Thời gian đều đã từng phụ bạc chúng ta. Giây trước chúng ta còn ôm nhau ấp áp, giây sau đã trở thành người xa lạ. Em vẫn luôn chờ anh ở đó, chỉ có điều anh lại quên mình từng đến nơi đây…
***
Đèn đường sáng trưng chiếu khắp phố phường. Ánh sáng rực rỡ từ xe cộ, nhà cao tầng rọi ra đường vành đai 3. Trung tâm thương mại Yansha lóng lánh ánh sáng hắt lên cửa kính như những vì sao nhỏ bé sáng chiếu trên bầu trời.
Trang Noãn Thần trầm mặc lắng nghe tiếng nhạc suốt hai mươi phút qua. Bài hát cô đang nghe là một bài hát xưa mang đậm âm điệu đàn ukulele, nó có chút gì đó vừa nhẹ nhàng vừa đau thương. Cô thả hồn theo giai điệu bài hát, bay bổng như cánh diều xa xăm trên bầu trời. Cánh diều bay tới sân trường đại học với hoa lê tung bay khắp không gian. Và dưới tàng cây là một thanh niên mặc áo trắng cười dịu dàng với cô.
"Cô Trang?" Một giọng nói trầm thấp đầy nhẫn nại vang lên từ phía đối diện cô.
Cánh diều đang bay của cô đột nhiên bị người khác kéo lại. Đôi mắt Trang Noãn Thần thoáng ngây ra. Nhìn người đàn ông ngồi đối diện, cô chợt thấy chua xót vô cùng, cô cất giọng bình thản, "Xin lỗi. Anh Trình vừa nói gì?"
Trình Thiếu Tiên mỉm cười, mắt anh sáng ngời, "Cô Trang thích bài này à?"
"Tôi chỉ cảm thấy dễ nghe, chứ không nói thích." Trang Noãn Thần hời hợt đáp lời. Cô rút hộp phấn trang điểm, bật tấm kính nhỏ lên che khuất tầm mắt của anh.
Gương mặt cô trong gương lạ lẫm vô cùng. Nhưng nghĩ cũng phải thôi. Từ trước đến nay, phụ nữ trước và sau khi trang điểm đều như hai người khác nhau. Ví dụ như cô chẳng hạn. Lúc này, cô sau khi trang điểm "kỹ lưỡng" thì trở thành một chú mèo hoang quyến rũ. Cọ kẻ viền mắt làm đôi mắt cô dài và to hơn, mái tóc đen dài của cô được búi xinh xắn, nom cô như một người phụ nữ thành đạt. Khó trách khi Ngải Niệm nhìn cô, Ngải Niệm lại mắng cô "có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn".
"Núi Thái Sơn" trong miệng Ngải Niệm chính là Trình Thiếu Tiên - người đàn ông đang ngồi đối diện cô. Anh mặc áo sơ mi tay ngắn màu be, phối với quần tây tông tối, trông anh thoải mái vô cùng. Trình Thiếu Tiên ba mươi tuổi với tương lai xán lạn, hay nói cách khác anh là người đàn ông độc thân hoàn mỹ.
Tại phòng ăn tao nhã của nhà hàng, trong tình cảnh như thế này, một đôi nam nữ xa lạ ngồi mặt đối mặt thì chỉ có một khả năng duy nhất họ là đang coi mắt. Đúng vậy, ho đang coi mắt nhau! Trang Noãn Thần đau đầu với việc đi coi mắt vô cùng. Nhưng hôm nay, có một việc khiến cô hết sức khó hiểu. Diện mạo Trình Thiếu Tiên điển trai, khí chất ưu nhã vượt hẳn người thường, sao lại phải đi coi mắt?
Cô xoay gương sang hướng khác thì gặp ngay đôi mắt trừng to giận dữ của Ngải Niệm. Trang Noãn Thần không kìm được bật cười. Ngải Niệm tựa hồ rất sợ cô ế nên cả ngày luôn lo lắng chuyện hôn nhân của cô.
Ngải Niệm là bạn cùng phòng và cũng là bạn thân thời đại học của cô. Năm đó, Ngải Niệm là thủ khoa các môn khoa học xã hội trúng tuyển thẳng vào trường. Sau khi tốt nghiệp, Ngải Niệm không phát huy ngòi bút văn chương tài hoa của mình, mà trở thành bà mai giám sát Trang Noãn Thần đi coi mắt.
"Anh Trình thuộc chòm sao gì?" Trang Noãn Thần ra vẻ biếng nhác nhìn anh. Cô lấy một thỏi son, ngồi đánh ung dung. Không cần quay đầu nhìn, cô cũng cảm giác rõ ràng ánh mắt như đang giết người của Ngải Niệm.
Trình Thiếu Tiên không hổ là một người đàn ông lịch sự, anh mỉm cười ấm áp, "Xin lỗi em, tôi không biết nhiều về chòm sao."
"Sao cơ?" Trang Noãn Thần bỏ thỏi son xuống, cô nhíu mày, "Sinh nhật của anh là khi nào?"
"Mười lăm tháng bảy."
