Chap 14
-----------------------------------
-“Bà ở nhà tôi thêm vài ngày nữa cũng được mà, tôi không bận tâm đâu, ba mẹ tôi cũng muốn nữa. Hơn nữa, viết thương của bà còn chưa khá lên là mấy.”
Ở nhà Nguyên Sinh hơn một ngày trời, cô cũng cảm thấy ngại. Trước kia, cô với cậu ở cùng nhau là chuyện bình thường, có lần cô trốn nhà đi chơi, sang nhà cậu ở chùa mấy tháng lận. Nhưng giờ cô đã lấy chồng rồi, đi lâu như vậy thật không phải phép, nếu bị truyền ra ngoài thì mặt mũi biết để ở đâu. Cô thật ra không lo lắng về danh tiếng của mình, cô quan tâm là danh tiếng của hai bên. Hai nhà có cơ nghiệp cũng đủ lớn để cho bọn nhà báo bán mạng moi thông tin, nên mọi chuyện cô đều phải thận trọng.
Cậu năn nỉ cô một hồi cũng như nước đổ lá khoai, cô hình như cũng chẳng có ý thay đổi quyết định. Có điều mà cậu rất hiểu về cô, một khi cô đã quyết định một điều gì đó thì nhất quyết không thay đổi. Cuối cùng cậu vẫn phải chiều theo cô, đưa cô về nhà.
Buổi tối, tại nhà (chồng) cô.
-“Ông tiễn tôi đến đây là được rồi, không cần đi thêm đâu. Tôi tự đi được.”
Xe cậu dừng ở trước cổng, vừa bước xuống, cô liền lên tiếng. Nghe câu nói yếu ớt của cô, cậu nhíu mày, bĩu môi, vẻ mặt tức giận.
-“Bà mà không cho tôi đưa vào thì tôi sẽ đánh bà ngất sỉu rồi bế vào đấy nhá. Thôi đừng có càm ràm nữa, nhanh để tôi đưa bà vào.”
Cậu đi đến bên dìu cô, cô hết sức phản kháng.
-“Ông nói ai càm ràm hả? Á a a, đau đau.”
Trong phút chốc cô quên mất là mình đang bị thương nặng, cô quay người định đánh cậu, đụng đến vết thương làm cô đau đến nỗi không còn đủ sức để đứng vững nữa. Cậu cười.
-“Được rồi không đùa nữa, nào để tôi đưa bà vào nhà.”
Cô thực sự không muốn, nhưng biết sao được cô còn không có đủ sức để đứng vững nữa là. Cậu dìu cô vào nhà, vừa đẩy cánh cửa ra thì đập vào mắt cô là hình ảnh gì đây chứ, thật khó tin. Anh ân cần chăm sóc Phùng Tử Yên, giúp chị ta xử lí vết thương, chị ta như người không xương dựa vào anh. Thấy cô đi vào cùng cậu, anh chỉ liếc một cái, rồi chẳng thèm làm gì thêm nữa. Cô nở nụ cười giá lạnh, đẩy cậu ra cố gắng đứng vững đi về phía anh, ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Nguyên Sinh cũng đi theo, ngồi xuống cạnh cô. Cảm nhận trong bầu không khí này có gì đó không đúng, cô cười nhạt rồi lên tiếng:
-“Phùng Tử Yên, tôi xin lỗi về chuyện ngày không qua, là tôi quá kích động rồi. Chị đã khỏe hơn chưa.”
Cô nói giọng trầm ổn, sắc mặt không thay đổi. Nguyên Sinh ngạc nhiên quay qua nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu như ý “Sao bà lại nhận lỗi về mình? Rõ là chị ta tự làm, hơn nữa vết thương của bà còn nặng hơn gấp trăm lần”. Nhận thấy điều này, cô đưa tay lên tóm lấy tay cậu, lắc đầu.
Không khí bỗng chốc tĩnh lại, rồi ngay sau đó một giọng nói vang lên như mang một sự hoài nghi rất lớn:
-“Hôm qua sao em lại làm như thế?”
