Từ sau khi lừa dối Tang Du qua điện thoại, Tang Chấn Dương rất hối hận nên ông thường xuyên về nhà, mong có thể níu kéo tình cảm của con gái. Nhưng cứ cuối tuần má Ngô lại nói với ông, tuần này tiểu thư có việc ở trường, hoặc tuần này tiểu thư đi chơi với bạn bè, cứ tuần này đến tuần khác, con gái yêu học đại học của ông còn bận rộn hơn cả mình, năm thứ nhất chưa thấy như thế bao giờ, hỏi Triệu Trác Thanh, bà cũng gọi điện bao nhiêu lần, thậm chí cũng đến cả trường nhưng Tang Du lúc nào cũng ở ngoài trường.
Hai người kết luận là Tang Du đã có bạn trai rồi.
Trước kia lúc học cấp hai, cấp ba, Tang Chấn Dương cứ ngỡ với cá tính mạnh mẽ của Tang Du thì cũng mập mờ không rõ về chuyện nam nữ, đa phần là cưỡng ép nam sinh, sau đó gây chuyện rồi còn đánh người ta nữa, chưa bao giờ không về nhà, càng không nói dối. Mùa hè năm ngoái còn nói là muốn trải nghiệm cuộc sống tự lập gì đó, ông vốn không ngờ rằng sự việc lại nghiêm trọng đến vậy.
Thứ Năm hôm đó, Tang Chấn Dương cố ý dành thời gian đến trường H một chuyến, đồng thời gọi điện cho Tang Du. Cô nói đã hẹn với bạn và ra khỏi trường rồi, có chuyện thì tối hẵng nói, thế rồi cúp luôn máy.
Chuyện đó khiến Tang Chấn Dương rất tức giận.
Chiếc Bentley đen đang định rời đi thì lão Ngô đã chỉ một người chạy ra khỏi cổng trường: “Đó chẳng phải là tiểu thư sao?”.
Tang Chấn Dương dập tắt điếu thuốc, thấy con gái cưng đang thở hổn hển vẫy vẫy tay, ngồi lên xe taxi rồi bỏ đi.
Không đợi Tang Chấn Dương ra lệnh, lão Ngô đã khởi động xe chạy theo.
Theo dõi suốt đoạn đường, điều khiến Tang Chấn Dương sửng sốt là, Tang Du đang nắm tay một chàng trai cao ráo điển trai đi dạo phố. Con đường nhỏ cũ kỹ bát nháo từ đầu tới cuối toàn là những hàng quán bày trên đường, bán nào là hoành thánh, kẹo hồ lô, mực nướng, xiên thịt dê nướng... Gương mặt Tang Du luôn nở nụ cười hạnh phúc ngọt ngào, nụ cười ấy Tang Chấn Dương chưa bao giờ nhìn thấy.
Tang Chấn Dương quan sát rất lâu, đa phần là Tang Du cưỡng ép chàng trai kia ăn uống, nếu cậu ta không ăn thì cô đích thân đút cho ăn, còn cười toe toét sung sướng.
Tình huống ấy... khiến Tang Chấn Dương nhớ lại chuyện theo đuổi Triệu Trác Thanh năm nào.
“Tiểu thư hình như rất vui, lão Ngô lâu lắm rồi không thấy tiểu thư vui như thế, Lão Ngô nhìn hai người đang ăn uống, bất giác cảm khái.
Sa sầm mặt, Tang Chấn Dương lôi điện thoại ra, gọi cho thuộc cấp yêu cầu lập tức điều tra hoàn cảnh gia đình của chàng trai đang ở cạnh con gái mình.
Chỉ hai hôm sau, Tang Chấn Dương đã đọc tất cả tư liệu về Thẩm Tiên Phi.Điều khiến ông không thể nào chấp nhận là gia đình của chàng trai đó, không chỉ nghèo khó mà cả nhà đều có quá khứ không trong sạch. Một gia đình như vậy làm sao giáo dục được con cái cho ra hồn? Cho dù cậu ta có vào thực tập trong Hoàng Đình thì sao?
Để theo đuổi chàng trai đó, con gái của ông đã bỏ ra biết bao tâm sức, lần nào cũng bị đối xử lạnh nhạt nhưng vẫn chịu đựng. Không chỉ chạy đến căn nhà nghèo khổ ở phố Tây chịu bị sỉ nhục, mà còn dồn hết tiền tiết kiệm để mua căn nhà mà cô gọi là “nhà thuê” vì cậu ta nữa.
Đọc những tư liệu đó mà Tang Chấn Dương giận đến run người.
