“Nhị tỷ.”
Ta cười nhạt chào nàng. Bất kể như thế nào, thì đến cuối cùng nàng vẫn là chị ruột của ta. Vân Lan đến gần ta, châm chọc nói:
“Ngươi thật là đắc ý, Thất Hoàng Tử Phi tương lai!”
Lời nói của nàng lạnh như băng, lòng ta theo đó mà cả kinh, nhưng trên mặt vẫn như cũ không biến sắc:
“Nhị tỷ, tỷ hẳn không phải muốn nói lời vô nghĩa đấy chứ!”
Cái ngôi vị Thất Hoàng Tử Phi, ta đây căn bản cũng chẳng ham. Nàng có chút giật mình, rồi chợt cười, trên gương mặt mỹ lệ lộ ra thần sắc chán ghét, ngạo nghễ nhìn ta mở miệng nói:
“A, theo ta nhìn thì thực sự là như vậy đi. Ngươi hẳn muốn là đến thời điểm sẽ cho mọi người một cái kinh hỉ chăng? Chờ đến cái giây phút phút chốc được nhập cung, mới đột ngột thông báo cho bên ngoài sao? Ha ha, cái ý nghĩ này quả thực rất hay!”
Nàng cắn rằng nghiến lợi mà nói từng từ, nghe không ra có chút ghen tỵ nào, chỉ thấy ngập tràn oán hận. Ta than thở, cũng không muốn tính toán với nàng. Cất bước đang muốn rời đi, cổ tay đột nhiên bị nàng bóp chặt, giọng nói của nàng cũng tràn đầy oán khí, tức giận:
“Đều là con gái con vợ cả ở Phượng gia, ta đến tột cùng thua kém ngươi ở điểm nào chứ?”
Mặt trời lặn về hướng Tấy, sắc trời dần giăng đầy một vẻ âm lãnh, mà lời nói trong giờ phút này của Vân Lan, khiến lòng ta không khỏi rét lạnh.
“Nhị tỷ…”
Hóa ra là bởi vì như thế. Thì ra, nàng đối với ta không phải là không có ghen tỵ, chỉ là nàng không phải ghen tỵ tình cảm Thất Hoàng Tử dành cho ta. Cái nàng ghen tỵ là vì ta là đứa con gái cha yêu thương nhất, ghen tỵ cùng là con gái chính thất ở Phượng gia mà lại bị đối xử khác biệt, ghen tỵ ánh hào quang của ta ở Phượng gia.
“Ta hận ngươi!”
Nàng hung hăng nói, con mắt mở ra thật lớn mà trừng nhìn ta, như muốn tóe ra tia máu. Ta chỉ cảm thấy nơi lồng ngực tựa như gặp phải một đả kích nặng nề, đau đến nỗi ta không thể thốt thành lời. Chị ruột của ta, nàng nói nàng hận ta.
“Nhị…”
Ta vừa định mở miệng, nàng đã hừ lạnh một tiếng, dùng sức hất tay ta ra, rồi bước thật nhanh, tiến thẳng về phía trước. Cố nén bi thương trong lòng, ta lặng lẽ đi theo phía sau nàng.
Khi đi tới sảnh trước, âm thầm chỉnh sửa lại xiêm y, khóe miệng khẽ nâng lên, nở nụ cười đi vào trong. Tất cả mọi người đã ngồi xuống, ta cùng Vân Lan cũng ngồi về chỗ của mình, ấu đệ còn nhỏ liền tiến lại quấn lấy ta, ngây thơ hỏi:
“Bát tỷ, Hoàng Cung có đẹp không? Đệ nghe người ta nói, nơi đó phòng đều rất lớn rất đẹp nha, so với phòng ở Phượng phủ nhà chúng ta cũng lớn hơn sao?”
Ta bị hắn chọc cho cười rộ lên, cưng chiều chà xát cái mũi của hắn:
“Dĩ nhiên rồi, Hoàng Cung là nơi lớn nhất trong thiên hạ mà.”
“Thật sao?”
