Thứ hai đối với mỗi người làm công ăn lương đều như chiến tranh bùng nổ. Đồng hồ báo thức reo inh ỏi như kèn lệnh ra chiến trường, người đi làm đông ngùn ngụt, ca làm việc kéo dài từ sáng tới tận tối muộn. Người người chen chúc nhau khắp xe buýt hay tàu điện ngầm, rồi làm quần quật cả ngày đến đêm khuya mới trèo lên giường ngủ, nhưng thần kinh vẫn căng thẳng đến khó chịu.
Tập đoàn Đức Mã tọa lạc tại vị trí sầm uất nhất của khu Quốc Mậu.
Còn 0,1 giây nữa là đến giờ làm, Trang Noãn Thần nhào khỏi đám đông chen chúc trong thang máy, cô vừa hô to "Cho qua" vừa cấp tốc xông tới. Đúng 9 giờ, Chanel đứng ở bàn lễ tân giơ một ngón tay với cô. Trang Noãn Thần thở dài buồn bã, cuối cùng cô vẫn đến trễ.
Chanel là biệt danh mọi người đặt cho cô gái làm lễ tân. Chanel vừa tốt nghiệp gần đây, thấy nhân viên trong tập đoàn đua nhau dùng hàng hiệu nên cũng bị lây. Cô gái thích giỏ xách của Chanel, ngày nào cũng nhắc Chanel, vì vậy mới có biệt danh này.
Trang Noãn Thần đặt giỏ xách xuống bàn làm việc, cô mở máy tính rồi đi đến phòng nghỉ pha cà phê. Thời gian quý giá của sáng sớm cô đều dùng để ngủ nên chẳng kịp ăn sáng, vậy nên mỗi ngày tới công ty cô đều uống cà phê để có tinh thần làm việc.
Hạ Lữ đẩy cửa đi vào, ném một phần ăn sáng cho Trang Noãn Thần. Hạ Lữ săm soi mặt Trang Noãn Thần, cô cất giọng bất đắc dĩ, "Noãn Thần, cậu có sao không? Lại không trang điểm khi đi làm hả?"
Trang Noãn Thần chụp phần ăn sáng, cô cười với Hạ Lữ, "Trang điểm sẽ tốn mười phút của mình, để thời gian đó mình ngủ thêm một lát cho đã."
Tính cách của Hạ Lữ và Ngải Niệm trái ngược nhau hoàn toàn. Tuy họ đều là bạn thân của Trang Noãn Thần nhưng cách sống khác nhau một trời một vực. Ba người đến từ những nơi khác biệt nhưng cùng thi đậu khoa báo chí của một trường đại học ở Bắc Kinh. Sau khi tốt nghiệp, mỗi người làm phóng viên ở vài tòa soạn khác nhau, cuối cùng bất ngờ làm chung ở tập đoàn Đức Mã. Khác với tính cách yên phận của Trang Noãn Thần; Hạ Lữ khá tham vọng, việc gì cũng thích đứng nhất, cô mơ ước mình trở thành một người phụ nữ thành đạt; còn Ngải Niệm là một cô gái đơn giản, thích làm người phụ nữ của gia đình.
Ba người cùng được nhận vào làm ở phòng kinh doanh. Mới đó mà họ đã làm ở Đức Mã được hai năm. Có điều Hạ Lữ không mấy thỏa mãn thời gian làm việc hai năm ở đây. Chuyện này cũng khá bình thường. Người học về báo chí dĩ nhiên muốn tốt nghiệp sẽ làm phóng viên, không ai muốn làm trái nghề, chuyển sang ngành truyền thông. Trước đây, Hạ Lữ thường dùng thân phận phóng viên đi tham gia hoạt động xã giao, còn bây giờ cô phải làm nhân viên đón tiếp cánh báo chí, dĩ nhiên Hạ Lữ sẽ cảm thấy sự khác biệt. Trái ngược với Hạ Lữ, mơ ước lớn nhất của Trang Noãn Thần là có thể điều phối độc lập một sự kiện lớn từ sắp xếp, dàn dựng cho đến hoạt động.
"Trang Noãn Thần, phụ nữ ba phần nhờ trời sinh, bảy phần nhờ trang phục!" Hạ Lữ ngồi phía đối diện, cô cầm ly cà phê của Trang Noãn Thần uống một hớp, "Khi làm việc ở Đức Mã phải chú ý đến bề ngoài. Cậu nhìn cậu đi, trước và sau khi trang điểm khác nhau một trời một vực."
"Cái gì mà khác một trời một vực?" Trang Noãn Thần phản vấn.
"Trang điểm xong thì nhin như yêu tinh, còn không trang điểm thì..." Hạ Lữ cố tình trầm tư.
"Sao?"
"Y chang con thỏ! Con thỏ để mặc người khác bắt nạt, trắng trắng mịn mịn nhìn chỉ muốn cắn một miếng." Tuy Hạ Lữ nói vậy nhưng cô luôn ước ao làn da trắng mịn bẩm sinh của Trang Noãn Thần. Kỳ thực dù Trang Noãn Thần không trang điểm, thì nhìn cũng rất xinh xắn.
Trang Noãn Thần nhai ngấu nghiến, để mặc Hạ Lữ nói chuyện.
"Noãn Thần, nghe nói thứ bảy vừa rồi cậu đi xem mắt hả?" Hạ Lữ cười mờ ám, huých cô một cái.
Trang Noãn Thần ho sặc sụa.
"Mình có nói gì đâu mà cậu kích động dữ vậy." Hạ Lữ vội đứng dậy, vỗ lưng Trang Noãn Thần, rồi rót một ly nước cho cô. Trang Noãn Thần vừa hết sặc, định mở miệng nói chuyện thì Ngải Niệm đẩy cửa bước vào, hùng hổ ngồi xuống ghế.
"Cậu sao thế?" Trang Noãn Thần trông Ngải Niệm có vẻ buồn bực.
Ngải Niệm là người hiền lành tốt tính nhưng hôm nay cô lại nổi giận đùng đùng, "Đúng là quá đáng! Hôm nay tàu điện ngầm đông như kiến cỏ, chen chen lấn lấn làm mình suýt chết ngộp. Đã vậy còn làm đứt giỏ xách của mình nữa chứ. Mà cái này là giỏ xách mình mới mua."
"Tàu điện ngầm càng ngày càng đông, cậu vẫn chưa quen à? Mình nói mấy cậu nên dọn đến gần công ty. Tiền thuê có đắt một chút nhưng tiết kiệm được tiền xe và thời gian đi lại, tính ra cũng vậy thôi." Hạ Lữ ngồi xuống, cô càm ràm, "Ngải Niệm, cậu còn chưa là gì đâu. Tề Vân bên phòng quảng cáo mới xui kìa. Giỏ xách LV cô ta vừa mua đi xe buýt bị người ta rạch một lỗ lớn. Mình thấy đáng đời cô ta lắm. Tiền lương không được bao nhiêu mà bày đặt xài hàng hiệu, dùng thẻ để mua giỏ xách thật. Xách giỏ LV chen trên xe buýt hay tàu điện ngầm, có nói bản thân dùng đồ hiệu thật cũng chẳng ai tin."
"Thôi đi mấy cô, người ta có làm gì mình đâu. Ngải Niệm, cậu có bị mất đồ không?" Trang Noãn Thần không thích dèm pha người khác. Hơn nữa mọi nhân viên trong công ty đều thích ganh đua nhau hàng hiệu nên Tề Vân làm vậy cũng bình thường.
Ngải Niệm lắc đầu, "Cũng may giỏ xách của mình không phải hàng hiệu." Nói xong, cô lại nhớ chuyện gì đó, vội nói, "Mà lạ lắm nha, bên phòng hành chính đang thu xếp phòng họp lớn, hình như chuẩn bị mở cuộc họp chung cho ba nhóm của chúng ta đó."
Nói đúng ra cả ba người đều là nhân viên của tập đoàn Đức Mã. Trong đó công ty truyền thông Đức Mã mới được thành lập sau này. Trụ sở chính của tập đoàn đặt tại Mỹ, công ty truyền thông nằm ở Bắc Kinh. Ba người hoạt động ở ba nhóm khác nhau. Trang Noãn Thần ở nhóm một, Ngải Niệm ở nhóm hai, Hạ Lữ ở nhóm ba. Ba nhóm chịu trách nhiệm chuẩn bị và triển khai hoạt động cho các thương hiệu riêng.
Trang Noãn Thần sửng sốt. Hạ Lữ không đồng tình, cô nhún vai, "Đừng nói mấy cậu chưa đọc thư thông báo nha. Chín giờ rưỡi ở phòng họp lớn, họp chung ba nhóm."
"Gì mà ghê vậy!" Trang Noãn Thần đúng là chưa kiểm tra hòm thư nội bộ. "Có chuyện gì hả?”
"Thay đổi nhân sự." Hạ Lữ nắm bắt tin tức nhanh chóng, nói nhỏ với hai người, "Mình cũng vừa biết. Chẳng phải Vương tổng bị điều đi rồi à? Mình nghe bảo là trụ sở chính vừa phái tổng giám đốc mới đến đây."
"Ồ, thế là chị Mai và Angel có dịp quậy rồi, nhóm của mấy cậu chết chắc." Ngải Niệm cười cười.
Sếp của nhóm một, nơi Trang Noãn Thần làm việc là Mục Mai. Mọi người thường gọi chị ta là chị Mai. Chị Mai và Angel - sếp của Hạ Lữ nhóm ba như nước với lửa. Hai người lúc nào cũng đối chọi gay gắt, bây giờ lại có thêm một tổng giám đốc mới, không biết hai người sẽ còn ghen ghét nhau đấn đâu.
