Trong phòng khách có tiếng động, chắc là Lôi Khiếu đã về.
Nhìn thời gian, sáu giờ chiều.
Là quản lí thị trường, Lôi Khiếu hay ra ngoài gặp khách hàng, rất ít khi về nhà đúng giờ. Nhưng nếu về muộn, hắn nhất định gọi điện báo, nếu không gọi chứng tỏ hắn sẽ về nhà ăn cơm, mà thời gian Du Duy Thu tan ca tương đối cố định, cho nên cậu vẫn luôn làm cơm tối.
Quả nhiên, giọng nói sang sảng của hắn từ phòng khách truyền đến, “Tiểu Thu, anh về rồi!”
“Về rồi à.”
Du Duy Thu lên tiếng, còn bận rộn trong nhà bếp, trên bếp là món canh xương sườn hầm dưa sôi sùng sục, bên cạnh đang nấu món gì đó, hương thơm ngào ngạt tràn ra.
“Thơm quá.”
Hắn cởi âu phục, chỉ mặc sơ mi trắng vào phòng, từ phía sau ôm eo cậu, áp môi vào gáy cậu, “Vợ, kỹ thuật nấu nướng của em ngày càng tốt.”
“Đừng ồn, tôi đang nấu món tôm rang muối và hạt tiêu mà anh thích.” Du Duy Thu cố sức đẩy tay hắn ra, “Đứng sang một bên đi, đừng quấy rầy tôi.”
“Nhưng anh muốn ăn em trước, vợ, anh rất đói. Dù sao em cũng nấu gần xong rồi, trước tiên đút cho anh ăn đi.”
Lôi Khiếu tỏ vẻ đói khát, liên tục dùng dục vọng đã cương của mình cọ xát vào mông cậu, sau đó quay người cậu lại, hôn môi.
“Anh là đồ………….”
Tiếng nói của cậu biến mất trên môi hắn, vật cứng thật lớn chạm vào giữa hai chân, xem ra bữa cơm tối hôm nay không thể ăn, Du Duy Thu luống cuống tay chân tắt gas, hai người dây dưa, dựa vào tủ lạnh.
Cảnh giác lạnh lẽo từ sau lưng truyền đến cộng với đôi môi nóng rực của hắn ở phía trước khiến Du Duy Thu rên rỉ, run rẩy trong cảm xúc nóng lạnh đan xen.
Bộ phận bên dưới không kiềm chế được mà bành trướng, cậu mở hai tay siết lấy hắn, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng dày rộng của hắn, lại trượt xuống cái mông của hắn, cảm giác thật thích, vóc người hắn cao to rắn chắc, tràn ngập nam tính, “Chúng ta đến sô pha đi.”
Lôi Khiếu thở gấp, ôm lấy cậu, di chuyển trận địa.
Sô pha vô cùng mềm mại, tạo nên thương tổn nhỏ đối với lưng của Du Duy Thu. Một khi Lôi Khiếu muốn làm tại sô pha, chắc chắn là muốn dùng tư thế mặt đối mặt, còn trên giường lại dùng tư thế vào từ sau lưng để tránh làm tổn thương cậu. Hắn vẫn luôn rất cẩn thận, mỗi lần đều kiên trì xoa bóp khoảng nửa giờ cho Du Duy Thu, hơn nữa bình thường dùng Đông y, vết thương ở phần lưng của cậu đã đỡ hơn rất nhiều.
Lôi Khiếu đặc biệt ưa thích tư thế đối diện, lại càng thích nhìn chằm chằm vào mặt đối phương mà làm.
Ánh mắt trao đổi rất quan trọng, bốn mắt hướng về nhau, thu hết biểu cảm của đối phương vào đáy mắt, cảm thấy được nắm lấy và yêu thương, chỉ trong chốc lát là có thể kích thích hắn đạt đến đỉnh.
Nhanh tay cởi quần áo đối phương, Lôi Khiếu dùng dầu bôi trơn mở rộng phía sau cậu, rồi mang vật cực lớn của mình ra sức tiến vào… Cảm giác vách ruột bên trong chặt chẽ bao lấy hắn, nóng bỏng mềm mại, sít sao kẹp hắn, thỏa mái đến mức da đầu tê dại, hắn nhanh chóng rong ruổi trên cơ thể cậu……….
“Chậm một chút………. Chậm một chút……….”
Du Duy Thu rên rỉ, hai chân quấn lấy eo hắn. Sức lực của hắn rất lớn, thường khiến cậu có cảm giác không thở nổi, nhưng không phải do đau đớn mà là vì thích thú. Phản ứng kịch liệt như thế, tỏ rõ khao khát của cậu với hắn, làm hắn cảm thấy say sưa ngây ngất.
Phối hợp với hắn, hai chân cậu kẹp chặt thắt lưng hắn, hai tay vòng qua ôm cổ hắn, dựa vào sức hắn, cùng nhau vận động.
Cơ thể trần truồng cọ sát với nhau, tựa như tạo nên những tia lửa bắn tung tóe, hai người đều chìm vào cảm giác đê mê sung sướng.
“Thoải mái không, Tiểu Thu?” Lôi Khiếu chăm chú ngắm nhìn cậu, giống như muốn nuốt chửng cậu.
“Ưm… a… Đẩy vào bên kia… Đúng rồi… A a…..”
Những xấu hổ và trúc trắc ban đầu khi đối mặt với dục vọng đã gần như không còn, Du Duy Thu thản nhiên nói ra dục vọng của bản thân. Trước đây cậu thế nào cũng không tin được, khi hắn ra vào trong cơ thể mình thì cậu lại rên rỉ dâm đãng động lòng người đến vậy.
Hai người hầu như cùng nhau đạt đến đỉnh, trong tiếng rên của hắn, cơ thể cậu bị rót vào một dòng chất lỏng, cảm giác nóng bỏng tràn đầy làm cậu tê liệt, hai má đỏ ửng, toàn thân hồng hào đẹp đẽ.
Bộ dạng lúc cao trào của cậu khiến Lôi Khiếu yêu thích không muốn buông tay, liên tục vuốt ve làn da mềm mại của cậu, hôn môi cậu, ghé vào tai cậu nói nhỏ, ” Tiểu Thu, anh thích nhất bắn vào trong người em, cảm giác thật sướng!”
Du Duy Thu nhéo tai hắn một chút, mắng, “Anh thoải mái còn tôi khó chịu, rồi còn phải rửa sạch.”
“Anh rửa giúp em.”
Lôi Khiếu ôm cậu vào phòng tắm, giống như mọi khi cùng nhau tắm rửa trong bồn tắm.
Giữa bồn tắm lớn, Du Duy Thu đối mặt cưỡi trên thắt lưng hắn, giơ cao người, ôm cổ hắn, hai má đỏ bừng, ngón tay của hắn ra vào chỗ đó, móc tinh dịch còn sót lại bên trong….
“Này mai anh phải đi công tác một tuần.” Lôi Khiếu cúi đầu, chán nản mở miệng.
“Bảo sao tôi cảm thấy hôm nay anh như uống thuốc kích dục.” Tay của Du Duy Thu vuốt trên dục vọng của hắn.
“Một tuần không thể gặp em, nhóc con của anh chắc chắn sẽ nổ tung mất!” Lôi Khiếu thảm thương nhìn cậu.
Du Duy Thu không nhịn được mà bật cười, vỗ nhẹ má hắn, “Nói cái gì vậy, không có tôi anh sẽ không sống được sao? Nếu không thể nhẫn nổi, tìm người mà giải quyết.”
“Nói như thật. Nhóc con của anh thật sự tìm người khác, em chắc chắn sẽ thiến nó.”
“Anh tự hiểu.”
Du Duy Thu nắm lấy tóc hắn, cúi người xuống, cùng hắn dịu dàng hôn môi……
Ngón tay trong cơ thể đột nhiên duỗi về phía trước, ấn vào một điểm nào đó, cậu liền kêu “a” một tiếng, vách ruột không tự chủ được kẹp chặt ngón tay……..
“Tiểu Thu, em thật sự rất thích ăn ngón tay của anh.” Lôi Khiếu cười dâm đãng.
Du Duy Thu nắm chặt tóc hắn, hung hăng kéo, “Không được đùa nữa. Cơm nước nguội rồi, chúng ta nhanh lên mà ra ngoài.”
“Được, chờ ăn uống no say, anh muốn cùng em đại chiến ba trăm hiệp, bù đắp một tuần ở phía trước.”
Du Duy Thu đang muốn đứng lên, nghe vậy hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã vào người hắn.
Cầm thú, thật sự là cầm thú không rọ mõm lại được!
Buổi tối hôm nay, Lôi Khiếu đặc biệt lăn qua lăn lại.
Đầu tiên là ôm cậu vào lòng, vừa ăn vừa đút, thật vất vả mới ăn xong, vì vận động giảm béo mà đặt cậu lên bàn làm một lúc. Sau đó hai người quay về phòng ngủ, ngồi trên giường xem TV, vừa nói chuyện vừa nghỉ ngơi, chẳng bao lâu sau, Lôi Khiếu lần thứ hai khuấy động tiến nhập vào người cậu từ phía sau.
Đã bắn hai lần, lần này hắn đặc biệt kéo dài. Từ khúc dạo đầu dài lê thế đến khi tiến nhập, yêu cậu nhiều giờ liền, đâm vào mấy trăm lần, thậm chí cả nghìn lần, cuối cùng Du Duy Thu thần chí không rõ, hắn mới có thể giải phóng. Khuôn mặt thỏa mãn không gì sánh được, hắn ôm lấy cậu không buông, hai người mặt đối mặt ôm nhau, nặng nề ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh lại, không bất ngờ gì, Lôi Khiếu lại cương lên, lần nữa xâm nhập cơ thể cậu, ôm cậu ngồi ở trên người mình, làm hơn nửa giờ…
Du Duy Thu cũng đã sớm điên rồi, khoái cảm điên cuồng khiến cậu càng ham muốn. Cơ thể nhấn chìm vào cảm giác đê mê vui thích, khoái cảm và lửa dục phá vỡ lý trí cậu, chỉ biết rên rỉ phóng đãng dưới thân hắn, thậm chí nức nở cầu xin, lộ ra mọi biểu cảm thẹn thùng xấu hổ.
Khi hắn rốt cuộc cũng buông cậu ra, tinh thần sảng khoái mặc quần áo, Du Duy Thu chỉ có thể giống như bùn nhão, mềm nhũn nằm úp sấp trên giường, không thể cử động.
Cầm nước lọc trên tủ ở đầu giường, Lôi Khiếu uống một ngụm, rồi tiến đến bên cạnh cậu, dịu dàng cho cậu uống, Du Duy Thu mở miệng uống nước, dòng nước mát rượi làm giảm cơn khát, sau khi uống xong, hai người bịn rịn hôn nhau.
Lôi Khiếu ngẩng đầu nhìn thời gian, vuốt ve tấm lưng trần nhẵn bóng của cậu, chớp mắt, “Tiểu Thu, anh thật sự không muốn đi công tác.”
“Đừng làm nũng nữa, anh cần phải đi, nếu không sẽ muộn.” Du Duy Thu tàn nhẫn nhắc nhở hắn.
Cảm ơn trời đất, con sói một đêm bảy lần này mà đi, cậu cũng có thể yên ổn ngủ hằng đêm rồi. Cứ tiếp tục mệt mài quá độ như vậy, e rằng cậu sẽ thăng thiên sớm.
