Về đến nhà, trời đã chạng vạng, Tang Du vừa vào đã thấy Tang Chấn Dương sa sầm mặt ngồi trên sofa.
Ngồi xuống đối diện bố, Tang Du khẽ gọi: “Bố”.
“Ừ”, khẽ một tiếng, Tang Chấn Dương nhìn cô rất lâu, đang định lên tiếng thì Triệu Trác Thanh cắt ngang: “Tiểu Du về rồi à, nào nào, có món sườn xào chua ngọt con thích ăn nhất đấy”.
Hôm nay đích thân Triệu Trác Thanh xuống bếp, tuy lâu rồi không nấu ăn nhưng tài nghệ vẫn không hề giảm sút. Tang Du ngồi xuống bàn, nhìn những món ăn mình thích đầy ắp nhưng nhất thời không thấy thèm ăn tí nào.
Triệu Trác Thanh gắp thức ăn liên tục cho cô, Tang Du thấy trong bát đã đầy thì cười ngượng nghịu, vừa khó nhọc ăn vừa xuýt xoa khen ngợi tài năng của mẹ.
Tang Chấn Dương lại không động đũa mà châm một điếu thuốc, lặng lẽ ngồi hút, nhìn con gái vẻ mặt biểu cảm rất phong phú thì búng búng tàn thuốc hỏi: “Tang Du, dạo này bận học lắm à?”.
Tang Du ngẩng đầu lên khỏi núi thức ăn: “Cũng tạm ạ”. Thực ra trên đường về cô đã đoán ra bố sẽ nói gì rồi.
“Nếu đã không bận thì tại sao cuối tuần không về nhà ăn cơm?”, Tang Chấn Dương cau mày.
Nghe câu đó, Tang Du cười lạnh thành tiếng: “Về nhà ăn cơm? Thì đang ăn đây ạ”.
“Vậy trước đó?”, Tang Chấn Dương dập tắt thuốc, “Bố và mẹ con đã gọi điện rất nhiều lần, thậm chí mẹ con còn đến trường vài chuyến vì muốn con về nhà ăn cơm. Nhưng con không ở trường thì cũng ra ngoài chơi với bạn, rốt cuộc là bạn nào mà còn quan trọng hơn về nhà dùng cơm? Về đây ăn khó khăn lắm à?”.
Tang Du buông bát đũa xuống, nhìn Tang Chấn Dương vẻ nghiêm túc rồi lại nhìn Triệu Trác Thanh, sau đó cười mỉa mai: “Ăn với ai? Ăn với má Ngô hay là với vật dụng trong phòng khách này? Trước kia con cũng gọi điện cho bố mẹ mỗi ngày nhưng một người thì ở bàn mạt chược, người kia ở cạnh đàn bà, con cũng muốn hỏi rằng về nhà ăn cơm khó khăn lắm sao?”.
Tang Chấn Dương và Triệu Trác Thanh đều im lặng, những lời Tang Du nói đều là sự thật, người thờ ơ với nhà này xưa nay luôn là họ.
Tang Du nhìn bố, cuối cùng không kìm được đã nói hết chuyện cách đây hơn một năm: “Phải, rất khó, Tang tiên sinh ngay cả điện thoại cũng phải phiền đến ‘thư ký bé nhỏ’ bên cạnh, bảo ‘thư ký bé nhỏ’ của ngài nói với con gái rằng di động bỏ quên ở công ty. Tang tiên sinh, ngài nói xem về nhà ăn cơm có khó không?”.
Huyệt thái dương co giật, Tang Chấn Dương nắm chặt tay, gương mặt méo mó, cố nhẫn nhịn, chỉ sợ chưa nói được gì với con gái đã cãi vã , cho đến khi tâm trạng bình ổn, ông mới bảo: “Chuyện này bố đã giải thích với con nhiều lần rồi. Chuyện người lớn, trẻ con không hiểu đâu”.
Đẩy bát đũa sang bên, Tang Du nhìn thẳng bố: “Bố, nếu có chuyện gì cần nói với con thì cứ nói”.
Cuối cùng cũng đến vấn đề chính, cô đã đoán chính xác rằng bố bảo cô về nhà chắc chắn không đơn giản, cứ vòng vo tam quốc thì chi bằng nói rõ còn hơn.
