Gần mười hai giờ, ba người Trang Noãn Thần rời khỏi câu lạc bộ Đường. Họ uống hơi say nhưng tinh thần vẫn rất tỉnh táo. Họ dìu nhau bước trên đường. Ở gần câu lạc bộ quá nhiều người gọi xe, họ đành phải đi xa hơn một chút. Thứ năm gần tới cuối tuần, mọi người cũng bắt đầu ăn chơi xả láng. Hạ Lữ hưng phấn nhìn lên bầu trời hát thật to, "Chúng ta là đứa bé ngoan, đứa bé lương thiện nhất, nỗi nhớ thương tổn chúng ta.."
Trang Noãn Thần cũng hát theo cô, "Chúng ta là đứa bé ngoan, đứa bé đáng yêu nhất,..." Ba người cùng cười vui nhớ lại thời đại học đã qua.
Lúc này có hai người đàn ông trông ngà ngà say, lảo đảo đi tới từ phía đối diện. Một người trong đó nhìn họ hau háu tiến vội lên trước. Trang Noãn Thần phớt lờ, lật đật kéo Hạ Lữ và Ngải Niệm đi nhanh.
Người đàn ông đó không hề từ bỏ ý định, hắn cản họ lại, "Kết bạn thôi mà mấy em." Hắn say túy lúy, bật ra vài chữ tiếng trung cứng ngắc.
"Cuốn xéo!" Trang Noãn Thần bực bội nhíu mày, cô xô hắn ra.
Một người đàn ông khác tương đối tỉnh táo vội kéo bạn mình. Nào ngờ hắn lại xô bạn mình, kéo vai Trang Noãn Thần, "Có cá tính! Anh thích!"
"Anh thích cái quái gì! Thả tay ra!" Hạ Lữ hất tay hắn ra.
Ngải Niệm hò hét theo, "Tránh xa chúng tôi ra, không thôi chúng tôi sẽ báo cảnh sát!"
Người đàn ông nước ngoài cười hì hì, vươn tay ôm Trang Noãn Thần. Hắn cúi thấp đầu, hướng miệng lại gần cô...
Bốp!
Một cái tát in vào mặt hắn. Bàn tay đánh hắn của Trang Noãn Thần phát đau. Trang Noãn Thần lại mượn hơi rượu đạp thêm một cú vào giữa hai chân hắn.
A!
Một tiếng hét thảm thiết bật ra. Người đàn ông nước ngoài bụm hai tay xuống thân dưới, hắn nhảy lên vài cái rồi té lăn ra đất. Bạn hắn sợ hết hồn, hớt ha hớt hãi chạy lại đỡ. Mặt mày hắn tái mét, đôi má đỏ phừng phừng, hắn tức tưởi chỉ Trang Noãn Thần.
"Ngon bước lại đây! Tôi đánh cho anh bất lực!" Trang Noãn Thần nhá nắm đấm, sợ hắn không hiểu lại khuyến mãi thêm một lần dịch ra tiếng Anh.
Hai người đàn ông vội chạy đi.
"Cậu khá lắm, mình thích!" Hạ Lữ giơ một ngón tay với Trang Noãn Thần.
Trang Noãn Thần cười to, cố tình hất tóc, "Đối phó với kiểu người này, không được lưu tình!"
Ngải Niệm lắc đầu, "Cậu quá dũng cảm. Ở đây là khu đại sứ quán, cậu không sợ bị tóm à?"
"Tóm thì tóm, coi ai mất mặt biết liền!" Trang Noãn Thần mỉm cười, cuộn tròn tay, "Đây là Trung Quốc, người nước ngoài dám kiêu ngạo ư?"
"Giỏi!" Hạ Lữ say đến mờ mắt, cô cười ha ha.
Cảm giác làm anh hùng thật sự rất tuyệt! Trang Noãn Thần lâng lâng, hét vào đường phố đông xe, "Chúng ta phải đuổi giặc tây ra khỏi Trung Quốc!"
"Ha ha, cậu say hả? La bậy gì vậy?" Ngải Niệm đánh cô một cái, "Làm như ở thời nhà Thanh không bằng!"
"La như vậy thật đã!" Trang Noãn Thần khoái chí nói với Hạ Lữ và Ngải Niệm.
Hạ Lữ cũng quyết tâm làm theo, "Tôi muốn lấy đại gia!" Chỉ như vậy, cô mới có cơ hội nắm lấy số phận của bản thân.
