Sáng sớm hôm sau…
“Tiểu Thu, Tiểu Thu!”
Không phản ứng.
“Em yêu ~”
Người trên giường vẫn tiếp tục ngủ.
“Vợ yêu…”
Du Duy Thu lập tức mở mắt, quát, “Lôi Khiếu, nếu cứ gọi tôi là vợ tôi cắt của anh!”
“Người đẹp ngủ trong rừng, em tỉnh rồi.” Lôi Khiếu cười rạng rỡ, “Anh đã chạy được một vòng quanh phố, còn em thì vẫn ngủ.”
“Tối qua còn không phải tại anh sao.” Giọng nói nghẹn lại, hai má Du Duy Thu đỏ bừng lên, cậu không nói được nữa.
Toàn cơ thể giống như vừa bị một chiếc xe tải cán qua, mỗi đầu khớp xương đều cảm giác lỏng lẻo, làm tình giữa hai người đàn ông quả thật là chạm đến giới hạn của cơ thể, nhưng càng khiến cậu bối rối là không biết đối mặt với khuôn mặt của hắn như thế nào. Trái lại trên gương mặt hắn giống như chưa có chuyện gì xảy ra, không chút phức tạp, cũng không vướng mắc, càng không có hối hận hay trốn tránh lùi bước, chỉ có sự thỏa mãn khi đạt được ý nguyện.
Hôm qua cũng không hẳn chỉ là đơn thuần làm tình, liệu hắn có ý thức được bản thân là người dị tính, từ nay về sau sẽ là nghịch chuyển to lớn? Không, thần kinh người này vô cùng thô ráp, căn bản sẽ không nghĩ đến điều này, quả nhiên, rốt cuộc người quấn quýt không buông chỉ có một mình cậu sao?
Thật đáng ghét.
Nhìn khuôn mặt tràn đầy sảng khoái của hắn, Du Duy Thu không biết phải miêu tả tâm trạng của mình ngay lúc này.
“Sao lại nhìn mặt anh chằm chằm thế, mặt anh có vết bẩn gì sao?” Lôi Khiếu ngây ngẩn sờ mặt mình.
“Không có gì.” Du Duy Thu thu hồi ánh mắt, “Mấy giờ rồi, tôi muốn đi làm.” Đè nén cơn đau khắp người, cậu muốn ngồi dậy nhưng bị Lôi Khiếu đè lại.
“Em như thế này còn muốn đi làm sao? Lúc sáng anh đã gọi điện cho Tạ Ngôn, xin nghỉ giúp em rồi.”
“Anh không nói gì quá đáng chứ?” Du Duy Thu cảnh giác nhìn hắn.
“Hì hì, anh chỉ bảo là cơ thể em mệt nhọc, ngủ ở nhà anh, do anh chăm sóc.” Lôi Khiếu sờ sờ tóc.
Mặc dù không nói gì quá đáng, nhưng chắc chắn Tạ Ngôn biết, nếu không sao anh ta lại phát ra tiếng cười gian, ý nhị bảo hắn, “Chăm sóc cậu ấy cho tốt.”
Lôi Khiếu ngồi vào một bên giường, ôm Du Duy Thu vào lòng, nhẹ nhàng xoa bóp eo, sườn và lưng cậu, “Eo có đau không? Lưng có đau không? Hôm qua anh quá kích động, lúc đó không khống chế được.”
“Không sao.” Du Duy Thu không quen với sự yêu chiều dịu dàng của hắn, đẩy hắn ra, “Anh đi làm đi, đừng lo cho tôi.”
“Như thế sao được, anh cũng xin nghỉ rồi, để em ở nhà một mình, anh không yên tâm.” Lôi Khiếu hôn lên mí mắt và gò má mềm mại của cậu, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, đặt cằm vào hõm vai cậu mà cọ xát.
Du Duy Thu bị hắn làm cho ngứa, khẽ rụt cổ, “Hai người chúng ta đều xin nghỉ, liệu có ổn không?”
“Lo làm gì, Tiểu Thu, em có đói bụng không, anh nấu cháo cho em.”
“Anh biết nấu cháo?” Du Duy Thu ngạc nhiên nhìn hắn.
“Em mang vẻ mặt gì vậy, dù anh là đàn ông nhưng ngoài công việc ra cũng biết nấu ăn. Em chờ, anh mang lên cho em.”
Lôi Khiếu đi vào nhà bếp, không bao lâu sau hắn bưng một chiếc khay hình chữ nhật tiến đến, có cháo nóng bốc hơi nghi ngút và mấy món ăn sáng đặt bên trên, mùi thơm phưng phức truyền vào mũi.
Hắn lấy một cái bàn đặt trên giường rồi đặt khay lên, tự mình bò lên giường ngồi ở phía sau cậu, từ phía sau ôm lấy cậu, muốn tự tay đút cho cậu ăn.
“Đây là cái gì?” Du Duy Thu nhìn chằm chằm vào bát cháo đỏ sậm.
“Đậu đỏ.” Lôi Khiếu cười cười nói, “Em mất nhiều máu quá nên anh cho thêm đậu đỏ bổ sung chất dinh dưỡng cho em.”
“Tôi không phải đàn bà ở cữ, cho thêm đậu đỏ làm quái gì?”
Thấy cậu chuẩn bị tức giận, Lôi Khiếu vội vàng ôm lấy cậu mà vỗ về, “Được rồi, Tiểu Thu, anh nấu bữa sáng rất vất vả, em ăn nhiều một chút đi, ngoan, hé miệng nào.”
Du Duy Thu bất đắc dĩ, đành phải há miệng, nuốt một thìa cháo.
“Thấy thế nào?” Lôi Khiếu rất chờ mong nhìn cậu.
Du Duy Thu gật đầu, khen hắn, “Không tệ, anh rất giỏi.”
Quả là không ngờ, trước nay cậu luôn cho rằng Lôi Khiếu là dạng đàn ông không bao giờ bước vào nhà bếp, nhưng bây giờ nhớ lại, khi học đại học hắn ngoại trừ có lười biếng một chút ra thì rất để ý đến đồ ăn thức uống của bản thân. Nói chung, người thích ẩm thực, khả năng nấu nướng dĩ nhiên sẽ không kém.
“Đương nhiên, anh là ông chồng hoàn mỹ mà.”
Lôi Khiếu rất đắc ý, cười ha ha, Du Duy Thu hung hăng nhéo bắp đùi hắn khiến hắn nghiến răng chịu đựng mà xin tha.
Ăn xong bữa cơm này mất một tiếng đồng hồ.
Vừa đút cho cậu ăn, Lôi Khiếu vừa tận dụng thời cơ sàm sỡ cậu, nếu không phải sờ vòng eo thon gọn của cậu thì chính là nói với cậu ‘trên mặt em dính cháo’, sau đó liền hôn cậu. Hai người chìm vào tình cảm ngọt ngào khiến gian phòng cũng tràn đầy mật ngọt.
Sau khi ăn xong, Du Duy Thu tiếp tục biếng nhác nằm ở trên giường, không cần cậu phải động tay động chân, bất kì thứ gì cũng do hắn chuẩn bị hết.
Lôi Khiếu móc thuốc mỡ sáng sớm mua trên đường phố ra, “Tiểu Thu, phía sau của em rất khó chịu phải không, anh đã mua thuốc mỡ, bôi xong sẽ đỡ hơn.” Dứt lời, hắn bò lên giường.
“Tôi tự bôi.” Du Duy Thu thấy tình thế không ổn, muốn đoạt lấy thuốc mỡ.
“Em không nhìn thấy đâu, để anh giúp em bôi.” Lôi Khiếu phân trần lật người cậu lại, kéo quần lót của cậu xuống.
Cảm giác được ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng chui vào chỗ sưng tấy của mình, Du Duy Thu khẽ rên rỉ. Hôm qua đầu óc bị nhúng nước thì không nói, bây giờ là xảy ra chuyện gì? Giữa ban ngày ban mặt, phòng ngủ vô cùng sáng sủa, vậy mà cậu mặc hắn muốn làm gì thì làm. Thật đáng ghét.
“Cái người này, sao còn không để yên, tôi đã nói muốn tự bôi.”
“Được rồi được rồi, chịu đựng một chút.” Hắn cẩn thận tỉ mỉ bôi thuốc vào vết thương của cậu, thuốc mỡ lành lạnh từng chút xâm nhập vào nơi nóng ấm, đầu ngón tay khe khẽ cử động, như có như không dán vào thành ruột, Du Duy Thu bất chợt run rẩy, muốn khống chế nhưng nội bích đã kẹp lấy ngón tay hắn.
“Tiểu Thu, em thật nhiệt tình…”
Quả nhiên nghe được tiếng cười trầm thấp của hắn, Du Duy Thu thẹn quá hóa giận, nhấc chân đá vai hắn, “Đầu heo, đã xong chưa?”
“Sắp xong sắp xong.”
Nếu còn tiếp tục như vậy, e rằng Du Duy Thu sẽ nổi giận, Lôi Khiếu rút tay rời ra, xoa nhẹ lên “hoa cúc” đóng chặt của cậu, lưu luyến vuốt ve cái mông tròn mẩy của cậu, lúc này mới thỏa mãn, bò lên kéo cậu ôm vào lòng.
Hai người ngồi trên giường, lẳng lặng tựa vào nhau.
Lôi Khiếu ở phía sau bao lấy cậu, hai tay ôm chặt vòng eo cậu, mười ngón tay đan xiết vào nhau, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên sườn mặt và gáy cậu.
Ánh nắng ấm áp chiếu rõ từng chi tiết trong căn phòng, thân thể mệt nhọc có cảm giác buồn ngủ, nhưng cậu còn chưa kịp nhấm nháp khoảng khắc bình yên này thì dưới háng chạm vào vật đã cứng lên của hắn, Du Duy Thu hoảng sợ, khó tin nhìn hắn, “Anh cương rồi?”
“Đúng vậy, vừa ngửi thấy mùi hương của em, thằng nhỏ của anh kích động không kiềm chế được.”
Lôi Khiếu xoay người đè lên cậu, nhanh chóng cởi quần mình, vô liêm sỉ kéo tay cậu qua chạm vào vật dồi dào cảm xúc của hắn, “Tiểu Thu, nó căng lên thật khó chịu, em sờ nó đi, được không?”
“Cầm thú, tối hôm qua anh còn chưa thỏa mãn?” Du Duy Thu mắng, không lay chuyển được hắn, tay bị ép buộc bao lấy vật to lớn của hắn, chà xát lên xuống.
“Ư thật thoải mái……” Lôi Khiếu rên lớn, “Trước đây anh cũng không như vậy, chính là vì cảm giác khác lạ với em, thấy thế nào cũng không đủ, mạnh thêm một chút…..”