Gương mặt thoáng vẻ tức giận, Tang Chấn Dương dặn má Ngô vài câu, má Ngô liền đi lên lầu. Bà vào thư phòng, lát sau lấy ra một túi tài liệu rồi đưa cho ông. Tang Chấn Dương rút ra một xấp ảnh, ném đến trước mặt Tang Du: “Thằng này là ai?”.
Tang Du cầm mấy tấm từ trà kỷ lên, chăm chú xem từng tấm một, có ảnh cô nắm tay Chim Ngố, có tấm anh thổi bụi trong mắt cô, rồi có tấm cô đút thức ăn cho anh... Những phút thân mật của hai người mấy ngày gần đây đều được phản ánh qua những tấm ảnh này.
Cô cười cười, ném ảnh lên bàn rồi nhìn bố: “Cha con liền kề trái tim, trước kia con nhờ người ta chụp ảnh bố, giờ bố lại chụp ảnh con. Chụp đẹp lắm, đẹp hơn cái tên thám tử lần trước con thuê nhiều. Bố, bố tìm người đó ở đâu vậy? Giới thiệu cho con với!”.
“Tang Du!”, Tang Chấn Dương nghe cô nhắc đến chuyện trước kia tìm thám tử tư chụp ảnh mình thì giận đến run người, “Bố nói con biết, cho dù con với cậu ta quen nhau bao lâu, hai đứa đã đến giai đoạn nào rồi thì bắt đầu từ tối nay, con phải cắt đứt với cậu ta!”.
Đột nhiên, Tang Du đứng phắt dậy, hét lên với Tang Chấn Dương: “Cắt đứt vái anh ấy? Tại sao con phải làm thế? Bọn con yêu nhau quang minh chính đại chứ có phải trộm gà bắt chó lén lén lút lút đâu, tại sao phải cắt đứt?!”.
“Con có biết hoàn cảnh gia đình cậu ta thế nào không?” Tang Chấn Dương ném tài liệu lên bàn, “Xem đi, gia đình thế này thì làm sao dạy dỗ con cái tử tế được? Người sáng mắt đều nhìn ra cậu ta chỉ là tên hám danh hám lợi, để ý đến tiền của con nên mới ở bên con, mà con còn không tự biết à”.
“A Phi không phải loại người bố nói. Tư liệu này thì chứng minh được gì? Điều duy nhất có thể chứng minh là cho dù sinh ra trong một gia đình như vậy, anh ấy vẫn xuất sắc, vẫn thi đậu Đại học H, vẫn có thể vào được Hoàng Đình. Nếu chỉ vì gia đình anh ấy thì bố chẳng có lý do nào yêu cầu con chia tay cả.”
“Bây giờ con đủ lông đủ cánh rồi phải không?”
“Không phải con đủ lông đủ cánh, con chỉ nói đạo lý, không giống ai kia chỉ biết lấy thân phận đàn áp kẻ khác. Con muốn bố cắt đứt với đám đàn bà kia, tại sao bố không thể?”
“Con và cậu ta không giống bố và mấy người phụ nữ đó, bố và họ chỉ là hợp tác làm ăn, còn con bây giờ còn là sinh viên mà suốt ngày chỉ biết yêu đương khắc cốt ghi tâm gì đó, tình yêu có ăn được không? Tình yêu có khiến con sống cả đời được không? Không có tiền thì tình ở đâu ra? Nếu không phải con có ông bố này thì tên đó có yêu đương nhăng nhít gì với con không? Con xem thử bao lâu nay mình đã làm những gì? Vứt tiền đi, còn mua cả nhà vì thằng đó, con hay ho gớm nhỉ?”
Tang Du thực sự không chịu đựng việc bố sỉ nhục tình yêu của mình. Đúng, là cô theo đuổi Thẩm Tiên Phi trước, trong một khoảng thời gian dài đã rất hèn mạt, nhưng cô đã làm được, anh không phải là không có cảm giác với cô mà vì gia đình đã tạo nên sự tự ti và lạnh nhạt xưa nay của anh. Cô có thể cảm nhận được tình yêu của anh đối với cô, còn trong mắt bố cô, anh lại trở thành một kẻ tiểu nhân trơ trẽn tham tiền.
