Khi Trang Noãn Thần tỉnh lại, trời đã sáng trưng. Nắng mùa thu ấm áp xuyên qua rèm cửa chiếu sáng khắp phòng, dậy lên mùi hương thanh khiết khoan khoái.
Cô đảo mắt xung quanh, đột nhiên bật người dậy!
Đây là…
Cách bày biện trong phòng rất cổ kính. Trên sàn trải thảm hình hoa, còn có bức bình phong, tranh chữ câu đối toát lên đường nét thiết kế độc đáo. Cô nhìn đến nơi mình nằm cũng là giường gấm thêu sen và chăn gấm Tô Châu nổi tiếng thế giới.
Cô mau chóng tỉnh táo. Căn phòng sực nức mùi cổ kính nhưng vẫn kết hợp yếu tố phương tây. Cô làm về truyền thông nên cũng nhận ra vài thương hiệu nổi tiếng hàng đầu thế giới. Ví dụ như ghế nằm Cassina đặt ngay bốn góc cửa sổ, ghế sô pha Moroso ở phía đông nam và cây đèn cô không biết gọi thế nào đặt trên sàn nhà. Một căn phòng tập hợp nhiều thương hiệu nổi tiếng nhưng không màu mè, tông trắng cơ bản khiến mọi thứ ở đây trở nên thư thái.
Phòng ngủ đẹp thì đẹp thật nhưng xa hoa kiểu này sẽ khiến cô sợ. Nơi này tuyệt đối không dành cho kiểu người làm công ăn lương như cô. Trang Noãn Thần đang nghĩ ngợi thì một nhân viên gõ cửa bưng điểm tâm đến, cô ta mỉm cười lễ phép, "Cô Trang dậy rồi ạ."
Trang Noãn Thần như thấy được cứu tinh, cô vội hỏi, "Đây là đâu?"
Nhân viên kiên nhẫn giải thích, "Đây là Bàn Cổ Đại Quan."
"Bàn Cổ Đại Quan?" Cô ngập ngừng đảo mắt khắp nơi, lúng túng chỉ xung quanh.
"Dạ, nơi cô ở hiện tại là tứ hợp viện trên không trung." Nhân viên giải đáp nghi vấn của cô.
Trang Noãn Thần ngây người. Cô khó khăn nuốt khan, cất giọng dè dặt, "Cô nói đây là tứ hợp viện trên không trung?"
"Dạ, cô Trang."
Trang Noãn Thần cố gắng bình tĩnh, "Là... tứ hợp viện trên không trung của Bàn Cổ Đại Quan?"
"Dạ."
"Là tứ hợp viện trên không trung... thuê một triệu một đêm?" Trang Noãn Thần nghe thấy giọng nói mình run rẩy.
Nhân viên cười xán lạn vô cùng, "Dạ, cô Trang."
Trang Noãn Thần suýt ngã quỵ trên mặt đất. Cô từng nghe kể về tứ hợp viện trên không trung, khi đó có thể nói nơi đây gây xôn xao khắp thành phố. Một số đỉnh lầu của Bàn Cổ Đại Quan xây dựng thành 12 tứ hợp viện, vì nằm cách mặt đất hơn 85m nên được gọi là "tứ hợp viện trên không trung". Tứ hợp viện chỉ cho thuê chứ không bán, tiền thuê một đêm là một triệu, một năm thì một trăm triệu. Tuy giá thuê đắt đỏ, nhưng vẫn hấp dẫn nhiều người giàu đến hưởng thụ, thậm chí còn phải đặt chỗ trước mới có thể thuê một đêm.
Cô từng đùa với Hạ Lữ và Ngải Niệm, làm gì có người tiêu một triệu cho một đêm ở, càng đừng nói là thuê suốt một năm. Tiền ở đây hai ba đêm đủ để mua một căn hộ trong thành phố. Trừ khi đầu óc người đó bất thường mới đến đây thuê ở, còn người bình thường chẳng ai làm vậy. Thế nhưng, cô đã ở đây.
"Tôi... muốn hỏi một chút. Tôi ở đây từ tối qua?" Một triệu, cô đào đâu ra số tiền này.
Nhân viên cười đáng yêu, "Dạ."
Đầu Trang Noãn Thần nổ tung. Cô nghẹn ngào, khóc không ra nước mắt. Một hồi sau, cô run run hỏi thăm, "Nhưng... tôi, tôi không muốn ở đây." Làm sao đây? Chẳng lẽ gọi Ngải Niệm và Hạ Lữ tới chuộc cô về? Nhưng gọi Ngải Niệm và Hạ Lữ đến cũng vô dụng, hai người ấy sao có nhiều tiền thế này?
Nhân viên có vẻ nhìn thấu tâm tư của cô, cô ta cười cười, "Tối qua, anh Giang đưa cô đến. Khi đó, anh Giang còn mời bác sĩ đến khám cho cô. Cô Trang, dạ dày của cô không khỏe nên anh Giang dặn chúng tôi chuẩn bị điểm tâm nhẹ cho cô."
"Anh Giang? Giang Mạc Viễn?" Trang Noãn Thần như tìm thấy thần hộ mệnh, cô nhìn nhân viên chằm chặp, bỗng dưng cô cảm thấy yên tâm hẳn, "Anh ấy, anh ấy đâu?"
"Anh Giang đang cho cá ăn."
Sau khi nhân viên rời đi, Trang Noãn Thần đứng dậy soi mình trong gương. Cô suýt giật nẩy người vì diện mạo của bản thân. Tối qua, cô không tẩy trang nên mí mắt cô đen xì như gấu trúc, tóc tai bù xù lượm thượm. Cô lật đật chỉnh trang, dặm thêm phấn son rồi rời khỏi phòng ngủ.
Trang Noãn Thần hít thở hương vị ấm áp của mùa thu. Nắng sớm kéo bóng Giang Mạc Viễn dài tít tắp, anh nhàn nhã ngồi cho cá ăn, đưa lung về phía cô. Giang Mạc Viễn mặc áo sơ mi trắng tinh chỉnh tề, khác biệt hoàn toàn vẻ lôi thôi của cô.
Cô sửa sang quần áo, lăng lẽ đi lại. Giang Mạc Viễn thấy cô đến gần, anh chỉ chiếc ghế trắng bên cạnh, "Dậy rồi? Em ngồi đi."
