Ngày thứ bảy oi ả với thời tiết nắng nóng hơn ba mươi sáu độ. Đường phố vắng vẻ, thưa thớt người qua lại. Thỉnh thoảng lại có vài chiếc xe chậm rãi đi ngang qua. Trong một căn phòng nhỏ có máy điều hòa chạy hết công suất, Trang Noãn Thần đang nhìn một đôi tình nhân trẻ cãi nhau dưới lầu qua cửa kính. Người con trai đang dỗ dành cô gái, nhưng cô gái lại không để ý, ôm mặt khóc nức nở.
"Ngải Niệm, hôm nay không được. Mình bận rồi." Trang Noãn Thần vừa nói chuyện điện thoại vừa thở dài, cô ước ao nhìn hai gương mặt ngây ngô bên dưới.
"Sao lại bận? Noãn Thần, cậu kỳ lạ lắm đấy nhé. Cả năm nay cậu bị gì vậy? Cứ cuối tuần là bận? Cậu tăng ca hả?" Giọng nói của Ngải Niệm khá bất mãn.
"Cô Trang..."
Trang Noãn Thần vừa muốn mở miệng giải thích thì nhân viên bán hàng đã gọi cô. Cô ta giơ một chiếc váy dạ hội cho cô xem, cô vội nói với Ngải Niệm, "Xin lỗi cậu. Ngày mai mình gặp rồi nói chuyện sau nhé! Còn tối nay thì mình bận rồi."
"Chẳng lẽ anh chàng đẹp trai tối qua hẹn cậu?”
"Cậu đừng nói linh tinh. Mình có việc thật mà. Mình cúp máy trước, mình đang bận." Trang Noãn Thần sợ Ngải Niệm lải nhải, cô lật đật cúp máy.
Nhân viên bán hàng nở nụ cười, "Cô Trang, cô xem váy này được không? Da cô trắng, mặc váy này rất đẹp."
Trang Noãn Thần cầm lấy. Chiếc váy nhân viên bán hàng đưa có màu hồng nude dài tới mắt cá chân, chất vải mềm mịn. Trang Noãn Thần thích vô cùng, cô gật đầu, "Để tôi thử cái này."
Vài phút sau, Trang Noãn Thần từ phòng thử đồ đi ra, nhân viên bán hàng chờ bên ngoài chợt cất giọng tán thưởng, "Cô Trang, váy dạ hội này hợp rất hợp với cô."
Cô đi chân không đến trước gương, ngắm nhìn bản thân. Trang Noãn Thần ở phản chiếu qua gương nom khá xa lạ. Cô gái trong gương tuy không trang điểm, nhưng làn da trắng mịn, hàng mi dài cong vút, mái tóc đen dài xõa ngang vai. Cô xoay người, làn tóc dài óng mượt phủ xuống xương quai xanh. Chiếc váy dạ hội cô đang mặc là dáng váy dài không dây, voan nhiều lớp, cổ áo khoét sâu tôn vòng ngực căng tròn và chân váy xẻ cao. Chiếc váy này càng làm cô sang trọng nhưng vẫn tao nhã.
Cô khó tin xoa xoa mặt mình. Suốt một năm qua, không biết bao lần nhìn dáng dấp xinh xắn của bản thân tựa hồ cô đã quen với nó. Thế nên bây giờ trông thấy mặt mộc của mình, cô cảm thấy lạ lẫm vô cùng.
"Tiếc là không có nhà thiết kế ở đây. Nếu không nhà thiết kế sẽ khen không ngớt." Nhân viên bán hàng nói.
Trang Noãn Thần bình thản, cô cất giọng nhẹ nhàng, "Tôi lấy váy này. Thanh toán bằng thẻ như mọi khi." Nói xong, cô rút một tấm thẻ tín dụng khỏi bóp.
"Vâng ạ. Cô chờ một chút." Nhân viên bán hàng nhận thẻ, cô ta lật đật đi tính tiền. Cô ta rất thích tính cách hào phóng của Trang Noãn Thần. Lần nào, cô đến đây mua đồ cũng chi tiêu rất rộng rãi. Cô không hề hỏi giá cả, chỉ cảm thấy hợp là thanh toán ngay. Nhân viên bán hàng luôn thắc mắc nghề nghiệp của cô.
Trang Noãn Thần rời khỏi cửa hàng. Cô xem giờ lại thấy lúc này đã là buổi chiều. Cô còn phải đến thẩm mỹ viện trang điểm cho kịp nên mặc kệ bụng đói, cô bắt taxi đi ngay.
Nhìn hộp đồ tinh tế bên cạnh, Trang Noãn Thần mới sực nhớ tin nhắn nhận được tối qua. Người đó nhắc cô phải mặc váy dạ hội màu sáng. Trang Noãn Thần cắn môi trầm tư, màu hồng nude... hình như cũng là màu sáng? Mà thôi, cô đã mua xong rồi, chẳng lẽ bây giờ lại đi mua cái khác? Vả lại mặc gì chẳng được, đối phương đâu quan tâm đến việc ăn mặc của cô.
***
Bảy giờ rưỡi tối, một chiếc xe MPV sang trọng chạy vào chung cư, đón Trang Noãn Thần đi. Đối phương sắp xếp giờ rất chặt chẽ, dựa theo chặng đường xe đang đi, tới nơi vừa đúng tám giờ.
Trung tâm bơi lội quốc gia Bắc Kinh dưới màn đêm tựa như viên ngọc của đại dương sâu thẳm. Xe đi ngang qua sân vận động tổ chim, rồi quẹo vào phạm vi của Bàn Cổ Đại Quan. Quần thể kiến trúc hình rồng hiện ra bao phủ Trang Noãn Thần. Bàn Cổ Đại Quan là một công trình do kiến trúc sư hàng đầu thế giới thiết kế, một nơi thể hiện sự giàu có và đẳng cấp.
Trang Noãn Thần bước theo sau một người đàn ông mặc comple chỉnh tề. Người đàn ông này không hề xa lạ với cô. Suốt hơn một năm qua, anh ta luôn tới đón cô đi khắp mọi nơi, có điều lúc nào anh cũng chỉ nói đúng một câu…
"Cô Trang! Mời cô chờ tôi bên ngoài. Tôi đi vào báo với anh Giang." Đây là câu nói nhàm chán mà anh ta đã lặp đi lặp lại hơn một năm qua với cô.
Trang Noãn Thần gật đầu, đợi anh ta bước vào phòng tiếp khách.
Không lâu sau, anh ta đã đi ra, "Cô vào được rồi.”
"Cám ơn anh." Cô hít một hơi sâu, đi từng bước vào trong.
Sự xuất hiện của Trang Noãn Thần khiến cánh đàn ông đang trò chuyện bên trong bỗng im bặt. Ánh mắt của họ đổ dồn về cô, nhưng cô không quan tâm. Cô cố gắng trấn tĩnh, cong môi cười với người đàn ông toát lên vẻ trầm tĩnh đang ngồi trên ghế sô pha đen gần đó.
