Vốn dĩ Tang Du chỉ cần dạy một tuần hai buổi tối, từ khi cãi nhau với Tang Chấn Dương, nghĩ sau này phải dựa vào bản thân nên cô đề nghị tăng hai buổi lên bốn buổi, quán trưởng vui đến nỗi không khép miệng nổi. Mấy hôm trước vì mặt còn hơi sưng nên cô đợi đến thứ Sáu mới đến dạy.
Dạy xong, Tang Du tắm rửa định đi thì lúc ấy, Tăng Tử Ngạo kéo cô lại: “Này, mấy hôm nay không thấy cậu đâu, chết nơi nào thế hả?”.
“Haizzz, đừng nhắc nữa”, nhớ đến chuyện ấy, càng khiến cô thêm bực bội.
Quả nhiên từ chối tiền bạc cũng cần đủ dũng khí.
“Tối nay cậu không hẹn hò với Chim Ngố nhà cậu à?”, Tăng Tử Ngạo hất mái tóc ướt, sau đó dọn dẹp đồ đạc.
“Ừ, về ký túc ngay đây.”
Nhướn mày, Tăng Tử Ngạo khoác vai cô: “Nếu đã không có việc thì đi ăn chút gì đó với tôi, đi”.
Nghĩ lại tuần này quả là khó chịu, Tang Du gật đầu.
Tìm đại một quán ăn nhỏ, chọn mấy món và thêm mấy chai bia, hai người bắt đầu vừa ăn vừa uống, nói về những chuyện có liên quan đến thi lên đai trong võ quán.
Tăng Tử Ngạo bỗng đùa: “Tuần này cậu xảy ra chuyện gì thế, làm gì mà bí ẩn như Godzilla vậy”.
“Không có gì, chẳng qua là từ người giàu có trở thành kẻ thiếu tiền thế thôi”, Tang Du cau mày, uống một ngụm bia.
“Không phải chứ. Nghe câu này của cậu giống như Godzilla đột ngột xuất hiện vậy.”
“Cái gì mà Godzilla, tôi thấy cậu mới giống quái vật thì có.”
Tăng Tử Ngạo cười cười, sực nhớ chuyện gì đó rồi hỏi: “Này, tuần này không phải cậu bận chuyện đi nước ngoài chứ?”.
Ngước lên, Tang Du nhìn anh vẻ lạ lùng: “Thần kinh à, tự dưng tôi ra nước ngoài làm gì”.
“Cậu không định du học à? Tôi tưởng cậu sẽ đuổi theo anh ta tới Anh chứ. Thế cũng tốt anh ta đi rồi thì tôi có thể có được cậu”, Tăng Tử Ngạo nâng ly lên định mời Tang Du.
Câu đó khiến Tang Du sững sờ, Thẩm Tiên Phi định đi Anh du học?!Cô đặt ly xuống, nhìn Tăng Tử Ngạo vẻ nghiêm túc: “Lúc nãy cậu nói gì? Nói lại xem”.
Tăng Tử Ngạo giật mình bởi vẻ mặt của Tang Du, căng thẳng nói: “Tôi nói là cậu không đi Anh thật tốt, tôi có thể có được cậu...”. Nói được một nửa, anh cảm thấy tình hình khác lạ, chắc không phải cô chưa biết Chim Ngố sắp du học chứ... Anh sửng sốt hỏi: “Cậu... đừng nói là cậu chưa biết Chim Ngố nhà cậu sắp đến trường Central Saint Martins ở Anh học chuyên sâu đấy nhé?”.
“Tôi thực sự không biết”, Tang Du không tỏ vẻ gì, nói từng chữ.
Thẩm Tiên Phi sắp đi mà cô lại không biết. Chuyện này giống một quả bom đang nổ trong tim cô, sợi dây căng thẳng mấy ngày qua đã “tách” một tiếng, đứt đôi.
“Tang Du...”
“Khi nào?”
“Xin lỗi, tôi không biết cậu...”
“Tôi hỏi cậu là chuyện đó xảy ra khi nào, đừng vòng vo.”
Im lặng hồi lâu, Tăng Tử Ngạo mở miệng: “Hôm qua. Nghe nói Hoàng Đình đề nghị với trường được tài trợ, cử anh ta đến trường Central Saint Martins học nâng cao, chuyện này toàn trường đều biết, sao cậu lại không biết? Mấy hôm nay rôt cuộc cậu làm gì?”.
Hoàng Đình tài trợ? Đúng là Hoàng Đình thì là thủ đoạn của bố cô?
Chẳng trách tối qua, Tư Tư, Sa Sa và Sơ Sơ đều cười hí hửng bảo cô sắp đi Anh thì đừng quên họ, lúc đó cô ngỡ họ đùa nên chỉ ậm ừ.
Thì ra là thế.
Cô co chặt nắm tay, tôi qua lúc nói chuyện điện thoại với A Phi, anh lại không nhắc chữ nào.
Chụp lấy chai bia trước mặt, Tang Du run run rót cho mình một ly, uống cạn một hơi rồi đập ly bia xuống bàn, giận dữ: “Tối Chủ nhật, tôi đã cãi nhau với bố một trận vì anh ấy. Bố tôi tát cho tôi một cái thật mạnh, nửa bên mặt sưng húp, để chứng minh anh ấy không phải là loại người bố nói, tôi đã bẻ gãy tất cả thẻ ngân hàng, ném cả tiền mặt lại, thề rằng từ hôm đó về sau sẽ không bao giờ xài một đồng nào của ông ấy nữa. Không có tiền, tôi không thể về trường, càng không thể gặp anh ấy. Tôi đến chỗ bạn học trung học ngủ một đêm, vì mặt vẫn sưng nên mấy hôm sau vẫn nghỉ ngơi trong ký túc xá, đợi mặt bình thường trở iại mới dám ra ngoài. Tuần này tôi rất mệt mỏi, khổ sở, ngày nào cũng lo bố tôi sẽ ra tay hãm hại anh ấy, ai ngờ lại là chiêu này”.
