Bắc Kinh đẹp rạng rỡ về đêm.
Giang Mạc Viễn lái xe từ đường vành đai hai sang đường vành đai ba, lại từ đường vành đai ba vòng đến đường vành đai bốn, cuối cùng anh dừng xe dưới gầm cầu Đại Vọng. Đường phố tuy gần mười giờ nhưng vẫn đông kín. Anh lướt mắt qua đèn đỏ phía trước, rồi đột nhiên đánh chuyển tay lái, bất chấp luật lệ giao thông chạy vào đường phụ hướng thẳng về phía bắc.
Trang Noãn Thần ngồi ở ghế phụ, lẳng lặng nhìn cảnh đêm bên ngoài, từng ngọn đèn đường lướt qua đôi mắt ảm đạm của cô. Khi vừa mới lên xe, cô còn cố gắng đưa mắt tìm kiếm, nhưng lúc này cô chẳng còn bất cứ hy vọng nào.
Cái gì đã mất là mất. Nếu có thể tìm thấy thì không gọi là đánh mất.
Xe chạy từ từ lên đường vành đai bốn. Để tiện cho cô tìm kiếm, anh cố tình chạy vào con đường nhỏ. Một chiếc xe sang trọng nổi bần bật chiếm gần hết con đường khiến người bán hàng rong bất mãn mắng chửi. Đối với họ, người có tiền lái xe chạy dạo là việc cực kỳ đáng trách.
Trang Noãn Thần rụt người, vòng tay ôm lấy hai chân, chống cằm trên đầu gối, chân cô nằm gọn trong làn váy trắng, cô thì thào, "Tìm không được anh ấy đâu..."
Giang Mạc Viễn trầm ngâm nhìn chăm chú phía trước.
Trang Noãn Thần cũng trầm mặc, ánh mắt cô tuyệt vọng như lá cây rơi xuống giếng sâu cạn nước. Trong xe im phăng phắc, im đến mức chỉ nghe thấy tiếng tim đập của hai người. Năm phút sau, cô đột nhiên nói, "Anh biết nơi nào gần sao nhất không?"
Giang Mạc Viễn chạy chậm lại, anh lặng thinh một hồi vẫn không nghĩ ra đáp án.
"Hồi trước, em cũng không biết." Cô cười nhưng nụ cười khiến người đối diện đau nhói, "Cố Mặc nói là gần biển. Anh ấy nói sao ở gần biển sáng khác thường, giống như thủy tinh rắc đầy trên bầu trời. Cố Mặc còn nói mặt trời mọc ở biển rất đẹp. Khoảnh khắc mặt trời mọc lên ngoài biển rực rỡ đến chói lóa, giống như hồng ngọc." Nói xong, cô nhìn anh, "Anh tin không? Mặt trời vừa mọc lên hồng rực đến chấn động."
Giang Mạc Viễn nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô, anh thở dài, "Chắc là vậy." Anh chỉ muốn cô về nhà nghỉ ngơi. Còn mặt trời mọc màu gì, anh đã quên từ lâu. Không phải do anh tham ngủ, mà là công việc quá bận, bận đến mức anh chẳng còn thời gian quan tâm cảnh mặt trời mọc.
"Em chưa thấy bao giờ vì em sợ nước, em sợ cảm giác bị lấn lướt. Cố Mặc hứa sẽ dẫn em đi xem, nhưng lời hứa này vẫn chưa được thực hiện." Trang Noãn Thần cười nhẹ, "Nếu Cố Mặc còn ở đây, nhất định em sẽ đi dù sợ..."
Giang Mạc Viễn tắp xe vào bên đường, anh tắt máy nghiêng người nhìn cô. Anh không nói tiếng nào, đôi mắt anh sâu thẳm như biển cả bao la, nhưng biển cả càng tĩnh lặng thì càng đáng sợ.
Trang Noãn Thần cũng nhìn anh, cô mẫn cảm phát hiện bầu không khí trong xe trở nên kỳ lạ, cổ họng cô đông cứng. Cô choáng váng đến điên rồi, còn phiền anh chạy xe vu vơ suốt mấy giờ, "Xin lỗi..."
Giang Mạc Viễn xoay mặt cô về phía mình, "Em muốn xem thật không?"
Cô ngớ ra.
Anh cười ôn hòa, xoa đầu cô giây lát, rồi rút tay về, khởi động xe, vòng xe về hướng ngược lại.
Đèn đường trôi tụt ra sau, tốc độ xe kéo ánh sáng thành dải lụa nhiều màu sắc. Giang Mạc Viễn chạy thẳng đến đường vành đai năm, suốt dọc đường anh đều trầm mặc, miệng mím lại tựa hồ đã xác định rõ mục tiêu.
Hành động của anh dọa Trang Noãn Thần hơi hốt hoảng, cô ngỡ ngàng ngước nhìn bảng chỉ đường: Hướng ra ngoài Bắc Kinh...
Nam Đới Hà về đêm với vùng nước rộng lớn yên ả như gương, thỉnh thoảng có vài ngọn gió đẩy nước cọ vào đá và cát, tạo nên âm hưởng tuyệt vời của thiên nhiên. Vùng biển gần Bắc Kinh nhất chỉ cách Bắc Đới Hà một cây cầu. Những vò sỏ nhỏ vụn đắm mình trong cát, chú ý kỹ còn thấy dã tràng se cát lưu lại hàng loạt vết nông sâu khác nhau trên mặt cát.
Trang Noãn Thần chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đến biển như thế này. Biển cả về đêm êm đềm và tĩnh mịch đến đáng sợ. Ở ngoài khơi xa xa là một màu đen ngòm như thế giới thần bí khiến con người không dám trông mong. Việc khai phá ở đây cũng đẹp tương tự như Bắc Đới Hà nhưng vào đêm nơi đây yên tĩnh và vắng vẻ hơn, chỉ có âm thanh vỗ về nhẹ nhàng của biển.