Du Duy Thu mạnh mẽ bóp chặt thêm, “Tại đầu anh toàn tinh trùng, vậy mà dám trách tôi?”
Lôi Khiếu không nhịn được nhăn mặt kêu đau, “Tiểu Thu, đừng làm vận mệnh của anh bị thương, nếu không hạnh phúc nửa đời còn lại của em không ai lo đâu.”
“Anh một đêm bảy lần ai mà chịu nổi, có anh nửa đời sau của tôi cũng chẳng tốt lành gì.”
Vật của hắn ở trong lòng bàn tay cậu dần dần dựng đứng, run rẩy giống như một ngọn lửa nóng rừng rực. Thật sự rất lớn không thể nắm hết bằng một tay, Du Duy Thu dùng hai tay cầm, chà xát hồi lâu nhưng không thấy nó có dấu hiệu mềm lại.
Lôi Khiếu thoải mái đến độ rên rỉ không ngừng, ôm chặt lấy cậu, cọ xát trên người cậu, thỉnh thoảng lại cúi đầu hôn ngực cậu.
Dùng tay mãi mà không thấy hắn muốn giải phóng, tay chà xát đến mỏi nhừ, Du Duy Thu không nhịn được mà oán giận, “Sao anh còn chưa ra?”
“Tiểu Thu, chẳng lẽ em không thích anh có thể kéo dài sao?” Lôi Khiếu thở gấp nói, “Em hôn nó đi, không chừng nó lập tức bắn ra.”
Vừa nghĩ đến cảnh tượng dục vọng của mình được bao bọc trong khoang miệng mềm mại của cậu, đầu óc hắn bỗng chốc trở nên vô cùng hưng phấn, thằng nhóc ngay lập tức giật giật.
Du Duy Thu hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nhíu mày, thấy vẻ mặt khát khao của hắn, thở dài, nói, “Anh ngồi trên ngực tôi đi.”
Lôi Khiếu hết sức vui mừng, ôm lấy mặt cậu, mãnh liệt hôn môi, “Vợ, em thật tốt với anh.”
“Muốn chết phải không.” Du Duy Thu tàn bạo cho hắn một cái tát.
“Ô Tiểu Thu, em ngày càng bạo lực.” Lôi Khiếu xoa mặt.
“Ít nói nhảm, anh có muốn làm không?”
“Đương nhiên muốn làm!”
Du Duy Thu nằm xuống, Lôi Khiếu tách hai chân ra ngồi trên ngực cậu.
Dục vọng sôi sục ở trước mặt, sừng sững thẳng tắp, kích thích thị giác quá mức mạnh mẽ, Du Duy Thu nín thở nhìn nó vài giây, rồi vươn tay, cố gắng tự trấn an mình, một chút e dè xuất hiện trên mặt, đầu lưỡi mềm mại vươn ra nếm thử, liếm liếm đầu đỉnh của nó. Khi đầu lưỡi vừa chạm vào nó, một dòng điện mãnh liệt phát tán toàn thân hắn khiến Lôi Khiếu thiếu chút nữa bắn ra. Hắn vội vàng tóm lấy tóc cậu, khẽ kéo cậu ra một chút, để cho hắn có thời gian trì hoãn, rồi lại đưa nó đến môi cậu, ý bảo cậu tiếp tục.
Du Duy Thu cố gắng mở to miệng, nuốt vào thật sâu, trong khoang miệng đều là hương vị của hắn, vật trong miệng dường như có sự sống riêng làm cho tim cậu đập thình thịch liên hồi, cảm giác xấu hổ và hưng phấn đồng thời tấn công khiến ý thức của cậu mơ hồ.
Hình ảnh quá mức kích động, nhất định là bản thân cậu uống nhầm thuốc gì rồi, biết rõ sai nhưng không thể từ chối.
“Thích quá…”
Lôi Khiếu thỏa mãn thốt ra, tay trái đè xuống giường, tay phải đan vào mái tóc cậu, nắm lấy đầu cậu, khống chế tốc độ đâm vào.
Động tác của cậu rất vụng về, vài lần hàm răng cắn vào dục vọng của hắn, có chút đau nhưng hắn hoàn toàn không màng đến. Sự thỏa mãn về cả thân thể và tâm hồn đã vượt qua bất cứ thứ gì khác, hơi thở trở nên gấp gáp, động tác càng ngày càng mạnh. Có lẽ cắm vào quá sâu, khiến Du Duy Thu cảm thấy hơn buồn nôn, trên mặt tỏ ra khó chịu, Lôi Khiếu muốn làm chậm tốc độ nhưng cơ thể không thể khống chế được, chỉ có thể thở dốc khàn khàn xin lỗi, “Xin lỗi Tiểu Thu bên dưới anh chưa xong được…… Thoải mái quá… em nhịn thêm chút nữa…. xin lỗi….”
Lôi Khiếu nắm lấy đầu cậu, nhịp nhàng ra vào trong khoang miệng ẩm ướt của cậu, dục vọng căng cứng ma sát vào nội bích mềm mại, những đợt khoái cảm tê dại mãnh liệt xông vào bộ não, “Thích quá… Tiểu Thu…..”
Động tác của hắn ngày càng nhanh, bắp đùi trở nên cứng ngắc, cái mông cũng căng lên, sắp ở ranh giới bùng nổ.
Du Duy Thu nỗ lực nuốt vào nhả ra dục vọng trong miệng mình, chỉ cảm thấy mức độ ra vào ngày càng tăng, lông hắn cọ vào mặt cậu, có chút ngứa, điều này càng kích thích hắn, cậu chỉ cảm thấy hắn kéo mạnh tóc cậu, từng cơn kích động run rẩy mạnh mẽ trong miệng…..
“Anh muốn ra….”
Còn chưa nói xong, hắn nhanh chóng rút ra, bất chợt, một dòng chất lỏng nóng ấm không kịp kiềm chế bắn vào mí mắt cậu, tiếp theo phần nhiều hơn phun vào trong ngực Du Duy Thu nhưng cậu không thèm lau ngay mà lặng lẽ lấy tay giúp hắn gạt bỏ chất lỏng sau cùng.
Trải qua cao trào, Lôi Khiếu lấy khăn tay giúp cậu lau dịch thể dính trên mặt, “Xin lỗi, Tiểu Thu, lần sau anh sẽ cẩn thận.”
“Bắn rồi thì xin lỗi có ích lợi gì, anh toàn giả bộ thôi.” Du Duy Thu trừng mắt nhìn hắn.
“Anh sẽ dùng hành động để chứng minh lời xin lỗi của anh.” Lôi Khiếu cười nói, tay với xuống cầm lấy vật thể đã ngẩng đầu từ lâu của cậu, “Anh cũng giúp em, có được không?”
“Không cần.”
Lôi Khiếu không thèm quan tâm lời kháng cự của cậu, trực tiếp đi vào giữa hai chân cậu, cúi người xuống ngậm lấy dục vọng của cậu vào trong miệng.
“A…….”
Hai chân Du Duy Thu nảy lên một chút, tay túm lấy tóc hắn, cơ thể vốn đã mẫn cảm lập tức rơi vào khoái cảm quen thuộc……
Mặc dù không có nhiều kinh nghiệm nhưng trên phương diện này hiển nhiên Lôi Khiếu là tự học thành tài, đầu lưỡi linh hoạt của hắn mơn trớn trên dưới cậu, thoáng cái đã nuốt toàn bộ vào trong miệng, rồi lại đi xuống liếm hai túi cầu mềm mại của cậu, hai tay không ngừng vuốt ve vùng thịt non mềm bên trong bắp đùi cậu, làm kích thích càng thêm sâu sắc. Chẳng mấy chốc Du Duy Thu bị hắn làm cho đê mê hưng phấn, ngửa đầu rên rỉ, bắp đùi cậu liên tục co giật, những tiếng rên mê người không ngừng bật ra. Trận chiến này, Du Duy Thu hoàn toàn hi sinh ngay tại trận.
Lôi Khiến ôm cơ thể lụi xơ vô lực của cậu vào phòng tắm rửa ráy. Hai người chơi một lúc lâu trong bồn tắm đầy xà phòng.
Hắn rất cẩn thận gội đầu, chà xát toàn thân cho cậu, không cần cậu phải nhấc tay động chân, tựa như trẻ con được hắn tắm rửa, cậu tựa vào trong ngực hắn, vô thức buồn ngủ. Sau khi lau khô người xong, Lôi Khiếu đặt cậu vào giường, hai người mặt dán mặt, mũi dán mũi, dưới những nụ hôn tựa như tuyết rơi của hắn, hai mí mắt cậu dính chặt vào nhau, yên ổn ngủ trong lòng hắn.
Lôi Khiếu nhìn khuôn mặt say ngủ của cậu, không nỡ nhắm mắt.
Chỉ khi tiếng chuông điện thoại di động vang lên, cậu mới giật mình thức giấc nhưng toàn cơ thể mệt mỏi biếng nhác, nên cậu không hề động đậy, nhìn như đang ngủ say.
Hắn lập tức giảm nhỏ âm thanh, nhẹ nhàng xoay người xuống giường, đi ra ngoài ban công nghe điện thoại.
Bên trong vô cùng tĩnh lặng, chỉ có tiếng phần phật của rèm cửa sổ bị gió thổi bay, vài câu nói chuyện bay vào từ bên ngoài cửa sổ khép hờ.
“Tất cả đều không giống như em nghĩ.”
“Anh chỉ thấy chúng ta không hợp.”
“Em đừng khóc, em đang ở đâu? Chúng ta nói chuyện thẳng thắn.”
“Anh sai, nên anh không bao giờ muốn bao biện cho mình. Em chờ anh, anh đến ngay.”
Là Sa Bội Oanh!
Đầu lông mày của Du Duy Thu nhíu lại nhưng cậu không mở mắt ra.
Đóng nắp điện thoại di động lại, hắn quay trở vào trong, chỉ chốc lát sau, đệm giường lún xuống một chút.
Ý thức được hắn đang chăm chú nhìn mình, Du Duy Thu cố gắng giả bộ ngủ, bất chợt một bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn tóc cậu
“Tiểu Thu, nghỉ ngơi đầy đủ, anh ra ngoài một chút, sẽ về trước giờ ăn cơm tối. Ở nhà chờ anh, không được chạy đi lung tung.”
Vẫn chưa quyết định xem nên tiếp tục giả vờ ngủ hay là mở mắt tỉnh dậy, cậu liền cảm thấy mí mắt bị hôn lên một chút, giường nhẹ đi, có tiếng bước chân về phía cửa rồi tan biến.