Sau lưng người đàn ông đó là quang cảnh rực rỡ của thành phố về đêm. Ánh đèn sáng chói ban đêm vẫn không bì kịp vẻ hấp dẫn của anh ta. Anh ta mặc áo sơ mi đen cắt may thủ công sang trọng, phối với quần tay màu tối thẳng thớm. Anh ta đang ngồi bắt chéo chân, nhàn nhã khoát tay lên thành ghế sô pha, áo comple đặt sang một bên, đường nét gương mặt anh ta điển trai và hết sức cuốn hút.
Trông thấy Trang Noãn Thần, anh ta buông tách trà, chìa tay ra với cô.
Ánh mắt anh ta ôn hòa nhưng xa cách, gương mặt anh ta hiền hòa nhưng ẩn chứa sự lạnh lùng. Một năm qua cô đã quá quen đôi mắt này. Có điều cô không quên được cảnh tượng chấn động tối qua ở khách sạn của anh họ cô! Nếu không phải nhớ kỹ đôi mắt và cái tên anh ta, nhất định cô sẽ cho rằng người bồi bàn tối qua chỉ là một người có tướng mạo giống hệt.
Đồng phục bồi bàn hiển nhiên không phù hợp với người đàn ông này. Người đàn ông của đêm nay mới chính là người đàn ông mà cô gặp gỡ mọi khi. Anh ta thắt cravat sang trọng, phối kèm kẹp cravat tinh tế, măng sét lóe sáng theo từng cử chỉ của anh ta.
Trang Noãn Thần đặt tay vào lòng bàn tay anh ta, cô bất giác run bắn. Anh ta siết lại, những ngón tay thon dài trắng muốt bao trọn tay cô. Anh ta cười ấm áp, kéo cô ngồi xuống cạnh mình. Anh ta tự nhiên ôm vai cô. Động tác của anh ta thân thiết thành thạo, giống hệt mọi lần gặp nhau trong một năm qua. Hương thơm trên người anh ta rất dễ chịu. Một mùi xạ hương nam tính xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt, tựa như tấm lưới mỏng bao trùm cô. Không biết do anh ta ôm cô quá chặt hay do nhiệt độ trong phòng thấp, mà khi anh ta ôm eo cô, cô lại rùng mình.
Động tác nhẹ nhàng của cô nhưng không tránh thoát ánh mắt anh ta, giọng nói đàn ông trầm ấm vang lên, "Em lạnh?" Trang Noãn Thần thẫn thờ, ngơ ngác nhìn anh ta. Cảnh này đập vào mắt người ngoài lại có vẻ như anh ta đang quan tâm cô.
Trang Noãn Thần gật đầu.
Cứ coi là vậy đi.
Anh ta lấy áo comple bên cạnh, choàng lên bờ vai trần của cô, rồi anh ta dịu dàng cài tay mình vào tay cô.
"Anh Giang quả là chung tình. Lần nào gặp mặt cũng có cô Trang đi theo." Một giọng nói sang sảng pha lẫn ý cười truyền đến.
"Đúng đấy! Hai người sắp có tin vui, phải không?" Một người khác cũng hùa theo, "Anh Giang, đến lúc đó đừng quên báo chúng tôi biết."
Trang Noãn Thần tươi cười, cô không nói tiếng nào. Những trường hợp thế này chưa tới phiên cô lên tiếng, thì đã có người khác mở miệng giải vây.
Quả nhiên, người đàn ông ngồi cạnh cô bật cười, anh ta ôm eo cô chặt hơn, nhìn một người trong số đó, anh ta nói, "Hứa tổng, có câu nói thế này, làm ăn cần nhiều, phụ nữ cần ít, vậy mới không rước phiền phức vào mình."
Tất cả mọi người đều phì cười, có người còn xen vào tán thưởng anh ta. Trang Noãn Thần cũng nở nụ cười.
Có phụ nữ ngồi đây nên mấy người trong phòng nói đủ truyện trên trời dưới đất, chỉ duy nhất không nhắc tới việc kinh doanh. Người đàn ông bên cạnh cô không nói nhiều, anh ta chỉ mỉm cười, lắng nghe người khác nói. Anh ta thường nắm tay cô chơi đùa. Mặc dù như vậy, cô vẫn cảm nhận rõ tầm quan trọng của anh ta trong giới kinh doanh. Anh ta thỉnh thoảng mới góp một hai câu, nhưng vô tình khiến người khác thu lại bản tính tự cao của mình.
Trang Noãn Thần không có hứng thú với đề tài mà họ đang bàn tán, điều duy nhất cô thấy hứng thú là người đàn ông ngồi cạnh bên. Suốt buổi, cô đều thân thiết tựa vào người anh ta. Từ góc nhìn của cô, cô có thể thấy rõ ngũ quan góc cạnh, lông mày, mũi, miệng, cằm và hầu kết của anh ta. Cô buộc phải thừa nhận đường nét khuôn mặt anh ta rất hoàn mỹ và quyến rũ, khiến cô càng nhìn càng si mê. Rốt cuộc anh ta là ai?
Gặp gỡ anh ta hơn một năm, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này. Cô nắm rõ cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi, cái gì nên biết cái gì không nên biết. Thế nhưng từ tối hôm qua đến giờ, cô cảm thấy khó hiểu vô cùng. Nếu anh ta có địa vị cao trong giới kinh doanh, tại sao lại xuất hiện ở khách sạn của anh họ cô? Người đàn ông này còn nói tên anh ta là Giang Mạc Viễn cho anh họ cô nghe. Đúng vậy, anh ta tên Giang Mạc Viễn. Điện thoại của cô cũng lưu tên này, nhưng ngoài cái tên ra thì cô chẳng biết thêm gì nữa.
Có lẽ phát hiện ánh mắt quá mức "quan tâm" tỏa ra từ Trang Noãn Thần, Giang Mạc Viễn cúi đầu, vừa lúc đối diện với đôi mắt dò xét của cô. Trang Noãn Thần phát hoảng, muốn né tránh nhưng đã muộn màng. Đôi mắt anh sâu thẳm khiến cô say đắm...
Cô quen thuộc mùi hương của Giang Mạc Viễn, nhưng xa lạ ánh mắt chăm chú của anh. Giang Mạc Viễn mỉm cười, anh ta cúi thấp đầu, đặt nụ hôn lên trán cô…
Trong nháy mắt, bờ môi đàn ông hạ xuống, người ngoài nhìn vào cảm thấy mờ ám, nhưng Trang Noãn Thần lại hốt hoảng và khó hiểu. Khi nhìn vào đôi mắt sâu hun hút của Giang Mạc Viễn, cô chợt vỡ lẽ. Mọi thứ đều do cô sơ suất, cô bỗng quên mất tất cả chỉ là diễn kịch mà thôi.
Cô cụp mắt che giấu nỗi xấu hổ, người đàn ông bên cạnh cô lại cười, anh ta nhếch môi cho phù hợp với bầu không khí xung quanh. Mọi người trêu ghẹo họ. Nhưng Giang Mạc Viễn chỉ cười lấy lệ, còn Trang Noãn Thần tỏ vẻ e ấp tựa vào người anh.
Bồi bàn gõ cửa rồi bước vào. Anh ta kính cẩn báo mọi người biết tiệc đã bắt đầu.