Cau mày, Tăng Tử Ngạo nhìn cô vẻ không tin, một lúc sau mới hỏi: “Đó là kiểu từ người giàu trở thành kẻ không có tiền mà cậu nói đấy à? Sau đó cậu đổi dạy hai tối lên bốn buổi?”.
“Ừ.”
“Tang Du, tôi khâm phục cậu thật, không ngờ cậu lại phải diễn màn này, thiên kim tiểu thư hay xuất hiện trong phim truyền hình nhảm nhí ấy, vì tình yêu mà hy sinh tất cả”, Tăng Tử Ngạo cười to, “Cậu đúng là hợp với khẩu vị của tôi”.
“Tăng Tử Ngạo, cậu đúng là biết cách xát muối vào vết thương người khác đấy.”
Tăng Tử Ngạo cười to, sau đó bình thản lại, nói với vẻ nghiêm túc: “Tuy tôi luôn không thích con chim ngố đó, nhưng tôi vẫn phải nói vài lời công bằng, với tính cách anh ta, đặc biệt là kiểu cách cao ngạo kia thì tuyệt đối sẽ không chấp nhận sự sỉ nhục biến tướng về tiền bạc. Với tài hoa anh ta, tôi cảm thấy rất có khả năng Hoàng Đình thật lòng muốn bồi dưỡng cho anh ta chứ chưa chắc là theo lời bố cậu đâu. Tôi không biết Chim Ngố kia vì sao không nói cậu nghe, có lẽ anh ta có suy nghĩ riêng, tôi nghĩ cậu nên đến trò chuyện với anh ấy, sự việc có lẽ không như cậu nghĩ đâu”.
Nhìn ly bia trước mặt, Tang Du trầm tư.
Tối mai, anh sẽ nói với cô chăng?
Lại một đêm trằn trọc băn khoăn, trưa hôm sau, mang đầy một bụng thắc mắc, Tang Du về lại ngôi nhà nhỏ của hai người.
Vừa vào nhà cô đã thấy Thẩm Tiên Phi quấn tạp dề đang nấu cơm trong bếp, đúng là có cảm giác gia đình!Thẩm Tiên Phi thò đầu ra: “Đợi em cả buổi sáng, còn mong đi mua thức ăn với em nữa chứ”.
“Tối qua em đến võ quán dạy nên sáng nay ngủ quên mất”, Tang Du vào bếp.
“Chẳng phải em dạy thứ Ba và thứ Năm à? Sao tối thứ Sáu cũng đi?”, Thẩm Tiên Phi đưa đĩa rau cho Tang Du, “Nấu canh nữa là ăn được rồi”.
Đặt thức ăn lên bàn, Tang Du vào lại nhà bếp, dáng vẻ chăm chú nấu ăn của Thẩm Tiên Phi khiến trái tim người ta rất “rung rinh”. Nếu không phải hôm ấy gặp anh trong con ngõ nhỏ, nếu không vì một chai Pepsi, có lẽ bây giờ cô đang ở Anh chăng, như thế thì cô và anh sẽ mãi mãi là hai đường thẳng song song, mãi mãi không giao nhau. Nhưng như số mệnh đã an bài, vào một buổi chiều, cô đã gặp anh. Hai năm rồi, vương vấn quấn quýt nhau đã hai năm, cô thật sự rất yêu anh.
Nếu đúng là do bố cô dùng điều kiện du học nước ngoài để dụ dỗ anh và anh đã chấp nhận, bỏ rơi cô, thì cô phải làm sao... Nấu canh xong, Thẩm Tiên Phi thấy Tang Du đang chăm chú nhìn mình, vẻ mặt kỳ quặc, anh bật hỏi: “Có phải mặt anh có gì không?”.
Giật mình, Tang Du cố tỏ vẻ thoải mái: “À, em đang nghiên cứu da anh, hình như càng lúc càng trắng trẻo hơn trước. Anh đẹp trai, giữ da tốt lắm, xin hỏi có phải ngày nào cũng dùng kem dưỡng da không?”.
Thẩm Tiên Phi nghe xong dở khóc dở cười: “Em đúng là hệt như mẹ anh. Ăn cơm thôi, em ngồi đi đã, anh đi xới cơm”.
Ngồi xuống bàn ãn, Tang Du nhìn thức ăn đầy bàn, đều là những món cô thích. Trong một thoáng cô lại không có cảm giác thèm ăn, những món ăn này giống như bữa ăn cuối cùng mang đến cho các phạm nhân sắp bị tử hình thời xưa vậy.
Thẩm Tiên Phi mở tủ lạnh, hỏi cô: “Muốn uống nước gì?”.
“Pepsi Cola.”
“Uống nước có ga nhiều không tôt, Pepsi em mua anh vứt hết rồi, hay là uống sữa chua đi”, Thẩm Tiên Phi lấy một bình sữa chua ra, rót một ly cho Tang Du.
“Không, em muốn uống Pepsi”, Tang Du đẩy ra.
Vì Pepsi Cola mới có ngày hôm nay, nhưng anh lại ném nó đi, tại sao ở bên nhau một năm rồi, ngày nào không vứt lại vứt trước khi đi du học Anh chứ, có nghĩa là anh cũng muốn vứt cả tình cảm của cô hay sao?