Con ngươi hắn sáng ngời lóe quang, bàn tay nhỏ ôm lấy ta nói,
“Vậy Bát tỷ lần sau khi nào vào cung có thể đem đệ đi cùng được không?”
“Trẻ con thật phiền phức!”
Vân Lan sắc mặt âm trầm quát lên một tiếng, dọa hắn sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên trắng bệch, mím mím môi, bộ dáng như muốn khóc. Tứ phu nhân vội vươn tay ôm lấy hắn, gắp rau đặt vào trong bát của hắn, thấp giọng nói:
“Được rồi, ngoan nào, mau ăn cơm thôi.”
Ta hướng Vân Lan liếc nhìn một chút, nàng lại giống như không thèm quan tâm, đem mặt quay qua.
——–
Buổi tới nằm ở trên giường, nhớ tới lời Vân Lan nói với ta ở trong hoa viên, chính mình cứ trằn trọc mãi, làm thế nào cũng không ngủ được. Ở ngay bên ngoài, Thanh Tư ước chừng cũng là nghe thấy động tĩnh bên trong, lúc tiến vào còn xoa con mắt mông lung buồn ngủ:
“Tiểu thư, sao còn chưa ngủ?”
Ta chỉ đơn giản ngồi dậy, lắc đầu nói:
“Trong lòng có chút phiền muộn, không ngủ được.”
“Phiền muộn chuyện gì?”
Nàng ngồi ở mép giường của ta hỏi. Ta liền đêm chuyện xảy ra hồi ban ngày kể lại cho nàng nghe, Thanh Tư trầm mặc chốc lát, tùy tiện nói:
“Lão gia có nhiều con gái như vậy, duy có tiểu thư nhận được nhiều sủng ái nhất, tự nhiên sẽ khiến cho người khác đỏ mắt. Chúng ta ngay thẳng thì còn sợ gì chứ?”
Tuy là nói như thế, ta không có quan tâm tới việc tranh thủ tình cảm, nhưng vẫn là khiến cho người khác nghi kỵ. Huống chi, là thân tỷ muội ruột thịt, bảo ta làm sao có thể suy nghĩ đơn giản, không lo nghĩ được đây? Thấy ta vẫn còn dáng vẻ mặt mày ủ dột như cũ, Thanh Tư chợt khẽ cười lên:
“Cho nên nha, muội cũng là cảm thấy tiểu thư nên mau mau chóng chóng mà gả ra bên ngoài, càng tránh cho người phải cả ngày phiền lòng.”
“Thanh Tư!”
Nha đầu này, chung quy vẫn là không quên giễu cợt ta. Đưa tay muốn đánh nàng, nàng lại mau lẹ mà thoát được, hướng ta làm một cái mặt quỷ cười to, chọc cho ta vừa tức vừa buồn cười. Nàng lại quay trở lại, khẽ ôm lại vai ta, giọng nói nhẹ nhàng:
“Cười rồi, ha ha, cười một cái, phiền não gì cũng là bay đi mất.”
Ta không nhịn được vỗ vỗ vào nàng, hạ giọng mắng:
“Nha đầu chết tiệt này.”
Nàng dí dỏm cười:
“Dạ, muội ở trong mắt tiểu thư, cho tới giờ cũng chưa từng tốt nha!”
Hướng ta, nàng le lưỡi một cái, ta thuận tiện cũng liếc xéo nàng một cái. Có chỗ nào chưa từng tốt chứ, là bởi vì thật quá tốt…
Huyên náo mệt mỏi, rốt cuộc trầm trầm ngủ thiếp đi. Quả thật giống như Thanh Tư nói, cười một cái, phiền não gì cũng sẽ quên đi hết.
Mấy ngày kế tiếp, những lúc rảnh rỗi, ta một mực ở lại trong Huyên Anh Các, trừ lúc ăn cơm ra, nửa bước cũng không đi ra bên ngoài. Thời điểm nhìn thấy Vân Lan ở trên bàn ăn, nàng vẫn như cũ không nói với ta một câu.