Là anh, anh nói mà không thèm nhìn cô. Đáp trả anh là một sự im lặng. Anh tức giận ném cuộn băng gạc xuống đất.
-“Em nói đi chứ, sao lại im lặng như thế hả? Còn nữa cả ngày hôm nay em đã đi đâu? Có phải ở cùng với cậu ta không?”
Cô không nói gì đứng dậy bước đi như chưa từng nghe thấy câu nói của anh. Anh bật dậy kéo tay cô lại, làm viết thương cô đau nhói, máu lại bắt đầu rỉ ra. Cô cố hết sức hất tay anh ra, đi thật nhanh lên phòng. Quãng đường này hằng ngày cô vẫn đi, nhưng sao hôm nay lại dài như thế.
Cậu cũng theo sau luôn. Cô mở cửa bước vào, chân cô mềm nhũn không còn sức nữa, cô ngã xuống. Nguyên Sinh hoảng hốt đỡ cô dậy, dìu cô lên giường. Trong cơn đau, cô nói giọng yếu ớt:
-“Trời ơi sao vẫn chưa lành vậy? Thuốc kiểu gì mà không có hiệu quả, mua thật tốn tiền mà.”
-“Sao có thể, thuốc đó là do anh ấy đặc biệt chế ra, rất hiệu quả đấy.”
Cậu vừa tìm thuốc vừa lên tiếng.
-“Anh ấy? Ý ông là anh Thế Kiệt á, anh ấy không phải đang ở nước ngoài sao?”
Cậu đi đến giúp cô xử lí vết thương đang rỉ máu kia.
-“Anh ấy về cũng được vài hôm rồi. Hôm bà kết hôn là ngày anh ấy lấy bằng tốt nghiệp, tôi sang đó chúc mừng tiện đưa anh về nên không dự được lễ cưới của bà đấy.”
-“Vậy à? Thế người hôm đó chữa cho tôi là anh ấy? Ôi thần linh ơi, anh ấy thay đổi nhiều quá đi, càng ngày càng đẹp ra.”
-“Đồ mê giai. À đúng rồi, anh ấy nói là vết thương của bà có thành phần thuốc gì gì đó khiến nó rất khó lành, nói bà phải cẩn thận mọi bề, không là sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy. Đến lúc đó dù có thuốc tiên cũng không cứu được bà đâu.”
Nghe cậu làm cô suy nghĩ. Thuốc sao? Chị ta thật sự muốn giết cô, thật tàn nhẫn. Mở miệng ra là chị chị em em, nhưng trong lòng lại toàn là rắn rết. Vậy mà anh cũng có thể tin lời chị ta cho được.
-“Á đau đau, nhẹ chút.”
-“Xong rồi đấy, chú ý vết thương nhớ chưa?”
-“Rồi ông nội, ông về đi tối rồi đấy, tôi tự lo được.”
-“Tôi gọi thím Chu lên chăm sóc bà, được không?”
-“Được ông về cẩn thận, bye bye.”
Một lát sau, thím Chu sau khi nghe cậu kể lại mọi chuyện thì tức tốc lên chăm sóc cô. Mặc dù thím Chu đã có tuổi nhưng vẫn rất nhanh nhẹn. Thím Chu vừa bước vào thì đã hỏi liên tằng tằng làm cô chóng cả mặt, cô chỉ biết cười thôi.
Đêm đó cô phát sốt, làm thím Chu rất lo lắng. Mồ hôi cứ túa ra như mưa, người cô lúc nóng lúc lạnh, thật không biết phải làm sao. Mãi đến lúc trời rạng sáng cô mới hạ sốt
Trong cơn mê man cô gọi tên anh “Hàn Lãnh, Hàn Lãnh, anh đừng đi, đừng bỏ rơi em.” Nước mắt cô nhỏ xuống từng giọt.
Thím Chu chỉ khẽ lắc đầu, khổ cho một đôi uyên ương, không có bắt đầu cũng chẳng nhìn thấy kết thúc.
