Ba ngày sau, a —— ta lại ra vẻ cả giận nói:
“Cha vội vã gả con đi đến vậy sao?”
Bỗng nhiên nói muốn sắp xếp hôn sự cho ta, càng không ngờ được đều đã chuẩn bị chặt chẽ đến như vậy. Không lường trước rằng một câu nói của ta lại làm cho người vừa mới rồi vẻ mặt còn dạt dào ý cười, mà trong nháy mắt liền sa sầm hẳn. Ta suy nghĩ, đến tột cùng thì mình đã nói sai gì rồi, lại thấy Phượng Hố trầm giọng nói:
“Cha cũng tưởng việc này có thể chậm một chút, chính là, Hoàng Hậu chờ không được.”
“Cô cô?”
Lại nói đến, hôm nay thực sự trước mặt ta nàng cứ nhắc mãi hôn sự giữa ta và Thất Hoàng Tử. Kỳ quái nhướn mày,
“Vì sao?”
Suốt mười sáu năm qua, cũng chưa từng thấy nàng sốt ruột như vậy. Phượng Hố khẽ trầm ngâm, nặng nề thở dài mà nói:
“Thập Tam Hoàng Tử trở về rồi”.
“Thập Tam Hoàng Tử?”
Ta kinh ngạc, đó chẳng phải vị Hoàng Tử mà mười năm trước bị đưa đi Biên Quốc làm con tin sao! Nhưng là, vì sao hắn về nước mà một chút động tĩnh cũng không hề có?
“Ba tháng trước, Biên Quốc cho quân công hãm hai thành trì của Đại Tuyên ta. Con cho rằng quân binh Đại Tuyên ta thực sự không đánh lại được hay sao? Tất cả đều là vì Thập Tam Hoàng Tử!”
Không biết có phải ảo giác của ta hay không, cảm giác thời điểm khi người đề cập tới Thập Tam Hoàng Tử trong mắt thoáng hiện lên chút tia sáng như có như không, ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng cũng biết rõ đó tuyệt không phải thiện ý.
“Cha, con không hiểu.”
Ta thực sự không rõ, Thập Tam Hoàng Tử trở về, cùng hôn sự của ta thì có quan hệ gì.
“Hoàng Hậu là muốn con gả cho Thất Hoàng Tử, sớm ngày sinh con thừa tự, giúp cho Thất Hoàng Tử tranh đoạt hoàng vị”
Ta nhíu mày:
“Cô cô hiện là Hoàng Hậu của Đại Tuyên, biểu ca lại là con vợ cả, thế lực của bọn họ ở trong triều chẳng lẽ không bằng một Thập Tam Hoàng Tử đã xa nước hơn mười năm hay sao?”
Tuy rằng Thập Tam Hoàng Tử kia từ nhỏ đã được đưa đến cho Hoàng Hậu làm con thừa tự, nhưng Hoàng Hậu cũng sẽ không vì hắn mà suy tính bất cứ điều gì, đây là chuyện mà bất kỳ ai đều có thể dự đoán được. Cha lại lắc đầu nói:
“Loan Phi à, con mới là nói đúng vế thứ nhất. Phải biết rằng mẫu thân của Thập Tam Hoàng Tử từng là phi tử được Hoàng Thượng sủng ái nhất, chính là cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi, sủng ái của người đối với Thập Tam Hoàng Tử tất nhiên là điều không thể xem thường. Cho nên Hoàng Hậu mới có chỗ băn khoăn”.
Ta trầm mặc không nói, kỳ thật ta muốn nói Thập Tam Hoàng Tử kia có lẽ căn bản là khinh thường cái vị trí Thái Tử kia. Nhược bằng như thế, cha hẳn sẽ nói người muốn thành đại sự phải biết lo lắng chu toàn. Qua giây lát, Phượng Hố lại mở miệng:
“Con đi ra ngoài cả một ngày cũng mệt mỏi rồi, sớm trở về nghỉ ngơi đi”
“Dạ vâng”.