Cô cười mỉa: “Đúng rồi, con thích vứt tiền đi đấy, sao nào? So với việc để bố phí tiền vào mấy ả đàn bà hèn hạ kia thì con có đốt tiền cũng có sao đâu? Mua nhà thì bố cũng đã mua cho mấy ả kia rồi đấy thôi? Chẳng đã mua cho họ xe, trân châu, trang sức? Có câu này rất hay, đời cha ăn mặn đời con khát nước. Nếu không có một ông bố làm gương thì có lẽ con và anh ấy đã không có ngày hôm nay. Tình yêu, chính vì bố không hiểu thế nào là tình yêu nên mới trống rỗng cô đơn. Những ả đàn bà ở bên bố mới là vì tiền, bố biết rõ nhưng bố vẫn vui vẻ rải tiền cho họ. Tang Du con vì anh ấy, cho dù có tiêu hết nhà họ Tang này con cũng vui lòng”.
Nghe những lời ngỗ ngược đó của cô, Tang Chấn Dương giận dữ giơ tay lên đinh “dạy dỗ” con gái, nhưng bị Triệu Trác Thanh nãy giờ vẫn im lặng ngăn lại: “Tang Chấn Dương, có gì thì từ từ nói, anh không được đánh nó. Con bé từ nhỏ đã có lòng tự trọng, anh không thể động vào nó. Nếu anh dám đánh nó, tôi sẽ liều mạng với anh”.
“Con hư tại mẹ. Triệu Trác Thanh, cô cút ra cho tôi”, Tang Chấn Dương giận đến độ giọng nói cũng run lên, chỉ vào mũi Tang Du quát, “Tang Du, hôm nay bố sẽ nói trắng ra, chỉ với gia đình của thằng đó, muốn làm con rể của Tang Chấn Dương thì đừng mơ! Bố không bao giờ cho phép con gái bố lại gả cho một thằng nhóc có cả gia đình đi tù, không trong sạch như thế. Cóc mà muốn ăn thịt thiên nga à!”.
Con người có thể lựa chọn tương lai của mình nhưng không thể nào chọn lựa hoàn cảnh xuất thân.
Cứ nghĩ đến gia đình Thẩm Tiên Phi là Tang Du lại thấy đau lòng thay anh, vết đen mà cho dù đi đến bất cứ nơi đâu cũng phải gánh cái tiếng “gia đình tội phạm” ấy, sự hành hạ về tinh thần đó không phải ai cũng chịu đựng được.
Bố cô càng nói càng khó nghe, cô cũng đã đến giới hạn cuối cùng, hét lên bất chấp tất cả: “Ngồi tù thì sao chứ? Kẻ ngồi tù đâu phải anh ấy, kẻ phạm tội cũng không phải anh ấy! Bây giờ anh ấy đang cần mẫn phấn đấu trong Hoàng Đình, không trộm cắp, không cướp của, tinh thần học hỏi từ tiểu học đến đại học lúc nào cũng xuất sắc. Sinh ra trong gia đình nào đâu phải do anh chọn lựa mà được, dựa vào cái gì mà anh ấy phải chịu bị người ta lườm nguýt và sỉ nhục? Dựa vào đâu mà anh ấy phải chịu đựng tất cả? Chẳng lẽ năm xưa gia đình bố tốt lắm hay sao? Chẳng phải bố cũng bắt đầu từ việc đãi cát bên sông hay sao, bây giờ bố thành đạt rồi, người ta đều ca tụng bố, nói rằng bố tay trắng làm nên sự nghiệp, là một doanh nhân thành đạt. Nếu bố không thành đạt thì sao? Người ta chẳng cũng sẽ lườm nguýt bố, nói bố là một nông dân đãi cát nghèo hèn. Lúc đầu bố theo đuổi mẹ, chẳng phải ông ngoại cũng chê bai bố, chẳng phải cũng là cóc đòi ăn thịt thiên nga…”.
Chưa nói dứt, “chát” một tiếng, cô đã hứng ngay một cái tát tai rất mạnh.
Cái tát tai đó khiến nước mắt cô tuôn trào.
Từ nhỏ đến lớn, Tang Chấn Dương luôn nâng niu con gái như bảo bối, ngay việc cô rụng một sợi tóc cũng xót xa, hôm nay lần đầu ông ra tay nặng như vậy. Tát rồi, thấy năm dấu ngón tay in hằn trên mặt cô, ông hối hận vô cùng nhưng là một người cha, ông không thể nào thôi uất ức được, con gái dám vì một thằng nhóc nghèo hèn, gia cảnh tệ hại mà đấu khẩu với mình, đúng là tức chết đi được.