Trang Noãn Thần khoát tay Giang Mạc Viễn đi vào phòng tiệc, thu hút biết bao ánh nhìn của mọi người.
Sự xuất hiện của Giang Mạc Viễn cướp hết tất cả tầm nhìn của mọi người dự tiệc, riêng Trang Noãn Thần còn cảm nhận thêm ánh mắt oán hận, không cam lòng từ những người đẹp xung quanh. Cô đã quen với kiểu nhìn lom lom này kể từ lần đầu tiên cô đi dự tiệc với Giang Mạc Viễn. Ngày hôm nay của một năm sau, cô đã vô cảm với nó.
Cô kéo chặt cánh tay Giang Mạc Viễn, cô biết anh thích động tác này.
Quả nhiên, Giang Mạc Viễn quay đầu nhìn cô. Anh vỗ nhẹ tay cô, gương mặt anh chan chứa tình cảm khiến lòng cô lâng lâng ngọt ngào. Nhờ vậy, cô và anh đã thành công dập tắt ánh mắt bắn ra từ những người đẹp đó.
Mỗi bữa tiệc không chỉ đơn giản là một lần gặp gỡ.
Trang Noãn Thần luôn theo cạnh Giang Mạc Viễn, vài thương nhân cũng không dám chen ngang bắt chuyện với anh. Anh cần bàn bạc chuyện hợp tác kinh doanh nên cô viện cớ tới nơi khác nghỉ ngơi.
Bóng đêm rực rỡ bao phủ lên Bàn Cổ Đại Quan. Cô cầm một ly rượu vang từ bồi bàn đi đến chỗ khác. Ngoài cửa sổ là cảnh đêm tráng lệ của thành phố, trong phòng là cảnh tiệc rượu xa hoa, Trang Noãn Thần nhấp một hớp rượu, ngoảnh đầu nhìn người đàn ông đứng gần đó. Trông thấy dáng vẻ trò chuyện vui vẻ của anh với nhiều thương nhân, cô biết anh rất thành thạo với kiểu xã giao này.
Người đàn ông tên Giang Mạc Viễn này vô tình xuất hiện trong cuộc đời cô. Nói theo điều khoản quy ước giữa hai bên, thì quan hệ giữa anh và cô chỉ là… Tình nhân dự tiệc!
Một năm trước, Trang Noãn Thần cần tiền nên lên mạng đăng tin tìm việc làm bán thời gian. Cô có kha khá kinh nghiệm trong việc tổ chức sự kiện nên cô tìm những việc tương tự như vậy. Sau khi đăng tin, cô nhận được vài cuộc gọi, nhưng đều là những người trung gian chuyên lừa tiền.
Về sau, có một cuộc điện thoại chủ động tìm cô. Đối phương nói chuyện rất nghiêm túc, Trang Noãn Thần cũng đồng ý gặp mặt. Gặp cô lúc đó là một người đàn ông trẻ tuổi, ăn vận chỉnh tề, hỏi cô có đồng ý cùng đi dự tiệc hay không.
Trang Noãn Thần không hiểu cái gì gọi là cùng đi dự tiệc. Người đàn ông đó kiên nhẫn giải thích, còn Trang Noãn Thần ngồi im lắng nghe. Công việc này yêu cầu cô xuất hiện với thân phận tình nhân bên cạnh người thuê cô, cùng tham dự mọi loại tiệc tùng xã giao.
Cô nhớ khi ấy mình rất thảng thốt. Cô không ngờ thời buổi này mà vẫn có người bỏ tiền ra mướn tình nhân. Người đàn ông đó chỉ cười cười, "Ông chủ của tôi không thích bị người khác làm phiền."
Trang Noãn Thần suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu, nhưng cũng nêu ra yêu cầu của bản thân... Cô và anh ta chỉ là chủ và nhân viên, chỉ giả vờ là tình nhân trước mặt người ngoài, cùng dự tiệc cùng phụ họa anh ta xã giao, nhưng không lên giường!
Người đàn ông đó bật cười, anh ta nói, "Cô yên tâm. Ông chủ của tôi sẽ không hành xử quá đáng với cô. Anh ấy chỉ cần cô làm tình nhân dự tiệc mà thôi."
Bắt đầu từ ngày đó, ngoài công việc chính thức, Trang Noãn Thần còn làm thêm việc này. Lần đầu tiên trông thấy Giang Mạc Viễn, cô đột nhiên nghĩ... Người đàn ông này điên ư? Đẹp trai như anh ta mà phải tốn tiền mướn người đi dự tiệc chung?
Lần đầu gặp Giang Mạc Viễn, Trang Noãn Thần trang điểm rất đậm. Làm tình nhân dự tiệc đương nhiên cô phải trang điểm nổi bật, sao có thể giống với cách nhẹ nhàng tự nhiên khi đi phỏng vấn? Tuy là việc làm bán thời gian nhưng đối phương trả lương rất hậu hĩnh, vì thế cô phải cố gắng làm thật tốt.
Cô không ngờ Giang Mạc Viễn lại trẻ tuổi, không già như cô tưởng tượng. Nhìn dáng vẻ của anh chỉ khpảng hơn ba mươi tuổi. Anh là điển hình của mẫu đàn ông thành công, anh ngồi đối diện cô, nói nhàn nhạt, "Từ hôm nay trở đi, em phải nhớ số điện thoại của tôi. Khi nào cần em có mặt, tôi sẽ báo em biết."
Một câu nói vạch rõ quan hệ của anh và cô đến tận ngày hôm nay.
Hơn một năm qua, cô luôn tuân thủ chặt chẽ bổn phận tình nhân dự tiệc của mình. Cô không tò mò cuộc sống và công việc của anh. Trước mặt người khác, cô và anh quấn quýt yêu thương, nhưng sau lưng họ, cô và anh chỉ là người xa lạ, xa lạ đến mức chỉ biết tên họ và số điện thoại của nhau.
Giang Mạc Viễn là chính nhân quân tử. Một năm qua, anh chưa từng đưa ra yêu cầu quá đáng, điều này loại bỏ hoàn toàn nỗi lo của Trang Noãn Thần. Nhưng ở cạnh anh lâu như vậy, cô cũng hiểu nguyên nhân khiến anh mướn tình nhân. Diện mạo của anh thu hút không biết bao phụ nữ muốn bổ nhào về anh, vì vậy cô giống như lá chắn che chở cho anh.
Người đàn ông không muốn vì phụ nữ mà chuốc phiền phức tuyệt đối là người đàn ông thông minh. Giang Mạc Viễn chính là như thế.
Sau này Trang Noãn Thần mới biết, người hẹn gặp cô trước đó là trợ lý Châu Niên của Giang Mạc Viễn.
Ở thành phố này, cô chỉ có hai người bạn thân là Ngải Niệm và Hạ Lữ. Cô và hai người bạn ấy chưa bao giờ giấu nhau chuyện gì, nhưng duy nhất việc làm tình nhân dự tiệc là cô ngậm miệng không kể. Bốn chữ tình nhân dự tiệc sẽ khiến người khác mơ màng, dù cô và Giang Mạc Viễn chỉ đơn giản là quan hệ giữa người làm thuê và ông chủ.