Con rể tương lai của Tang Chấn Dương sau này sẽ tiếp quản Tang thị, không chỉ có nhân phẩm tốt, học thức rộng mà gia đình cũng phải ổn, thân phận như cậu ta thì không có tư cách cưới con gái ông.
Với hiểu biết xã hội của mình ông nghĩ cậu chàng đó chắc chắn chỉ quan tâm đến tiền. Nên dù thế nào đi nữa, ông cũng sẽ không đồng ý cho Tang Du qua lại với loại người đó.
Sau đó, Tang Chấn Dương đã đến Hoàng Đình.
Khi Thẩm Tiên Phi bước chân vào phòng họp, anh hơi ngạc nhiên khi thấy người đàn ông trung niên đang ngồi đối diện hút thuốc, anh chưa từng nghĩ mình sẽ gặp Tang Chấn Dương, bố của Tang Du trong hoàn cảnh này.
Tang Chấn Dương thấy anh thì cau mày, ánh mắt toát lên vẻ khinh khi, búng búng tàn thuốc, lạnh lùng hỏi: “Nhận ra tôi?”.
Thẩm Tiên Phi liếc nhìn Tang Chấn Dương, khẽ “Vâng” một tiếng, đồng thời cũng lờ mờ hiểu ra.
“Được, nhận ra thì tốt”, Tang Chấn Dương nhìn Thẩm Tiên Phi vẻ mặt bình tĩnh, thầm nghĩ thằng bé này trông khá có khí chất, “Tang Du là máu thịt của tôi, từ nhỏ đến lớn nó muốn gì tôi cũng đáp ứng, cho dù nó có đòi sao trên trời, tôi cũng sẽ hái xuống cho nó. Có lẽ tôi đã nuông chiều nó quá nên tính cách nó mới ương ngạnh như vậy, lúc nào cũng không hài lòng với những thứ có trong tay mà thích theo đuổi những điều mới lạ kích thích, còn thề là trong bao lâu nhất định sẽ lấy cho bằng được, lâu dần rồi thành tật xấu có được sẽ nhanh chóng chán ghét, sau đó vứt đi. Lúc nhỏ, mẹ nó suốt ngày cằn nhằn đồ chơi của nó quá nhiều, cứ bạ đâu vứt đó”.
Thẩm Tiên Phi chỉ lẳng lặng nghe, không nói gì.
“Tang Du có nói với cậu là nó không thích con trai theo đuổi mà thích tự theo đuổi con trai không?”
Nhíu mày, Thẩm Tiên Phi lắc đầu ra vẻ phối hợp.
Tang Chấn Dương cười cười: “Càng là người từ chối nó thì nó càng phải cưa cho bằng được. Tôi nhớ lúc học trung học, nó đã bỏ ra rất nhiều công sức theo đuổi nam sinh, về sau cưa được rồi lại đá người ta đi, tính ra thì cậu không phải là người đầu tiên”.
Cụp mắt xuống, dường như Thẩm Tiên Phi cảm nhận được cơ thể mình đang khẽ run lên, hơi thở bắt đầu rối loạn, nắm tay càng lúc càng co chặt.
Mọi thứ đều không qua khỏi mắt Tang Chấn Dương, ông lại nói: “Học sinh bây giờ đi học chẳng qua là để chơi bời, ra khỏi cổng trường là mạnh ai nấy chạy, hành vi này đúng là lãng phí thời gian, lãng phí sức lực. Tôi nghĩ cậu là một nhân tài, nên dồn thời gian vào học hành thì hơn, dù sao cậu cũng có một gia đình không huy hoàng gì, nếu trong lúc học tập không cố gắng hơn kẻ khác thì khi ra ngoài xã hội... cậu sẽ biết thế nào là sự tàn khốc của nó. Chuyện lãng phí thời gian như yêu đương khi còn đi học, đối với cậu căn bản là vật xa xỉ. Thế này đi, cậu có khó khăn gì thì cứ nói với tôi”.
Lời nói rất khéo léo, uyển chuyển, nhưng từ lúc Tang Chấn Dương xuất hiện, Thẩm Tiên Phi đã hiểu mục đích đến đây của ông. Trầm mặc một lúc, anh nói: “Có chuyện gì thì để cô ấy tự nói với cháu, chuyện giữa hai chúng cháu không cần mượn lời của người khác”.
Cau mày, Tang Chấn Dương có phần bực bội dập tắt điếu thuốc, thằng bé này biết rõ ông lén Tang Du đến gặp mình mà còn thẳng thừng như thế. Ông đứng dậy, giọng nói mang một vẻ uy nghiêm không cho phép nghi ngờ: “Chàng trai, cậu có biết cậu đang nói chuyện với ai không?”.