“Không được, thứ đó uống nhiều không tốt cho sức khỏe.”
“Pepsi Cola”, Cô kiên trì.
“Không được, sáng nay anh vừa xem báo, thức uống có ga có tính ăn mòn, ví dụ dùng cola để tẩy rửa bồn cầu, lớp phủ bóng trên đó sẽ bị ăn mòn hết. Nên anh đã vứt hết Pepsi mà em mua trong tủ lạnh rồi. Nếu em muốn răng đẹp thì đổi cái khác”, vốn dĩ anh không muốn nhắc đến hai chữ “bồn cầu” khi ăn uống, nhưng cô cứng đầu quá.
Tang Du vừa nghe nguyên nhân anh vứt Pepsi đi, lại cảm thấy mình đang tìm xương trong trứng gà nên lập tức xuống nước: “Anh đúng là chán quá, lúc ăn cơm lại nói gì đến bồn cầu”.
“Khóe môi Thẩm Tiên Phi giật giật, bị ép phải giải thích lý do mà cuối cùng lại bị cô làm cho nghẹn lời, nên cúi đầu mải miết ăn cơm.
Giữa hai người cứ có một bầu không khí kỳ lạ khó tả.
Một lúc lâu sau, Thẩm Tiên Phi buông đũa, khẽ ho vài tiếng rồi nói: “Tang Du, anh... có chuyện muốn nói với em…”
Những gì cần đến phải đến. Lần này, cuối cùng anh đã mở lời.
Tang Du nuốt món sườn xào chua ngọt trong miệng xuống, nói: “Lúc ăn cơm đừng nói chuyện, không tốt cho tiêu hóa”.
Những lời ấp ủ cả tối qua định nói với Tang Du mà lại bị cô chặn lại, Thẩm Tiên Phi ngượng ngùng đỏ mặt rồi im lặng.
Ăn cơm xong, Tang Du về phòng, chơi game Quyền Hoàng trong máy tính.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện Thẩm Tiên Phi sắp du học ở Anh, toàn trường đều biết mà chỉ mình cô không hay là cô đã giận dữ.
Cô thích dùng Thảo Trĩ Kinh, những cú đấm lửa liên tục xuất ra giống như lửa giận trong cô, càng lúc càng lớn. Bên kia người chơi cũng là Thảo Trĩ Kinh, trong lòng cô đang gào thét không ngừng: Đốt cháy anh, đốt cháy anh, đốt cháy con chim ngố nhà anh, đổt anh thành món chim nướng.
Thẩm Tiên Phi một tay đút túi quẩn, một tay khẽ gõ cửa phòng Tang Du: “Tang Du, anh có chuyện muốn nói với em”.
Giả chết, không nghe.
“Tang Du...”
Cô vẫn giả chết, để Thảo Trĩ Kinh vận hết nội công, sau đó dùng tuyệt chiêu đánh chết đối phương. Trong máy tính phát ra âm thanh “K.O”, “Perfect”, khiến quyết tâm chiến đấu của Tang Du càng tăng.
Thấy Tang Du phớt lờ, Thẩm Tiên Phi bước đến bên bàn, bất thình lình gập laptop của cô lại.
“Anh làm gì thế?”, Tang Du quay lại, hét lên tức tối với Thẩm Tiên Phi.
“Anh có chuyện muốn nói với em.”
“Em không muốn nghe”, Tang Du hất tay anh ra, mở laptop.
Thẩm Tiên Phi xoay vai cô lại, nâng cằm cô lên, ép cô phải nhìn thẳng anh, nói rõ từng chữ một: “Nếu hôm nay em không nghe thì phải đợi đến hai, ba năm sau. Nghe hay không?”.
“Em biết anh muốn nói gì, em không muốn nghe”, tên khốn chết tiệt, lại còn muốn sau khi du học về rồi mới nói chuyện này cho cô nghe nữa, cô đã phí bao nhiêu kỳ vọng vào anh rồi.
“Sao em biết anh định nói gì? Anh…”
“Thẩm Tiên Phi, em cảnh cáo anh, không được nói, nếu anh dám nói thì em sẽ đánh cho anh một trận”, Tang Du đứng dậy, hét lên.
Nghe Tang Du nói, Thẩm Tiên Phi im lặng rất lâu, liếc nhìn cô rồi quay người ra ngoài.
Tang Du tức tồi túm lấy gối mèo trên giường, đánh đấm như lên cơn điên, rủa xả: “Thẩm Tiên Phi, anh là tên khốn…”
Ra khỏi phòng Tang Du, Thẩm Tiên Phi thấy buồn bã khó tả, anh nắm chặt tay, gân xanh trên mu bàn tay hằn rõ.
Năm thứ hai, thầy hướng dẫn bảo anh đi thi IELTS, hơn nữa bắt anh phải thi trên 6.5, lúc đó anh không hiểu tại sao tự dưng lại bắt anh đi thi IELTS, thầy hướng dẫn nói bằng đó có thì tốt hơn, sau này muốn làm cho công ty nước ngoài thì chứng chỉ ấy sẽ có ích hơn bằng tiếng Anh cấp sáu trong nước nhưng chuyên ngành của anh là Thiết kế nội thất, có liên quan gì đến vào công ty nước ngoài đâu.
Về sau thành tích đã có 6.5, nhưng anh luôn để đó, không biết nên dùng làm gì. Đến mấy hôm trước nhận được thông báo đi du học của trường, anh mới biết thì ra trường đã tiến cử anh với Học viện Central Saint Martins của Anh, từ đó đến nay vẫn làm thủ tục còn anh là người trong cuộc mà lại không biết gì.
