Núp trong bụi hoa nhà hàng xóm, chịu đựng muỗi đốt, đến khi không thấy bóng người nữa, Tang Du mới đứng dậy nói, “Cảm ơn” với người giúp việc đang tưới hoa cho nhà họ rồi bỏ đi.
Biệt thự nhà họ Tang ở ngoại ô thành phố, ở đó vắng xe cộ qua lại, vốn dĩ cách rất xa thế giới phồn hoa.
Nước mắt đã khô tự bao giờ, Tang Du vai đeo ba lô đi trên con đường vắng lặng, má trái vẫn còn nóng rát khiến cô cảm thấy nửa mặt không bị đánh còn lại cũng đau theo.
Tuy bố cô nói nhiều lời khó nghe nhưng vẫn có một câu đâm trúng trái tim cô. Cô bỗng sợ hãi, vì cô theo đuổi A Phi, có thể là đeo bám dai dẳng, quyết liệt, nếu không phải thế thì A Phi căn bản không thèm nhìn cô lấy một lần.
“Đàn ông khinh thường nhất là kiểu bám dính mặt dày của phụ nữ, sau lưng còn không biết người ta mắng mỏ ra thể thống gì.”
Câu nói đó giống như lời nguyền, từ lúc nãy đến giờ cứ văng vẳng mãi bên tai cô, xua cũng không đi.
Hôm xác định mối quan hệ, A Phi từng hỏi cô có phải là thích theo đuổi con trai, về sau còn nói cô rất phiền phức giống những người ở võ quán đã ép uổng cô vậy.
Trong vô thức, anh đã để lộ suy nghĩ.
Trong lòng A Phi, có lẽ, cũng có phần khinh khi cô chăng... Không biết đi được bao lâu, cuối cùng khi sắp ra khỏi khu biệt thự, Tang Du nhìn thấy một chiếc taxi chạy nhanh qua. Theo phản xạ cô đưa tay lên vẫy, trong tích tắc mở cửa xe, cô sực nhớ là mình không mang theo tiền. Thẻ tín dụng đã bẻ gãy, tiền cũng ném đi rồi, cô bây giờ không còn một xu dính túi.
“Xin lỗi, tôi quên mang theo tiền”, cô đành đóng cửa xe lại.
“Thần kinh, không tiền mà đòi gọi xe”, tài xế chửi một câu rồi lái vụt đi.
Không tiền thì không thể gọi xe, tâm lý kiểu gì thế? Cô tức tối nhặt một hòn đá lên, ném về hướng chiếc xe vừa chạy.
Trong màn đêm tĩnh lặng, chỉ nghe âm thanh hòn đá rơi xuống mặt đường.
Cảm giác bực bội khó tả, cô đi mệt rồi nên ngồi luôn xuống bậc đá ven đường, tìm thuốc lá theo phản xạ, mới nhận ra từ khi ở cạnh A Phi, đã lâu rồi không hút thuốc nữa, khi ở võ quán với Tăng Tử Ngạo, thỉnh thoảng mới hút một, hai điếu.
Tiền đi xe còn không có chứ đừng nói là mua thuốc lá.
Hiện thực vô tình.
Không còn những thẻ tín dụng có quẹt mãi cũng không hết tiền, cô chẳng là gì cả. Vì có tiền, cô mới có được cuộc sống sung túc, có thể học Taekwondo, có thể dùng tiền ném vào mặt những ả đàn bà đáng ghét, có thể thô lỗ to tiếng với kẻ khác, có thể làm rất nhiều việc mình muốn. Nếu không vì có tiền, cô vốn không thể ở cùng một mái nhà với A Phi, không thể trở thành bạn gái của anh. Giống như A Phi từng nói, căn bản cô chỉ là một phế nhân. Xa rời cha mẹ rồi, thực ra cô chính là phế nhân, giúp đỡ và hỗ trợ cô chính là tiền.