“Em thật nhẫn tâm. Tiểu Thu, em ở nhà phải ngoan ngoãn, người lạ đến không được mở cửa, không được lên mạng chat chit dụ dỗ người khác, không được quyến rũ mấy thằng đẹp trai trong văn phòng, không được liếc mắt đưa tình với đàn ông, không được… Đau quá……..” Lôi Khiếu bày ra vẻ mặt khóc tang, xoa má phải…
“Họ Lôi kia, anh còn không để tôi yên? Bà nó, anh thật lắm lời.” Du Duy Thu nổi giận, “Nhanh cút cho tôi!”
“Được rồi, được rồi, anh sẽ cút ngay.” Lôi Khiếu hôn nhẹ môi cậu, mong chờ nhìn cậu, “Tiểu Thu, anh yêu em”
“Em phải nói, em cũng yêu anh.” Lôi Khiếu rất bất mãn vì cậu im lặng.
“Anh sắp muộn giờ rồi, sao chưa đi? Yêu yêu yêu! Yêu cái đầu anh ấy!” Du Duy Thu đảo mắt kinh thường.
“Tại sao không chịu nói tiếng yêu với anh, em thật vô tình, nếu như hôm nay em không nói, anh sẽ không đi.” Lôi Khiếu cứng đầu.
Sau khi hai người cùng một chỗ, hắn chưa từng nghe Du Duy Thu trực tiếp nói “yêu hắn” nên trong lòng có chút thấp thỏm. Mặc dù trong lòng rõ ràng tình cảm của cậu, nhưng nếu không nói ra sẽ khiến hắn bất an.
“Trời ơi, tôi sợ anh rồi. Được rồi được rồi, tôi yêu anh, không có anh không sống nổi, được rồi chứ, Lôi đại thiếu gia, đi nhanh đi.” Du Duy Thu đẩy hắn.
“Hì hì, tạm chấp nhận được, chờ anh gọi điện cho em nha.”
Lôi Khiếu thỏa mãn cười, hôn chụt vào má cậu, sau đó đi ra cửa.
Nhìn bóng dáng hắn biến mất, Du Duy Thu ảo não nghĩ, phải gọi điện cho Tạ Ngôn, xin đi muộn một chút.
Haiz, tình yêu thật là khiến người ta vừa xấu hổ lại vừa lúng túng.
Lôi Khiếu đi một tuần, Du Duy Thu mất hồn mất vía một tuần.
Trái tim dường như bị hắn mang đi, mỗi buổi tối, trở về trong căn nhà vắng vẻ lại nhớ hắn. Mặc dù mỗi ngày đều nói chuyện điện thoại, nhắn tin rất nhiều lần, nhưng buổi tối một mình trong phòng ngủ, không có khuôn ngực và hơi thở ấm áp quen thuộc của hắn, cậu lại trằn trọc không ngủ được.
Lúc này mới biết chính mình yêu hắn bao nhiêu.
Chỉ cần là chuyện liên quan đến hắn, cậu bao giờ cũng rơi sâu vào không thể kiềm chế. Cậu đã nói chỉ cần hai người bên nhau là đã hạnh phúc rồi, còn nói nếu muốn xa nhau thì chia tay trong hòa bình, bây giờ xem ra, bản thân lúc đó thật ấu trĩ. Nếu như có ngày đó, cậu có thể thản nhiên mà rời khỏi hắn sao?
Bản thân đã sớm như con thiêu thân lao đầu vào mối quan hệ này, không đường rút lui, nếu như không đi được, kết quả là bị thiêu thành tro………. Nghĩ đến đây, Du Duy Thu cười khổ.
Coi như xong, mặc kệ đi, thế nào thì thế đó.
Đã yêu một người thì không thể điều khiển ý chí của mình, đã yêu là yêu, không có lý do nào cả, càng không thể quay đầu lại.
Nếu cứ lo được lo mất, không bằng toàn tâm toàn ý mà yêu đương mãnh liệt, không quan tâm ngày mai sẽ thế nào.
Giữa trưa, trời nóng như lửa.
Nắng cuối thu vô cùng gay gắt, mặc dù đã vào tháng mười nhưng khi nào nhiệt độ tăng cao, cũng chẳng thua kém mặt trời mùa hè.
Đường cái phản xạ ánh mặt trời chói lòa càng tăng thêm cảm giác nóng nực, đèn xanh đèn đỏ giữa sóng nhiệt có chút mờ ảo, đường nhìn trở nên không rõ. Đèn đỏ dường như sáng quá lâu, tài xế ở chiếc xe phía trước đặt tay trên cửa sổ xe gõ ầm ĩ.
Rất lâu sau, đèn đỏ chuyển đèn xanh.
Du Duy Thu nắm tay lái, theo dòng xe cộ chậm rãi chạy….
Ước chừng nửa tiếng đồng hồ, cậu bước vào cổng chính của bệnh viện trung ương thành phố, đỗ xe, tắt máy đi xuống, xách ra một giỏ hoa quả tươi và một bó hoa, đi vào khu nằm viện. Một tuần trôi qua rất nhanh, ngày mai Lôi Khiếu sẽ trở lại, bây giờ Du Duy Thu bớt chút thời gian đi thăm một người bạn đang nằm viện.
Đi đến phòng số 305, Du Duy Thu gõ cửa, nhẹ nhàng đẩy vào.
Người đàn ông nằm trên giường bệnh thấy cậu, cử động người muốn ngồi dậy, “Là Tiểu Thu à, đã lâu không gặp.”
“Thầy, anh đừng lộn xộn, cứ nằm là được rồi.” Du Duy Thu vội vàng đặt giỏ hoa quả và bó hoa xuống một bên, lấy gối đầu đệm sau lưng anh ta, dìu anh ta ngồi xuống.
Người được gọi là thầy khoảng chừng trên dưới ba mươi, đeo một chiếc kính gọng bạc, mặt mày sáng sủa, nhưng sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy, tay trái treo kim tiêm, bình dịch trên cao vẫn còn một phần hai, một vòng băng trắng dày quấn ở cổ tay bên phải.
Thấy Du Duy Thu nhìn vào chỗ cổ tay, Tô Tuần cũng không cố gắng che dấu vết thương, chỉ bình thản nói, “Rất bắt mắt ư?”
“Đâu có…” Du Duy Thu thấy mình thô lỗ, không khỏi trách thầm mình trong lòng, cười nói, “Thầy, hôm nay trời nóng kinh khủng, em còn tưởng rằng mùa hè sang.”
Cậu cắm hoa tươi vào lọ hoa, cầm lấy một quả táo, lấy một chiếc ghế, ngồi ở bên cạnh giường của Tô Tuần lẳng lặng gọt vỏ.
“Đúng vậy, oi bức thế này, buổi tối chắc sẽ mưa to.” Tô Tuần dịch chuyển khuôn mặt gầy gò, nhìn thời tiết ngoài cửa sổ, khẽ mỉm cười.
Du Duy Thu cảm thấy thương tâm, đã tuyệt vọng đến mức không muốn sống, nhưng sau khi được cứu sống, lại phải cười miễn cưỡng trước mặt người đến thăm mình.
Anh ấy hẳn là không muốn người khác vì mình mà lo lắng.
Người dịu dàng và hiền lành như thế, sao lại có người nhẫn tâm tổn thương anh ấy, tất cả chỉ bởi vì yêu một người không nên yêu sao?
“Em hi vọng có một cơn mưa xối xả rửa sạch tất cả mọi thứ, ngày hôm sau, trời quang mưa tạnh, có thể bắt đầu một lần nữa.” Du Duy Thu nhìn anh, cười động viên, “Ngày mai là một ngày mới, thầy, đợi sau khi anh khỏe, em đưa anh đi biển xem mặt trời mọc nha?”
“Được.” Tô Tuần nhợt nhạt cười, vô cùng suy yếu, “Mặt trời mọc trên biển rất đẹp, anh rất muốn đi xem.”
“Thầy, anh hãy cố sống tốt, đừng làm những chuyện điên rồ nữa.”
Du Duy Thu không thể khống chế đường nhìn, băng gạc trên tay đối phương che đi vết thương khiến người khác nhìn mà giật mình.
“Anh sẽ cố. Tiểu Thu, kì thật trong lòng anh rất rõ ràng, cậu ta chỉ có thể theo anh một đoạn đường, căn bản không thể cùng anh cả một đời, anh hiểu rất rõ……….” Tô Tuần khẽ thở dài, “Em yên tâm, từ nay trở đi, anh sẽ sống vì chính bản thân mình.”
“Thầy……”
Lo lắng trong lòng có chút giảm xuống.
Người ta nói, con người sau khi đối mặt với cái chết sẽ có sự dũng cảm để sống tiếp. Hi vọng sau khi trải qua những việc này, Tô Tuần có thể kiên cường mà sống, cậu tin tưởng anh nhất định có thể!
Tô Tuần là giáo viên y tế kiêm bác sĩ của trường trung học mà cậu từng học, sau khi cậu tốt nghiệp một năm, chuyện yêu đương đồng tính với nam sinh bị phanh phui, anh bị đuổi việc, sóng to gió lớn mãi mới dẹp xuống.
Khác với những học sinh khác, Du Duy Thu vẫn duy trì liên lạc với Tô Tuần, bởi vì cậu thích giờ học của Tô Tuần, cũng thích thái độ làm người của anh, ngoài ra, cũng bởi vì Tô Tuần và cậu đều là đồng tính luyến ái.
Lúc đó chỗ rối rắm mê man này dày vò cậu, cảm giác rơi vào đường cùng, thậm chí hoài nghi có phải cậu trời sinh biến thái, may mà nhận được khuyên bảo của Tô Tuần, hiểu rõ tính hướng, mặc dù từ lâu họ không phải là thầy trò nhưng luôn xem đối phương là tri kỷ.
Tô Tuần là người hướng nội, trầm lặng ít nói, cũng ít nói về bản thân mình. Tuy rằng có quan hệ tốt với anh như thế nhưng Du Duy Thu cũng chỉ biết là, anh có người yêu nhỏ hơn anh vài tuổi, quen biết với anh dưới tình huống vô cùng xấu hổ.
Tô Tuần rất yêu thương cậu ta, nhưng cậu ta chỉ coi Tô Tuần là đối tượng giải quyết nhu cầu, nếu không, cậu ta sẽ không nói kết hôn liền kết hôn, tuyệt tình tuyệt nghĩa đến mức ớn lạnh. Vào ngày cậu ta kết hôn, Tô Tuần cắt cổ tay tự sát, may mà được phát hiện sớm, đúng lúc đưa vào bệnh viện nên không ảnh hưởng đến tính mạng.
Khi đó thấy Du Duy Thu hấp tấp đến, Tô Tuần chỉ là cười khổ rồi nói một câu, “Rất khổ cực, muốn nghỉ ngơi…” rồi hôn mê bất tỉnh.
Sau khi vượt qua thời kì nguy hiểm, anh càng trầm lặng hơn so với trước đây, ban ngày ngồi ngơ ngẩn, nhưng dù thế nào, Du Duy Thu cũng chưa hề nghe anh oán giận, cho dù là oán giận cậu học sinh kia hay đời người, anh chưa từng mở miệng kêu than.
Người chín chắn sẽ tự có lựa chọn cho riêng mình, thường có ý nghĩ rằng bản thân sẽ gánh được hậu quả, Tô Tuần là người đàn ông lớn hơn cậu chín tuổi, như vậy, nếu ngày này đến, hẳn là anh ấy đã không làm công tác chuẩn bị? Không, nếu vậy, tại sao anh ấy lại đi vào đường cùng?!