Ngải Niệm cười cười gào lên, "Tôi muốn làm một người vợ hiền!"
Hai người hét xong lại nhìn Trang Noãn Thần.
"Cố Mặc!" Giọng Trang Noãn Thần run run phát ra từ sâu thẳm trong tim cô như xuyên đến trời cao, "Xin lỗi, xin lỗi..."
Ngải Niệm và Hạ Lữ bước lại ôm cô. Họ lặng thinh đứng dưới táng cây bạch quả. Họ hiểu ngay thời khắc bước khỏi mái trường đại học, mọi tình cảm đã bị cuộc sống áo cơm gạo tiền khống chế. Nội tâm càng vướng mắc, nỗi đau càng sâu đậm. Họ cố tỏ vẻ bình thản nhưng vết thương của mỗi người đã nhiễm trùng sưng mũ, chỉ cần chạm nhẹ sẽ đau đến thấu xương.
Hạ Lữ phá tan bầu không khí ưu thương, cô cố bật cười, "Cậu nhà quê quá, cậu nghĩ Cố Mặc nghe thấy ư? Quên đi cô bé à! Triệu Bản Sơn từng nói, mối tình đầu vốn không hiểu gì về tình yêu."
"Ha ha, cậu nói cậu đấy!" Trang Noãn Thần ôm chầm Hạ Lữ, giơ tay ngắt mặt cô, "Cậu nói mình như vậy, cậu càng quê mùa hơn. Cậu nghĩ kêu lên với ông trời, đại gia hay bí quyết làm giàu sẽ rớt xuống ư?"
"Vậy mình phải làm sao?"
"Để mình dạy cậu." Trang Noãn Thần nháy mắt với Hạ Lữ, cô cười tươi chỉ ra ngoài đường, "Tìm xe của người có tiền là được. Cậu làm như vậy này. Một lát nữa trông thấy xe xịn, cậu nhào ngay ra trước, giả vờ té ngã. Đảm bảo sau bước tiếp xúc đầu tiên này, cậu sẽ lấy được đại gia."
Ngải Niệm đánh cô, "Toàn nghĩ cách bậy bạ, lỡ ngồi trong xe là tài xế thì sao?"
"Thế cũng là tài xế của đại gia. Chủ xe đụng cậu chắc chắn đứng ra giải quyết, vậy chẳng phải là được ư?" Trang Noãn Thần cười gian xảo.
Hạ Lữ liếc xéo cô, "Cậu là đồ ác độc, lỡ mình bị tàn tật thì sao hả?"
"Ai kêu cậu đụng thật? Cậu cứ giả bộ té ngã cạnh xe, mình và Ngải Niệm sẽ nhào ra phụ họa. Đường xá giờ này không đông mấy, sao mà cậu bị thương được?"
"Muốn ăn đánh phải không? Có ai lại nghĩ ra cách như cậu cơ chứ?" Hạ Lữ cố tình nghiêm mặt với Trang Noãn Thần.
Trang Noãn Thần phì cười, ánh mắt vô tình đảo sang chỗ khác. Một chiếc lá bay phất phơ đến con đường đối diện. Đôi mắt cô dõi theo thoáng sững lại, cô lập tức chày ùa vào biển xe.
“Này, Noãn Thần…”
Ngải Niệm và Hạ Lữ thảng thốt gọi với theo cô, rồi cũng vội vã chạy qua.
Tình huống bất ngờ khiến dòng xe đang chạy chậm đột nhiên lộn xộn, tiếng còi inh ỏi vang lên chói tai trong đêm thu.
Két! Một chiếc xe bất thình lình thắng gấp.
Một góc áo của Trang Noãn Thần vướng vào xe, cô chếnh choáng, chống tay lên đầu xe giữ thăng bằng.
"Noãn Thần..." Ngải Niệm tới trước tiên, "Cậu có bị thương không? Mau để mình xem."
Hạ Lữ cũng chen tới, thấy Trang Noãn Thần không bị thương, nỗi lo của cô biến thành cơn giận bừng bừng, "Cậu điên hả? Dù mình không tin cậu nói, cậu cũng không được làm mẫu."
Lời nói của Hạ Lữ hoàn toàn vô ích. Ánh mắt Trang Noãn Thần vẫn tiếp tục tìm tòi đằng trước. Trông thấy bóng dáng đó một lần nữa, cô đẩy mạnh Ngải Niệm và Hạ Lữ sang bên, không hề ngó ngàng đến chủ chiếc xe mình đụng phải, cô sốt ruột băng qua con đường đối diện.