Không khí của buổi tiệc êm ả hài hòa. Cho đến khi thức ăn được dọn lên, tiếng đàn violin xung quanh đổi thành làn điệu Hawaii thanh thoát. Trang Noãn Thần ngồi cạnh Giang Mạc Viễn, điệu nhạc này vừa vặn vang lên, tay cô bất giác phát run.
Tiếng nhạc này phát ra từ đàn ghi ta bốn dây.
Điệu nhạc chuyển từ thanh thoát sang trầm lắng, mọi người trên bàn tiệc trò chuyện vui vẻ. Nhưng đầu óc Trang Noãn Thần lại trống rỗng. Mỗi tiết tấu rung lên từ đàn ghi ta bốn dây đều như hạt mưa nhỏ chảy vào lòng cô, nhắc cô hoài niệm về thời học trò đã qua của mình.
"Đây là âm thanh gì? Nghe hay thật đó."
"Cậu quê mùa quá, ngay cả đàn ukulele mà cậu cũng không biết?"
"Cái gì mà đàn ukulele? Chẳng phải nó cũng là đàn ghi ta à?"
"Đồ ngốc! Cậu không biết thì đừng nói linh tinh. Bình thường chúng ta hay thấy là đàn ghi ta sáu dây, còn đàn này chỉ có bốn dây, có nguồn gốc từ Hawaii."
"Có khó đàn không?"
"Không khó. Nhưng cậu thì chắc chẳng đàn được đâu."
"Còn lâu mới tin! Cố Mặc, nếu mình đàn được ca khúc của Hawaii bằng đàn ukulele thì cậu tính sao?"
"Vậy cậu muốn thế nào?"
"Ừm... Nếu mình đàn được, cậu phải làm bạn trai của mình ngay."
Bờ vai cô bỗng nhiên ấm áp, dòng hồi tưởng của cô bị cắt đứt trong nháy mắt, Trang Noãn Thần sực nhận ra mình đang chìm vào hồi ức. Cô xoay đầu, đối diện với đôi mắt thấp thoáng ý cười của Giang Mạc Viễn.
"Em sao vậy? Đồ ăn không hợp?" Anh thân thiết choàng tay qua vai cô, bàn tay anh to lớn sưởi ấm cho bờ vai lạnh lẽo của cô.
Đôi mắt khắc sâu trong trí nhớ và đôi mắt đang ngóng nhìn cô ở hiện thực chồng chất lên nhau. Cô lắc đầu, đè nén nỗi đau phảng phất trong tim, cô nhếch miệng đáp lời anh, "Em không sao. Đồ ăn rất ngon."
Giang Mạc Viễn nhìn cô chăm chú, tựa như muốn đọc hiểu nguyên nhân làm cô mơ màng. Trang Noãn Thần bối rối, cô nói, "Xin lỗi. Em muốn đi toilet."
Anh gật đầu đồng ý. Cô nâng nhẹ tà váy đi về phía toilet.
Làn điệu Hawaii diễn tấu theo đàn ukulele lan tràn khắp mọi ngõ ngách của nơi tổ chức tiệc. Dù đóng cửa phòng toilet, Trang Noãn Thần vẫn nghe thấy âm thanh mềm mại, réo rắc pha lẫn bi thương.
Cô bước đến trước gương, ngắm nghía khuôn mặt tái nhợt của mình. Đôi mắt cô hiện vẻ bi ai không cách nào che giấu. Cô ở trong gương trang điểm xinh xắn, nhưng không tài nào giấu kín nỗi tuyệt vọng và cô đơn.
Cố Mặc…
Cái tên này đã chôn sâu trong lòng cô suốt sáu năm qua. Mỗi một lời nói, mỗi một hình ảnh về anh đều chân thật, chân thật đến mức bóp nghẹt cô. Ngày ấy, cô bạo dạn biết bao, cô can đảm theo đuổi bạn học nam, vì người đó cô luyện tập đàn ukulele. Nhưng còn chưa tập tành thành công thì người đó đã trở thành bạn trai của cô...
Về sau…
Tình yêu của anh và cô giống như thiên thần và cá heo. Thiên thần sẽ không biết bơi, và cá heo sẽ không biết bay...
Trang Noãn Thần đau đớn nghẹn ngào, cô vô thức bịt kín lỗ tai, loạng choạng chạy khỏi toilet. Cô tủi thân ngồi xổm xuống một góc hành lang. Đôi khi tươi đẹp cũng là một kiểu tàn nhẫn, cũng như âm nhạc lúc này, nó hệt như dây thừng trói chặt cô.
Dạ dày cô quặn đau. Cô chống tay đứng dậy nhưng cơn đau khiến cô không gắng gượng nổi.
Trái tim cô đau đớn vô bờ theo từng điệu nhạc vang lên ngoài kia
Mãi đến khi…
Một bàn tay đàn ông vươn tới trước mặt cô...
Bầu trời bên ngoài cũng không đen láy bằng đôi mắt của người đàn ông này. Vầng sáng nhàn nhạt tỏa ra từ cửa kính chiếu vào một bên má, làm gương mặt anh ta thoắt sáng thoắt tối, vóc dáng anh ta cao lớn bao trùm lên cô. Anh ta như một vị thần hộ mệnh mang đến cảm giác an toàn và thư thái cho cô.
Trang Noãn Thần ngây ra nhìn anh ta, gương mặt cô vẫn ướt sũng nước mắt.
Giang Mạc Viễn lặng lẽ xuất hiện trước mặt cô. Người đàn ông trong hồi ức khác hẳn người đàn ông chân thật lúc này.
Giang Mạc Viễn hồ nghi, nhưng anh không thúc giục cô. Anh nhẫn nại chìa tay với cô. Anh lướt mắt qua gò má Trang Noãn Thần, rồi nhìn thấy nước mắt vương trên hàng mi cô, anh hơi chau mày.
Trang Noãn Thần định thần, cô sực nhớ mình đang làm việc. Cô vội vàng đứng dậy, dợm mở miệng xin lỗi anh, thì dạ dày của cô đau quặn thắt, ngay cả tim cô cũng đau nhói.
Trang Noãn Thần nghẹt thở chống tay trên tường. Nỗi lòng bi thương không tên và cơn đau từ cơ thể vượt quá khả năng chịu đựng của cô.
Cô biết ngay khoảnh khắc tiếng đàn ukulele cất lên, cô rất muốn gặp Cố Mặc, rất muốn gặp anh...
Giang Mạc Viễn luôn đứng cạnh cô. Nhìn Trang Noãn Thần tự đứng dậy, anh thu tay về, rồi lại thấy cô cau mày, anh vội vàng kéo cô vào lòng. Anh trông thấy khuôn mặt cô trắng bợt, hàng mi dài đẫm nước mắt, nhưng vẫn quật cường không khóc.
"Em khó chịu?" Giang Mạc Viễn dìu Trang Noãn Thần, quan sát vẻ mặt của cô.
"Em..." Trang Noãn Thần mím môi. Cảm giác đau đớn và khó thở buộc cô phải thỏa hiệp. Âm thanh từ đàn uklulele làm cô muốn trốn tránh, cô ngước đầu nhìn đôi mắt vừa xa lạ vừa thân quen, cô nói, "Dẫn em đi khỏi đây..." Dứt lời, cô cảm thấy cơ thể mình rơi vào vòm ngực ấm áp. Mọi thứ đều trở nên tối sầm, cô không còn biết gì nữa.