Tất cả cũng chỉ vì yêu mà thôi……..
Bởi vì yêu, yêu quá nhiều, cho nên dù biết rõ nguy hiểm cũng không thể quay đầu lại.
Tình yêu quả thật rất kinh khủng, cuối cùng nó được kiểm chứng bằng máu và tính mạng. Thất bại thảm hại, vết thương đầy mình nhưng vẫn tỏ vẻ kiên cường, thái độ ngoan cường làm cho người khác cảm động không thôi, lại làm cho người ta thương xót đau lòng.
Nếu như không yêu, có phải có thể không bị tổn thương?
Đáp án là có, nếu không yêu, sẽ bỏ qua cảm xúc đẹp nhất trái đất, hạnh phúc dù chỉ trong chớp mắt, hỏi cả cuộc đời này bạn có tình nguyện hay không?
“Tiểu Thu, em có vẻ sống rất tốt.” Tô Tuần nhìn cậu, mỉm cười.
“Em già đi, nhưng gần đây béo ra.”
Du Duy Thu đưa trái táo được gọt sạch cho anh, Tô Tuần tiếp nhận, rất hợp tác mà cắn một miếng, dù anh không muốn ăn nhưng rất cố gắng nhai nuốt, “Bên cạnh có ai chưa?”
“Vâng.” Du Duy Thu gật đầu, “Anh ấy là bạn cùng học đại học với em, hiện tại làm chung công ty.”
“Thật không?” Tô Tuần khẽ thở dài, “Mọi chuyện đều thuận lợi?”
“Bây giờ cũng không tệ lắm.” Du Duy Thu cười cười, “Anh ấy trước đây là thẳng, bị em bẻ cong, rồi chia tay với bạn gái sáu năm của anh ấy. Mặc dù tất cả đều là do anh ấy lựa chọn nhưng em vẫn luôn cảm thấy áy náy, nếu không phải do em, anh ấy sẽ có một cuộc sống bình thường, bây giờ có lẽ đã kết hôn rồi… Không biết sau này anh ấy có hối hận hay không….”
“Vậy nên thật tâm cảm ơn đi.” Tô Tuần đột nhiên nói
Du Duy Thu nhìn anh….
“Thật tâm cảm ơn. Cảm ơn cậu ta đã cùng em đi cùng đoạn đường này, mặc kệ thời gian kế tiếp ra sao, cũng không hối hận. Đây là sau khi anh tỉnh lại, tự nói với bản thân mình.”
“Thầy, anh đã thông suốt rồi. Thật tốt.” Du Duy Thu nở nụ cười ấm áp.
Ngồi thăm Tô Tuần một lúc, Du Duy Thu đứng dậy chào tạm biệt.
Hành lang bệnh viện được mặt trời chiếu sáng rực rỡ, mùi thuốc khử trùng nồng nặc, giày da tiếp xúc với nền nhà phát ra âm thanh lanh lảnh.
Tô Tuần nhìn qua có vẻ tốt lên, vượt qua những rào cản tâm lý của chính mình, không còn muốn tự tử, nhưng trái tim anh vẫn rất nặng nề.
Đoạn này đều là khu nằm viện, Du Duy Thu không có mục đích nhìn lướt qua, đột nhiên, ánh mắt cậu dừng lại ở phòng bệnh trước mặt….
Cửa phòng bệnh mở rộng, một người con gái trẻ tuổi đang nằm trên giường, tóc dài, khuôn mặt xinh đẹp, đó là Sa Bội Oanh?
Cô ấy ốm phải nằm viện sao?
Du Duy Thu đang muốn đi vào chào hỏi, bất chợt thấy một bóng người. Người đàn ông cao to đi đến bên cạnh cô, tay đặt lên vai cô… Tấm lưng kia rất rộng lớn, hai vai dài, cánh tay thon, mỗi một chút đều vô cùng quen thuộc với cậu…..
Du Duy Thu ngừng thở!
Là Lôi Khiếu!
Sao hắn lại ở chỗ này?
Hôm qua hai người gọi điện thoại, hắn rõ ràng nói với cậu, ngày mai mới trở về. Cho dù thay đổi hành trình, hắn cũng nên gọi điện thoại nói cho cậu, sao đột nhiên lại xuất hiện bên cạnh Sa Bội Oanh?
Nhìn dáng vẻ thân mật cúi đầu nói chuyện của hai người, trong lòng Du Duy Thu bất chợt rối loạn, hầu như vô thức, cậu lấy điện thoại ra, ấn một dãy số.
Vài giây sau, người đàn ông đưa lưng về phía cậu đứng dậy, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, quả nhiên là Lôi Khiếu!
“Tiểu Thu?”
“Anh đang ở đâu?”
Dường như bất ngờ vì cậu đột nhiên hỏi vậy, Lôi Khiếu ngừng một chút, rồi cười nói, “Đương nhiên là còn đang ở Hải Thị, ngày mai anh sẽ về, sao lại hỏi vậy, có phải nhớ anh không?”
Hắn đang nói dối.
Du Duy Thu nhìn chằm chằm hình dáng hắn, lồng ngực phập phồng mãnh liệt……….
Chợt, tim đau đến không nói nên lời.
Nếu là bình thường, cậu sẽ im lặng ngắt điện thoại, quay đầu rời đi, nhưng ngày hôm nay vừa mới thăm Tô Tuần, vẻ mặt tái nhợt tràn đầy đau khổ của anh ấy thỉnh thoảng lại hiện lên trước mắt cậu, áp lực trong lòng không thể kìm nén, Du Duy Thu từ trong góc đi ra, trầm giọng nói, “Anh quay lại đi.”
Lôi Khiếu khó hiểu vô thức quay đầu, thấy Du Duy Thu đứng ở phòng bệnh, sắc mặt biến đổi, “Tiểu Thu……..”
Du Duy Thu không nói lời nào, cắt đứt điện thoại, xoay người bước đi. Lời nói dối đã bị vạch trần, cậu không cần phải ở lại.
“Tiểu Thu!”
Lôi Khiếu gọi to hơn, nhanh chóng đuổi theo, chạy được một vài bước, không cẩn thận va vào y tá ở trước mặt, toàn bộ thuốc bị rớt xuống sàn nhà….
Lôi Khiếu vội vã thu nhặt và xin lỗi, lúc ngẩng đầu lên thì không thấy cậu đâu.
Chết tiệt!
Hắn đấm vào tường, đau đớn từ ngón tay truyền đến, nhưng vẫn kém những lo lắng và phiền muộn trong lòng.
Đêm đó, Du Duy Thu cả đêm không về, điện thoại di động tắt nguồn, không thể gọi được.
Lôi Khiếu nóng ruột đến mức như kiến bò trên chảo nóng, tìm khắp vùng xung quanh chung cư, không hề thấy bóng dáng cậu, những người có thể nghĩ đến, đều đã gọi điện thoại, nhưng vẫn không có manh mối.
Hắn muốn phát điên rồi, một đêm trằn trọc thức trắng, vất vả đợi đến lúc đi làm, hắn đã sớm chờ ở công ty nhưng Du Duy Thu vẫn không hề xuất hiện.
Dưới tình thế cấp bách, Lôi Khiếu trực tiếp gõ cửa phòng Tạ Ngôn, lập tức hỏi, “Tiểu Thu, cậu ấy đang ở đâu?”
Tạ Ngôn ngẩng đầu từ đống hồ sơ, nghiêm túc nhìn hắn, “Cậu tìm cậu ấy làm gì?”
“Tôi có chuyện quan trọng cần phải giải thích với cậu ấy.” Lôi Khiếu khàn giọng nói, hai mắt đầy tơ máu, tây trang xộc xệch, vô cùng chật vật.
Tạ Ngôn thở dài, “Nếu biết có ngày hôm nay, tại sao lúc đầu lại làm thế? Cậu ấy căm hận người lừa cậu ấy.”
“Anh biết chuyện của chúng tôi? Anh chắc chắc biết cậu ấy đang ở đâu, nhanh nói cho tôi biết.” Lôi Khiếu không khống chế được cảm xúc, xông lên nắm lấy cổ áo Tạ Ngôn.
Tạ Ngôn nhìn hắn, ánh mắt sâu không đáy, “Lôi Khiếu, kích động quá mức là không tốt.”
Lôi Khiếu chậm rãi buông ra, vô lực nói, “Xin anh, Tạ Ngôn, cậu ấy là người rất quan trọng với tôi.”
“Những lời này đợi khi tìm được cậu ấy rồi nói.” Tạ Ngôn cúi đầu, viết vài chữ, xé tờ giấy ra đưa cho hắn, “Tối qua cậu ấy ở biệt thự của tôi. Tôi thấy tâm trạng cậu ấy không tốt, nên bảo cậu ấy đi Kinh Châu thay tôi làm một số chuyện, cậu ấy chắc là đang ở khách sạn này.”
“Cám ơn.” Lôi Khiếu vui mừng khôn siết, cầm tờ giấy bỏ chạy.
“Lôi Khiếu, nếu cậu không nghiêm túc thì sớm buông tha cậu ấy đi. Đừng đùa giỡn cậu ấy, cậu ấy không phải là đối tượng để cậu đùa giỡn.” Tạ Ngôn cất cao giọng nói.
“Tôi biết, ngay từ đầu tôi chưa từng nghĩ chỉ muốn chơi đùa!”
Giọng nói từ xa xa truyền đến, Lôi Khiếu biến mất ở ngoài cửa.
Tạ Ngôn mỉm cười, trong lòng liền yên tâm. Mặc dù ngay từ đầu hắn chẳng hề xem trọng tình cảm này, nhưng hiện tại xem ra Lôi Khiếu là thật lòng nghiêm túc, không giả dối. Thật tốt, mong tình cảm của họ có thể thuận lợi phát triển.
Nhìn bầu trời đẹp đẽ ngoài cửa sổ, Tạ Ngôn cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho người quan trọng nhất với anh, muốn nghe giọng nói của cậu ấy, hỏi xem cậu ấy đang ở đâu, làm gì, trong lòng anh liền cảm thấy thỏa mãn….
Cảm giác yêu một người thật tốt…
Từ thành phố N đến Kinh Châu cũng mất mười mấy giờ đi xe.
Vốn có thể đi máy bay nhưng Lôi Khiếu không có tâm trạng ngồi chờ máy bay, vì vậy hắn đi đổ đầy xăng, lái xe thẳng đến Kinh Châu…
Đường cao tốc dài hun hút, hắn chỉ hận không thể chắp cánh bay đến thẳng bên cạnh cậu.
Chính mình phạm sai lầm lớn!
Không nên giấu diếm cậu, không nên đi thăm Sa Bội Oanh mà không nói cho cậu, mặc dù hắn và Sa Bội Oanh từ lâu đã không còn gì nữa, nhưng hắn không nên bởi vì sợ cậu suy nghĩ lung tung mà nói dối.
Mặc dù có hơi hiểu chậm, hắn cũng mơ hồ biết, Du Duy Thu không lạc quan về tương lai của bọn họ. Dẫn đến cậu vẫn liên tục hối hận mà tự trách khiến tình yêu của hai người dù trong thời gian hạnh phúc nhất cũng bị bao phủ một tầng bóng đen.
Nguyên nhân vì hắn không muốn trong giai đoạn này làm cậu lo lắng, hắn mới cố gắng giấu diếm, không ngờ bị cậu phá vỡ, thật sự là đem đá dập chân mình.