Trang Noãn Thần ngồi xuống, ánh mặt trời sáng chóa tỏa khắp nơi, cô bối rối gãi đầu, "Anh Giang, tối qua em... xin lỗi." Ngất xỉu ở những trường hợp khác không sao, nhưng tối qua cô đang làm việc. Cô tắc trách như vậy, làm sao anh chấp nhận được?
Giang Mạc Viễn rắc thức ăn cá vào hồ, cá vàng tung tăng bơi lội, tranh nhau giành thức ăn. Anh đặt thức ăn dành cho cá sang bên, cầm khăn nhân viên đưa lau tay, xoay đầu nhìn cô, "Em khỏe hơn chưa?” Giọng anh trầm ấm êm tai vang lên, tựa hồ hành động tối qua của cô không làm anh nổi giận.
Trang Noãn Thần quan sát nét mặt của anh, thấy anh không có khó chịu, cô nói nhỏ, "Em khỏe rồi. Cám ơn anh."
"Bác sĩ có tới kiểm tra cho em. Bác sĩ bảo em bị loét dạ dày, ngày thường nhớ chú ý ăn uống." Anh cất giọng thản nhiên, vẻ mặt không chút cảm xúc.
"Sao cơ? Ồ, cám ơn anh." Cô chưa bao giờ đề ý đến sức khỏe của mình.
Hồ cá gợn nhẹ song nước, hai người lại ngồi trầm mặc thêm một lúc, rồi Giang Mạc Viễn đứng dậy, "Em ăn điểm tâm đi. Ăn xong, tôi đưa em về."
Trang Noãn Thần sửng sốt, cô đứng bật dậy, "Dạ khỏi, như vậy phiền anh lắm. Em tự về được rồi."
"Không sao, dù gì tôi cũng tiện đường." Anh cất giọng nhẹ nhàng. Nói hết câu, anh mở cửa đi vào trong.
Trang Noãn Thần thẫn thờ trông theo anh.
***
Bắt đầu từ ngày "hợp tác" với Giang Mạc Viễn, mỗi lần cần cô có mặt đều do tài xế đưa đón. Hôm nay là lần đầu tiên anh đưa cô về nhà. Xe rời xa sân vận động tổ chim, chạy về phía đông. Có lẽ do xe cộ bị quản chế chặt chẽ, nên đường cao tốc vào chủ nhật kẹt kín xe, tài xế phải luồn lách khó khăn về trước.
Trong xe Trang Noãn Thần cũng cảm thấy ngột ngạt khó chịu, nhưng may mắn Giang Mạc Viễn ngồi cạnh luôn nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhờ vậy, cô cũng nhẹ nhõm đôi chút, ít ra cô không phải nghĩ chuyện nói với anh.
Cô và anh biết nhau hơn một năm nhưng vẫn chưa đến mức "giao lưu thân thiết".
Đúng lúc này, điện thoại bỗng vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Trang Noãn Thần giật mình, Giang Mạc Viễn cũng mở to mắt. Cô rút điện thoại ra khỏi giỏ xách, nghe máy.
"Noãn Thần, cháu sao vậy? Tại sao hôm trước không đi xem mắt?" Là giọng nói sắc lạnh thẳng thắn của cô Trang Noãn Thần.
Trong không gian yên ắng của xe, âm thanh này nghe chói tai vô cùng.
Cô của Trang Noãn Thần sống ở thành phố từ lâu, rồi lấy chồng là dân ở đây nên kiếm được tấm hộ khẩu Bắc Kinh. Cô họ là người luôn thích phức tạp hóa mọi thứ. Bà có con trai thành đạt nên hay khoe khoang với họ hàng, cũng bao gồm cả cô trong đó.
Trang Noãn Thần chỉ muốn nhảy ngay xuống xe, cô vội chuyển điện thoại qua bên tai khác, xấu hổ nói, "Cô, bây giờ cháu không tiện nghe điện thoại. Lát cháu gọi lại..."
"Cháu đừng giả vờ này nọ với cô. Hôm nay cô không ép cháu nói thật, chẳng lẽ đợi đến sau này mới nghe cháu bổ sung? Noãn Thần, cháu lớn già đầu rồi, hai mươi sáu tuổi rồi, gái lỡ thì luôn rồi. Nếu không nghĩ cháu và cô là bà con họ hàng, thì còn lâu cô mới đếm xỉa đến cháu. Cô nghe anh họ cháu kể, người đó khá lắm, tương lai tươi sáng, có xe có nhà, cháu chưa có hộ khẩu Bắc Kinh, thành với người này thì tiền đồ xán lạn, cháu còn kén chọn gì nữa? Hay cháu..."
"Cô cho cháu gửi lời cám ơn anh họ. Nhưng cháu không hợp với người kia." Trang Noãn Thần thấy cô họ càng nói càng hăng hái, vội vã cắt ngay bà.
"Cái gì mà không hợp?" Đối phương nổi giận đùng đùng, giọng nói như muốn xuyên thấu sóng điện từ, "Vậy cháu muốn thế nào? Cháu biết anh họ tốn bao nhiêu công sức mới mai mối được không? Hôm qua, ba cháu gọi điện hỏi han, cô còn vỗ ngực đảm bảo lần này nhất định thành công. Cháu bây giờ nói không hợp, vậy cô phải ăn nói thế nào với ba mẹ cháu?"
Trang Noãn Thần đau tai, cô nghiêng đầu đưa điện thoại ra xa. Cô len lén nhìn Giang Mạc Viễn qua khóe mắt, anh có vẻ buồn cười nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, khóe miệng anh khẽ cong lên.
Thật là mất mặt! Cô lúng túng rút vào góc, áp điện thoại vào tai, cô thở dài, "Cô, nghe cháu nói..."