Ta hướng người cúi mình hành lễ, liền đi ra khỏi thư phòng.
Mới đầu xuân, thế nhưng vạn vật cũng đã lộ ra những chồi lộc xanh biếc, lẽ dĩ nhiên cũng khiến cho cả mảnh vườn trở nên dạt dào hương vị. Dạo bước trên cây cầu cửu khúc, phía dưới lại là sóng nước lăn tăn, thỉnh thoảng có mấy chú cá nhỏ nhảy lên, khiến bọt nước tung lên như những chiếc đèn thủy tinh, sáng đẹp đến chói mắt. Đưa tay ngắt lấy vài chiếc lá cây đang đong đưa bên trên, lòng bàn tay lặng lẽ buông xuống dưới, những phiến lá xanh biếc liền bay lên tựa bươm bướm, tung bay lên giữa không trung, bay bay vòng vòng rồi lại chậm rãi rơi xuống mặt nước theo hướng gió. Mấy con cá nhỏ giống như nhìn thấy chuyện gì kỳ lạ, tất cả đồng loạt xông lên, chỉ nghe thấy tiếng “Ào ào” của bọt nước văng khắp nơi. Ta cúi đầu nhìn, khóe miệng khẽ cười, bỗng nhiên nghe một người nói:
“Bát tỷ, thì ra tỷ đã trở về rồi!”
Thanh âm không che dấu được sự vui sướng. Nâng mắt nhìn thấy cửu muội của ta Phượng Khinh Ca, chân thành nở nụ cười lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp đang hướng phía ta đi tới. Nàng hôm nay mặc một bộ váy màu đạm phấn, tôn lên làn da trắng trẻo xinh xắn. Ta cười nói:
“Đúng vậy, vừa mới trở về”.
Khinh Ca chậm rãi tiến đến, đem ta kéo qua một bên, thấp giọng hỏi:
“Bát tỷ, muội nhờ tỷ đưa túi hương cho biểu ca, tỷ đã đưa chưa?”
Sắc mặt ta cứng đờ, né tránh con người sáng lấp lánh của nàng, xấu hổ nói:
“Đã đưa rồi”
Trong lòng không khỏi một phen nghĩ tới tình cảnh lúc trong cung. Túi hương xinh đẹp tinh xảo đến như vậy, nhưng lại bị Hoàng Hậu cười lạnh nói:
“Cũng chỉ là nữ nhi con vợ lẽ, sao xứng gọi hoàng nhi là biểu ca!”
Ta tất nhiên cũng không gặp Thất Hoàng Tử, nhưng cũng biết Hoàng Hậu sẽ không định đem túi hương chuyển giao cho hắn. Nhìn bộ dáng mong chờ của Khinh Ca, thật sự không đành lòng khiến cho nàng phải khổ sở, nên đành phải nói như vậy. Khinh Ca vô cùng thân thiết kéo tay ta, cười ngọt ngào:
“Cám ơn Bát tỷ!”
Ta thực tại cười đến có chút chột dạ, nàng lại hỏi:
“Cái kia… Biểu ca có nói qua điều gì không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng bỗng chốc trở nên đỏ rực, nhiễm sắc xấu hổ.
“Hắn…”
Cảm thán một tiếng, ta bịa chuyện nói,
“Hắn đương nhiên là nói thích rồi”
“Thật sao?”
Con ngươi trong suốt của nàng tựa như lóe lên tia sáng. Chui vào lòng ta kêu lến,
“Thật tốt quá! Bát tỷ, Khinh Ca biết tỷ tốt nhất, ha ha!”
Ta cũng ôm lại nàng, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
“Nhìn xem, đúng là quản giáo không nghiêm mà, tôn ti trật tự cũng không biết phân cho rõ, ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì nữa?”
