-Hơơơơơ...! - Tôi vươn vai thức dậy. Uây, đã 5 giờ rồi cơ á? Sao hôm nay tôi dậy muộn thế nhỉ?
Tôi nhìn sang giường An, nhỏ đã đi đâu rồi. Chậc, có lẽ là đi dạo đâu đó thôi. Tôi tin rồi An sẽ bình tĩnh lại. Và tôi tin là Kỳ sẽ đưa ra được quyết định đúng đắn.
Đột nhiên, tay tôi đè lên cái gì đó cứng cứng, lấy ra xem và ngạc nhiên.
Là chiếc di động của tôi đây mà. Có điều, sao nó lại ở đây? Tôi giật mình, cuộc gọi hôm qua hiện về trong tâm trí, nhưng vì quá buồn ngủ nên tôi cũng chẳng nhớ rõ mình đã nói gì hay người kia nói gì nữa. Đại khái tôi nhớ được là người đó nói xin lỗi thì phải.
Tôi vội vàng mở máy tra danh sách. Ừm, một dãy số lạ. Tôi cố gắng nhớ xem đó là ai, nhưng không thể. Cố lắm thì cái đầu tôi nó mới chịu nhớ ra mấy chi tiết. Đại khái nội dung là xin lỗi và gì đó tôi cũng chẳng nhớ, và giọng điệu trong điện thoại, là giọng của con trai. Khoan đã, hình như giọng nói đó...rất quen thuộc với tôi thì phải. Chẳng hiểu sao tôi lại có cảm giác thật thân thiết. Nhưng là, cố gắng nhớ kĩ hơn, cũng chẳng nghĩ ra thêm được cái gì.
Trời ơi! Trời ơi! Trời ơi! Tôi vò đầu, rồi không thèm nghĩ nữa. Tôi đi vào làm vệ sinh cá nhân.
Khi tôi trở ra cũng là lúc An bước vào phòng. Mặt nó không có một chút cảm xúc nào cả. Không buồn, không vui, cũng chẳng tức giận hay gì đó tương tự.
Trang cũng đã dậy và đi vào làm vệ sinh cá nhân. Tôi tới bàn học soạn sách vở, mắt len lén nhìn An đầy lo lắng. Rốt cục thì Phùng Bảo An dễ thương, tinh nghịch, đáng yêu của tôi ngày hôm qua đâu rồi chứ? Tại sao hôm nay nó lại vô cảm với mọi thứ xung quanh như vậy?
An đi tới lấy cặp khoác lên vai rồi ra ngoài. Tôi cuống cuồng nhét nốt mấy cuốn sách còn lại vào cặp, gọi với theo:
-Đợi, đợi tớ với, Bảo An!
Nó vẫn cứ đi, tôi vội vã đuổi theo, chạy tới đi song song bên cạnh nó. Hai đứa tôi chẳng nói gì. Cảm thấy không khí ngột ngạt khó chịu, tôi lên tiếng:
-Cậu...đừng như thế này có được không? Tin tớ đi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!
An đưa mắt nhìn tôi, nhưng khuôn mặt vẫn không chút biểu cảm. Môi nó khẽ mím lại, rồi dứt khoát bước tiếp.
-Này này, đợi với!
Giọng Trang vang lên, tôi ngoái lại nhìn, nó đang cố gắng đuổi theo hai đứa tôi. Tới gần, Trang thở hồng hộc:
-Sao...sao hai đứa mày...không đợi...đợi tao hả?
Rồi đột nhiên Trang nín bặt, ánh mắt rạng rỡ nhìn về phía trước, nó vẫy tay:
-Nè, Quân!
Tôi quay lại nhìn. Quân đang tươi cười đi về phía bọn tôi. Và, tim tôi bỗng nhói lên, có cả Hoàng Lam và Phong, hai người họ đi song song bên cạnh nhau, nam thanh nữ tú trông rất đẹp đôi. Và, chả hiểu sao tôi lại vô cùng khó chịu khi nghĩ tới hai chữ đẹp đôi này. Thật bực mình!