“Cháu biết.”
“Cậu biết?”, Tang Chấn Dương có vẻ tức tối vì thái độ thờ ơ hờ hững của Thẩm Tiên Phi, cố kìm cơn giận, tỏ ra bình tĩnh, “Tang Chấn Dương này hôm nay đích thân đến Hoàng Đình để bàn điều kiện với cậu là đã nể mặt con gái tôi rồi, nếu là chuyện khác thì ngay cả tư cách nói chuyện với tôi, cậu cũng không có đâu. Chàng trai, đừng quá tự cao, coi thường kẻ khác, tự yêu mình quá đáng. Ngẫm lại gia đình cậu xem, một kẻ giết người vào tù, một kẻ làm trọng thương người khác cũng vào tù, một người tham ô vào tù, một người trộm cắp vào tù, với hoàn cảnh gia đình như vậy, cậu có tư cách gì mà chăm sóc che chở cho con gái tôi? Đừng nói với tôi là cậu vào Hoàng Đình rồi thì sẽ khiến tôi coi trọng cậu. Tuy cậu có tài nhưng nếu không nhờ ánh hào quang của Tang Chấn Dương này thì cả đời cậu cũng không vào được Hoàng Đình đâu. Có những thứ đã đen mãi mãi không thể thành trắng được”.
Sự khinh miệt trong lời nói của Tang Chấn Dương khiến Thẩm Tiên Phi co chặt nắm tay, hàng lông mày nhăn lại, khi nghe câu “nếu không nhờ ánh hào quang của Tang Chấn Dương này, thì cả đời cậu cũng không vào được Hoàng Đình đâu”, cơ thể anh cứng đờ, chuyện này là sao? Anh luôn cho rằng bản thân nhờ vào thực lực mới được Hoàng Đình trọng dụng, anh nhìn Tang Chấn Dương vẻ không hiểu.
“Sao? Cậu không biết cậu được vào Hoàng Đình bằng cách nào à? Ha ha, con bé nhà tôi vì muốn theo đuổi cậu đã tốn khá nhiều công sức đấy”, đột nhiên, Tang Chấn Dương chuyển sang chuyện khác, “Nói nãy giờ rồi, tôi nghĩ chắc cậu hiểu ý tôi đến đây hôm nay, ròi xa Tang Du, cần điều kiện gì thì cậu cứ nói”.
“Xin lỗi, cháu nghĩ giữa cháu và bác không có gì để bàn.”
“Tôi biết cậu ngại, không sao, tôi nói thay cậu, cần một trăm ngàn tệ, hai trăm ngàn, năm trăm ngàn hay một triệu?”
“Cuối cùng cháu đã hiểu vì sao Tang Du luôn thiếu cảm giác an toàn. Tiền, có thể mua được rất nhiều thứ, nhưng mãi mãi không mua được thứ quan trọng nhất. Cháu yêu cô ấy không phải vì cô ấy là ai, mà là trước cô ấy, cháu có thể là ai. Tang tiên sinh, xin lỗi, vì Tang Du, cháu chọn cách tôn trọng bác, cũng mong bác tôn trọng bản thân, càng tôn trọng Tang Du hơn. Cảm ơn.”
Thẩm Tiên Phi nói xong, quay người ra khỏi phòng họp.
Tang Chấn Dương chưa bao giờ thấy uất ức như bây giờ, mà cơn giận đó là do một thằng nhóc mang lại, ông cười gằn, lạnh lùng nói với bóng anh: “Cậu bé, hôm nay cậu có thể vào Hoàng Đình, tôi cũng có thể cho cậu ra đi ngay ngày mai”.
Khựng lại, rồi Thẩm Tiên Phi cương quyết ra ngoài.
Thẩm Tiên Phi đi rồi, Tang Chấn Dương rất giận dữ, ông nghĩ ngợi rồi lao vào văn phòng Hoàng Kiến Quốc như một cơn lốc.
Đối với yêu cầu của ông bạn Tang Chấn Dương, Hoàng Kiến Quốc không chấp nhận.
MC đã không chỉ một lần ăn cắp tác phẩm của cấp dưới, thậm chí còn lợi dụng chức vụ để bớt xén và lạm dụng công quỹ, những chuyện đó Hoàng Kiến Quốc đều biết rõ. MC đã ở rất lâu trong Hoàng Đình, thâm căn cố đế, ông lại khổ sở vì không tìm ra người thích hợp thay thế nên không thể “mời” MC đi ngay được.