Sau khi xác định hắn đã đi, Du Duy Thu mở hai mắt, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
Cảm giác như ngồi trên đống lửa, Du Duy Thu cử động cơ thể mệt mỏi, mặc quần áo, không quan tâm đến lời dặn của Lôi Khiếu, đi ra ngoài.
Ngồi ngẩn ngơ trên tắc xi gần nửa giờ, đôi mắt vô hồn nhìn dòng người tấp nập vội vã ngược xuôi, trên mặt mang theo gió bụi năm tháng.
“Này cậu, rốt cuộc cậu muốn đi đâu?” Tài xế tắc xi chưa từng gặp hành khách nào kì quái như thế, sau khi lên xe chỉ bảo một câu “Đi đâu cũng được” rồi ngồi ngẩn người đến bây giờ.
Du Duy Thu suy nghĩ một chút, ngồi thẳng người lên, “Anh đi đến bờ sông đi.”
Chẳng bao lâu sau, Du Duy Thu đặt mình xuống bờ đê mênh mông trống trải. Đối diện là nước sông chảy liên hồi, bên trái là trung tâm giải trí, phía xa xa bên phải có thể thấy được những tòa nhà cao tầng, đó là trường đại học lâu lắm không về thăm – Đại học N.
Chuyện cũ như phim truyền hình rõ nét lướt qua trước mắt, giống như tất cả chỉ mới là ngày hôm qua, ký ức khắc sâu đến đáng sợ, tự như tình yêu với hắn.
Ngồi trên ghế dài lạnh lẽo, Du Duy Thu hút thuốc, trầm lặng đưa mắt nhìn xa xăm.
Lúc này, Lôi Khiếu đang ở cùng với Sa Bội Oanh.
Cậu không có lý do để ghen tỵ, càng không có tư cách mà ghen tị, chỉ có day dứt đối với người vô tội ấy và ảo não vô tận với bản thân mình.
Cả đời này cậu chưa từng nghĩ rằng mình sẽ làm người thứ ba xen vào tình cảm của người khác. Nếu như có phép màu, cậu thật sự mong có thể được sinh ra một lần nữa, cậu thề, tuyệt đối sẽ không lặp lại sai lầm của ngày hôm qua, sẽ cách xa hắn, nhưng số phận bất đắc dĩ hết lần này đến lần khác đưa hắn đến bên cậu.
Chờ một chút, đây là sai lầm của số phận?
Không, chính là sai lầm của cậu!
Khi Tạ Ngôn đề nghị cậu quay về thành phố N, rõ ràng cậu có thể từ chối nhưng ma xui quỷ khiến lại đồng ý, lý do, mặc dù phần lớn là không muốn phụ ý tốt của Tạ Ngôn, nhưng đưa tay lên ngực tự hỏi, chẳng lẽ trong lòng cậu không có chút mong mỏi nào sao?
Mong có thể ở trong thành phố này bất chợt gặp lại hắn, mong có thể nhìn thấy hắn, biết mọi chuyện của hắn có thuận lợi hay không, dù tất cả những chờ mong đó không thành, chí ít, cũng có thể thở cùng bầu không khí trong một thành phố với hắn, ít nhiều cũng thỏa mãn.
Chỉ cần phần tư lợi đó còn tồn tại, cậu vĩnh viễn không thể nói bản thân vô tội. Dù sao năm đó nếu cậu không trở về, cậu sẽ không trở thành hung thủ giết chết tình cảm của họ. Sự việc biến hóa đến mức này, Lôi Khiếu chọn cậu, Sa Bội Oanh lại trở thành người chịu khổ nhiều nhất, dù cô ấy không làm sai cái gì.
Du Duy Thu ôm đầu, cảm giác triền miên dịu dàng với hắn còn lưu lại trong cơ thể, càng cảm thấy thế trong lòng cậu càng tràn ngập xấu hổ và khổ sở, không biết tương lai sẽ đi về đâu.
Tất cả phát triển quá nhanh, dù bây giờ có bảo ngừng thì cũng đã muộn.
Đàn ông quả là động vật suy nghĩ bằng thân dưới, đừng nói đến Lôi Khiếu, mà chính mình cũng là ví dụ điển hình. Một khi lí trí bị tình dục đánh bại, chỉ có thể tuân theo kích thích mãnh liệt của cơ thể, kết quả khiến bản thân rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Sau này phải làm sao đây?
Ngón tay kẹp đầu thuốc lá khẽ run, Du Duy Thu phát hiện, bản thân cậu sợ đối diện với tương lai.
Hắn và cậu có tương lai sao?
Đối với câu hỏi không có đáp án, cậu hoàn toàn không muốn suy nghĩ.
Mặc dù lúc này họ cơ thể và linh hồn khớp cùng một chỗ nhưng cũng không thể nói đây là kết cục hoàn mỹ, không tiếp thu suy nghĩ hiện thực của người khác.
Bởi vì cậu, Lôi Khiếu thay đổi tính hướng của hắn, mặc dù hiện tại hắn không chùn bước, nhưng nửa năm, một năm, ba năm sau thì sao? Hắn sẽ vẫn kiên định như cũ?
Hắn thật sự chuẩn bị tốt rồi sao? Chuẩn bị cho cuộc sống khác với trước kia, vứt bỏ quan niệm đạo đức vốn có, chuẩn bị cùng một người đàn ông yêu nhau, mà không phải những nữ sinh yểu điệu trước đây, chuẩn bị đối mặt với ánh mắt ghê tởm của người khác, thản nhiên tiếp nhận tất cả áp lực?
Cậu vô cùng khẳng định tình cảm của cậu đối với hắn không thua bất kì ai, nhưng cậu không thể khẳng định, sự kiên trì với cuộc sống về sau, hoàn cảnh xung quanh, áp lực cuộc sống không có thể cố định mãi, năm tháng trôi nhanh như nước chảy, kiên trì hay kiên định gì đó đều có thể phai nhạt.
Cậu có thể cho hắn rất nhiều nhưng những thứ cậu không thể cho hắn cũng rất nhiều. Hắn rốt cuộc có biết hay không?
Gió trên bờ sông khe khẽ thổi dường như muốn an ủi mà vuốt nhẹ qua mặt cậu.
Mặc cho bản thân chìm mình trong làn gió, Du Duy Thu ngồi thật lâu, mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống, cảnh vật xung quanh trở nên lờ mờ, lúc này cậu mới đứng dậy về nhà.
Chậm chạp kéo cơ thể mệt mỏi trở lại bên ngoài chung cư cao tầng, đang muốn gọi điện thoại cho Lôi Khiếu nói với hắn mình về nhà rồi nhưng sờ vào trong túi mới phát hiện điện thoại đã quên ở nhà hắn, Du Duy Thu cười khổ một chút, định về nhà rồi tính.
Khi đi qua công viên, cách chung cư rất gần, Du Duy Thu cúi đầu tìm chìa khóa nhà, đột nhiên nghe được một tiếng gọi lớn bên tai,
“Du Duy Thu!”
Du Duy Thu ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy dưới tầng có một chiếc xe màu đen đang đậu, người đàn ông tựa vào cửa xe như động vật bị vây hãm tàn bạo trừng mắt nhìn cậu. Hắn bước nhanh lên tầng, một tay vươn ra ôm cậu vào lòng.
“Lôi Khiếu?”
“Đã bảo em không được chạy đi lung lung, sao em không ở nhà chờ anh? Đã nói anh sẽ về lúc ăn cơm tối, em nghĩ xem, đột nhiên không thấy bóng người, ngay cả điện thoại di động cũng không mang theo, thiếu chút nữa hù anh mất nửa cái mạng.”
Bên tai truyền đến tiếng chất vấn trách móc, cánh tay cường tráng của hắn ôm chặt khiến cậu khó thở, Du Duy Thu cười khổ nói, “Lôi Khiếu, lỏng một chút, anh ôm tôi chặt quá.”
Lôi Khiếu lúc này mới khẽ buông cậu ra, vẻ mặt lo lắng, nhìn lên xuống khuôn mặt cậu, “Em đã chạy đi đâu?”
“Bờ sống, muốn hít thở chút không khí trong lành. Chuyện của anh xong chưa?”
“Tiểu Thu, em đại khái cũng nghe được cuộc điện thoại của anh và Sa Bội Oanh? Anh đi là muốn nói chia tay với cô ấy, kì thật anh và cô ấy đã sớm…”
Du Duy Thu cắt đứt lời hắn, “Không cần giải thích gì với tôi. Chuyện của anh và Sa Bội Oanh, hai người tự giải quyết, nhưng hãy nói chuyện tử tế với cô ấy. Cô ấy là người vô tội, là người chịu tổn thương nhiều nhất, tôi có lỗi với cô ấy.”
“Tiểu Thu, em vẫn tin tưởng anh.” Lôi Khiếu rất cảm động. Cậu đột nhiên mất tích, hắn còn tưởng cậu hiểu lầm hắn, gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.
“Ngoại trừ tin anh, tôi không còn lựa chọn nào khác.” Du Duy Thu than thở.
“Tiểu Thu, nếu như sai, tất cả đều là lỗi của anh, em không nên mang tất cả trách nhiệm vào mình.” Dường như hiểu rõ lòng cậu, Lôi Khiếu vững vàng nắm tay cậu.
“Cho dù không có em, cũng không phải là cô ấy. Kì thực từ lúc say rượu ngày đó, anh đã lờ mờ đoán được tình cảm của anh với em, tận mắt thấy em đi siêu thị cùng Tạ Ngôn, càng khiến anh ghen tị đến mờ mắt, từ lúc đó anh chỉ biết, anh và cô ấy không thể tiếp tục được nữa. Những năm gần đây, ở cùng cô ấy, không thể nói không có chút tình cảm gì, dù sao chúng anh cũng bên nhau lâu như thế rồi, nhưng dần đà cũng chỉ là thói quen, hơn nữa vì ép buộc của bố mẹ và áp lực xã hội, chúng anh vẫn sẽ tiếp tục nếu em không xuất hiện, anh và cô ấy có thể sẽ kết hôn, nhưng như thế có công bằng cho cô ấy không? Anh và cô ấy sẽ hạnh phúc sao? Bởi vì anh không yêu cô ấy, em bảo anh phải ở bên cô ấy suốt đời thế nào? Nếu anh thật sự cưới cô ấy, tương lai có lẽ sẽ làm cô ấy tổn thương nhiều hơn, không bằng hiện tại sớm chia tay, đối với cô ấy mà nói, mới là tốt cho cô ấy.”
“Tôi biết, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy áy náy.”
Lôi Khiếu yêu thương vuốt má cậu, “Vứt bỏ hết gánh nặng trong lòng đi. Anh và cô ấy chia tay, là chuyện phải làm. Cho dù không có em, cũng không phải là cô ấy.” Hắn lần nữa lặp lại.