Thanh âm bén nhọn, ẩn dấu trong đó vài tia trào phúng. Quay đầu, nhìn thấy Lục phu nhân và nhị tỷ Vân Lan đang đứng cách đó không xa, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía này. Mỗi lần gặp Vân Lan hay cùng với nàng ở một chỗ, trong lòng ta liền thấy không vui. Lục phu nhân xuất thân từ chốn thanh lâu, ở Phượng phủ nổi danh là một nữ tử có tài dụ dỗ. Không phải là ta nhìn không vừa mắt một kỹ nữ, kỳ thực là bởi vì Vân Lan. Nàng cùng ta là tỷ muội ruột thịt cùng cha cùng mẹ, chung quy lại luôn cùng với nữ tỷ kia hợp làm một đạo, đối với ta cùng mẫu thân luôn có nửa phần xa lạ, lạnh lùng. Ta lạnh lùng nói:
“Xem Lục nương nói, đều là tỷ muội một nhà, tại sao lại phải câu nệ nhiều như vậy chứ?”
Ta nhìn Vân Lan mà gằn giọng nói từng chữ. Lục phu nhân che giấu sự tức giận, cười quyến rũ nói:
“Loan Phi, Lục nương cũng không dám nói ngươi!”
Rồi lại chuyển hướng về phía Vân Lan,
“Chúng ta vẫn là đi nơi khác thôi, khỏi làm cái gai trong mắt người khác.”
Nói xong, vứt nhẹ khăn lụa trong tay, khóe miệng hàm ẩn mà cười, thướt tha tránh đi nơi khác. Vân Lan bỗng nhiên hướng ta liếc mắt một cái, cũng là tràn ngập oán hận. Ta cả kinh, nàng cũng đã xoay người rời đi.
“Bát tỷ…”
Khinh Ca thấp giọng gọi ta. Thu hồi tâm tư, ta cười yếu ới một tiếng nói:
“Không có việc gì. Lục nương vẫn luôn lanh mồm lanh miệng, muội không cần phải để ý.”
Khinh Ca hiểu chuyện gật đầu. Đang cùng nàng dắt tay đi dạo một lát thì thấy Thanh Tư bỗng nhiên chạy tới, nói là bộ đồ mới đã chuẩn bị tốt, chờ ta đi thử.
Cùng Thanh Tư hướng đường trở về Huyên Anh Các, trên dọc đường đi nàng líu lo nói không ngừng. Đơn giản là y phục mới đẹp như thế nào, Phượng Hố thương ta ra sao. Ta chỉ cười trừ. Đã lớn như vậy rồi, lần này là lần Phượng Hố đặt mua cho ta nhiều y phục nhất.
Ở trong phòng ước chừng thử gần một canh giờ, ta mệt đến nỗi đầu đầy mồ hôi. Ngược lại nha đầu Thanh Tư kia vẫn không ngừng loay hoay hào hứng. Ta cười:
“Xú nha đầu này, nếu muội thích, ta tặng cho muội mặc”
Thanh Tư đem y phục cầm trong tay sắp xếp gọn gang, chuyển hướng ta nói:
“Lão gia nếu như biết y phục người phí tâm tư chuẩn bị cho tiểu thư lại bị tiểu thư đem tặng cho một nha đầu mặc, không thể không tức chết!”
“Muội”
Nha đầu Thanh Tư kia từ nhỏ đã bị ta làm hư, ở trước mặt ta, làm sao còn có bộ dáng nha đầu nữa chứ? Nhưng mà, ta lại thích Thanh Tư như thế này.
Hai người ở trong phòng vui đùa ầm ĩ, liền có nha hoàn đến truyền lời, bữa tối đã đến giờ. Ta cho Thanh Tư ở lại thu thập sạch sẽ một phòng đầy y phục, rồi đứng dậy đi ra ngoài. Lúc đi qua hoa viên, lại gặp phải Vân Lan. Lúc này chỉ thấy một mình nàng, ta đang cảm thấy kỳ quái Lục phu nhân sao không ở đây, lại thấy nàng không có ngay lập tức quay đầu đi ngay, mà bước tới bên này. Ánh mắt thẳng tắp nhìn ta, lộ ra nụ cười không rõ…
“Cha vội vã gả con đi đến vậy sao?”