Quân đi tới hỏi han:
-Hôm qua Trang ngủ có ngon không?
-Ừm, có. Cảm ơn cậu.
-Bọn mình đi ăn cái gì đi!
Trang tít mắt cười hạnh phúc. Tôi quay sang An, nhỏ đang nhìn hai đứa kia, khuôn mặt vẫn chẳng biểu cảm gì, nhưng trong mắt lại ánh lên sự chua xót và cả đơn độc.
Tôi giật mình, nhưng chưa kịp làm gì thì nhỏ đã bước đi, gần như chạy. Mấy người còn lại nhìn An chẳng hiểu mô tê gì. Còn tôi lại khó chịu, đau đớn khi nhìn An như thế. Tôi đâm ra nổi quạu với cặp đôi Trang, Quân:
-Hai người bớt tình tứ đi được không hả? Bực cả mình!
Tôi quát làm cả bọn trố mắt nhìn. Nhưng tôi mặc kệ, vội vã đuổi theo An.
Nhưng không như tôi nghĩ rằng An sẽ phải chạy đi đâu đó để khóc một trận nữa. Rốt cục, nó lại đi tới canteen, tới cái bàn mà cả bọn hay ngồi. Tôi ngạc nhiên khi thấy Lâm ngồi đó, một mình!
-Ủa, Trọng K...Lâm?
Suýt nữa thì câu Trọng Kỳ đâu đã vọt ra khỏi miệng tôi. Lâm nhìn An, rồi nhìn tôi tò mò.
Bốn người kia đi tới và ngồi xuống. An ăn sáng vội vã, và tôi cũng thế.
Ăn xong, nó đứng bật dậy bước đi thẳng. Tôi bỏ lại vài thìa cơm ăn dở đuổi theo nó. Lâm cũng lật đật chạy theo, nói với lại:
-Tụi này lên lớp trước.
An đi nhanh, rẽ về lớp trước. Lâm và tôi ở phía sau, hắn hỏi nhỏ:
-Bảo An sao thế?
Tôi lúng túng:
-À...ừm...kệ An đi. Nhưng mà Kỳ đâu?
-Nó nghỉ bữa nay, bảo mệt.
-Vậy hả?
Vào giờ, tôi cứ để ý thấy An thỉnh thoảng lại quay nhè nhẹ đầu lại, có lẽ để nhìn chỗ của Kỳ.
Và tôi nhận thấy rằng, có lẽ An đã...yêu Kỳ. Không đơn thuần là thích nữa, mà đã yêu.
Tiết học đó, những tiết tiếp theo, và cả giờ ăn trưa nữa, An vẫn cứ như thế. Lạnh lùng, vô cảm. Thậm chí, nó còn không hề nói lên một lời nào.
Buổi chiều, chúng tôi luyện tập bóng rổ, tích cực hơn rất nhiều. Bởi vì, đơn giản đây chính là buổi tập luyện cuối cùng trước cuộc đấu giao hữu với khối chuyên Toán, mà nói thẳng ra là với hai tuyển thủ xuất sắc đang nổi ở mùa giải NBA vừa rồi.
Tôi đã chọn được đội hình chính để ra sân. Đương nhiên cặp đôi át chủ bài song sinh cùng sự phối hợp quá mức ăn ý của họ là không thể thiếu. Và tôi cần những pha ăn điểm từ những quả úp rổ trực tiếp của Trung, cả những cú ném từ vị trí 3 điểm sở trường của Việt. Cuối cùng là sự bảo vệ rổ nhà vững chắc cùng những pha chuyền bóng luôn chuẩn xác từ Hoàng. Nhưng nếu ngày mai, Kỳ không tới, tôi buộc phải thay người, và người đó là Quyết. Quyết khá vững tay trong các cú ném, cậu ta có thể thực hiện những quả đưa bóng vào rổ ở các vị trí khác nhau, nếu không có ai kèm.