Trang Noãn Thần sợ nước từ bé nên không dám đứng quá gần biển. Nhưng bầu trời phủ kín sao, ngoài khơi xa xa sáng lóng lánh hệt như lời nói của Cố Mặc. Cô vừa sợ thiên nhiên rộng lớn vừa không nỡ rời xa nơi đây.
Trang Noãn Thần cởi giầy, mặt cát in hàng loạt dấu chân của cô. Váy dạ hội màu trắng của cô như bị đất trời bao la thôn tính. Cô bước ra biển, bóng lưng cô trở nên nhập nhèm trong đêm.
Tới gần nước biển, Trang Noãn thần xoay đầu nhìn xe của Giang Mạc Viễn. Anh cũng bước xuống, lặng lẽ dựa người vào xe, mỉm cười nhìn cô. Ánh trăng chiếu xuống kéo bóng anh dài tít tắp. Trái tim Trang Noãn Thần bất giác ấm áp, một cảm giác an toàn quá đỗi mới mẻ lấp đầy cô. Anh chỉ đứng một chỗ dõi theo, tựa hồ có anh cô sẽ không còn sợ hãi gì nữa.
"Ở đây rất đẹp." Cô lớn tiếng gọi anh, kích động chỉ lên bầu trời, "Còn sáng hơn thành phố hay bất cứ nơi nào khác nữa."
Giang Mạc Viễn mỉm cười, khóe miệng lộ vẻ nuông chiều và yêu thương khó phát hiện. Bóng dáng cô như đóa hoa nhỏ lặng nở trong đêm, thôi thúc anh thương yêu và che chở. Thấy sóng biển dọa cô giật mình lui ra sau liên tục, anh bật cười, "Em đừng để mình dính nước, lạnh lắm." Anh lại không kìm được đi lên trước, cởi áo comple choàng lên cho cô. Anh rất cao, áo comple của anh khoác trên người cô dài đến gần đầu gối.
"Cám ơn." Trang Noãn Thần vô thức kéo áo trùm kín lên mình. Cố Mặc là động lực thúc đẩy cô đến nơi này nhưng tới đây cô lại nhận ra sự hiện diện của Giang Mạc Viễn mới là sức mạnh giúp cô khắc phục tâm lý sợ nước.
"Cám ơn tôi về chuyện gì?" Giang Mạc Viễn cười. Gió biển thổi qua cổ áo mở phanh của anh lộ ra đường nét hoàn mỹ. Anh đứng phía trước cô, cơ thể cao lớn của anh như che chắn gió biển thổi tới, bảo vệ cô trong phạm vi của anh.
Trang Noãn Thần ngước lên đối mắt với anh, cô nói nghiêm túc, "Cám ơn anh đã cùng điên với em." Cô như vậy nhưng không ngờ Giang Mạc Viễn cũng thuận theo. Cô không ngờ chỉ một câu nói đơn giản của mình, anh lại lái xe suốt đêm chở cô đến đây.
"Còn muốn xem mặt trời màu đỏ không?" Giang Mạc Viễn cười ấm áp.
Cô gật đầu, lại ngồi xuống, vọng tiếng nói ra biển cả, "Trăng sáng trên biển cũng xem, mặt trời màu đỏ em cũng muốn xem."
Giang Mạc Viễn vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, anh cũng ngồi xuống nhìn cô, "Cứ ngồi đợi ở đây?"
Cô gật đầu.
"Em ngốc lắm." Anh thở dài, vươn tay ôm cô vào lòng, sưởi ấm cho cô.
Trang Noãn Thần không thấy kinh ngạc, cũng chẳng vùng khỏi vòng ôm của anh. Giờ khắc này, lồng ngực của anh có một ma lực mãnh liệt đẩy lùi nỗi bất an và đau thương trong lòng cô. Cô không biết tại sao nhưng mỗi khi gặp anh, trái tim cô bình lặng vô cùng. Cô tựa vào Giang Mạc Viễn, hít thở mùi xạ hương dễ ngửi thuộc về anh, cảm thụ độ ấm qua áo sơ mi của anh.
"Quên cậu ta đi." Giọng đàn ông trầm thấp rung động qua vòm ngực rót vào tai cô.
Cô rung nhẹ, động tác lặng lẽ này lại khơi dậy bản tính bảo hộ của anh. Anh cúi thấp đầu nhìn cô chăm chú.
Trang Noãn Thần mở to mắt, hàng mi cong che khuất vẻ buồn bả trong mắt, "Nếu không thể quên thì sao?"
Giang Mạc Viễn cau mày nhưng không trả lời cô.
"Em ngốc lắm phải không?" Cô nặn một nụ cười vẻ tự giễu, "Đến cả em cũng thấy ghét chính mình."
Nếu Nam Ưu Tuyền không kể cô nghe chuyện đó, nếu không biết Cố Mặc học chung trường với cô là vì cô, hay đêm nay cô không mất kiểm soát bản thân như thế này...
Cố Mặc là một chàng trai thanh tú và kiêu ngạo mà cô thầm mến từ cấp hai. Anh không học hành chăm chỉ nhưng lần nào cũng khiến người khác ganh tị vì luôn đạt hạng nhất. Ba năm trung học, cô và anh không nói với nhau dù chỉ một câu. Mỗi lần tan học, cô và anh luôn đi chung đường, anh đi trước, cô lặng lẽ theo sau như một cái bóng. Suốt ba năm chưa từng thay đổi. Ba năm trung học, anh bỏ học như cơm bữa nhưng mỗi ngày cô đi bộ về nhà đều trông thấy anh theo sau.