Từ nhỏ cô đã được cơm bưng nước rót tận miệng, nếu không gặp A Phi thì cô vốn không biết củi, gạo, mắm, muối là gì. Tuy cô không nhận tiền thuê nhà của anh, nhưng A Phi kiên quyết mỗi tháng đều chịu tiền điện nước, vật dụng trong nhà và cả chi phí sinh hoạt thường ngày. Nếu nói là “nuôi” thì cô lại cảm thấy mình chính là kẻ được nuôi mới đúng. Khi cô nhìn thấy những hóa đơn thanh toán đó, mới hiểu thì ra thế giới này những người vì tiền thuê nhà, tiền điện nước, vật dụng và sinh hoạt phí thường ngày kiêm sống quả là vất vả, khó nhọc.
Nếu không phải là A Phi thì cô không biết được niềm vui kiếm được tiền dựa vào khả năng chính mình. Sở dĩ cô có thể thản nhiên ném trả lại thẻ tín dụng và tiền cho bố cô là vì cô vẫn còn có công việc. Nếu không có công việc đó, nếu từ đây về sau cũng như bây giờ, ngay cả tiền đi xe cũng không có thì cô sẽ giống hệt những người sống dưới đáy xã hội, thậm chí còn thảm hại hơn họ.
Khi cô hoang mang nhất thì A Phi đã cho cô mục tiêu sống, động lực sống. A Phi khác những người đó, lời bố cô sẽ không ảnh hưởng đến cô còn một năm nữa là cô tốt nghiệp, cô sẽ sống trọn đời bên A Phi, cho dù không có những thẻ tín dụng dùng mãi không hết đó, cô và A Phi vẫn có thể kiếm ra tiền bằng đôi tay của mình.
Tang Du hiện giờ không còn là phế vật chẳng biết làm gì như trước kia nữa.
Cô đứng lên, hét to với con đường dẫn đến biệt thự nhà mình: “Bắt đầu từ hôm nay, Tang Du ta sẽ chỉ tiêu tiền chính mình làm ra!”.
Vì quá xúc động nên cô đã động vào nửa bên mặt đang sưng.
Ôm lấy mặt, cô mới sực nhớ đã muộn rồi, cô phải tìm chỗ để nghỉ. Không thể về ngôi nhà nhỏ của hai người được, cô không muốn A Phi nhìn thấy mặt cô, về trường thì không kịp, bây giờ nơi duy nhất cô có thể đi là Đại học S gần đây, nơi Chu Tiên Tiên theo học.
Không muốn bố mẹ gọi điện nên lúc ra khỏi nhà cô đã khóa máy. Khởi động máy, cô đang định gọi điện cho Chu Tiên Tiên thì hai tin nhắn mới đến, là tin nhắn A Phi gửi, cô xúc động mở ra xem:
19:45 Em dám giấu thuốc lá dưới gối nằm!!!Chết thật, sao tự dưng anh lại chạy vào phòng cô kiểm tra gối chứ, bao thuốc đó đã để từ rất lâu rồi, cô đã quên mất sự tồn tại của nó.
20:15 Cứ tưởng vị thuốc lá rất được, thì ra lại tệ đến thế!Anh hút thuốc?!Cô kinh ngạc, nhìn đồng hồ trên đó, vừa đúng 20:30, cũng tức là mười lăm phút trước, cô vội gọi lại thì nghe “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy”.
Có lẽ anh đã ngủ, Tang Du nghĩ.
Tang Du gọi cho Chu Tiên Tiên, hỏi địa chỉ cụ thể của Đại học S, nhờ Chu Tiên Tiên nghĩ cách ra cổng trường đón cô.
Cô phát huy tinh thần thể thao siêu việt, chỉ đi bộ nửa tiếng đã đến.
Khi Chu Tiên Tiên nhìn thấy nửa bên mặt sưng húp của cô thì giật bắn mình nhưng cũng không tiện hỏi. Hai người đến ký túc xá của Tiên Tiên, cô nàng còn đến siêu thị của trường mua một chai nước khoáng lạnh để cô bọc khăn lại đắp lên mặt.
Chu Tiên Tiên có người bạn cùng phòng đã về nhà, nên giường còn trống, bảo Tang Du ngủ giường mình, còn cô thì ngủ giường bạn.