“Tiểu Du...”, Triệu Trác Thanh khiếp đảm, thấy năm dấu ngón tay in rõ trên mặt cô thì vội vàng chạy đến, vừa định sờ vào mặt thì cô đã tránh đi, bà cuống lên, “Tang Du, con không sao chứ?”. Quay lại, bà hét lên với Tang Chấn Dương, “Tang Chấn Dương, anh thần kinh hả?! Anh ra tay nặng như thế là do bị nói đúng chỗ đau chứ gì? Anh hay thật, dám lôi con gái ra xả giận!”.
“Triệu Trác Thanh, cô câm miệng lại! Con bé này từ nhỏ đã bị cô nuông chiều đến chẳng biết trời cao đất dày là gì, chuyện trước kia tôi đã không tính toán nữa”, Tang Chấn Dương xắn tay áo lên, chống nạnh, chỉ vào Tang Du quát lớn, “Tang Du, hôm nay bố sẽ nói hết. Muối mà Tang Chấn Dương này ăn còn nhiều hơn gạo con được ăn, loại người nào thì bố chỉ nhìn là biết. Bố nói cho con biết, đàn ông khinh thường nhất là phụ nữ bám dính lấy anh ta, sau lưng không biết bị người ta mắng mỏ chẳng ra thể thống gì. Con què tay, cụt chân hay là mặt có sẹo mà không gả cho ai được hả? Vứt tiền đi thì thôi, đằng này ngay cả chính con cũng lao vào. Tang Du, bố nói cho con hay, đùng mong lằng nhằng với bố, thằng đó vào được Hoàng Đình thực tập thì bố cũng có thể khiến nó cút ra khỏi ngành này, mãi mãi không xoay trở được. Mọi thứ con có được hôm nay là do bố cho con, tự cho rằng đủ lông đủ cánh rồi phải không? Bắt đầu từ hôm nay bố sẽ cắt đứt đường lùi của con, để xem con lấy gì nuôi thằng nhóc đó. Nếu con không cắt đứt quan hệ với thằng đó thì chúng ta thử xem, bố muốn thấy là con cứng, hay là bố cứng!”.
Nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống, Tang Du ôm lấy mặt, đưa mắt nhìn bố, nói rõ từng chữ: “Tang tiên sinh, xin ông nghe cho kỹ đây, tôi chưa bao giờ nuôi anh ấy, xin ông đừng sỉ nhục người khác. Tôn trọng người khác cũng là tôn trọng chính bản thân ông”.
Cô đứng dậy, cầm ba lô từ trong tủ, lấy ví tiền rồi rút mọi thẻ tín dụng ra, bẻ gãy tất cả, ngay cả xấp tiền trong đó, cô cũng ném hết trước mặt Tang Chấn Dương: “Còn nữa, tiền của ông, ông thích nuôi ai thì cứ việc, tôi không thèm!”.
Cô đá đổ ghế sau lưng, khoác ba lô lao ra khỏi nhà.
“Tiểu Du, Tiểu Du...”, Triệu Trác Thanh gọi to, đuổi theo ra ngoài.
Trời đã tối mịt, Tang Du lại chạy nhanh nên khi Triệu Trác Thanh ra ngoài đã không thấy bóng dáng con gái đâu, bà vội quay lại, thấy Tang Chấn Dương đứng trước bàn ăn thì gào lên, “Tang Chấn Dương, tôi nói anh biết, nếu con gái có mệnh hệ nào thì cả đời tôi cũng sẽ không tha cho anh đâu”.
Triệu Trác Thanh dẫn theo má Ngô, gọi cả những người giúp việc khác trong nhà, cùng đuổi theo Tang Du.
Tang Chấn Dương giận đến độ lật cả bàn ăn, châm điếu thuốc rồi đi qua đi lại trong phòng khách, thấy gì ngứa mắt là đập hết. Cái thằng nhóc đó chọc tức ông thì thôi, con gái cũng dám cãi lại, đúng là tức chết đi được! Nghĩ đi nghĩ lại, thấy không yên tâm về Tang Du, ông vừa nguyền rủa vừa đuổi theo.
Tất cả những người trong nhà họ Tang đều tìm hết một lượt những ngôi biệt thự gần đó, thậm chí lái xe ra khỏi khu biệt thự cũng không thấy cô đâu.
Về đến nhà rồi, Triệu Trác Thanh cãi nhau một trận to với Tang Chấn Dương, còn kịch liệt hơn cả trước đây. Triệu Trác Thanh khóc lóc dở sống dở chết, lớn tiếng gào thét nguyền rủa Tang Chấn Dương. Ông nổi giận, bảo lão Ngô lái xe đưa đến công ty.
