Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu

Chương 143: Chiếu thư của nàng [1]

/163


Nhìn thần sắc giận dữ của Hoàng Hậu, dần dần, ta cảm thấy ngạc nhiên. Nàng nói “Hoàng Thượng”.

Trong lòng giống bị cái gì hung hăng đánh vào, ta loạng choạng, chẳng mấy chốc đã ngã quỵ. Hốc mắt dần trở nên ẩm ướt, chỉ một lát đã thấy nước từ bên trong chảy ra, lướt qua hai má.

Là Hoàng Thượng.

Ngài giết đám cung nhân trong cung của ta, vì để cho ta không có vướng bận. Ta nói không rõ cảm giác bản thân đến tột cùng là cảm kích, hay là bi phẫn. Nhưng ta đột nhiên cảm thấy, thực sự vô lực.

Tại đây giữa cuộc chiến gam co, hung hiểm này, xét cho cùng ta vẫn quá nhỏ bé, ta giống như một tiểu ngu ngốc không hiểu chuyện, hết muốn ngăn chặn sóng lớn, vượt qua sông sâu, lại muốn rời non lấp bể.

Hoàng Hậu yên lặng nhìn vào mấy cỗ thi thể, sau một lúc lâu, mới châm chọc cười rộ lên. Mở miệng nói: “Ha ha, thật tốt. Bản cung xem như biết nội dung di chiếu của Hoàng Thượng ! Nhưng mà người làm sao nghĩ ra, ngươi vốn không phải Nhã phi!”

Ta ủ dột, Hoàng Thượng ngài làm sao có thể không biết chứ? Nếu ngài không biết, thì đã không đề bạt Dương Trọng Vân .

Thị vệ tiến nhanh lên, bắt lấy ta. Ta giãy dụa muốn thoát, phẫn nộ nhìn Hoàng Hậu, cười lạnh nói: “Ngươi cho là ngươi làm như thế, thực sự là vì hắn sao? Vì sao ngươi chưa bao giờ hỏi thử xem đâu mới là cuộc sống mà hắn thực sự mong muốn ? Nhìn hắn thống khổ, mới là mục đích của ngươi sao? Thật vậy sao!”

“Câm miệng!” Nàng rốt cục nhịn không được uống mà rống lên chặt đứt lời ta nói, thu lại ý cười, trầm giọng nói, “Bản cung là mẫu hậu của nó, bản cung làm hết thảy đều là vì muốn tốt cho nó! Nó bây giờ chỉ là chưa nhận thức rõ ràng, một ngày nào đó, nó sẽ hiểu rõ nỗi khổ tâm của bản cung ! Nói, ngươi đem chuyện di chiếu nói cho ai?”

Ta cắn môi, ta không nói cho bất kỳ ai, đương nhiên cũng sẽ không nói cho nàng biết. Lực đạo ghìm trên tay của ta càng thêm lớn, giống như là muốn kiên quyết bẻ gãy cánh tay của ta xuống vậy.

“Aa –” Ta đau đến mức mồ hôi toát ra, run rẩy gọi nàng, “Cô cô……” Nàng hình như bị chấn động mạnh, lúc đưa mắt nhìn về phía ta, ánh mắt đã không còn sắc bén nữa. Vẫy tay ý bảo thị vệ buông lỏng tay ra, ta không cầm cự, xụi lơ ngã xuống. Nàng bước nhanh tiến đến, thẳng tắp nhìn ta, nói nhỏ: “Loan Phi, bản cung không muốn tổn thương ngươi. Nhưng mà ngươi phải hiểu rõ, Ngạn nhi là đứa con duy nhất của bản cung, bản cung là muốn đem đến cho hắn những thứ tốt nhất. Ngươi hiểu không?” Thứ tốt nhất, mà nàng nói đến, chính là vương quyền.

Thế nhưng, ta không coi là vậy.

Cho dù là Quân Ngạn, cũng không chắc là vậy.


/163

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status