“Tôi biết.” Du Duy Thu gật đầu, đau khổ và buồn bã khôn cùng truyền ra từ trong lòng.
“Đừng buồn.” Lôi Khiếu cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu, “Nhìn anh cười một cái.”
Du Duy Thu hơi cong khóe miệng, khẽ mỉm cười.
Lôi Khiếu thở dài, “Em đó, hay nghĩ lung tung, toàn những chuyện dư thừa. Anh và cô ấy đã kết thúc, chúng ta đừng nhắc đến Sa Bội Oanh nữa, được không?”
“Sao lại không nhắc đến nữa? Chia tay thì cũng là bạn bè.” Du Duy Thu thản nhiên nói.
“Anh thật sự không biết em rộng lượng hay là không có dây thần kinh.” Vẻ mặt hắn lộ vẻ phức tạp.
“Lôi Khiếu, trước tiên chúng ta hãy nói đôi chút.” Du Duy Thu ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt kiên định, vẻ mặt khôi phục sự bĩnh tĩnh như trước.
“Nói cái gì?”
“Tôi không quan tâm đến kết cục, chỉ quan tâm đến quá trình. Đời người không phải là một con đường thênh thang bằng phẳng, mà là do từng đoạn sườn núi cấu tạo thành, trong một giai đoạn, có thể có một người đồng hành, nhưng ở giai đoạn tiếp, người này liền biến mất, thay thế bằng một người khác. Cuộc sống chính là như thế, xuân đi thu đến, thủy triều lên xuống, người và vật không ngừng biến đổi, không ai có thể từ lúc đầu đến cuối, cùng anh đến già.”
Lôi Khiếu nhíu mày, mở miệng định nói gì đó thì bị Du Duy Thu cản lại.
“Nghe tôi nói cho hết đã. Đây là quy luật tự nhiên, không thể thay đổi, cho nên đừng hi vọng vào vĩnh viễn xa vời, hiện tại anh quyết định cùng tôi đi một đoạn, tôi rất cảm động, cho dù thế nào, tôi cũng sẽ sống tốt. Chỉ cần chúng ta đều hài lòng, nhưng vậy tiếp tục, đối xử tốt với nhau, quý trọng từng giây từng phút, lưu lại những kí ức đẹp nhất. Nhưng nếu có một ngày, anh cảm thấy không vui, cảm thấy quá áp lực, không thể tiếp tục nổi, chúng ta thẳng thắn chia tay. Đừng dây dưa, đừng sướt mướt, anh chết tôi sống, đồng ý với tôi, được không?”
Lôi Khiếu im lặng hồi lâu, cuối cùng thở dài nói, “Anh chưa gặp người nào như em, còn chưa bắt đầu đã nghĩ đến kết thúc.”
“Đồng ý với tôi đi!”
Cậu không muốn tiếp tục buồn phiền nữa. Có thể hạnh phúc không? Có thể lâu dài hay không, cậu không muốn tiếp tục hỏi những vấn đề phiền toái đó nữa, bởi vì cậu vĩnh viễn không có câu trả lời.
Ai biết được tương lai sẽ thế nào?
Khó nhất là dự đoán cuộc sống của riêng mình.
Không phải cậu không tự tin mà là con đường này quá khó đi. Để đối phó với gió bão sau này, phải chuẩn bị quần áo mà xuất trận, trước tiên bàn luận về kết quả xấu nhất, làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, mới có thể ở nơi lạnh lẽo nhất mà sống sót. Nếu không, rất có thể làm người bị thương, tổn thất nghiêm trọng.
Đây là suy tư của cậu, cậu muốn cho chính mình một giới hạn nhất định.
“Nếu đồng ý với em mà khiến em an tâm, câu trả lời của anh là được.” Ngón trỏ của hắn đặt giữa hai đầu lông mày cậu, nhẹ nhàng xoa xoa, “Cho nên, đừng buồn nữa.”
Du Duy Thu nắm tay hắn, Lôi Khiếu lập tức nắm chặt hơn, mười ngón tay đan nhau, hắn cầm lên môi nhẹ nhàng hôn, “Chúng ta về nhà đi?”
“Được.”
Ngoan ngoãn để hắn nắm tay, Du Duy Thu ngồi vào trong xe hắn, mặc kệ ánh mắt của người khác, mặc kệ tất cả hỗn loạn, trong mắt cậu lúc này chỉ có duy nhất người đàn ông này mà thôi.
Xe rời khỏi con đường ồn ào, khu phố tràn ngập ánh sáng tạo thành cảnh đẹp mỹ lệ.
Những ánh đèn sáng rực rỡ chiếu rọi từng khuôn mặt, Du Duy Thu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ lại nhìn hắn, cảm thấy trong lòng an ổn, dấy lên chút đau khổ và dịu dàng.
Có thể sẽ còn có rất nhiều vấn đề lũ lượt kéo đến, nhưng đây là cuộc sống, mà quan trọng nhất là hắn bây giờ đang bên cạnh cậu.
Thật tốt.
Có thể yêu một người, cùng người đó bên nhau. Thật tốt.
Ai mà lo được ngày mai thế nào? Hôm nay yêu nhau, bên nhau, dù có chia tay cũng không có gì nuối tiếc.
Chỉ cần giờ phút này, vậy là đủ.
Từ nay về sau cuộc sống chung với Lôi Khiếu chính thức bắt đầu.
Hôm sau, Lôi Khiếu một mực muốn Du Duy Thu chuyển đến nhà của hắn.
Du Duy Thu do dự.
Mọi việc tiến triển quá nhanh, từ lúc nói rõ cho đến khi lên giường, từ lên giường lại vọt tới giai đoạn ở chung, khiến người ta không kịp thích ứng, hoàn toàn không phù hợp với tính cách thận trọng của cậu, đang muốn tìm cớ từ chối nhưng Lôi Khiếu lại tung ra đòn cuối cùng, “Không phải em nói muốn bồi dưỡng tình cảm của chúng ta sao?”
Một câu nói làm cậu á khẩu không trả lời được, âm thầm hối hận bản thân đã nói ra quá sớm.
Lôi Khiếu cũng không cho phép cậu tiếp tục chần chừ, nhanh chóng ép cậu trả lại phòng, đem tất cả đồ đạc của cậu về nhà hắn. Bởi vì phần lớn đồ đạc đều do chủ nhà cung cấp, đồ của Du Duy Thu cũng không nhiêu, gói vào mấy túi liền dễ dàng chuyển đi.
Du Duy Thu chợt nhớ đến lúc còn học đại học, cùng hắn đi ra đi vào như hình với bóng. Chỉ có một điều khác trước đó là mỗi đêm đều có tiết mục “lăn lên giường”.
Giống như muốn bù lại những ngày quá khứ, sức lực của hắn dồi dào kinh người. Mặc dù không phải một đêm bảy lần nhưng cũng chẳng kém là bao, bình thường đều khiến cậu chân tay bủn rủn, toàn thân vô lực. Đáng trách nhất là sáng sớm, hắn hở ra là động tình, cậu phải gánh nhiệm vụ “hạ hỏa”, hại cậu đến muộn, khuôn mặt chật vật xuất hiện ở phòng làm việc.
Tạ Ngôn thấy cậu, nét mặt buồn cười, làm cậu xấu hổ đến mức muốn đào hố mà chui xuống đất. Tuy nhiên Tạ Ngôn cũng chẳng khá hơn cậu là mấy, người cuồng công việc biến thành đàn ông ham thích ở nhà, sáng sớm cũng lề mề đi muộn, nguyên nhân ai cũng biết rõ, cười mà cho qua.
Bình thường ở công ty, Du Duy Thu và Lôi Khiếu vẫn duy trì khoảng cách nhất định, cẩn thận làm việc, dù sao tình yêu đồng tính vẫn chưa được nhiều người chấp nhận. Sau khi tan tầm về đến nhà, Lôi Khiếu sẽ không kiêng nể gì, dán lấy cậu mà ôm hôn, sàm sỡ.
Chỉ cần Lôi Khiếu muốn, hắn sẽ trơ mặt ra mà gọi “vợ”, bị Du Duy Thu hung bạo hành hung, mà trên giường Du Duy Thu hay nói mấy câu, “Cầm thú”, “Anh lại cứng rồi”, “Anh đi mà quan hệ với xác chết”. Tuy nhiên Lôi Khiếu vẫn luôn dịu dàng, quan tâm đến cảm nhận của cậu, thỉnh thoảng vài lần không khống chế được nhưng cũng ở trong phạm vi cho phép.
Hai người cùng nhau trải qua giai đoạn bắt đầu và giai đoạn tìm hiểu, bây giờ quen việc dễ làm, đã đạt đến mức hòa hợp gắn bó.
Có lẽ là Du Duy Thu có tư chất tự nhiên, hoặc có thể là độ phù hợp của họ rất cao, trong khi làm, Lôi Khiến cảm thấy hắn không cần phải làm theo hướng dẫn trên mạng, bộ phận đó của đàn ông không thể tiết ra dịch bôi trơn, trái lại cậu lại có thể tự tiết ra chút dịch làm trơn, mặc dù lúc đầu có chút đau nhức nhưng khi tất cả dục vọng của hắn đều được đút vào, đẩy vào cái, cậu thích ứng rất nhanh, dù không cần dầu bôi trơn, cũng có thể làm vô cùng thỏa thích.
Vì thế Lôi Khiếu thường trêu Du Duy Thu là ‘cực phẩm tiểu thụ’ trời sinh, sau khi hai người cùng một chỗ, hắn thỉnh thoảng sẽ lên mạng, vào một số trang web đồng tính, còn có thể xem gay video, kết nạp toàn bộ kiến thức cần thiết, tăng hứng thú sinh hoạt, xem ra cái này chủ yếu là học được trên mạng. Du Duy Thu thờ ơ lạnh nhạt, cảm thấy có chút khó tin.
Người đàn ông này, làm cùng người đồng tính mà làm rất high, không chút bài xích nào, ngược lại có vẻ rất thích thú. Lẽ nào hắn có tố chất tiềm tàng?
Nếu là như vậy, quả thật làm cậu muốn nôn ra máu, uổng phí bao lâu cậu bị dày vò như vậy, sớm biết độ tiếp thu của người này cao như thế, có lẽ ban đầu cậu nên ép hắn lên giường cho rồi?
Du Duy Thu vuốt cằm, ý thức được mình vừa nghĩ cái gì, không nhịn được mà rùng mình một chút. Sau khi cùng hắn bên nhau, thần kinh cậu dường như cũng thô ráp đi không ít. Aizz, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, học cái tốt thì khó chứ học theo cái xấu thì dễ.