Hạ Lữ lắc đầu, "Bọn mình là binh tôm tướng cua, làm gì có quyền có ý kiến? Chừng nào thay đổi nhân sự thật thì tính sau. Thôi đừng nói nữa, gần đến giờ rồi, mau thu xếp đồ rồi còn vào họp nữa chứ."
Trang Noãn Thần cũng thấy bầu không khí công ty hôm nay khác thường. Cô vứt nhanh túi đồ ăn sáng vào thùng rác, đi theo hai người họ.
"Phải rồi, Noãn Thần..." Ngải Niệm sực nhớ gì đó, ngoái đầu nhìn cô.
Trang Noãn Thần biết Ngải Niệm muốn hỏi việc gì, cô lật đật chen ngang, "Họp trước đã, còn chuyện khác ăn trưa nói sau."
Vẫn chưa đến chín giờ rưỡi, nhưng phòng họp lớn đã đầy đủ nhân viên của ba nhóm. Phòng họp này thường dùng để tổ chức cuộc họp trực tuyến toàn cầu, là nơi trụ sở chính điều đình công ty, cũng là nơi ban lãnh đạo cao cấp bàn bạc chiến lược quan trọng phát triển công ty. Bàn tròn lớn gần như chiếm trọn căn phòng, mỗi một chỗ ngồi đều có microphone cỡ nhỏ, để mọi người nghe rõ lời nhau.
Bàn tròn âm thầm phân chia thành từng mặt trận, trong đó nhóm một và nhóm ba ngồi đối diện, như tượng trưng cho quan hệ căng thẳng thường ngày của hai nhóm, nhóm hai ngồi chính giữa, vừa lúc đối diện với người chủ trì cuộc họp.
Dương Thiên Vũ - sếp của nhóm hai cũng tới từ sớm. Anh ta đang trò chuyện thân thiết với mọi người. Anh ta là người đàn ông duy nhất trong các sếp, trái ngược với chị Mai và Angel, tính cách anh ta ôn hòa, luôn thân thiện với cấp dưới. Nhưng cũng vì quá mức dễ dãi nên anh ta chỉ là một người tài giỏi, thiếu quyết đoán trong việc quản lý, dẫn đến hiệu suất làm việc của nhóm hai thường không lý tưởng.
Chị Mai và Angel vẫn chưa tới. Hai người này rõ ràng đang ra vẻ ta đây. Mọi người trong nhóm một và nhóm ba bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Noãn Thần, nghe đồn hôm trước nhóm ba vừa tổ chức một buổi diễn rất hoành tráng. Bạn bè mình quen trong giới kể thì chẳng sai bao giờ. Mình còn nghe nói, do đêm đó quá thành công nên Angel bay ngay sang Hong Kong mua mẫu Jaeger LeCoultre số lượng có hạn. Mẫu đồng hồ đó bằng bạch kim, đắt lắm đấy. Thế nào hôm nay chị ta cũng mang nó ra oai với nhóm chúng ta cho coi." Cao Doanh làm cùng nhóm với Trang Noãn Thần, thường cùng cô sắp đặt hoạt động quảng cáo. Cao Doanh không phải mẫu người hẹp hòi nhưng nói rất nhiều. Cao Doanh cực kỳ nhạy bén với hàng hiệu, ai trong công ty mua đồ gì mới, hiệu gì, xức nước hoa nào mới, tất thảy đều lọt vào mắt Cao Doanh.
Mới sáng sớm Trang Noãn Thần đã chen chúc èo ọp giành xe, chạy tới công ty thì bụng đói cồn cào, sau đó vội vội vàng vàng ăn sáng, nên bây giờ dạ dày cô bắt đầu cuộn lên, sao còn tâm trạng để ý Cao Doanh đang nói gì. Cô cau mày ôm bụng, "Mình đau bụng quá. Cao Doanh, thấy chị Mai tới thì nhá máy mình biết nha. Mình sẽ lẻn vào bằng cửa sau."
Dạ dày của cô mẫn cảm từ bé, bình thường chỉ cần ăn đồ hơi cay hay quá nhiều dầu mỡ sẽ bị tiêu chảy, thậm chí thức ăn chỉ có tí ti bẩn cũng không được. Chính vì vậy, đồng nghiệp gọi cô là "Máy lọc thức ăn sạch". Hễ đi đến đâu là kéo cô theo đó, bởi vì có cô, mọi người sẽ biết đồ ăn của quán nào là sạch sẽ.
Cao Doanh trợn to mắt, "Không phải cậu chứ? Cậu muốn bị tổng giám đốc mới túm cổ hả? Lúc đó chị Mai cũng không cứu nổi cậu đâu."
"Mình..." Lời còn chưa ra khỏi miệng Trang Noãn Thần, cửa phòng họp đã mở toang, cô ngước đầu nhìn thấy Angel đi đến. Mỗi lần Angel xuất hiện đều phảng phất hương thơm mê hoặc, mái tóc chị ta xoăn dài tới eo được chăm sóc kỹ lưỡng, toát lên vẻ quyến rũ điềm đạm của phụ nữ. Diện mạo của Angel không có vẻ mạnh mẽ quả quyết như chị Mai. Angel có vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, nụ cười luôn rạng rỡ trên môi, chị ta nói năng từ tốn nhỏ nhẹ, đưa mắt nhìn sơ cũng biết Angel là người dễ gần.
Angel thân thiện chào hỏi mọi người. Trang Noãn Thần nhác thấy đồng hồ sáng loáng trên cổ tay chị ta, quả nhiên là Jaeger LeCoultre số lượng có hạn. Cô vừa nghĩ có nên phóng khỏi phòng họp, chạy đến toilet hay không thì cửa phòng họp lại mở ra. Chị Mai đi vào trong.
Phong cách chị Mai mạnh mẽ hơn Angel rất nhiều, cũng cùng độ tuổi ba mươi lăm, nhưng khí chất của hai người hoàn toàn trái ngược nhau. Khác với Angel xinh đẹp, chị Mai với mái tóc ngắn toát lên phong thái thành đạt. Vóc dáng chị Mai cao dong dỏng, cử chỉ điệu bộ quyết đoán, nói năng lưu loát thuyết phục, vừa nhìn liền biết chị Mai là một người bản lĩnh.
Mọi người thay phiên thưa hỏi chị Mai, còn chị Mai chỉ hơi cong môi, coi như đáp lại. Trông thấy nhân viên trong nhóm mình có mặt đầy đủ, chị Mai gật đầu hài lòng, sau đó ngồi xuống, vừa vặn đối diện với Angel.
"Chị Mai hình như tới muộn thì phải." Angel cười cười, mặt mày tỏ vẻ dịu dàng.
Chị Mai đưa mắt qua Angel, cười châm biếm, "Vậy à? Thế thì ngại quá, nếu không phải đậu xe ở vị trí 808, chắc tôi tới sớm hơn chị rồi. Chị biết đấy, vị trí đỗ xe 808 mà chị hằng mong muốn nằm cao hơn chỗ chị đậu xe mà."
Mọi người trên dưới công ty đều biết chị Mai thích đậu xe ở vị trí 808, dường như con số này có ý nghĩa gì đó với chị Mai, nhưng chẳng hiểu vì lý do gì Angel đột nhiên xông vào tranh giành vị trí đậu xe 808. Hiển nhiên Angel tranh không lại chị Mai nên đành phải đậu xe ở tầng dưới.
Nụ cười trên mặt Angel thoáng cứng ngắc, nhưng chị ta mau chóng giữ vững vẻ tươi cười, "Cũng đúng, nói thế nào thì hôm nay chị Mai cũng đến công ty sớm hơn tôi. Thứ tốt thứ quý phải kính dâng cho người già. À, chị Mai..." Angel cười xán lạn, "Hôm qua tôi đi Hong Kong mua được mặt nạ oxy chị thích nhất, loại này trong nước ngừng bán rồi, nhưng không ngờ tôi lại thấy ở Hong Kong. Tôi còn tiện tay mua thêm mặt nạ vàng mẫu mới tặng chị, cái này giúp giảm nếp nhăn trên mặt chị nhiều lắm đấy."
Chị Mai mở laptop, lạnh lùng đáp lời, "Chị nghĩ đến tôi nhiều thế này, tôi ngại quá. Tôi xin nhận mặt nạ vàng; còn mặt nạ oxy, coi như tôi chuyển lại làm quà tặng gửi chị. Chị nhìn chị xem bao lâu rồi chưa đắp mặt nạ? Nếp nhăn hiện đầy quanh mắt kia kìa."
Hai người chị một câu, tôi một câu, có vẻ như chuyện trò nhưng thực ra đang so đo nhau.
"Được rồi mà! Hai người trẻ trung xinh đẹp thế này mà gọi là già, thì mặt của tôi là gì? Angel, chị Mai, hai người có diệu kế gì cứu vớt khuôn mặt nhăn nhúm này của tôi không?" Dương Thiên Vũ đứng ra giảng hòa như thường lệ, anh ta vừa cười toe toét vừa nói, rồi kêu một cô gái ngồi cạnh ra ngoài nghe ngóng tình hình.
"Thiên Vũ, anh đang đắm mình trong tình yêu, sao mà già được?" Chị Mai cười rạng rỡ.
Dương Thiên Vũ bật cười, Angel mím môi cười theo. Trận chiến này coi như chấm dứt tại đây.