Ban đầu khi Tang Du bày tác phẩm của Thẩm Tiên Phi ra trước mặt, ông cảm thấy cơ hội đã đến, Thẩm Tiên Phi là chọn lựa số một của ông, ông lặng lẽ sắp xếp cho anh thực tập dưới tay MC cũng là để đánh tan tà tâm của hắn, đồng thời dùng một năm đó để bổi dưỡng chàng trai trẻ ấy.
Quả nhiên không khiến ông thất vọng, đúng như ông dự đoán, Thẩm Tiên Phi đã khác hẳn với cậu bé non nớt lúc vừa vào Hoàng Đình thực tập, chàng trai ấy rất cố gắng, chịu khó học hỏi, cầu tiến, đó là những điều mà rất nhiều thanh niên vừa bước chân ra xã hội thiếu sót. Ông phải mất gần hai năm mới tiêu diệt hẳn virus độc MC.
Bây giờ MC đã đi, ông bắt buộc phải cần một người có kiến thức và tài năng để đảm nhiệm vai trò nhà thiết kế hàng đầu, lúc này làm sao ông để Thẩm Tiên Phi đi được.
Lão Tang yêu thương con gái quá nên mới không nhìn thấu.
Hai người tranh cãi trong văn phòng cả buổi chiều, cuối cùng Hoàng Kiến Quốc nghĩ ra một biện pháp lợi cả đôi đường, Thẩm Tiên Phi còn trẻ, còn thiếu kinh nghiệm, muốn anh trưởng thành nhanh chóng thì bắt buộc phải có kiến thức và kinh nghiệm chuyên nghiệp hơn nên ông đã quyết định cử Thẩm Tiên Phi đi du học nước ngoài.
Tang Chấn Dương nghe bạn mình bảo sẽ bồi dưỡng cậu bé cô độc, cao ngạo ấy, tuy trong lòng bất bình nhưng cảm thấy đó là thủ đoạn hay nhất để cậu ta nhanh chóng rời xa con gái, ông miễn cưỡng đồng ý, yêu cầu phải cho cậu ta đi càng nhanh càng tốt, dù có phải chịu một phần phí tổn ông cũng chấp nhận.
Thẩm Tiên Phi không hề hé môi về chuyện Tang Chấn Dương đến tìm anh, đối với việc anh đã vào Hoàng Đình thế nào, mỗi lần định nói anh lại nuốt vào, sau đó tự an ủi rằng, cho dù Tang Du vì muốn theo đuổi anh, giúp anh vào đó thì cũng là chuyện trước kia rồi, nếu không có sự cố gắng sau này thì anh cũng không thể ở lại Hoàng Đình được.
Chủ nhật, Tang Du phải đợi cả tuần mới đến được căn nhà nhỏ với Thẩm Tiên Phi, nhưng lại nhận được điện thoại của bố cô: “Tiểu Du, con đang ở đâu?”.
Cô đang dạy Thẩm Tiên Phi chơi Tiên Kiếm, suýt nữa thì tức thổ huyết vì đòn tấn công vụng về của anh, thấy điện thoại của bố thì ngẩn người, sau đó nghe máy: “Con đang chơi game”.
“Chơi ở đâu? Chơi với ai?”
“Ở căn nhà thuê, với bạn con.”
“Bạn nào?”
Tang Du không trả lời ngay, mơ hồ nhận ra điều gì đó nên bình tĩnh hỏi: “Bố tóm lại là có chuyện gì?”.
“Tối nay con về nhà ăn cơm với bố, bố có chuyện hỏi con”, Tang Chấn Dương nói như ra lệnh rồi cúp máy.
Tang Du bần thần nhìn di động, trong tích tắc, tâm trạng vui chơi đã biến mất.
Từ lúc cuộc điện thoại đó đến, Thẩm Tiên Phi đã biết trở ngại đến rồi, anh buông bộ điều khiển cầm tay xuống: “Có chuyện gấp à?”.
“Vâng, bố bảo tôi nay về nhà ăn cơm”, Tang Du bĩu môi.
“Vậy cuối cùng tối nay anh cũng thoải mái rồi, không cần nấu cơm cho em nữa”, Thẩm Tiên Phi tỏ vẻ ung dung.
“Đồ quỷ, anh đã nói bao em ăn cả đời mà”, Tang Du túm lấy gối, đánh Thẩm Tiên Phi.
Cười nhẹ, Thẩm Tiên Phi chụp lấy gối đặt sang bên, ôm Tang Du rồi dịu dàng hôn lên khóe môi cô: “Đi cẩn thận”.
Tang Du không buông tay, ngược lại còn cắn mạnh lên môi anh, nói với vẻ xấu xa: “Buổi tôi đừng nhớ em đấy nhá”.