"Chòm sao Cự Giải." Trang Noãn Thần giả vờ kinh ngạc, cô trừng to mắt, nhướng người về trước, "Em thuộc chòm sao Bạch Dương, còn anh là Cự Giải, tính ra hai ta không hợp nhau.”
Trình Thiếu Tiên cười tươi, "Vì sao?"
Trang Noãn Thần nhún vai, cô lấy hộp thuốc từ giỏ xách, rút ra một điếu, "Chòm sao Bạch Dương là lửa, chòm sao Cự Giải là nước. Tục ngữ có câu 'Như nước với lửa'." Cô ngậm điếu thuốc vào miệng, cố tình hỏi anh, "Anh không ngại chứ?"
Trình Thiếu Tiên cười ôn hòa, "Em cứ tự nhiên đi.”
Trang Noãn Thần phát cáu với ưu điểm này của anh, tay cô cầm bật lửa run nhẹ. Cô chỉ muốn hù anh mà thôi. Gặp anh nửa tiếng, cô cố tình biến bản thân thành quỷ, cố tình đến trễ, cố tình không coi ai ra gì, bây giờ cô lại cố tình tỏ vẻ phong trần, nhưng anh vẫn điềm nhiên như không. Những chiêu dùng nãy giờ của cô đã dọa được biết bao người cô từng đi coi mắt, nhưng bây giờ nó lại vô ích với Trình Thiếu Tiên.
Trang Noãn Thần châm thuốc. Cô còn chưa kịp sặc khói thuốc thì một bàn tay đã bất ngờ giật lấy nó. Trang Noãn Thần sửng sốt. Cô nghĩ thầm ông trời đã phái thiên thần xuống cứu mình.
Nhưng nào ngờ, cô ngẩng đầu lại gặp ngay đôi mắt khó chịu của anh họ Nhan Minh!
"Quậy đủ chưa?" Nhan Minh ngồi cùng bàn với Ngải Niệm bước lại, anh ta nói đến quên cả sự hiện diện của Trình Thiếu Tiên: "Kêu em đi coi mắt là bảo em đi chết ư? Em không thích cũng phải giữ mặt mũi cho anh chứ." Anh ta lại nhìn Trình Thiếu Tiên, vẻ mặt tức giận bỗng bình thản như không, anh ta giải thích: "Thiếu Tiên, mình xin lỗi. Ngày thường em họ mình không phải như thế này."
Trang Noãn Thần thở dài. Cô chưa bao giờ thấy Nhan Minh nóng nảy như vậy, chắc chắn lần coi mắt này là ngụy trang. Cô dám đảm bảo anh họ có việc nhờ cậy Trình Thiếu Tiên nên mới xuống nước như vậy. Anh họ từng kể khi còn học đại học, anh họ và Trình Thiếu Tiên cùng chơi bóng rổ. Sau khi tốt nghiệp, Trình Thiếu Tiên ra nước ngoài, Nhan Minh thì khởi nghiệp kinh doanh khách sạn. Nhan Minh cố gắng phấn đấu vài năm thì khách sạn càng làm càng phát đạt, mở được thêm năm chi nhánh ở phía bắc thành phố và khu CBD sầm uất.
Tuy cô không quen Trình Thiếu Tiên nhưng cô biết tư chất của anh vượt trội hơn người. Chắc chắn Nhan Minh đang cố lấy lòng Trình Thiếu Tiên, nếu không anh họ đã chẳng để ý chuyện cưới xin của cô.
Trình Thiếu Tiên cười khoan dung, anh nói, "Không sao. Em cậu rất đáng yêu."
Đáng yêu?
Trang Noãn Thần nhìn anh bằng ánh mắt ngờ vực. Anh dựa vào đâu để nhận xét cô đáng yêu?
Nhan Minh hớn hở, anh ta cảm thấy chuyện này rất có triển vọng. Anh ta gọi một bồi bàn đang đứng gần đó, "Cậu, qua đây. Ly của khách cạn rượu, làm ăn như cậu mà được ư?" Anh ta phách lối ra vẻ ông chủ.
Bồi bàn mau chóng cầm chai rượu vang trên bàn, chậm rãi rót vào ly của hai cô và Trình Thiếu Tiên.
Trang Noãn Thần bất giác mê mẩn bàn tay của người bồi bàn. Ngón tay anh ta thon dài sạch sẽ, khớp xương ngay thẳng rõ ràng, sánh cùng chai rượu càng sáng bóng, động tác rót rượu của anh ta thong dong. Hơn thế nữa, cô gần như có thể thấy đường trí tuệ rõ nét dưới lòng bàn tay anh ta.
Âm nhạc du dương cùng hương rượu thơm ngát hòa quyện mùi xạ hương nam tính, mộc hương dịu nhẹ và vị cam thanh khiết, khiến cô không thể không chú ý. Cô vừa muốn ngẩng đầu, đã nghe Trình Thiếu Tiên ngồi đối diện lên tiếng, "Nhan Minh, khách sạn của cậu mời được bồi bàn xuất sắc thế này đúng là không đơn giản."