Ngải Niệm phát hoảng, Hạ Lữ thì hét lên, "Đó là... Cố Mặc?"
Hết Chương 6.1
Bóng đàn ông cao lớn bên đường đối diện thấp thoáng dưới lá cây bạch quả rơi rụng. Trang Noãn Thần chỉ còn cách người đó chừng vài bước chân. Áo sơ mi trắng tay dài loáng thoáng dưới sắc vàng của lá cây bạch quả, cô phảng phất gặp lại chàng thiếu niên ôm ukulele đàn một bài tình ca cảm động dưới táng cây lê.
"Cố Mặc." Trang Noãn Thần gọi lên cái tên chôn sâu trong tim mình suốt sáu năm qua.
Người đàn ông phía trước dừng bước. Cô vô thức siết chặt tay. Người đó ngoảnh lại với một gương mặt quá đỗi xa lạ, "Cô gọi tôi?"
Cơn gió ngày thu lướt qua cũng thổi trái tim cô bay xa. Biết bao khát vọng tan biến, để lại một nỗi xót xa và thất vọng vô tận. "Xin lỗi, tôi... nhận lầm người."
Người đàn ông cười lịch sự, quay người bỏ đi. Không khí lạnh buốt hệt như thời điểm cô quay người đi sáu năm trước. Thời gian sáu năm dài không? Đủ khiến cô nhận lầm người? Đôi mắt cô bi thương không biết vì bản thân hay thời gian đã mất đi. Trang Noãn Thần xoay người lại, thấy Ngải Niệm và Hạ Lữ đứng bất động ven đường. Bên cạnh họ còn một chiếc xe nhìn khá quen mắt. Ngải Niệm vẫy tay gọi cô lia lịa với thần sắc lo lắng, còn Hạ Lữ thì ngượng ngùng nhìn cô.
Cửa xe hơi mở ra với chủ nhân đứng bên cạnh. Anh ta cao lớn mặc comple đen sang trọng. Lá bạch quả rơi lác đác đằng sau anh ta, đan xen vào ánh đèn lập lòe màu sắc. Trang Noãn Thần ở bên này hóa đá, chân cô đông cứng như bị đổ chì. Vài phút say, cô mới khó khăn bước lại bên đường.
Chủ xe suýt đụng trúng Trang Noãn Thần chính là Giang Mạc Viễn. Anh từng nói Bắc Kinh rộng lớn đâu dễ tìm một người, phải không? Anh nói dối cô! Nếu anh nói thật, tạo sao đêm nay cô đi chơi cùng bạn bè lại đụng trúng anh?
Xe Giang Mạc Viễn đậu vào ven đường, để không ảnh hưởng đến những chiếc xe đi sau. Hình như vừa tan sở nên anh ăn mặc rất nghiêm túc. Anh kiên trì đứng đợi Trang Noãn Thần bước lại gần. Giang Mạc Viễn tựa hồ đang cau mày, mắt anh lạnh lùng khác hoàn toàn vẻ ôn hòa ngày thường.
Trang Noãn Thần thầm kinh ngạc. Anh đang giận? Có điều khi Trang Noãn Thần kiên trì tiến đến gần Giang Mạc Viễn, vẻ mặt anh lại bàng quan, như thể cô đã nhìn lầm.
Thực ra Trang Noãn Thần không đủ dũng khí để đối mặt với anh kể từ ngày ở biển trở về.
Thực ra...
Cô hơi sợ cảm giác này... cảm giác vui vì gặp được anh. Trang Noãn Thần định lên tiếng chào hỏi, giọng nói trầm ấm của anh lại bất ngờ vang lên, "Cô làm rớt đồ." Giang Mạc Viễn xòe tay, một chiếc lắc tay xinh xắn nằm gọn trong lòng bàn tay của anh.
Trang Noãn Thần sờ soạng cổ tay theo bản năng. Lắc của cô mất rồi nhưng tại sao nó nằm trong tay anh? Cô ngơ ngác nhướng mắt nhìn anh. Ngữ khí của anh lạnh lùng trái ngược mọi khi. Ngải Niệm đi lại huých cô một cái. Đầu Trang Noãn Thần chợt nổ tung! Cô quên mất, tối nay cô không trang điểm!
"Cám ơn anh..." Cô không biết anh nhận ra mình hay không, nhưng gặp nhau tình cờ kiểu này, cô hơi xấu hổ. Trái tim Trang Noãn Thần đập loạn nhịp, cô lật đật giơ tay muốn lấy lại chiếc lắc.