Thẩm Tiên Phi thấy tai nóng lên, nhướn môi như che giấu.
Vì cú điện thoại đó mà trong lòng Tang Du và Thẩm Tiên Phi xuất hiện một tầng mây đen. Tang Du nằm ườn ra trong vòng tay anh đến năm giờ mới chịu về nhà.
Hai người kết luận là Tang Du đã có bạn trai rồi.
Trước kia lúc học cấp hai, cấp ba, Tang Chấn Dương cứ ngỡ với cá tính mạnh mẽ của Tang Du thì cũng mập mờ không rõ về chuyện nam nữ, đa phần là cưỡng ép nam sinh, sau đó gây chuyện rồi còn đánh người ta nữa, chưa bao giờ không về nhà, càng không nói dối. Mùa hè năm ngoái còn nói là muốn trải nghiệm cuộc sống tự lập gì đó, ông vốn không ngờ rằng sự việc lại nghiêm trọng đến vậy.
Thứ Năm hôm đó, Tang Chấn Dương cố ý dành thời gian đến trường H một chuyến, đồng thời gọi điện cho Tang Du. Cô nói đã hẹn với bạn và ra khỏi trường rồi, có chuyện thì tối hẵng nói, thế rồi cúp luôn máy.
Chuyện đó khiến Tang Chấn Dương rất tức giận.
Chiếc Bentley đen đang định rời đi thì lão Ngô đã chỉ một người chạy ra khỏi cổng trường: “Đó chẳng phải là tiểu thư sao?”.
Tang Chấn Dương dập tắt điếu thuốc, thấy con gái cưng đang thở hổn hển vẫy vẫy tay, ngồi lên xe taxi rồi bỏ đi.
Không đợi Tang Chấn Dương ra lệnh, lão Ngô đã khởi động xe chạy theo.
Theo dõi suốt đoạn đường, điều khiến Tang Chấn Dương sửng sốt là, Tang Du đang nắm tay một chàng trai cao ráo điển trai đi dạo phố. Con đường nhỏ cũ kỹ bát nháo từ đầu tới cuối toàn là những hàng quán bày trên đường, bán nào là hoành thánh, kẹo hồ lô, mực nướng, xiên thịt dê nướng... Gương mặt Tang Du luôn nở nụ cười hạnh phúc ngọt ngào, nụ cười ấy Tang Chấn Dương chưa bao giờ nhìn thấy.
Tang Chấn Dương quan sát rất lâu, đa phần là Tang Du cưỡng ép chàng trai kia ăn uống, nếu cậu ta không ăn thì cô đích thân đút cho ăn, còn cười toe toét sung sướng.
Tình huống ấy... khiến Tang Chấn Dương nhớ lại chuyện theo đuổi Triệu Trác Thanh năm nào.
“Tiểu thư hình như rất vui, lão Ngô lâu lắm rồi không thấy tiểu thư vui như thế, Lão Ngô nhìn hai người đang ăn uống, bất giác cảm khái.
Sa sầm mặt, Tang Chấn Dương lôi điện thoại ra, gọi cho thuộc cấp yêu cầu lập tức điều tra hoàn cảnh gia đình của chàng trai đang ở cạnh con gái mình.
Chỉ hai hôm sau, Tang Chấn Dương đã đọc tất cả tư liệu về Thẩm Tiên Phi.Điều khiến ông không thể nào chấp nhận là gia đình của chàng trai đó, không chỉ nghèo khó mà cả nhà đều có quá khứ không trong sạch. Một gia đình như vậy làm sao giáo dục được con cái cho ra hồn? Cho dù cậu ta có vào thực tập trong Hoàng Đình thì sao?
Để theo đuổi chàng trai đó, con gái của ông đã bỏ ra biết bao tâm sức, lần nào cũng bị đối xử lạnh nhạt nhưng vẫn chịu đựng. Không chỉ chạy đến căn nhà nghèo khổ ở phố Tây chịu bị sỉ nhục, mà còn dồn hết tiền tiết kiệm để mua căn nhà mà cô gọi là “nhà thuê” vì cậu ta nữa.
Đọc những tư liệu đó mà Tang Chấn Dương giận đến run người.
Con rể tương lai của Tang Chấn Dương sau này sẽ tiếp quản Tang thị, không chỉ có nhân phẩm tốt, học thức rộng mà gia đình cũng phải ổn, thân phận như cậu ta thì không có tư cách cưới con gái ông.
Với hiểu biết xã hội của mình ông nghĩ cậu chàng đó chắc chắn chỉ quan tâm đến tiền. Nên dù thế nào đi nữa, ông cũng sẽ không đồng ý cho Tang Du qua lại với loại người đó.