Cậu nhất định hiểu lầm rồi, nhất định cậu đang vô cùng đau khổ, nghĩ đến lúc đối mặt trong bệnh viện, ánh mắt buồn bã không ánh sáng của cậu, Lôi Khiếu càng thêm đau lòng.
Bất tri bất giác, hoàng hôn buông xuống, mặc dù hắn một đêm không ngủ, nhưng không hề suy giảm ý chí, vẫn vững vàng nắm chặt tay lái, nhìn chằm chằm về phía trước.
Những chiếc xe ô tô chạy trên đường, bật đèn sáng choang, lướt vùn vụt qua.
Con mắt hắn vẫn dán chặt vào mặt đường nhưng đầu óc hắn toàn là cậu, trên đời này không có bất luận thứ gì có thể ngăn cản hắn đến bên cậu, hắn muốn ôm cậu vào lòng, càng nghĩ, trái tim của hắn càng nhức nhối khó chịu…
Hắn sai rồi!
Hắn rất hối hận, hắn còn kịp bù đắp sai lầm này không? Cậu sẽ tha thứ cho hắn chứ? Không, cậu phải tha thứ cho hắn! Bởi vì cậu yêu hắn, hắn yêu cậu…
Khi tất cả âm thanh đều biến mất, toàn bộ thế giới chỉ còn tiếng tim đập thình thịch, chồng chéo nhắc lại ba chữ đó…
Đêm.
Thành phố Kinh Châu, bốn bề im ắng.
Khách sạn Kinh Châu, tầng bảy.
Tiếng chuông không ngừng vang lên khiến Du Duy Thu đang ngồi ở sân thượng ngắm nhìn cảnh đêm giật mình, cậu nhớ mình không có hẹn với khách hàng, chẳng lẽ là phục vụ khách sạn?
Nghi hoặc mở cửa, hình dáng cao to của hắn đập vào mắt….
“Lôi Khiếu?” Du Duy Thu kinh hãi, cánh tay đặt ở nắm cửa hạ xuống.
Cậu chưa bao giờ thấy dáng vẻ chật vật đến thế của hắn.
Hắn nhìn thật khủng khiếp, tóc tai rối bời, râu không cạo, hơn một nửa nút áo sơ mi không cài, cà vạt vắt về phía sau. Ánh mắt hắn vẫn sáng như trước nhưng mắt đầy tơ máu, vẻ mặt tiều tụy, giống như vừa bị ai đó đánh cho tơi tả.
“Anh….. Sao anh lại ở đây?” Du Duy Thu nhìn trân trân.
Lôi Khiếu không trả lời, chỉ là áp sát cậu. Du Duy Thu không tự chủ lùi về sau, vài bước liền tiến tới bên giường, Lôi Khiếu bổ nhào về phía trước, đè cậu ngã xuống giường.
“Này, anh….”
Đang muốn đẩy hắn ra, Lôi Khiếu khàn khàn nói một câu, “Anh mệt mỏi quá……” Nghiêng đầu, ôm cậu nặng nề ngủ….
Hả?
Đây là tình huống gì?
Du Duy Thu chớp mắt, hồi lâu chưa lấy lại tinh thần. Hắn lại ngủ rất ngon lành, sau vài giây, thở đều đều tiến vào mộng đẹp.
Du Duy Thu dở khóc dở cười, vất vả từ dưới thân hắn thoát ra, cởi áo khoác cho hắn, cởi giày da, rồi đắp chăn cho hắn.
Lúc này Tạ Ngôn gọi điện thoại đến.
“Anh Tạ Ngôn, có phải anh nói cho Lôi Khiếu em đang ở đâu phải không?” Du Duy Thu hỏi.
“Ừ.” Tạ Ngôn đem chuyện sáng sớm nói cho cậu, rồi khuyên nhủ, “Anh nghĩ cậu ta thật lòng. Đã nói dối em chắc là có nỗi khổ tâm, em nên nghe cậu ta giải thích.”
Du Duy Thu im lặng………
“Hợp thì đến với nhau, không hợp thì chia tay. Nói thì dễ mà làm thì khó. Nếu em có thể buông tay như thế, sao ban đầu lại vì cậu ta mà sang Singapore? Tiểu Du, thẳng thắn đối mặt với chính mình đi, em mới có thể kiên định hơn.”
Một câu làm thức tỉnh người trong mộng.
Du Duy Thu nắm chặt tai nghe, gật đầu, “Em biết rồi, cám ơn anh, anh Tạ Ngôn.”
“Khách sáo với anh làm gì.” Tạ Ngôn cười nói, chấm dứt cuộc gọi.
Du Duy Thu lên giường, nằm bên cạnh hắn, vuốt ve râu mọc lún phún trên mặt hắn, cảm thấy vô cùng xúc động.
Dường như nhận biết được nguồn nhiệt bên người, Lôi Khiếu vươn một tay ôm lấy cậu, miệng mơ hồ nói, “Tiểu Thu… Đừng đi… Nghe anh giải thích….” Sau đó nặng nề ngủ.
Người này vì cậu mà suốt đêm chạy xe hơn mấy tiếng đồng hồ, thảo nào nhìn tiều tụy, lúc này lại ngủ sâu như thế, xem ra hắn thật sự mệt muốn chết rồi.
Du Duy Thu yêu thương nhìn hắn, trong lòng ngũ vị lẫn lộn, nghe tiếng tim hắn đập một lúc, cũng nhẹ nhàng nhắm mắt…
Lôi Khiếu thuần túy là bị ác mộng làm cho tỉnh lại.
Trong mơ, Du Duy Thu nắm tay một người đàn ông xa lạ, lạnh lùng nói, “Lôi Khiếu, chúng ta chia tay đi, tôi chán ngấy anh rồi.” Lôi Khiếu đau lòng la lên, “Em đừng đi!” Rồi từ trong mơ giãy dụa mà tỉnh dậy…
Du Duy Thu cũng vừa tỉnh đang định ngồi dậy, nhưng vẫn muốn nằm bên cạnh hắn một chút, bị hù dọa, một giây sau, khẽ cười.
Lôi Khiếu vừa nhìn thấy cậu, còn tưởng rằng hắn đang nằm mơ, vội vàng xoa mắt. Sau khi xác định là cậu, gắt gao ôm lấy cậu, “Tiểu Thu, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi… Anh không cố tình lừa em, thật sự, em nhất định phải tin anh!”
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Du Duy Thu phụng phịu, “Họ Lôi kia, ngay từ đầu, tôi nói cái gì, anh đã quên sao? Chúng ta bên nhau là vì hài lòng, nếu có một ngày, anh muốn rời đi, chỉ cần nói một tiếng là được. Tôi tuyệt đối sẽ không dây dưa, sao anh lại lừa tôi?”
“Nói dối em là lỗi của anh, nhưng anh căn bản không muốn rời xa em!” Lôi Khiếu vẻ mặt lo lắng nhìn cậu, thiếu điều thề thốt.
“Hôm đó Sa Bội Oanh đột nhiên đau dạ dày phải vào viện, lúc đó cô ấy và bạn trai hiện tại đang cãi nhau, tâm trạng không tốt nên gọi điện cho anh, khóc rất thương tâm. Em biết anh vốn không chịu được nước mắt của phụ nữ, hơn nữa đàm phán rất thuận lợi, kết thúc sớm hơn dự kiến. Anh muốn làm em bất ngờ, liền sớm trở về. Trước khi về nhà, thuận tiện đi thăm cô ấy. Kì thật buổi chiều hôm đó sau khi em rời đi không lâu, bạn trai cô ấy đến, hai người liền làm lành. Anh và cô ấy bây giờ chỉ là bạn bè, rất thuần khiết.”
“Anh cũng định nói thật với em nhưng sợ em suy nghĩ lung tung. Hơn nữa, em cũng không tin tưởng quan hệ của chúng ta, vì sợ em càng thêm lo lắng, anh đã nói dối. Tiểu Thu, thực xin lỗi, anh không muốn lừa em, sau này sẽ không bao giờ lặp lại nữa. Anh thật sự không muốn mất em, cũng không thể mất em. Anh yêu em, không chịu đựng được việc em không quan tâm đến anh, im lặng rời bỏ anh… Anh đã từng mất đi em, đừng để anh phải mất đi em lần nữa….”
Cánh tay ôm lấy cậu của hắn run nhè nhẹ, giọng nói rất khàn, tựa hồ đang bị áp lực…
Người đàn ông chậm hiểu như thế cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ trong lòng, trong nháy mắt viền mắt Du Duy Thu không khỏi ướt át.
Là lỗi của cậu sao?
Muốn được thoải mái nán lại, kết quả lại khiến cho hai bên lo lắng bất an.
Hóa ra khi tình yêu chín muồi, mỗi hành động của bản thân không thể thoát khỏi tai mắt của đối phương. Thần kinh thô như hắn mà cũng có thể cảm nhận nội tâm của cậu, vậy cậu cần gì phải cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh dễ dàng?
“Anh đó, sao lại lo lắng như thế, không phải bây giờ tôi đang ở cạnh anh, không chạy đi đâu sao.” Du Duy Thu khẽ hôn lên môi hắn.
“Em tha thứ cho anh rồi?” Lôi Khiếu vui mừng.
“Có thể tha thứ, nhưng người nói dối phải bị phạt nặng, phạt anh làm cơm cho tôi trong vòng một tháng.” Du Duy Thu cười nói.
“Không thành vấn đề, anh sẽ nuôi béo em.” Lôi Khiếu hạnh phúc cười.
“Anh đã thích làm người đàn ông của gia đình thế thì làm cơm cho tôi cả đời đi.” Du Duy Thu nhìn chằm chằm hắn, lần đầu tiên yêu cầu suốt đời.
Cậu nín thở đợi hắn trả lời.
“Được. Vậy em cũng phải làm vợ của anh cả đời.”
Đối với hắn, suốt đời là một khái niệm giản đơn mà hạnh phúc.
“Vợ cái gì, muốn chết phải không!”
Du Duy Thu xắn tay áo, làm bộ muốn đánh hắn. Lôi Khiếu ôm đầu xin tha, hai người trên giường lăn lộn, lúc dừng lại, nụ cười trên mặt dần dần thu lại, ánh mắt như có ma lực giằng co cùng một chỗ…….. Bị đôi mắt trong trẻo như trước của cậu hấp dẫn, Lôi Khiếu cúi đầu, nhẹ nhàng hôn mí mắt cậu, cảm xúc mềm mại, giống như một con bướm bé nhỏ khẽ khàng lướt qua.
“Trước đây anh đã nói, em là khác biệt. Ý là vì em anh bằng lòng phá vỡ toàn bộ thế giới, bằng lòng thay đổi tất cả, bằng lòng đi lên con đường không có lối thoát này, bởi vì có em đồng hành cùng anh, nên anh cam tâm tình nguyện, không oán giận không hối hận, thịt nát xương tan cũng không sợ. Đơn giản vì em nên anh đồng ý cùng em đến già.”
Giữa những lời nói của hắn, hơi nóng trong mắt đột nhiên tăng lên thành đám sương, nhanh chóng ngưng tụ rồi từ khóe mắt rớt xuống….
“Tôi rất vinh hạnh.”
Cậu ôm đầu hắn, với cảm xúc không chùn bước, hôn môi hắn mãnh liệt.
Đã không còn sợ hãi, những nhân tố không biết, hay tương lai không thể dự đoán, bởi vì sâu thẳm trong trái tim tràn đầy lòng tin mà yêu nhau, làm trái tim cậu phình to lên….
Tương lai có hắn, cùng nhau đồng hành.