Hết Chương 2
"Ngải Niệm, hôm nay không được. Mình bận rồi." Trang Noãn Thần vừa nói chuyện điện thoại vừa thở dài, cô ước ao nhìn hai gương mặt ngây ngô bên dưới.
"Sao lại bận? Noãn Thần, cậu kỳ lạ lắm đấy nhé. Cả năm nay cậu bị gì vậy? Cứ cuối tuần là bận? Cậu tăng ca hả?" Giọng nói của Ngải Niệm khá bất mãn.
"Cô Trang..."
Trang Noãn Thần vừa muốn mở miệng giải thích thì nhân viên bán hàng đã gọi cô. Cô ta giơ một chiếc váy dạ hội cho cô xem, cô vội nói với Ngải Niệm, "Xin lỗi cậu. Ngày mai mình gặp rồi nói chuyện sau nhé! Còn tối nay thì mình bận rồi."
"Chẳng lẽ anh chàng đẹp trai tối qua hẹn cậu?”
"Cậu đừng nói linh tinh. Mình có việc thật mà. Mình cúp máy trước, mình đang bận." Trang Noãn Thần sợ Ngải Niệm lải nhải, cô lật đật cúp máy.
Nhân viên bán hàng nở nụ cười, "Cô Trang, cô xem váy này được không? Da cô trắng, mặc váy này rất đẹp."
Trang Noãn Thần cầm lấy. Chiếc váy nhân viên bán hàng đưa có màu hồng nude dài tới mắt cá chân, chất vải mềm mịn. Trang Noãn Thần thích vô cùng, cô gật đầu, "Để tôi thử cái này."
Vài phút sau, Trang Noãn Thần từ phòng thử đồ đi ra, nhân viên bán hàng chờ bên ngoài chợt cất giọng tán thưởng, "Cô Trang, váy dạ hội này hợp rất hợp với cô."
Cô đi chân không đến trước gương, ngắm nhìn bản thân. Trang Noãn Thần ở phản chiếu qua gương nom khá xa lạ. Cô gái trong gương tuy không trang điểm, nhưng làn da trắng mịn, hàng mi dài cong vút, mái tóc đen dài xõa ngang vai. Cô xoay người, làn tóc dài óng mượt phủ xuống xương quai xanh. Chiếc váy dạ hội cô đang mặc là dáng váy dài không dây, voan nhiều lớp, cổ áo khoét sâu tôn vòng ngực căng tròn và chân váy xẻ cao. Chiếc váy này càng làm cô sang trọng nhưng vẫn tao nhã.
Cô khó tin xoa xoa mặt mình. Suốt một năm qua, không biết bao lần nhìn dáng dấp xinh xắn của bản thân tựa hồ cô đã quen với nó. Thế nên bây giờ trông thấy mặt mộc của mình, cô cảm thấy lạ lẫm vô cùng.
"Tiếc là không có nhà thiết kế ở đây. Nếu không nhà thiết kế sẽ khen không ngớt." Nhân viên bán hàng nói.
Trang Noãn Thần bình thản, cô cất giọng nhẹ nhàng, "Tôi lấy váy này. Thanh toán bằng thẻ như mọi khi." Nói xong, cô rút một tấm thẻ tín dụng khỏi bóp.
"Vâng ạ. Cô chờ một chút." Nhân viên bán hàng nhận thẻ, cô ta lật đật đi tính tiền. Cô ta rất thích tính cách hào phóng của Trang Noãn Thần. Lần nào, cô đến đây mua đồ cũng chi tiêu rất rộng rãi. Cô không hề hỏi giá cả, chỉ cảm thấy hợp là thanh toán ngay. Nhân viên bán hàng luôn thắc mắc nghề nghiệp của cô.
Trang Noãn Thần rời khỏi cửa hàng. Cô xem giờ lại thấy lúc này đã là buổi chiều. Cô còn phải đến thẩm mỹ viện trang điểm cho kịp nên mặc kệ bụng đói, cô bắt taxi đi ngay.
Nhìn hộp đồ tinh tế bên cạnh, Trang Noãn Thần mới sực nhớ tin nhắn nhận được tối qua. Người đó nhắc cô phải mặc váy dạ hội màu sáng. Trang Noãn Thần cắn môi trầm tư, màu hồng nude... hình như cũng là màu sáng? Mà thôi, cô đã mua xong rồi, chẳng lẽ bây giờ lại đi mua cái khác? Vả lại mặc gì chẳng được, đối phương đâu quan tâm đến việc ăn mặc của cô.
***
Bảy giờ rưỡi tối, một chiếc xe MPV sang trọng chạy vào chung cư, đón Trang Noãn Thần đi. Đối phương sắp xếp giờ rất chặt chẽ, dựa theo chặng đường xe đang đi, tới nơi vừa đúng tám giờ.
Trung tâm bơi lội quốc gia Bắc Kinh dưới màn đêm tựa như viên ngọc của đại dương sâu thẳm. Xe đi ngang qua sân vận động tổ chim, rồi quẹo vào phạm vi của Bàn Cổ Đại Quan. Quần thể kiến trúc hình rồng hiện ra bao phủ Trang Noãn Thần. Bàn Cổ Đại Quan là một công trình do kiến trúc sư hàng đầu thế giới thiết kế, một nơi thể hiện sự giàu có và đẳng cấp.
Trang Noãn Thần bước theo sau một người đàn ông mặc comple chỉnh tề. Người đàn ông này không hề xa lạ với cô. Suốt hơn một năm qua, anh ta luôn tới đón cô đi khắp mọi nơi, có điều lúc nào anh cũng chỉ nói đúng một câu…
"Cô Trang! Mời cô chờ tôi bên ngoài. Tôi đi vào báo với anh Giang." Đây là câu nói nhàm chán mà anh ta đã lặp đi lặp lại hơn một năm qua với cô.
Trang Noãn Thần gật đầu, đợi anh ta bước vào phòng tiếp khách.
Không lâu sau, anh ta đã đi ra, "Cô vào được rồi.”
"Cám ơn anh." Cô hít một hơi sâu, đi từng bước vào trong.
Sự xuất hiện của Trang Noãn Thần khiến cánh đàn ông đang trò chuyện bên trong bỗng im bặt. Ánh mắt của họ đổ dồn về cô, nhưng cô không quan tâm. Cô cố gắng trấn tĩnh, cong môi cười với người đàn ông toát lên vẻ trầm tĩnh đang ngồi trên ghế sô pha đen gần đó.
Sau lưng người đàn ông đó là quang cảnh rực rỡ của thành phố về đêm. Ánh đèn sáng chói ban đêm vẫn không bì kịp vẻ hấp dẫn của anh ta. Anh ta mặc áo sơ mi đen cắt may thủ công sang trọng, phối với quần tay màu tối thẳng thớm. Anh ta đang ngồi bắt chéo chân, nhàn nhã khoát tay lên thành ghế sô pha, áo comple đặt sang một bên, đường nét gương mặt anh ta điển trai và hết sức cuốn hút.