Bỗng nhiên nói muốn sắp xếp hôn sự cho ta, càng không ngờ được đều đã chuẩn bị chặt chẽ đến như vậy. Không lường trước rằng một câu nói của ta lại làm cho người vừa mới rồi vẻ mặt còn dạt dào ý cười, mà trong nháy mắt liền sa sầm hẳn. Ta suy nghĩ, đến tột cùng thì mình đã nói sai gì rồi, lại thấy Phượng Hố trầm giọng nói:
“Cha cũng tưởng việc này có thể chậm một chút, chính là, Hoàng Hậu chờ không được.”
“Cô cô?”
Lại nói đến, hôm nay thực sự trước mặt ta nàng cứ nhắc mãi hôn sự giữa ta và Thất Hoàng Tử. Kỳ quái nhướn mày,
“Vì sao?”
Suốt mười sáu năm qua, cũng chưa từng thấy nàng sốt ruột như vậy. Phượng Hố khẽ trầm ngâm, nặng nề thở dài mà nói:
“Thập Tam Hoàng Tử trở về rồi”.
“Thập Tam Hoàng Tử?”
Ta kinh ngạc, đó chẳng phải vị Hoàng Tử mà mười năm trước bị đưa đi Biên Quốc làm con tin sao! Nhưng là, vì sao hắn về nước mà một chút động tĩnh cũng không hề có?
“Ba tháng trước, Biên Quốc cho quân công hãm hai thành trì của Đại Tuyên ta. Con cho rằng quân binh Đại Tuyên ta thực sự không đánh lại được hay sao? Tất cả đều là vì Thập Tam Hoàng Tử!”
Không biết có phải ảo giác của ta hay không, cảm giác thời điểm khi người đề cập tới Thập Tam Hoàng Tử trong mắt thoáng hiện lên chút tia sáng như có như không, ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng cũng biết rõ đó tuyệt không phải thiện ý.
“Cha, con không hiểu.”
Ta thực sự không rõ, Thập Tam Hoàng Tử trở về, cùng hôn sự của ta thì có quan hệ gì.
“Hoàng Hậu là muốn con gả cho Thất Hoàng Tử, sớm ngày sinh con thừa tự, giúp cho Thất Hoàng Tử tranh đoạt hoàng vị”
Ta nhíu mày:
“Cô cô hiện là Hoàng Hậu của Đại Tuyên, biểu ca lại là con vợ cả, thế lực của bọn họ ở trong triều chẳng lẽ không bằng một Thập Tam Hoàng Tử đã xa nước hơn mười năm hay sao?”
Tuy rằng Thập Tam Hoàng Tử kia từ nhỏ đã được đưa đến cho Hoàng Hậu làm con thừa tự, nhưng Hoàng Hậu cũng sẽ không vì hắn mà suy tính bất cứ điều gì, đây là chuyện mà bất kỳ ai đều có thể dự đoán được. Cha lại lắc đầu nói:
“Loan Phi à, con mới là nói đúng vế thứ nhất. Phải biết rằng mẫu thân của Thập Tam Hoàng Tử từng là phi tử được Hoàng Thượng sủng ái nhất, chính là cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi, sủng ái của người đối với Thập Tam Hoàng Tử tất nhiên là điều không thể xem thường. Cho nên Hoàng Hậu mới có chỗ băn khoăn”.
Ta trầm mặc không nói, kỳ thật ta muốn nói Thập Tam Hoàng Tử kia có lẽ căn bản là khinh thường cái vị trí Thái Tử kia. Nhược bằng như thế, cha hẳn sẽ nói người muốn thành đại sự phải biết lo lắng chu toàn. Qua giây lát, Phượng Hố lại mở miệng:
“Con đi ra ngoài cả một ngày cũng mệt mỏi rồi, sớm trở về nghỉ ngơi đi”
“Dạ vâng”.