Sau đó, Tang Chấn Dương đã đến Hoàng Đình.
Khi Thẩm Tiên Phi bước chân vào phòng họp, anh hơi ngạc nhiên khi thấy người đàn ông trung niên đang ngồi đối diện hút thuốc, anh chưa từng nghĩ mình sẽ gặp Tang Chấn Dương, bố của Tang Du trong hoàn cảnh này.
Tang Chấn Dương thấy anh thì cau mày, ánh mắt toát lên vẻ khinh khi, búng búng tàn thuốc, lạnh lùng hỏi: “Nhận ra tôi?”.
Thẩm Tiên Phi liếc nhìn Tang Chấn Dương, khẽ “Vâng” một tiếng, đồng thời cũng lờ mờ hiểu ra.
“Được, nhận ra thì tốt”, Tang Chấn Dương nhìn Thẩm Tiên Phi vẻ mặt bình tĩnh, thầm nghĩ thằng bé này trông khá có khí chất, “Tang Du là máu thịt của tôi, từ nhỏ đến lớn nó muốn gì tôi cũng đáp ứng, cho dù nó có đòi sao trên trời, tôi cũng sẽ hái xuống cho nó. Có lẽ tôi đã nuông chiều nó quá nên tính cách nó mới ương ngạnh như vậy, lúc nào cũng không hài lòng với những thứ có trong tay mà thích theo đuổi những điều mới lạ kích thích, còn thề là trong bao lâu nhất định sẽ lấy cho bằng được, lâu dần rồi thành tật xấu có được sẽ nhanh chóng chán ghét, sau đó vứt đi. Lúc nhỏ, mẹ nó suốt ngày cằn nhằn đồ chơi của nó quá nhiều, cứ bạ đâu vứt đó”.
Thẩm Tiên Phi chỉ lẳng lặng nghe, không nói gì.
“Tang Du có nói với cậu là nó không thích con trai theo đuổi mà thích tự theo đuổi con trai không?”
Nhíu mày, Thẩm Tiên Phi lắc đầu ra vẻ phối hợp.
Tang Chấn Dương cười cười: “Càng là người từ chối nó thì nó càng phải cưa cho bằng được. Tôi nhớ lúc học trung học, nó đã bỏ ra rất nhiều công sức theo đuổi nam sinh, về sau cưa được rồi lại đá người ta đi, tính ra thì cậu không phải là người đầu tiên”.
Cụp mắt xuống, dường như Thẩm Tiên Phi cảm nhận được cơ thể mình đang khẽ run lên, hơi thở bắt đầu rối loạn, nắm tay càng lúc càng co chặt.
Mọi thứ đều không qua khỏi mắt Tang Chấn Dương, ông lại nói: “Học sinh bây giờ đi học chẳng qua là để chơi bời, ra khỏi cổng trường là mạnh ai nấy chạy, hành vi này đúng là lãng phí thời gian, lãng phí sức lực. Tôi nghĩ cậu là một nhân tài, nên dồn thời gian vào học hành thì hơn, dù sao cậu cũng có một gia đình không huy hoàng gì, nếu trong lúc học tập không cố gắng hơn kẻ khác thì khi ra ngoài xã hội... cậu sẽ biết thế nào là sự tàn khốc của nó. Chuyện lãng phí thời gian như yêu đương khi còn đi học, đối với cậu căn bản là vật xa xỉ. Thế này đi, cậu có khó khăn gì thì cứ nói với tôi”.
Lời nói rất khéo léo, uyển chuyển, nhưng từ lúc Tang Chấn Dương xuất hiện, Thẩm Tiên Phi đã hiểu mục đích đến đây của ông. Trầm mặc một lúc, anh nói: “Có chuyện gì thì để cô ấy tự nói với cháu, chuyện giữa hai chúng cháu không cần mượn lời của người khác”.
Cau mày, Tang Chấn Dương có phần bực bội dập tắt điếu thuốc, thằng bé này biết rõ ông lén Tang Du đến gặp mình mà còn thẳng thừng như thế. Ông đứng dậy, giọng nói mang một vẻ uy nghiêm không cho phép nghi ngờ: “Chàng trai, cậu có biết cậu đang nói chuyện với ai không?”.
“Cháu biết.”