"Con mụ Angel đáng ghét thật, dám xỉa xói chị Mai của chúng ta già nua. Chị ta chẳng phải cũng ba mươi lăm à? Sinh nhật chị ta sau chị Mai có một tháng thôi mà, cứ thích dùng việc này dìm hàng chị Mai. Chị ta có gì hay ho, già rồi mà vẫn ế chỏng ế chơ đấy thôi!" Cao Doanh bất bình, cô xì xầm, rồi đột nhiên kích động kéo Trang Noãn Thần, "Kìa, cậu mau nhìn đi, đồng hồ hôm nay chị Mai đeo là Patek Philippe đó, mình thích hiệu này nhất luôn. Hiệu này tượng trưng cho đẳng cấp quý tộc! Patek Philippe là thương hiệu của cả một huyền thoại, nó nổi tiếng về độ phức tạp của thiết kế máy và cơ cấu chuyền động. Trời ơi, mình ngưỡng mộ chị Mai quá đi thôi, thoáng cái là vùi dập Jaeger LeCoultre của Angel."
Trang Noãn Thần nghe không nổi "bài giảng hàng hiệu" của Cao Doanh, cô thấy bụng mình sôi òng ọc, dạ dày nao nao. Lúc này, cô đi không được mà ở lại cũng không xong. Cô vừa định xin phép chị Mai thì giọng nói lành lạnh của chị Mai vang lên, "Tổng giám đốc mới tới ngay thôi, mọi người ngồi đàng hoàng lại, đừng để người ta nghĩ mình không có thành ý!"
Một câu nói chặt hết ý định xin phép của Trang Noãn Thần. Cô cố nén cơn khó chịu, ngồi ngay ngắn. Cô chỉ mong tổng giám đốc mau tới, mau nói, rồi mau đi.
Có lẽ ông trời thương xót Trang Noãn Thần, nên chưa bao lâu sau cô gái của nhóm hai lật đật chạy vào, hét to, "Tới rồi! tới rồi! Trời ơi, lát nữa mọi người đừng ngất xỉu nha. Tổng giám đốc mới cực trẻ cực đẹp luôn. Em thấy anh ấy bước ra khỏi xe, đích thân chủ tịch tiếp đón lận đấy."
Dương Thiên Vũ đưa mắt nhìn chị Mai và Angel, "Kỳ lạ thật, gốc gác của người này ra sao nhỉ? Sao lại đích thân chủ tịch đón tiếp?"
Chị Mai cũng tỏ vẻ khó hiểu.
Angel cười nhẹ nhàng, "Chẳng lẽ hoàng thân quốc thích tới đây. Tới lúc đó, chị Mai muốn chèn ép cấp trên cũng khó, có mấy ai dễ bắt nạt như Vương tổng đâu?"
"Vậy à? Angel, chị đề cao tôi quá rồi. Tôi còn chưa chèn ép được chị thì lấy đâu ra bản lĩnh bắt nạt người khác?" Chị Mai thong dong đánh trả, không hề nể mặt Angel.
Angel vặn lại, chị ta cười duyên, "Chị Mai cứ thích nói đùa."
Khi hai người đang tranh cãi tay đôi thì kim phút chỉ đúng chín giờ rưỡi, cửa phòng họp mở ra. Bước vào đầu tiên là chủ tịch, theo sau là nhân viên phòng hành chính, cuối cùng là một bóng dáng cao lớn bước vào.
Phòng họp lập tức lặng im như tờ.
"Oh... Lord..." Cao Doanh khẽ bật một tiếng khó tin, kéo kéo Trang Noãn Thần, "Anh ấy đẹp trai quá."
Trang Noãn Thần chỉ quan tâm đến cái bụng đang đau của mình, làm gì còn tâm trạng quan sát, cô cất giọng khó chịu, "Đẹp trai hay không liên quan gì tới mình?"
"Không phải, anh ấy đẹp trai lắm, cậu mau nhìn đi." Cao Doanh hít thở gấp gáp nói với Trang Noãn Thần.
Trang Noãn Thần vô tình ngước nhìn, cô bỗng trợn mắt khó tin!
Bộ phận tổ chức sự kiện quảng cáo nằm ở tầng năm mươi tám. Phòng họp lớn với cửa sổ chiếm hết ba mặt, là nơi có ánh sáng và phong cảnh nhìn xa tuyệt vời. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa kính, hắt sáng trên thân hình đàn ông cao lớn, comple xám sang trọng tôn lên những đường nét hoàn mỹ của anh ta, từ anh ta toát ra khí chất cao quý vượt xa người thường.
Từ góc này, Trang Noãn Thần trông thấy rõ ràng nụ cười hoàn mỹ trên môi anh ta.
Lại là anh ta! Người đàn ông cô xem mắt vào tối thứ sáu! Anh ta… gọi là gì ấy nhỉ?
Bụng Trang Noãn Thần quặn đau, có thể do tình cảnh bất ngờ này kích động tới, mồ hôi lạnh túa đầy trán cô. Chính xác, cô đang đổ mồ hôi lạnh! Đối tượng cô coi mắt chính là tổng giám đốc mới nhậm chức.
"Giới thiệu với mọi người, đây là Trình tổng, anh ấy sẽ thay thế chức vụ của Vương tổng. Từ hôm nay trở đi, anh ấy toàn quyền phụ trách mọi việc trong bộ phận tổ chức sự kiện quảng cáo." Chủ tịch nói.
Anh ta đi đến giữa bàn họp, ánh mắt sáng ngời lướt nhìn toàn bộ nhân viên trong phòng họp, Trang Noãn Thần lật đật cúi đầu xuống, cắn chặt môi.
"Chào mọi người, tôi là Trình Thiếu Tiên, từ hôm nay trở đi tôi và mọi người sẽ cùng nhau tác chiến." Giọng anh trầm trầm mạnh mẽ nhưng êm tai vô cùng.
Tất cả mọi người đồng loạt vỗ tay. Từ xưa đến nay đẹp trai luôn được ưa thích, nhất là nghề truyền thông nam ít nữ nhiều này.
Nhân viên hành chính đặt cặp xách của Trình Thiếu Tiên sang một bên, rót cho anh một tách trà. Chủ tịch giới thiệu người phụ trách ba nhóm và hạng mục công việc riêng của từng nhóm, rồi rời khỏi phòng họp, dành thời gian còn lại cho Trình Thiếu Tiên.
Trình Thiếu Tiên ngồi xuống, khác với dáng vẻ nhàn rỗi của tối thứ sáu, vóc dáng rắn rỏi, bộ comple xám làm lộ rõ khí chất nghiêm túc tinh tế của anh. Tuy khuôn mặt anh có vẻ ôn hòa, nhưng vừa trông liền biết anh là một người có chủ kiến riêng, không dễ điều khiển. Anh ngồi vào chỗ của mình, mười ngón tay thanh tú chụm vào nhau, anh cười nhẹ, "Tôi muốn làm quen với mọi người có mặt ở đây. Mỗi người giới thiệu một chút về bản thân, hạng mục và phạm vi công việc đang phụ trách hiện nay."
Trang Noãn Thần đau đầu không biết phải làm thế nào. Bây giờ cũng chẳng còn thời gian cho cô đau bụng, cô chỉ biết cầu nguyện mọi việc diễn ra suông sẻ trót lọt. Cô hy vọng, anh không nhận ra cô, vì cô của trước và sau khi trang điểm khác nhau rất xa. Hơn nữa, ngay cả cô cũng quên anh tên gì, thì với kiểu người giao thiệp rộng rãi hằng ngày như anh, làm sao nhớ tên cô.
Nhân viên của ba nhóm giới thiệu bản thân. Được đối diện với một người đàn ông điển trai, tâm trạng của mọi người hớn hở vô cùng.
Trình Thiếu Tiên tựa như một chàng hoàng tử cao sang, anh ngồi yên, lắng nghe phần giới thiệu của từng người, gật đầu mỉm cười.
Rốt cục cũng đến phiên Trang Noãn Thần. Thấy trốn tránh không được, cô đành kiên trì đứng tại chỗ, cúi thấp đầu, nói qua loa bằng tốc độ nhanh nhất, "Tôi là Trang Noãn Thần, hiện đang phối hợp với quản lý cao cấp hoàn thành kế hoạch trưng bày và tiêu thụ thức uống ở siêu thị." Trong lúc nói, cô cảm nhận rõ ánh mắt của Trình Thiếu Tiên rơi vào bản thân, cô vô thức siết chặt tay.
"Tốt, mời ngồi." Trình Thiếu Tiên nhanh chóng lên tiếng, giọng điệu của anh hết sức nhẹ nhàng như anh không nhận ra cô.
Trang Noãn Thần ngồi xuống, thở dài một hơi. Cô nhướng mắt nhìn anh theo bản năng, thấy anh nhìn mình, cô mới yên tâm hoàn toàn.
Đợi tất cả mọi người giới thiệu xong, Trình Thiếu Tiên bắt đầu trở lại chuyện chính. Anh nói vài câu xã giao rồi vào thẳng chủ đề, "Trước khi nhậm chức, tôi đã xem tài liệu liên quan đến mọi người. Mỗi người đều có những cách ứng xử và hiểu biết riêng của bản thân về công việc, hy vọng sau này chúng ta hợp tác vui vẻ. Tất cả mọi người đều biết, Đức Mã nổi tiếng nhất là tổ chức sự kiện và đề ra phương án kinh doanh tiêu thụ sản phẩm. Nói cách khác, bộ phận của chúng ta là đầu não, hoạch định sách lược kinh doanh theo ý tưởng của khách hàng. Thông qua việc giao tiếp quảng cáo đầy tính chiến lược, phải phân tích dự đoán, nắm rõ giai đoạn mục tiêu dài lâu. Mà bộ phận của chúng ta có điều kiện hướng người tiêu dùng đến thương hiệu trực tiếp nhất, sắp đặt cách thức hoạt động riêng biệt, nâng cao thương hiệu sản phẩm và các mục tiêu hình ảnh khác với người tiêu dùng. Vì vậy tôi rất mong mọi người đang ngồi ở đây, hãy tự hỏi bản thân, trong quá trình xây dựng hình ảnh, để được người tiêu dùng coi trọng thương hiệu, cần phải bỏ ra bao nhiêu công sức?"