Trông thấy Trang Noãn Thần, anh ta buông tách trà, chìa tay ra với cô.
Ánh mắt anh ta ôn hòa nhưng xa cách, gương mặt anh ta hiền hòa nhưng ẩn chứa sự lạnh lùng. Một năm qua cô đã quá quen đôi mắt này. Có điều cô không quên được cảnh tượng chấn động tối qua ở khách sạn của anh họ cô! Nếu không phải nhớ kỹ đôi mắt và cái tên anh ta, nhất định cô sẽ cho rằng người bồi bàn tối qua chỉ là một người có tướng mạo giống hệt.
Đồng phục bồi bàn hiển nhiên không phù hợp với người đàn ông này. Người đàn ông của đêm nay mới chính là người đàn ông mà cô gặp gỡ mọi khi. Anh ta thắt cravat sang trọng, phối kèm kẹp cravat tinh tế, măng sét lóe sáng theo từng cử chỉ của anh ta.
Trang Noãn Thần đặt tay vào lòng bàn tay anh ta, cô bất giác run bắn. Anh ta siết lại, những ngón tay thon dài trắng muốt bao trọn tay cô. Anh ta cười ấm áp, kéo cô ngồi xuống cạnh mình. Anh ta tự nhiên ôm vai cô. Động tác của anh ta thân thiết thành thạo, giống hệt mọi lần gặp nhau trong một năm qua. Hương thơm trên người anh ta rất dễ chịu. Một mùi xạ hương nam tính xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt, tựa như tấm lưới mỏng bao trùm cô. Không biết do anh ta ôm cô quá chặt hay do nhiệt độ trong phòng thấp, mà khi anh ta ôm eo cô, cô lại rùng mình.
Động tác nhẹ nhàng của cô nhưng không tránh thoát ánh mắt anh ta, giọng nói đàn ông trầm ấm vang lên, "Em lạnh?" Trang Noãn Thần thẫn thờ, ngơ ngác nhìn anh ta. Cảnh này đập vào mắt người ngoài lại có vẻ như anh ta đang quan tâm cô.
Trang Noãn Thần gật đầu.
Cứ coi là vậy đi.
Anh ta lấy áo comple bên cạnh, choàng lên bờ vai trần của cô, rồi anh ta dịu dàng cài tay mình vào tay cô.
"Anh Giang quả là chung tình. Lần nào gặp mặt cũng có cô Trang đi theo." Một giọng nói sang sảng pha lẫn ý cười truyền đến.
"Đúng đấy! Hai người sắp có tin vui, phải không?" Một người khác cũng hùa theo, "Anh Giang, đến lúc đó đừng quên báo chúng tôi biết."
Trang Noãn Thần tươi cười, cô không nói tiếng nào. Những trường hợp thế này chưa tới phiên cô lên tiếng, thì đã có người khác mở miệng giải vây.
Quả nhiên, người đàn ông ngồi cạnh cô bật cười, anh ta ôm eo cô chặt hơn, nhìn một người trong số đó, anh ta nói, "Hứa tổng, có câu nói thế này, làm ăn cần nhiều, phụ nữ cần ít, vậy mới không rước phiền phức vào mình."
Tất cả mọi người đều phì cười, có người còn xen vào tán thưởng anh ta. Trang Noãn Thần cũng nở nụ cười.
Có phụ nữ ngồi đây nên mấy người trong phòng nói đủ truyện trên trời dưới đất, chỉ duy nhất không nhắc tới việc kinh doanh. Người đàn ông bên cạnh cô không nói nhiều, anh ta chỉ mỉm cười, lắng nghe người khác nói. Anh ta thường nắm tay cô chơi đùa. Mặc dù như vậy, cô vẫn cảm nhận rõ tầm quan trọng của anh ta trong giới kinh doanh. Anh ta thỉnh thoảng mới góp một hai câu, nhưng vô tình khiến người khác thu lại bản tính tự cao của mình.
Trang Noãn Thần không có hứng thú với đề tài mà họ đang bàn tán, điều duy nhất cô thấy hứng thú là người đàn ông ngồi cạnh bên. Suốt buổi, cô đều thân thiết tựa vào người anh ta. Từ góc nhìn của cô, cô có thể thấy rõ ngũ quan góc cạnh, lông mày, mũi, miệng, cằm và hầu kết của anh ta. Cô buộc phải thừa nhận đường nét khuôn mặt anh ta rất hoàn mỹ và quyến rũ, khiến cô càng nhìn càng si mê. Rốt cuộc anh ta là ai?
Gặp gỡ anh ta hơn một năm, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này. Cô nắm rõ cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi, cái gì nên biết cái gì không nên biết. Thế nhưng từ tối hôm qua đến giờ, cô cảm thấy khó hiểu vô cùng. Nếu anh ta có địa vị cao trong giới kinh doanh, tại sao lại xuất hiện ở khách sạn của anh họ cô? Người đàn ông này còn nói tên anh ta là Giang Mạc Viễn cho anh họ cô nghe. Đúng vậy, anh ta tên Giang Mạc Viễn. Điện thoại của cô cũng lưu tên này, nhưng ngoài cái tên ra thì cô chẳng biết thêm gì nữa.
Có lẽ phát hiện ánh mắt quá mức "quan tâm" tỏa ra từ Trang Noãn Thần, Giang Mạc Viễn cúi đầu, vừa lúc đối diện với đôi mắt dò xét của cô. Trang Noãn Thần phát hoảng, muốn né tránh nhưng đã muộn màng. Đôi mắt anh sâu thẳm khiến cô say đắm...
Cô quen thuộc mùi hương của Giang Mạc Viễn, nhưng xa lạ ánh mắt chăm chú của anh. Giang Mạc Viễn mỉm cười, anh ta cúi thấp đầu, đặt nụ hôn lên trán cô…
Trong nháy mắt, bờ môi đàn ông hạ xuống, người ngoài nhìn vào cảm thấy mờ ám, nhưng Trang Noãn Thần lại hốt hoảng và khó hiểu. Khi nhìn vào đôi mắt sâu hun hút của Giang Mạc Viễn, cô chợt vỡ lẽ. Mọi thứ đều do cô sơ suất, cô bỗng quên mất tất cả chỉ là diễn kịch mà thôi.
Cô cụp mắt che giấu nỗi xấu hổ, người đàn ông bên cạnh cô lại cười, anh ta nhếch môi cho phù hợp với bầu không khí xung quanh. Mọi người trêu ghẹo họ. Nhưng Giang Mạc Viễn chỉ cười lấy lệ, còn Trang Noãn Thần tỏ vẻ e ấp tựa vào người anh.
Bồi bàn gõ cửa rồi bước vào. Anh ta kính cẩn báo mọi người biết tiệc đã bắt đầu.
Trang Noãn Thần khoát tay Giang Mạc Viễn đi vào phòng tiệc, thu hút biết bao ánh nhìn của mọi người.