Ba ngày sau, Phượng Hố quả nhiên mời mấy vị Quý Công Tử. Ở tại vườn hoa bày ra tiệc rượu vô cùng náo nhiệt. Ta cùng với Thanh Tư trên đường đi tới, lại gặp phải Vân Lan, nàng giả vờ làm bộ dạng kinh ngạc, cười khẩy nói:
“Ngươi là muốn xem xem các vị công tư khác so với Thất Hoàng Tử là ai ưu tú hơn sao?”
Ta không muốn cùng nàng đôi co, cãi cọ, chỉ nắm tay Thanh Tư vội vã đi qua. Cứ cho là có giải thích, nàng cũng chưa chắc sẽ tin. Nàng làm sao biết được, ta căn bản không muốn gả vào hoàng thất.
Phượng Hố thật rất hiểu tâm tư của ta, hôm nay mời tới, bất luận là thư sinh nho nhã, hay thiếu hiệp cương nghị, đều không phải con em quan lại. Ta ngồi ở một bên, suy nghĩ lại hoàn toàn không ở tại chỗ này. Thực chất là đang nghĩ tới vị công tử tên gọi Giang Nam kia khi nào sẽ đến?
Lặng lẽ đưa mắt quan sát mỗi một vị đang ngồi, lại vô tình nhìn thấy một người tướng mạo khá giống với Giang Nam. Một phen nhìn nhau, nhưng thực ra chẳng có ai có thể bì kịp được với hắn. Trong bụng không khỏi chấn động, ta là điên rồi sao?
Thanh Tư cảm giác được ta vừa rồi có hơi nóng nảy, liền hướng ta cười thật rạng rỡ. Thật là một nha đầu thông minh, chỉ nhìn một cái liền hiểu thấu tâm tư của ta.
Dù sao ngồi mãi cũng nhàm chán, ta liền lựa tình hình tìm cơ hội rời đi. Vừa đúng lúc này, xa xa nhìn thấy một gia đình vội vàng chạy tới. Theo hướng kia… Chẳng biết tại sao, trong lòng chợt trở nên mừng rỡ. Gia đinh chạy tới gần, hướng về phía Phượng Hố cung kính nói:
“Lão gia, bên ngoài có vị công tử nói tìm Bát tiểu thư.”
Hắn vừa nói xong, ta liền cả kinh bỗng nhiên đứng dậy.
“Tiểu thư.”
Thanh Tư vội nắm kéo lấy ống tay áo của ta. Phượng Hố nhìn ta, ta vội vàng xoay người, lại nghe người hỏi:
“Là ai?”
“Hắn không có nói, nô tài không biết.”
Ta cảm thấy kỳ quái, hắn tại vì sao không muốn tiết lộ tên họ của mình, lại mơ hồ nhìn thấy gia đinh kia trình cho Phượng Hố thứ gì đó. Liếc nhìn, thấy sắc mặt người khẽ biến, lại nói:
“Loan Phi, con đi ra ngoài xem một chút.”
Thế nhưng lúc đó, ta cảm thấy hưng phấn dị thường, khẩn trương xoay người, liền theo gia đinh đi ra ngoài.
“Tiểu thư, xem ra ngày đó muội thực sự nhìn trúng rồi sao! Nhìn người thực vui vẻ nha!”
Thanh Tư ở bên tai ta cười nói. Ta cũng không có đáp lời, cảm thấy thực kỳ quái, ta thật sự cảm thấy rất vui vẻ. Đi được một đoạn, ta tựa hồ loáng thoáng nhìn thấy Khinh Ca vội vàng chạy qua ở phía xa xa, không biết nha đầu kia có chuyện gì, lại có thể chạy gấp gáp đến vậy. Gia đinh đưa ta tới cửa, cũng không có theo ra bên ngoài nữa. Ta hào hứng ra cửa, quả nhìn là trông thấy ở bên ngoài một chiếc xe ngựa đang đứng đó, thân ảnh cao to đưa lưng về phía ta. Lúc này, ta mới há miệng đã thấy hắn xoay người lại. Mà ta, đột nhiên giật mình…
Ta cười nhạt chào nàng. Bất kể như thế nào, thì đến cuối cùng nàng vẫn là chị ruột của ta. Vân Lan đến gần ta, châm chọc nói:
“Ngươi thật là đắc ý, Thất Hoàng Tử Phi tương lai!”