"Cháu nghe cô mới đúng!" Cô họ là mẫu người khó đối phó, người bình thường đừng mong thắng nổi bà, "Cháu đã hai mươi sáu tuổi, nếu không lấy chồng ngay thì chỉ tìm được đàn ông đã có vài đời vợ thôi. Cháu muốn làm mẹ kế à? Sao cháu không tự lượng sức mình đi. Cháu phải nhìn lại cháu, không hộ khẩu Bắc Kinh, không nhà không xe, công việc không ổn định, cháu muốn thăng tiến cũng khó, thừa dịp còn trẻ mau chóng vớt đại một người đi chứ. Để quá tuổi này là cháu thành hàng ế tồn kho, cháu hiểu không? Noãn Thần, cô đã hứa với ba cháu thì phải tìm được người cho cháu, cô mới thôi. Cháu đang ở đâu? Không được lãng phí thời gian gặp gỡ thằng kia nữa."
Trang Noãn Thần bị chấn động mạnh, thứ nhất là vì thanh âm của cô họ quá lớn, thứ hai là vì lời nói đáng sợ của bà. Cô vô thức thốt ra, "Không, không, cháu không lãng phí nữa đâu. Người đó... đã thành bạn trai của cháu rồi." Nói xong cô liền hối hận. Bởi vì cô biết bà sẽ không bỏ qua.
Quả nhiên, điện thoại ở nơi khác đột nhiên khí thế bừng bừng, "Sao hả? Quen nhau? Quen nhau là tốt quá rồi. Vậy đi, tối thứ sáu cháu dẫn qua đây cho cô xem mặt. Cô kiểm định cho cháu. Nếu thằng đó được thì cô không ý kiến gì nữa, nếu quá kém cỏi thì không được, cháu phải tiếp tục đi xem mắt."
“Tối thứ sáu? Cô, cháu tăng ca…”
"Tăng ca cái gì? Chuyện đại sự cả đời quan trọng hơn! Cô quyết định vậy rồi, cháu không đến không được, cô sẽ báo ba mẹ cháu biết." Đối phương cúp điện thoại, không cho cô cơ hội từ chối.
Trang Noãn Thần đau khổ nhìn điện thoại. Một hồi sau, cô mới cất vào giỏ xách. Tối thứ sáu, từ giờ đến đó còn có mấy ngày ngắn ngủi, kêu cô đi đâu tìm bạn trai đây? Cô buông một tiếng thở dài, bản thân cô đúng là nói chuyện không nên nói mà.
"Gặp chuyện phiền phức?" Người đàn ngồi cạnh cất giọng nhàn nhạt như gió mát.
Trang Noãn Thần sực nhớ bên cạnh mình còn một người đàn ông. Cô chắc chắn anh nghe rõ cuộc gọi ban nãy. Cô đáp, "Anh cũng nghe mà, lại chuyện coi mắt."
Đây là lần đầu tiên cô nhắc việc cá nhân của mình với anh. Tới tận hôm nay, ngoài lúc đi dự tiệc cô và anh chỉ như người xa lạ. Dù có cơ hội ở riêng với nhau, anh và cô cũng chỉ lãnh đạm, xa cách.
Giang Mạc Viễn hơi nới lỏng cravat, mắt anh thấp thoáng ý cười, anh bày ra dáng vẻ châm chọc, "Nam lớn cưới vợ nữ lớn lấy chồng, đây là việc bình thường."
"Anh thử nghĩ một đôi nam nữ coi mắt để kết hôn là bình thường ư?" Cô phản vấn, nghi ngại nghiêng người về phía anh.
Giang Mạc Viễn dò xét cô, anh nói nhẹ nhàng, "Chẳng lẽ vì mục đích khác?"
Trang Noãn Thần nghẹn lời. Đúng vậy, chẳng lẽ vì mục đích khác? Hình như đi coi mắt là để kết hôn thì phải?
Giang Mạc Viễn thấy cô lặng thinh, cũng không tiếp tục đề tài này. Anh ngồi thẳng người, tỏ vẻ như vô ý, "Váy dạ hội hồng nude rất hợp với em."
Một câu nói đánh thức Trang Noãn Thần. Cô đỏ mặt, mau chóng lấy tất cả hóa đơn thanh toán ra khỏi giỏ xách, đặt lần lượt vào tay anh, "Cái này là tiền mua váy dạ hội, cái này là tiền đi thẩm mỹ viện, cái này tiền mua giày, cái này là..."
"Nói thẳng bao nhiêu tiền là được rồi." Giang Mạc Viễn chẳng màng nhìn tới, anh cất giọng dứt khoát.
"Anh chờ một chút, để em tính." Trang Noãn Thần tính toán. Cô luôn rạch ròi với Giang Mạc Viễn, anh là người thuê cô nên chi phí mua sắm này nọ phải tính cho anh.
Sau khi tính ra một dãy số, cô muốn nói lại nhớ chuyện tối qua. Trang Noãn Thần cô ngậm ngùi cất hết hóa đơn thanh toán vào giỏ xách.
Giang Mạc Viễn cảm thấy kỳ lạ, anh hỏi, "Em sao vậy?"
Trang Noãn Thần thở dài, cô chân thành nhìn anh, "Em biết tiền thuê phòng tối qua rất đắt nên em không thể để anh trả thêm chi phí. Anh Giang, em tính như thế này được không? Sau này, em sẽ đi dự tiệc miễn phí với anh, đến khi em trẻ hết tiền thuê phòng tối qua cho anh mới thôi." Cô là người không thích lợi dụng người khác.
"Em dùng cách này trả tiền cho tôi?" Giang Mạc Viễn chưa từng gặp kiểu trao đổi này bao giờ, ánh mắt anh vụt lên ý cười.
Trang Noãn Thần gật mạnh đầu, "Không dấu gì anh. Em chỉ là một người làm công bình thường. Hằng ngày, em tiết kiệm cũng không được bao nhiêu. Nếu bắt em bỏ ra nhiều tiền trong một lúc, chẳng khác gì đòi mạng của em." Cô gấp rút bổ sung, "Nhưng em phải nói điều này, em chỉ chịu phân nửa tiền thuê thôi."
"Tại sao?" Giang Mạc Viễn cảm thấy hứng thú, anh nghiêng người nhìn cô.
Cô chỉ tay vào áo sơ mi anh, "Anh vẫn chưa thay áo sơ mi, vậy chứng minh đêm qua anh cũng ở tứ hợp viện, nên tiền thuê phải chia đôi."
Giang Mạc Viễn dường như bị chọc cười, anh nhếch miệng, nhưng không biểu lộ gì nhiều, anh gật đầu, "Tùy em."