Sự xuất hiện của Giang Mạc Viễn cướp hết tất cả tầm nhìn của mọi người dự tiệc, riêng Trang Noãn Thần còn cảm nhận thêm ánh mắt oán hận, không cam lòng từ những người đẹp xung quanh. Cô đã quen với kiểu nhìn lom lom này kể từ lần đầu tiên cô đi dự tiệc với Giang Mạc Viễn. Ngày hôm nay của một năm sau, cô đã vô cảm với nó.
Cô kéo chặt cánh tay Giang Mạc Viễn, cô biết anh thích động tác này.
Quả nhiên, Giang Mạc Viễn quay đầu nhìn cô. Anh vỗ nhẹ tay cô, gương mặt anh chan chứa tình cảm khiến lòng cô lâng lâng ngọt ngào. Nhờ vậy, cô và anh đã thành công dập tắt ánh mắt bắn ra từ những người đẹp đó.
Mỗi bữa tiệc không chỉ đơn giản là một lần gặp gỡ.
Trang Noãn Thần luôn theo cạnh Giang Mạc Viễn, vài thương nhân cũng không dám chen ngang bắt chuyện với anh. Anh cần bàn bạc chuyện hợp tác kinh doanh nên cô viện cớ tới nơi khác nghỉ ngơi.
Bóng đêm rực rỡ bao phủ lên Bàn Cổ Đại Quan. Cô cầm một ly rượu vang từ bồi bàn đi đến chỗ khác. Ngoài cửa sổ là cảnh đêm tráng lệ của thành phố, trong phòng là cảnh tiệc rượu xa hoa, Trang Noãn Thần nhấp một hớp rượu, ngoảnh đầu nhìn người đàn ông đứng gần đó. Trông thấy dáng vẻ trò chuyện vui vẻ của anh với nhiều thương nhân, cô biết anh rất thành thạo với kiểu xã giao này.
Người đàn ông tên Giang Mạc Viễn này vô tình xuất hiện trong cuộc đời cô. Nói theo điều khoản quy ước giữa hai bên, thì quan hệ giữa anh và cô chỉ là… Tình nhân dự tiệc!
Một năm trước, Trang Noãn Thần cần tiền nên lên mạng đăng tin tìm việc làm bán thời gian. Cô có kha khá kinh nghiệm trong việc tổ chức sự kiện nên cô tìm những việc tương tự như vậy. Sau khi đăng tin, cô nhận được vài cuộc gọi, nhưng đều là những người trung gian chuyên lừa tiền.
Về sau, có một cuộc điện thoại chủ động tìm cô. Đối phương nói chuyện rất nghiêm túc, Trang Noãn Thần cũng đồng ý gặp mặt. Gặp cô lúc đó là một người đàn ông trẻ tuổi, ăn vận chỉnh tề, hỏi cô có đồng ý cùng đi dự tiệc hay không.
Trang Noãn Thần không hiểu cái gì gọi là cùng đi dự tiệc. Người đàn ông đó kiên nhẫn giải thích, còn Trang Noãn Thần ngồi im lắng nghe. Công việc này yêu cầu cô xuất hiện với thân phận tình nhân bên cạnh người thuê cô, cùng tham dự mọi loại tiệc tùng xã giao.
Cô nhớ khi ấy mình rất thảng thốt. Cô không ngờ thời buổi này mà vẫn có người bỏ tiền ra mướn tình nhân. Người đàn ông đó chỉ cười cười, "Ông chủ của tôi không thích bị người khác làm phiền."
Trang Noãn Thần suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu, nhưng cũng nêu ra yêu cầu của bản thân... Cô và anh ta chỉ là chủ và nhân viên, chỉ giả vờ là tình nhân trước mặt người ngoài, cùng dự tiệc cùng phụ họa anh ta xã giao, nhưng không lên giường!
Người đàn ông đó bật cười, anh ta nói, "Cô yên tâm. Ông chủ của tôi sẽ không hành xử quá đáng với cô. Anh ấy chỉ cần cô làm tình nhân dự tiệc mà thôi."
Bắt đầu từ ngày đó, ngoài công việc chính thức, Trang Noãn Thần còn làm thêm việc này. Lần đầu tiên trông thấy Giang Mạc Viễn, cô đột nhiên nghĩ... Người đàn ông này điên ư? Đẹp trai như anh ta mà phải tốn tiền mướn người đi dự tiệc chung?
Lần đầu gặp Giang Mạc Viễn, Trang Noãn Thần trang điểm rất đậm. Làm tình nhân dự tiệc đương nhiên cô phải trang điểm nổi bật, sao có thể giống với cách nhẹ nhàng tự nhiên khi đi phỏng vấn? Tuy là việc làm bán thời gian nhưng đối phương trả lương rất hậu hĩnh, vì thế cô phải cố gắng làm thật tốt.
Cô không ngờ Giang Mạc Viễn lại trẻ tuổi, không già như cô tưởng tượng. Nhìn dáng vẻ của anh chỉ khpảng hơn ba mươi tuổi. Anh là điển hình của mẫu đàn ông thành công, anh ngồi đối diện cô, nói nhàn nhạt, "Từ hôm nay trở đi, em phải nhớ số điện thoại của tôi. Khi nào cần em có mặt, tôi sẽ báo em biết."
Một câu nói vạch rõ quan hệ của anh và cô đến tận ngày hôm nay.
Hơn một năm qua, cô luôn tuân thủ chặt chẽ bổn phận tình nhân dự tiệc của mình. Cô không tò mò cuộc sống và công việc của anh. Trước mặt người khác, cô và anh quấn quýt yêu thương, nhưng sau lưng họ, cô và anh chỉ là người xa lạ, xa lạ đến mức chỉ biết tên họ và số điện thoại của nhau.
Giang Mạc Viễn là chính nhân quân tử. Một năm qua, anh chưa từng đưa ra yêu cầu quá đáng, điều này loại bỏ hoàn toàn nỗi lo của Trang Noãn Thần. Nhưng ở cạnh anh lâu như vậy, cô cũng hiểu nguyên nhân khiến anh mướn tình nhân. Diện mạo của anh thu hút không biết bao phụ nữ muốn bổ nhào về anh, vì vậy cô giống như lá chắn che chở cho anh.
Người đàn ông không muốn vì phụ nữ mà chuốc phiền phức tuyệt đối là người đàn ông thông minh. Giang Mạc Viễn chính là như thế.
Sau này Trang Noãn Thần mới biết, người hẹn gặp cô trước đó là trợ lý Châu Niên của Giang Mạc Viễn.
Ở thành phố này, cô chỉ có hai người bạn thân là Ngải Niệm và Hạ Lữ. Cô và hai người bạn ấy chưa bao giờ giấu nhau chuyện gì, nhưng duy nhất việc làm tình nhân dự tiệc là cô ngậm miệng không kể. Bốn chữ tình nhân dự tiệc sẽ khiến người khác mơ màng, dù cô và Giang Mạc Viễn chỉ đơn giản là quan hệ giữa người làm thuê và ông chủ.
Không khí của buổi tiệc êm ả hài hòa. Cho đến khi thức ăn được dọn lên, tiếng đàn violin xung quanh đổi thành làn điệu Hawaii thanh thoát. Trang Noãn Thần ngồi cạnh Giang Mạc Viễn, điệu nhạc này vừa vặn vang lên, tay cô bất giác phát run.