Đêm trước khi thi đại học, anh đến trước mặt cô, hỏi với vẻ bất cần, "Trang Noãn Thần, cậu thi trường đại học nào?"
Ngày ấy, cô tràn đầy ước mơ và hy vọng đáp thẳng thừng, "Mình thi khoa báo chí của đại học Bắc Kinh." Lúc đó, cô nghĩ rằng sinh viên tốt nghiệp khoa báo chí của đại học Bắc Kinh đều có khả năng trở thành rường cột của Tân Hoa Xã.
Nhưng ngày đi xem kết quả, cô khóc nức nở vì mình cũng đậu vào khoa báo chí nhưng không phải của đại học Bắc Kinh. Khi ấy, Cố Mặc nhíu mày bước đến gần, cốc mạnh đầu cô, anh vẫn tỏ vẻ hờ hững như mọi khi, "Đậu đại học mà khóc? Mình mới xui xẻo đây, tự nhiên phải học chung ngành cùng một trường đại học với cậu tới bốn năm. Bốn năm lận đấy, mình có nên khóc không?"
Trước giờ, cô đều nghĩ anh cũng thi rớt như cô...
Gió từ ngoài khơi thổi vào đất liền, Trang Noãn Thần rụt người, phá vỡ dòng suy nghĩ miên man trong đầu. Lúc này, cánh tay đàn ông bất giác ôm cô chặt hơn, sưởi ấm cho cơ thể run rẩy của cô.
"Em không ngốc, mà do em cho mình quá ít lựa chọn." Anh nói dửng dưng.
Trang Noãn Thần sững sờ, ngước nhìn anh bằng ánh mắt ngờ vực.
"Em chỉ giống như một đứa trẻ." Anh thở dài than vãn, làn môi mỏng khẽ nhếch lên, ánh mắt đầy thâm ý.
Trang Noãn Thần trợn tròn mắt. Cô đã 26 tuổi thành bà cô tới nơi rồi, mà vẫn là một đứa trẻ?
"Chẳng phải em muốn ngắm mặt trời mọc ư?" Giang Mạc Viễn nói sang đề tài khác, anh giơ tay xem đồng hồ, mỉm cười, "Còn ba tiếng rưỡi nữa."
Trang Noãn Thần hít mũi, gật mạnh đầu.
Hai người im lặng ngồi trên bãi cát, ánh trăng sáng ngời xa xa ngoài khơi kéo bóng họ dài tít tắp, nom hài hòa và hoàn mỹ vô cùng. Trang Noãn Thần cất giọng khẽ khàng, "Thôi xong rồi, em buồn ngủ, phải tính thế nào đây?"
"Em dựa vào tôi ngủ đi." Giọng Giang Mạc Viễn hiền hậu cất lên.
"Nhưng em muốn ngắm mặt trời mọc…"
"Chừng nào mặt trời mọc, tôi gọi em dậy."
"Lỡ anh cũng ngủ thì sao?"
"Tôi sẽ không ngủ."
"Vậy anh nhớ đánh thức em. Nếu lần này không xem được mặt trời mọc, em sẽ nhảy xuống biển tự tử."
"Ừ." Anh mỉm cười.
Trang Noãn Thần yên tâm nhắm mắt dựa vào Giang Mạc Viễn. Anh đã nói, chuyện anh hứa với cô nhất định anh sẽ làm được, cô tin anh.
***
Hơi thở âm ấm như gió xuân ôn hòa phớt qua mặt Trang Noãn Thần, cô lười biếng ngáp ngắn ngáp dài. Cảm giác ấm áp, mùi hương dễ ngửi và vòm ngực rắn chắc khiến cô không nỡ mở mắt…
Khoan đã, vòm ngực?
Trang Noãn Thần mở to mắt phát hiện mình không còn ở trên bãi cát.
Cửa sổ xe hạ xuống, ánh nắng xán lạn chiếu vào trong. Cô và Giang Mạc Viễn đều ngồi trong xe, anh tựa người ra sau ghế, còn cả người cô nằm gọn trong lòng anh. Cô lên xe từ lúc nào? Mà cô không hề hay biết.
Cô ngạc nhiên nhướng lên, thấy Giang Mạc Viễn nhắm nghiền mắt dựa người vào ghế. Nhưng căn cứ theo sức lực của cánh tay đang ôm eo cô, cô biết anh chỉ nghỉ ngơi, tựa hồ cảm giác người trong lòng mình đã tỉnh giấc, anh mở mắt cúi đầu nhìn cô. "Em dậy rồi?"
Trang Noãn Thần lật đật ngồi dậy, suýt hoảng hốt la to. Bởi vì cô thấy quần tây của Giang Mạc Viễn ướt nhẹp nước bọt của cô, mà nó nằm ngay vị trí cực kỳ xấu hổ, ở… trong bắp đùi của anh. Cô lúng túng, mặt đỏ như quả cà chua chín. Dựa theo tư thế này, khi cô ngủ là khuôn mặt hướng xuống dưới ư?
Giang Mạc Viễn cũng nhìn theo tầm mắt của cô, miệng anh nhếch lên như đang nín cười.
Trang Noãn Thần chỉ muốn chết ngay tức khắc, "Em, em ngủ đè lên anh?" Hỏi xong, cô càng bối rối, vội vàng giải thích, "Không phải, ý em hỏi là… à, anh có bị em đè đến tê rần không?" Cô càng giải thích càng mập mờ, nhìn anh nhướng cao mày, cô điên mất thôi.
"Tàm tạm." Có vẻ như anh đã hiểu ý của cô.