Tất cả mọi người đưa mắt ngó nhau. Khi trông thấy tổng giám đốc điển trai này xuất hiện, nhiều người chỉ mang ánh mắt "Anh chỉ là bình hoa di động mà thôi" đón chào. Nhưng sau khi nghe anh nói một hồi, họ mới cảm thấy sự hiểu biết sâu sắc và tường tận của anh. Lời nói của anh tuy mềm mỏng, nhưng ngầm ẩn dấu sự sắc bén không cho phép người khác xem thường, khiến mọi người đang ngồi đây đều thấp tha thấp thỏm.
Angel mở miệng đầu tiên, thanh âm õng ẹo của chị ta cất lên, "Trình tổng, tôi không hiểu ý anh lắm. Chẳng lẽ anh vừa nhậm chức thì muốn sắp xếp lại nhân sự ngay sao?" Angel nói xong, toàn bộ nhân viên đang có mặt đều đề cao cảnh giác.
Trình Thiếu Tiên lia mắt qua Angel, anh nở nụ cười gần gũi, thong dong nói, "Angel phải không? Một công ty muốn phát triển vững mạnh, thì phải có môi trường cạnh tranh tuyệt đối, đòi hỏi sức lực và điều cốt lõi nhất trong đó chính là sự tươi mới."
Mọi người bắt đầu xầm xì.
Angel mặt biến sắc, chị Mai ngồi đối diện đánh giá Trình Thiếu Tiên một lượt, đóng laptop, nhìn anh cười nhạt, "Trình tổng, đây là cải cách mới? Vậy tôi rất muốn biết, nhân viên trong nhóm ba của tôi, anh tính thế nào?"
Chị Mai nói chuyện thẳng thắn, không hề nể mặt Trình Thiếu Tiên, tính cách của chị Mai luôn cứng rắn và cố chấp như vậy, đôi khi còn đập bàn tranh luận với chủ tịch.
Một công ty, nhất là một công ty lớn, điều kiêng kị nhất chính là giảm biên chế, điều này hình thành thương tổn cực lớn với lòng trung thành của nhân viên lâu năm, đồng thời cũng gánh vô số lời đồn đại từ bên ngoài. Trang Noãn Thần hồ nghi nhìn Trình Thiếu Tiên. Nhân viên tép riêu cỡ như cô còn hiểu rõ quy luật này thì làm sao anh không hiểu?
Đối mặt với sự châm chích hùng hổ của chị Mai, Trình Thiếu Tiên càng bàng quan, anh cười thản nhiên, "Chị cho rằng nguyên nhân nào khiến Vương tổng bị điều đi?"
Chị Mai hơi đờ ra.
Trình Thiếu Tiên điều chỉnh tư thế ngồi, lướt mắt qua từng người, "Mọi người đang ngồi đây có biết chuyện quốc tế Tiêu Duy công khai gọi thầu không? Chính do Vương tổng chủ quan, xem nhẹ gói thầu này, nên mới tạo cơ hội cho công ty PR Oss - đối thủ của chúng ta nắm bắt, để gói thầu béo bở vốn thuộc về Đức Mã chúng ta lọt vào tay những công ty PR trong nước chia năm xẻ bảy. Hiện tại, quốc tế Tiêu Duy đang tiếp tục gọi thầu, họ cần một công ty có bối cảnh quốc tế, có khả năng quản lý thương hiệu, quảng bá sản phẩm, cơ cấu tổ chức làm việc chuyên nghiệp nhất. Và cái tôi muốn mọi người làm chính là... đấu thầu thành công!"
Tất cả mọi người đều hốt hoảng, chị Mai nhíu mày, Angel cũng chau mày suy tư. Một lúc sau Dương Thiên Vũ lên tiếng, "Trình tổng, xét theo mức ấn tượng của Tiêu Duy về chúng ta thì tỉ lệ thành công gần như là con số không." Anh ta nêu lên nỗi lo của mọi người, bởi vì trước đây Vương tổng lơ là dự án, làm lộ một loạt hạng mục vốn thuộc về Đức Mã với đối tượng cạnh tranh, khiến quốc tế Tiêu Duy cảm thấy không hài lòng.
Tiêu Duy là một tập đoàn tư bản, có bối cảnh quốc tế hùng hậu trên thị trường. Tiêu Duy kinh doanh ô tô, bất động sản và hàng xa xỉ. Có rất nhiều công ty PR trong và ngoài nước muốn giành được hợp đồng của đối tượng này. Nghe nói năm nay Tiêu Duy thay đổi cơ cấu hoạt động, bắt đầu tiến công mạnh vào thị trường Trung Quốc, gây ra nhiều náo động trên thị trường.
"Chính vì vậy tôi mới trông đợi bản lĩnh của mọi người." Trình Thiếu Tiên xòe tay, "Đừng quên đối thủ đang chờ đợi chế nhạo chúng ta. Sau khi công ty PR Oss thu mua công ty PR Maya vào năm 2001, đã hoàn thành bước quan trọng nhất trong chiến lược nội địa hóa. Tôi tự nhận thấy Đức Mã chúng ta có đủ năng lực cạnh tranh với họ. Mọi người đừng quên, chúng ta có nguồn lực doanh nghiệp và mạng lưới đối tác chiến lược vững mạnh phủ khắp toàn quốc, quan hệ hợp tác rộng rãi với nhiều tổ chức thương mại quốc tế, đại sứ quán, tổ chức tài chính quốc tế, cơ quan chính phủ Trung Quốc, tổ chức IOC, quỹ và cơ quan thông tin. Chúng ta có thực lực tiếp nhận đối phương là quốc tế Tiêu Duy. Công ty phát triển không phải ở chỗ nhiều người, mà là hiệu suất. Cái tôi muốn thấy chỉ là kết quả. Ba nhóm cùng cạnh tranh, ai có thể mang hợp đồng Tiêu Duy đến phòng làm việc của tôi trước tiên, nhóm nào thành công thì được ưu tiên giữ lại, nhóm nào đề xuất giá dự thầu bất khả thi nhất, tôi sẽ cắt giảm toàn thể."
Trang Noãn Thần vừa nghe liền hít đầy lồng ngực một hơi lạnh lẽo. Người này quá tàn nhẫn chăng? Bụng cô lại quặn đau, cô sợ hãi vội vàng cầu nguyện, lúc này phải chịu đựng, cô không muốn nòng súng chỉa thẳng vào mình, càng không muốn mình là người bị sa thải đầu tiên.
Angel chống gò má nhìn Trình Thiếu Tiên, "Trình tổng, nhóm chúng tôi vừa hoàn thành một buổi diễn lớn, phải chăng nên cân nhắc đến việc ưu ái?"
Trình Thiếu Tiên chưa kịp mở miệng trả lời, chị Mai đã cười lạnh lùng, "Nực cười thật, một buổi diễn thôi mà, có gì xuất sắc vượt trội nào? Nhóm chúng tôi cũng vừa ký được hợp đồng trị giá năm mươi triệu, nếu theo lời cô nói, vậy nhóm chúng tôi có nên khoe khoang đôi chút không?"
"Chị Mai à, tôi không nghe nổi lời này của chị rồi. Tất cả mọi người làm việc đều vì công ty thôi, cái gì mà khoe khoang?" Mặt Angel biến sắc, giọng nói chị ta cũng trở nên sắc lạnh.
Dương Thiên Vũ khuyên cũng không phải mà không khuyên cũng chẳng đúng, anh ta đành giương mắt trông mong Trình Thiếu Tiên. Trình Thiếu Tiên không vội khuyên ngăn, anh chỉ im lặng chờ hai người tranh cãi xong xuôi, sau đó anh nói giọng nhẹ nhàng, "Tiêu Duy là nhiệm vụ đầu tiên tôi giao cho mọi người sau khi mình nhậm chức. Còn những thành tích lừng lẫy trước đó đối với tôi đều thành con số không. Vẫn câu nói đó, thắng giữ lại, thua chuyển đi. Nhân viên được giữ lại dưới quyền của tôi, bất kể là tiền thưởng, lợi nhuận được chia hay lương bổng đều cao gấp ba lần hiện tại, bởi vì năng lực! Cái tôi cần chỉ là năng lực!"
"Chà, Trình tổng này mạnh miệng thật, sao anh ta không chịu nghĩ gốc gác của Tiêu Duy ra sao." Cao Doanh thủ thỉ vào tai Trang Noãn Thần, lại thấy cô vã đầy mồ hôi, Cao Doanh giật thót người, "Noãn Thần, cậu sao vậy?"
Lục phủ ngũ tạng của Trang Noãn Thần lộn nhào, làm gì còn nghe Trình Thiếu Tiên nói chuyện, mồ hôi trên trán cô càng lúc càng nhiều theo cơn đau bụng. Cao Doanh nói vừa dứt câu, cô cũng không nhịn được nữa, cô đứng bật dậy, không chỉ dọa Cao Doanh giật mình, mà ngay cả Trình Thiếu Tiên đang nói chuyện cũng ngớ ra. Anh nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.