Tiếng nhạc này phát ra từ đàn ghi ta bốn dây.
Điệu nhạc chuyển từ thanh thoát sang trầm lắng, mọi người trên bàn tiệc trò chuyện vui vẻ. Nhưng đầu óc Trang Noãn Thần lại trống rỗng. Mỗi tiết tấu rung lên từ đàn ghi ta bốn dây đều như hạt mưa nhỏ chảy vào lòng cô, nhắc cô hoài niệm về thời học trò đã qua của mình.
"Đây là âm thanh gì? Nghe hay thật đó."
"Cậu quê mùa quá, ngay cả đàn ukulele mà cậu cũng không biết?"
"Cái gì mà đàn ukulele? Chẳng phải nó cũng là đàn ghi ta à?"
"Đồ ngốc! Cậu không biết thì đừng nói linh tinh. Bình thường chúng ta hay thấy là đàn ghi ta sáu dây, còn đàn này chỉ có bốn dây, có nguồn gốc từ Hawaii."
"Có khó đàn không?"
"Không khó. Nhưng cậu thì chắc chẳng đàn được đâu."
"Còn lâu mới tin! Cố Mặc, nếu mình đàn được ca khúc của Hawaii bằng đàn ukulele thì cậu tính sao?"
"Vậy cậu muốn thế nào?"
"Ừm... Nếu mình đàn được, cậu phải làm bạn trai của mình ngay."
Bờ vai cô bỗng nhiên ấm áp, dòng hồi tưởng của cô bị cắt đứt trong nháy mắt, Trang Noãn Thần sực nhận ra mình đang chìm vào hồi ức. Cô xoay đầu, đối diện với đôi mắt thấp thoáng ý cười của Giang Mạc Viễn.
"Em sao vậy? Đồ ăn không hợp?" Anh thân thiết choàng tay qua vai cô, bàn tay anh to lớn sưởi ấm cho bờ vai lạnh lẽo của cô.
Đôi mắt khắc sâu trong trí nhớ và đôi mắt đang ngóng nhìn cô ở hiện thực chồng chất lên nhau. Cô lắc đầu, đè nén nỗi đau phảng phất trong tim, cô nhếch miệng đáp lời anh, "Em không sao. Đồ ăn rất ngon."
Giang Mạc Viễn nhìn cô chăm chú, tựa như muốn đọc hiểu nguyên nhân làm cô mơ màng. Trang Noãn Thần bối rối, cô nói, "Xin lỗi. Em muốn đi toilet."
Anh gật đầu đồng ý. Cô nâng nhẹ tà váy đi về phía toilet.
Làn điệu Hawaii diễn tấu theo đàn ukulele lan tràn khắp mọi ngõ ngách của nơi tổ chức tiệc. Dù đóng cửa phòng toilet, Trang Noãn Thần vẫn nghe thấy âm thanh mềm mại, réo rắc pha lẫn bi thương.
Cô bước đến trước gương, ngắm nghía khuôn mặt tái nhợt của mình. Đôi mắt cô hiện vẻ bi ai không cách nào che giấu. Cô ở trong gương trang điểm xinh xắn, nhưng không tài nào giấu kín nỗi tuyệt vọng và cô đơn.
Cố Mặc…
Cái tên này đã chôn sâu trong lòng cô suốt sáu năm qua. Mỗi một lời nói, mỗi một hình ảnh về anh đều chân thật, chân thật đến mức bóp nghẹt cô. Ngày ấy, cô bạo dạn biết bao, cô can đảm theo đuổi bạn học nam, vì người đó cô luyện tập đàn ukulele. Nhưng còn chưa tập tành thành công thì người đó đã trở thành bạn trai của cô...
Về sau…
Tình yêu của anh và cô giống như thiên thần và cá heo. Thiên thần sẽ không biết bơi, và cá heo sẽ không biết bay...
Trang Noãn Thần đau đớn nghẹn ngào, cô vô thức bịt kín lỗ tai, loạng choạng chạy khỏi toilet. Cô tủi thân ngồi xổm xuống một góc hành lang. Đôi khi tươi đẹp cũng là một kiểu tàn nhẫn, cũng như âm nhạc lúc này, nó hệt như dây thừng trói chặt cô.
Dạ dày cô quặn đau. Cô chống tay đứng dậy nhưng cơn đau khiến cô không gắng gượng nổi.
Trái tim cô đau đớn vô bờ theo từng điệu nhạc vang lên ngoài kia
Mãi đến khi…
Một bàn tay đàn ông vươn tới trước mặt cô...
Bầu trời bên ngoài cũng không đen láy bằng đôi mắt của người đàn ông này. Vầng sáng nhàn nhạt tỏa ra từ cửa kính chiếu vào một bên má, làm gương mặt anh ta thoắt sáng thoắt tối, vóc dáng anh ta cao lớn bao trùm lên cô. Anh ta như một vị thần hộ mệnh mang đến cảm giác an toàn và thư thái cho cô.
Trang Noãn Thần ngây ra nhìn anh ta, gương mặt cô vẫn ướt sũng nước mắt.
Giang Mạc Viễn lặng lẽ xuất hiện trước mặt cô. Người đàn ông trong hồi ức khác hẳn người đàn ông chân thật lúc này.
Giang Mạc Viễn hồ nghi, nhưng anh không thúc giục cô. Anh nhẫn nại chìa tay với cô. Anh lướt mắt qua gò má Trang Noãn Thần, rồi nhìn thấy nước mắt vương trên hàng mi cô, anh hơi chau mày.
Trang Noãn Thần định thần, cô sực nhớ mình đang làm việc. Cô vội vàng đứng dậy, dợm mở miệng xin lỗi anh, thì dạ dày của cô đau quặn thắt, ngay cả tim cô cũng đau nhói.
Trang Noãn Thần nghẹt thở chống tay trên tường. Nỗi lòng bi thương không tên và cơn đau từ cơ thể vượt quá khả năng chịu đựng của cô.
Cô biết ngay khoảnh khắc tiếng đàn ukulele cất lên, cô rất muốn gặp Cố Mặc, rất muốn gặp anh...
Giang Mạc Viễn luôn đứng cạnh cô. Nhìn Trang Noãn Thần tự đứng dậy, anh thu tay về, rồi lại thấy cô cau mày, anh vội vàng kéo cô vào lòng. Anh trông thấy khuôn mặt cô trắng bợt, hàng mi dài đẫm nước mắt, nhưng vẫn quật cường không khóc.
"Em khó chịu?" Giang Mạc Viễn dìu Trang Noãn Thần, quan sát vẻ mặt của cô.
"Em..." Trang Noãn Thần mím môi. Cảm giác đau đớn và khó thở buộc cô phải thỏa hiệp. Âm thanh từ đàn uklulele làm cô muốn trốn tránh, cô ngước đầu nhìn đôi mắt vừa xa lạ vừa thân quen, cô nói, "Dẫn em đi khỏi đây..." Dứt lời, cô cảm thấy cơ thể mình rơi vào vòm ngực ấm áp. Mọi thứ đều trở nên tối sầm, cô không còn biết gì nữa.
Hết Chương 2
/18
|