Ngồi xuống đối diện bố, Tang Du khẽ gọi: “Bố”.
“Ừ”, khẽ một tiếng, Tang Chấn Dương nhìn cô rất lâu, đang định lên tiếng thì Triệu Trác Thanh cắt ngang: “Tiểu Du về rồi à, nào nào, có món sườn xào chua ngọt con thích ăn nhất đấy”.
Hôm nay đích thân Triệu Trác Thanh xuống bếp, tuy lâu rồi không nấu ăn nhưng tài nghệ vẫn không hề giảm sút. Tang Du ngồi xuống bàn, nhìn những món ăn mình thích đầy ắp nhưng nhất thời không thấy thèm ăn tí nào.
Triệu Trác Thanh gắp thức ăn liên tục cho cô, Tang Du thấy trong bát đã đầy thì cười ngượng nghịu, vừa khó nhọc ăn vừa xuýt xoa khen ngợi tài năng của mẹ.
Tang Chấn Dương lại không động đũa mà châm một điếu thuốc, lặng lẽ ngồi hút, nhìn con gái vẻ mặt biểu cảm rất phong phú thì búng búng tàn thuốc hỏi: “Tang Du, dạo này bận học lắm à?”.
Tang Du ngẩng đầu lên khỏi núi thức ăn: “Cũng tạm ạ”. Thực ra trên đường về cô đã đoán ra bố sẽ nói gì rồi.
“Nếu đã không bận thì tại sao cuối tuần không về nhà ăn cơm?”, Tang Chấn Dương cau mày.
Nghe câu đó, Tang Du cười lạnh thành tiếng: “Về nhà ăn cơm? Thì đang ăn đây ạ”.
“Vậy trước đó?”, Tang Chấn Dương dập tắt thuốc, “Bố và mẹ con đã gọi điện rất nhiều lần, thậm chí mẹ con còn đến trường vài chuyến vì muốn con về nhà ăn cơm. Nhưng con không ở trường thì cũng ra ngoài chơi với bạn, rốt cuộc là bạn nào mà còn quan trọng hơn về nhà dùng cơm? Về đây ăn khó khăn lắm à?”.
Tang Du buông bát đũa xuống, nhìn Tang Chấn Dương vẻ nghiêm túc rồi lại nhìn Triệu Trác Thanh, sau đó cười mỉa mai: “Ăn với ai? Ăn với má Ngô hay là với vật dụng trong phòng khách này? Trước kia con cũng gọi điện cho bố mẹ mỗi ngày nhưng một người thì ở bàn mạt chược, người kia ở cạnh đàn bà, con cũng muốn hỏi rằng về nhà ăn cơm khó khăn lắm sao?”.
Tang Chấn Dương và Triệu Trác Thanh đều im lặng, những lời Tang Du nói đều là sự thật, người thờ ơ với nhà này xưa nay luôn là họ.
Tang Du nhìn bố, cuối cùng không kìm được đã nói hết chuyện cách đây hơn một năm: “Phải, rất khó, Tang tiên sinh ngay cả điện thoại cũng phải phiền đến ‘thư ký bé nhỏ’ bên cạnh, bảo ‘thư ký bé nhỏ’ của ngài nói với con gái rằng di động bỏ quên ở công ty. Tang tiên sinh, ngài nói xem về nhà ăn cơm có khó không?”.
Huyệt thái dương co giật, Tang Chấn Dương nắm chặt tay, gương mặt méo mó, cố nhẫn nhịn, chỉ sợ chưa nói được gì với con gái đã cãi vã , cho đến khi tâm trạng bình ổn, ông mới bảo: “Chuyện này bố đã giải thích với con nhiều lần rồi. Chuyện người lớn, trẻ con không hiểu đâu”.
Đẩy bát đũa sang bên, Tang Du nhìn thẳng bố: “Bố, nếu có chuyện gì cần nói với con thì cứ nói”.
Cuối cùng cũng đến vấn đề chính, cô đã đoán chính xác rằng bố bảo cô về nhà chắc chắn không đơn giản, cứ vòng vo tam quốc thì chi bằng nói rõ còn hơn.
Gương mặt thoáng vẻ tức giận, Tang Chấn Dương dặn má Ngô vài câu, má Ngô liền đi lên lầu. Bà vào thư phòng, lát sau lấy ra một túi tài liệu rồi đưa cho ông. Tang Chấn Dương rút ra một xấp ảnh, ném đến trước mặt Tang Du: “Thằng này là ai?”.