"Xin lỗi, tôi..." Trang Noãn Thần thống khổ, bập bẹ một câu, rồi không kịp giải thích thêm gì, chạy khỏi phòng họp.
Hết Chương 4
Tập đoàn Đức Mã tọa lạc tại vị trí sầm uất nhất của khu Quốc Mậu.
Còn 0,1 giây nữa là đến giờ làm, Trang Noãn Thần nhào khỏi đám đông chen chúc trong thang máy, cô vừa hô to "Cho qua" vừa cấp tốc xông tới. Đúng 9 giờ, Chanel đứng ở bàn lễ tân giơ một ngón tay với cô. Trang Noãn Thần thở dài buồn bã, cuối cùng cô vẫn đến trễ.
Chanel là biệt danh mọi người đặt cho cô gái làm lễ tân. Chanel vừa tốt nghiệp gần đây, thấy nhân viên trong tập đoàn đua nhau dùng hàng hiệu nên cũng bị lây. Cô gái thích giỏ xách của Chanel, ngày nào cũng nhắc Chanel, vì vậy mới có biệt danh này.
Trang Noãn Thần đặt giỏ xách xuống bàn làm việc, cô mở máy tính rồi đi đến phòng nghỉ pha cà phê. Thời gian quý giá của sáng sớm cô đều dùng để ngủ nên chẳng kịp ăn sáng, vậy nên mỗi ngày tới công ty cô đều uống cà phê để có tinh thần làm việc.
Hạ Lữ đẩy cửa đi vào, ném một phần ăn sáng cho Trang Noãn Thần. Hạ Lữ săm soi mặt Trang Noãn Thần, cô cất giọng bất đắc dĩ, "Noãn Thần, cậu có sao không? Lại không trang điểm khi đi làm hả?"
Trang Noãn Thần chụp phần ăn sáng, cô cười với Hạ Lữ, "Trang điểm sẽ tốn mười phút của mình, để thời gian đó mình ngủ thêm một lát cho đã."
Tính cách của Hạ Lữ và Ngải Niệm trái ngược nhau hoàn toàn. Tuy họ đều là bạn thân của Trang Noãn Thần nhưng cách sống khác nhau một trời một vực. Ba người đến từ những nơi khác biệt nhưng cùng thi đậu khoa báo chí của một trường đại học ở Bắc Kinh. Sau khi tốt nghiệp, mỗi người làm phóng viên ở vài tòa soạn khác nhau, cuối cùng bất ngờ làm chung ở tập đoàn Đức Mã. Khác với tính cách yên phận của Trang Noãn Thần; Hạ Lữ khá tham vọng, việc gì cũng thích đứng nhất, cô mơ ước mình trở thành một người phụ nữ thành đạt; còn Ngải Niệm là một cô gái đơn giản, thích làm người phụ nữ của gia đình.
Ba người cùng được nhận vào làm ở phòng kinh doanh. Mới đó mà họ đã làm ở Đức Mã được hai năm. Có điều Hạ Lữ không mấy thỏa mãn thời gian làm việc hai năm ở đây. Chuyện này cũng khá bình thường. Người học về báo chí dĩ nhiên muốn tốt nghiệp sẽ làm phóng viên, không ai muốn làm trái nghề, chuyển sang ngành truyền thông. Trước đây, Hạ Lữ thường dùng thân phận phóng viên đi tham gia hoạt động xã giao, còn bây giờ cô phải làm nhân viên đón tiếp cánh báo chí, dĩ nhiên Hạ Lữ sẽ cảm thấy sự khác biệt. Trái ngược với Hạ Lữ, mơ ước lớn nhất của Trang Noãn Thần là có thể điều phối độc lập một sự kiện lớn từ sắp xếp, dàn dựng cho đến hoạt động.
"Trang Noãn Thần, phụ nữ ba phần nhờ trời sinh, bảy phần nhờ trang phục!" Hạ Lữ ngồi phía đối diện, cô cầm ly cà phê của Trang Noãn Thần uống một hớp, "Khi làm việc ở Đức Mã phải chú ý đến bề ngoài. Cậu nhìn cậu đi, trước và sau khi trang điểm khác nhau một trời một vực."
"Cái gì mà khác một trời một vực?" Trang Noãn Thần phản vấn.
"Trang điểm xong thì nhin như yêu tinh, còn không trang điểm thì..." Hạ Lữ cố tình trầm tư.
"Sao?"
"Y chang con thỏ! Con thỏ để mặc người khác bắt nạt, trắng trắng mịn mịn nhìn chỉ muốn cắn một miếng." Tuy Hạ Lữ nói vậy nhưng cô luôn ước ao làn da trắng mịn bẩm sinh của Trang Noãn Thần. Kỳ thực dù Trang Noãn Thần không trang điểm, thì nhìn cũng rất xinh xắn.
Trang Noãn Thần nhai ngấu nghiến, để mặc Hạ Lữ nói chuyện.
"Noãn Thần, nghe nói thứ bảy vừa rồi cậu đi xem mắt hả?" Hạ Lữ cười mờ ám, huých cô một cái.
Trang Noãn Thần ho sặc sụa.
"Mình có nói gì đâu mà cậu kích động dữ vậy." Hạ Lữ vội đứng dậy, vỗ lưng Trang Noãn Thần, rồi rót một ly nước cho cô. Trang Noãn Thần vừa hết sặc, định mở miệng nói chuyện thì Ngải Niệm đẩy cửa bước vào, hùng hổ ngồi xuống ghế.
"Cậu sao thế?" Trang Noãn Thần trông Ngải Niệm có vẻ buồn bực.
Ngải Niệm là người hiền lành tốt tính nhưng hôm nay cô lại nổi giận đùng đùng, "Đúng là quá đáng! Hôm nay tàu điện ngầm đông như kiến cỏ, chen chen lấn lấn làm mình suýt chết ngộp. Đã vậy còn làm đứt giỏ xách của mình nữa chứ. Mà cái này là giỏ xách mình mới mua."
"Tàu điện ngầm càng ngày càng đông, cậu vẫn chưa quen à? Mình nói mấy cậu nên dọn đến gần công ty. Tiền thuê có đắt một chút nhưng tiết kiệm được tiền xe và thời gian đi lại, tính ra cũng vậy thôi." Hạ Lữ ngồi xuống, cô càm ràm, "Ngải Niệm, cậu còn chưa là gì đâu. Tề Vân bên phòng quảng cáo mới xui kìa. Giỏ xách LV cô ta vừa mua đi xe buýt bị người ta rạch một lỗ lớn. Mình thấy đáng đời cô ta lắm. Tiền lương không được bao nhiêu mà bày đặt xài hàng hiệu, dùng thẻ để mua giỏ xách thật. Xách giỏ LV chen trên xe buýt hay tàu điện ngầm, có nói bản thân dùng đồ hiệu thật cũng chẳng ai tin."
"Thôi đi mấy cô, người ta có làm gì mình đâu. Ngải Niệm, cậu có bị mất đồ không?" Trang Noãn Thần không thích dèm pha người khác. Hơn nữa mọi nhân viên trong công ty đều thích ganh đua nhau hàng hiệu nên Tề Vân làm vậy cũng bình thường.
Ngải Niệm lắc đầu, "Cũng may giỏ xách của mình không phải hàng hiệu." Nói xong, cô lại nhớ chuyện gì đó, vội nói, "Mà lạ lắm nha, bên phòng hành chính đang thu xếp phòng họp lớn, hình như chuẩn bị mở cuộc họp chung cho ba nhóm của chúng ta đó."
Nói đúng ra cả ba người đều là nhân viên của tập đoàn Đức Mã. Trong đó công ty truyền thông Đức Mã mới được thành lập sau này. Trụ sở chính của tập đoàn đặt tại Mỹ, công ty truyền thông nằm ở Bắc Kinh. Ba người hoạt động ở ba nhóm khác nhau. Trang Noãn Thần ở nhóm một, Ngải Niệm ở nhóm hai, Hạ Lữ ở nhóm ba. Ba nhóm chịu trách nhiệm chuẩn bị và triển khai hoạt động cho các thương hiệu riêng.
Trang Noãn Thần sửng sốt. Hạ Lữ không đồng tình, cô nhún vai, "Đừng nói mấy cậu chưa đọc thư thông báo nha. Chín giờ rưỡi ở phòng họp lớn, họp chung ba nhóm."
"Gì mà ghê vậy!" Trang Noãn Thần đúng là chưa kiểm tra hòm thư nội bộ. "Có chuyện gì hả?”
"Thay đổi nhân sự." Hạ Lữ nắm bắt tin tức nhanh chóng, nói nhỏ với hai người, "Mình cũng vừa biết. Chẳng phải Vương tổng bị điều đi rồi à? Mình nghe bảo là trụ sở chính vừa phái tổng giám đốc mới đến đây."
"Ồ, thế là chị Mai và Angel có dịp quậy rồi, nhóm của mấy cậu chết chắc." Ngải Niệm cười cười.
Sếp của nhóm một, nơi Trang Noãn Thần làm việc là Mục Mai. Mọi người thường gọi chị ta là chị Mai. Chị Mai và Angel - sếp của Hạ Lữ nhóm ba như nước với lửa. Hai người lúc nào cũng đối chọi gay gắt, bây giờ lại có thêm một tổng giám đốc mới, không biết hai người sẽ còn ghen ghét nhau đấn đâu.