"Vậy thì hay quá." Trang Noãn Thần hiu hiu buồn xoay người nhìn ngoài cửa xe. Trời đất đột nhiên sụp đổ dưới chân cô. Cô chỉ muốn kiếm thêm nhập, thế mà giờ lại phải gánh khoản nợ năm trăm ngàn. Ông trời ơi, tuy cô có nghĩa khí thật nhưng đừng đùa cô, bây giờ cô không còn biết làm gì cố gắng.
Có điều là…
Cô chợt lóe lên một ý tưởng, Trang Noãn Thần hấp tấp xoay người, ngắm nghía Giang Mạc Viễn ngồi bên, bờ môi cô cong lên...
"Anh Giang, anh có muốn kiếm một ít tiền từ em không?"
Giang Mạc Viễn nhướng mày hoài nghi nhìn cô.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng lên hàng mi dài của Trang Noãn Thần, cô dốc hết can đảm nói với anh, "Tối thứ sáu, anh có thể đóng giả bạn trai của em không?"
"Đóng giả bạn trai?" Có lẽ anh chưa từng gặp loại chuyện này bao giờ, anh thoáng kinh ngạc. Trông thấy hàng mi của cô run run như bươm bướm vỗ cánh, anh vô cớ động lòng, ánh mắt đen láy của anh trở nên nghiêm túc.
Trang Noãn Thần gật đầu, cô sợ anh từ chối. Cô họ là người hiểu biết nhiều, đồng nghiệp nam hay bạn nam bình thường sao có thể qua được con mắt của bà? Chỉ có một mình Giang Mạc Viễn, bà chưa gặp anh bao giờ, nhờ anh đóng giả mới thoát nạn.
Giang Mạc Viễn điều chỉnh tư thế ngồi, anh thản nhiên hỏi, "Em muốn tôi giúp em lừa dối người nhà?"
"Không! Tuyệt đối không phải lừa dối! Đó là... lời nói dối thiện chí." Trang Noãn Thần giải thích, "Vả lại em thuê anh đóng giả bạn trai, cũng giống anh thuê em đóng giả tình nhân dự tiệc mà."
Giang Mạc Viễn nghi ngờ, "Việc này thì tôi không hiểu thật. Tôi thuê em, tôi là chủ trả tiền cho em; còn em thuê tôi, em lại trở thành chủ của tôi, trả tiền cho tôi. Nhưng tính thế nào thì tiền của em cũng lấy từ chỗ tôi ra, phải không?"
"Ầy..." Trang Noãn Thần cắn môi, cô ngẫm nghĩ giây lát, lại ngước đầu cười tự tin với anh, "Chuyện đóng giả tình nhân này, anh không thể nói ai là chủ ai bỏ tiền ra được. Em cho rằng người mạo hiểm danh dự của bản thân, từng bị bôi nhọ và uy hiếp như em phải nhận được bồi thường."
Giang Mạc Viễn khó hiểu, anh nheo mắt nhìn cô, "Em cho rằng tôi lợi dụng em, để người khác uy hiếp và bội nhọ danh dự của em?"
Trang Noãn Thần sợ anh nổi cáu, cô giải thích: "Anh nghĩ thử xem, anh thuê em giả làm tình nhân, tức là danh dự của anh sẽ không bị gièm pha hay công kích. Còn em thì ngược lại. Khi đi dự tiệc, em phải chịu đựng nhiều ánh mắt đố kỵ, lỡ có người nhận ra em, đồn thổi linh tinh, lúc đó em biết để mặt mũi mình ở đâu? Việc đóng giả bạn trai vào thứ sáu cũng vậy. Mình chỉ gạt được một lúc thôi, không gạt được suốt đời. Nếu chuyện có vỡ lở thì người ngoài hay người nhà em cũng chỉ nói anh đá em hoặc em đá anh. Nhưng mà tất cả mọi người đều sẽ nghi ngờ em bị anh đá, không xứng với anh, nên anh đừng lo mình bị em đá. Vì thế, em phải mang danh dự của bản thân đi mạo hiểm rồi còn tự làm nó hao tổn. Còn anh chẳng bị ảnh hưởng gì cả. Anh cứ nhìn theo góc độ này, anh còn nói tiền của em lấy từ anh không?"
Giang Mạc Viễn bị một phen "cãi chày cãi cối" của cô làm dở khóc dở cười, anh nhìn cô, "Miệng lưỡi em chẳng hiền lành gì."
"Em nói lý lẽ mà." Trang Noãn Thần nhìn anh nghiêm túc, "Nam nữ sống trong xã hội này chẳng công bằng tí nào. Dù đàn ông lớn tuổi không lập gia đình, mọi người cũng sẽ nói anh ta chỉ biết chăm chú công việc. Còn phụ nữ có tuổi không lập gia đình, mọi người sẽ hoài nghi phải chăng cô ta có vấn đề. Đàn ông đào hoa thì nói là phong lưu, còn phụ nữ mới vui vẻ trò chuyện với người khác phái thì bị mắng không đứng đắn. Anh công nhận không?"
Thấy cô càng nói càng hăng hái, Giang Mạc Viễn cong môi cười. Anh không tranh cãi với cô, "Chẳng qua chỉ muốn kiếm ít tiền của tôi mà thôi, em không cần mắng mỏ chế độ xã hội chủ nghĩa nặng nề như vậy. Tối thứ sáu mấy giờ?"
Trang Noãn Thần thảng thốt, trợn to mắt nhìn anh.
Giang Mạc Viễn nhẫn nại, thấy cô ngây người, anh lặp lại lần nữa, "Tối thứ sáu mấy giờ? Tôi tới đón em."
"Sao? Anh đồng ý rồi?" Trang Noãn Thần là điển hình của mẫu người phản ứng chậm chạp.
"Coi như tôi giúp em trả bớt tiền thuê tối qua." Anh thản nhiên trả lời.
"Thật không? Tốt quá. Con cám ơn ông trời, cám ơn thần đất." Trang Noãn Thần không ngờ anh lại dễ thuyết phục như vậy. Cô còn suýt lôi hết thần linh trong lòng ra cám ơn một lượt, cô đưa mắt sang anh, "Tối thứ sáu gặp nhau lúc mấy giờ, em sẽ báo anh sau."