Tang Du cầm mấy tấm từ trà kỷ lên, chăm chú xem từng tấm một, có ảnh cô nắm tay Chim Ngố, có tấm anh thổi bụi trong mắt cô, rồi có tấm cô đút thức ăn cho anh... Những phút thân mật của hai người mấy ngày gần đây đều được phản ánh qua những tấm ảnh này.
Cô cười cười, ném ảnh lên bàn rồi nhìn bố: “Cha con liền kề trái tim, trước kia con nhờ người ta chụp ảnh bố, giờ bố lại chụp ảnh con. Chụp đẹp lắm, đẹp hơn cái tên thám tử lần trước con thuê nhiều. Bố, bố tìm người đó ở đâu vậy? Giới thiệu cho con với!”.
“Tang Du!”, Tang Chấn Dương nghe cô nhắc đến chuyện trước kia tìm thám tử tư chụp ảnh mình thì giận đến run người, “Bố nói con biết, cho dù con với cậu ta quen nhau bao lâu, hai đứa đã đến giai đoạn nào rồi thì bắt đầu từ tối nay, con phải cắt đứt với cậu ta!”.
Đột nhiên, Tang Du đứng phắt dậy, hét lên với Tang Chấn Dương: “Cắt đứt vái anh ấy? Tại sao con phải làm thế? Bọn con yêu nhau quang minh chính đại chứ có phải trộm gà bắt chó lén lén lút lút đâu, tại sao phải cắt đứt?!”.
“Con có biết hoàn cảnh gia đình cậu ta thế nào không?” Tang Chấn Dương ném tài liệu lên bàn, “Xem đi, gia đình thế này thì làm sao dạy dỗ con cái tử tế được? Người sáng mắt đều nhìn ra cậu ta chỉ là tên hám danh hám lợi, để ý đến tiền của con nên mới ở bên con, mà con còn không tự biết à”.
“A Phi không phải loại người bố nói. Tư liệu này thì chứng minh được gì? Điều duy nhất có thể chứng minh là cho dù sinh ra trong một gia đình như vậy, anh ấy vẫn xuất sắc, vẫn thi đậu Đại học H, vẫn có thể vào được Hoàng Đình. Nếu chỉ vì gia đình anh ấy thì bố chẳng có lý do nào yêu cầu con chia tay cả.”
“Bây giờ con đủ lông đủ cánh rồi phải không?”
“Không phải con đủ lông đủ cánh, con chỉ nói đạo lý, không giống ai kia chỉ biết lấy thân phận đàn áp kẻ khác. Con muốn bố cắt đứt với đám đàn bà kia, tại sao bố không thể?”
“Con và cậu ta không giống bố và mấy người phụ nữ đó, bố và họ chỉ là hợp tác làm ăn, còn con bây giờ còn là sinh viên mà suốt ngày chỉ biết yêu đương khắc cốt ghi tâm gì đó, tình yêu có ăn được không? Tình yêu có khiến con sống cả đời được không? Không có tiền thì tình ở đâu ra? Nếu không phải con có ông bố này thì tên đó có yêu đương nhăng nhít gì với con không? Con xem thử bao lâu nay mình đã làm những gì? Vứt tiền đi, còn mua cả nhà vì thằng đó, con hay ho gớm nhỉ?”
Tang Du thực sự không chịu đựng việc bố sỉ nhục tình yêu của mình. Đúng, là cô theo đuổi Thẩm Tiên Phi trước, trong một khoảng thời gian dài đã rất hèn mạt, nhưng cô đã làm được, anh không phải là không có cảm giác với cô mà vì gia đình đã tạo nên sự tự ti và lạnh nhạt xưa nay của anh. Cô có thể cảm nhận được tình yêu của anh đối với cô, còn trong mắt bố cô, anh lại trở thành một kẻ tiểu nhân trơ trẽn tham tiền.
Cô cười mỉa: “Đúng rồi, con thích vứt tiền đi đấy, sao nào? So với việc để bố phí tiền vào mấy ả đàn bà hèn hạ kia thì con có đốt tiền cũng có sao đâu? Mua nhà thì bố cũng đã mua cho mấy ả kia rồi đấy thôi? Chẳng đã mua cho họ xe, trân châu, trang sức? Có câu này rất hay, đời cha ăn mặn đời con khát nước. Nếu không có một ông bố làm gương thì có lẽ con và anh ấy đã không có ngày hôm nay. Tình yêu, chính vì bố không hiểu thế nào là tình yêu nên mới trống rỗng cô đơn. Những ả đàn bà ở bên bố mới là vì tiền, bố biết rõ nhưng bố vẫn vui vẻ rải tiền cho họ. Tang Du con vì anh ấy, cho dù có tiêu hết nhà họ Tang này con cũng vui lòng”.