"Em xin lỗi, em sẽ giặt sạch cho anh." Trang Noãn Thần xin lỗi lia lịa, "Em không biết mình ngủ say, trời đã sáng, ơ… trời sáng rồi?" Cô sực tỉnh, lập tức ngoái đầu nhìn bên ngoài, còn chưa kịp khoác áo comple của anh, cô đã mở cửa nhào ra ngoài.
Mặt trời đã lên cao. Vậy mặt trời mọc của cô đâu?
Trang Noãn Thần ngây người đứng ngoài bờ biển, đến cuối cùng cô vẫn không thấy được mặt trời mọc. May là giờ này còn sớm nên bờ cát vắng vẻ, nếu không mọi người sẽ nghĩ rằng cô bị điên. Trang Noãn Thần đang buồn rười rượi, bên hông cô đột nhiên rung rung, cô sửng sốt, thò tay vào túi áo comple rút điện thoại của mình ra. Cô mở điện thoại liền thấy một đoạn phim!
Hình ảnh trong đoạn phim từ từ trình chiếu. Một quang cảnh thanh bình tuyệt vời đập vào mắt cô, quầng sáng dìu dịu dần dần hiện lên ngoài khơi, rồi cuối cùng là mặt trời rực rỡ. Đúng là cảnh mặt trời mọc!
Mặt trời mọc ở biển rất thuần khiết, nhưng khi mặt trời vừa nhú lên không phải màu hồng rực, mà là xanh berin. Xanh berin tuy đẹp nhưng không giống màu sắc trong tưởng tượng của cô. Đoạn phim này được quay từ trong xe, bởi vì hình ảnh nằm khúc cuối xoay ngược, hẳn là người quay đang định cất điện thoại, song lại vô tình quay trúng cảnh cô ngủ say sưa. Tuy nó chỉ trong tích tắc nhưng Trang Noãn Thần vẫn thấy bộ dáng ham ngủ của mình, cô như một con gấu koala ôm chặt bắp đùi của anh!
Phong cảnh lãng mạn và nên thơ hoàn toàn sụp đổ bởi hình ảnh gây sốc của cô!
Đoạn phim trong điện thoại chiếu tới chiếu lui nhiều lần, sắc xanh berin lan tỏa khắp bầu trời, cuối cùng chuyển thành màu vàng chói chang. Cô nhìn số điện thoại gửi đến. Hóa ra là Giang Mạc Viễn gửi cho cô, không ngờ anh lại quay từ tia sáng xa vời đầu tiên đến khi mặt trời lên cao. Chắc chắn anh luôn giơ cao điện thoại quay cảnh này vì đoạn phim không hề ngắt quãng.
"Ngày xưa, người hứa dẫn em đi ngắm mặt trời mọc, có nói em biết mặt trời mọc là màu xanh berin không?" Giang Mạc Viễn từ tốn đi đến, giọng anh trầm trầm rơi trên đỉnh đầu của cô.
Trái tim Trang Noãn Thần rung nhẹ, tay cô thả lỏng, điện thoại rớt xuống bãi cát.
"Những đứa trẻ chưa từng trải qua chuyện gì đó thường háo hức và nôn nao." Giang Mạc Viễn cười nhẹ, giọng anh đầy thâm ý, "Bây giờ được như ý muốn rồi, cảm giác của em còn như cũ không?"
"Em..." Ánh mắt cô băn khoăn.
Trái tim Giang Mạc Viễn bỗng mềm nhũn, anh ôm cô vào lòng. Anh điên thật rồi, lần đầu tiên anh vì một người phụ nữ đi đến biển vào nửa đêm, vứt hết công việc để ngồi thẫn thờ chờ mặt trời mọc ngoài biển. Trước khi mặt trời mọc, cô yên lặng như con mèo nhỏ tựa trong lòng anh. Anh lại ôm cô lên xe, để cô thoải mái coi mình như gối ôm, còn anh ngồi ngắm cô hơn ba giờ đồng hồ.
Cô gái trong lòng anh run run tựa hồ lời nói của anh đã đâm đúng chỗ hiểm, cô ngẩng đầu nhìn anh, "Em… em chỉ muốn nói xin lỗi anh ấy.”
Dưới ánh nắng ấm áp, vẻ mặt cô buồn buồn qua lớp trang điểm khiến lòng anh đau nhói. Anh bất ngờ cúi đầu phủ môi cô, bàn tay anh ôm giữ gáy cô.
"Ưm..." Trang Noãn Thần không ngờ anh sẽ hôn cô lần thứ hai. Cô giãy giụa theo bản năng, nhưng anh rất mạnh, cô không chống cự nổi.
Giang Mạc Viễn hôn cuồng nhiệt khác hoàn toàn nụ hôn dịu dàng lần trước. Trang Noãn Thần bị ép ngửa đầu đón nhận nụ hôn mạnh mẽ, để mặc hơi thở của anh lấp đầy cô.
Hai tay dùng dằng của cô chợt dừng lại, thả xuống bên hông, đầu óc cô trống rỗng, còn người cô thì mềm oặt. Giang Mạc Viễn ôm chầm lấy cô, ép cơ thể cô sát vào ngực anh. Rất lâu sau, anh mới thả cô ra. Anh thở dồn, nhìn cô chăm chú. Trang Noãn Thần đành chống vào ngực anh, cô đỏ mặt, cúi gằm đầu không dám nhìn anh.
Anh nâng cằm cô lên, nở nụ cười dịu dàng, "Tôi dọa em sợ?"
Thấy cô im thin thít, Giang Mạc Viễn cũng không miễn cưỡng, anh áp đầu cô vào ngực mình, hít thở hương thơm thuộc về cô.
Sóng biển dập dìu thấm ướt mắt cá chân của Trang Noãn Thần, nhưng cô không thấy lạnh lẽo bởi vì vòm ngực mà cô đang tựa nóng hệt như lò lửa.