“Cậu biết?”, Tang Chấn Dương có vẻ tức tối vì thái độ thờ ơ hờ hững của Thẩm Tiên Phi, cố kìm cơn giận, tỏ ra bình tĩnh, “Tang Chấn Dương này hôm nay đích thân đến Hoàng Đình để bàn điều kiện với cậu là đã nể mặt con gái tôi rồi, nếu là chuyện khác thì ngay cả tư cách nói chuyện với tôi, cậu cũng không có đâu. Chàng trai, đừng quá tự cao, coi thường kẻ khác, tự yêu mình quá đáng. Ngẫm lại gia đình cậu xem, một kẻ giết người vào tù, một kẻ làm trọng thương người khác cũng vào tù, một người tham ô vào tù, một người trộm cắp vào tù, với hoàn cảnh gia đình như vậy, cậu có tư cách gì mà chăm sóc che chở cho con gái tôi? Đừng nói với tôi là cậu vào Hoàng Đình rồi thì sẽ khiến tôi coi trọng cậu. Tuy cậu có tài nhưng nếu không nhờ ánh hào quang của Tang Chấn Dương này thì cả đời cậu cũng không vào được Hoàng Đình đâu. Có những thứ đã đen mãi mãi không thể thành trắng được”.
Sự khinh miệt trong lời nói của Tang Chấn Dương khiến Thẩm Tiên Phi co chặt nắm tay, hàng lông mày nhăn lại, khi nghe câu “nếu không nhờ ánh hào quang của Tang Chấn Dương này, thì cả đời cậu cũng không vào được Hoàng Đình đâu”, cơ thể anh cứng đờ, chuyện này là sao? Anh luôn cho rằng bản thân nhờ vào thực lực mới được Hoàng Đình trọng dụng, anh nhìn Tang Chấn Dương vẻ không hiểu.
“Sao? Cậu không biết cậu được vào Hoàng Đình bằng cách nào à? Ha ha, con bé nhà tôi vì muốn theo đuổi cậu đã tốn khá nhiều công sức đấy”, đột nhiên, Tang Chấn Dương chuyển sang chuyện khác, “Nói nãy giờ rồi, tôi nghĩ chắc cậu hiểu ý tôi đến đây hôm nay, ròi xa Tang Du, cần điều kiện gì thì cậu cứ nói”.
“Xin lỗi, cháu nghĩ giữa cháu và bác không có gì để bàn.”
“Tôi biết cậu ngại, không sao, tôi nói thay cậu, cần một trăm ngàn tệ, hai trăm ngàn, năm trăm ngàn hay một triệu?”
“Cuối cùng cháu đã hiểu vì sao Tang Du luôn thiếu cảm giác an toàn. Tiền, có thể mua được rất nhiều thứ, nhưng mãi mãi không mua được thứ quan trọng nhất. Cháu yêu cô ấy không phải vì cô ấy là ai, mà là trước cô ấy, cháu có thể là ai. Tang tiên sinh, xin lỗi, vì Tang Du, cháu chọn cách tôn trọng bác, cũng mong bác tôn trọng bản thân, càng tôn trọng Tang Du hơn. Cảm ơn.”
Thẩm Tiên Phi nói xong, quay người ra khỏi phòng họp.
Tang Chấn Dương chưa bao giờ thấy uất ức như bây giờ, mà cơn giận đó là do một thằng nhóc mang lại, ông cười gằn, lạnh lùng nói với bóng anh: “Cậu bé, hôm nay cậu có thể vào Hoàng Đình, tôi cũng có thể cho cậu ra đi ngay ngày mai”.
Khựng lại, rồi Thẩm Tiên Phi cương quyết ra ngoài.
Thẩm Tiên Phi đi rồi, Tang Chấn Dương rất giận dữ, ông nghĩ ngợi rồi lao vào văn phòng Hoàng Kiến Quốc như một cơn lốc.
Đối với yêu cầu của ông bạn Tang Chấn Dương, Hoàng Kiến Quốc không chấp nhận.
MC đã không chỉ một lần ăn cắp tác phẩm của cấp dưới, thậm chí còn lợi dụng chức vụ để bớt xén và lạm dụng công quỹ, những chuyện đó Hoàng Kiến Quốc đều biết rõ. MC đã ở rất lâu trong Hoàng Đình, thâm căn cố đế, ông lại khổ sở vì không tìm ra người thích hợp thay thế nên không thể “mời” MC đi ngay được.
Ban đầu khi Tang Du bày tác phẩm của Thẩm Tiên Phi ra trước mặt, ông cảm thấy cơ hội đã đến, Thẩm Tiên Phi là chọn lựa số một của ông, ông lặng lẽ sắp xếp cho anh thực tập dưới tay MC cũng là để đánh tan tà tâm của hắn, đồng thời dùng một năm đó để bổi dưỡng chàng trai trẻ ấy.