Tôi tự tin nhìn lại đội bóng của mình. Họ đã sẵn sàng cho trận quyết đấu với khối chuyên Toán ngày mai. ĐÃ SẴN SÀNG!!!
--------------------------------------------------------------
#Chuyên mục lảm nhảm của au#
Hello, lại là tớ đây, có còn ai nhớ không nhỉ?
Thật ra thì truyện đã đi được 2 phần 3 chặng đường rồi. Khi viết truyện này hồi lớp 9, tớ đã chia ra viết vào 3 quyển sách, và khi đưa cho chúng bạn tớ đọc, tụi nó luôn nói quyển thứ 3 là hay và hồi hộp nhất :))
Trước hết thì chỉ còn tầm khoảng 2 chương nữa là sẽ tới trận đấu bóng rổ gay cấn giữa Anh và Toán :3 (nói thế thôi chứ chắc chả gay cấn như tớ nói đâu) trong lúc chờ đợi các mem rảnh rảnh đoán thử cái kết quả được không? :>>> thật sự tớ rất mong chờ xem có ai đoán đúng không đấy.
Thế thôi, còn tiếp theo đây là chuyên mục giới thiệu ~~. Thật ra song song với Không phải cô ấy, mà là cậu , tớ có viết thêm một bộ Tôi là phụ nữ đã có con , bộ đó mới chỉ ra được 1 chương thôi, tại không như Không phải cô ấy, mà là cậu tớ viết xong xuôi rồi mới đăng lên, truyện đó tớ vừa nghĩ, vừa nháp vừa viết trên giấy, sau đó xong chương nào là tớ đăng luôn nên ra sẽ khá chậm (cực kỳ chậm T.T) nhưng mong mọi người vẫn sẽ ủng hộ tớ.
Cuối cùng, xin chân thành cảm ơn tất cả các mem đã theo dõi bộ này của tớ, đã có lúc, mới đây thôi, tớ drop vì không có điều kiện đăng. Nhưng khi viết lại mọi người vẫn ủng hộ động viên và mong chờ truyện, tớ thực sự, thực sự rất cảm động luôn. Cảm ơn mọi người rất nhiều!!!!
Tôi nhìn sang giường An, nhỏ đã đi đâu rồi. Chậc, có lẽ là đi dạo đâu đó thôi. Tôi tin rồi An sẽ bình tĩnh lại. Và tôi tin là Kỳ sẽ đưa ra được quyết định đúng đắn.
Đột nhiên, tay tôi đè lên cái gì đó cứng cứng, lấy ra xem và ngạc nhiên.
Là chiếc di động của tôi đây mà. Có điều, sao nó lại ở đây? Tôi giật mình, cuộc gọi hôm qua hiện về trong tâm trí, nhưng vì quá buồn ngủ nên tôi cũng chẳng nhớ rõ mình đã nói gì hay người kia nói gì nữa. Đại khái tôi nhớ được là người đó nói xin lỗi thì phải.
Tôi vội vàng mở máy tra danh sách. Ừm, một dãy số lạ. Tôi cố gắng nhớ xem đó là ai, nhưng không thể. Cố lắm thì cái đầu tôi nó mới chịu nhớ ra mấy chi tiết. Đại khái nội dung là xin lỗi và gì đó tôi cũng chẳng nhớ, và giọng điệu trong điện thoại, là giọng của con trai. Khoan đã, hình như giọng nói đó...rất quen thuộc với tôi thì phải. Chẳng hiểu sao tôi lại có cảm giác thật thân thiết. Nhưng là, cố gắng nhớ kĩ hơn, cũng chẳng nghĩ ra thêm được cái gì.
Trời ơi! Trời ơi! Trời ơi! Tôi vò đầu, rồi không thèm nghĩ nữa. Tôi đi vào làm vệ sinh cá nhân.
Khi tôi trở ra cũng là lúc An bước vào phòng. Mặt nó không có một chút cảm xúc nào cả. Không buồn, không vui, cũng chẳng tức giận hay gì đó tương tự.
