chảy ướt cả gối. Chắc tại mùi thức ăn ở dưới nhà quá thơm nên trong mơ cô cũng thấy. Bụng cô vẫn còn đau, người cô không có sức, tuy đã hạ sốt rồi nhưng người cô vẫn nóng. Cô bước ra khỏi giường đi vscn rồi lê tấm thân nặng nề này xuống nhà tìm thức ăn. Cô cảm thấy hơi lạ, sao hôm nay nhà mình lại yên tĩnh thế này, cô chợt nhớ lại từ lúc xảy ra chuyện đó thì anh đã đuổi hết mấy người nữ nhân kia đi rồi. Thật không ngờ kế hoạch của chị ta lại thành công như thế, một mũi tên trúng hai đích.
Dưới phòng ăn, Phùng Tử Yên với anh đang ngồi đấy, thật hiếm thấy anh vào giờ này vẫn ở nhà. Thím Chu bê đồ ăn từ trong bếp ra, thấy cô đứng đó nhìn thì lên tiếng:
-“Thiếu phu nhân, bữa sáng xong rồi, cô lại đây ăn đi.”
-“Vâng.”
Cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh. Thím Chu đưa cho cô một bát cháo thịt thơm phức. Trên bàn có biết bao nhiêu là sơn hào hải vị vậy mà cô chỉ ăn cháo, anh không khỏi ngạc nhiên. Mặc dù nói anh không quan tâm cô nhưng sở thích của cô thì anh biết rõ mồn một. Lúc này anh mới để ý sắc mặt cô không được tốt lắm, hình như đang bị bệnh hay gì đó. Cô ăn rất ngon lành như không có chuyện gì xảy ra, coi hai người kia như không khí. Anh chợt lên tiếng quan tâm:
-“Em có sao không? Nhìn sắc mặt không được tốt lắm.”
Nghe câu này, cô dừng lại bỏ chiếc thìa sắp đến miệng kia xuống. Tử Yên ngồi bên cạnh khoác lấy tay anh, nói giọng ẻo lả.
-“Em không sao, em rất khỏe mà. Có anh chăm sóc tận tình như thế, em không khỏe mới lạ.”
Sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, quay qua nhìn chị ta bằng ánh mặt lạnh lùng, thả cho chị ta hai chữ :
-“Buông ra.”
Mặt chị ta méo xệch, điều chỉnh tư thế ngồi ngay ngắn. Ngay sau đó mặt anh trở lại bình thường nhìn cô:
-“Có cần đi bệnh viện kiểm tra không?”
Cô lấy khăn lên lau miệng, đứng dậy, đi ra khỏi bàn ăn, lạnh lùng nói:
-“Tôi không sao, không cần anh phải bận tâm. Tử Yên chị xong chưa, tôi đưa chị lên phòng.”
-“Nếu em đã có thành ý thế thì người chị này cũng không thể từ chối được. Lãnh em lên phòng trước đây.”
Chị ta cũng đứng dậy đi theo cô. Đi đến chỗ cầu thang cô mới lên tiếng:
-“Chị à, nhiều năm không gặp chị cũng lợi hại hơn rồi đấy.”
Chị ta cười khẩy.
-“Em quá khen rồi cũng chỉ là trò mèo thôi, không cần phải chú ý, sau này sẽ có nhiều trò hay hơn nữa đấy, em nhất định phải sống đến lúc đó nha.”
Đi được một nửa cô đứng lại, quay lại nhìn chị ta cười gian tà.
-“Sau này à? Haha… Chị quá coi thường tôi rồi, chị tưởng tôi sẽ để cho chị muốn làm gì thì làm hay sao? Chẳng lẽ một chủ nhà như tôi lại để cho chị tác oai tác quái tại nhà của mình á? Không đời nào, sẽ không có cái sau này đâu.”
Nói rồi cô đưa tay lên cho chị ta một cái bạt tai, chị ta tức giận dằng co với cô trên cầu thang. Lúc này ở ngoài cửa vang lên tiếng nói quen thuộc. Là Nguyên Sinh, cậu đến thăm cô. Cô cười khẩy một cái, dùng lực, ghé sát vào tai chị ta nói nhỏ:
-“Một vụ giao dịch cũng không tồi.”