Đêm đó, Tang Du ngủ không ngon, trằn trọc mãi, trong đầu cứ nghĩ mai về trường phải tránh gặp mặt A Phi, nếu để anh thấy mặt cô sưng húp hệt mặt ỉn thế này thì nhất định sẽ nghĩ nhiều cho xem.
Sáng sớm hôm sau cô đã dậy, nhìn gương mặt vẫn sưng húp trong gương, cô cắn môi, xõa mái tóc vốn buộc gọn, ít nhiều cũng che bớt phần nào.
Lúc chào Chu Tiên Tiên, cô còn ôm chặt bạn, cảm động nói lời “Cảm ơn”. Tuy chỉ giữ cô lại ở một đêm, mời cô ăn một bữa sáng, nhét cho cô mười tệ đi xe bus, nhưng cô nàng Chu Tiên Tiên ba năm trung học bị cô đàn áp ấy, lại giúp đỡ cô nhiều nhất trong lúc cô khốn khó nhất, tình cảm đó cô mãi mãi cũng không quên được.
Chu Tiên Tiên nhìn theo bóng Tang Du khuấtt dần, trong lòng cảm khái vạn phần, thực ra cuộc sống bình thường mới là tốt nhất.
Về lại trường, cô cứ cúi đầu đi mải miết, để mái tóc dài che khuất mặt xem như cũng về đến ký túc xá bình an vô sự.
Tư Tư, Sa Sa và Sơ Sơ thấy chỉ có hai ngày cuối tuần mà Tang Du đã ra nông nỗi đó thì đều im lặng, không ai hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
Tang Du nhờ họ xin thầy nghỉ học, cứ nằm mãi trong phòng không đi đâu, ngay cả cơm nước cũng do bạn cùng phòng mang về.
Tăng Tử Ngạo đợi hai ngày cũng không thấy Tang Du đến võ quán, gọi điện cho cô thì thấy cô nói không khỏe, chỉ muốn ngủ một giấc. Tăng Tử Ngạo bảo đến thăm cô thì bị từ chối, còn không cho bọn Tư Tư nói là mặt cô bây giờ không thể gặp ai được.
Vì Thẩm Tiên Phi không ở trong trường, khi anh ở trường cũng là lúc đi học nên Tang Du và anh gần như không gặp nhau. Chỉ cần cô không đến đó thì Thẩm Tiên Phi sẽ không biết chuyện cô bị đánh.
Buổi tối, cô gọi điện về ngôi nhà nhỏ, vẫn giọng điệu vui vẻ, cười cợt, bảo anh đừng quá nhớ cô. Cô hỏi tại sao anh lén lút hút thuốc thì anh lại không trả lời; cuối cùng phát phiền, hung tợn nói một câu: “Giấy cam kết thêm một điều nữa: Nghiêm cấm tàng trữ thuốc lá”.
Khỉ thật! Giọng điệu gì thế! Nghe như cô buôn lậu không bằng.
Từ sau khi yêu nhau, Tang Du nhận ra mình đã thay đổi rất nhiều, càng lúc càng sến, lúc cúp máy còn nói với Thẩm Tiên Phi: “A Phi, em muốn sống bên anh trọn đời”, nói xong cô cúp luôn, một mình ngồi cười ngô nghê rất lâu.
Khoảng mấy phút sau, di động có tin nhắn, cô mở ra xem, Thẩm Tiên Phi viết:
Cuối tuần về sớm, anh nấu cơm cho em ăn.
Một câu nói vô cùng đơn giản nhưng từng chữ lại toát ra tình yêu sâu đậm, khiến những giọt nước mắt của cô bất giác tuôn rơi.
Tuần đó, Tang Du phải rất vất vả mới qua được. Ngày nào cô cũng hỏi xa, hỏi gần Thẩm Tiên Phi xem mấy ngày nay có xảy ra chuyện gi không, cô lo rằng bố sẽ làm gì đó, mỗi lần nghe anh nói không có, cô lại thở phào nhẹ nhõm.