Trang cũng đã dậy và đi vào làm vệ sinh cá nhân. Tôi tới bàn học soạn sách vở, mắt len lén nhìn An đầy lo lắng. Rốt cục thì Phùng Bảo An dễ thương, tinh nghịch, đáng yêu của tôi ngày hôm qua đâu rồi chứ? Tại sao hôm nay nó lại vô cảm với mọi thứ xung quanh như vậy?
An đi tới lấy cặp khoác lên vai rồi ra ngoài. Tôi cuống cuồng nhét nốt mấy cuốn sách còn lại vào cặp, gọi với theo:
-Đợi, đợi tớ với, Bảo An!
Nó vẫn cứ đi, tôi vội vã đuổi theo, chạy tới đi song song bên cạnh nó. Hai đứa tôi chẳng nói gì. Cảm thấy không khí ngột ngạt khó chịu, tôi lên tiếng:
-Cậu...đừng như thế này có được không? Tin tớ đi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!
An đưa mắt nhìn tôi, nhưng khuôn mặt vẫn không chút biểu cảm. Môi nó khẽ mím lại, rồi dứt khoát bước tiếp.
-Này này, đợi với!
Giọng Trang vang lên, tôi ngoái lại nhìn, nó đang cố gắng đuổi theo hai đứa tôi. Tới gần, Trang thở hồng hộc:
-Sao...sao hai đứa mày...không đợi...đợi tao hả?
Rồi đột nhiên Trang nín bặt, ánh mắt rạng rỡ nhìn về phía trước, nó vẫy tay:
-Nè, Quân!
Tôi quay lại nhìn. Quân đang tươi cười đi về phía bọn tôi. Và, tim tôi bỗng nhói lên, có cả Hoàng Lam và Phong, hai người họ đi song song bên cạnh nhau, nam thanh nữ tú trông rất đẹp đôi. Và, chả hiểu sao tôi lại vô cùng khó chịu khi nghĩ tới hai chữ đẹp đôi này. Thật bực mình!
Quân đi tới hỏi han:
-Hôm qua Trang ngủ có ngon không?
-Ừm, có. Cảm ơn cậu.
-Bọn mình đi ăn cái gì đi!
Trang tít mắt cười hạnh phúc. Tôi quay sang An, nhỏ đang nhìn hai đứa kia, khuôn mặt vẫn chẳng biểu cảm gì, nhưng trong mắt lại ánh lên sự chua xót và cả đơn độc.
Tôi giật mình, nhưng chưa kịp làm gì thì nhỏ đã bước đi, gần như chạy. Mấy người còn lại nhìn An chẳng hiểu mô tê gì. Còn tôi lại khó chịu, đau đớn khi nhìn An như thế. Tôi đâm ra nổi quạu với cặp đôi Trang, Quân:
-Hai người bớt tình tứ đi được không hả? Bực cả mình!
Tôi quát làm cả bọn trố mắt nhìn. Nhưng tôi mặc kệ, vội vã đuổi theo An.
Nhưng không như tôi nghĩ rằng An sẽ phải chạy đi đâu đó để khóc một trận nữa. Rốt cục, nó lại đi tới canteen, tới cái bàn mà cả bọn hay ngồi. Tôi ngạc nhiên khi thấy Lâm ngồi đó, một mình!
-Ủa, Trọng K...Lâm?
Suýt nữa thì câu Trọng Kỳ đâu đã vọt ra khỏi miệng tôi. Lâm nhìn An, rồi nhìn tôi tò mò.
Bốn người kia đi tới và ngồi xuống. An ăn sáng vội vã, và tôi cũng thế.
Ăn xong, nó đứng bật dậy bước đi thẳng. Tôi bỏ lại vài thìa cơm ăn dở đuổi theo nó. Lâm cũng lật đật chạy theo, nói với lại:
-Tụi này lên lớp trước.
An đi nhanh, rẽ về lớp trước. Lâm và tôi ở phía sau, hắn hỏi nhỏ:
-Bảo An sao thế?