“Tiểu Thu, Tiểu Thu!”
Không phản ứng.
“Em yêu ~”
Người trên giường vẫn tiếp tục ngủ.
“Vợ yêu…”
Du Duy Thu lập tức mở mắt, quát, “Lôi Khiếu, nếu cứ gọi tôi là vợ tôi cắt của anh!”
“Người đẹp ngủ trong rừng, em tỉnh rồi.” Lôi Khiếu cười rạng rỡ, “Anh đã chạy được một vòng quanh phố, còn em thì vẫn ngủ.”
“Tối qua còn không phải tại anh sao.” Giọng nói nghẹn lại, hai má Du Duy Thu đỏ bừng lên, cậu không nói được nữa.
Toàn cơ thể giống như vừa bị một chiếc xe tải cán qua, mỗi đầu khớp xương đều cảm giác lỏng lẻo, làm tình giữa hai người đàn ông quả thật là chạm đến giới hạn của cơ thể, nhưng càng khiến cậu bối rối là không biết đối mặt với khuôn mặt của hắn như thế nào. Trái lại trên gương mặt hắn giống như chưa có chuyện gì xảy ra, không chút phức tạp, cũng không vướng mắc, càng không có hối hận hay trốn tránh lùi bước, chỉ có sự thỏa mãn khi đạt được ý nguyện.
Hôm qua cũng không hẳn chỉ là đơn thuần làm tình, liệu hắn có ý thức được bản thân là người dị tính, từ nay về sau sẽ là nghịch chuyển to lớn? Không, thần kinh người này vô cùng thô ráp, căn bản sẽ không nghĩ đến điều này, quả nhiên, rốt cuộc người quấn quýt không buông chỉ có một mình cậu sao?
Thật đáng ghét.
Nhìn khuôn mặt tràn đầy sảng khoái của hắn, Du Duy Thu không biết phải miêu tả tâm trạng của mình ngay lúc này.
“Sao lại nhìn mặt anh chằm chằm thế, mặt anh có vết bẩn gì sao?” Lôi Khiếu ngây ngẩn sờ mặt mình.
“Không có gì.” Du Duy Thu thu hồi ánh mắt, “Mấy giờ rồi, tôi muốn đi làm.” Đè nén cơn đau khắp người, cậu muốn ngồi dậy nhưng bị Lôi Khiếu đè lại.
“Em như thế này còn muốn đi làm sao? Lúc sáng anh đã gọi điện cho Tạ Ngôn, xin nghỉ giúp em rồi.”
“Anh không nói gì quá đáng chứ?” Du Duy Thu cảnh giác nhìn hắn.
“Hì hì, anh chỉ bảo là cơ thể em mệt nhọc, ngủ ở nhà anh, do anh chăm sóc.” Lôi Khiếu sờ sờ tóc.
Mặc dù không nói gì quá đáng, nhưng chắc chắn Tạ Ngôn biết, nếu không sao anh ta lại phát ra tiếng cười gian, ý nhị bảo hắn, “Chăm sóc cậu ấy cho tốt.”
Lôi Khiếu ngồi vào một bên giường, ôm Du Duy Thu vào lòng, nhẹ nhàng xoa bóp eo, sườn và lưng cậu, “Eo có đau không? Lưng có đau không? Hôm qua anh quá kích động, lúc đó không khống chế được.”
“Không sao.” Du Duy Thu không quen với sự yêu chiều dịu dàng của hắn, đẩy hắn ra, “Anh đi làm đi, đừng lo cho tôi.”
“Như thế sao được, anh cũng xin nghỉ rồi, để em ở nhà một mình, anh không yên tâm.” Lôi Khiếu hôn lên mí mắt và gò má mềm mại của cậu, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, đặt cằm vào hõm vai cậu mà cọ xát.
Du Duy Thu bị hắn làm cho ngứa, khẽ rụt cổ, “Hai người chúng ta đều xin nghỉ, liệu có ổn không?”
“Lo làm gì, Tiểu Thu, em có đói bụng không, anh nấu cháo cho em.”
“Anh biết nấu cháo?” Du Duy Thu ngạc nhiên nhìn hắn.
“Em mang vẻ mặt gì vậy, dù anh là đàn ông nhưng ngoài công việc ra cũng biết nấu ăn. Em chờ, anh mang lên cho em.”
Lôi Khiếu đi vào nhà bếp, không bao lâu sau hắn bưng một chiếc khay hình chữ nhật tiến đến, có cháo nóng bốc hơi nghi ngút và mấy món ăn sáng đặt bên trên, mùi thơm phưng phức truyền vào mũi.
Hắn lấy một cái bàn đặt trên giường rồi đặt khay lên, tự mình bò lên giường ngồi ở phía sau cậu, từ phía sau ôm lấy cậu, muốn tự tay đút cho cậu ăn.
“Đây là cái gì?” Du Duy Thu nhìn chằm chằm vào bát cháo đỏ sậm.
“Đậu đỏ.” Lôi Khiếu cười cười nói, “Em mất nhiều máu quá nên anh cho thêm đậu đỏ bổ sung chất dinh dưỡng cho em.”
“Tôi không phải đàn bà ở cữ, cho thêm đậu đỏ làm quái gì?”
Thấy cậu chuẩn bị tức giận, Lôi Khiếu vội vàng ôm lấy cậu mà vỗ về, “Được rồi, Tiểu Thu, anh nấu bữa sáng rất vất vả, em ăn nhiều một chút đi, ngoan, hé miệng nào.”
Du Duy Thu bất đắc dĩ, đành phải há miệng, nuốt một thìa cháo.
“Thấy thế nào?” Lôi Khiếu rất chờ mong nhìn cậu.
Du Duy Thu gật đầu, khen hắn, “Không tệ, anh rất giỏi.”
Quả là không ngờ, trước nay cậu luôn cho rằng Lôi Khiếu là dạng đàn ông không bao giờ bước vào nhà bếp, nhưng bây giờ nhớ lại, khi học đại học hắn ngoại trừ có lười biếng một chút ra thì rất để ý đến đồ ăn thức uống của bản thân. Nói chung, người thích ẩm thực, khả năng nấu nướng dĩ nhiên sẽ không kém.
“Đương nhiên, anh là ông chồng hoàn mỹ mà.”
Lôi Khiếu rất đắc ý, cười ha ha, Du Duy Thu hung hăng nhéo bắp đùi hắn khiến hắn nghiến răng chịu đựng mà xin tha.
Ăn xong bữa cơm này mất một tiếng đồng hồ.
Vừa đút cho cậu ăn, Lôi Khiếu vừa tận dụng thời cơ sàm sỡ cậu, nếu không phải sờ vòng eo thon gọn của cậu thì chính là nói với cậu ‘trên mặt em dính cháo’, sau đó liền hôn cậu. Hai người chìm vào tình cảm ngọt ngào khiến gian phòng cũng tràn đầy mật ngọt.
Sau khi ăn xong, Du Duy Thu tiếp tục biếng nhác nằm ở trên giường, không cần cậu phải động tay động chân, bất kì thứ gì cũng do hắn chuẩn bị hết.
Lôi Khiếu móc thuốc mỡ sáng sớm mua trên đường phố ra, “Tiểu Thu, phía sau của em rất khó chịu phải không, anh đã mua thuốc mỡ, bôi xong sẽ đỡ hơn.” Dứt lời, hắn bò lên giường.
“Tôi tự bôi.” Du Duy Thu thấy tình thế không ổn, muốn đoạt lấy thuốc mỡ.
“Em không nhìn thấy đâu, để anh giúp em bôi.” Lôi Khiếu phân trần lật người cậu lại, kéo quần lót của cậu xuống.
Cảm giác được ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng chui vào chỗ sưng tấy của mình, Du Duy Thu khẽ rên rỉ. Hôm qua đầu óc bị nhúng nước thì không nói, bây giờ là xảy ra chuyện gì? Giữa ban ngày ban mặt, phòng ngủ vô cùng sáng sủa, vậy mà cậu mặc hắn muốn làm gì thì làm. Thật đáng ghét.
“Cái người này, sao còn không để yên, tôi đã nói muốn tự bôi.”
“Được rồi được rồi, chịu đựng một chút.” Hắn cẩn thận tỉ mỉ bôi thuốc vào vết thương của cậu, thuốc mỡ lành lạnh từng chút xâm nhập vào nơi nóng ấm, đầu ngón tay khe khẽ cử động, như có như không dán vào thành ruột, Du Duy Thu bất chợt run rẩy, muốn khống chế nhưng nội bích đã kẹp lấy ngón tay hắn.
“Tiểu Thu, em thật nhiệt tình…”
Quả nhiên nghe được tiếng cười trầm thấp của hắn, Du Duy Thu thẹn quá hóa giận, nhấc chân đá vai hắn, “Đầu heo, đã xong chưa?”
“Sắp xong sắp xong.”
Nếu còn tiếp tục như vậy, e rằng Du Duy Thu sẽ nổi giận, Lôi Khiếu rút tay rời ra, xoa nhẹ lên “hoa cúc” đóng chặt của cậu, lưu luyến vuốt ve cái mông tròn mẩy của cậu, lúc này mới thỏa mãn, bò lên kéo cậu ôm vào lòng.
Hai người ngồi trên giường, lẳng lặng tựa vào nhau.
Lôi Khiếu ở phía sau bao lấy cậu, hai tay ôm chặt vòng eo cậu, mười ngón tay đan xiết vào nhau, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên sườn mặt và gáy cậu.
Ánh nắng ấm áp chiếu rõ từng chi tiết trong căn phòng, thân thể mệt nhọc có cảm giác buồn ngủ, nhưng cậu còn chưa kịp nhấm nháp khoảng khắc bình yên này thì dưới háng chạm vào vật đã cứng lên của hắn, Du Duy Thu hoảng sợ, khó tin nhìn hắn, “Anh cương rồi?”
“Đúng vậy, vừa ngửi thấy mùi hương của em, thằng nhỏ của anh kích động không kiềm chế được.”
Lôi Khiếu xoay người đè lên cậu, nhanh chóng cởi quần mình, vô liêm sỉ kéo tay cậu qua chạm vào vật dồi dào cảm xúc của hắn, “Tiểu Thu, nó căng lên thật khó chịu, em sờ nó đi, được không?”
“Cầm thú, tối hôm qua anh còn chưa thỏa mãn?” Du Duy Thu mắng, không lay chuyển được hắn, tay bị ép buộc bao lấy vật to lớn của hắn, chà xát lên xuống.
“Ư thật thoải mái……” Lôi Khiếu rên lớn, “Trước đây anh cũng không như vậy, chính là vì cảm giác khác lạ với em, thấy thế nào cũng không đủ, mạnh thêm một chút…..”