Giang Mạc Viễn nhếch miệng cười, anh gật đầu.
Hết Chương 3
Cô đảo mắt xung quanh, đột nhiên bật người dậy!
Đây là…
Cách bày biện trong phòng rất cổ kính. Trên sàn trải thảm hình hoa, còn có bức bình phong, tranh chữ câu đối toát lên đường nét thiết kế độc đáo. Cô nhìn đến nơi mình nằm cũng là giường gấm thêu sen và chăn gấm Tô Châu nổi tiếng thế giới.
Cô mau chóng tỉnh táo. Căn phòng sực nức mùi cổ kính nhưng vẫn kết hợp yếu tố phương tây. Cô làm về truyền thông nên cũng nhận ra vài thương hiệu nổi tiếng hàng đầu thế giới. Ví dụ như ghế nằm Cassina đặt ngay bốn góc cửa sổ, ghế sô pha Moroso ở phía đông nam và cây đèn cô không biết gọi thế nào đặt trên sàn nhà. Một căn phòng tập hợp nhiều thương hiệu nổi tiếng nhưng không màu mè, tông trắng cơ bản khiến mọi thứ ở đây trở nên thư thái.
Phòng ngủ đẹp thì đẹp thật nhưng xa hoa kiểu này sẽ khiến cô sợ. Nơi này tuyệt đối không dành cho kiểu người làm công ăn lương như cô. Trang Noãn Thần đang nghĩ ngợi thì một nhân viên gõ cửa bưng điểm tâm đến, cô ta mỉm cười lễ phép, "Cô Trang dậy rồi ạ."
Trang Noãn Thần như thấy được cứu tinh, cô vội hỏi, "Đây là đâu?"
Nhân viên kiên nhẫn giải thích, "Đây là Bàn Cổ Đại Quan."
"Bàn Cổ Đại Quan?" Cô ngập ngừng đảo mắt khắp nơi, lúng túng chỉ xung quanh.
"Dạ, nơi cô ở hiện tại là tứ hợp viện trên không trung." Nhân viên giải đáp nghi vấn của cô.
Trang Noãn Thần ngây người. Cô khó khăn nuốt khan, cất giọng dè dặt, "Cô nói đây là tứ hợp viện trên không trung?"
"Dạ, cô Trang."
Trang Noãn Thần cố gắng bình tĩnh, "Là... tứ hợp viện trên không trung của Bàn Cổ Đại Quan?"
"Dạ."
"Là tứ hợp viện trên không trung... thuê một triệu một đêm?" Trang Noãn Thần nghe thấy giọng nói mình run rẩy.
Nhân viên cười xán lạn vô cùng, "Dạ, cô Trang."
Trang Noãn Thần suýt ngã quỵ trên mặt đất. Cô từng nghe kể về tứ hợp viện trên không trung, khi đó có thể nói nơi đây gây xôn xao khắp thành phố. Một số đỉnh lầu của Bàn Cổ Đại Quan xây dựng thành 12 tứ hợp viện, vì nằm cách mặt đất hơn 85m nên được gọi là "tứ hợp viện trên không trung". Tứ hợp viện chỉ cho thuê chứ không bán, tiền thuê một đêm là một triệu, một năm thì một trăm triệu. Tuy giá thuê đắt đỏ, nhưng vẫn hấp dẫn nhiều người giàu đến hưởng thụ, thậm chí còn phải đặt chỗ trước mới có thể thuê một đêm.
Cô từng đùa với Hạ Lữ và Ngải Niệm, làm gì có người tiêu một triệu cho một đêm ở, càng đừng nói là thuê suốt một năm. Tiền ở đây hai ba đêm đủ để mua một căn hộ trong thành phố. Trừ khi đầu óc người đó bất thường mới đến đây thuê ở, còn người bình thường chẳng ai làm vậy. Thế nhưng, cô đã ở đây.
"Tôi... muốn hỏi một chút. Tôi ở đây từ tối qua?" Một triệu, cô đào đâu ra số tiền này.
Nhân viên cười đáng yêu, "Dạ."
Đầu Trang Noãn Thần nổ tung. Cô nghẹn ngào, khóc không ra nước mắt. Một hồi sau, cô run run hỏi thăm, "Nhưng... tôi, tôi không muốn ở đây." Làm sao đây? Chẳng lẽ gọi Ngải Niệm và Hạ Lữ tới chuộc cô về? Nhưng gọi Ngải Niệm và Hạ Lữ đến cũng vô dụng, hai người ấy sao có nhiều tiền thế này?
Nhân viên có vẻ nhìn thấu tâm tư của cô, cô ta cười cười, "Tối qua, anh Giang đưa cô đến. Khi đó, anh Giang còn mời bác sĩ đến khám cho cô. Cô Trang, dạ dày của cô không khỏe nên anh Giang dặn chúng tôi chuẩn bị điểm tâm nhẹ cho cô."
"Anh Giang? Giang Mạc Viễn?" Trang Noãn Thần như tìm thấy thần hộ mệnh, cô nhìn nhân viên chằm chặp, bỗng dưng cô cảm thấy yên tâm hẳn, "Anh ấy, anh ấy đâu?"
"Anh Giang đang cho cá ăn."
Sau khi nhân viên rời đi, Trang Noãn Thần đứng dậy soi mình trong gương. Cô suýt giật nẩy người vì diện mạo của bản thân. Tối qua, cô không tẩy trang nên mí mắt cô đen xì như gấu trúc, tóc tai bù xù lượm thượm. Cô lật đật chỉnh trang, dặm thêm phấn son rồi rời khỏi phòng ngủ.
Trang Noãn Thần hít thở hương vị ấm áp của mùa thu. Nắng sớm kéo bóng Giang Mạc Viễn dài tít tắp, anh nhàn nhã ngồi cho cá ăn, đưa lung về phía cô. Giang Mạc Viễn mặc áo sơ mi trắng tinh chỉnh tề, khác biệt hoàn toàn vẻ lôi thôi của cô.
Cô sửa sang quần áo, lăng lẽ đi lại. Giang Mạc Viễn thấy cô đến gần, anh chỉ chiếc ghế trắng bên cạnh, "Dậy rồi? Em ngồi đi."