Lời nói của nàng lạnh như băng, lòng ta theo đó mà cả kinh, nhưng trên mặt vẫn như cũ không biến sắc:
“Nhị tỷ, tỷ hẳn không phải muốn nói lời vô nghĩa đấy chứ!”
Cái ngôi vị Thất Hoàng Tử Phi, ta đây căn bản cũng chẳng ham. Nàng có chút giật mình, rồi chợt cười, trên gương mặt mỹ lệ lộ ra thần sắc chán ghét, ngạo nghễ nhìn ta mở miệng nói:
“A, theo ta nhìn thì thực sự là như vậy đi. Ngươi hẳn muốn là đến thời điểm sẽ cho mọi người một cái kinh hỉ chăng? Chờ đến cái giây phút phút chốc được nhập cung, mới đột ngột thông báo cho bên ngoài sao? Ha ha, cái ý nghĩ này quả thực rất hay!”
Nàng cắn rằng nghiến lợi mà nói từng từ, nghe không ra có chút ghen tỵ nào, chỉ thấy ngập tràn oán hận. Ta than thở, cũng không muốn tính toán với nàng. Cất bước đang muốn rời đi, cổ tay đột nhiên bị nàng bóp chặt, giọng nói của nàng cũng tràn đầy oán khí, tức giận:
“Đều là con gái con vợ cả ở Phượng gia, ta đến tột cùng thua kém ngươi ở điểm nào chứ?”
Mặt trời lặn về hướng Tấy, sắc trời dần giăng đầy một vẻ âm lãnh, mà lời nói trong giờ phút này của Vân Lan, khiến lòng ta không khỏi rét lạnh.
“Nhị tỷ…”
Hóa ra là bởi vì như thế. Thì ra, nàng đối với ta không phải là không có ghen tỵ, chỉ là nàng không phải ghen tỵ tình cảm Thất Hoàng Tử dành cho ta. Cái nàng ghen tỵ là vì ta là đứa con gái cha yêu thương nhất, ghen tỵ cùng là con gái chính thất ở Phượng gia mà lại bị đối xử khác biệt, ghen tỵ ánh hào quang của ta ở Phượng gia.
“Ta hận ngươi!”
Nàng hung hăng nói, con mắt mở ra thật lớn mà trừng nhìn ta, như muốn tóe ra tia máu. Ta chỉ cảm thấy nơi lồng ngực tựa như gặp phải một đả kích nặng nề, đau đến nỗi ta không thể thốt thành lời. Chị ruột của ta, nàng nói nàng hận ta.
“Nhị…”
Ta vừa định mở miệng, nàng đã hừ lạnh một tiếng, dùng sức hất tay ta ra, rồi bước thật nhanh, tiến thẳng về phía trước. Cố nén bi thương trong lòng, ta lặng lẽ đi theo phía sau nàng.
Khi đi tới sảnh trước, âm thầm chỉnh sửa lại xiêm y, khóe miệng khẽ nâng lên, nở nụ cười đi vào trong. Tất cả mọi người đã ngồi xuống, ta cùng Vân Lan cũng ngồi về chỗ của mình, ấu đệ còn nhỏ liền tiến lại quấn lấy ta, ngây thơ hỏi:
“Bát tỷ, Hoàng Cung có đẹp không? Đệ nghe người ta nói, nơi đó phòng đều rất lớn rất đẹp nha, so với phòng ở Phượng phủ nhà chúng ta cũng lớn hơn sao?”
Ta bị hắn chọc cho cười rộ lên, cưng chiều chà xát cái mũi của hắn:
“Dĩ nhiên rồi, Hoàng Cung là nơi lớn nhất trong thiên hạ mà.”
“Thật sao?”