Câu này càng khiến Trang Noãn Thần muốn ngẩng đầu lên nhìn. Một người có thể được Trình Thiếu Tiên khen ngợi, chắc chắn không phải tầm thường. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt cô vừa thấy người bồi bàn liền đờ ra.
Mặc dù anh ta mặc đồng phục khách sạn, nhưng anh ta vẫn toát lên khí chất trầm tĩnh tao nhã.
Nghe Trình Thiếu Tiên nói vậy, người bồi bàn này chỉ nhếch miệng hờ hững, "Mời hai vị dùng." Giọng nói nam tính cực kỳ dễ nghe của anh ta cất lên.
Nhan Minh nở mặt nở mày, anh ta vội nói, "Đương nhiên rồi! Khách sạn mình yêu cầu rất cao!”
Trang Noãn Thần âm thầm sởn gai ốc. Cô nghĩ bụng nguyên một khách sạn này, chỉ được có mỗi anh bồi bàn điển trai này mà cũng bày đặt ra vẻ chảnh chọe.
Trình Thiếu Tiên dường như bị người bồi bàn này thu hút, anh ta nhàn nhã nhấp một hớp rượu vang, cười cười với Nhan Minh, "Mình chỉ sợ cậu không đủ khả năng giữ được một người bồi bàn tốt thế này.”
Nhan Minh sửng sốt, anh mím môi lúng túng. Anh ta đưa mắt quan sát người bồi bàn trước mắt. Vẻ mặt người bồi bàn trầm tĩnh, đôi mắt anh ta ôn hòa nhưng xa cách. Anh ta mặc đồng phục bồi bàn, nhìn có vẻ như hiền hòa nhưng ngầm giấu sự tinh anh khác người. Ở người bồi bàn này còn lóe lên sức hấp dẫn và cảm giác an toàn tuyệt đối. Con người này chắc chắn không đơn giản.
Nhưng…
Lợi hại thế nào cũng chỉ là một bồi bàn, phải không? Nhan Minh nhíu mày, "Cậu tên là gì?"
Anh ta điềm nhiên đáp, “Giang Mạc Viễn.”
"Giang Mạc Viễn?" Nhan Minh trầm tư giây lát, dường như không có ấn tượng gì với người bồi bàn này, nhưng anh ta không muốn bạn học cũ coi thường, anh ta hắng giọng, "Cố gắng làm việc cho tốt, tôi sẽ thăng chức tăng lương cho cậu."
Người bồi bàn hơi khom lưng, vẻ mặt vẫn trầm tĩnh như cũ, anh ta đặt chai rượu lên bàn rồi lui ra.
Trình Thiếu Tiên nhìn chằm chặp bóng lưng anh ta. Mãi mãi anh ta khuất bóng hẳn, anh vẫn không thu hồi tầm mắt. Đôi mắt Trình Thiếu Tiên ôn hòa thấp thoáng tự hỏi.
"Thiếu Tiên, hai người cứ tiếp tục trò chuyện. Tay nghề của đầu bếp hôm nay khá lắm. Mình đã kêu anh ta chuẩn bị món đặc biệt cho cậu." Nhan Minh thức thời tránh đi. Trước khi rời khỏi, Nhan Minh khều Trang Noãn Thần, dùng khẩu hình nhắc nhở cô “Phối hợp một chút!”.
Trang Noãn Thần bắt đắc dĩ, nhưng vướng Trình Thiếu Tiên tốt tính nên không thể bỏ đi. Cô đành trò chuyện qua loa với anh. Trình Thiếu Tiên là một người hết sức lịch sự, anh luôn dùng cách thức thông minh điều tiết bầu không khí, nhưng việc này càng khiến cô ngại ngùng.
"Chẳng hay cô Trang làm việc ở đâu?"
Trang Noãn Thần không khỏi chán chường cách dùng từ nho nhã của người này, cô đáp, "Truyền thông Đức Mã."
Trình Thiếu Tiên nhướng mày, "Truyền thông Đức Mã thuộc tập đoàn FA? Thì ra cô Trang làm về truyền thông. Nghề này cũng rất hay."
"Tôi phụ trách sắp xếp sự kiện mà thôi." Cô nói khẽ. Khi cô đang muốn xem giờ, thì điện thoại đặt trên bàn đột nhiên đổ chuông. Cô thở dài, nhưng nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, cô lại thảng thốt cầm ngay điện thoại.
Trình Thiếu Tiên ngồi đối diện dường như không để tâm đến việc này. Cô nhấn nút tắt, gửi nhanh một tin nhắn: Bây giờ không tiện nghe máy.
Trang Noãn Thần lại cất điện thoại vào trong, cô im lặng cầm ly rượu vang nhấp một hớp. Trình Thiếu Tiên buồn cười nhìn dáng dấp mất tự nhiên của cô, anh nói từ tốn, "Hình như bạn của em còn khẩn trương hơn cả em.”
Trang Noãn Thần vô thức ngoảnh đầu, Ngải Niệm ngồi gần đó ra vẻ như đang nhâm nhi thưởng thức trà. Nhưng thực tế đôi mắt Ngải Niệm lại như ra đa quét về phía cô. Trang Noãn Thần phì cười, cô nhún vai, "Tâm nguyện lớn nhất của Ngải Niệm là trông thấy em lấy được một người chồng tốt."