Trang Noãn Thần ngồi xuống, ánh mặt trời sáng chóa tỏa khắp nơi, cô bối rối gãi đầu, "Anh Giang, tối qua em... xin lỗi." Ngất xỉu ở những trường hợp khác không sao, nhưng tối qua cô đang làm việc. Cô tắc trách như vậy, làm sao anh chấp nhận được?
Giang Mạc Viễn rắc thức ăn cá vào hồ, cá vàng tung tăng bơi lội, tranh nhau giành thức ăn. Anh đặt thức ăn dành cho cá sang bên, cầm khăn nhân viên đưa lau tay, xoay đầu nhìn cô, "Em khỏe hơn chưa?” Giọng anh trầm ấm êm tai vang lên, tựa hồ hành động tối qua của cô không làm anh nổi giận.
Trang Noãn Thần quan sát nét mặt của anh, thấy anh không có khó chịu, cô nói nhỏ, "Em khỏe rồi. Cám ơn anh."
"Bác sĩ có tới kiểm tra cho em. Bác sĩ bảo em bị loét dạ dày, ngày thường nhớ chú ý ăn uống." Anh cất giọng thản nhiên, vẻ mặt không chút cảm xúc.
"Sao cơ? Ồ, cám ơn anh." Cô chưa bao giờ đề ý đến sức khỏe của mình.
Hồ cá gợn nhẹ song nước, hai người lại ngồi trầm mặc thêm một lúc, rồi Giang Mạc Viễn đứng dậy, "Em ăn điểm tâm đi. Ăn xong, tôi đưa em về."
Trang Noãn Thần sửng sốt, cô đứng bật dậy, "Dạ khỏi, như vậy phiền anh lắm. Em tự về được rồi."
"Không sao, dù gì tôi cũng tiện đường." Anh cất giọng nhẹ nhàng. Nói hết câu, anh mở cửa đi vào trong.
Trang Noãn Thần thẫn thờ trông theo anh.
***
Bắt đầu từ ngày "hợp tác" với Giang Mạc Viễn, mỗi lần cần cô có mặt đều do tài xế đưa đón. Hôm nay là lần đầu tiên anh đưa cô về nhà. Xe rời xa sân vận động tổ chim, chạy về phía đông. Có lẽ do xe cộ bị quản chế chặt chẽ, nên đường cao tốc vào chủ nhật kẹt kín xe, tài xế phải luồn lách khó khăn về trước.
Trong xe Trang Noãn Thần cũng cảm thấy ngột ngạt khó chịu, nhưng may mắn Giang Mạc Viễn ngồi cạnh luôn nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhờ vậy, cô cũng nhẹ nhõm đôi chút, ít ra cô không phải nghĩ chuyện nói với anh.
Cô và anh biết nhau hơn một năm nhưng vẫn chưa đến mức "giao lưu thân thiết".
Đúng lúc này, điện thoại bỗng vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Trang Noãn Thần giật mình, Giang Mạc Viễn cũng mở to mắt. Cô rút điện thoại ra khỏi giỏ xách, nghe máy.
"Noãn Thần, cháu sao vậy? Tại sao hôm trước không đi xem mắt?" Là giọng nói sắc lạnh thẳng thắn của cô Trang Noãn Thần.
Trong không gian yên ắng của xe, âm thanh này nghe chói tai vô cùng.
Cô của Trang Noãn Thần sống ở thành phố từ lâu, rồi lấy chồng là dân ở đây nên kiếm được tấm hộ khẩu Bắc Kinh. Cô họ là người luôn thích phức tạp hóa mọi thứ. Bà có con trai thành đạt nên hay khoe khoang với họ hàng, cũng bao gồm cả cô trong đó.
Trang Noãn Thần chỉ muốn nhảy ngay xuống xe, cô vội chuyển điện thoại qua bên tai khác, xấu hổ nói, "Cô, bây giờ cháu không tiện nghe điện thoại. Lát cháu gọi lại..."
"Cháu đừng giả vờ này nọ với cô. Hôm nay cô không ép cháu nói thật, chẳng lẽ đợi đến sau này mới nghe cháu bổ sung? Noãn Thần, cháu lớn già đầu rồi, hai mươi sáu tuổi rồi, gái lỡ thì luôn rồi. Nếu không nghĩ cháu và cô là bà con họ hàng, thì còn lâu cô mới đếm xỉa đến cháu. Cô nghe anh họ cháu kể, người đó khá lắm, tương lai tươi sáng, có xe có nhà, cháu chưa có hộ khẩu Bắc Kinh, thành với người này thì tiền đồ xán lạn, cháu còn kén chọn gì nữa? Hay cháu..."
"Cô cho cháu gửi lời cám ơn anh họ. Nhưng cháu không hợp với người kia." Trang Noãn Thần thấy cô họ càng nói càng hăng hái, vội vã cắt ngay bà.
"Cái gì mà không hợp?" Đối phương nổi giận đùng đùng, giọng nói như muốn xuyên thấu sóng điện từ, "Vậy cháu muốn thế nào? Cháu biết anh họ tốn bao nhiêu công sức mới mai mối được không? Hôm qua, ba cháu gọi điện hỏi han, cô còn vỗ ngực đảm bảo lần này nhất định thành công. Cháu bây giờ nói không hợp, vậy cô phải ăn nói thế nào với ba mẹ cháu?"
Trang Noãn Thần đau tai, cô nghiêng đầu đưa điện thoại ra xa. Cô len lén nhìn Giang Mạc Viễn qua khóe mắt, anh có vẻ buồn cười nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, khóe miệng anh khẽ cong lên.
Thật là mất mặt! Cô lúng túng rút vào góc, áp điện thoại vào tai, cô thở dài, "Cô, nghe cháu nói..."
"Cháu nghe cô mới đúng!" Cô họ là mẫu người khó đối phó, người bình thường đừng mong thắng nổi bà, "Cháu đã hai mươi sáu tuổi, nếu không lấy chồng ngay thì chỉ tìm được đàn ông đã có vài đời vợ thôi. Cháu muốn làm mẹ kế à? Sao cháu không tự lượng sức mình đi. Cháu phải nhìn lại cháu, không hộ khẩu Bắc Kinh, không nhà không xe, công việc không ổn định, cháu muốn thăng tiến cũng khó, thừa dịp còn trẻ mau chóng vớt đại một người đi chứ. Để quá tuổi này là cháu thành hàng ế tồn kho, cháu hiểu không? Noãn Thần, cô đã hứa với ba cháu thì phải tìm được người cho cháu, cô mới thôi. Cháu đang ở đâu? Không được lãng phí thời gian gặp gỡ thằng kia nữa."