Phùng Tử Yên chưa hiểu lắm hàm ý trong câu nói của cô, cô đẩy chị ta ra, thả người rơi tự do xuống dưới.
Tiếng động tạo ra quá lớn, mọi người chạy ra. Nguyên Sinh vừa bước vào cửa, cậu hốt hoảng chạy đến, đỡ cô. Anh đi từ trong phòng ăn ra thấy vậy cũng chạy thật nhanh đến chỗ cô, không quên nhìn chị ta một cái. Chị ta ngồi bệt xuống, người run lên, nói lớn:
-“Không… không…Lãnh thiếu chuyện này không phải em làm. Là..là cô ta tự ngã, không phải em.”
Người cô nặng trĩu, máu từ đầu chảy xuống, vết thương cô lại bị hở ra, rỉ rất nhiều máu, anh ngơ ngác, chưa kịp lên tiếng đã bị cậu chỉ chích:
-“Anh chăm sóc cô ấy kiểu gì thế hả? Sức khỏe cô ấy vốn dĩ đã không tốt, do bị thương rồi, giờ lại bị gì nữa đây.”
-“Cô ấy bị thương?”
-“Đúng, chính là chuyện đó, là chị ta tự ngụy tạo hiện trường, là chị ta muốn loại bỏ Trác Linh. Nguyên do tất cả đều vì anh. Tôi luôn tự hỏi, sao cô ấy lại không cho tôi nói chuyện này với anh. Giờ thì tôi hiểu rồi, là vì anh là một tên bội bạc.”
Không khí chợt tĩnh lại. “Sao em lại không chịu nói cho anh biết, em nói gì anh cũng tin mà, sao em lại không nói? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Anh chỉ dám nghĩ trong lòng mà không dám nói ra.
-“Nếu Trác Linh có mệnh hệ gì thì anh cũng đừng mong mà sống tốt. Mau gọi cấp cứu, nhanh, nhanh lên.”
------------------------------------
Buổi sáng…
-“Ôi thần linh ơi, nhiều đồ ăn quá!...Ơ hay, chúng mày chạy đi đâu đấy, đứng lại.”
Cô thức dậy. Không biết trong đầu cô có những cái gì mà ngủ cũng mơ thấy nữa, lại còn nói mớ, nước dãi chảy ướt cả gối. Chắc tại mùi thức ăn ở dưới nhà quá thơm nên trong mơ cô cũng thấy. Bụng cô vẫn còn đau, người cô không có sức, tuy đã hạ sốt rồi nhưng người cô vẫn nóng. Cô bước ra khỏi giường đi vscn rồi lê tấm thân nặng nề này xuống nhà tìm thức ăn. Cô cảm thấy hơi lạ, sao hôm nay nhà mình lại yên tĩnh thế này, cô chợt nhớ lại từ lúc xảy ra chuyện đó thì anh đã đuổi hết mấy người nữ nhân kia đi rồi. Thật không ngờ kế hoạch của chị ta lại thành công như thế, một mũi tên trúng hai đích.
Dưới phòng ăn, Phùng Tử Yên với anh đang ngồi đấy, thật hiếm thấy anh vào giờ này vẫn ở nhà. Thím Chu bê đồ ăn từ trong bếp ra, thấy cô đứng đó nhìn thì lên tiếng:
-“Thiếu phu nhân, bữa sáng xong rồi, cô lại đây ăn đi.”
-“Vâng.”
Cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh. Thím Chu đưa cho cô một bát cháo thịt thơm phức. Trên bàn có biết bao nhiêu là sơn hào hải vị vậy mà cô chỉ ăn cháo, anh không khỏi ngạc nhiên. Mặc dù nói anh không quan tâm cô nhưng sở thích của cô thì anh biết rõ mồn một. Lúc này anh mới để ý sắc mặt cô không được tốt lắm, hình như đang bị bệnh hay gì đó. Cô ăn rất ngon lành như không có chuyện gì xảy ra, coi hai người kia như không khí. Anh chợt lên tiếng quan tâm:
-“Em có sao không? Nhìn sắc mặt không được tốt lắm.”
Nghe câu này, cô dừng lại bỏ chiếc thìa sắp đến miệng kia xuống. Tử Yên ngồi bên cạnh khoác lấy tay anh, nói giọng ẻo lả.