Hoàn.
Nhìn thời gian, sáu giờ chiều.
Là quản lí thị trường, Lôi Khiếu hay ra ngoài gặp khách hàng, rất ít khi về nhà đúng giờ. Nhưng nếu về muộn, hắn nhất định gọi điện báo, nếu không gọi chứng tỏ hắn sẽ về nhà ăn cơm, mà thời gian Du Duy Thu tan ca tương đối cố định, cho nên cậu vẫn luôn làm cơm tối.
Quả nhiên, giọng nói sang sảng của hắn từ phòng khách truyền đến, “Tiểu Thu, anh về rồi!”
“Về rồi à.”
Du Duy Thu lên tiếng, còn bận rộn trong nhà bếp, trên bếp là món canh xương sườn hầm dưa sôi sùng sục, bên cạnh đang nấu món gì đó, hương thơm ngào ngạt tràn ra.
“Thơm quá.”
Hắn cởi âu phục, chỉ mặc sơ mi trắng vào phòng, từ phía sau ôm eo cậu, áp môi vào gáy cậu, “Vợ, kỹ thuật nấu nướng của em ngày càng tốt.”
“Đừng ồn, tôi đang nấu món tôm rang muối và hạt tiêu mà anh thích.” Du Duy Thu cố sức đẩy tay hắn ra, “Đứng sang một bên đi, đừng quấy rầy tôi.”
“Nhưng anh muốn ăn em trước, vợ, anh rất đói. Dù sao em cũng nấu gần xong rồi, trước tiên đút cho anh ăn đi.”
Lôi Khiếu tỏ vẻ đói khát, liên tục dùng dục vọng đã cương của mình cọ xát vào mông cậu, sau đó quay người cậu lại, hôn môi.
“Anh là đồ………….”
Tiếng nói của cậu biến mất trên môi hắn, vật cứng thật lớn chạm vào giữa hai chân, xem ra bữa cơm tối hôm nay không thể ăn, Du Duy Thu luống cuống tay chân tắt gas, hai người dây dưa, dựa vào tủ lạnh.
Cảnh giác lạnh lẽo từ sau lưng truyền đến cộng với đôi môi nóng rực của hắn ở phía trước khiến Du Duy Thu rên rỉ, run rẩy trong cảm xúc nóng lạnh đan xen.
Bộ phận bên dưới không kiềm chế được mà bành trướng, cậu mở hai tay siết lấy hắn, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng dày rộng của hắn, lại trượt xuống cái mông của hắn, cảm giác thật thích, vóc người hắn cao to rắn chắc, tràn ngập nam tính, “Chúng ta đến sô pha đi.”
Lôi Khiếu thở gấp, ôm lấy cậu, di chuyển trận địa.
Sô pha vô cùng mềm mại, tạo nên thương tổn nhỏ đối với lưng của Du Duy Thu. Một khi Lôi Khiếu muốn làm tại sô pha, chắc chắn là muốn dùng tư thế mặt đối mặt, còn trên giường lại dùng tư thế vào từ sau lưng để tránh làm tổn thương cậu. Hắn vẫn luôn rất cẩn thận, mỗi lần đều kiên trì xoa bóp khoảng nửa giờ cho Du Duy Thu, hơn nữa bình thường dùng Đông y, vết thương ở phần lưng của cậu đã đỡ hơn rất nhiều.
Lôi Khiếu đặc biệt ưa thích tư thế đối diện, lại càng thích nhìn chằm chằm vào mặt đối phương mà làm.
Ánh mắt trao đổi rất quan trọng, bốn mắt hướng về nhau, thu hết biểu cảm của đối phương vào đáy mắt, cảm thấy được nắm lấy và yêu thương, chỉ trong chốc lát là có thể kích thích hắn đạt đến đỉnh.
Nhanh tay cởi quần áo đối phương, Lôi Khiếu dùng dầu bôi trơn mở rộng phía sau cậu, rồi mang vật cực lớn của mình ra sức tiến vào… Cảm giác vách ruột bên trong chặt chẽ bao lấy hắn, nóng bỏng mềm mại, sít sao kẹp hắn, thỏa mái đến mức da đầu tê dại, hắn nhanh chóng rong ruổi trên cơ thể cậu……….
“Chậm một chút………. Chậm một chút……….”
Du Duy Thu rên rỉ, hai chân quấn lấy eo hắn. Sức lực của hắn rất lớn, thường khiến cậu có cảm giác không thở nổi, nhưng không phải do đau đớn mà là vì thích thú. Phản ứng kịch liệt như thế, tỏ rõ khao khát của cậu với hắn, làm hắn cảm thấy say sưa ngây ngất.
Phối hợp với hắn, hai chân cậu kẹp chặt thắt lưng hắn, hai tay vòng qua ôm cổ hắn, dựa vào sức hắn, cùng nhau vận động.
Cơ thể trần truồng cọ sát với nhau, tựa như tạo nên những tia lửa bắn tung tóe, hai người đều chìm vào cảm giác đê mê sung sướng.
“Thoải mái không, Tiểu Thu?” Lôi Khiếu chăm chú ngắm nhìn cậu, giống như muốn nuốt chửng cậu.
“Ưm… a… Đẩy vào bên kia… Đúng rồi… A a…..”
Những xấu hổ và trúc trắc ban đầu khi đối mặt với dục vọng đã gần như không còn, Du Duy Thu thản nhiên nói ra dục vọng của bản thân. Trước đây cậu thế nào cũng không tin được, khi hắn ra vào trong cơ thể mình thì cậu lại rên rỉ dâm đãng động lòng người đến vậy.
Hai người hầu như cùng nhau đạt đến đỉnh, trong tiếng rên của hắn, cơ thể cậu bị rót vào một dòng chất lỏng, cảm giác nóng bỏng tràn đầy làm cậu tê liệt, hai má đỏ ửng, toàn thân hồng hào đẹp đẽ.
Bộ dạng lúc cao trào của cậu khiến Lôi Khiếu yêu thích không muốn buông tay, liên tục vuốt ve làn da mềm mại của cậu, hôn môi cậu, ghé vào tai cậu nói nhỏ, ” Tiểu Thu, anh thích nhất bắn vào trong người em, cảm giác thật sướng!”
Du Duy Thu nhéo tai hắn một chút, mắng, “Anh thoải mái còn tôi khó chịu, rồi còn phải rửa sạch.”
“Anh rửa giúp em.”
Lôi Khiếu ôm cậu vào phòng tắm, giống như mọi khi cùng nhau tắm rửa trong bồn tắm.
Giữa bồn tắm lớn, Du Duy Thu đối mặt cưỡi trên thắt lưng hắn, giơ cao người, ôm cổ hắn, hai má đỏ bừng, ngón tay của hắn ra vào chỗ đó, móc tinh dịch còn sót lại bên trong….
“Này mai anh phải đi công tác một tuần.” Lôi Khiếu cúi đầu, chán nản mở miệng.
“Bảo sao tôi cảm thấy hôm nay anh như uống thuốc kích dục.” Tay của Du Duy Thu vuốt trên dục vọng của hắn.
“Một tuần không thể gặp em, nhóc con của anh chắc chắn sẽ nổ tung mất!” Lôi Khiếu thảm thương nhìn cậu.
Du Duy Thu không nhịn được mà bật cười, vỗ nhẹ má hắn, “Nói cái gì vậy, không có tôi anh sẽ không sống được sao? Nếu không thể nhẫn nổi, tìm người mà giải quyết.”
“Nói như thật. Nhóc con của anh thật sự tìm người khác, em chắc chắn sẽ thiến nó.”
“Anh tự hiểu.”
Du Duy Thu nắm lấy tóc hắn, cúi người xuống, cùng hắn dịu dàng hôn môi……
Ngón tay trong cơ thể đột nhiên duỗi về phía trước, ấn vào một điểm nào đó, cậu liền kêu “a” một tiếng, vách ruột không tự chủ được kẹp chặt ngón tay……..
“Tiểu Thu, em thật sự rất thích ăn ngón tay của anh.” Lôi Khiếu cười dâm đãng.
Du Duy Thu nắm chặt tóc hắn, hung hăng kéo, “Không được đùa nữa. Cơm nước nguội rồi, chúng ta nhanh lên mà ra ngoài.”
“Được, chờ ăn uống no say, anh muốn cùng em đại chiến ba trăm hiệp, bù đắp một tuần ở phía trước.”
Du Duy Thu đang muốn đứng lên, nghe vậy hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã vào người hắn.
Cầm thú, thật sự là cầm thú không rọ mõm lại được!
Buổi tối hôm nay, Lôi Khiếu đặc biệt lăn qua lăn lại.
Đầu tiên là ôm cậu vào lòng, vừa ăn vừa đút, thật vất vả mới ăn xong, vì vận động giảm béo mà đặt cậu lên bàn làm một lúc. Sau đó hai người quay về phòng ngủ, ngồi trên giường xem TV, vừa nói chuyện vừa nghỉ ngơi, chẳng bao lâu sau, Lôi Khiếu lần thứ hai khuấy động tiến nhập vào người cậu từ phía sau.
Đã bắn hai lần, lần này hắn đặc biệt kéo dài. Từ khúc dạo đầu dài lê thế đến khi tiến nhập, yêu cậu nhiều giờ liền, đâm vào mấy trăm lần, thậm chí cả nghìn lần, cuối cùng Du Duy Thu thần chí không rõ, hắn mới có thể giải phóng. Khuôn mặt thỏa mãn không gì sánh được, hắn ôm lấy cậu không buông, hai người mặt đối mặt ôm nhau, nặng nề ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh lại, không bất ngờ gì, Lôi Khiếu lại cương lên, lần nữa xâm nhập cơ thể cậu, ôm cậu ngồi ở trên người mình, làm hơn nửa giờ…
Du Duy Thu cũng đã sớm điên rồi, khoái cảm điên cuồng khiến cậu càng ham muốn. Cơ thể nhấn chìm vào cảm giác đê mê vui thích, khoái cảm và lửa dục phá vỡ lý trí cậu, chỉ biết rên rỉ phóng đãng dưới thân hắn, thậm chí nức nở cầu xin, lộ ra mọi biểu cảm thẹn thùng xấu hổ.
Khi hắn rốt cuộc cũng buông cậu ra, tinh thần sảng khoái mặc quần áo, Du Duy Thu chỉ có thể giống như bùn nhão, mềm nhũn nằm úp sấp trên giường, không thể cử động.
Cầm nước lọc trên tủ ở đầu giường, Lôi Khiếu uống một ngụm, rồi tiến đến bên cạnh cậu, dịu dàng cho cậu uống, Du Duy Thu mở miệng uống nước, dòng nước mát rượi làm giảm cơn khát, sau khi uống xong, hai người bịn rịn hôn nhau.
Lôi Khiếu ngẩng đầu nhìn thời gian, vuốt ve tấm lưng trần nhẵn bóng của cậu, chớp mắt, “Tiểu Thu, anh thật sự không muốn đi công tác.”
“Đừng làm nũng nữa, anh cần phải đi, nếu không sẽ muộn.” Du Duy Thu tàn nhẫn nhắc nhở hắn.
Cảm ơn trời đất, con sói một đêm bảy lần này mà đi, cậu cũng có thể yên ổn ngủ hằng đêm rồi. Cứ tiếp tục mệt mài quá độ như vậy, e rằng cậu sẽ thăng thiên sớm.