Hết Chương 4
Giang Mạc Viễn lái xe từ đường vành đai hai sang đường vành đai ba, lại từ đường vành đai ba vòng đến đường vành đai bốn, cuối cùng anh dừng xe dưới gầm cầu Đại Vọng. Đường phố tuy gần mười giờ nhưng vẫn đông kín. Anh lướt mắt qua đèn đỏ phía trước, rồi đột nhiên đánh chuyển tay lái, bất chấp luật lệ giao thông chạy vào đường phụ hướng thẳng về phía bắc.
Trang Noãn Thần ngồi ở ghế phụ, lẳng lặng nhìn cảnh đêm bên ngoài, từng ngọn đèn đường lướt qua đôi mắt ảm đạm của cô. Khi vừa mới lên xe, cô còn cố gắng đưa mắt tìm kiếm, nhưng lúc này cô chẳng còn bất cứ hy vọng nào.
Cái gì đã mất là mất. Nếu có thể tìm thấy thì không gọi là đánh mất.
Xe chạy từ từ lên đường vành đai bốn. Để tiện cho cô tìm kiếm, anh cố tình chạy vào con đường nhỏ. Một chiếc xe sang trọng nổi bần bật chiếm gần hết con đường khiến người bán hàng rong bất mãn mắng chửi. Đối với họ, người có tiền lái xe chạy dạo là việc cực kỳ đáng trách.
Trang Noãn Thần rụt người, vòng tay ôm lấy hai chân, chống cằm trên đầu gối, chân cô nằm gọn trong làn váy trắng, cô thì thào, "Tìm không được anh ấy đâu..."
Giang Mạc Viễn trầm ngâm nhìn chăm chú phía trước.
Trang Noãn Thần cũng trầm mặc, ánh mắt cô tuyệt vọng như lá cây rơi xuống giếng sâu cạn nước. Trong xe im phăng phắc, im đến mức chỉ nghe thấy tiếng tim đập của hai người. Năm phút sau, cô đột nhiên nói, "Anh biết nơi nào gần sao nhất không?"
Giang Mạc Viễn chạy chậm lại, anh lặng thinh một hồi vẫn không nghĩ ra đáp án.
"Hồi trước, em cũng không biết." Cô cười nhưng nụ cười khiến người đối diện đau nhói, "Cố Mặc nói là gần biển. Anh ấy nói sao ở gần biển sáng khác thường, giống như thủy tinh rắc đầy trên bầu trời. Cố Mặc còn nói mặt trời mọc ở biển rất đẹp. Khoảnh khắc mặt trời mọc lên ngoài biển rực rỡ đến chói lóa, giống như hồng ngọc." Nói xong, cô nhìn anh, "Anh tin không? Mặt trời vừa mọc lên hồng rực đến chấn động."
Giang Mạc Viễn nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô, anh thở dài, "Chắc là vậy." Anh chỉ muốn cô về nhà nghỉ ngơi. Còn mặt trời mọc màu gì, anh đã quên từ lâu. Không phải do anh tham ngủ, mà là công việc quá bận, bận đến mức anh chẳng còn thời gian quan tâm cảnh mặt trời mọc.
"Em chưa thấy bao giờ vì em sợ nước, em sợ cảm giác bị lấn lướt. Cố Mặc hứa sẽ dẫn em đi xem, nhưng lời hứa này vẫn chưa được thực hiện." Trang Noãn Thần cười nhẹ, "Nếu Cố Mặc còn ở đây, nhất định em sẽ đi dù sợ..."
Giang Mạc Viễn tắp xe vào bên đường, anh tắt máy nghiêng người nhìn cô. Anh không nói tiếng nào, đôi mắt anh sâu thẳm như biển cả bao la, nhưng biển cả càng tĩnh lặng thì càng đáng sợ.
Trang Noãn Thần cũng nhìn anh, cô mẫn cảm phát hiện bầu không khí trong xe trở nên kỳ lạ, cổ họng cô đông cứng. Cô choáng váng đến điên rồi, còn phiền anh chạy xe vu vơ suốt mấy giờ, "Xin lỗi..."
Giang Mạc Viễn xoay mặt cô về phía mình, "Em muốn xem thật không?"
Cô ngớ ra.
Anh cười ôn hòa, xoa đầu cô giây lát, rồi rút tay về, khởi động xe, vòng xe về hướng ngược lại.
Đèn đường trôi tụt ra sau, tốc độ xe kéo ánh sáng thành dải lụa nhiều màu sắc. Giang Mạc Viễn chạy thẳng đến đường vành đai năm, suốt dọc đường anh đều trầm mặc, miệng mím lại tựa hồ đã xác định rõ mục tiêu.
Hành động của anh dọa Trang Noãn Thần hơi hốt hoảng, cô ngỡ ngàng ngước nhìn bảng chỉ đường: Hướng ra ngoài Bắc Kinh...
Nam Đới Hà về đêm với vùng nước rộng lớn yên ả như gương, thỉnh thoảng có vài ngọn gió đẩy nước cọ vào đá và cát, tạo nên âm hưởng tuyệt vời của thiên nhiên. Vùng biển gần Bắc Kinh nhất chỉ cách Bắc Đới Hà một cây cầu. Những vò sỏ nhỏ vụn đắm mình trong cát, chú ý kỹ còn thấy dã tràng se cát lưu lại hàng loạt vết nông sâu khác nhau trên mặt cát.
Trang Noãn Thần chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đến biển như thế này. Biển cả về đêm êm đềm và tĩnh mịch đến đáng sợ. Ở ngoài khơi xa xa là một màu đen ngòm như thế giới thần bí khiến con người không dám trông mong. Việc khai phá ở đây cũng đẹp tương tự như Bắc Đới Hà nhưng vào đêm nơi đây yên tĩnh và vắng vẻ hơn, chỉ có âm thanh vỗ về nhẹ nhàng của biển.