Tính khí thầy hướng dẫn anh rất kỳ quặc, thậm chí thời gian thi cũng không cho biết, nếu anh lắc đầu thì đổi người khác, nếu gật đầu thì đi chuẩn bị những thứ cần chuẩn bị. Còn Hoàng Đình là bên tài trợ cho anh đi du học thì sau này về nước, anh sẽ về thẳng Hoàng Đình. Hy vọng có thể trở thành nhà thiết kế hàng đầu của Hoàng Đình là ước mơ của anh. Vậy nên anh đã gật đầu không chút do dự, chuyện đó đã được quyết định.
Mấy hôm nay, thầy hướng dẫn cần gì thì anh đưa cái đó, bảo anh làm gì thì anh làm đó. Hôm qua chuyện này gần như cả trường đều biết, các bạn trong lớp đều hỏi anh, đều ngưỡng mộ anh tốt số nhưng trong lòng anh vẫn có gì đó không yên tâm. Hôm sau anh có thể lấy được hộ chiếu, rồi làm visa, làm xong thì có nghĩa là anh sẽ rời khỏi nơi này hai, ba năm, cũng có nghĩa là anh phải xa Tang Du rất lâu.
Chuyện ra nước ngoài, anh chưa nói mẹ biết, vốn dĩ định ngày mai về nhà một chuyến, bàn bạc chuyện này. Anh cứ suy nghĩ xem phải nói thế nào với Tang Du, hôm qua nghĩ cả buổi tối, quyết định nhất định hôm nay phải mở lời, kết quả cô lại không cho anh nói, còn đòi đánh anh một trận.
Quỷ thật, chuyện này tối qua anh mới quyết định, sao cô biết anh định nói gì.
Càng nghĩ anh càng tức, anh lao vào phòng cô, thấy cô vừa đấm đá cái gối, vừa mắng mỏ anh thì lửa giận lại bùng lên, anh mặc kệ sĩ diện, lớn tiếng nói với cô: “Tang Du, anh mặc kệ em có muốn nghe hay không, nhưng anh vẫn phải nói. Tang Du, chúng ta kết hôn đi”.
“Tang Du, chúng ta kết hôn đi”, câu nói đó làm Tang Du sững sờ hơn cả việc Thẩm Tiên Phi đi du học, nếu nói rằng chuyện anh đi du học là một quả bom, thì câu anh nói ban nãy chính là bom nguyên tử.
Ngừng đấm đá, cô quay sang đờ đẫn nhìn anh đứng ở cửa, hỏi lại vẻ không chắc chắn: “Lúc nãy anh nói gì?”.
“…” Thấy đôi mắt Tang Du lấp lánh niềm vui và xúc động, mặt Thẩm Tiên Phi thoáng nóng lên như có lửa đốt, câu nói đó không biết vì sao lại bật ra đột ngột đến vậy, mà lại không phải là câu anh muốn nói, “Thôi, nếu em thấy quá đường đột thì bỏ đi”.
“Bỏ cái đầu anh! Thẩm Tiên Phi đứng lại đó, hôm nay anh không nói rõ với em thì đừng mơ đến chuyện đi Anh. Cho dù anh lên máy bay rồi, em cũng sẽ kéo anh xuống!”, cô ném phắt chiếc gối đi, lao đến trước mặt anh, chụp lấy tay anh, khi lên tiếng thì giọng nói trở nên dịu dàng vô cùng: “A Phi, lúc nãy anh nói gì, nói lại em nghe!”.
Cổ họng động đậy, Thẩm Tiên Phi nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói: “Tang Du, chúng ta kết hôn đi”.
“Nói lại lần nữa.”
“Tang Du, chúng ta kết hôn đi”, lần thứ ba, Thẩm Tiên Phi gần như nghiến răng nói, “Chết tiệt, rốt cuộc em có đồng ý không?”.
Tang Du hét lên rồi chạy đến giường, chụp lấy gối đầu ném Thẩm Tiên Phi, quát to: “Con chim ngố chết tiệt, sắp đi rồi, chuyện lớn thế này anh không hề nhắc, mà lại nhảy ra nói với em muốn kết hôn hả?”.
Đón lấy gối đầu, Thẩm Tiên Phi cau mày, hỏi lại với vẻ mặt vô tội: “Nói gì thì cũng phải từng chuyện chứ, đương nhiên là cái gì quan trọng thì phải nói trước, chẳng lẽ em nghĩ chuyện đi du học quan trọng hơn kết hôn à?”.
“Đương nhiên là ra nước ngoài...”, Tang Du suýt nữa cắn vào lưỡi, đờ đẫn nhìn Thẩm Tiên Phi, thì ra cô đã hiểu lầm anh, thì ra trong mắt anh, kết hôn với cô mới là quan trọng nhất, cho dù đi du học cũng phải chắc chắn mọi thứ.
“Có đồng ý không?! Không đồng ý thì ít nhất phải đợi hai, ba năm nữa đấy”, ném gối trở lại giường, Thẩm Tiên Phi đến trước mặt cô, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, “Nhưng anh không muốn đợi hai, ba năm sau, vì em thực sự quá phiền phức, nếu anh không ở bên em, lỡ em làm phiền tên con trai nào khác thì anh nghĩ là không công bằng với xã hội này, thế nên trước khi đi, anh nhất định phải giải quyết chuyện này trước”.
Tang Du vốn đang chìm đắm trong hạnh phúc chưa định thần lại, nghe câu nói đó, cô chụp lấy gối, đập lia lịa vào người anh.
Rõ ràng là anh sợ sau khi xa nhau, cô bị người ta cướp mất mà cứ tỏ ra không có gì, cứ nói rằng cô phiền phức, nguy hại cho xã hội.