“Em thật nhẫn tâm. Tiểu Thu, em ở nhà phải ngoan ngoãn, người lạ đến không được mở cửa, không được lên mạng chat chit dụ dỗ người khác, không được quyến rũ mấy thằng đẹp trai trong văn phòng, không được liếc mắt đưa tình với đàn ông, không được… Đau quá……..” Lôi Khiếu bày ra vẻ mặt khóc tang, xoa má phải…
“Họ Lôi kia, anh còn không để tôi yên? Bà nó, anh thật lắm lời.” Du Duy Thu nổi giận, “Nhanh cút cho tôi!”
“Được rồi, được rồi, anh sẽ cút ngay.” Lôi Khiếu hôn nhẹ môi cậu, mong chờ nhìn cậu, “Tiểu Thu, anh yêu em”
“Em phải nói, em cũng yêu anh.” Lôi Khiếu rất bất mãn vì cậu im lặng.
“Anh sắp muộn giờ rồi, sao chưa đi? Yêu yêu yêu! Yêu cái đầu anh ấy!” Du Duy Thu đảo mắt kinh thường.
“Tại sao không chịu nói tiếng yêu với anh, em thật vô tình, nếu như hôm nay em không nói, anh sẽ không đi.” Lôi Khiếu cứng đầu.
Sau khi hai người cùng một chỗ, hắn chưa từng nghe Du Duy Thu trực tiếp nói “yêu hắn” nên trong lòng có chút thấp thỏm. Mặc dù trong lòng rõ ràng tình cảm của cậu, nhưng nếu không nói ra sẽ khiến hắn bất an.
“Trời ơi, tôi sợ anh rồi. Được rồi được rồi, tôi yêu anh, không có anh không sống nổi, được rồi chứ, Lôi đại thiếu gia, đi nhanh đi.” Du Duy Thu đẩy hắn.
“Hì hì, tạm chấp nhận được, chờ anh gọi điện cho em nha.”
Lôi Khiếu thỏa mãn cười, hôn chụt vào má cậu, sau đó đi ra cửa.
Nhìn bóng dáng hắn biến mất, Du Duy Thu ảo não nghĩ, phải gọi điện cho Tạ Ngôn, xin đi muộn một chút.
Haiz, tình yêu thật là khiến người ta vừa xấu hổ lại vừa lúng túng.
Lôi Khiếu đi một tuần, Du Duy Thu mất hồn mất vía một tuần.
Trái tim dường như bị hắn mang đi, mỗi buổi tối, trở về trong căn nhà vắng vẻ lại nhớ hắn. Mặc dù mỗi ngày đều nói chuyện điện thoại, nhắn tin rất nhiều lần, nhưng buổi tối một mình trong phòng ngủ, không có khuôn ngực và hơi thở ấm áp quen thuộc của hắn, cậu lại trằn trọc không ngủ được.
Lúc này mới biết chính mình yêu hắn bao nhiêu.
Chỉ cần là chuyện liên quan đến hắn, cậu bao giờ cũng rơi sâu vào không thể kiềm chế. Cậu đã nói chỉ cần hai người bên nhau là đã hạnh phúc rồi, còn nói nếu muốn xa nhau thì chia tay trong hòa bình, bây giờ xem ra, bản thân lúc đó thật ấu trĩ. Nếu như có ngày đó, cậu có thể thản nhiên mà rời khỏi hắn sao?
Bản thân đã sớm như con thiêu thân lao đầu vào mối quan hệ này, không đường rút lui, nếu như không đi được, kết quả là bị thiêu thành tro………. Nghĩ đến đây, Du Duy Thu cười khổ.
Coi như xong, mặc kệ đi, thế nào thì thế đó.
Đã yêu một người thì không thể điều khiển ý chí của mình, đã yêu là yêu, không có lý do nào cả, càng không thể quay đầu lại.
Nếu cứ lo được lo mất, không bằng toàn tâm toàn ý mà yêu đương mãnh liệt, không quan tâm ngày mai sẽ thế nào.
Giữa trưa, trời nóng như lửa.
Nắng cuối thu vô cùng gay gắt, mặc dù đã vào tháng mười nhưng khi nào nhiệt độ tăng cao, cũng chẳng thua kém mặt trời mùa hè.
Đường cái phản xạ ánh mặt trời chói lòa càng tăng thêm cảm giác nóng nực, đèn xanh đèn đỏ giữa sóng nhiệt có chút mờ ảo, đường nhìn trở nên không rõ. Đèn đỏ dường như sáng quá lâu, tài xế ở chiếc xe phía trước đặt tay trên cửa sổ xe gõ ầm ĩ.
Rất lâu sau, đèn đỏ chuyển đèn xanh.
Du Duy Thu nắm tay lái, theo dòng xe cộ chậm rãi chạy….
Ước chừng nửa tiếng đồng hồ, cậu bước vào cổng chính của bệnh viện trung ương thành phố, đỗ xe, tắt máy đi xuống, xách ra một giỏ hoa quả tươi và một bó hoa, đi vào khu nằm viện. Một tuần trôi qua rất nhanh, ngày mai Lôi Khiếu sẽ trở lại, bây giờ Du Duy Thu bớt chút thời gian đi thăm một người bạn đang nằm viện.
Đi đến phòng số 305, Du Duy Thu gõ cửa, nhẹ nhàng đẩy vào.
Người đàn ông nằm trên giường bệnh thấy cậu, cử động người muốn ngồi dậy, “Là Tiểu Thu à, đã lâu không gặp.”
“Thầy, anh đừng lộn xộn, cứ nằm là được rồi.” Du Duy Thu vội vàng đặt giỏ hoa quả và bó hoa xuống một bên, lấy gối đầu đệm sau lưng anh ta, dìu anh ta ngồi xuống.
Người được gọi là thầy khoảng chừng trên dưới ba mươi, đeo một chiếc kính gọng bạc, mặt mày sáng sủa, nhưng sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy, tay trái treo kim tiêm, bình dịch trên cao vẫn còn một phần hai, một vòng băng trắng dày quấn ở cổ tay bên phải.
Thấy Du Duy Thu nhìn vào chỗ cổ tay, Tô Tuần cũng không cố gắng che dấu vết thương, chỉ bình thản nói, “Rất bắt mắt ư?”
“Đâu có…” Du Duy Thu thấy mình thô lỗ, không khỏi trách thầm mình trong lòng, cười nói, “Thầy, hôm nay trời nóng kinh khủng, em còn tưởng rằng mùa hè sang.”
Cậu cắm hoa tươi vào lọ hoa, cầm lấy một quả táo, lấy một chiếc ghế, ngồi ở bên cạnh giường của Tô Tuần lẳng lặng gọt vỏ.
“Đúng vậy, oi bức thế này, buổi tối chắc sẽ mưa to.” Tô Tuần dịch chuyển khuôn mặt gầy gò, nhìn thời tiết ngoài cửa sổ, khẽ mỉm cười.
Du Duy Thu cảm thấy thương tâm, đã tuyệt vọng đến mức không muốn sống, nhưng sau khi được cứu sống, lại phải cười miễn cưỡng trước mặt người đến thăm mình.
Anh ấy hẳn là không muốn người khác vì mình mà lo lắng.
Người dịu dàng và hiền lành như thế, sao lại có người nhẫn tâm tổn thương anh ấy, tất cả chỉ bởi vì yêu một người không nên yêu sao?
“Em hi vọng có một cơn mưa xối xả rửa sạch tất cả mọi thứ, ngày hôm sau, trời quang mưa tạnh, có thể bắt đầu một lần nữa.” Du Duy Thu nhìn anh, cười động viên, “Ngày mai là một ngày mới, thầy, đợi sau khi anh khỏe, em đưa anh đi biển xem mặt trời mọc nha?”
“Được.” Tô Tuần nhợt nhạt cười, vô cùng suy yếu, “Mặt trời mọc trên biển rất đẹp, anh rất muốn đi xem.”
“Thầy, anh hãy cố sống tốt, đừng làm những chuyện điên rồ nữa.”
Du Duy Thu không thể khống chế đường nhìn, băng gạc trên tay đối phương che đi vết thương khiến người khác nhìn mà giật mình.
“Anh sẽ cố. Tiểu Thu, kì thật trong lòng anh rất rõ ràng, cậu ta chỉ có thể theo anh một đoạn đường, căn bản không thể cùng anh cả một đời, anh hiểu rất rõ……….” Tô Tuần khẽ thở dài, “Em yên tâm, từ nay trở đi, anh sẽ sống vì chính bản thân mình.”
“Thầy……”
Lo lắng trong lòng có chút giảm xuống.
Người ta nói, con người sau khi đối mặt với cái chết sẽ có sự dũng cảm để sống tiếp. Hi vọng sau khi trải qua những việc này, Tô Tuần có thể kiên cường mà sống, cậu tin tưởng anh nhất định có thể!
Tô Tuần là giáo viên y tế kiêm bác sĩ của trường trung học mà cậu từng học, sau khi cậu tốt nghiệp một năm, chuyện yêu đương đồng tính với nam sinh bị phanh phui, anh bị đuổi việc, sóng to gió lớn mãi mới dẹp xuống.
Khác với những học sinh khác, Du Duy Thu vẫn duy trì liên lạc với Tô Tuần, bởi vì cậu thích giờ học của Tô Tuần, cũng thích thái độ làm người của anh, ngoài ra, cũng bởi vì Tô Tuần và cậu đều là đồng tính luyến ái.
Lúc đó chỗ rối rắm mê man này dày vò cậu, cảm giác rơi vào đường cùng, thậm chí hoài nghi có phải cậu trời sinh biến thái, may mà nhận được khuyên bảo của Tô Tuần, hiểu rõ tính hướng, mặc dù từ lâu họ không phải là thầy trò nhưng luôn xem đối phương là tri kỷ.
Tô Tuần là người hướng nội, trầm lặng ít nói, cũng ít nói về bản thân mình. Tuy rằng có quan hệ tốt với anh như thế nhưng Du Duy Thu cũng chỉ biết là, anh có người yêu nhỏ hơn anh vài tuổi, quen biết với anh dưới tình huống vô cùng xấu hổ.
Tô Tuần rất yêu thương cậu ta, nhưng cậu ta chỉ coi Tô Tuần là đối tượng giải quyết nhu cầu, nếu không, cậu ta sẽ không nói kết hôn liền kết hôn, tuyệt tình tuyệt nghĩa đến mức ớn lạnh. Vào ngày cậu ta kết hôn, Tô Tuần cắt cổ tay tự sát, may mà được phát hiện sớm, đúng lúc đưa vào bệnh viện nên không ảnh hưởng đến tính mạng.
Khi đó thấy Du Duy Thu hấp tấp đến, Tô Tuần chỉ là cười khổ rồi nói một câu, “Rất khổ cực, muốn nghỉ ngơi…” rồi hôn mê bất tỉnh.
Sau khi vượt qua thời kì nguy hiểm, anh càng trầm lặng hơn so với trước đây, ban ngày ngồi ngơ ngẩn, nhưng dù thế nào, Du Duy Thu cũng chưa hề nghe anh oán giận, cho dù là oán giận cậu học sinh kia hay đời người, anh chưa từng mở miệng kêu than.
Người chín chắn sẽ tự có lựa chọn cho riêng mình, thường có ý nghĩ rằng bản thân sẽ gánh được hậu quả, Tô Tuần là người đàn ông lớn hơn cậu chín tuổi, như vậy, nếu ngày này đến, hẳn là anh ấy đã không làm công tác chuẩn bị? Không, nếu vậy, tại sao anh ấy lại đi vào đường cùng?!