Ngoài ra, mẹ và má Ngô ngày nào cũng đến trường tìm mà cô luôn tránh né không gặp, đồng thời nhờ bạn chuyển lời rằng nếu họ còn đến tìm cô nữa thì cô sẽ nghỉ học.
Triệu Trác Thanh và má Ngô sợ hãi, đành gọi điện liên tục cho cô, nên di động của cô đa phần đều bị bức phải tắt máy. Ban đầu cô rút dây điện thoại trong phòng ra nhưng lại làm phiền đến ba cô bạn, nếu không rút dây thì điện thoại cứ réo liên tục. Tang Du nhận ra ba cô bạn tuy không nói gì nhưng trong lòng rất bực bội.
Trên đường đi đến võ quán, cô gọi điện cho mẹ.
Triệu Trác Thanh nghe giọng con gái thì xúc động muốn khóc: “Tiểu Du, cuối cùng con cũng chịu nói chuyện với mẹ”.
“Mẹ, mẹ đừng thế nữa có được không, chẳng phải con vẫn sống khỏe đó thôi”, Tang Du cau mày.
“Bố con nói đã năm ngày con không xài thẻ rồi, con còn tiền không, mẹ mang đến...”, Triệu Trác Thanh cuống quýt.
“Không cần! Tối đó con đã nói rất rõ, từ nay về sau sẽ không dùng tiền của ông ấy nữa”, Tang Du cắt ngang, “Mẹ, bây giờ con sống rất ổn. Mọi người đều nghĩ A Phi quá xấu xa. Mẹ có biết không? Con đã dạy trong võ quán từ lâu rồi, từ mùa hè năm ngoái. Ở cạnh A Phi, chúng con không chỉ biết yêu đương thôi. Là A Phi dạy con không thể dựa dẫm cha mẹ cả đời, từ lúc ấy, việc gì con cũng tự làm kiếm tiền dựa vào khả năng bản thân. Mẹ, điều con lo nhất bây giờ là mẹ, đừng suốt ngày ngồi chơi mạt chược nữa, để mẹ đánh bài bao năm nay, thua bao nhiêu tiền, nếu đổi lại là người đàn ông khác, họ cũng không chịu được. Mẹ đó, nhớ phải dành dụm tiền bạc, cho dù ly hôn thì mẹ cũng được bảo đảm”.
Bên kia, Triệu Trác Thanh im lặng.
“Mẹ?”
“... Không sao”, Triệu Trác Thanh sụt sịt, nước mắt lại tuôn rơi không kìm lại được, “Tiểu Du, con trưởng thành rồi, càng lúc càng hiểu biết, cũng biết tự chăm lo bản thân, mẹ rất vui. Nhưng con nghe mẹ nói này, cho dù là để lừa bố con hay thế nào cũng được, con hãy tạm cắt đứt với cậu bé kia đã, sau này tốt nghiệp, cậu ta thành đạt rồi thì hẵng hay”.
“Không!”, Tang Du từ chối thẳng thừng.
“Mẹ không hại con đâu.”
“Được rồi, con phải đi dạy đây, rảnh rỗi sẽ về thăm mẹ. Mẹ, giữ gìn sức khỏe, đừng đánh mạt chược nữa, cũng đừng cãi nhau với ông ta, dành dụm tiền bạc nhé. Con cúp máy đây!”
Tang Du không muốn nói về đề tài làm tổn thưcmg đến tình cảm với mẹ nữa.
Triệu Trác Thanh ôm điện thoại khóc rất lâu.
Bà đã hiểu rõ nếu không phải vì Tang Du thì quan hệ giữa bà và Tang Chấn Dương đã không duy trì được, không phải bà muốn chơi mạt chược, mà là nếu không thế thì bà còn biết làm gì.
Con bé Tang Du tính cách mạnh mẽ, Tang Chấn Dương cũng cứng đầu, hai cha con mà đối nghịch thì không ai khuyên can nổi. Cho dù bà không nghĩ cho nửa đời còn lại thì cũng phải suy nghĩ cho con gái, dù Tang Chấn Dương kiên quyết ly hôn, bà cũng không thể để Tang thị rơi vào tay kẻ khác, Tang thị chỉ có thể là của con gái bà.