-----------------------------------
-“Bà ở nhà tôi thêm vài ngày nữa cũng được mà, tôi không bận tâm đâu, ba mẹ tôi cũng muốn nữa. Hơn nữa, viết thương của bà còn chưa khá lên là mấy.”
Ở nhà Nguyên Sinh hơn một ngày trời, cô cũng cảm thấy ngại. Trước kia, cô với cậu ở cùng nhau là chuyện bình thường, có lần cô trốn nhà đi chơi, sang nhà cậu ở chùa mấy tháng lận. Nhưng giờ cô đã lấy chồng rồi, đi lâu như vậy thật không phải phép, nếu bị truyền ra ngoài thì mặt mũi biết để ở đâu. Cô thật ra không lo lắng về danh tiếng của mình, cô quan tâm là danh tiếng của hai bên. Hai nhà có cơ nghiệp cũng đủ lớn để cho bọn nhà báo bán mạng moi thông tin, nên mọi chuyện cô đều phải thận trọng.
Cậu năn nỉ cô một hồi cũng như nước đổ lá khoai, cô hình như cũng chẳng có ý thay đổi quyết định. Có điều mà cậu rất hiểu về cô, một khi cô đã quyết định một điều gì đó thì nhất quyết không thay đổi. Cuối cùng cậu vẫn phải chiều theo cô, đưa cô về nhà.
Buổi tối, tại nhà (chồng) cô.
-“Ông tiễn tôi đến đây là được rồi, không cần đi thêm đâu. Tôi tự đi được.”
Xe cậu dừng ở trước cổng, vừa bước xuống, cô liền lên tiếng. Nghe câu nói yếu ớt của cô, cậu nhíu mày, bĩu môi, vẻ mặt tức giận.
-“Bà mà không cho tôi đưa vào thì tôi sẽ đánh bà ngất sỉu rồi bế vào đấy nhá. Thôi đừng có càm ràm nữa, nhanh để tôi đưa bà vào.”
Cậu đi đến bên dìu cô, cô hết sức phản kháng.
-“Ông nói ai càm ràm hả? Á a a, đau đau.”
Trong phút chốc cô quên mất là mình đang bị thương nặng, cô quay người định đánh cậu, đụng đến vết thương làm cô đau đến nỗi không còn đủ sức để đứng vững nữa. Cậu cười.
-“Được rồi không đùa nữa, nào để tôi đưa bà vào nhà.”
Cô thực sự không muốn, nhưng biết sao được cô còn không có đủ sức để đứng vững nữa là. Cậu dìu cô vào nhà, vừa đẩy cánh cửa ra thì đập vào mắt cô là hình ảnh gì đây chứ, thật khó tin. Anh ân cần chăm sóc Phùng Tử Yên, giúp chị ta xử lí vết thương, chị ta như người không xương dựa vào anh. Thấy cô đi vào cùng cậu, anh chỉ liếc một cái, rồi chẳng thèm làm gì thêm nữa. Cô nở nụ cười giá lạnh, đẩy cậu ra cố gắng đứng vững đi về phía anh, ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Nguyên Sinh cũng đi theo, ngồi xuống cạnh cô. Cảm nhận trong bầu không khí này có gì đó không đúng, cô cười nhạt rồi lên tiếng:
-“Phùng Tử Yên, tôi xin lỗi về chuyện ngày không qua, là tôi quá kích động rồi. Chị đã khỏe hơn chưa.”
Cô nói giọng trầm ổn, sắc mặt không thay đổi. Nguyên Sinh ngạc nhiên quay qua nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu như ý “Sao bà lại nhận lỗi về mình? Rõ là chị ta tự làm, hơn nữa vết thương của bà còn nặng hơn gấp trăm lần”. Nhận thấy điều này, cô đưa tay lên tóm lấy tay cậu, lắc đầu.
Không khí bỗng chốc tĩnh lại, rồi ngay sau đó một giọng nói vang lên như mang một sự hoài nghi rất lớn:
-“Hôm qua sao em lại làm như thế?”