Du Duy Thu mạnh mẽ bóp chặt thêm, “Tại đầu anh toàn tinh trùng, vậy mà dám trách tôi?”
Lôi Khiếu không nhịn được nhăn mặt kêu đau, “Tiểu Thu, đừng làm vận mệnh của anh bị thương, nếu không hạnh phúc nửa đời còn lại của em không ai lo đâu.”
“Anh một đêm bảy lần ai mà chịu nổi, có anh nửa đời sau của tôi cũng chẳng tốt lành gì.”
Vật của hắn ở trong lòng bàn tay cậu dần dần dựng đứng, run rẩy giống như một ngọn lửa nóng rừng rực. Thật sự rất lớn không thể nắm hết bằng một tay, Du Duy Thu dùng hai tay cầm, chà xát hồi lâu nhưng không thấy nó có dấu hiệu mềm lại.
Lôi Khiếu thoải mái đến độ rên rỉ không ngừng, ôm chặt lấy cậu, cọ xát trên người cậu, thỉnh thoảng lại cúi đầu hôn ngực cậu.
Dùng tay mãi mà không thấy hắn muốn giải phóng, tay chà xát đến mỏi nhừ, Du Duy Thu không nhịn được mà oán giận, “Sao anh còn chưa ra?”
“Tiểu Thu, chẳng lẽ em không thích anh có thể kéo dài sao?” Lôi Khiếu thở gấp nói, “Em hôn nó đi, không chừng nó lập tức bắn ra.”
Vừa nghĩ đến cảnh tượng dục vọng của mình được bao bọc trong khoang miệng mềm mại của cậu, đầu óc hắn bỗng chốc trở nên vô cùng hưng phấn, thằng nhóc ngay lập tức giật giật.
Du Duy Thu hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nhíu mày, thấy vẻ mặt khát khao của hắn, thở dài, nói, “Anh ngồi trên ngực tôi đi.”
Lôi Khiếu hết sức vui mừng, ôm lấy mặt cậu, mãnh liệt hôn môi, “Vợ, em thật tốt với anh.”
“Muốn chết phải không.” Du Duy Thu tàn bạo cho hắn một cái tát.
“Ô Tiểu Thu, em ngày càng bạo lực.” Lôi Khiếu xoa mặt.
“Ít nói nhảm, anh có muốn làm không?”
“Đương nhiên muốn làm!”
Du Duy Thu nằm xuống, Lôi Khiếu tách hai chân ra ngồi trên ngực cậu.
Dục vọng sôi sục ở trước mặt, sừng sững thẳng tắp, kích thích thị giác quá mức mạnh mẽ, Du Duy Thu nín thở nhìn nó vài giây, rồi vươn tay, cố gắng tự trấn an mình, một chút e dè xuất hiện trên mặt, đầu lưỡi mềm mại vươn ra nếm thử, liếm liếm đầu đỉnh của nó. Khi đầu lưỡi vừa chạm vào nó, một dòng điện mãnh liệt phát tán toàn thân hắn khiến Lôi Khiếu thiếu chút nữa bắn ra. Hắn vội vàng tóm lấy tóc cậu, khẽ kéo cậu ra một chút, để cho hắn có thời gian trì hoãn, rồi lại đưa nó đến môi cậu, ý bảo cậu tiếp tục.
Du Duy Thu cố gắng mở to miệng, nuốt vào thật sâu, trong khoang miệng đều là hương vị của hắn, vật trong miệng dường như có sự sống riêng làm cho tim cậu đập thình thịch liên hồi, cảm giác xấu hổ và hưng phấn đồng thời tấn công khiến ý thức của cậu mơ hồ.
Hình ảnh quá mức kích động, nhất định là bản thân cậu uống nhầm thuốc gì rồi, biết rõ sai nhưng không thể từ chối.
“Thích quá…”
Lôi Khiếu thỏa mãn thốt ra, tay trái đè xuống giường, tay phải đan vào mái tóc cậu, nắm lấy đầu cậu, khống chế tốc độ đâm vào.
Động tác của cậu rất vụng về, vài lần hàm răng cắn vào dục vọng của hắn, có chút đau nhưng hắn hoàn toàn không màng đến. Sự thỏa mãn về cả thân thể và tâm hồn đã vượt qua bất cứ thứ gì khác, hơi thở trở nên gấp gáp, động tác càng ngày càng mạnh. Có lẽ cắm vào quá sâu, khiến Du Duy Thu cảm thấy hơn buồn nôn, trên mặt tỏ ra khó chịu, Lôi Khiếu muốn làm chậm tốc độ nhưng cơ thể không thể khống chế được, chỉ có thể thở dốc khàn khàn xin lỗi, “Xin lỗi Tiểu Thu bên dưới anh chưa xong được…… Thoải mái quá… em nhịn thêm chút nữa…. xin lỗi….”
Lôi Khiếu nắm lấy đầu cậu, nhịp nhàng ra vào trong khoang miệng ẩm ướt của cậu, dục vọng căng cứng ma sát vào nội bích mềm mại, những đợt khoái cảm tê dại mãnh liệt xông vào bộ não, “Thích quá… Tiểu Thu…..”
Động tác của hắn ngày càng nhanh, bắp đùi trở nên cứng ngắc, cái mông cũng căng lên, sắp ở ranh giới bùng nổ.
Du Duy Thu nỗ lực nuốt vào nhả ra dục vọng trong miệng mình, chỉ cảm thấy mức độ ra vào ngày càng tăng, lông hắn cọ vào mặt cậu, có chút ngứa, điều này càng kích thích hắn, cậu chỉ cảm thấy hắn kéo mạnh tóc cậu, từng cơn kích động run rẩy mạnh mẽ trong miệng…..
“Anh muốn ra….”
Còn chưa nói xong, hắn nhanh chóng rút ra, bất chợt, một dòng chất lỏng nóng ấm không kịp kiềm chế bắn vào mí mắt cậu, tiếp theo phần nhiều hơn phun vào trong ngực Du Duy Thu nhưng cậu không thèm lau ngay mà lặng lẽ lấy tay giúp hắn gạt bỏ chất lỏng sau cùng.
Trải qua cao trào, Lôi Khiếu lấy khăn tay giúp cậu lau dịch thể dính trên mặt, “Xin lỗi, Tiểu Thu, lần sau anh sẽ cẩn thận.”
“Bắn rồi thì xin lỗi có ích lợi gì, anh toàn giả bộ thôi.” Du Duy Thu trừng mắt nhìn hắn.
“Anh sẽ dùng hành động để chứng minh lời xin lỗi của anh.” Lôi Khiếu cười nói, tay với xuống cầm lấy vật thể đã ngẩng đầu từ lâu của cậu, “Anh cũng giúp em, có được không?”
“Không cần.”
Lôi Khiếu không thèm quan tâm lời kháng cự của cậu, trực tiếp đi vào giữa hai chân cậu, cúi người xuống ngậm lấy dục vọng của cậu vào trong miệng.
“A…….”
Hai chân Du Duy Thu nảy lên một chút, tay túm lấy tóc hắn, cơ thể vốn đã mẫn cảm lập tức rơi vào khoái cảm quen thuộc……
Mặc dù không có nhiều kinh nghiệm nhưng trên phương diện này hiển nhiên Lôi Khiếu là tự học thành tài, đầu lưỡi linh hoạt của hắn mơn trớn trên dưới cậu, thoáng cái đã nuốt toàn bộ vào trong miệng, rồi lại đi xuống liếm hai túi cầu mềm mại của cậu, hai tay không ngừng vuốt ve vùng thịt non mềm bên trong bắp đùi cậu, làm kích thích càng thêm sâu sắc. Chẳng mấy chốc Du Duy Thu bị hắn làm cho đê mê hưng phấn, ngửa đầu rên rỉ, bắp đùi cậu liên tục co giật, những tiếng rên mê người không ngừng bật ra. Trận chiến này, Du Duy Thu hoàn toàn hi sinh ngay tại trận.
Lôi Khiến ôm cơ thể lụi xơ vô lực của cậu vào phòng tắm rửa ráy. Hai người chơi một lúc lâu trong bồn tắm đầy xà phòng.
Hắn rất cẩn thận gội đầu, chà xát toàn thân cho cậu, không cần cậu phải nhấc tay động chân, tựa như trẻ con được hắn tắm rửa, cậu tựa vào trong ngực hắn, vô thức buồn ngủ. Sau khi lau khô người xong, Lôi Khiếu đặt cậu vào giường, hai người mặt dán mặt, mũi dán mũi, dưới những nụ hôn tựa như tuyết rơi của hắn, hai mí mắt cậu dính chặt vào nhau, yên ổn ngủ trong lòng hắn.
Lôi Khiếu nhìn khuôn mặt say ngủ của cậu, không nỡ nhắm mắt.
Chỉ khi tiếng chuông điện thoại di động vang lên, cậu mới giật mình thức giấc nhưng toàn cơ thể mệt mỏi biếng nhác, nên cậu không hề động đậy, nhìn như đang ngủ say.
Hắn lập tức giảm nhỏ âm thanh, nhẹ nhàng xoay người xuống giường, đi ra ngoài ban công nghe điện thoại.
Bên trong vô cùng tĩnh lặng, chỉ có tiếng phần phật của rèm cửa sổ bị gió thổi bay, vài câu nói chuyện bay vào từ bên ngoài cửa sổ khép hờ.
“Tất cả đều không giống như em nghĩ.”
“Anh chỉ thấy chúng ta không hợp.”
“Em đừng khóc, em đang ở đâu? Chúng ta nói chuyện thẳng thắn.”
“Anh sai, nên anh không bao giờ muốn bao biện cho mình. Em chờ anh, anh đến ngay.”
Là Sa Bội Oanh!
Đầu lông mày của Du Duy Thu nhíu lại nhưng cậu không mở mắt ra.
Đóng nắp điện thoại di động lại, hắn quay trở vào trong, chỉ chốc lát sau, đệm giường lún xuống một chút.
Ý thức được hắn đang chăm chú nhìn mình, Du Duy Thu cố gắng giả bộ ngủ, bất chợt một bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn tóc cậu
“Tiểu Thu, nghỉ ngơi đầy đủ, anh ra ngoài một chút, sẽ về trước giờ ăn cơm tối. Ở nhà chờ anh, không được chạy đi lung tung.”
Vẫn chưa quyết định xem nên tiếp tục giả vờ ngủ hay là mở mắt tỉnh dậy, cậu liền cảm thấy mí mắt bị hôn lên một chút, giường nhẹ đi, có tiếng bước chân về phía cửa rồi tan biến.