Ngón tay Trang Noãn Thần vừa chạm đến đầu ngón tay Giang Mạc Viễn thì anh bất thình lình thu tay về.
"Anh..." Trang Noãn Thần ngẩng đầu, khó hiểu nhìn anh.
Giang Mạc Viễn thần bí dò xét cô, miệng anh nhếch lên, "Chúng ta từng gặp nhau, phải không?" Đằng trước khẳng định, phía sau bổ sung thêm từ nghi vấn, nhưng nghe ra nó chỉ làm nền mà thôi.
Trang Noãn Thần ngớ ra. Vô vàn ý nghĩ phức tạp hiện ra trong đầu cô. Thừa nhận? Quá mất mặt! Chắc chắn anh cũng chứng kiến cảnh cô nhận nhầm người ban nãy. Không thừa nhận? Trừ khi cả đời luôn trang điểm gặp anh! Dù sao đi chăng nữa, lúc này anh cũng đang chất vấn, đúng không? Thế thì chứng minh cô trước và sau khi trang điểm khác nhau rất lớn. Trang Noãn Thần đột nhiên cảm thấy buồn cười, chẳng biết chuyện này là tốt hay xấu nữa.
Hạ Lữ không biết cô muốn làm gì, "Anh Giang, cậu ấy là.."
"Chúng ta chưa từng gặp nhau!" Trang Noãn Thần chặn ngang lời Hạ Lữ. Cách thức cô dùng đột ngột đến chính cô cũng thấy không thích hợp.
Hạ Lữ và Ngải Niệm đưa mắt nhìn nhau.
"Thế à?" Giọng Giang Mạc Viễn nghe hơi chùng xuống, anh cười nhạt, "Tôi có một người bạn nhìn rất giống cô."
Trang Noãn Thần ra vẻ săm soi Giang Mạc Viễn, miệng cô cong lên đắc ý vẻ đã hiểu ra. Đôi mắt anh trầm tĩnh, giọng nói của anh bình thản, hình như anh không nhận ra cô thật. Mọi nỗi lo của Trang Noãn Thần lập tức biến thành dối trá, cô mỉm cười, "Xin lỗi anh, cách làm quen này quá cũ rồi!" Cô không thể để mất mặt với anh. Vì Cố Mặc, cô đã chịu xấu hổ những hai lần trước mặt anh.
Dưới ánh đèn đường, đôi mắt Giang Mạc Viễn càng sâu hun hút. Nghe cô nói xong, bóng lưng anh thoáng vẻ thất vọng, cằm anh căng cứng. Nhưng tích tắc sau, miệng anh xếch lên xua tan thần sắc xa lạ vừa rồi, "Xin lỗi cô."
Trang Noãn Thần mở to mắt nhìn anh cất lắc tay vào túi áo comple...
"Ủa, đó là..." Trang Noãn Thần cố gắng nuốt xuống hai chữ "của tôi". Sợ anh hỏi đông hỏi tây, cô đành phải thôi.
Ai kêu cô thề thốt phủ nhận làm gì? Ai kêu cô coi anh như người dưng? Đáng đời lắm!
Giang Mạc Viễn mỉm cười nhìn cô, "Sao thế cô?"
"Ồ... không, không có gì." Trang Noãn Thần phản xạ có điều kiện, cô lắc đầu nguầy nguậy, kéo ngay Ngải Niệm và Hạ Lữ, "Đi nào."
"Nhưng đồ của..."
"Chỗ đó có taxi kìa." Hạ Lữ còn chưa nói hết lời, Trang Noãn Thần đã lia mắt thấy một chiếc xe trống chạy tới, cô vội vàng chạy qua.
Tuy cô đã cách anh một con đường nhưng cảm giác bứt rứt vẫn mãnh liệt y nguyên. Cô biết Giang Mạc Viễn chưa đi, anh còn đứng đó nhìn theo cô. Ba người bắt được taxi. Ngồi vào trong xe, Hạ Lữ không kìm được hỏi cô, "Noãn Thần, cậu đùa đó hả?"
Trang Noãn Thần không trả lời. Đúng vậy, cô đùa ư? Đến cả cô cũng không biết ban nãy mình làm gì.
"Lắc tay đó nhìn rất quý. Anh Giang cũng thật tình, lấy nó làm gì cơ chứ?" Hạ Lữ thấy Trang Noãn Thần im thin thít, cô lại tiếp tục truy vấn.