Trang Noãn Thần bị chấn động mạnh, thứ nhất là vì thanh âm của cô họ quá lớn, thứ hai là vì lời nói đáng sợ của bà. Cô vô thức thốt ra, "Không, không, cháu không lãng phí nữa đâu. Người đó... đã thành bạn trai của cháu rồi." Nói xong cô liền hối hận. Bởi vì cô biết bà sẽ không bỏ qua.
Quả nhiên, điện thoại ở nơi khác đột nhiên khí thế bừng bừng, "Sao hả? Quen nhau? Quen nhau là tốt quá rồi. Vậy đi, tối thứ sáu cháu dẫn qua đây cho cô xem mặt. Cô kiểm định cho cháu. Nếu thằng đó được thì cô không ý kiến gì nữa, nếu quá kém cỏi thì không được, cháu phải tiếp tục đi xem mắt."
“Tối thứ sáu? Cô, cháu tăng ca…”
"Tăng ca cái gì? Chuyện đại sự cả đời quan trọng hơn! Cô quyết định vậy rồi, cháu không đến không được, cô sẽ báo ba mẹ cháu biết." Đối phương cúp điện thoại, không cho cô cơ hội từ chối.
Trang Noãn Thần đau khổ nhìn điện thoại. Một hồi sau, cô mới cất vào giỏ xách. Tối thứ sáu, từ giờ đến đó còn có mấy ngày ngắn ngủi, kêu cô đi đâu tìm bạn trai đây? Cô buông một tiếng thở dài, bản thân cô đúng là nói chuyện không nên nói mà.
"Gặp chuyện phiền phức?" Người đàn ngồi cạnh cất giọng nhàn nhạt như gió mát.
Trang Noãn Thần sực nhớ bên cạnh mình còn một người đàn ông. Cô chắc chắn anh nghe rõ cuộc gọi ban nãy. Cô đáp, "Anh cũng nghe mà, lại chuyện coi mắt."
Đây là lần đầu tiên cô nhắc việc cá nhân của mình với anh. Tới tận hôm nay, ngoài lúc đi dự tiệc cô và anh chỉ như người xa lạ. Dù có cơ hội ở riêng với nhau, anh và cô cũng chỉ lãnh đạm, xa cách.
Giang Mạc Viễn hơi nới lỏng cravat, mắt anh thấp thoáng ý cười, anh bày ra dáng vẻ châm chọc, "Nam lớn cưới vợ nữ lớn lấy chồng, đây là việc bình thường."
"Anh thử nghĩ một đôi nam nữ coi mắt để kết hôn là bình thường ư?" Cô phản vấn, nghi ngại nghiêng người về phía anh.
Giang Mạc Viễn dò xét cô, anh nói nhẹ nhàng, "Chẳng lẽ vì mục đích khác?"
Trang Noãn Thần nghẹn lời. Đúng vậy, chẳng lẽ vì mục đích khác? Hình như đi coi mắt là để kết hôn thì phải?
Giang Mạc Viễn thấy cô lặng thinh, cũng không tiếp tục đề tài này. Anh ngồi thẳng người, tỏ vẻ như vô ý, "Váy dạ hội hồng nude rất hợp với em."
Một câu nói đánh thức Trang Noãn Thần. Cô đỏ mặt, mau chóng lấy tất cả hóa đơn thanh toán ra khỏi giỏ xách, đặt lần lượt vào tay anh, "Cái này là tiền mua váy dạ hội, cái này là tiền đi thẩm mỹ viện, cái này tiền mua giày, cái này là..."
"Nói thẳng bao nhiêu tiền là được rồi." Giang Mạc Viễn chẳng màng nhìn tới, anh cất giọng dứt khoát.
"Anh chờ một chút, để em tính." Trang Noãn Thần tính toán. Cô luôn rạch ròi với Giang Mạc Viễn, anh là người thuê cô nên chi phí mua sắm này nọ phải tính cho anh.
Sau khi tính ra một dãy số, cô muốn nói lại nhớ chuyện tối qua. Trang Noãn Thần cô ngậm ngùi cất hết hóa đơn thanh toán vào giỏ xách.
Giang Mạc Viễn cảm thấy kỳ lạ, anh hỏi, "Em sao vậy?"
Trang Noãn Thần thở dài, cô chân thành nhìn anh, "Em biết tiền thuê phòng tối qua rất đắt nên em không thể để anh trả thêm chi phí. Anh Giang, em tính như thế này được không? Sau này, em sẽ đi dự tiệc miễn phí với anh, đến khi em trẻ hết tiền thuê phòng tối qua cho anh mới thôi." Cô là người không thích lợi dụng người khác.
"Em dùng cách này trả tiền cho tôi?" Giang Mạc Viễn chưa từng gặp kiểu trao đổi này bao giờ, ánh mắt anh vụt lên ý cười.
Trang Noãn Thần gật mạnh đầu, "Không dấu gì anh. Em chỉ là một người làm công bình thường. Hằng ngày, em tiết kiệm cũng không được bao nhiêu. Nếu bắt em bỏ ra nhiều tiền trong một lúc, chẳng khác gì đòi mạng của em." Cô gấp rút bổ sung, "Nhưng em phải nói điều này, em chỉ chịu phân nửa tiền thuê thôi."
"Tại sao?" Giang Mạc Viễn cảm thấy hứng thú, anh nghiêng người nhìn cô.
Cô chỉ tay vào áo sơ mi anh, "Anh vẫn chưa thay áo sơ mi, vậy chứng minh đêm qua anh cũng ở tứ hợp viện, nên tiền thuê phải chia đôi."
Giang Mạc Viễn dường như bị chọc cười, anh nhếch miệng, nhưng không biểu lộ gì nhiều, anh gật đầu, "Tùy em."