Trình Thiếu Tiên rướn mày, có lẽ anh không ngờ cô sẽ nói vậy, anh nhoẻn miệng cười, "Vậy em phải phối hợp tích cực. Chẳng hạn như tìm hiểu về tôi.”
Anh nói chuyện dứt khoát càng khiến cô bối rối. Trang Noãn Thần vừa muốn nói, điện thoại lại rung.
"Xin lỗi anh." Cô cười gượng, cầm điện thoại lên đọc tin nhắn: Tám giờ đêm mai, dự tiệc rượu ở Bàn Cổ Đại Quan, mặc váy dạ hội màu sáng.
Trang Noãn Thần sững người. Nhưng cô nhớ ngày mai là cuối tuần, cô hít sâu, vội hồi âm: Vâng.
Cô đặt điện thoại về chỗ cũ, cắn nhẹ môi, dồn hết tâm tư vào việc coi mắt.
Bữa cơm này đã kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ. Nhưng phần lớn thời gian đều là Trình Thiếu Tiên nói chuyện, còn Trang Noãn Thần ngồi nghe, thỉnh thoảng cô mới góp vài lời cho có.
Dùng bữa xong, Trình Thiếu Tiên lại nằng nặc đòi đưa cô về nhà.
Cô định lấy Ngải Niệm làm cớ, từ chối khéo léo. Nhưng không ngờ Ngải Niệm vừa nghe Trình Thiếu Tiên muốn đưa cô về liền hớn hở trốn trước, khiến Trang Noãn Thần vừa tức vừa buồn cười.
Đã hơn mười giờ nhưng thời tiết vẫn nóng oi ả như ban ngày. Xe từ phía bắc CBD băng qua cao tốc Kinh Thông, men theo con đường phụ đi vào một khu chung cư. Khác với cuộc sống đêm nơi thành phố, khu chung cư này vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng cũng có người về đêm đi ngang qua. Ve sầu đậu trên cây dương liễu kêu râm ran khắp nơi.
Trình Thiếu Tiên tắt máy xe, anh lướt mắt qua chung cư, rồi nhìn cô với vẻ hồ nghi, "Em ở đây?"
Trang Noãn Thần gật đầu.
Trang Noãn Thần đương nhiên nhìn thấy vẻ hoài nghi trong mắt anh, cô cười, "Em ở đây. Cám ơn anh đã đưa em về nhà. Nhờ anh mà tiết kiệm được thời gian đi tàu điện ngầm." Anh nghi hoặc là có lý do. Cô họ của Trang Noãn Thần giàu có, anh họ kinh doanh khách sạn phát đạt, nên mọi người đều cho rằng cô cũng khá giả. Có điều anh họ là anh họ, cô là cô, không hề liên quan đến nhau.
Thấy cô mở cửa xe, Trình Thiếu Tiên kéo cô lại, Trang Noãn Thần khó hiểu quay đầu nhìn anh, anh nở nụ cười, "Số điện thoại của cô là bao nhiêu?"
Cô thừ người vài giây, rồi nở nụ cười, "Anh họ em là người thế nào, em hiểu nhất. Anh Trình, chúng ta đều biết em và anh không cùng đẳng cấp. Có lẽ không trao đổi số điện thoại thì sẽ tốt hơn.”
"Nhưng tôi thấy em rất đáng yêu." Trình Thiếu Tiên đáp lời.
Trang Noãn Thần lúng túng, "Anh dựa vào đâu mà nói em đáng yêu?”
Trình Thiếu Tiên buông tay, anh nhìn thẳng vào mắt cô, mỉm cười, "Em thà làm mình xấu xí, cũng không muốn đi coi mắt. Như vậy chẳng lẽ không đáng yêu?”
Trang Noãn Thần vô thức cắn môi, cô cảm thấy bối rối, "Tạm... tạm biệt anh." Nói xong, cô liền vọt ra khỏi xe. Cô những tưởng mình cao tay, hóa ra anh đã biết tỏng từ lâu.
"Cô Trang..." Trình Thiếu Tiên hạ cửa sổ xuống, ánh trăng dìu dịu hắt bóng vào gương mặt anh.
Trang Noãn Thần dừng bước, nhìn anh.
Trình Thiếu Tiên không tiếp tục hỏi số điện thoại của cô, mắt anh lóe tia nghi hoặc, tựa hồ như anh không biết phải mở lời thế nào. Trang Noãn Thần đứng đợi hồi lâu thấy anh không lên tiếng, cô đành hỏi, "Anh Trình còn việc gì không?"
"Khách sạn của anh họ cô..." Anh nhíu mày, ngẫm nghĩ chốc lát, rồi nói tiếp, "Cô nhắc anh cô nên chú ý."
Trình Thiếu Tiên cau chặt mày, anh cất giọng đầy ngụ ý, "Có thể ai đó đang tìm cách thu mua khách sạn của anh cô.” Thái độ của anh nghiêm túc, khác hẳn dáng vẻ hài hước ban nãy.