Lần này Thẩm Tiên Phi nhanh tay, chỉ cho gối đập vào người mấy cái rồi giật lấy, ôm chặt Tang Du rồi hôn cô thật mạnh.
Dạy xong, Tang Du tắm rửa định đi thì lúc ấy, Tăng Tử Ngạo kéo cô lại: “Này, mấy hôm nay không thấy cậu đâu, chết nơi nào thế hả?”.
“Haizzz, đừng nhắc nữa”, nhớ đến chuyện ấy, càng khiến cô thêm bực bội.
Quả nhiên từ chối tiền bạc cũng cần đủ dũng khí.
“Tối nay cậu không hẹn hò với Chim Ngố nhà cậu à?”, Tăng Tử Ngạo hất mái tóc ướt, sau đó dọn dẹp đồ đạc.
“Ừ, về ký túc ngay đây.”
Nhướn mày, Tăng Tử Ngạo khoác vai cô: “Nếu đã không có việc thì đi ăn chút gì đó với tôi, đi”.
Nghĩ lại tuần này quả là khó chịu, Tang Du gật đầu.
Tìm đại một quán ăn nhỏ, chọn mấy món và thêm mấy chai bia, hai người bắt đầu vừa ăn vừa uống, nói về những chuyện có liên quan đến thi lên đai trong võ quán.
Tăng Tử Ngạo bỗng đùa: “Tuần này cậu xảy ra chuyện gì thế, làm gì mà bí ẩn như Godzilla vậy”.
“Không có gì, chẳng qua là từ người giàu có trở thành kẻ thiếu tiền thế thôi”, Tang Du cau mày, uống một ngụm bia.
“Không phải chứ. Nghe câu này của cậu giống như Godzilla đột ngột xuất hiện vậy.”
“Cái gì mà Godzilla, tôi thấy cậu mới giống quái vật thì có.”
Tăng Tử Ngạo cười cười, sực nhớ chuyện gì đó rồi hỏi: “Này, tuần này không phải cậu bận chuyện đi nước ngoài chứ?”.
Ngước lên, Tang Du nhìn anh vẻ lạ lùng: “Thần kinh à, tự dưng tôi ra nước ngoài làm gì”.
“Cậu không định du học à? Tôi tưởng cậu sẽ đuổi theo anh ta tới Anh chứ. Thế cũng tốt anh ta đi rồi thì tôi có thể có được cậu”, Tăng Tử Ngạo nâng ly lên định mời Tang Du.
Câu đó khiến Tang Du sững sờ, Thẩm Tiên Phi định đi Anh du học?!Cô đặt ly xuống, nhìn Tăng Tử Ngạo vẻ nghiêm túc: “Lúc nãy cậu nói gì? Nói lại xem”.
Tăng Tử Ngạo giật mình bởi vẻ mặt của Tang Du, căng thẳng nói: “Tôi nói là cậu không đi Anh thật tốt, tôi có thể có được cậu...”. Nói được một nửa, anh cảm thấy tình hình khác lạ, chắc không phải cô chưa biết Chim Ngố sắp du học chứ... Anh sửng sốt hỏi: “Cậu... đừng nói là cậu chưa biết Chim Ngố nhà cậu sắp đến trường Central Saint Martins ở Anh học chuyên sâu đấy nhé?”.
“Tôi thực sự không biết”, Tang Du không tỏ vẻ gì, nói từng chữ.
Thẩm Tiên Phi sắp đi mà cô lại không biết. Chuyện này giống một quả bom đang nổ trong tim cô, sợi dây căng thẳng mấy ngày qua đã “tách” một tiếng, đứt đôi.
“Tang Du...”
“Khi nào?”
“Xin lỗi, tôi không biết cậu...”
“Tôi hỏi cậu là chuyện đó xảy ra khi nào, đừng vòng vo.”
Im lặng hồi lâu, Tăng Tử Ngạo mở miệng: “Hôm qua. Nghe nói Hoàng Đình đề nghị với trường được tài trợ, cử anh ta đến trường Central Saint Martins học nâng cao, chuyện này toàn trường đều biết, sao cậu lại không biết? Mấy hôm nay rôt cuộc cậu làm gì?”.
Hoàng Đình tài trợ? Đúng là Hoàng Đình thì là thủ đoạn của bố cô?
Chẳng trách tối qua, Tư Tư, Sa Sa và Sơ Sơ đều cười hí hửng bảo cô sắp đi Anh thì đừng quên họ, lúc đó cô ngỡ họ đùa nên chỉ ậm ừ.
Thì ra là thế.
Cô co chặt nắm tay, tôi qua lúc nói chuyện điện thoại với A Phi, anh lại không nhắc chữ nào.
Chụp lấy chai bia trước mặt, Tang Du run run rót cho mình một ly, uống cạn một hơi rồi đập ly bia xuống bàn, giận dữ: “Tối Chủ nhật, tôi đã cãi nhau với bố một trận vì anh ấy. Bố tôi tát cho tôi một cái thật mạnh, nửa bên mặt sưng húp, để chứng minh anh ấy không phải là loại người bố nói, tôi đã bẻ gãy tất cả thẻ ngân hàng, ném cả tiền mặt lại, thề rằng từ hôm đó về sau sẽ không bao giờ xài một đồng nào của ông ấy nữa. Không có tiền, tôi không thể về trường, càng không thể gặp anh ấy. Tôi đến chỗ bạn học trung học ngủ một đêm, vì mặt vẫn sưng nên mấy hôm sau vẫn nghỉ ngơi trong ký túc xá, đợi mặt bình thường trở iại mới dám ra ngoài. Tuần này tôi rất mệt mỏi, khổ sở, ngày nào cũng lo bố tôi sẽ ra tay hãm hại anh ấy, ai ngờ lại là chiêu này”.