Hạ Lữ lắc đầu, "Bọn mình là binh tôm tướng cua, làm gì có quyền có ý kiến? Chừng nào thay đổi nhân sự thật thì tính sau. Thôi đừng nói nữa, gần đến giờ rồi, mau thu xếp đồ rồi còn vào họp nữa chứ."
Trang Noãn Thần cũng thấy bầu không khí công ty hôm nay khác thường. Cô vứt nhanh túi đồ ăn sáng vào thùng rác, đi theo hai người họ.
"Phải rồi, Noãn Thần..." Ngải Niệm sực nhớ gì đó, ngoái đầu nhìn cô.
Trang Noãn Thần biết Ngải Niệm muốn hỏi việc gì, cô lật đật chen ngang, "Họp trước đã, còn chuyện khác ăn trưa nói sau."
Vẫn chưa đến chín giờ rưỡi, nhưng phòng họp lớn đã đầy đủ nhân viên của ba nhóm. Phòng họp này thường dùng để tổ chức cuộc họp trực tuyến toàn cầu, là nơi trụ sở chính điều đình công ty, cũng là nơi ban lãnh đạo cao cấp bàn bạc chiến lược quan trọng phát triển công ty. Bàn tròn lớn gần như chiếm trọn căn phòng, mỗi một chỗ ngồi đều có microphone cỡ nhỏ, để mọi người nghe rõ lời nhau.
Bàn tròn âm thầm phân chia thành từng mặt trận, trong đó nhóm một và nhóm ba ngồi đối diện, như tượng trưng cho quan hệ căng thẳng thường ngày của hai nhóm, nhóm hai ngồi chính giữa, vừa lúc đối diện với người chủ trì cuộc họp.
Dương Thiên Vũ - sếp của nhóm hai cũng tới từ sớm. Anh ta đang trò chuyện thân thiết với mọi người. Anh ta là người đàn ông duy nhất trong các sếp, trái ngược với chị Mai và Angel, tính cách anh ta ôn hòa, luôn thân thiện với cấp dưới. Nhưng cũng vì quá mức dễ dãi nên anh ta chỉ là một người tài giỏi, thiếu quyết đoán trong việc quản lý, dẫn đến hiệu suất làm việc của nhóm hai thường không lý tưởng.
Chị Mai và Angel vẫn chưa tới. Hai người này rõ ràng đang ra vẻ ta đây. Mọi người trong nhóm một và nhóm ba bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Noãn Thần, nghe đồn hôm trước nhóm ba vừa tổ chức một buổi diễn rất hoành tráng. Bạn bè mình quen trong giới kể thì chẳng sai bao giờ. Mình còn nghe nói, do đêm đó quá thành công nên Angel bay ngay sang Hong Kong mua mẫu Jaeger LeCoultre số lượng có hạn. Mẫu đồng hồ đó bằng bạch kim, đắt lắm đấy. Thế nào hôm nay chị ta cũng mang nó ra oai với nhóm chúng ta cho coi." Cao Doanh làm cùng nhóm với Trang Noãn Thần, thường cùng cô sắp đặt hoạt động quảng cáo. Cao Doanh không phải mẫu người hẹp hòi nhưng nói rất nhiều. Cao Doanh cực kỳ nhạy bén với hàng hiệu, ai trong công ty mua đồ gì mới, hiệu gì, xức nước hoa nào mới, tất thảy đều lọt vào mắt Cao Doanh.
Mới sáng sớm Trang Noãn Thần đã chen chúc èo ọp giành xe, chạy tới công ty thì bụng đói cồn cào, sau đó vội vội vàng vàng ăn sáng, nên bây giờ dạ dày cô bắt đầu cuộn lên, sao còn tâm trạng để ý Cao Doanh đang nói gì. Cô cau mày ôm bụng, "Mình đau bụng quá. Cao Doanh, thấy chị Mai tới thì nhá máy mình biết nha. Mình sẽ lẻn vào bằng cửa sau."
Dạ dày của cô mẫn cảm từ bé, bình thường chỉ cần ăn đồ hơi cay hay quá nhiều dầu mỡ sẽ bị tiêu chảy, thậm chí thức ăn chỉ có tí ti bẩn cũng không được. Chính vì vậy, đồng nghiệp gọi cô là "Máy lọc thức ăn sạch". Hễ đi đến đâu là kéo cô theo đó, bởi vì có cô, mọi người sẽ biết đồ ăn của quán nào là sạch sẽ.
Cao Doanh trợn to mắt, "Không phải cậu chứ? Cậu muốn bị tổng giám đốc mới túm cổ hả? Lúc đó chị Mai cũng không cứu nổi cậu đâu."
"Mình..." Lời còn chưa ra khỏi miệng Trang Noãn Thần, cửa phòng họp đã mở toang, cô ngước đầu nhìn thấy Angel đi đến. Mỗi lần Angel xuất hiện đều phảng phất hương thơm mê hoặc, mái tóc chị ta xoăn dài tới eo được chăm sóc kỹ lưỡng, toát lên vẻ quyến rũ điềm đạm của phụ nữ. Diện mạo của Angel không có vẻ mạnh mẽ quả quyết như chị Mai. Angel có vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, nụ cười luôn rạng rỡ trên môi, chị ta nói năng từ tốn nhỏ nhẹ, đưa mắt nhìn sơ cũng biết Angel là người dễ gần.
Angel thân thiện chào hỏi mọi người. Trang Noãn Thần nhác thấy đồng hồ sáng loáng trên cổ tay chị ta, quả nhiên là Jaeger LeCoultre số lượng có hạn. Cô vừa nghĩ có nên phóng khỏi phòng họp, chạy đến toilet hay không thì cửa phòng họp lại mở ra. Chị Mai đi vào trong.
Phong cách chị Mai mạnh mẽ hơn Angel rất nhiều, cũng cùng độ tuổi ba mươi lăm, nhưng khí chất của hai người hoàn toàn trái ngược nhau. Khác với Angel xinh đẹp, chị Mai với mái tóc ngắn toát lên phong thái thành đạt. Vóc dáng chị Mai cao dong dỏng, cử chỉ điệu bộ quyết đoán, nói năng lưu loát thuyết phục, vừa nhìn liền biết chị Mai là một người bản lĩnh.
Mọi người thay phiên thưa hỏi chị Mai, còn chị Mai chỉ hơi cong môi, coi như đáp lại. Trông thấy nhân viên trong nhóm mình có mặt đầy đủ, chị Mai gật đầu hài lòng, sau đó ngồi xuống, vừa vặn đối diện với Angel.
"Chị Mai hình như tới muộn thì phải." Angel cười cười, mặt mày tỏ vẻ dịu dàng.
Chị Mai đưa mắt qua Angel, cười châm biếm, "Vậy à? Thế thì ngại quá, nếu không phải đậu xe ở vị trí 808, chắc tôi tới sớm hơn chị rồi. Chị biết đấy, vị trí đỗ xe 808 mà chị hằng mong muốn nằm cao hơn chỗ chị đậu xe mà."
Mọi người trên dưới công ty đều biết chị Mai thích đậu xe ở vị trí 808, dường như con số này có ý nghĩa gì đó với chị Mai, nhưng chẳng hiểu vì lý do gì Angel đột nhiên xông vào tranh giành vị trí đậu xe 808. Hiển nhiên Angel tranh không lại chị Mai nên đành phải đậu xe ở tầng dưới.
Nụ cười trên mặt Angel thoáng cứng ngắc, nhưng chị ta mau chóng giữ vững vẻ tươi cười, "Cũng đúng, nói thế nào thì hôm nay chị Mai cũng đến công ty sớm hơn tôi. Thứ tốt thứ quý phải kính dâng cho người già. À, chị Mai..." Angel cười xán lạn, "Hôm qua tôi đi Hong Kong mua được mặt nạ oxy chị thích nhất, loại này trong nước ngừng bán rồi, nhưng không ngờ tôi lại thấy ở Hong Kong. Tôi còn tiện tay mua thêm mặt nạ vàng mẫu mới tặng chị, cái này giúp giảm nếp nhăn trên mặt chị nhiều lắm đấy."
Chị Mai mở laptop, lạnh lùng đáp lời, "Chị nghĩ đến tôi nhiều thế này, tôi ngại quá. Tôi xin nhận mặt nạ vàng; còn mặt nạ oxy, coi như tôi chuyển lại làm quà tặng gửi chị. Chị nhìn chị xem bao lâu rồi chưa đắp mặt nạ? Nếp nhăn hiện đầy quanh mắt kia kìa."
Hai người chị một câu, tôi một câu, có vẻ như chuyện trò nhưng thực ra đang so đo nhau.
"Được rồi mà! Hai người trẻ trung xinh đẹp thế này mà gọi là già, thì mặt của tôi là gì? Angel, chị Mai, hai người có diệu kế gì cứu vớt khuôn mặt nhăn nhúm này của tôi không?" Dương Thiên Vũ đứng ra giảng hòa như thường lệ, anh ta vừa cười toe toét vừa nói, rồi kêu một cô gái ngồi cạnh ra ngoài nghe ngóng tình hình.
"Thiên Vũ, anh đang đắm mình trong tình yêu, sao mà già được?" Chị Mai cười rạng rỡ.
Dương Thiên Vũ bật cười, Angel mím môi cười theo. Trận chiến này coi như chấm dứt tại đây.