Một cơn gió thổi lướt qua, Trang Noãn Thần bất giác lạnh run...
Hết Chương 1
***
Đèn đường sáng trưng chiếu khắp phố phường. Ánh sáng rực rỡ từ xe cộ, nhà cao tầng rọi ra đường vành đai 3. Trung tâm thương mại Yansha lóng lánh ánh sáng hắt lên cửa kính như những vì sao nhỏ bé sáng chiếu trên bầu trời.
Trang Noãn Thần trầm mặc lắng nghe tiếng nhạc suốt hai mươi phút qua. Bài hát cô đang nghe là một bài hát xưa mang đậm âm điệu đàn ukulele, nó có chút gì đó vừa nhẹ nhàng vừa đau thương. Cô thả hồn theo giai điệu bài hát, bay bổng như cánh diều xa xăm trên bầu trời. Cánh diều bay tới sân trường đại học với hoa lê tung bay khắp không gian. Và dưới tàng cây là một thanh niên mặc áo trắng cười dịu dàng với cô.
"Cô Trang?" Một giọng nói trầm thấp đầy nhẫn nại vang lên từ phía đối diện cô.
Cánh diều đang bay của cô đột nhiên bị người khác kéo lại. Đôi mắt Trang Noãn Thần thoáng ngây ra. Nhìn người đàn ông ngồi đối diện, cô chợt thấy chua xót vô cùng, cô cất giọng bình thản, "Xin lỗi. Anh Trình vừa nói gì?"
Trình Thiếu Tiên mỉm cười, mắt anh sáng ngời, "Cô Trang thích bài này à?"
"Tôi chỉ cảm thấy dễ nghe, chứ không nói thích." Trang Noãn Thần hời hợt đáp lời. Cô rút hộp phấn trang điểm, bật tấm kính nhỏ lên che khuất tầm mắt của anh.
Gương mặt cô trong gương lạ lẫm vô cùng. Nhưng nghĩ cũng phải thôi. Từ trước đến nay, phụ nữ trước và sau khi trang điểm đều như hai người khác nhau. Ví dụ như cô chẳng hạn. Lúc này, cô sau khi trang điểm "kỹ lưỡng" thì trở thành một chú mèo hoang quyến rũ. Cọ kẻ viền mắt làm đôi mắt cô dài và to hơn, mái tóc đen dài của cô được búi xinh xắn, nom cô như một người phụ nữ thành đạt. Khó trách khi Ngải Niệm nhìn cô, Ngải Niệm lại mắng cô "có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn".
"Núi Thái Sơn" trong miệng Ngải Niệm chính là Trình Thiếu Tiên - người đàn ông đang ngồi đối diện cô. Anh mặc áo sơ mi tay ngắn màu be, phối với quần tây tông tối, trông anh thoải mái vô cùng. Trình Thiếu Tiên ba mươi tuổi với tương lai xán lạn, hay nói cách khác anh là người đàn ông độc thân hoàn mỹ.
Tại phòng ăn tao nhã của nhà hàng, trong tình cảnh như thế này, một đôi nam nữ xa lạ ngồi mặt đối mặt thì chỉ có một khả năng duy nhất họ là đang coi mắt. Đúng vậy, ho đang coi mắt nhau! Trang Noãn Thần đau đầu với việc đi coi mắt vô cùng. Nhưng hôm nay, có một việc khiến cô hết sức khó hiểu. Diện mạo Trình Thiếu Tiên điển trai, khí chất ưu nhã vượt hẳn người thường, sao lại phải đi coi mắt?
Cô xoay gương sang hướng khác thì gặp ngay đôi mắt trừng to giận dữ của Ngải Niệm. Trang Noãn Thần không kìm được bật cười. Ngải Niệm tựa hồ rất sợ cô ế nên cả ngày luôn lo lắng chuyện hôn nhân của cô.
Ngải Niệm là bạn cùng phòng và cũng là bạn thân thời đại học của cô. Năm đó, Ngải Niệm là thủ khoa các môn khoa học xã hội trúng tuyển thẳng vào trường. Sau khi tốt nghiệp, Ngải Niệm không phát huy ngòi bút văn chương tài hoa của mình, mà trở thành bà mai giám sát Trang Noãn Thần đi coi mắt.
"Anh Trình thuộc chòm sao gì?" Trang Noãn Thần ra vẻ biếng nhác nhìn anh. Cô lấy một thỏi son, ngồi đánh ung dung. Không cần quay đầu nhìn, cô cũng cảm giác rõ ràng ánh mắt như đang giết người của Ngải Niệm.
Trình Thiếu Tiên không hổ là một người đàn ông lịch sự, anh mỉm cười ấm áp, "Xin lỗi em, tôi không biết nhiều về chòm sao."
"Sao cơ?" Trang Noãn Thần bỏ thỏi son xuống, cô nhíu mày, "Sinh nhật của anh là khi nào?"
"Mười lăm tháng bảy."
"Chòm sao Cự Giải." Trang Noãn Thần giả vờ kinh ngạc, cô trừng to mắt, nhướng người về trước, "Em thuộc chòm sao Bạch Dương, còn anh là Cự Giải, tính ra hai ta không hợp nhau.”