Ta hướng người cúi mình hành lễ, liền đi ra khỏi thư phòng.
Mới đầu xuân, thế nhưng vạn vật cũng đã lộ ra những chồi lộc xanh biếc, lẽ dĩ nhiên cũng khiến cho cả mảnh vườn trở nên dạt dào hương vị. Dạo bước trên cây cầu cửu khúc, phía dưới lại là sóng nước lăn tăn, thỉnh thoảng có mấy chú cá nhỏ nhảy lên, khiến bọt nước tung lên như những chiếc đèn thủy tinh, sáng đẹp đến chói mắt. Đưa tay ngắt lấy vài chiếc lá cây đang đong đưa bên trên, lòng bàn tay lặng lẽ buông xuống dưới, những phiến lá xanh biếc liền bay lên tựa bươm bướm, tung bay lên giữa không trung, bay bay vòng vòng rồi lại chậm rãi rơi xuống mặt nước theo hướng gió. Mấy con cá nhỏ giống như nhìn thấy chuyện gì kỳ lạ, tất cả đồng loạt xông lên, chỉ nghe thấy tiếng “Ào ào” của bọt nước văng khắp nơi. Ta cúi đầu nhìn, khóe miệng khẽ cười, bỗng nhiên nghe một người nói:
“Bát tỷ, thì ra tỷ đã trở về rồi!”
Thanh âm không che dấu được sự vui sướng. Nâng mắt nhìn thấy cửu muội của ta Phượng Khinh Ca, chân thành nở nụ cười lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp đang hướng phía ta đi tới. Nàng hôm nay mặc một bộ váy màu đạm phấn, tôn lên làn da trắng trẻo xinh xắn. Ta cười nói:
“Đúng vậy, vừa mới trở về”.
Khinh Ca chậm rãi tiến đến, đem ta kéo qua một bên, thấp giọng hỏi:
“Bát tỷ, muội nhờ tỷ đưa túi hương cho biểu ca, tỷ đã đưa chưa?”
Sắc mặt ta cứng đờ, né tránh con người sáng lấp lánh của nàng, xấu hổ nói:
“Đã đưa rồi”
Trong lòng không khỏi một phen nghĩ tới tình cảnh lúc trong cung. Túi hương xinh đẹp tinh xảo đến như vậy, nhưng lại bị Hoàng Hậu cười lạnh nói:
“Cũng chỉ là nữ nhi con vợ lẽ, sao xứng gọi hoàng nhi là biểu ca!”
Ta tất nhiên cũng không gặp Thất Hoàng Tử, nhưng cũng biết Hoàng Hậu sẽ không định đem túi hương chuyển giao cho hắn. Nhìn bộ dáng mong chờ của Khinh Ca, thật sự không đành lòng khiến cho nàng phải khổ sở, nên đành phải nói như vậy. Khinh Ca vô cùng thân thiết kéo tay ta, cười ngọt ngào:
“Cám ơn Bát tỷ!”
Ta thực tại cười đến có chút chột dạ, nàng lại hỏi:
“Cái kia… Biểu ca có nói qua điều gì không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng bỗng chốc trở nên đỏ rực, nhiễm sắc xấu hổ.
“Hắn…”
Cảm thán một tiếng, ta bịa chuyện nói,
“Hắn đương nhiên là nói thích rồi”
“Thật sao?”
Con ngươi trong suốt của nàng tựa như lóe lên tia sáng. Chui vào lòng ta kêu lến,
“Thật tốt quá! Bát tỷ, Khinh Ca biết tỷ tốt nhất, ha ha!”
Ta cũng ôm lại nàng, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
“Nhìn xem, đúng là quản giáo không nghiêm mà, tôn ti trật tự cũng không biết phân cho rõ, ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì nữa?”