Chàng trai đó, dù thế nào đi nữa cũng phải rời xa con gái bà.
Biệt thự nhà họ Tang ở ngoại ô thành phố, ở đó vắng xe cộ qua lại, vốn dĩ cách rất xa thế giới phồn hoa.
Nước mắt đã khô tự bao giờ, Tang Du vai đeo ba lô đi trên con đường vắng lặng, má trái vẫn còn nóng rát khiến cô cảm thấy nửa mặt không bị đánh còn lại cũng đau theo.
Tuy bố cô nói nhiều lời khó nghe nhưng vẫn có một câu đâm trúng trái tim cô. Cô bỗng sợ hãi, vì cô theo đuổi A Phi, có thể là đeo bám dai dẳng, quyết liệt, nếu không phải thế thì A Phi căn bản không thèm nhìn cô lấy một lần.
“Đàn ông khinh thường nhất là kiểu bám dính mặt dày của phụ nữ, sau lưng còn không biết người ta mắng mỏ ra thể thống gì.”
Câu nói đó giống như lời nguyền, từ lúc nãy đến giờ cứ văng vẳng mãi bên tai cô, xua cũng không đi.
Hôm xác định mối quan hệ, A Phi từng hỏi cô có phải là thích theo đuổi con trai, về sau còn nói cô rất phiền phức giống những người ở võ quán đã ép uổng cô vậy.
Trong vô thức, anh đã để lộ suy nghĩ.
Trong lòng A Phi, có lẽ, cũng có phần khinh khi cô chăng... Không biết đi được bao lâu, cuối cùng khi sắp ra khỏi khu biệt thự, Tang Du nhìn thấy một chiếc taxi chạy nhanh qua. Theo phản xạ cô đưa tay lên vẫy, trong tích tắc mở cửa xe, cô sực nhớ là mình không mang theo tiền. Thẻ tín dụng đã bẻ gãy, tiền cũng ném đi rồi, cô bây giờ không còn một xu dính túi.
“Xin lỗi, tôi quên mang theo tiền”, cô đành đóng cửa xe lại.
“Thần kinh, không tiền mà đòi gọi xe”, tài xế chửi một câu rồi lái vụt đi.
Không tiền thì không thể gọi xe, tâm lý kiểu gì thế? Cô tức tối nhặt một hòn đá lên, ném về hướng chiếc xe vừa chạy.
Trong màn đêm tĩnh lặng, chỉ nghe âm thanh hòn đá rơi xuống mặt đường.
Cảm giác bực bội khó tả, cô đi mệt rồi nên ngồi luôn xuống bậc đá ven đường, tìm thuốc lá theo phản xạ, mới nhận ra từ khi ở cạnh A Phi, đã lâu rồi không hút thuốc nữa, khi ở võ quán với Tăng Tử Ngạo, thỉnh thoảng mới hút một, hai điếu.
Tiền đi xe còn không có chứ đừng nói là mua thuốc lá.
Hiện thực vô tình.
Không còn những thẻ tín dụng có quẹt mãi cũng không hết tiền, cô chẳng là gì cả. Vì có tiền, cô mới có được cuộc sống sung túc, có thể học Taekwondo, có thể dùng tiền ném vào mặt những ả đàn bà đáng ghét, có thể thô lỗ to tiếng với kẻ khác, có thể làm rất nhiều việc mình muốn. Nếu không vì có tiền, cô vốn không thể ở cùng một mái nhà với A Phi, không thể trở thành bạn gái của anh. Giống như A Phi từng nói, căn bản cô chỉ là một phế nhân. Xa rời cha mẹ rồi, thực ra cô chính là phế nhân, giúp đỡ và hỗ trợ cô chính là tiền.