Trình Thiếu Tiên cười tươi, "Vì sao?"
Trang Noãn Thần nhún vai, cô lấy hộp thuốc từ giỏ xách, rút ra một điếu, "Chòm sao Bạch Dương là lửa, chòm sao Cự Giải là nước. Tục ngữ có câu 'Như nước với lửa'." Cô ngậm điếu thuốc vào miệng, cố tình hỏi anh, "Anh không ngại chứ?"
Trình Thiếu Tiên cười ôn hòa, "Em cứ tự nhiên đi.”
Trang Noãn Thần phát cáu với ưu điểm này của anh, tay cô cầm bật lửa run nhẹ. Cô chỉ muốn hù anh mà thôi. Gặp anh nửa tiếng, cô cố tình biến bản thân thành quỷ, cố tình đến trễ, cố tình không coi ai ra gì, bây giờ cô lại cố tình tỏ vẻ phong trần, nhưng anh vẫn điềm nhiên như không. Những chiêu dùng nãy giờ của cô đã dọa được biết bao người cô từng đi coi mắt, nhưng bây giờ nó lại vô ích với Trình Thiếu Tiên.
Trang Noãn Thần châm thuốc. Cô còn chưa kịp sặc khói thuốc thì một bàn tay đã bất ngờ giật lấy nó. Trang Noãn Thần sửng sốt. Cô nghĩ thầm ông trời đã phái thiên thần xuống cứu mình.
Nhưng nào ngờ, cô ngẩng đầu lại gặp ngay đôi mắt khó chịu của anh họ Nhan Minh!
"Quậy đủ chưa?" Nhan Minh ngồi cùng bàn với Ngải Niệm bước lại, anh ta nói đến quên cả sự hiện diện của Trình Thiếu Tiên: "Kêu em đi coi mắt là bảo em đi chết ư? Em không thích cũng phải giữ mặt mũi cho anh chứ." Anh ta lại nhìn Trình Thiếu Tiên, vẻ mặt tức giận bỗng bình thản như không, anh ta giải thích: "Thiếu Tiên, mình xin lỗi. Ngày thường em họ mình không phải như thế này."
Trang Noãn Thần thở dài. Cô chưa bao giờ thấy Nhan Minh nóng nảy như vậy, chắc chắn lần coi mắt này là ngụy trang. Cô dám đảm bảo anh họ có việc nhờ cậy Trình Thiếu Tiên nên mới xuống nước như vậy. Anh họ từng kể khi còn học đại học, anh họ và Trình Thiếu Tiên cùng chơi bóng rổ. Sau khi tốt nghiệp, Trình Thiếu Tiên ra nước ngoài, Nhan Minh thì khởi nghiệp kinh doanh khách sạn. Nhan Minh cố gắng phấn đấu vài năm thì khách sạn càng làm càng phát đạt, mở được thêm năm chi nhánh ở phía bắc thành phố và khu CBD sầm uất.
Tuy cô không quen Trình Thiếu Tiên nhưng cô biết tư chất của anh vượt trội hơn người. Chắc chắn Nhan Minh đang cố lấy lòng Trình Thiếu Tiên, nếu không anh họ đã chẳng để ý chuyện cưới xin của cô.
Trình Thiếu Tiên cười khoan dung, anh nói, "Không sao. Em cậu rất đáng yêu."
Đáng yêu?
Trang Noãn Thần nhìn anh bằng ánh mắt ngờ vực. Anh dựa vào đâu để nhận xét cô đáng yêu?
Nhan Minh hớn hở, anh ta cảm thấy chuyện này rất có triển vọng. Anh ta gọi một bồi bàn đang đứng gần đó, "Cậu, qua đây. Ly của khách cạn rượu, làm ăn như cậu mà được ư?" Anh ta phách lối ra vẻ ông chủ.
Bồi bàn mau chóng cầm chai rượu vang trên bàn, chậm rãi rót vào ly của hai cô và Trình Thiếu Tiên.
Trang Noãn Thần bất giác mê mẩn bàn tay của người bồi bàn. Ngón tay anh ta thon dài sạch sẽ, khớp xương ngay thẳng rõ ràng, sánh cùng chai rượu càng sáng bóng, động tác rót rượu của anh ta thong dong. Hơn thế nữa, cô gần như có thể thấy đường trí tuệ rõ nét dưới lòng bàn tay anh ta.
Âm nhạc du dương cùng hương rượu thơm ngát hòa quyện mùi xạ hương nam tính, mộc hương dịu nhẹ và vị cam thanh khiết, khiến cô không thể không chú ý. Cô vừa muốn ngẩng đầu, đã nghe Trình Thiếu Tiên ngồi đối diện lên tiếng, "Nhan Minh, khách sạn của cậu mời được bồi bàn xuất sắc thế này đúng là không đơn giản."
Câu này càng khiến Trang Noãn Thần muốn ngẩng đầu lên nhìn. Một người có thể được Trình Thiếu Tiên khen ngợi, chắc chắn không phải tầm thường. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt cô vừa thấy người bồi bàn liền đờ ra.