Tôi lúng túng:
-À...ừm...kệ An đi. Nhưng mà Kỳ đâu?
-Nó nghỉ bữa nay, bảo mệt.
-Vậy hả?
Vào giờ, tôi cứ để ý thấy An thỉnh thoảng lại quay nhè nhẹ đầu lại, có lẽ để nhìn chỗ của Kỳ.
Và tôi nhận thấy rằng, có lẽ An đã...yêu Kỳ. Không đơn thuần là thích nữa, mà đã yêu.
Tiết học đó, những tiết tiếp theo, và cả giờ ăn trưa nữa, An vẫn cứ như thế. Lạnh lùng, vô cảm. Thậm chí, nó còn không hề nói lên một lời nào.
Buổi chiều, chúng tôi luyện tập bóng rổ, tích cực hơn rất nhiều. Bởi vì, đơn giản đây chính là buổi tập luyện cuối cùng trước cuộc đấu giao hữu với khối chuyên Toán, mà nói thẳng ra là với hai tuyển thủ xuất sắc đang nổi ở mùa giải NBA vừa rồi.
Tôi đã chọn được đội hình chính để ra sân. Đương nhiên cặp đôi át chủ bài song sinh cùng sự phối hợp quá mức ăn ý của họ là không thể thiếu. Và tôi cần những pha ăn điểm từ những quả úp rổ trực tiếp của Trung, cả những cú ném từ vị trí 3 điểm sở trường của Việt. Cuối cùng là sự bảo vệ rổ nhà vững chắc cùng những pha chuyền bóng luôn chuẩn xác từ Hoàng. Nhưng nếu ngày mai, Kỳ không tới, tôi buộc phải thay người, và người đó là Quyết. Quyết khá vững tay trong các cú ném, cậu ta có thể thực hiện những quả đưa bóng vào rổ ở các vị trí khác nhau, nếu không có ai kèm.
Tôi tự tin nhìn lại đội bóng của mình. Họ đã sẵn sàng cho trận quyết đấu với khối chuyên Toán ngày mai. ĐÃ SẴN SÀNG!!!
--------------------------------------------------------------
#Chuyên mục lảm nhảm của au#
Hello, lại là tớ đây, có còn ai nhớ không nhỉ?
Thật ra thì truyện đã đi được 2 phần 3 chặng đường rồi. Khi viết truyện này hồi lớp 9, tớ đã chia ra viết vào 3 quyển sách, và khi đưa cho chúng bạn tớ đọc, tụi nó luôn nói quyển thứ 3 là hay và hồi hộp nhất :))
Trước hết thì chỉ còn tầm khoảng 2 chương nữa là sẽ tới trận đấu bóng rổ gay cấn giữa Anh và Toán :3 (nói thế thôi chứ chắc chả gay cấn như tớ nói đâu) trong lúc chờ đợi các mem rảnh rảnh đoán thử cái kết quả được không? :>>> thật sự tớ rất mong chờ xem có ai đoán đúng không đấy.
Thế thôi, còn tiếp theo đây là chuyên mục giới thiệu ~~. Thật ra song song với Không phải cô ấy, mà là cậu , tớ có viết thêm một bộ Tôi là phụ nữ đã có con , bộ đó mới chỉ ra được 1 chương thôi, tại không như Không phải cô ấy, mà là cậu tớ viết xong xuôi rồi mới đăng lên, truyện đó tớ vừa nghĩ, vừa nháp vừa viết trên giấy, sau đó xong chương nào là tớ đăng luôn nên ra sẽ khá chậm (cực kỳ chậm T.T) nhưng mong mọi người vẫn sẽ ủng hộ tớ.
Cuối cùng, xin chân thành cảm ơn tất cả các mem đã theo dõi bộ này của tớ, đã có lúc, mới đây thôi, tớ drop vì không có điều kiện đăng. Nhưng khi viết lại mọi người vẫn ủng hộ động viên và mong chờ truyện, tớ thực sự, thực sự rất cảm động luôn. Cảm ơn mọi người rất nhiều!!!!
/34
|