Trang Noãn Thần sợ nước từ bé nên không dám đứng quá gần biển. Nhưng bầu trời phủ kín sao, ngoài khơi xa xa sáng lóng lánh hệt như lời nói của Cố Mặc. Cô vừa sợ thiên nhiên rộng lớn vừa không nỡ rời xa nơi đây.
Trang Noãn Thần cởi giầy, mặt cát in hàng loạt dấu chân của cô. Váy dạ hội màu trắng của cô như bị đất trời bao la thôn tính. Cô bước ra biển, bóng lưng cô trở nên nhập nhèm trong đêm.
Tới gần nước biển, Trang Noãn thần xoay đầu nhìn xe của Giang Mạc Viễn. Anh cũng bước xuống, lặng lẽ dựa người vào xe, mỉm cười nhìn cô. Ánh trăng chiếu xuống kéo bóng anh dài tít tắp. Trái tim Trang Noãn Thần bất giác ấm áp, một cảm giác an toàn quá đỗi mới mẻ lấp đầy cô. Anh chỉ đứng một chỗ dõi theo, tựa hồ có anh cô sẽ không còn sợ hãi gì nữa.
"Ở đây rất đẹp." Cô lớn tiếng gọi anh, kích động chỉ lên bầu trời, "Còn sáng hơn thành phố hay bất cứ nơi nào khác nữa."
Giang Mạc Viễn mỉm cười, khóe miệng lộ vẻ nuông chiều và yêu thương khó phát hiện. Bóng dáng cô như đóa hoa nhỏ lặng nở trong đêm, thôi thúc anh thương yêu và che chở. Thấy sóng biển dọa cô giật mình lui ra sau liên tục, anh bật cười, "Em đừng để mình dính nước, lạnh lắm." Anh lại không kìm được đi lên trước, cởi áo comple choàng lên cho cô. Anh rất cao, áo comple của anh khoác trên người cô dài đến gần đầu gối.
"Cám ơn." Trang Noãn Thần vô thức kéo áo trùm kín lên mình. Cố Mặc là động lực thúc đẩy cô đến nơi này nhưng tới đây cô lại nhận ra sự hiện diện của Giang Mạc Viễn mới là sức mạnh giúp cô khắc phục tâm lý sợ nước.
"Cám ơn tôi về chuyện gì?" Giang Mạc Viễn cười. Gió biển thổi qua cổ áo mở phanh của anh lộ ra đường nét hoàn mỹ. Anh đứng phía trước cô, cơ thể cao lớn của anh như che chắn gió biển thổi tới, bảo vệ cô trong phạm vi của anh.
Trang Noãn Thần ngước lên đối mắt với anh, cô nói nghiêm túc, "Cám ơn anh đã cùng điên với em." Cô như vậy nhưng không ngờ Giang Mạc Viễn cũng thuận theo. Cô không ngờ chỉ một câu nói đơn giản của mình, anh lại lái xe suốt đêm chở cô đến đây.
"Còn muốn xem mặt trời màu đỏ không?" Giang Mạc Viễn cười ấm áp.
Cô gật đầu, lại ngồi xuống, vọng tiếng nói ra biển cả, "Trăng sáng trên biển cũng xem, mặt trời màu đỏ em cũng muốn xem."
Giang Mạc Viễn vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, anh cũng ngồi xuống nhìn cô, "Cứ ngồi đợi ở đây?"
Cô gật đầu.
"Em ngốc lắm." Anh thở dài, vươn tay ôm cô vào lòng, sưởi ấm cho cô.
Trang Noãn Thần không thấy kinh ngạc, cũng chẳng vùng khỏi vòng ôm của anh. Giờ khắc này, lồng ngực của anh có một ma lực mãnh liệt đẩy lùi nỗi bất an và đau thương trong lòng cô. Cô không biết tại sao nhưng mỗi khi gặp anh, trái tim cô bình lặng vô cùng. Cô tựa vào Giang Mạc Viễn, hít thở mùi xạ hương dễ ngửi thuộc về anh, cảm thụ độ ấm qua áo sơ mi của anh.
"Quên cậu ta đi." Giọng đàn ông trầm thấp rung động qua vòm ngực rót vào tai cô.
Cô rung nhẹ, động tác lặng lẽ này lại khơi dậy bản tính bảo hộ của anh. Anh cúi thấp đầu nhìn cô chăm chú.
Trang Noãn Thần mở to mắt, hàng mi cong che khuất vẻ buồn bả trong mắt, "Nếu không thể quên thì sao?"
Giang Mạc Viễn cau mày nhưng không trả lời cô.
"Em ngốc lắm phải không?" Cô nặn một nụ cười vẻ tự giễu, "Đến cả em cũng thấy ghét chính mình."
Nếu Nam Ưu Tuyền không kể cô nghe chuyện đó, nếu không biết Cố Mặc học chung trường với cô là vì cô, hay đêm nay cô không mất kiểm soát bản thân như thế này...
Cố Mặc là một chàng trai thanh tú và kiêu ngạo mà cô thầm mến từ cấp hai. Anh không học hành chăm chỉ nhưng lần nào cũng khiến người khác ganh tị vì luôn đạt hạng nhất. Ba năm trung học, cô và anh không nói với nhau dù chỉ một câu. Mỗi lần tan học, cô và anh luôn đi chung đường, anh đi trước, cô lặng lẽ theo sau như một cái bóng. Suốt ba năm chưa từng thay đổi. Ba năm trung học, anh bỏ học như cơm bữa nhưng mỗi ngày cô đi bộ về nhà đều trông thấy anh theo sau.