Mặc dù anh ta mặc đồng phục khách sạn, nhưng anh ta vẫn toát lên khí chất trầm tĩnh tao nhã.
Nghe Trình Thiếu Tiên nói vậy, người bồi bàn này chỉ nhếch miệng hờ hững, "Mời hai vị dùng." Giọng nói nam tính cực kỳ dễ nghe của anh ta cất lên.
Nhan Minh nở mặt nở mày, anh ta vội nói, "Đương nhiên rồi! Khách sạn mình yêu cầu rất cao!”
Trang Noãn Thần âm thầm sởn gai ốc. Cô nghĩ bụng nguyên một khách sạn này, chỉ được có mỗi anh bồi bàn điển trai này mà cũng bày đặt ra vẻ chảnh chọe.
Trình Thiếu Tiên dường như bị người bồi bàn này thu hút, anh ta nhàn nhã nhấp một hớp rượu vang, cười cười với Nhan Minh, "Mình chỉ sợ cậu không đủ khả năng giữ được một người bồi bàn tốt thế này.”
Nhan Minh sửng sốt, anh mím môi lúng túng. Anh ta đưa mắt quan sát người bồi bàn trước mắt. Vẻ mặt người bồi bàn trầm tĩnh, đôi mắt anh ta ôn hòa nhưng xa cách. Anh ta mặc đồng phục bồi bàn, nhìn có vẻ như hiền hòa nhưng ngầm giấu sự tinh anh khác người. Ở người bồi bàn này còn lóe lên sức hấp dẫn và cảm giác an toàn tuyệt đối. Con người này chắc chắn không đơn giản.
Nhưng…
Lợi hại thế nào cũng chỉ là một bồi bàn, phải không? Nhan Minh nhíu mày, "Cậu tên là gì?"
Anh ta điềm nhiên đáp, “Giang Mạc Viễn.”
"Giang Mạc Viễn?" Nhan Minh trầm tư giây lát, dường như không có ấn tượng gì với người bồi bàn này, nhưng anh ta không muốn bạn học cũ coi thường, anh ta hắng giọng, "Cố gắng làm việc cho tốt, tôi sẽ thăng chức tăng lương cho cậu."
Người bồi bàn hơi khom lưng, vẻ mặt vẫn trầm tĩnh như cũ, anh ta đặt chai rượu lên bàn rồi lui ra.
Trình Thiếu Tiên nhìn chằm chặp bóng lưng anh ta. Mãi mãi anh ta khuất bóng hẳn, anh vẫn không thu hồi tầm mắt. Đôi mắt Trình Thiếu Tiên ôn hòa thấp thoáng tự hỏi.
"Thiếu Tiên, hai người cứ tiếp tục trò chuyện. Tay nghề của đầu bếp hôm nay khá lắm. Mình đã kêu anh ta chuẩn bị món đặc biệt cho cậu." Nhan Minh thức thời tránh đi. Trước khi rời khỏi, Nhan Minh khều Trang Noãn Thần, dùng khẩu hình nhắc nhở cô “Phối hợp một chút!”.
Trang Noãn Thần bắt đắc dĩ, nhưng vướng Trình Thiếu Tiên tốt tính nên không thể bỏ đi. Cô đành trò chuyện qua loa với anh. Trình Thiếu Tiên là một người hết sức lịch sự, anh luôn dùng cách thức thông minh điều tiết bầu không khí, nhưng việc này càng khiến cô ngại ngùng.
"Chẳng hay cô Trang làm việc ở đâu?"
Trang Noãn Thần không khỏi chán chường cách dùng từ nho nhã của người này, cô đáp, "Truyền thông Đức Mã."
Trình Thiếu Tiên nhướng mày, "Truyền thông Đức Mã thuộc tập đoàn FA? Thì ra cô Trang làm về truyền thông. Nghề này cũng rất hay."
"Tôi phụ trách sắp xếp sự kiện mà thôi." Cô nói khẽ. Khi cô đang muốn xem giờ, thì điện thoại đặt trên bàn đột nhiên đổ chuông. Cô thở dài, nhưng nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, cô lại thảng thốt cầm ngay điện thoại.
Trình Thiếu Tiên ngồi đối diện dường như không để tâm đến việc này. Cô nhấn nút tắt, gửi nhanh một tin nhắn: Bây giờ không tiện nghe máy.
Trang Noãn Thần lại cất điện thoại vào trong, cô im lặng cầm ly rượu vang nhấp một hớp. Trình Thiếu Tiên buồn cười nhìn dáng dấp mất tự nhiên của cô, anh nói từ tốn, "Hình như bạn của em còn khẩn trương hơn cả em.”
Trang Noãn Thần vô thức ngoảnh đầu, Ngải Niệm ngồi gần đó ra vẻ như đang nhâm nhi thưởng thức trà. Nhưng thực tế đôi mắt Ngải Niệm lại như ra đa quét về phía cô. Trang Noãn Thần phì cười, cô nhún vai, "Tâm nguyện lớn nhất của Ngải Niệm là trông thấy em lấy được một người chồng tốt."