Sau khi xác định hắn đã đi, Du Duy Thu mở hai mắt, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
Cảm giác như ngồi trên đống lửa, Du Duy Thu cử động cơ thể mệt mỏi, mặc quần áo, không quan tâm đến lời dặn của Lôi Khiếu, đi ra ngoài.
Ngồi ngẩn ngơ trên tắc xi gần nửa giờ, đôi mắt vô hồn nhìn dòng người tấp nập vội vã ngược xuôi, trên mặt mang theo gió bụi năm tháng.
“Này cậu, rốt cuộc cậu muốn đi đâu?” Tài xế tắc xi chưa từng gặp hành khách nào kì quái như thế, sau khi lên xe chỉ bảo một câu “Đi đâu cũng được” rồi ngồi ngẩn người đến bây giờ.
Du Duy Thu suy nghĩ một chút, ngồi thẳng người lên, “Anh đi đến bờ sông đi.”
Chẳng bao lâu sau, Du Duy Thu đặt mình xuống bờ đê mênh mông trống trải. Đối diện là nước sông chảy liên hồi, bên trái là trung tâm giải trí, phía xa xa bên phải có thể thấy được những tòa nhà cao tầng, đó là trường đại học lâu lắm không về thăm – Đại học N.
Chuyện cũ như phim truyền hình rõ nét lướt qua trước mắt, giống như tất cả chỉ mới là ngày hôm qua, ký ức khắc sâu đến đáng sợ, tự như tình yêu với hắn.
Ngồi trên ghế dài lạnh lẽo, Du Duy Thu hút thuốc, trầm lặng đưa mắt nhìn xa xăm.
Lúc này, Lôi Khiếu đang ở cùng với Sa Bội Oanh.
Cậu không có lý do để ghen tỵ, càng không có tư cách mà ghen tị, chỉ có day dứt đối với người vô tội ấy và ảo não vô tận với bản thân mình.
Cả đời này cậu chưa từng nghĩ rằng mình sẽ làm người thứ ba xen vào tình cảm của người khác. Nếu như có phép màu, cậu thật sự mong có thể được sinh ra một lần nữa, cậu thề, tuyệt đối sẽ không lặp lại sai lầm của ngày hôm qua, sẽ cách xa hắn, nhưng số phận bất đắc dĩ hết lần này đến lần khác đưa hắn đến bên cậu.
Chờ một chút, đây là sai lầm của số phận?
Không, chính là sai lầm của cậu!
Khi Tạ Ngôn đề nghị cậu quay về thành phố N, rõ ràng cậu có thể từ chối nhưng ma xui quỷ khiến lại đồng ý, lý do, mặc dù phần lớn là không muốn phụ ý tốt của Tạ Ngôn, nhưng đưa tay lên ngực tự hỏi, chẳng lẽ trong lòng cậu không có chút mong mỏi nào sao?
Mong có thể ở trong thành phố này bất chợt gặp lại hắn, mong có thể nhìn thấy hắn, biết mọi chuyện của hắn có thuận lợi hay không, dù tất cả những chờ mong đó không thành, chí ít, cũng có thể thở cùng bầu không khí trong một thành phố với hắn, ít nhiều cũng thỏa mãn.
Chỉ cần phần tư lợi đó còn tồn tại, cậu vĩnh viễn không thể nói bản thân vô tội. Dù sao năm đó nếu cậu không trở về, cậu sẽ không trở thành hung thủ giết chết tình cảm của họ. Sự việc biến hóa đến mức này, Lôi Khiếu chọn cậu, Sa Bội Oanh lại trở thành người chịu khổ nhiều nhất, dù cô ấy không làm sai cái gì.
Du Duy Thu ôm đầu, cảm giác triền miên dịu dàng với hắn còn lưu lại trong cơ thể, càng cảm thấy thế trong lòng cậu càng tràn ngập xấu hổ và khổ sở, không biết tương lai sẽ đi về đâu.
Tất cả phát triển quá nhanh, dù bây giờ có bảo ngừng thì cũng đã muộn.
Đàn ông quả là động vật suy nghĩ bằng thân dưới, đừng nói đến Lôi Khiếu, mà chính mình cũng là ví dụ điển hình. Một khi lí trí bị tình dục đánh bại, chỉ có thể tuân theo kích thích mãnh liệt của cơ thể, kết quả khiến bản thân rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Sau này phải làm sao đây?
Ngón tay kẹp đầu thuốc lá khẽ run, Du Duy Thu phát hiện, bản thân cậu sợ đối diện với tương lai.
Hắn và cậu có tương lai sao?
Đối với câu hỏi không có đáp án, cậu hoàn toàn không muốn suy nghĩ.
Mặc dù lúc này họ cơ thể và linh hồn khớp cùng một chỗ nhưng cũng không thể nói đây là kết cục hoàn mỹ, không tiếp thu suy nghĩ hiện thực của người khác.
Bởi vì cậu, Lôi Khiếu thay đổi tính hướng của hắn, mặc dù hiện tại hắn không chùn bước, nhưng nửa năm, một năm, ba năm sau thì sao? Hắn sẽ vẫn kiên định như cũ?
Hắn thật sự chuẩn bị tốt rồi sao? Chuẩn bị cho cuộc sống khác với trước kia, vứt bỏ quan niệm đạo đức vốn có, chuẩn bị cùng một người đàn ông yêu nhau, mà không phải những nữ sinh yểu điệu trước đây, chuẩn bị đối mặt với ánh mắt ghê tởm của người khác, thản nhiên tiếp nhận tất cả áp lực?
Cậu vô cùng khẳng định tình cảm của cậu đối với hắn không thua bất kì ai, nhưng cậu không thể khẳng định, sự kiên trì với cuộc sống về sau, hoàn cảnh xung quanh, áp lực cuộc sống không có thể cố định mãi, năm tháng trôi nhanh như nước chảy, kiên trì hay kiên định gì đó đều có thể phai nhạt.
Cậu có thể cho hắn rất nhiều nhưng những thứ cậu không thể cho hắn cũng rất nhiều. Hắn rốt cuộc có biết hay không?
Gió trên bờ sông khe khẽ thổi dường như muốn an ủi mà vuốt nhẹ qua mặt cậu.
Mặc cho bản thân chìm mình trong làn gió, Du Duy Thu ngồi thật lâu, mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống, cảnh vật xung quanh trở nên lờ mờ, lúc này cậu mới đứng dậy về nhà.
Chậm chạp kéo cơ thể mệt mỏi trở lại bên ngoài chung cư cao tầng, đang muốn gọi điện thoại cho Lôi Khiếu nói với hắn mình về nhà rồi nhưng sờ vào trong túi mới phát hiện điện thoại đã quên ở nhà hắn, Du Duy Thu cười khổ một chút, định về nhà rồi tính.
Khi đi qua công viên, cách chung cư rất gần, Du Duy Thu cúi đầu tìm chìa khóa nhà, đột nhiên nghe được một tiếng gọi lớn bên tai,
“Du Duy Thu!”
Du Duy Thu ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy dưới tầng có một chiếc xe màu đen đang đậu, người đàn ông tựa vào cửa xe như động vật bị vây hãm tàn bạo trừng mắt nhìn cậu. Hắn bước nhanh lên tầng, một tay vươn ra ôm cậu vào lòng.
“Lôi Khiếu?”
“Đã bảo em không được chạy đi lung lung, sao em không ở nhà chờ anh? Đã nói anh sẽ về lúc ăn cơm tối, em nghĩ xem, đột nhiên không thấy bóng người, ngay cả điện thoại di động cũng không mang theo, thiếu chút nữa hù anh mất nửa cái mạng.”
Bên tai truyền đến tiếng chất vấn trách móc, cánh tay cường tráng của hắn ôm chặt khiến cậu khó thở, Du Duy Thu cười khổ nói, “Lôi Khiếu, lỏng một chút, anh ôm tôi chặt quá.”
Lôi Khiếu lúc này mới khẽ buông cậu ra, vẻ mặt lo lắng, nhìn lên xuống khuôn mặt cậu, “Em đã chạy đi đâu?”
“Bờ sống, muốn hít thở chút không khí trong lành. Chuyện của anh xong chưa?”
“Tiểu Thu, em đại khái cũng nghe được cuộc điện thoại của anh và Sa Bội Oanh? Anh đi là muốn nói chia tay với cô ấy, kì thật anh và cô ấy đã sớm…”
Du Duy Thu cắt đứt lời hắn, “Không cần giải thích gì với tôi. Chuyện của anh và Sa Bội Oanh, hai người tự giải quyết, nhưng hãy nói chuyện tử tế với cô ấy. Cô ấy là người vô tội, là người chịu tổn thương nhiều nhất, tôi có lỗi với cô ấy.”
“Tiểu Thu, em vẫn tin tưởng anh.” Lôi Khiếu rất cảm động. Cậu đột nhiên mất tích, hắn còn tưởng cậu hiểu lầm hắn, gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.
“Ngoại trừ tin anh, tôi không còn lựa chọn nào khác.” Du Duy Thu than thở.
“Tiểu Thu, nếu như sai, tất cả đều là lỗi của anh, em không nên mang tất cả trách nhiệm vào mình.” Dường như hiểu rõ lòng cậu, Lôi Khiếu vững vàng nắm tay cậu.
“Cho dù không có em, cũng không phải là cô ấy. Kì thực từ lúc say rượu ngày đó, anh đã lờ mờ đoán được tình cảm của anh với em, tận mắt thấy em đi siêu thị cùng Tạ Ngôn, càng khiến anh ghen tị đến mờ mắt, từ lúc đó anh chỉ biết, anh và cô ấy không thể tiếp tục được nữa. Những năm gần đây, ở cùng cô ấy, không thể nói không có chút tình cảm gì, dù sao chúng anh cũng bên nhau lâu như thế rồi, nhưng dần đà cũng chỉ là thói quen, hơn nữa vì ép buộc của bố mẹ và áp lực xã hội, chúng anh vẫn sẽ tiếp tục nếu em không xuất hiện, anh và cô ấy có thể sẽ kết hôn, nhưng như thế có công bằng cho cô ấy không? Anh và cô ấy sẽ hạnh phúc sao? Bởi vì anh không yêu cô ấy, em bảo anh phải ở bên cô ấy suốt đời thế nào? Nếu anh thật sự cưới cô ấy, tương lai có lẽ sẽ làm cô ấy tổn thương nhiều hơn, không bằng hiện tại sớm chia tay, đối với cô ấy mà nói, mới là tốt cho cô ấy.”
“Tôi biết, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy áy náy.”
Lôi Khiếu yêu thương vuốt má cậu, “Vứt bỏ hết gánh nặng trong lòng đi. Anh và cô ấy chia tay, là chuyện phải làm. Cho dù không có em, cũng không phải là cô ấy.” Hắn lần nữa lặp lại.