Cau mày, Tăng Tử Ngạo nhìn cô vẻ không tin, một lúc sau mới hỏi: “Đó là kiểu từ người giàu trở thành kẻ không có tiền mà cậu nói đấy à? Sau đó cậu đổi dạy hai tối lên bốn buổi?”.
“Ừ.”
“Tang Du, tôi khâm phục cậu thật, không ngờ cậu lại phải diễn màn này, thiên kim tiểu thư hay xuất hiện trong phim truyền hình nhảm nhí ấy, vì tình yêu mà hy sinh tất cả”, Tăng Tử Ngạo cười to, “Cậu đúng là hợp với khẩu vị của tôi”.
“Tăng Tử Ngạo, cậu đúng là biết cách xát muối vào vết thương người khác đấy.”
Tăng Tử Ngạo cười to, sau đó bình thản lại, nói với vẻ nghiêm túc: “Tuy tôi luôn không thích con chim ngố đó, nhưng tôi vẫn phải nói vài lời công bằng, với tính cách anh ta, đặc biệt là kiểu cách cao ngạo kia thì tuyệt đối sẽ không chấp nhận sự sỉ nhục biến tướng về tiền bạc. Với tài hoa anh ta, tôi cảm thấy rất có khả năng Hoàng Đình thật lòng muốn bồi dưỡng cho anh ta chứ chưa chắc là theo lời bố cậu đâu. Tôi không biết Chim Ngố kia vì sao không nói cậu nghe, có lẽ anh ta có suy nghĩ riêng, tôi nghĩ cậu nên đến trò chuyện với anh ấy, sự việc có lẽ không như cậu nghĩ đâu”.
Nhìn ly bia trước mặt, Tang Du trầm tư.
Tối mai, anh sẽ nói với cô chăng?
Lại một đêm trằn trọc băn khoăn, trưa hôm sau, mang đầy một bụng thắc mắc, Tang Du về lại ngôi nhà nhỏ của hai người.
Vừa vào nhà cô đã thấy Thẩm Tiên Phi quấn tạp dề đang nấu cơm trong bếp, đúng là có cảm giác gia đình!Thẩm Tiên Phi thò đầu ra: “Đợi em cả buổi sáng, còn mong đi mua thức ăn với em nữa chứ”.
“Tối qua em đến võ quán dạy nên sáng nay ngủ quên mất”, Tang Du vào bếp.
“Chẳng phải em dạy thứ Ba và thứ Năm à? Sao tối thứ Sáu cũng đi?”, Thẩm Tiên Phi đưa đĩa rau cho Tang Du, “Nấu canh nữa là ăn được rồi”.
Đặt thức ăn lên bàn, Tang Du vào lại nhà bếp, dáng vẻ chăm chú nấu ăn của Thẩm Tiên Phi khiến trái tim người ta rất “rung rinh”. Nếu không phải hôm ấy gặp anh trong con ngõ nhỏ, nếu không vì một chai Pepsi, có lẽ bây giờ cô đang ở Anh chăng, như thế thì cô và anh sẽ mãi mãi là hai đường thẳng song song, mãi mãi không giao nhau. Nhưng như số mệnh đã an bài, vào một buổi chiều, cô đã gặp anh. Hai năm rồi, vương vấn quấn quýt nhau đã hai năm, cô thật sự rất yêu anh.
Nếu đúng là do bố cô dùng điều kiện du học nước ngoài để dụ dỗ anh và anh đã chấp nhận, bỏ rơi cô, thì cô phải làm sao... Nấu canh xong, Thẩm Tiên Phi thấy Tang Du đang chăm chú nhìn mình, vẻ mặt kỳ quặc, anh bật hỏi: “Có phải mặt anh có gì không?”.
Giật mình, Tang Du cố tỏ vẻ thoải mái: “À, em đang nghiên cứu da anh, hình như càng lúc càng trắng trẻo hơn trước. Anh đẹp trai, giữ da tốt lắm, xin hỏi có phải ngày nào cũng dùng kem dưỡng da không?”.
Thẩm Tiên Phi nghe xong dở khóc dở cười: “Em đúng là hệt như mẹ anh. Ăn cơm thôi, em ngồi đi đã, anh đi xới cơm”.
Ngồi xuống bàn ãn, Tang Du nhìn thức ăn đầy bàn, đều là những món cô thích. Trong một thoáng cô lại không có cảm giác thèm ăn, những món ăn này giống như bữa ăn cuối cùng mang đến cho các phạm nhân sắp bị tử hình thời xưa vậy.
Thẩm Tiên Phi mở tủ lạnh, hỏi cô: “Muốn uống nước gì?”.
“Pepsi Cola.”
“Uống nước có ga nhiều không tôt, Pepsi em mua anh vứt hết rồi, hay là uống sữa chua đi”, Thẩm Tiên Phi lấy một bình sữa chua ra, rót một ly cho Tang Du.
“Không, em muốn uống Pepsi”, Tang Du đẩy ra.
Vì Pepsi Cola mới có ngày hôm nay, nhưng anh lại ném nó đi, tại sao ở bên nhau một năm rồi, ngày nào không vứt lại vứt trước khi đi du học Anh chứ, có nghĩa là anh cũng muốn vứt cả tình cảm của cô hay sao?
“Không được, thứ đó uống nhiều không tốt cho sức khỏe.”
“Pepsi Cola”, Cô kiên trì.