Là anh, anh nói mà không thèm nhìn cô. Đáp trả anh là một sự im lặng. Anh tức giận ném cuộn băng gạc xuống đất.
-“Em nói đi chứ, sao lại im lặng như thế hả? Còn nữa cả ngày hôm nay em đã đi đâu? Có phải ở cùng với cậu ta không?”
Cô không nói gì đứng dậy bước đi như chưa từng nghe thấy câu nói của anh. Anh bật dậy kéo tay cô lại, làm viết thương cô đau nhói, máu lại bắt đầu rỉ ra. Cô cố hết sức hất tay anh ra, đi thật nhanh lên phòng. Quãng đường này hằng ngày cô vẫn đi, nhưng sao hôm nay lại dài như thế.
Cậu cũng theo sau luôn. Cô mở cửa bước vào, chân cô mềm nhũn không còn sức nữa, cô ngã xuống. Nguyên Sinh hoảng hốt đỡ cô dậy, dìu cô lên giường. Trong cơn đau, cô nói giọng yếu ớt:
-“Trời ơi sao vẫn chưa lành vậy? Thuốc kiểu gì mà không có hiệu quả, mua thật tốn tiền mà.”
-“Sao có thể, thuốc đó là do anh ấy đặc biệt chế ra, rất hiệu quả đấy.”
Cậu vừa tìm thuốc vừa lên tiếng.
-“Anh ấy? Ý ông là anh Thế Kiệt á, anh ấy không phải đang ở nước ngoài sao?”
Cậu đi đến giúp cô xử lí vết thương đang rỉ máu kia.
-“Anh ấy về cũng được vài hôm rồi. Hôm bà kết hôn là ngày anh ấy lấy bằng tốt nghiệp, tôi sang đó chúc mừng tiện đưa anh về nên không dự được lễ cưới của bà đấy.”
-“Vậy à? Thế người hôm đó chữa cho tôi là anh ấy? Ôi thần linh ơi, anh ấy thay đổi nhiều quá đi, càng ngày càng đẹp ra.”
-“Đồ mê giai. À đúng rồi, anh ấy nói là vết thương của bà có thành phần thuốc gì gì đó khiến nó rất khó lành, nói bà phải cẩn thận mọi bề, không là sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy. Đến lúc đó dù có thuốc tiên cũng không cứu được bà đâu.”
Nghe cậu làm cô suy nghĩ. Thuốc sao? Chị ta thật sự muốn giết cô, thật tàn nhẫn. Mở miệng ra là chị chị em em, nhưng trong lòng lại toàn là rắn rết. Vậy mà anh cũng có thể tin lời chị ta cho được.
-“Á đau đau, nhẹ chút.”
-“Xong rồi đấy, chú ý vết thương nhớ chưa?”
-“Rồi ông nội, ông về đi tối rồi đấy, tôi tự lo được.”
-“Tôi gọi thím Chu lên chăm sóc bà, được không?”
-“Được ông về cẩn thận, bye bye.”
Một lát sau, thím Chu sau khi nghe cậu kể lại mọi chuyện thì tức tốc lên chăm sóc cô. Mặc dù thím Chu đã có tuổi nhưng vẫn rất nhanh nhẹn. Thím Chu vừa bước vào thì đã hỏi liên tằng tằng làm cô chóng cả mặt, cô chỉ biết cười thôi.
Đêm đó cô phát sốt, làm thím Chu rất lo lắng. Mồ hôi cứ túa ra như mưa, người cô lúc nóng lúc lạnh, thật không biết phải làm sao. Mãi đến lúc trời rạng sáng cô mới hạ sốt
Trong cơn mê man cô gọi tên anh “Hàn Lãnh, Hàn Lãnh, anh đừng đi, đừng bỏ rơi em.” Nước mắt cô nhỏ xuống từng giọt.
Thím Chu chỉ khẽ lắc đầu, khổ cho một đôi uyên ương, không có bắt đầu cũng chẳng nhìn thấy kết thúc.
/50
|