Đêm trước khi thi đại học, anh đến trước mặt cô, hỏi với vẻ bất cần, "Trang Noãn Thần, cậu thi trường đại học nào?"
Ngày ấy, cô tràn đầy ước mơ và hy vọng đáp thẳng thừng, "Mình thi khoa báo chí của đại học Bắc Kinh." Lúc đó, cô nghĩ rằng sinh viên tốt nghiệp khoa báo chí của đại học Bắc Kinh đều có khả năng trở thành rường cột của Tân Hoa Xã.
Nhưng ngày đi xem kết quả, cô khóc nức nở vì mình cũng đậu vào khoa báo chí nhưng không phải của đại học Bắc Kinh. Khi ấy, Cố Mặc nhíu mày bước đến gần, cốc mạnh đầu cô, anh vẫn tỏ vẻ hờ hững như mọi khi, "Đậu đại học mà khóc? Mình mới xui xẻo đây, tự nhiên phải học chung ngành cùng một trường đại học với cậu tới bốn năm. Bốn năm lận đấy, mình có nên khóc không?"
Trước giờ, cô đều nghĩ anh cũng thi rớt như cô...
Gió từ ngoài khơi thổi vào đất liền, Trang Noãn Thần rụt người, phá vỡ dòng suy nghĩ miên man trong đầu. Lúc này, cánh tay đàn ông bất giác ôm cô chặt hơn, sưởi ấm cho cơ thể run rẩy của cô.
"Em không ngốc, mà do em cho mình quá ít lựa chọn." Anh nói dửng dưng.
Trang Noãn Thần sững sờ, ngước nhìn anh bằng ánh mắt ngờ vực.
"Em chỉ giống như một đứa trẻ." Anh thở dài than vãn, làn môi mỏng khẽ nhếch lên, ánh mắt đầy thâm ý.
Trang Noãn Thần trợn tròn mắt. Cô đã 26 tuổi thành bà cô tới nơi rồi, mà vẫn là một đứa trẻ?
"Chẳng phải em muốn ngắm mặt trời mọc ư?" Giang Mạc Viễn nói sang đề tài khác, anh giơ tay xem đồng hồ, mỉm cười, "Còn ba tiếng rưỡi nữa."
Trang Noãn Thần hít mũi, gật mạnh đầu.
Hai người im lặng ngồi trên bãi cát, ánh trăng sáng ngời xa xa ngoài khơi kéo bóng họ dài tít tắp, nom hài hòa và hoàn mỹ vô cùng. Trang Noãn Thần cất giọng khẽ khàng, "Thôi xong rồi, em buồn ngủ, phải tính thế nào đây?"
"Em dựa vào tôi ngủ đi." Giọng Giang Mạc Viễn hiền hậu cất lên.
"Nhưng em muốn ngắm mặt trời mọc…"
"Chừng nào mặt trời mọc, tôi gọi em dậy."
"Lỡ anh cũng ngủ thì sao?"
"Tôi sẽ không ngủ."
"Vậy anh nhớ đánh thức em. Nếu lần này không xem được mặt trời mọc, em sẽ nhảy xuống biển tự tử."
"Ừ." Anh mỉm cười.
Trang Noãn Thần yên tâm nhắm mắt dựa vào Giang Mạc Viễn. Anh đã nói, chuyện anh hứa với cô nhất định anh sẽ làm được, cô tin anh.
***
Hơi thở âm ấm như gió xuân ôn hòa phớt qua mặt Trang Noãn Thần, cô lười biếng ngáp ngắn ngáp dài. Cảm giác ấm áp, mùi hương dễ ngửi và vòm ngực rắn chắc khiến cô không nỡ mở mắt…
Khoan đã, vòm ngực?
Trang Noãn Thần mở to mắt phát hiện mình không còn ở trên bãi cát.
Cửa sổ xe hạ xuống, ánh nắng xán lạn chiếu vào trong. Cô và Giang Mạc Viễn đều ngồi trong xe, anh tựa người ra sau ghế, còn cả người cô nằm gọn trong lòng anh. Cô lên xe từ lúc nào? Mà cô không hề hay biết.
Cô ngạc nhiên nhướng lên, thấy Giang Mạc Viễn nhắm nghiền mắt dựa người vào ghế. Nhưng căn cứ theo sức lực của cánh tay đang ôm eo cô, cô biết anh chỉ nghỉ ngơi, tựa hồ cảm giác người trong lòng mình đã tỉnh giấc, anh mở mắt cúi đầu nhìn cô. "Em dậy rồi?"
Trang Noãn Thần lật đật ngồi dậy, suýt hoảng hốt la to. Bởi vì cô thấy quần tây của Giang Mạc Viễn ướt nhẹp nước bọt của cô, mà nó nằm ngay vị trí cực kỳ xấu hổ, ở… trong bắp đùi của anh. Cô lúng túng, mặt đỏ như quả cà chua chín. Dựa theo tư thế này, khi cô ngủ là khuôn mặt hướng xuống dưới ư?
Giang Mạc Viễn cũng nhìn theo tầm mắt của cô, miệng anh nhếch lên như đang nín cười.
Trang Noãn Thần chỉ muốn chết ngay tức khắc, "Em, em ngủ đè lên anh?" Hỏi xong, cô càng bối rối, vội vàng giải thích, "Không phải, ý em hỏi là… à, anh có bị em đè đến tê rần không?" Cô càng giải thích càng mập mờ, nhìn anh nhướng cao mày, cô điên mất thôi.
"Tàm tạm." Có vẻ như anh đã hiểu ý của cô.