Từ nhỏ cô đã được cơm bưng nước rót tận miệng, nếu không gặp A Phi thì cô vốn không biết củi, gạo, mắm, muối là gì. Tuy cô không nhận tiền thuê nhà của anh, nhưng A Phi kiên quyết mỗi tháng đều chịu tiền điện nước, vật dụng trong nhà và cả chi phí sinh hoạt thường ngày. Nếu nói là “nuôi” thì cô lại cảm thấy mình chính là kẻ được nuôi mới đúng. Khi cô nhìn thấy những hóa đơn thanh toán đó, mới hiểu thì ra thế giới này những người vì tiền thuê nhà, tiền điện nước, vật dụng và sinh hoạt phí thường ngày kiêm sống quả là vất vả, khó nhọc.
Nếu không phải là A Phi thì cô không biết được niềm vui kiếm được tiền dựa vào khả năng chính mình. Sở dĩ cô có thể thản nhiên ném trả lại thẻ tín dụng và tiền cho bố cô là vì cô vẫn còn có công việc. Nếu không có công việc đó, nếu từ đây về sau cũng như bây giờ, ngay cả tiền đi xe cũng không có thì cô sẽ giống hệt những người sống dưới đáy xã hội, thậm chí còn thảm hại hơn họ.
Khi cô hoang mang nhất thì A Phi đã cho cô mục tiêu sống, động lực sống. A Phi khác những người đó, lời bố cô sẽ không ảnh hưởng đến cô còn một năm nữa là cô tốt nghiệp, cô sẽ sống trọn đời bên A Phi, cho dù không có những thẻ tín dụng dùng mãi không hết đó, cô và A Phi vẫn có thể kiếm ra tiền bằng đôi tay của mình.
Tang Du hiện giờ không còn là phế vật chẳng biết làm gì như trước kia nữa.
Cô đứng lên, hét to với con đường dẫn đến biệt thự nhà mình: “Bắt đầu từ hôm nay, Tang Du ta sẽ chỉ tiêu tiền chính mình làm ra!”.
Vì quá xúc động nên cô đã động vào nửa bên mặt đang sưng.
Ôm lấy mặt, cô mới sực nhớ đã muộn rồi, cô phải tìm chỗ để nghỉ. Không thể về ngôi nhà nhỏ của hai người được, cô không muốn A Phi nhìn thấy mặt cô, về trường thì không kịp, bây giờ nơi duy nhất cô có thể đi là Đại học S gần đây, nơi Chu Tiên Tiên theo học.
Không muốn bố mẹ gọi điện nên lúc ra khỏi nhà cô đã khóa máy. Khởi động máy, cô đang định gọi điện cho Chu Tiên Tiên thì hai tin nhắn mới đến, là tin nhắn A Phi gửi, cô xúc động mở ra xem:
19:45 Em dám giấu thuốc lá dưới gối nằm!!!Chết thật, sao tự dưng anh lại chạy vào phòng cô kiểm tra gối chứ, bao thuốc đó đã để từ rất lâu rồi, cô đã quên mất sự tồn tại của nó.
20:15 Cứ tưởng vị thuốc lá rất được, thì ra lại tệ đến thế!Anh hút thuốc?!Cô kinh ngạc, nhìn đồng hồ trên đó, vừa đúng 20:30, cũng tức là mười lăm phút trước, cô vội gọi lại thì nghe “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy”.
Có lẽ anh đã ngủ, Tang Du nghĩ.
Tang Du gọi cho Chu Tiên Tiên, hỏi địa chỉ cụ thể của Đại học S, nhờ Chu Tiên Tiên nghĩ cách ra cổng trường đón cô.
Cô phát huy tinh thần thể thao siêu việt, chỉ đi bộ nửa tiếng đã đến.
Khi Chu Tiên Tiên nhìn thấy nửa bên mặt sưng húp của cô thì giật bắn mình nhưng cũng không tiện hỏi. Hai người đến ký túc xá của Tiên Tiên, cô nàng còn đến siêu thị của trường mua một chai nước khoáng lạnh để cô bọc khăn lại đắp lên mặt.
Chu Tiên Tiên có người bạn cùng phòng đã về nhà, nên giường còn trống, bảo Tang Du ngủ giường mình, còn cô thì ngủ giường bạn.