Nghe những lời ngỗ ngược đó của cô, Tang Chấn Dương giận dữ giơ tay lên đinh “dạy dỗ” con gái, nhưng bị Triệu Trác Thanh nãy giờ vẫn im lặng ngăn lại: “Tang Chấn Dương, có gì thì từ từ nói, anh không được đánh nó. Con bé từ nhỏ đã có lòng tự trọng, anh không thể động vào nó. Nếu anh dám đánh nó, tôi sẽ liều mạng với anh”.
“Con hư tại mẹ. Triệu Trác Thanh, cô cút ra cho tôi”, Tang Chấn Dương giận đến độ giọng nói cũng run lên, chỉ vào mũi Tang Du quát, “Tang Du, hôm nay bố sẽ nói trắng ra, chỉ với gia đình của thằng đó, muốn làm con rể của Tang Chấn Dương thì đừng mơ! Bố không bao giờ cho phép con gái bố lại gả cho một thằng nhóc có cả gia đình đi tù, không trong sạch như thế. Cóc mà muốn ăn thịt thiên nga à!”.
Con người có thể lựa chọn tương lai của mình nhưng không thể nào chọn lựa hoàn cảnh xuất thân.
Cứ nghĩ đến gia đình Thẩm Tiên Phi là Tang Du lại thấy đau lòng thay anh, vết đen mà cho dù đi đến bất cứ nơi đâu cũng phải gánh cái tiếng “gia đình tội phạm” ấy, sự hành hạ về tinh thần đó không phải ai cũng chịu đựng được.
Bố cô càng nói càng khó nghe, cô cũng đã đến giới hạn cuối cùng, hét lên bất chấp tất cả: “Ngồi tù thì sao chứ? Kẻ ngồi tù đâu phải anh ấy, kẻ phạm tội cũng không phải anh ấy! Bây giờ anh ấy đang cần mẫn phấn đấu trong Hoàng Đình, không trộm cắp, không cướp của, tinh thần học hỏi từ tiểu học đến đại học lúc nào cũng xuất sắc. Sinh ra trong gia đình nào đâu phải do anh chọn lựa mà được, dựa vào cái gì mà anh ấy phải chịu bị người ta lườm nguýt và sỉ nhục? Dựa vào đâu mà anh ấy phải chịu đựng tất cả? Chẳng lẽ năm xưa gia đình bố tốt lắm hay sao? Chẳng phải bố cũng bắt đầu từ việc đãi cát bên sông hay sao, bây giờ bố thành đạt rồi, người ta đều ca tụng bố, nói rằng bố tay trắng làm nên sự nghiệp, là một doanh nhân thành đạt. Nếu bố không thành đạt thì sao? Người ta chẳng cũng sẽ lườm nguýt bố, nói bố là một nông dân đãi cát nghèo hèn. Lúc đầu bố theo đuổi mẹ, chẳng phải ông ngoại cũng chê bai bố, chẳng phải cũng là cóc đòi ăn thịt thiên nga…”.
Chưa nói dứt, “chát” một tiếng, cô đã hứng ngay một cái tát tai rất mạnh.
Cái tát tai đó khiến nước mắt cô tuôn trào.
Từ nhỏ đến lớn, Tang Chấn Dương luôn nâng niu con gái như bảo bối, ngay việc cô rụng một sợi tóc cũng xót xa, hôm nay lần đầu ông ra tay nặng như vậy. Tát rồi, thấy năm dấu ngón tay in hằn trên mặt cô, ông hối hận vô cùng nhưng là một người cha, ông không thể nào thôi uất ức được, con gái dám vì một thằng nhóc nghèo hèn, gia cảnh tệ hại mà đấu khẩu với mình, đúng là tức chết đi được.