“Tôi biết.” Du Duy Thu gật đầu, đau khổ và buồn bã khôn cùng truyền ra từ trong lòng.
“Đừng buồn.” Lôi Khiếu cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu, “Nhìn anh cười một cái.”
Du Duy Thu hơi cong khóe miệng, khẽ mỉm cười.
Lôi Khiếu thở dài, “Em đó, hay nghĩ lung tung, toàn những chuyện dư thừa. Anh và cô ấy đã kết thúc, chúng ta đừng nhắc đến Sa Bội Oanh nữa, được không?”
“Sao lại không nhắc đến nữa? Chia tay thì cũng là bạn bè.” Du Duy Thu thản nhiên nói.
“Anh thật sự không biết em rộng lượng hay là không có dây thần kinh.” Vẻ mặt hắn lộ vẻ phức tạp.
“Lôi Khiếu, trước tiên chúng ta hãy nói đôi chút.” Du Duy Thu ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt kiên định, vẻ mặt khôi phục sự bĩnh tĩnh như trước.
“Nói cái gì?”
“Tôi không quan tâm đến kết cục, chỉ quan tâm đến quá trình. Đời người không phải là một con đường thênh thang bằng phẳng, mà là do từng đoạn sườn núi cấu tạo thành, trong một giai đoạn, có thể có một người đồng hành, nhưng ở giai đoạn tiếp, người này liền biến mất, thay thế bằng một người khác. Cuộc sống chính là như thế, xuân đi thu đến, thủy triều lên xuống, người và vật không ngừng biến đổi, không ai có thể từ lúc đầu đến cuối, cùng anh đến già.”
Lôi Khiếu nhíu mày, mở miệng định nói gì đó thì bị Du Duy Thu cản lại.
“Nghe tôi nói cho hết đã. Đây là quy luật tự nhiên, không thể thay đổi, cho nên đừng hi vọng vào vĩnh viễn xa vời, hiện tại anh quyết định cùng tôi đi một đoạn, tôi rất cảm động, cho dù thế nào, tôi cũng sẽ sống tốt. Chỉ cần chúng ta đều hài lòng, nhưng vậy tiếp tục, đối xử tốt với nhau, quý trọng từng giây từng phút, lưu lại những kí ức đẹp nhất. Nhưng nếu có một ngày, anh cảm thấy không vui, cảm thấy quá áp lực, không thể tiếp tục nổi, chúng ta thẳng thắn chia tay. Đừng dây dưa, đừng sướt mướt, anh chết tôi sống, đồng ý với tôi, được không?”
Lôi Khiếu im lặng hồi lâu, cuối cùng thở dài nói, “Anh chưa gặp người nào như em, còn chưa bắt đầu đã nghĩ đến kết thúc.”
“Đồng ý với tôi đi!”
Cậu không muốn tiếp tục buồn phiền nữa. Có thể hạnh phúc không? Có thể lâu dài hay không, cậu không muốn tiếp tục hỏi những vấn đề phiền toái đó nữa, bởi vì cậu vĩnh viễn không có câu trả lời.
Ai biết được tương lai sẽ thế nào?
Khó nhất là dự đoán cuộc sống của riêng mình.
Không phải cậu không tự tin mà là con đường này quá khó đi. Để đối phó với gió bão sau này, phải chuẩn bị quần áo mà xuất trận, trước tiên bàn luận về kết quả xấu nhất, làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, mới có thể ở nơi lạnh lẽo nhất mà sống sót. Nếu không, rất có thể làm người bị thương, tổn thất nghiêm trọng.
Đây là suy tư của cậu, cậu muốn cho chính mình một giới hạn nhất định.
“Nếu đồng ý với em mà khiến em an tâm, câu trả lời của anh là được.” Ngón trỏ của hắn đặt giữa hai đầu lông mày cậu, nhẹ nhàng xoa xoa, “Cho nên, đừng buồn nữa.”
Du Duy Thu nắm tay hắn, Lôi Khiếu lập tức nắm chặt hơn, mười ngón tay đan nhau, hắn cầm lên môi nhẹ nhàng hôn, “Chúng ta về nhà đi?”
“Được.”
Ngoan ngoãn để hắn nắm tay, Du Duy Thu ngồi vào trong xe hắn, mặc kệ ánh mắt của người khác, mặc kệ tất cả hỗn loạn, trong mắt cậu lúc này chỉ có duy nhất người đàn ông này mà thôi.
Xe rời khỏi con đường ồn ào, khu phố tràn ngập ánh sáng tạo thành cảnh đẹp mỹ lệ.
Những ánh đèn sáng rực rỡ chiếu rọi từng khuôn mặt, Du Duy Thu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ lại nhìn hắn, cảm thấy trong lòng an ổn, dấy lên chút đau khổ và dịu dàng.
Có thể sẽ còn có rất nhiều vấn đề lũ lượt kéo đến, nhưng đây là cuộc sống, mà quan trọng nhất là hắn bây giờ đang bên cạnh cậu.
Thật tốt.
Có thể yêu một người, cùng người đó bên nhau. Thật tốt.
Ai mà lo được ngày mai thế nào? Hôm nay yêu nhau, bên nhau, dù có chia tay cũng không có gì nuối tiếc.
Chỉ cần giờ phút này, vậy là đủ.
Từ nay về sau cuộc sống chung với Lôi Khiếu chính thức bắt đầu.
Hôm sau, Lôi Khiếu một mực muốn Du Duy Thu chuyển đến nhà của hắn.
Du Duy Thu do dự.
Mọi việc tiến triển quá nhanh, từ lúc nói rõ cho đến khi lên giường, từ lên giường lại vọt tới giai đoạn ở chung, khiến người ta không kịp thích ứng, hoàn toàn không phù hợp với tính cách thận trọng của cậu, đang muốn tìm cớ từ chối nhưng Lôi Khiếu lại tung ra đòn cuối cùng, “Không phải em nói muốn bồi dưỡng tình cảm của chúng ta sao?”
Một câu nói làm cậu á khẩu không trả lời được, âm thầm hối hận bản thân đã nói ra quá sớm.
Lôi Khiếu cũng không cho phép cậu tiếp tục chần chừ, nhanh chóng ép cậu trả lại phòng, đem tất cả đồ đạc của cậu về nhà hắn. Bởi vì phần lớn đồ đạc đều do chủ nhà cung cấp, đồ của Du Duy Thu cũng không nhiêu, gói vào mấy túi liền dễ dàng chuyển đi.
Du Duy Thu chợt nhớ đến lúc còn học đại học, cùng hắn đi ra đi vào như hình với bóng. Chỉ có một điều khác trước đó là mỗi đêm đều có tiết mục “lăn lên giường”.
Giống như muốn bù lại những ngày quá khứ, sức lực của hắn dồi dào kinh người. Mặc dù không phải một đêm bảy lần nhưng cũng chẳng kém là bao, bình thường đều khiến cậu chân tay bủn rủn, toàn thân vô lực. Đáng trách nhất là sáng sớm, hắn hở ra là động tình, cậu phải gánh nhiệm vụ “hạ hỏa”, hại cậu đến muộn, khuôn mặt chật vật xuất hiện ở phòng làm việc.
Tạ Ngôn thấy cậu, nét mặt buồn cười, làm cậu xấu hổ đến mức muốn đào hố mà chui xuống đất. Tuy nhiên Tạ Ngôn cũng chẳng khá hơn cậu là mấy, người cuồng công việc biến thành đàn ông ham thích ở nhà, sáng sớm cũng lề mề đi muộn, nguyên nhân ai cũng biết rõ, cười mà cho qua.
Bình thường ở công ty, Du Duy Thu và Lôi Khiếu vẫn duy trì khoảng cách nhất định, cẩn thận làm việc, dù sao tình yêu đồng tính vẫn chưa được nhiều người chấp nhận. Sau khi tan tầm về đến nhà, Lôi Khiếu sẽ không kiêng nể gì, dán lấy cậu mà ôm hôn, sàm sỡ.
Chỉ cần Lôi Khiếu muốn, hắn sẽ trơ mặt ra mà gọi “vợ”, bị Du Duy Thu hung bạo hành hung, mà trên giường Du Duy Thu hay nói mấy câu, “Cầm thú”, “Anh lại cứng rồi”, “Anh đi mà quan hệ với xác chết”. Tuy nhiên Lôi Khiếu vẫn luôn dịu dàng, quan tâm đến cảm nhận của cậu, thỉnh thoảng vài lần không khống chế được nhưng cũng ở trong phạm vi cho phép.
Hai người cùng nhau trải qua giai đoạn bắt đầu và giai đoạn tìm hiểu, bây giờ quen việc dễ làm, đã đạt đến mức hòa hợp gắn bó.
Có lẽ là Du Duy Thu có tư chất tự nhiên, hoặc có thể là độ phù hợp của họ rất cao, trong khi làm, Lôi Khiến cảm thấy hắn không cần phải làm theo hướng dẫn trên mạng, bộ phận đó của đàn ông không thể tiết ra dịch bôi trơn, trái lại cậu lại có thể tự tiết ra chút dịch làm trơn, mặc dù lúc đầu có chút đau nhức nhưng khi tất cả dục vọng của hắn đều được đút vào, đẩy vào cái, cậu thích ứng rất nhanh, dù không cần dầu bôi trơn, cũng có thể làm vô cùng thỏa thích.
Vì thế Lôi Khiếu thường trêu Du Duy Thu là ‘cực phẩm tiểu thụ’ trời sinh, sau khi hai người cùng một chỗ, hắn thỉnh thoảng sẽ lên mạng, vào một số trang web đồng tính, còn có thể xem gay video, kết nạp toàn bộ kiến thức cần thiết, tăng hứng thú sinh hoạt, xem ra cái này chủ yếu là học được trên mạng. Du Duy Thu thờ ơ lạnh nhạt, cảm thấy có chút khó tin.
Người đàn ông này, làm cùng người đồng tính mà làm rất high, không chút bài xích nào, ngược lại có vẻ rất thích thú. Lẽ nào hắn có tố chất tiềm tàng?
Nếu là như vậy, quả thật làm cậu muốn nôn ra máu, uổng phí bao lâu cậu bị dày vò như vậy, sớm biết độ tiếp thu của người này cao như thế, có lẽ ban đầu cậu nên ép hắn lên giường cho rồi?
Du Duy Thu vuốt cằm, ý thức được mình vừa nghĩ cái gì, không nhịn được mà rùng mình một chút. Sau khi cùng hắn bên nhau, thần kinh cậu dường như cũng thô ráp đi không ít. Aizz, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, học cái tốt thì khó chứ học theo cái xấu thì dễ.
/50
|