Tất cả cũng chỉ vì yêu mà thôi……..
Bởi vì yêu, yêu quá nhiều, cho nên dù biết rõ nguy hiểm cũng không thể quay đầu lại.
Tình yêu quả thật rất kinh khủng, cuối cùng nó được kiểm chứng bằng máu và tính mạng. Thất bại thảm hại, vết thương đầy mình nhưng vẫn tỏ vẻ kiên cường, thái độ ngoan cường làm cho người khác cảm động không thôi, lại làm cho người ta thương xót đau lòng.
Nếu như không yêu, có phải có thể không bị tổn thương?
Đáp án là có, nếu không yêu, sẽ bỏ qua cảm xúc đẹp nhất trái đất, hạnh phúc dù chỉ trong chớp mắt, hỏi cả cuộc đời này bạn có tình nguyện hay không?
“Tiểu Thu, em có vẻ sống rất tốt.” Tô Tuần nhìn cậu, mỉm cười.
“Em già đi, nhưng gần đây béo ra.”
Du Duy Thu đưa trái táo được gọt sạch cho anh, Tô Tuần tiếp nhận, rất hợp tác mà cắn một miếng, dù anh không muốn ăn nhưng rất cố gắng nhai nuốt, “Bên cạnh có ai chưa?”
“Vâng.” Du Duy Thu gật đầu, “Anh ấy là bạn cùng học đại học với em, hiện tại làm chung công ty.”
“Thật không?” Tô Tuần khẽ thở dài, “Mọi chuyện đều thuận lợi?”
“Bây giờ cũng không tệ lắm.” Du Duy Thu cười cười, “Anh ấy trước đây là thẳng, bị em bẻ cong, rồi chia tay với bạn gái sáu năm của anh ấy. Mặc dù tất cả đều là do anh ấy lựa chọn nhưng em vẫn luôn cảm thấy áy náy, nếu không phải do em, anh ấy sẽ có một cuộc sống bình thường, bây giờ có lẽ đã kết hôn rồi… Không biết sau này anh ấy có hối hận hay không….”
“Vậy nên thật tâm cảm ơn đi.” Tô Tuần đột nhiên nói
Du Duy Thu nhìn anh….
“Thật tâm cảm ơn. Cảm ơn cậu ta đã cùng em đi cùng đoạn đường này, mặc kệ thời gian kế tiếp ra sao, cũng không hối hận. Đây là sau khi anh tỉnh lại, tự nói với bản thân mình.”
“Thầy, anh đã thông suốt rồi. Thật tốt.” Du Duy Thu nở nụ cười ấm áp.
Ngồi thăm Tô Tuần một lúc, Du Duy Thu đứng dậy chào tạm biệt.
Hành lang bệnh viện được mặt trời chiếu sáng rực rỡ, mùi thuốc khử trùng nồng nặc, giày da tiếp xúc với nền nhà phát ra âm thanh lanh lảnh.
Tô Tuần nhìn qua có vẻ tốt lên, vượt qua những rào cản tâm lý của chính mình, không còn muốn tự tử, nhưng trái tim anh vẫn rất nặng nề.
Đoạn này đều là khu nằm viện, Du Duy Thu không có mục đích nhìn lướt qua, đột nhiên, ánh mắt cậu dừng lại ở phòng bệnh trước mặt….
Cửa phòng bệnh mở rộng, một người con gái trẻ tuổi đang nằm trên giường, tóc dài, khuôn mặt xinh đẹp, đó là Sa Bội Oanh?
Cô ấy ốm phải nằm viện sao?
Du Duy Thu đang muốn đi vào chào hỏi, bất chợt thấy một bóng người. Người đàn ông cao to đi đến bên cạnh cô, tay đặt lên vai cô… Tấm lưng kia rất rộng lớn, hai vai dài, cánh tay thon, mỗi một chút đều vô cùng quen thuộc với cậu…..
Du Duy Thu ngừng thở!
Là Lôi Khiếu!
Sao hắn lại ở chỗ này?
Hôm qua hai người gọi điện thoại, hắn rõ ràng nói với cậu, ngày mai mới trở về. Cho dù thay đổi hành trình, hắn cũng nên gọi điện thoại nói cho cậu, sao đột nhiên lại xuất hiện bên cạnh Sa Bội Oanh?
Nhìn dáng vẻ thân mật cúi đầu nói chuyện của hai người, trong lòng Du Duy Thu bất chợt rối loạn, hầu như vô thức, cậu lấy điện thoại ra, ấn một dãy số.
Vài giây sau, người đàn ông đưa lưng về phía cậu đứng dậy, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, quả nhiên là Lôi Khiếu!
“Tiểu Thu?”
“Anh đang ở đâu?”
Dường như bất ngờ vì cậu đột nhiên hỏi vậy, Lôi Khiếu ngừng một chút, rồi cười nói, “Đương nhiên là còn đang ở Hải Thị, ngày mai anh sẽ về, sao lại hỏi vậy, có phải nhớ anh không?”
Hắn đang nói dối.
Du Duy Thu nhìn chằm chằm hình dáng hắn, lồng ngực phập phồng mãnh liệt……….
Chợt, tim đau đến không nói nên lời.
Nếu là bình thường, cậu sẽ im lặng ngắt điện thoại, quay đầu rời đi, nhưng ngày hôm nay vừa mới thăm Tô Tuần, vẻ mặt tái nhợt tràn đầy đau khổ của anh ấy thỉnh thoảng lại hiện lên trước mắt cậu, áp lực trong lòng không thể kìm nén, Du Duy Thu từ trong góc đi ra, trầm giọng nói, “Anh quay lại đi.”
Lôi Khiếu khó hiểu vô thức quay đầu, thấy Du Duy Thu đứng ở phòng bệnh, sắc mặt biến đổi, “Tiểu Thu……..”
Du Duy Thu không nói lời nào, cắt đứt điện thoại, xoay người bước đi. Lời nói dối đã bị vạch trần, cậu không cần phải ở lại.
“Tiểu Thu!”
Lôi Khiếu gọi to hơn, nhanh chóng đuổi theo, chạy được một vài bước, không cẩn thận va vào y tá ở trước mặt, toàn bộ thuốc bị rớt xuống sàn nhà….
Lôi Khiếu vội vã thu nhặt và xin lỗi, lúc ngẩng đầu lên thì không thấy cậu đâu.
Chết tiệt!
Hắn đấm vào tường, đau đớn từ ngón tay truyền đến, nhưng vẫn kém những lo lắng và phiền muộn trong lòng.
Đêm đó, Du Duy Thu cả đêm không về, điện thoại di động tắt nguồn, không thể gọi được.
Lôi Khiếu nóng ruột đến mức như kiến bò trên chảo nóng, tìm khắp vùng xung quanh chung cư, không hề thấy bóng dáng cậu, những người có thể nghĩ đến, đều đã gọi điện thoại, nhưng vẫn không có manh mối.
Hắn muốn phát điên rồi, một đêm trằn trọc thức trắng, vất vả đợi đến lúc đi làm, hắn đã sớm chờ ở công ty nhưng Du Duy Thu vẫn không hề xuất hiện.
Dưới tình thế cấp bách, Lôi Khiếu trực tiếp gõ cửa phòng Tạ Ngôn, lập tức hỏi, “Tiểu Thu, cậu ấy đang ở đâu?”
Tạ Ngôn ngẩng đầu từ đống hồ sơ, nghiêm túc nhìn hắn, “Cậu tìm cậu ấy làm gì?”
“Tôi có chuyện quan trọng cần phải giải thích với cậu ấy.” Lôi Khiếu khàn giọng nói, hai mắt đầy tơ máu, tây trang xộc xệch, vô cùng chật vật.
Tạ Ngôn thở dài, “Nếu biết có ngày hôm nay, tại sao lúc đầu lại làm thế? Cậu ấy căm hận người lừa cậu ấy.”
“Anh biết chuyện của chúng tôi? Anh chắc chắc biết cậu ấy đang ở đâu, nhanh nói cho tôi biết.” Lôi Khiếu không khống chế được cảm xúc, xông lên nắm lấy cổ áo Tạ Ngôn.
Tạ Ngôn nhìn hắn, ánh mắt sâu không đáy, “Lôi Khiếu, kích động quá mức là không tốt.”
Lôi Khiếu chậm rãi buông ra, vô lực nói, “Xin anh, Tạ Ngôn, cậu ấy là người rất quan trọng với tôi.”
“Những lời này đợi khi tìm được cậu ấy rồi nói.” Tạ Ngôn cúi đầu, viết vài chữ, xé tờ giấy ra đưa cho hắn, “Tối qua cậu ấy ở biệt thự của tôi. Tôi thấy tâm trạng cậu ấy không tốt, nên bảo cậu ấy đi Kinh Châu thay tôi làm một số chuyện, cậu ấy chắc là đang ở khách sạn này.”
“Cám ơn.” Lôi Khiếu vui mừng khôn siết, cầm tờ giấy bỏ chạy.
“Lôi Khiếu, nếu cậu không nghiêm túc thì sớm buông tha cậu ấy đi. Đừng đùa giỡn cậu ấy, cậu ấy không phải là đối tượng để cậu đùa giỡn.” Tạ Ngôn cất cao giọng nói.
“Tôi biết, ngay từ đầu tôi chưa từng nghĩ chỉ muốn chơi đùa!”
Giọng nói từ xa xa truyền đến, Lôi Khiếu biến mất ở ngoài cửa.
Tạ Ngôn mỉm cười, trong lòng liền yên tâm. Mặc dù ngay từ đầu hắn chẳng hề xem trọng tình cảm này, nhưng hiện tại xem ra Lôi Khiếu là thật lòng nghiêm túc, không giả dối. Thật tốt, mong tình cảm của họ có thể thuận lợi phát triển.
Nhìn bầu trời đẹp đẽ ngoài cửa sổ, Tạ Ngôn cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho người quan trọng nhất với anh, muốn nghe giọng nói của cậu ấy, hỏi xem cậu ấy đang ở đâu, làm gì, trong lòng anh liền cảm thấy thỏa mãn….
Cảm giác yêu một người thật tốt…
Từ thành phố N đến Kinh Châu cũng mất mười mấy giờ đi xe.
Vốn có thể đi máy bay nhưng Lôi Khiếu không có tâm trạng ngồi chờ máy bay, vì vậy hắn đi đổ đầy xăng, lái xe thẳng đến Kinh Châu…
Đường cao tốc dài hun hút, hắn chỉ hận không thể chắp cánh bay đến thẳng bên cạnh cậu.
Chính mình phạm sai lầm lớn!
Không nên giấu diếm cậu, không nên đi thăm Sa Bội Oanh mà không nói cho cậu, mặc dù hắn và Sa Bội Oanh từ lâu đã không còn gì nữa, nhưng hắn không nên bởi vì sợ cậu suy nghĩ lung tung mà nói dối.
Mặc dù có hơi hiểu chậm, hắn cũng mơ hồ biết, Du Duy Thu không lạc quan về tương lai của bọn họ. Dẫn đến cậu vẫn liên tục hối hận mà tự trách khiến tình yêu của hai người dù trong thời gian hạnh phúc nhất cũng bị bao phủ một tầng bóng đen.
Nguyên nhân vì hắn không muốn trong giai đoạn này làm cậu lo lắng, hắn mới cố gắng giấu diếm, không ngờ bị cậu phá vỡ, thật sự là đem đá dập chân mình.