Con ngươi hắn sáng ngời lóe quang, bàn tay nhỏ ôm lấy ta nói,
“Vậy Bát tỷ lần sau khi nào vào cung có thể đem đệ đi cùng được không?”
“Trẻ con thật phiền phức!”
Vân Lan sắc mặt âm trầm quát lên một tiếng, dọa hắn sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên trắng bệch, mím mím môi, bộ dáng như muốn khóc. Tứ phu nhân vội vươn tay ôm lấy hắn, gắp rau đặt vào trong bát của hắn, thấp giọng nói:
“Được rồi, ngoan nào, mau ăn cơm thôi.”
Ta hướng Vân Lan liếc nhìn một chút, nàng lại giống như không thèm quan tâm, đem mặt quay qua.
——–
Buổi tới nằm ở trên giường, nhớ tới lời Vân Lan nói với ta ở trong hoa viên, chính mình cứ trằn trọc mãi, làm thế nào cũng không ngủ được. Ở ngay bên ngoài, Thanh Tư ước chừng cũng là nghe thấy động tĩnh bên trong, lúc tiến vào còn xoa con mắt mông lung buồn ngủ:
“Tiểu thư, sao còn chưa ngủ?”
Ta chỉ đơn giản ngồi dậy, lắc đầu nói:
“Trong lòng có chút phiền muộn, không ngủ được.”
“Phiền muộn chuyện gì?”
Nàng ngồi ở mép giường của ta hỏi. Ta liền đêm chuyện xảy ra hồi ban ngày kể lại cho nàng nghe, Thanh Tư trầm mặc chốc lát, tùy tiện nói:
“Lão gia có nhiều con gái như vậy, duy có tiểu thư nhận được nhiều sủng ái nhất, tự nhiên sẽ khiến cho người khác đỏ mắt. Chúng ta ngay thẳng thì còn sợ gì chứ?”
Tuy là nói như thế, ta không có quan tâm tới việc tranh thủ tình cảm, nhưng vẫn là khiến cho người khác nghi kỵ. Huống chi, là thân tỷ muội ruột thịt, bảo ta làm sao có thể suy nghĩ đơn giản, không lo nghĩ được đây? Thấy ta vẫn còn dáng vẻ mặt mày ủ dột như cũ, Thanh Tư chợt khẽ cười lên:
“Cho nên nha, muội cũng là cảm thấy tiểu thư nên mau mau chóng chóng mà gả ra bên ngoài, càng tránh cho người phải cả ngày phiền lòng.”
“Thanh Tư!”
Nha đầu này, chung quy vẫn là không quên giễu cợt ta. Đưa tay muốn đánh nàng, nàng lại mau lẹ mà thoát được, hướng ta làm một cái mặt quỷ cười to, chọc cho ta vừa tức vừa buồn cười. Nàng lại quay trở lại, khẽ ôm lại vai ta, giọng nói nhẹ nhàng:
“Cười rồi, ha ha, cười một cái, phiền não gì cũng là bay đi mất.”
Ta không nhịn được vỗ vỗ vào nàng, hạ giọng mắng:
“Nha đầu chết tiệt này.”
Nàng dí dỏm cười:
“Dạ, muội ở trong mắt tiểu thư, cho tới giờ cũng chưa từng tốt nha!”
Hướng ta, nàng le lưỡi một cái, ta thuận tiện cũng liếc xéo nàng một cái. Có chỗ nào chưa từng tốt chứ, là bởi vì thật quá tốt…
Huyên náo mệt mỏi, rốt cuộc trầm trầm ngủ thiếp đi. Quả thật giống như Thanh Tư nói, cười một cái, phiền não gì cũng sẽ quên đi hết.
Mấy ngày kế tiếp, những lúc rảnh rỗi, ta một mực ở lại trong Huyên Anh Các, trừ lúc ăn cơm ra, nửa bước cũng không đi ra bên ngoài. Thời điểm nhìn thấy Vân Lan ở trên bàn ăn, nàng vẫn như cũ không nói với ta một câu.