"Con mụ Angel đáng ghét thật, dám xỉa xói chị Mai của chúng ta già nua. Chị ta chẳng phải cũng ba mươi lăm à? Sinh nhật chị ta sau chị Mai có một tháng thôi mà, cứ thích dùng việc này dìm hàng chị Mai. Chị ta có gì hay ho, già rồi mà vẫn ế chỏng ế chơ đấy thôi!" Cao Doanh bất bình, cô xì xầm, rồi đột nhiên kích động kéo Trang Noãn Thần, "Kìa, cậu mau nhìn đi, đồng hồ hôm nay chị Mai đeo là Patek Philippe đó, mình thích hiệu này nhất luôn. Hiệu này tượng trưng cho đẳng cấp quý tộc! Patek Philippe là thương hiệu của cả một huyền thoại, nó nổi tiếng về độ phức tạp của thiết kế máy và cơ cấu chuyền động. Trời ơi, mình ngưỡng mộ chị Mai quá đi thôi, thoáng cái là vùi dập Jaeger LeCoultre của Angel."
Trang Noãn Thần nghe không nổi "bài giảng hàng hiệu" của Cao Doanh, cô thấy bụng mình sôi òng ọc, dạ dày nao nao. Lúc này, cô đi không được mà ở lại cũng không xong. Cô vừa định xin phép chị Mai thì giọng nói lành lạnh của chị Mai vang lên, "Tổng giám đốc mới tới ngay thôi, mọi người ngồi đàng hoàng lại, đừng để người ta nghĩ mình không có thành ý!"
Một câu nói chặt hết ý định xin phép của Trang Noãn Thần. Cô cố nén cơn khó chịu, ngồi ngay ngắn. Cô chỉ mong tổng giám đốc mau tới, mau nói, rồi mau đi.
Có lẽ ông trời thương xót Trang Noãn Thần, nên chưa bao lâu sau cô gái của nhóm hai lật đật chạy vào, hét to, "Tới rồi! tới rồi! Trời ơi, lát nữa mọi người đừng ngất xỉu nha. Tổng giám đốc mới cực trẻ cực đẹp luôn. Em thấy anh ấy bước ra khỏi xe, đích thân chủ tịch tiếp đón lận đấy."
Dương Thiên Vũ đưa mắt nhìn chị Mai và Angel, "Kỳ lạ thật, gốc gác của người này ra sao nhỉ? Sao lại đích thân chủ tịch đón tiếp?"
Chị Mai cũng tỏ vẻ khó hiểu.
Angel cười nhẹ nhàng, "Chẳng lẽ hoàng thân quốc thích tới đây. Tới lúc đó, chị Mai muốn chèn ép cấp trên cũng khó, có mấy ai dễ bắt nạt như Vương tổng đâu?"
"Vậy à? Angel, chị đề cao tôi quá rồi. Tôi còn chưa chèn ép được chị thì lấy đâu ra bản lĩnh bắt nạt người khác?" Chị Mai thong dong đánh trả, không hề nể mặt Angel.
Angel vặn lại, chị ta cười duyên, "Chị Mai cứ thích nói đùa."
Khi hai người đang tranh cãi tay đôi thì kim phút chỉ đúng chín giờ rưỡi, cửa phòng họp mở ra. Bước vào đầu tiên là chủ tịch, theo sau là nhân viên phòng hành chính, cuối cùng là một bóng dáng cao lớn bước vào.
Phòng họp lập tức lặng im như tờ.
"Oh... Lord..." Cao Doanh khẽ bật một tiếng khó tin, kéo kéo Trang Noãn Thần, "Anh ấy đẹp trai quá."
Trang Noãn Thần chỉ quan tâm đến cái bụng đang đau của mình, làm gì còn tâm trạng quan sát, cô cất giọng khó chịu, "Đẹp trai hay không liên quan gì tới mình?"
"Không phải, anh ấy đẹp trai lắm, cậu mau nhìn đi." Cao Doanh hít thở gấp gáp nói với Trang Noãn Thần.
Trang Noãn Thần vô tình ngước nhìn, cô bỗng trợn mắt khó tin!
Bộ phận tổ chức sự kiện quảng cáo nằm ở tầng năm mươi tám. Phòng họp lớn với cửa sổ chiếm hết ba mặt, là nơi có ánh sáng và phong cảnh nhìn xa tuyệt vời. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa kính, hắt sáng trên thân hình đàn ông cao lớn, comple xám sang trọng tôn lên những đường nét hoàn mỹ của anh ta, từ anh ta toát ra khí chất cao quý vượt xa người thường.
Từ góc này, Trang Noãn Thần trông thấy rõ ràng nụ cười hoàn mỹ trên môi anh ta.
Lại là anh ta! Người đàn ông cô xem mắt vào tối thứ sáu! Anh ta… gọi là gì ấy nhỉ?
Bụng Trang Noãn Thần quặn đau, có thể do tình cảnh bất ngờ này kích động tới, mồ hôi lạnh túa đầy trán cô. Chính xác, cô đang đổ mồ hôi lạnh! Đối tượng cô coi mắt chính là tổng giám đốc mới nhậm chức.
"Giới thiệu với mọi người, đây là Trình tổng, anh ấy sẽ thay thế chức vụ của Vương tổng. Từ hôm nay trở đi, anh ấy toàn quyền phụ trách mọi việc trong bộ phận tổ chức sự kiện quảng cáo." Chủ tịch nói.
Anh ta đi đến giữa bàn họp, ánh mắt sáng ngời lướt nhìn toàn bộ nhân viên trong phòng họp, Trang Noãn Thần lật đật cúi đầu xuống, cắn chặt môi.
"Chào mọi người, tôi là Trình Thiếu Tiên, từ hôm nay trở đi tôi và mọi người sẽ cùng nhau tác chiến." Giọng anh trầm trầm mạnh mẽ nhưng êm tai vô cùng.
Tất cả mọi người đồng loạt vỗ tay. Từ xưa đến nay đẹp trai luôn được ưa thích, nhất là nghề truyền thông nam ít nữ nhiều này.
Nhân viên hành chính đặt cặp xách của Trình Thiếu Tiên sang một bên, rót cho anh một tách trà. Chủ tịch giới thiệu người phụ trách ba nhóm và hạng mục công việc riêng của từng nhóm, rồi rời khỏi phòng họp, dành thời gian còn lại cho Trình Thiếu Tiên.
Trình Thiếu Tiên ngồi xuống, khác với dáng vẻ nhàn rỗi của tối thứ sáu, vóc dáng rắn rỏi, bộ comple xám làm lộ rõ khí chất nghiêm túc tinh tế của anh. Tuy khuôn mặt anh có vẻ ôn hòa, nhưng vừa trông liền biết anh là một người có chủ kiến riêng, không dễ điều khiển. Anh ngồi vào chỗ của mình, mười ngón tay thanh tú chụm vào nhau, anh cười nhẹ, "Tôi muốn làm quen với mọi người có mặt ở đây. Mỗi người giới thiệu một chút về bản thân, hạng mục và phạm vi công việc đang phụ trách hiện nay."
Trang Noãn Thần đau đầu không biết phải làm thế nào. Bây giờ cũng chẳng còn thời gian cho cô đau bụng, cô chỉ biết cầu nguyện mọi việc diễn ra suông sẻ trót lọt. Cô hy vọng, anh không nhận ra cô, vì cô của trước và sau khi trang điểm khác nhau rất xa. Hơn nữa, ngay cả cô cũng quên anh tên gì, thì với kiểu người giao thiệp rộng rãi hằng ngày như anh, làm sao nhớ tên cô.
Nhân viên của ba nhóm giới thiệu bản thân. Được đối diện với một người đàn ông điển trai, tâm trạng của mọi người hớn hở vô cùng.
Trình Thiếu Tiên tựa như một chàng hoàng tử cao sang, anh ngồi yên, lắng nghe phần giới thiệu của từng người, gật đầu mỉm cười.
Rốt cục cũng đến phiên Trang Noãn Thần. Thấy trốn tránh không được, cô đành kiên trì đứng tại chỗ, cúi thấp đầu, nói qua loa bằng tốc độ nhanh nhất, "Tôi là Trang Noãn Thần, hiện đang phối hợp với quản lý cao cấp hoàn thành kế hoạch trưng bày và tiêu thụ thức uống ở siêu thị." Trong lúc nói, cô cảm nhận rõ ánh mắt của Trình Thiếu Tiên rơi vào bản thân, cô vô thức siết chặt tay.
"Tốt, mời ngồi." Trình Thiếu Tiên nhanh chóng lên tiếng, giọng điệu của anh hết sức nhẹ nhàng như anh không nhận ra cô.
Trang Noãn Thần ngồi xuống, thở dài một hơi. Cô nhướng mắt nhìn anh theo bản năng, thấy anh nhìn mình, cô mới yên tâm hoàn toàn.
Đợi tất cả mọi người giới thiệu xong, Trình Thiếu Tiên bắt đầu trở lại chuyện chính. Anh nói vài câu xã giao rồi vào thẳng chủ đề, "Trước khi nhậm chức, tôi đã xem tài liệu liên quan đến mọi người. Mỗi người đều có những cách ứng xử và hiểu biết riêng của bản thân về công việc, hy vọng sau này chúng ta hợp tác vui vẻ. Tất cả mọi người đều biết, Đức Mã nổi tiếng nhất là tổ chức sự kiện và đề ra phương án kinh doanh tiêu thụ sản phẩm. Nói cách khác, bộ phận của chúng ta là đầu não, hoạch định sách lược kinh doanh theo ý tưởng của khách hàng. Thông qua việc giao tiếp quảng cáo đầy tính chiến lược, phải phân tích dự đoán, nắm rõ giai đoạn mục tiêu dài lâu. Mà bộ phận của chúng ta có điều kiện hướng người tiêu dùng đến thương hiệu trực tiếp nhất, sắp đặt cách thức hoạt động riêng biệt, nâng cao thương hiệu sản phẩm và các mục tiêu hình ảnh khác với người tiêu dùng. Vì vậy tôi rất mong mọi người đang ngồi ở đây, hãy tự hỏi bản thân, trong quá trình xây dựng hình ảnh, để được người tiêu dùng coi trọng thương hiệu, cần phải bỏ ra bao nhiêu công sức?"