Đêm đó, Tang Du ngủ không ngon, trằn trọc mãi, trong đầu cứ nghĩ mai về trường phải tránh gặp mặt A Phi, nếu để anh thấy mặt cô sưng húp hệt mặt ỉn thế này thì nhất định sẽ nghĩ nhiều cho xem.
Sáng sớm hôm sau cô đã dậy, nhìn gương mặt vẫn sưng húp trong gương, cô cắn môi, xõa mái tóc vốn buộc gọn, ít nhiều cũng che bớt phần nào.
Lúc chào Chu Tiên Tiên, cô còn ôm chặt bạn, cảm động nói lời “Cảm ơn”. Tuy chỉ giữ cô lại ở một đêm, mời cô ăn một bữa sáng, nhét cho cô mười tệ đi xe bus, nhưng cô nàng Chu Tiên Tiên ba năm trung học bị cô đàn áp ấy, lại giúp đỡ cô nhiều nhất trong lúc cô khốn khó nhất, tình cảm đó cô mãi mãi cũng không quên được.
Chu Tiên Tiên nhìn theo bóng Tang Du khuấtt dần, trong lòng cảm khái vạn phần, thực ra cuộc sống bình thường mới là tốt nhất.
Về lại trường, cô cứ cúi đầu đi mải miết, để mái tóc dài che khuất mặt xem như cũng về đến ký túc xá bình an vô sự.
Tư Tư, Sa Sa và Sơ Sơ thấy chỉ có hai ngày cuối tuần mà Tang Du đã ra nông nỗi đó thì đều im lặng, không ai hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
Tang Du nhờ họ xin thầy nghỉ học, cứ nằm mãi trong phòng không đi đâu, ngay cả cơm nước cũng do bạn cùng phòng mang về.
Tăng Tử Ngạo đợi hai ngày cũng không thấy Tang Du đến võ quán, gọi điện cho cô thì thấy cô nói không khỏe, chỉ muốn ngủ một giấc. Tăng Tử Ngạo bảo đến thăm cô thì bị từ chối, còn không cho bọn Tư Tư nói là mặt cô bây giờ không thể gặp ai được.
Vì Thẩm Tiên Phi không ở trong trường, khi anh ở trường cũng là lúc đi học nên Tang Du và anh gần như không gặp nhau. Chỉ cần cô không đến đó thì Thẩm Tiên Phi sẽ không biết chuyện cô bị đánh.
Buổi tối, cô gọi điện về ngôi nhà nhỏ, vẫn giọng điệu vui vẻ, cười cợt, bảo anh đừng quá nhớ cô. Cô hỏi tại sao anh lén lút hút thuốc thì anh lại không trả lời; cuối cùng phát phiền, hung tợn nói một câu: “Giấy cam kết thêm một điều nữa: Nghiêm cấm tàng trữ thuốc lá”.
Khỉ thật! Giọng điệu gì thế! Nghe như cô buôn lậu không bằng.
Từ sau khi yêu nhau, Tang Du nhận ra mình đã thay đổi rất nhiều, càng lúc càng sến, lúc cúp máy còn nói với Thẩm Tiên Phi: “A Phi, em muốn sống bên anh trọn đời”, nói xong cô cúp luôn, một mình ngồi cười ngô nghê rất lâu.
Khoảng mấy phút sau, di động có tin nhắn, cô mở ra xem, Thẩm Tiên Phi viết:
Cuối tuần về sớm, anh nấu cơm cho em ăn.
Một câu nói vô cùng đơn giản nhưng từng chữ lại toát ra tình yêu sâu đậm, khiến những giọt nước mắt của cô bất giác tuôn rơi.
Tuần đó, Tang Du phải rất vất vả mới qua được. Ngày nào cô cũng hỏi xa, hỏi gần Thẩm Tiên Phi xem mấy ngày nay có xảy ra chuyện gi không, cô lo rằng bố sẽ làm gì đó, mỗi lần nghe anh nói không có, cô lại thở phào nhẹ nhõm.
Ngoài ra, mẹ và má Ngô ngày nào cũng đến trường tìm mà cô luôn tránh né không gặp, đồng thời nhờ bạn chuyển lời rằng nếu họ còn đến tìm cô nữa thì cô sẽ nghỉ học.