"Vậy thì hay quá." Trang Noãn Thần hiu hiu buồn xoay người nhìn ngoài cửa xe. Trời đất đột nhiên sụp đổ dưới chân cô. Cô chỉ muốn kiếm thêm nhập, thế mà giờ lại phải gánh khoản nợ năm trăm ngàn. Ông trời ơi, tuy cô có nghĩa khí thật nhưng đừng đùa cô, bây giờ cô không còn biết làm gì cố gắng.
Có điều là…
Cô chợt lóe lên một ý tưởng, Trang Noãn Thần hấp tấp xoay người, ngắm nghía Giang Mạc Viễn ngồi bên, bờ môi cô cong lên...
"Anh Giang, anh có muốn kiếm một ít tiền từ em không?"
Giang Mạc Viễn nhướng mày hoài nghi nhìn cô.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng lên hàng mi dài của Trang Noãn Thần, cô dốc hết can đảm nói với anh, "Tối thứ sáu, anh có thể đóng giả bạn trai của em không?"
"Đóng giả bạn trai?" Có lẽ anh chưa từng gặp loại chuyện này bao giờ, anh thoáng kinh ngạc. Trông thấy hàng mi của cô run run như bươm bướm vỗ cánh, anh vô cớ động lòng, ánh mắt đen láy của anh trở nên nghiêm túc.
Trang Noãn Thần gật đầu, cô sợ anh từ chối. Cô họ là người hiểu biết nhiều, đồng nghiệp nam hay bạn nam bình thường sao có thể qua được con mắt của bà? Chỉ có một mình Giang Mạc Viễn, bà chưa gặp anh bao giờ, nhờ anh đóng giả mới thoát nạn.
Giang Mạc Viễn điều chỉnh tư thế ngồi, anh thản nhiên hỏi, "Em muốn tôi giúp em lừa dối người nhà?"
"Không! Tuyệt đối không phải lừa dối! Đó là... lời nói dối thiện chí." Trang Noãn Thần giải thích, "Vả lại em thuê anh đóng giả bạn trai, cũng giống anh thuê em đóng giả tình nhân dự tiệc mà."
Giang Mạc Viễn nghi ngờ, "Việc này thì tôi không hiểu thật. Tôi thuê em, tôi là chủ trả tiền cho em; còn em thuê tôi, em lại trở thành chủ của tôi, trả tiền cho tôi. Nhưng tính thế nào thì tiền của em cũng lấy từ chỗ tôi ra, phải không?"
"Ầy..." Trang Noãn Thần cắn môi, cô ngẫm nghĩ giây lát, lại ngước đầu cười tự tin với anh, "Chuyện đóng giả tình nhân này, anh không thể nói ai là chủ ai bỏ tiền ra được. Em cho rằng người mạo hiểm danh dự của bản thân, từng bị bôi nhọ và uy hiếp như em phải nhận được bồi thường."
Giang Mạc Viễn khó hiểu, anh nheo mắt nhìn cô, "Em cho rằng tôi lợi dụng em, để người khác uy hiếp và bội nhọ danh dự của em?"
Trang Noãn Thần sợ anh nổi cáu, cô giải thích: "Anh nghĩ thử xem, anh thuê em giả làm tình nhân, tức là danh dự của anh sẽ không bị gièm pha hay công kích. Còn em thì ngược lại. Khi đi dự tiệc, em phải chịu đựng nhiều ánh mắt đố kỵ, lỡ có người nhận ra em, đồn thổi linh tinh, lúc đó em biết để mặt mũi mình ở đâu? Việc đóng giả bạn trai vào thứ sáu cũng vậy. Mình chỉ gạt được một lúc thôi, không gạt được suốt đời. Nếu chuyện có vỡ lở thì người ngoài hay người nhà em cũng chỉ nói anh đá em hoặc em đá anh. Nhưng mà tất cả mọi người đều sẽ nghi ngờ em bị anh đá, không xứng với anh, nên anh đừng lo mình bị em đá. Vì thế, em phải mang danh dự của bản thân đi mạo hiểm rồi còn tự làm nó hao tổn. Còn anh chẳng bị ảnh hưởng gì cả. Anh cứ nhìn theo góc độ này, anh còn nói tiền của em lấy từ anh không?"
Giang Mạc Viễn bị một phen "cãi chày cãi cối" của cô làm dở khóc dở cười, anh nhìn cô, "Miệng lưỡi em chẳng hiền lành gì."
"Em nói lý lẽ mà." Trang Noãn Thần nhìn anh nghiêm túc, "Nam nữ sống trong xã hội này chẳng công bằng tí nào. Dù đàn ông lớn tuổi không lập gia đình, mọi người cũng sẽ nói anh ta chỉ biết chăm chú công việc. Còn phụ nữ có tuổi không lập gia đình, mọi người sẽ hoài nghi phải chăng cô ta có vấn đề. Đàn ông đào hoa thì nói là phong lưu, còn phụ nữ mới vui vẻ trò chuyện với người khác phái thì bị mắng không đứng đắn. Anh công nhận không?"
Thấy cô càng nói càng hăng hái, Giang Mạc Viễn cong môi cười. Anh không tranh cãi với cô, "Chẳng qua chỉ muốn kiếm ít tiền của tôi mà thôi, em không cần mắng mỏ chế độ xã hội chủ nghĩa nặng nề như vậy. Tối thứ sáu mấy giờ?"
Trang Noãn Thần thảng thốt, trợn to mắt nhìn anh.
Giang Mạc Viễn nhẫn nại, thấy cô ngây người, anh lặp lại lần nữa, "Tối thứ sáu mấy giờ? Tôi tới đón em."
"Sao? Anh đồng ý rồi?" Trang Noãn Thần là điển hình của mẫu người phản ứng chậm chạp.
"Coi như tôi giúp em trả bớt tiền thuê tối qua." Anh thản nhiên trả lời.
"Thật không? Tốt quá. Con cám ơn ông trời, cám ơn thần đất." Trang Noãn Thần không ngờ anh lại dễ thuyết phục như vậy. Cô còn suýt lôi hết thần linh trong lòng ra cám ơn một lượt, cô đưa mắt sang anh, "Tối thứ sáu gặp nhau lúc mấy giờ, em sẽ báo anh sau."
Giang Mạc Viễn nhếch miệng cười, anh gật đầu.
Hết Chương 3
/18
|