Tất cả mọi người đưa mắt ngó nhau. Khi trông thấy tổng giám đốc điển trai này xuất hiện, nhiều người chỉ mang ánh mắt "Anh chỉ là bình hoa di động mà thôi" đón chào. Nhưng sau khi nghe anh nói một hồi, họ mới cảm thấy sự hiểu biết sâu sắc và tường tận của anh. Lời nói của anh tuy mềm mỏng, nhưng ngầm ẩn dấu sự sắc bén không cho phép người khác xem thường, khiến mọi người đang ngồi đây đều thấp tha thấp thỏm.
Angel mở miệng đầu tiên, thanh âm õng ẹo của chị ta cất lên, "Trình tổng, tôi không hiểu ý anh lắm. Chẳng lẽ anh vừa nhậm chức thì muốn sắp xếp lại nhân sự ngay sao?" Angel nói xong, toàn bộ nhân viên đang có mặt đều đề cao cảnh giác.
Trình Thiếu Tiên lia mắt qua Angel, anh nở nụ cười gần gũi, thong dong nói, "Angel phải không? Một công ty muốn phát triển vững mạnh, thì phải có môi trường cạnh tranh tuyệt đối, đòi hỏi sức lực và điều cốt lõi nhất trong đó chính là sự tươi mới."
Mọi người bắt đầu xầm xì.
Angel mặt biến sắc, chị Mai ngồi đối diện đánh giá Trình Thiếu Tiên một lượt, đóng laptop, nhìn anh cười nhạt, "Trình tổng, đây là cải cách mới? Vậy tôi rất muốn biết, nhân viên trong nhóm ba của tôi, anh tính thế nào?"
Chị Mai nói chuyện thẳng thắn, không hề nể mặt Trình Thiếu Tiên, tính cách của chị Mai luôn cứng rắn và cố chấp như vậy, đôi khi còn đập bàn tranh luận với chủ tịch.
Một công ty, nhất là một công ty lớn, điều kiêng kị nhất chính là giảm biên chế, điều này hình thành thương tổn cực lớn với lòng trung thành của nhân viên lâu năm, đồng thời cũng gánh vô số lời đồn đại từ bên ngoài. Trang Noãn Thần hồ nghi nhìn Trình Thiếu Tiên. Nhân viên tép riêu cỡ như cô còn hiểu rõ quy luật này thì làm sao anh không hiểu?
Đối mặt với sự châm chích hùng hổ của chị Mai, Trình Thiếu Tiên càng bàng quan, anh cười thản nhiên, "Chị cho rằng nguyên nhân nào khiến Vương tổng bị điều đi?"
Chị Mai hơi đờ ra.
Trình Thiếu Tiên điều chỉnh tư thế ngồi, lướt mắt qua từng người, "Mọi người đang ngồi đây có biết chuyện quốc tế Tiêu Duy công khai gọi thầu không? Chính do Vương tổng chủ quan, xem nhẹ gói thầu này, nên mới tạo cơ hội cho công ty PR Oss - đối thủ của chúng ta nắm bắt, để gói thầu béo bở vốn thuộc về Đức Mã chúng ta lọt vào tay những công ty PR trong nước chia năm xẻ bảy. Hiện tại, quốc tế Tiêu Duy đang tiếp tục gọi thầu, họ cần một công ty có bối cảnh quốc tế, có khả năng quản lý thương hiệu, quảng bá sản phẩm, cơ cấu tổ chức làm việc chuyên nghiệp nhất. Và cái tôi muốn mọi người làm chính là... đấu thầu thành công!"
Tất cả mọi người đều hốt hoảng, chị Mai nhíu mày, Angel cũng chau mày suy tư. Một lúc sau Dương Thiên Vũ lên tiếng, "Trình tổng, xét theo mức ấn tượng của Tiêu Duy về chúng ta thì tỉ lệ thành công gần như là con số không." Anh ta nêu lên nỗi lo của mọi người, bởi vì trước đây Vương tổng lơ là dự án, làm lộ một loạt hạng mục vốn thuộc về Đức Mã với đối tượng cạnh tranh, khiến quốc tế Tiêu Duy cảm thấy không hài lòng.
Tiêu Duy là một tập đoàn tư bản, có bối cảnh quốc tế hùng hậu trên thị trường. Tiêu Duy kinh doanh ô tô, bất động sản và hàng xa xỉ. Có rất nhiều công ty PR trong và ngoài nước muốn giành được hợp đồng của đối tượng này. Nghe nói năm nay Tiêu Duy thay đổi cơ cấu hoạt động, bắt đầu tiến công mạnh vào thị trường Trung Quốc, gây ra nhiều náo động trên thị trường.
"Chính vì vậy tôi mới trông đợi bản lĩnh của mọi người." Trình Thiếu Tiên xòe tay, "Đừng quên đối thủ đang chờ đợi chế nhạo chúng ta. Sau khi công ty PR Oss thu mua công ty PR Maya vào năm 2001, đã hoàn thành bước quan trọng nhất trong chiến lược nội địa hóa. Tôi tự nhận thấy Đức Mã chúng ta có đủ năng lực cạnh tranh với họ. Mọi người đừng quên, chúng ta có nguồn lực doanh nghiệp và mạng lưới đối tác chiến lược vững mạnh phủ khắp toàn quốc, quan hệ hợp tác rộng rãi với nhiều tổ chức thương mại quốc tế, đại sứ quán, tổ chức tài chính quốc tế, cơ quan chính phủ Trung Quốc, tổ chức IOC, quỹ và cơ quan thông tin. Chúng ta có thực lực tiếp nhận đối phương là quốc tế Tiêu Duy. Công ty phát triển không phải ở chỗ nhiều người, mà là hiệu suất. Cái tôi muốn thấy chỉ là kết quả. Ba nhóm cùng cạnh tranh, ai có thể mang hợp đồng Tiêu Duy đến phòng làm việc của tôi trước tiên, nhóm nào thành công thì được ưu tiên giữ lại, nhóm nào đề xuất giá dự thầu bất khả thi nhất, tôi sẽ cắt giảm toàn thể."
Trang Noãn Thần vừa nghe liền hít đầy lồng ngực một hơi lạnh lẽo. Người này quá tàn nhẫn chăng? Bụng cô lại quặn đau, cô sợ hãi vội vàng cầu nguyện, lúc này phải chịu đựng, cô không muốn nòng súng chỉa thẳng vào mình, càng không muốn mình là người bị sa thải đầu tiên.
Angel chống gò má nhìn Trình Thiếu Tiên, "Trình tổng, nhóm chúng tôi vừa hoàn thành một buổi diễn lớn, phải chăng nên cân nhắc đến việc ưu ái?"
Trình Thiếu Tiên chưa kịp mở miệng trả lời, chị Mai đã cười lạnh lùng, "Nực cười thật, một buổi diễn thôi mà, có gì xuất sắc vượt trội nào? Nhóm chúng tôi cũng vừa ký được hợp đồng trị giá năm mươi triệu, nếu theo lời cô nói, vậy nhóm chúng tôi có nên khoe khoang đôi chút không?"
"Chị Mai à, tôi không nghe nổi lời này của chị rồi. Tất cả mọi người làm việc đều vì công ty thôi, cái gì mà khoe khoang?" Mặt Angel biến sắc, giọng nói chị ta cũng trở nên sắc lạnh.
Dương Thiên Vũ khuyên cũng không phải mà không khuyên cũng chẳng đúng, anh ta đành giương mắt trông mong Trình Thiếu Tiên. Trình Thiếu Tiên không vội khuyên ngăn, anh chỉ im lặng chờ hai người tranh cãi xong xuôi, sau đó anh nói giọng nhẹ nhàng, "Tiêu Duy là nhiệm vụ đầu tiên tôi giao cho mọi người sau khi mình nhậm chức. Còn những thành tích lừng lẫy trước đó đối với tôi đều thành con số không. Vẫn câu nói đó, thắng giữ lại, thua chuyển đi. Nhân viên được giữ lại dưới quyền của tôi, bất kể là tiền thưởng, lợi nhuận được chia hay lương bổng đều cao gấp ba lần hiện tại, bởi vì năng lực! Cái tôi cần chỉ là năng lực!"
"Chà, Trình tổng này mạnh miệng thật, sao anh ta không chịu nghĩ gốc gác của Tiêu Duy ra sao." Cao Doanh thủ thỉ vào tai Trang Noãn Thần, lại thấy cô vã đầy mồ hôi, Cao Doanh giật thót người, "Noãn Thần, cậu sao vậy?"
Lục phủ ngũ tạng của Trang Noãn Thần lộn nhào, làm gì còn nghe Trình Thiếu Tiên nói chuyện, mồ hôi trên trán cô càng lúc càng nhiều theo cơn đau bụng. Cao Doanh nói vừa dứt câu, cô cũng không nhịn được nữa, cô đứng bật dậy, không chỉ dọa Cao Doanh giật mình, mà ngay cả Trình Thiếu Tiên đang nói chuyện cũng ngớ ra. Anh nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.
"Xin lỗi, tôi..." Trang Noãn Thần thống khổ, bập bẹ một câu, rồi không kịp giải thích thêm gì, chạy khỏi phòng họp.
Hết Chương 4
/18
|