Triệu Trác Thanh và má Ngô sợ hãi, đành gọi điện liên tục cho cô, nên di động của cô đa phần đều bị bức phải tắt máy. Ban đầu cô rút dây điện thoại trong phòng ra nhưng lại làm phiền đến ba cô bạn, nếu không rút dây thì điện thoại cứ réo liên tục. Tang Du nhận ra ba cô bạn tuy không nói gì nhưng trong lòng rất bực bội.
Trên đường đi đến võ quán, cô gọi điện cho mẹ.
Triệu Trác Thanh nghe giọng con gái thì xúc động muốn khóc: “Tiểu Du, cuối cùng con cũng chịu nói chuyện với mẹ”.
“Mẹ, mẹ đừng thế nữa có được không, chẳng phải con vẫn sống khỏe đó thôi”, Tang Du cau mày.
“Bố con nói đã năm ngày con không xài thẻ rồi, con còn tiền không, mẹ mang đến...”, Triệu Trác Thanh cuống quýt.
“Không cần! Tối đó con đã nói rất rõ, từ nay về sau sẽ không dùng tiền của ông ấy nữa”, Tang Du cắt ngang, “Mẹ, bây giờ con sống rất ổn. Mọi người đều nghĩ A Phi quá xấu xa. Mẹ có biết không? Con đã dạy trong võ quán từ lâu rồi, từ mùa hè năm ngoái. Ở cạnh A Phi, chúng con không chỉ biết yêu đương thôi. Là A Phi dạy con không thể dựa dẫm cha mẹ cả đời, từ lúc ấy, việc gì con cũng tự làm kiếm tiền dựa vào khả năng bản thân. Mẹ, điều con lo nhất bây giờ là mẹ, đừng suốt ngày ngồi chơi mạt chược nữa, để mẹ đánh bài bao năm nay, thua bao nhiêu tiền, nếu đổi lại là người đàn ông khác, họ cũng không chịu được. Mẹ đó, nhớ phải dành dụm tiền bạc, cho dù ly hôn thì mẹ cũng được bảo đảm”.
Bên kia, Triệu Trác Thanh im lặng.
“Mẹ?”
“... Không sao”, Triệu Trác Thanh sụt sịt, nước mắt lại tuôn rơi không kìm lại được, “Tiểu Du, con trưởng thành rồi, càng lúc càng hiểu biết, cũng biết tự chăm lo bản thân, mẹ rất vui. Nhưng con nghe mẹ nói này, cho dù là để lừa bố con hay thế nào cũng được, con hãy tạm cắt đứt với cậu bé kia đã, sau này tốt nghiệp, cậu ta thành đạt rồi thì hẵng hay”.
“Không!”, Tang Du từ chối thẳng thừng.
“Mẹ không hại con đâu.”
“Được rồi, con phải đi dạy đây, rảnh rỗi sẽ về thăm mẹ. Mẹ, giữ gìn sức khỏe, đừng đánh mạt chược nữa, cũng đừng cãi nhau với ông ta, dành dụm tiền bạc nhé. Con cúp máy đây!”
Tang Du không muốn nói về đề tài làm tổn thưcmg đến tình cảm với mẹ nữa.
Triệu Trác Thanh ôm điện thoại khóc rất lâu.
Bà đã hiểu rõ nếu không phải vì Tang Du thì quan hệ giữa bà và Tang Chấn Dương đã không duy trì được, không phải bà muốn chơi mạt chược, mà là nếu không thế thì bà còn biết làm gì.
Con bé Tang Du tính cách mạnh mẽ, Tang Chấn Dương cũng cứng đầu, hai cha con mà đối nghịch thì không ai khuyên can nổi. Cho dù bà không nghĩ cho nửa đời còn lại thì cũng phải suy nghĩ cho con gái, dù Tang Chấn Dương kiên quyết ly hôn, bà cũng không thể để Tang thị rơi vào tay kẻ khác, Tang thị chỉ có thể là của con gái bà.
Chàng trai đó, dù thế nào đi nữa cũng phải rời xa con gái bà.
/64
|