"Em xin lỗi, em sẽ giặt sạch cho anh." Trang Noãn Thần xin lỗi lia lịa, "Em không biết mình ngủ say, trời đã sáng, ơ… trời sáng rồi?" Cô sực tỉnh, lập tức ngoái đầu nhìn bên ngoài, còn chưa kịp khoác áo comple của anh, cô đã mở cửa nhào ra ngoài.
Mặt trời đã lên cao. Vậy mặt trời mọc của cô đâu?
Trang Noãn Thần ngây người đứng ngoài bờ biển, đến cuối cùng cô vẫn không thấy được mặt trời mọc. May là giờ này còn sớm nên bờ cát vắng vẻ, nếu không mọi người sẽ nghĩ rằng cô bị điên. Trang Noãn Thần đang buồn rười rượi, bên hông cô đột nhiên rung rung, cô sửng sốt, thò tay vào túi áo comple rút điện thoại của mình ra. Cô mở điện thoại liền thấy một đoạn phim!
Hình ảnh trong đoạn phim từ từ trình chiếu. Một quang cảnh thanh bình tuyệt vời đập vào mắt cô, quầng sáng dìu dịu dần dần hiện lên ngoài khơi, rồi cuối cùng là mặt trời rực rỡ. Đúng là cảnh mặt trời mọc!
Mặt trời mọc ở biển rất thuần khiết, nhưng khi mặt trời vừa nhú lên không phải màu hồng rực, mà là xanh berin. Xanh berin tuy đẹp nhưng không giống màu sắc trong tưởng tượng của cô. Đoạn phim này được quay từ trong xe, bởi vì hình ảnh nằm khúc cuối xoay ngược, hẳn là người quay đang định cất điện thoại, song lại vô tình quay trúng cảnh cô ngủ say sưa. Tuy nó chỉ trong tích tắc nhưng Trang Noãn Thần vẫn thấy bộ dáng ham ngủ của mình, cô như một con gấu koala ôm chặt bắp đùi của anh!
Phong cảnh lãng mạn và nên thơ hoàn toàn sụp đổ bởi hình ảnh gây sốc của cô!
Đoạn phim trong điện thoại chiếu tới chiếu lui nhiều lần, sắc xanh berin lan tỏa khắp bầu trời, cuối cùng chuyển thành màu vàng chói chang. Cô nhìn số điện thoại gửi đến. Hóa ra là Giang Mạc Viễn gửi cho cô, không ngờ anh lại quay từ tia sáng xa vời đầu tiên đến khi mặt trời lên cao. Chắc chắn anh luôn giơ cao điện thoại quay cảnh này vì đoạn phim không hề ngắt quãng.
"Ngày xưa, người hứa dẫn em đi ngắm mặt trời mọc, có nói em biết mặt trời mọc là màu xanh berin không?" Giang Mạc Viễn từ tốn đi đến, giọng anh trầm trầm rơi trên đỉnh đầu của cô.
Trái tim Trang Noãn Thần rung nhẹ, tay cô thả lỏng, điện thoại rớt xuống bãi cát.
"Những đứa trẻ chưa từng trải qua chuyện gì đó thường háo hức và nôn nao." Giang Mạc Viễn cười nhẹ, giọng anh đầy thâm ý, "Bây giờ được như ý muốn rồi, cảm giác của em còn như cũ không?"
"Em..." Ánh mắt cô băn khoăn.
Trái tim Giang Mạc Viễn bỗng mềm nhũn, anh ôm cô vào lòng. Anh điên thật rồi, lần đầu tiên anh vì một người phụ nữ đi đến biển vào nửa đêm, vứt hết công việc để ngồi thẫn thờ chờ mặt trời mọc ngoài biển. Trước khi mặt trời mọc, cô yên lặng như con mèo nhỏ tựa trong lòng anh. Anh lại ôm cô lên xe, để cô thoải mái coi mình như gối ôm, còn anh ngồi ngắm cô hơn ba giờ đồng hồ.
Cô gái trong lòng anh run run tựa hồ lời nói của anh đã đâm đúng chỗ hiểm, cô ngẩng đầu nhìn anh, "Em… em chỉ muốn nói xin lỗi anh ấy.”
Dưới ánh nắng ấm áp, vẻ mặt cô buồn buồn qua lớp trang điểm khiến lòng anh đau nhói. Anh bất ngờ cúi đầu phủ môi cô, bàn tay anh ôm giữ gáy cô.
"Ưm..." Trang Noãn Thần không ngờ anh sẽ hôn cô lần thứ hai. Cô giãy giụa theo bản năng, nhưng anh rất mạnh, cô không chống cự nổi.
Giang Mạc Viễn hôn cuồng nhiệt khác hoàn toàn nụ hôn dịu dàng lần trước. Trang Noãn Thần bị ép ngửa đầu đón nhận nụ hôn mạnh mẽ, để mặc hơi thở của anh lấp đầy cô.
Hai tay dùng dằng của cô chợt dừng lại, thả xuống bên hông, đầu óc cô trống rỗng, còn người cô thì mềm oặt. Giang Mạc Viễn ôm chầm lấy cô, ép cơ thể cô sát vào ngực anh. Rất lâu sau, anh mới thả cô ra. Anh thở dồn, nhìn cô chăm chú. Trang Noãn Thần đành chống vào ngực anh, cô đỏ mặt, cúi gằm đầu không dám nhìn anh.
Anh nâng cằm cô lên, nở nụ cười dịu dàng, "Tôi dọa em sợ?"
Thấy cô im thin thít, Giang Mạc Viễn cũng không miễn cưỡng, anh áp đầu cô vào ngực mình, hít thở hương thơm thuộc về cô.
Sóng biển dập dìu thấm ướt mắt cá chân của Trang Noãn Thần, nhưng cô không thấy lạnh lẽo bởi vì vòm ngực mà cô đang tựa nóng hệt như lò lửa.
Hết Chương 4
/18
|