-“Em không sao, em rất khỏe mà. Có anh chăm sóc tận tình như thế, em không khỏe mới lạ.”
Sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, quay qua nhìn chị ta bằng ánh mặt lạnh lùng, thả cho chị ta hai chữ :
-“Buông ra.”
Mặt chị ta méo xệch, điều chỉnh tư thế ngồi ngay ngắn. Ngay sau đó mặt anh trở lại bình thường nhìn cô:
-“Có cần đi bệnh viện kiểm tra không?”
Cô lấy khăn lên lau miệng, đứng dậy, đi ra khỏi bàn ăn, lạnh lùng nói:
-“Tôi không sao, không cần anh phải bận tâm. Tử Yên chị xong chưa, tôi đưa chị lên phòng.”
-“Nếu em đã có thành ý thế thì người chị này cũng không thể từ chối được. Lãnh em lên phòng trước đây.”
Chị ta cũng đứng dậy đi theo cô. Đi đến chỗ cầu thang cô mới lên tiếng:
-“Chị à, nhiều năm không gặp chị cũng lợi hại hơn rồi đấy.”
Chị ta cười khẩy.
-“Em quá khen rồi cũng chỉ là trò mèo thôi, không cần phải chú ý, sau này sẽ có nhiều trò hay hơn nữa đấy, em nhất định phải sống đến lúc đó nha.”
Đi được một nửa cô đứng lại, quay lại nhìn chị ta cười gian tà.
-“Sau này à? Haha… Chị quá coi thường tôi rồi, chị tưởng tôi sẽ để cho chị muốn làm gì thì làm hay sao? Chẳng lẽ một chủ nhà như tôi lại để cho chị tác oai tác quái tại nhà của mình á? Không đời nào, sẽ không có cái sau này đâu.”
Nói rồi cô đưa tay lên cho chị ta một cái bạt tai, chị ta tức giận dằng co với cô trên cầu thang. Lúc này ở ngoài cửa vang lên tiếng nói quen thuộc. Là Nguyên Sinh, cậu đến thăm cô. Cô cười khẩy một cái, dùng lực, ghé sát vào tai chị ta nói nhỏ:
-“Một vụ giao dịch cũng không tồi.”
Phùng Tử Yên chưa hiểu lắm hàm ý trong câu nói của cô, cô đẩy chị ta ra, thả người rơi tự do xuống dưới.
Tiếng động tạo ra quá lớn, mọi người chạy ra. Nguyên Sinh vừa bước vào cửa, cậu hốt hoảng chạy đến, đỡ cô. Anh đi từ trong phòng ăn ra thấy vậy cũng chạy thật nhanh đến chỗ cô, không quên nhìn chị ta một cái. Chị ta ngồi bệt xuống, người run lên, nói lớn:
-“Không… không…Lãnh thiếu chuyện này không phải em làm. Là..là cô ta tự ngã, không phải em.”
Người cô nặng trĩu, máu từ đầu chảy xuống, vết thương cô lại bị hở ra, rỉ rất nhiều máu, anh ngơ ngác, chưa kịp lên tiếng đã bị cậu chỉ chích:
-“Anh chăm sóc cô ấy kiểu gì thế hả? Sức khỏe cô ấy vốn dĩ đã không tốt, do bị thương rồi, giờ lại bị gì nữa đây.”
-“Cô ấy bị thương?”
-“Đúng, chính là chuyện đó, là chị ta tự ngụy tạo hiện trường, là chị ta muốn loại bỏ Trác Linh. Nguyên do tất cả đều vì anh. Tôi luôn tự hỏi, sao cô ấy lại không cho tôi nói chuyện này với anh. Giờ thì tôi hiểu rồi, là vì anh là một tên bội bạc.”
Không khí chợt tĩnh lại. “Sao em lại không chịu nói cho anh biết, em nói gì anh cũng tin mà, sao em lại không nói? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Anh chỉ dám nghĩ trong lòng mà không dám nói ra.
-“Nếu Trác Linh có mệnh hệ gì thì anh cũng đừng mong mà sống tốt. Mau gọi cấp cứu, nhanh, nhanh lên.”
/50
|