Quả nhiên không khiến ông thất vọng, đúng như ông dự đoán, Thẩm Tiên Phi đã khác hẳn với cậu bé non nớt lúc vừa vào Hoàng Đình thực tập, chàng trai ấy rất cố gắng, chịu khó học hỏi, cầu tiến, đó là những điều mà rất nhiều thanh niên vừa bước chân ra xã hội thiếu sót. Ông phải mất gần hai năm mới tiêu diệt hẳn virus độc MC.
Bây giờ MC đã đi, ông bắt buộc phải cần một người có kiến thức và tài năng để đảm nhiệm vai trò nhà thiết kế hàng đầu, lúc này làm sao ông để Thẩm Tiên Phi đi được.
Lão Tang yêu thương con gái quá nên mới không nhìn thấu.
Hai người tranh cãi trong văn phòng cả buổi chiều, cuối cùng Hoàng Kiến Quốc nghĩ ra một biện pháp lợi cả đôi đường, Thẩm Tiên Phi còn trẻ, còn thiếu kinh nghiệm, muốn anh trưởng thành nhanh chóng thì bắt buộc phải có kiến thức và kinh nghiệm chuyên nghiệp hơn nên ông đã quyết định cử Thẩm Tiên Phi đi du học nước ngoài.
Tang Chấn Dương nghe bạn mình bảo sẽ bồi dưỡng cậu bé cô độc, cao ngạo ấy, tuy trong lòng bất bình nhưng cảm thấy đó là thủ đoạn hay nhất để cậu ta nhanh chóng rời xa con gái, ông miễn cưỡng đồng ý, yêu cầu phải cho cậu ta đi càng nhanh càng tốt, dù có phải chịu một phần phí tổn ông cũng chấp nhận.
Thẩm Tiên Phi không hề hé môi về chuyện Tang Chấn Dương đến tìm anh, đối với việc anh đã vào Hoàng Đình thế nào, mỗi lần định nói anh lại nuốt vào, sau đó tự an ủi rằng, cho dù Tang Du vì muốn theo đuổi anh, giúp anh vào đó thì cũng là chuyện trước kia rồi, nếu không có sự cố gắng sau này thì anh cũng không thể ở lại Hoàng Đình được.
Chủ nhật, Tang Du phải đợi cả tuần mới đến được căn nhà nhỏ với Thẩm Tiên Phi, nhưng lại nhận được điện thoại của bố cô: “Tiểu Du, con đang ở đâu?”.
Cô đang dạy Thẩm Tiên Phi chơi Tiên Kiếm, suýt nữa thì tức thổ huyết vì đòn tấn công vụng về của anh, thấy điện thoại của bố thì ngẩn người, sau đó nghe máy: “Con đang chơi game”.
“Chơi ở đâu? Chơi với ai?”
“Ở căn nhà thuê, với bạn con.”
“Bạn nào?”
Tang Du không trả lời ngay, mơ hồ nhận ra điều gì đó nên bình tĩnh hỏi: “Bố tóm lại là có chuyện gì?”.
“Tối nay con về nhà ăn cơm với bố, bố có chuyện hỏi con”, Tang Chấn Dương nói như ra lệnh rồi cúp máy.
Tang Du bần thần nhìn di động, trong tích tắc, tâm trạng vui chơi đã biến mất.
Từ lúc cuộc điện thoại đó đến, Thẩm Tiên Phi đã biết trở ngại đến rồi, anh buông bộ điều khiển cầm tay xuống: “Có chuyện gấp à?”.
“Vâng, bố bảo tôi nay về nhà ăn cơm”, Tang Du bĩu môi.
“Vậy cuối cùng tối nay anh cũng thoải mái rồi, không cần nấu cơm cho em nữa”, Thẩm Tiên Phi tỏ vẻ ung dung.
“Đồ quỷ, anh đã nói bao em ăn cả đời mà”, Tang Du túm lấy gối, đánh Thẩm Tiên Phi.
Cười nhẹ, Thẩm Tiên Phi chụp lấy gối đặt sang bên, ôm Tang Du rồi dịu dàng hôn lên khóe môi cô: “Đi cẩn thận”.
Tang Du không buông tay, ngược lại còn cắn mạnh lên môi anh, nói với vẻ xấu xa: “Buổi tôi đừng nhớ em đấy nhá”.
Thẩm Tiên Phi thấy tai nóng lên, nhướn môi như che giấu.
Vì cú điện thoại đó mà trong lòng Tang Du và Thẩm Tiên Phi xuất hiện một tầng mây đen. Tang Du nằm ườn ra trong vòng tay anh đến năm giờ mới chịu về nhà.
/64
|