Trình Thiếu Tiên rướn mày, có lẽ anh không ngờ cô sẽ nói vậy, anh nhoẻn miệng cười, "Vậy em phải phối hợp tích cực. Chẳng hạn như tìm hiểu về tôi.”
Anh nói chuyện dứt khoát càng khiến cô bối rối. Trang Noãn Thần vừa muốn nói, điện thoại lại rung.
"Xin lỗi anh." Cô cười gượng, cầm điện thoại lên đọc tin nhắn: Tám giờ đêm mai, dự tiệc rượu ở Bàn Cổ Đại Quan, mặc váy dạ hội màu sáng.
Trang Noãn Thần sững người. Nhưng cô nhớ ngày mai là cuối tuần, cô hít sâu, vội hồi âm: Vâng.
Cô đặt điện thoại về chỗ cũ, cắn nhẹ môi, dồn hết tâm tư vào việc coi mắt.
Bữa cơm này đã kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ. Nhưng phần lớn thời gian đều là Trình Thiếu Tiên nói chuyện, còn Trang Noãn Thần ngồi nghe, thỉnh thoảng cô mới góp vài lời cho có.
Dùng bữa xong, Trình Thiếu Tiên lại nằng nặc đòi đưa cô về nhà.
Cô định lấy Ngải Niệm làm cớ, từ chối khéo léo. Nhưng không ngờ Ngải Niệm vừa nghe Trình Thiếu Tiên muốn đưa cô về liền hớn hở trốn trước, khiến Trang Noãn Thần vừa tức vừa buồn cười.
Đã hơn mười giờ nhưng thời tiết vẫn nóng oi ả như ban ngày. Xe từ phía bắc CBD băng qua cao tốc Kinh Thông, men theo con đường phụ đi vào một khu chung cư. Khác với cuộc sống đêm nơi thành phố, khu chung cư này vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng cũng có người về đêm đi ngang qua. Ve sầu đậu trên cây dương liễu kêu râm ran khắp nơi.
Trình Thiếu Tiên tắt máy xe, anh lướt mắt qua chung cư, rồi nhìn cô với vẻ hồ nghi, "Em ở đây?"
Trang Noãn Thần gật đầu.
Trang Noãn Thần đương nhiên nhìn thấy vẻ hoài nghi trong mắt anh, cô cười, "Em ở đây. Cám ơn anh đã đưa em về nhà. Nhờ anh mà tiết kiệm được thời gian đi tàu điện ngầm." Anh nghi hoặc là có lý do. Cô họ của Trang Noãn Thần giàu có, anh họ kinh doanh khách sạn phát đạt, nên mọi người đều cho rằng cô cũng khá giả. Có điều anh họ là anh họ, cô là cô, không hề liên quan đến nhau.
Thấy cô mở cửa xe, Trình Thiếu Tiên kéo cô lại, Trang Noãn Thần khó hiểu quay đầu nhìn anh, anh nở nụ cười, "Số điện thoại của cô là bao nhiêu?"
Cô thừ người vài giây, rồi nở nụ cười, "Anh họ em là người thế nào, em hiểu nhất. Anh Trình, chúng ta đều biết em và anh không cùng đẳng cấp. Có lẽ không trao đổi số điện thoại thì sẽ tốt hơn.”
"Nhưng tôi thấy em rất đáng yêu." Trình Thiếu Tiên đáp lời.
Trang Noãn Thần lúng túng, "Anh dựa vào đâu mà nói em đáng yêu?”
Trình Thiếu Tiên buông tay, anh nhìn thẳng vào mắt cô, mỉm cười, "Em thà làm mình xấu xí, cũng không muốn đi coi mắt. Như vậy chẳng lẽ không đáng yêu?”
Trang Noãn Thần vô thức cắn môi, cô cảm thấy bối rối, "Tạm... tạm biệt anh." Nói xong, cô liền vọt ra khỏi xe. Cô những tưởng mình cao tay, hóa ra anh đã biết tỏng từ lâu.
"Cô Trang..." Trình Thiếu Tiên hạ cửa sổ xuống, ánh trăng dìu dịu hắt bóng vào gương mặt anh.
Trang Noãn Thần dừng bước, nhìn anh.
Trình Thiếu Tiên không tiếp tục hỏi số điện thoại của cô, mắt anh lóe tia nghi hoặc, tựa hồ như anh không biết phải mở lời thế nào. Trang Noãn Thần đứng đợi hồi lâu thấy anh không lên tiếng, cô đành hỏi, "Anh Trình còn việc gì không?"
"Khách sạn của anh họ cô..." Anh nhíu mày, ngẫm nghĩ chốc lát, rồi nói tiếp, "Cô nhắc anh cô nên chú ý."
Trình Thiếu Tiên cau chặt mày, anh cất giọng đầy ngụ ý, "Có thể ai đó đang tìm cách thu mua khách sạn của anh cô.” Thái độ của anh nghiêm túc, khác hẳn dáng vẻ hài hước ban nãy.
Một cơn gió thổi lướt qua, Trang Noãn Thần bất giác lạnh run...
Hết Chương 1
/18
|