Thanh âm bén nhọn, ẩn dấu trong đó vài tia trào phúng. Quay đầu, nhìn thấy Lục phu nhân và nhị tỷ Vân Lan đang đứng cách đó không xa, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía này. Mỗi lần gặp Vân Lan hay cùng với nàng ở một chỗ, trong lòng ta liền thấy không vui. Lục phu nhân xuất thân từ chốn thanh lâu, ở Phượng phủ nổi danh là một nữ tử có tài dụ dỗ. Không phải là ta nhìn không vừa mắt một kỹ nữ, kỳ thực là bởi vì Vân Lan. Nàng cùng ta là tỷ muội ruột thịt cùng cha cùng mẹ, chung quy lại luôn cùng với nữ tỷ kia hợp làm một đạo, đối với ta cùng mẫu thân luôn có nửa phần xa lạ, lạnh lùng. Ta lạnh lùng nói:
“Xem Lục nương nói, đều là tỷ muội một nhà, tại sao lại phải câu nệ nhiều như vậy chứ?”
Ta nhìn Vân Lan mà gằn giọng nói từng chữ. Lục phu nhân che giấu sự tức giận, cười quyến rũ nói:
“Loan Phi, Lục nương cũng không dám nói ngươi!”
Rồi lại chuyển hướng về phía Vân Lan,
“Chúng ta vẫn là đi nơi khác thôi, khỏi làm cái gai trong mắt người khác.”
Nói xong, vứt nhẹ khăn lụa trong tay, khóe miệng hàm ẩn mà cười, thướt tha tránh đi nơi khác. Vân Lan bỗng nhiên hướng ta liếc mắt một cái, cũng là tràn ngập oán hận. Ta cả kinh, nàng cũng đã xoay người rời đi.
“Bát tỷ…”
Khinh Ca thấp giọng gọi ta. Thu hồi tâm tư, ta cười yếu ới một tiếng nói:
“Không có việc gì. Lục nương vẫn luôn lanh mồm lanh miệng, muội không cần phải để ý.”
Khinh Ca hiểu chuyện gật đầu. Đang cùng nàng dắt tay đi dạo một lát thì thấy Thanh Tư bỗng nhiên chạy tới, nói là bộ đồ mới đã chuẩn bị tốt, chờ ta đi thử.
Cùng Thanh Tư hướng đường trở về Huyên Anh Các, trên dọc đường đi nàng líu lo nói không ngừng. Đơn giản là y phục mới đẹp như thế nào, Phượng Hố thương ta ra sao. Ta chỉ cười trừ. Đã lớn như vậy rồi, lần này là lần Phượng Hố đặt mua cho ta nhiều y phục nhất.
Ở trong phòng ước chừng thử gần một canh giờ, ta mệt đến nỗi đầu đầy mồ hôi. Ngược lại nha đầu Thanh Tư kia vẫn không ngừng loay hoay hào hứng. Ta cười:
“Xú nha đầu này, nếu muội thích, ta tặng cho muội mặc”
Thanh Tư đem y phục cầm trong tay sắp xếp gọn gang, chuyển hướng ta nói:
“Lão gia nếu như biết y phục người phí tâm tư chuẩn bị cho tiểu thư lại bị tiểu thư đem tặng cho một nha đầu mặc, không thể không tức chết!”
“Muội”
Nha đầu Thanh Tư kia từ nhỏ đã bị ta làm hư, ở trước mặt ta, làm sao còn có bộ dáng nha đầu nữa chứ? Nhưng mà, ta lại thích Thanh Tư như thế này.
Hai người ở trong phòng vui đùa ầm ĩ, liền có nha hoàn đến truyền lời, bữa tối đã đến giờ. Ta cho Thanh Tư ở lại thu thập sạch sẽ một phòng đầy y phục, rồi đứng dậy đi ra ngoài. Lúc đi qua hoa viên, lại gặp phải Vân Lan. Lúc này chỉ thấy một mình nàng, ta đang cảm thấy kỳ quái Lục phu nhân sao không ở đây, lại thấy nàng không có ngay lập tức quay đầu đi ngay, mà bước tới bên này. Ánh mắt thẳng tắp nhìn ta, lộ ra nụ cười không rõ…
/163
|