“Tiểu Du...”, Triệu Trác Thanh khiếp đảm, thấy năm dấu ngón tay in rõ trên mặt cô thì vội vàng chạy đến, vừa định sờ vào mặt thì cô đã tránh đi, bà cuống lên, “Tang Du, con không sao chứ?”. Quay lại, bà hét lên với Tang Chấn Dương, “Tang Chấn Dương, anh thần kinh hả?! Anh ra tay nặng như thế là do bị nói đúng chỗ đau chứ gì? Anh hay thật, dám lôi con gái ra xả giận!”.
“Triệu Trác Thanh, cô câm miệng lại! Con bé này từ nhỏ đã bị cô nuông chiều đến chẳng biết trời cao đất dày là gì, chuyện trước kia tôi đã không tính toán nữa”, Tang Chấn Dương xắn tay áo lên, chống nạnh, chỉ vào Tang Du quát lớn, “Tang Du, hôm nay bố sẽ nói hết. Muối mà Tang Chấn Dương này ăn còn nhiều hơn gạo con được ăn, loại người nào thì bố chỉ nhìn là biết. Bố nói cho con biết, đàn ông khinh thường nhất là phụ nữ bám dính lấy anh ta, sau lưng không biết bị người ta mắng mỏ chẳng ra thể thống gì. Con què tay, cụt chân hay là mặt có sẹo mà không gả cho ai được hả? Vứt tiền đi thì thôi, đằng này ngay cả chính con cũng lao vào. Tang Du, bố nói cho con hay, đùng mong lằng nhằng với bố, thằng đó vào được Hoàng Đình thực tập thì bố cũng có thể khiến nó cút ra khỏi ngành này, mãi mãi không xoay trở được. Mọi thứ con có được hôm nay là do bố cho con, tự cho rằng đủ lông đủ cánh rồi phải không? Bắt đầu từ hôm nay bố sẽ cắt đứt đường lùi của con, để xem con lấy gì nuôi thằng nhóc đó. Nếu con không cắt đứt quan hệ với thằng đó thì chúng ta thử xem, bố muốn thấy là con cứng, hay là bố cứng!”.
Nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống, Tang Du ôm lấy mặt, đưa mắt nhìn bố, nói rõ từng chữ: “Tang tiên sinh, xin ông nghe cho kỹ đây, tôi chưa bao giờ nuôi anh ấy, xin ông đừng sỉ nhục người khác. Tôn trọng người khác cũng là tôn trọng chính bản thân ông”.
Cô đứng dậy, cầm ba lô từ trong tủ, lấy ví tiền rồi rút mọi thẻ tín dụng ra, bẻ gãy tất cả, ngay cả xấp tiền trong đó, cô cũng ném hết trước mặt Tang Chấn Dương: “Còn nữa, tiền của ông, ông thích nuôi ai thì cứ việc, tôi không thèm!”.
Cô đá đổ ghế sau lưng, khoác ba lô lao ra khỏi nhà.
“Tiểu Du, Tiểu Du...”, Triệu Trác Thanh gọi to, đuổi theo ra ngoài.
Trời đã tối mịt, Tang Du lại chạy nhanh nên khi Triệu Trác Thanh ra ngoài đã không thấy bóng dáng con gái đâu, bà vội quay lại, thấy Tang Chấn Dương đứng trước bàn ăn thì gào lên, “Tang Chấn Dương, tôi nói anh biết, nếu con gái có mệnh hệ nào thì cả đời tôi cũng sẽ không tha cho anh đâu”.
Triệu Trác Thanh dẫn theo má Ngô, gọi cả những người giúp việc khác trong nhà, cùng đuổi theo Tang Du.
Tang Chấn Dương giận đến độ lật cả bàn ăn, châm điếu thuốc rồi đi qua đi lại trong phòng khách, thấy gì ngứa mắt là đập hết. Cái thằng nhóc đó chọc tức ông thì thôi, con gái cũng dám cãi lại, đúng là tức chết đi được! Nghĩ đi nghĩ lại, thấy không yên tâm về Tang Du, ông vừa nguyền rủa vừa đuổi theo.
Tất cả những người trong nhà họ Tang đều tìm hết một lượt những ngôi biệt thự gần đó, thậm chí lái xe ra khỏi khu biệt thự cũng không thấy cô đâu.
Về đến nhà rồi, Triệu Trác Thanh cãi nhau một trận to với Tang Chấn Dương, còn kịch liệt hơn cả trước đây. Triệu Trác Thanh khóc lóc dở sống dở chết, lớn tiếng gào thét nguyền rủa Tang Chấn Dương. Ông nổi giận, bảo lão Ngô lái xe đưa đến công ty.
/64
|