“Không được, sáng nay anh vừa xem báo, thức uống có ga có tính ăn mòn, ví dụ dùng cola để tẩy rửa bồn cầu, lớp phủ bóng trên đó sẽ bị ăn mòn hết. Nên anh đã vứt hết Pepsi mà em mua trong tủ lạnh rồi. Nếu em muốn răng đẹp thì đổi cái khác”, vốn dĩ anh không muốn nhắc đến hai chữ “bồn cầu” khi ăn uống, nhưng cô cứng đầu quá.
Tang Du vừa nghe nguyên nhân anh vứt Pepsi đi, lại cảm thấy mình đang tìm xương trong trứng gà nên lập tức xuống nước: “Anh đúng là chán quá, lúc ăn cơm lại nói gì đến bồn cầu”.
“Khóe môi Thẩm Tiên Phi giật giật, bị ép phải giải thích lý do mà cuối cùng lại bị cô làm cho nghẹn lời, nên cúi đầu mải miết ăn cơm.
Giữa hai người cứ có một bầu không khí kỳ lạ khó tả.
Một lúc lâu sau, Thẩm Tiên Phi buông đũa, khẽ ho vài tiếng rồi nói: “Tang Du, anh... có chuyện muốn nói với em…”
Những gì cần đến phải đến. Lần này, cuối cùng anh đã mở lời.
Tang Du nuốt món sườn xào chua ngọt trong miệng xuống, nói: “Lúc ăn cơm đừng nói chuyện, không tốt cho tiêu hóa”.
Những lời ấp ủ cả tối qua định nói với Tang Du mà lại bị cô chặn lại, Thẩm Tiên Phi ngượng ngùng đỏ mặt rồi im lặng.
Ăn cơm xong, Tang Du về phòng, chơi game Quyền Hoàng trong máy tính.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện Thẩm Tiên Phi sắp du học ở Anh, toàn trường đều biết mà chỉ mình cô không hay là cô đã giận dữ.
Cô thích dùng Thảo Trĩ Kinh, những cú đấm lửa liên tục xuất ra giống như lửa giận trong cô, càng lúc càng lớn. Bên kia người chơi cũng là Thảo Trĩ Kinh, trong lòng cô đang gào thét không ngừng: Đốt cháy anh, đốt cháy anh, đốt cháy con chim ngố nhà anh, đổt anh thành món chim nướng.
Thẩm Tiên Phi một tay đút túi quẩn, một tay khẽ gõ cửa phòng Tang Du: “Tang Du, anh có chuyện muốn nói với em”.
Giả chết, không nghe.
“Tang Du...”
Cô vẫn giả chết, để Thảo Trĩ Kinh vận hết nội công, sau đó dùng tuyệt chiêu đánh chết đối phương. Trong máy tính phát ra âm thanh “K.O”, “Perfect”, khiến quyết tâm chiến đấu của Tang Du càng tăng.
Thấy Tang Du phớt lờ, Thẩm Tiên Phi bước đến bên bàn, bất thình lình gập laptop của cô lại.
“Anh làm gì thế?”, Tang Du quay lại, hét lên tức tối với Thẩm Tiên Phi.
“Anh có chuyện muốn nói với em.”
“Em không muốn nghe”, Tang Du hất tay anh ra, mở laptop.
Thẩm Tiên Phi xoay vai cô lại, nâng cằm cô lên, ép cô phải nhìn thẳng anh, nói rõ từng chữ một: “Nếu hôm nay em không nghe thì phải đợi đến hai, ba năm sau. Nghe hay không?”.
“Em biết anh muốn nói gì, em không muốn nghe”, tên khốn chết tiệt, lại còn muốn sau khi du học về rồi mới nói chuyện này cho cô nghe nữa, cô đã phí bao nhiêu kỳ vọng vào anh rồi.
“Sao em biết anh định nói gì? Anh…”
“Thẩm Tiên Phi, em cảnh cáo anh, không được nói, nếu anh dám nói thì em sẽ đánh cho anh một trận”, Tang Du đứng dậy, hét lên.
Nghe Tang Du nói, Thẩm Tiên Phi im lặng rất lâu, liếc nhìn cô rồi quay người ra ngoài.
Tang Du tức tồi túm lấy gối mèo trên giường, đánh đấm như lên cơn điên, rủa xả: “Thẩm Tiên Phi, anh là tên khốn…”
Ra khỏi phòng Tang Du, Thẩm Tiên Phi thấy buồn bã khó tả, anh nắm chặt tay, gân xanh trên mu bàn tay hằn rõ.
Năm thứ hai, thầy hướng dẫn bảo anh đi thi IELTS, hơn nữa bắt anh phải thi trên 6.5, lúc đó anh không hiểu tại sao tự dưng lại bắt anh đi thi IELTS, thầy hướng dẫn nói bằng đó có thì tốt hơn, sau này muốn làm cho công ty nước ngoài thì chứng chỉ ấy sẽ có ích hơn bằng tiếng Anh cấp sáu trong nước nhưng chuyên ngành của anh là Thiết kế nội thất, có liên quan gì đến vào công ty nước ngoài đâu.
Về sau thành tích đã có 6.5, nhưng anh luôn để đó, không biết nên dùng làm gì. Đến mấy hôm trước nhận được thông báo đi du học của trường, anh mới biết thì ra trường đã tiến cử anh với Học viện Central Saint Martins của Anh, từ đó đến nay vẫn làm thủ tục còn anh là người trong cuộc mà lại không biết gì.