Ba ngày sau, Phượng Hố quả nhiên mời mấy vị Quý Công Tử. Ở tại vườn hoa bày ra tiệc rượu vô cùng náo nhiệt. Ta cùng với Thanh Tư trên đường đi tới, lại gặp phải Vân Lan, nàng giả vờ làm bộ dạng kinh ngạc, cười khẩy nói:
“Ngươi là muốn xem xem các vị công tư khác so với Thất Hoàng Tử là ai ưu tú hơn sao?”
Ta không muốn cùng nàng đôi co, cãi cọ, chỉ nắm tay Thanh Tư vội vã đi qua. Cứ cho là có giải thích, nàng cũng chưa chắc sẽ tin. Nàng làm sao biết được, ta căn bản không muốn gả vào hoàng thất.
Phượng Hố thật rất hiểu tâm tư của ta, hôm nay mời tới, bất luận là thư sinh nho nhã, hay thiếu hiệp cương nghị, đều không phải con em quan lại. Ta ngồi ở một bên, suy nghĩ lại hoàn toàn không ở tại chỗ này. Thực chất là đang nghĩ tới vị công tử tên gọi Giang Nam kia khi nào sẽ đến?
Lặng lẽ đưa mắt quan sát mỗi một vị đang ngồi, lại vô tình nhìn thấy một người tướng mạo khá giống với Giang Nam. Một phen nhìn nhau, nhưng thực ra chẳng có ai có thể bì kịp được với hắn. Trong bụng không khỏi chấn động, ta là điên rồi sao?
Thanh Tư cảm giác được ta vừa rồi có hơi nóng nảy, liền hướng ta cười thật rạng rỡ. Thật là một nha đầu thông minh, chỉ nhìn một cái liền hiểu thấu tâm tư của ta.
Dù sao ngồi mãi cũng nhàm chán, ta liền lựa tình hình tìm cơ hội rời đi. Vừa đúng lúc này, xa xa nhìn thấy một gia đình vội vàng chạy tới. Theo hướng kia… Chẳng biết tại sao, trong lòng chợt trở nên mừng rỡ. Gia đinh chạy tới gần, hướng về phía Phượng Hố cung kính nói:
“Lão gia, bên ngoài có vị công tử nói tìm Bát tiểu thư.”
Hắn vừa nói xong, ta liền cả kinh bỗng nhiên đứng dậy.
“Tiểu thư.”
Thanh Tư vội nắm kéo lấy ống tay áo của ta. Phượng Hố nhìn ta, ta vội vàng xoay người, lại nghe người hỏi:
“Là ai?”
“Hắn không có nói, nô tài không biết.”
Ta cảm thấy kỳ quái, hắn tại vì sao không muốn tiết lộ tên họ của mình, lại mơ hồ nhìn thấy gia đinh kia trình cho Phượng Hố thứ gì đó. Liếc nhìn, thấy sắc mặt người khẽ biến, lại nói:
“Loan Phi, con đi ra ngoài xem một chút.”
Thế nhưng lúc đó, ta cảm thấy hưng phấn dị thường, khẩn trương xoay người, liền theo gia đinh đi ra ngoài.
“Tiểu thư, xem ra ngày đó muội thực sự nhìn trúng rồi sao! Nhìn người thực vui vẻ nha!”
Thanh Tư ở bên tai ta cười nói. Ta cũng không có đáp lời, cảm thấy thực kỳ quái, ta thật sự cảm thấy rất vui vẻ. Đi được một đoạn, ta tựa hồ loáng thoáng nhìn thấy Khinh Ca vội vàng chạy qua ở phía xa xa, không biết nha đầu kia có chuyện gì, lại có thể chạy gấp gáp đến vậy. Gia đinh đưa ta tới cửa, cũng không có theo ra bên ngoài nữa. Ta hào hứng ra cửa, quả nhìn là trông thấy ở bên ngoài một chiếc xe ngựa đang đứng đó, thân ảnh cao to đưa lưng về phía ta. Lúc này, ta mới há miệng đã thấy hắn xoay người lại. Mà ta, đột nhiên giật mình…
/163
|