Cậu nhất định hiểu lầm rồi, nhất định cậu đang vô cùng đau khổ, nghĩ đến lúc đối mặt trong bệnh viện, ánh mắt buồn bã không ánh sáng của cậu, Lôi Khiếu càng thêm đau lòng.
Bất tri bất giác, hoàng hôn buông xuống, mặc dù hắn một đêm không ngủ, nhưng không hề suy giảm ý chí, vẫn vững vàng nắm chặt tay lái, nhìn chằm chằm về phía trước.
Những chiếc xe ô tô chạy trên đường, bật đèn sáng choang, lướt vùn vụt qua.
Con mắt hắn vẫn dán chặt vào mặt đường nhưng đầu óc hắn toàn là cậu, trên đời này không có bất luận thứ gì có thể ngăn cản hắn đến bên cậu, hắn muốn ôm cậu vào lòng, càng nghĩ, trái tim của hắn càng nhức nhối khó chịu…
Hắn sai rồi!
Hắn rất hối hận, hắn còn kịp bù đắp sai lầm này không? Cậu sẽ tha thứ cho hắn chứ? Không, cậu phải tha thứ cho hắn! Bởi vì cậu yêu hắn, hắn yêu cậu…
Khi tất cả âm thanh đều biến mất, toàn bộ thế giới chỉ còn tiếng tim đập thình thịch, chồng chéo nhắc lại ba chữ đó…
Đêm.
Thành phố Kinh Châu, bốn bề im ắng.
Khách sạn Kinh Châu, tầng bảy.
Tiếng chuông không ngừng vang lên khiến Du Duy Thu đang ngồi ở sân thượng ngắm nhìn cảnh đêm giật mình, cậu nhớ mình không có hẹn với khách hàng, chẳng lẽ là phục vụ khách sạn?
Nghi hoặc mở cửa, hình dáng cao to của hắn đập vào mắt….
“Lôi Khiếu?” Du Duy Thu kinh hãi, cánh tay đặt ở nắm cửa hạ xuống.
Cậu chưa bao giờ thấy dáng vẻ chật vật đến thế của hắn.
Hắn nhìn thật khủng khiếp, tóc tai rối bời, râu không cạo, hơn một nửa nút áo sơ mi không cài, cà vạt vắt về phía sau. Ánh mắt hắn vẫn sáng như trước nhưng mắt đầy tơ máu, vẻ mặt tiều tụy, giống như vừa bị ai đó đánh cho tơi tả.
“Anh….. Sao anh lại ở đây?” Du Duy Thu nhìn trân trân.
Lôi Khiếu không trả lời, chỉ là áp sát cậu. Du Duy Thu không tự chủ lùi về sau, vài bước liền tiến tới bên giường, Lôi Khiếu bổ nhào về phía trước, đè cậu ngã xuống giường.
“Này, anh….”
Đang muốn đẩy hắn ra, Lôi Khiếu khàn khàn nói một câu, “Anh mệt mỏi quá……” Nghiêng đầu, ôm cậu nặng nề ngủ….
Hả?
Đây là tình huống gì?
Du Duy Thu chớp mắt, hồi lâu chưa lấy lại tinh thần. Hắn lại ngủ rất ngon lành, sau vài giây, thở đều đều tiến vào mộng đẹp.
Du Duy Thu dở khóc dở cười, vất vả từ dưới thân hắn thoát ra, cởi áo khoác cho hắn, cởi giày da, rồi đắp chăn cho hắn.
Lúc này Tạ Ngôn gọi điện thoại đến.
“Anh Tạ Ngôn, có phải anh nói cho Lôi Khiếu em đang ở đâu phải không?” Du Duy Thu hỏi.
“Ừ.” Tạ Ngôn đem chuyện sáng sớm nói cho cậu, rồi khuyên nhủ, “Anh nghĩ cậu ta thật lòng. Đã nói dối em chắc là có nỗi khổ tâm, em nên nghe cậu ta giải thích.”
Du Duy Thu im lặng………
“Hợp thì đến với nhau, không hợp thì chia tay. Nói thì dễ mà làm thì khó. Nếu em có thể buông tay như thế, sao ban đầu lại vì cậu ta mà sang Singapore? Tiểu Du, thẳng thắn đối mặt với chính mình đi, em mới có thể kiên định hơn.”
Một câu làm thức tỉnh người trong mộng.
Du Duy Thu nắm chặt tai nghe, gật đầu, “Em biết rồi, cám ơn anh, anh Tạ Ngôn.”
“Khách sáo với anh làm gì.” Tạ Ngôn cười nói, chấm dứt cuộc gọi.
Du Duy Thu lên giường, nằm bên cạnh hắn, vuốt ve râu mọc lún phún trên mặt hắn, cảm thấy vô cùng xúc động.
Dường như nhận biết được nguồn nhiệt bên người, Lôi Khiếu vươn một tay ôm lấy cậu, miệng mơ hồ nói, “Tiểu Thu… Đừng đi… Nghe anh giải thích….” Sau đó nặng nề ngủ.
Người này vì cậu mà suốt đêm chạy xe hơn mấy tiếng đồng hồ, thảo nào nhìn tiều tụy, lúc này lại ngủ sâu như thế, xem ra hắn thật sự mệt muốn chết rồi.
Du Duy Thu yêu thương nhìn hắn, trong lòng ngũ vị lẫn lộn, nghe tiếng tim hắn đập một lúc, cũng nhẹ nhàng nhắm mắt…
Lôi Khiếu thuần túy là bị ác mộng làm cho tỉnh lại.
Trong mơ, Du Duy Thu nắm tay một người đàn ông xa lạ, lạnh lùng nói, “Lôi Khiếu, chúng ta chia tay đi, tôi chán ngấy anh rồi.” Lôi Khiếu đau lòng la lên, “Em đừng đi!” Rồi từ trong mơ giãy dụa mà tỉnh dậy…
Du Duy Thu cũng vừa tỉnh đang định ngồi dậy, nhưng vẫn muốn nằm bên cạnh hắn một chút, bị hù dọa, một giây sau, khẽ cười.
Lôi Khiếu vừa nhìn thấy cậu, còn tưởng rằng hắn đang nằm mơ, vội vàng xoa mắt. Sau khi xác định là cậu, gắt gao ôm lấy cậu, “Tiểu Thu, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi… Anh không cố tình lừa em, thật sự, em nhất định phải tin anh!”
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Du Duy Thu phụng phịu, “Họ Lôi kia, ngay từ đầu, tôi nói cái gì, anh đã quên sao? Chúng ta bên nhau là vì hài lòng, nếu có một ngày, anh muốn rời đi, chỉ cần nói một tiếng là được. Tôi tuyệt đối sẽ không dây dưa, sao anh lại lừa tôi?”
“Nói dối em là lỗi của anh, nhưng anh căn bản không muốn rời xa em!” Lôi Khiếu vẻ mặt lo lắng nhìn cậu, thiếu điều thề thốt.
“Hôm đó Sa Bội Oanh đột nhiên đau dạ dày phải vào viện, lúc đó cô ấy và bạn trai hiện tại đang cãi nhau, tâm trạng không tốt nên gọi điện cho anh, khóc rất thương tâm. Em biết anh vốn không chịu được nước mắt của phụ nữ, hơn nữa đàm phán rất thuận lợi, kết thúc sớm hơn dự kiến. Anh muốn làm em bất ngờ, liền sớm trở về. Trước khi về nhà, thuận tiện đi thăm cô ấy. Kì thật buổi chiều hôm đó sau khi em rời đi không lâu, bạn trai cô ấy đến, hai người liền làm lành. Anh và cô ấy bây giờ chỉ là bạn bè, rất thuần khiết.”
“Anh cũng định nói thật với em nhưng sợ em suy nghĩ lung tung. Hơn nữa, em cũng không tin tưởng quan hệ của chúng ta, vì sợ em càng thêm lo lắng, anh đã nói dối. Tiểu Thu, thực xin lỗi, anh không muốn lừa em, sau này sẽ không bao giờ lặp lại nữa. Anh thật sự không muốn mất em, cũng không thể mất em. Anh yêu em, không chịu đựng được việc em không quan tâm đến anh, im lặng rời bỏ anh… Anh đã từng mất đi em, đừng để anh phải mất đi em lần nữa….”
Cánh tay ôm lấy cậu của hắn run nhè nhẹ, giọng nói rất khàn, tựa hồ đang bị áp lực…
Người đàn ông chậm hiểu như thế cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ trong lòng, trong nháy mắt viền mắt Du Duy Thu không khỏi ướt át.
Là lỗi của cậu sao?
Muốn được thoải mái nán lại, kết quả lại khiến cho hai bên lo lắng bất an.
Hóa ra khi tình yêu chín muồi, mỗi hành động của bản thân không thể thoát khỏi tai mắt của đối phương. Thần kinh thô như hắn mà cũng có thể cảm nhận nội tâm của cậu, vậy cậu cần gì phải cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh dễ dàng?
“Anh đó, sao lại lo lắng như thế, không phải bây giờ tôi đang ở cạnh anh, không chạy đi đâu sao.” Du Duy Thu khẽ hôn lên môi hắn.
“Em tha thứ cho anh rồi?” Lôi Khiếu vui mừng.
“Có thể tha thứ, nhưng người nói dối phải bị phạt nặng, phạt anh làm cơm cho tôi trong vòng một tháng.” Du Duy Thu cười nói.
“Không thành vấn đề, anh sẽ nuôi béo em.” Lôi Khiếu hạnh phúc cười.
“Anh đã thích làm người đàn ông của gia đình thế thì làm cơm cho tôi cả đời đi.” Du Duy Thu nhìn chằm chằm hắn, lần đầu tiên yêu cầu suốt đời.
Cậu nín thở đợi hắn trả lời.
“Được. Vậy em cũng phải làm vợ của anh cả đời.”
Đối với hắn, suốt đời là một khái niệm giản đơn mà hạnh phúc.
“Vợ cái gì, muốn chết phải không!”
Du Duy Thu xắn tay áo, làm bộ muốn đánh hắn. Lôi Khiếu ôm đầu xin tha, hai người trên giường lăn lộn, lúc dừng lại, nụ cười trên mặt dần dần thu lại, ánh mắt như có ma lực giằng co cùng một chỗ…….. Bị đôi mắt trong trẻo như trước của cậu hấp dẫn, Lôi Khiếu cúi đầu, nhẹ nhàng hôn mí mắt cậu, cảm xúc mềm mại, giống như một con bướm bé nhỏ khẽ khàng lướt qua.
“Trước đây anh đã nói, em là khác biệt. Ý là vì em anh bằng lòng phá vỡ toàn bộ thế giới, bằng lòng thay đổi tất cả, bằng lòng đi lên con đường không có lối thoát này, bởi vì có em đồng hành cùng anh, nên anh cam tâm tình nguyện, không oán giận không hối hận, thịt nát xương tan cũng không sợ. Đơn giản vì em nên anh đồng ý cùng em đến già.”
Giữa những lời nói của hắn, hơi nóng trong mắt đột nhiên tăng lên thành đám sương, nhanh chóng ngưng tụ rồi từ khóe mắt rớt xuống….
“Tôi rất vinh hạnh.”
Cậu ôm đầu hắn, với cảm xúc không chùn bước, hôn môi hắn mãnh liệt.
Đã không còn sợ hãi, những nhân tố không biết, hay tương lai không thể dự đoán, bởi vì sâu thẳm trong trái tim tràn đầy lòng tin mà yêu nhau, làm trái tim cậu phình to lên….
Tương lai có hắn, cùng nhau đồng hành.
Hoàn.
/50
|