Tính khí thầy hướng dẫn anh rất kỳ quặc, thậm chí thời gian thi cũng không cho biết, nếu anh lắc đầu thì đổi người khác, nếu gật đầu thì đi chuẩn bị những thứ cần chuẩn bị. Còn Hoàng Đình là bên tài trợ cho anh đi du học thì sau này về nước, anh sẽ về thẳng Hoàng Đình. Hy vọng có thể trở thành nhà thiết kế hàng đầu của Hoàng Đình là ước mơ của anh. Vậy nên anh đã gật đầu không chút do dự, chuyện đó đã được quyết định.
Mấy hôm nay, thầy hướng dẫn cần gì thì anh đưa cái đó, bảo anh làm gì thì anh làm đó. Hôm qua chuyện này gần như cả trường đều biết, các bạn trong lớp đều hỏi anh, đều ngưỡng mộ anh tốt số nhưng trong lòng anh vẫn có gì đó không yên tâm. Hôm sau anh có thể lấy được hộ chiếu, rồi làm visa, làm xong thì có nghĩa là anh sẽ rời khỏi nơi này hai, ba năm, cũng có nghĩa là anh phải xa Tang Du rất lâu.
Chuyện ra nước ngoài, anh chưa nói mẹ biết, vốn dĩ định ngày mai về nhà một chuyến, bàn bạc chuyện này. Anh cứ suy nghĩ xem phải nói thế nào với Tang Du, hôm qua nghĩ cả buổi tối, quyết định nhất định hôm nay phải mở lời, kết quả cô lại không cho anh nói, còn đòi đánh anh một trận.
Quỷ thật, chuyện này tối qua anh mới quyết định, sao cô biết anh định nói gì.
Càng nghĩ anh càng tức, anh lao vào phòng cô, thấy cô vừa đấm đá cái gối, vừa mắng mỏ anh thì lửa giận lại bùng lên, anh mặc kệ sĩ diện, lớn tiếng nói với cô: “Tang Du, anh mặc kệ em có muốn nghe hay không, nhưng anh vẫn phải nói. Tang Du, chúng ta kết hôn đi”.
“Tang Du, chúng ta kết hôn đi”, câu nói đó làm Tang Du sững sờ hơn cả việc Thẩm Tiên Phi đi du học, nếu nói rằng chuyện anh đi du học là một quả bom, thì câu anh nói ban nãy chính là bom nguyên tử.
Ngừng đấm đá, cô quay sang đờ đẫn nhìn anh đứng ở cửa, hỏi lại vẻ không chắc chắn: “Lúc nãy anh nói gì?”.
“…” Thấy đôi mắt Tang Du lấp lánh niềm vui và xúc động, mặt Thẩm Tiên Phi thoáng nóng lên như có lửa đốt, câu nói đó không biết vì sao lại bật ra đột ngột đến vậy, mà lại không phải là câu anh muốn nói, “Thôi, nếu em thấy quá đường đột thì bỏ đi”.
“Bỏ cái đầu anh! Thẩm Tiên Phi đứng lại đó, hôm nay anh không nói rõ với em thì đừng mơ đến chuyện đi Anh. Cho dù anh lên máy bay rồi, em cũng sẽ kéo anh xuống!”, cô ném phắt chiếc gối đi, lao đến trước mặt anh, chụp lấy tay anh, khi lên tiếng thì giọng nói trở nên dịu dàng vô cùng: “A Phi, lúc nãy anh nói gì, nói lại em nghe!”.
Cổ họng động đậy, Thẩm Tiên Phi nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói: “Tang Du, chúng ta kết hôn đi”.
“Nói lại lần nữa.”
“Tang Du, chúng ta kết hôn đi”, lần thứ ba, Thẩm Tiên Phi gần như nghiến răng nói, “Chết tiệt, rốt cuộc em có đồng ý không?”.
Tang Du hét lên rồi chạy đến giường, chụp lấy gối đầu ném Thẩm Tiên Phi, quát to: “Con chim ngố chết tiệt, sắp đi rồi, chuyện lớn thế này anh không hề nhắc, mà lại nhảy ra nói với em muốn kết hôn hả?”.
Đón lấy gối đầu, Thẩm Tiên Phi cau mày, hỏi lại với vẻ mặt vô tội: “Nói gì thì cũng phải từng chuyện chứ, đương nhiên là cái gì quan trọng thì phải nói trước, chẳng lẽ em nghĩ chuyện đi du học quan trọng hơn kết hôn à?”.
“Đương nhiên là ra nước ngoài...”, Tang Du suýt nữa cắn vào lưỡi, đờ đẫn nhìn Thẩm Tiên Phi, thì ra cô đã hiểu lầm anh, thì ra trong mắt anh, kết hôn với cô mới là quan trọng nhất, cho dù đi du học cũng phải chắc chắn mọi thứ.
“Có đồng ý không?! Không đồng ý thì ít nhất phải đợi hai, ba năm nữa đấy”, ném gối trở lại giường, Thẩm Tiên Phi đến trước mặt cô, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, “Nhưng anh không muốn đợi hai, ba năm sau, vì em thực sự quá phiền phức, nếu anh không ở bên em, lỡ em làm phiền tên con trai nào khác thì anh nghĩ là không công bằng với xã hội này, thế nên trước khi đi, anh nhất định phải giải quyết chuyện này trước”.
Tang Du vốn đang chìm đắm trong hạnh phúc chưa định thần lại, nghe câu nói đó, cô chụp lấy gối, đập lia lịa vào người anh.
Rõ ràng là anh sợ sau khi xa nhau, cô bị người ta cướp mất mà cứ tỏ ra không có gì, cứ nói rằng cô phiền phức, nguy hại cho xã hội.
Lần này Thẩm Tiên Phi nhanh tay, chỉ cho gối đập vào người mấy cái rồi giật lấy, ôm chặt Tang Du rồi hôn cô thật mạnh.
/64
|