"Kệ đi. Dù gì... cũng không đáng giá." Không đáng giá? Hay chỉ cô mới biết được giá trị của nó.
Ngải Niệm quan sát vẻ mặt của Trang Noãn Thần. Một hồi sau, Ngải Niệm thở dài cốc đầu cô, "Cậu đấy..."
Trang Noãn Thần chỉ muốn tìm một cái lỗ trốn vào.
***
Khi đồng hồ điểm đến hai giờ sáng, Trang Noãn Thần vẫn còn mở mắt trao tráo, nằm thao thức trên giường. Cảm giác mất ngủ thật khó chịu, nhất là ở một mình, không có bạn cùng phòng trò chuyện. Trang Noãn Thần xuống giường, đi ra tủ lạnh lấy một hộp sữa. Cô uống vài hớp lại thấy mùi vị nhạt nhẽo, cô ôm gối vùi người vào ghế sô pha nghĩ tới chuyện xảy ra tối nay.
Rốt cuộc Giang Mạc Viễn có biết cô nói dối không? Tối nay trông anh hơi khác thường nhưng nhìn kỹ lại thấy không có gì. Cô không muốn gạt anh vì không cần thiết làm như vậy. Có điều vì lòng tự trọng đáng thương của mình, cô làm vậy cũng đáng được tha thứ chăng? Người tầm thường hơn cũng có tự trọng, mà cô chỉ còn lại chút tự trọng này thôi.
Trong phòng im ắng cực kỳ. Kim đồng hồ gõ từng nhịp trôi đi. Ánh trăng rọi vào phòng, chiếu sáng căn phòng chưa tới năm mươi mét vuông của cô.
Vốn dĩ căn phòng này cũng có bề ngang nhưng sau đó chủ nhà lại ngăn ra cho thuê. Một vách tường mỏng manh chia một căn phòng không lớn thành phòng ngủ và phòng khách. Chủ nhà rất khéo léo tính toán, một buồng một phòng còn tính đắt hơn cả căn phòng nguyên sơ trước đây. Giá thuê nhà ở Bắc Kinh ngang bằng với Paris. Nhà mua không nổi, phòng thuê cũng không xong. Tiền thuê một căn phòng chưa tới năm mươi mét vuông tháng nào cũng khiến Trang Noãn Thần lao đao.
Khi cô vừa thuê chỉ có đồ điện gia dụng cơ bản và một chiếc giường trong phòng ngủ. Cô là một người yêu cuộc sống nên đã đến chợ đồ cũ tìm mua vài thứ như sô pha, ghế, bàn ăn,... Dù điều kiện sống không lý tưởng, cô cũng muốn sống thoải mái một chút. Cuộc sống hiện thực đã quá đắng cay, cô không muốn bản thân cũng ăn ngủ trong điều kiện khó khăn.
Sô pha là món đồ mà Trang Noãn Thần thích nhất. Cô nằm ườn trên đó, nhớ về những ngày đầu tiên. Cô đảo mắt đến đàn ukulele treo trong góc tường. Những ngày không có Cố Mặc, cô cũng chỉ sống như thế này. Ngày đó của sáu năm trước cũng là mùa thu. Khi cô tàn nhẫn thốt ra hai chữ "Chia tay" với Cố Mặc, đêm đó cô cũng mất ngủ, ánh trăng bên ngoài cũng giá lạnh như vậy...
Hết Chương 6
Trang Noãn Thần cũng hát theo cô, "Chúng ta là đứa bé ngoan, đứa bé đáng yêu nhất,..." Ba người cùng cười vui nhớ lại thời đại học đã qua.
Lúc này có hai người đàn ông trông ngà ngà say, lảo đảo đi tới từ phía đối diện. Một người trong đó nhìn họ hau háu tiến vội lên trước. Trang Noãn Thần phớt lờ, lật đật kéo Hạ Lữ và Ngải Niệm đi nhanh.
Người đàn ông đó không hề từ bỏ ý định, hắn cản họ lại, "Kết bạn thôi mà mấy em." Hắn say túy lúy, bật ra vài chữ tiếng trung cứng ngắc.
"Cuốn xéo!" Trang Noãn Thần bực bội nhíu mày, cô xô hắn ra.
Một người đàn ông khác tương đối tỉnh táo vội kéo bạn mình. Nào ngờ hắn lại xô bạn mình, kéo vai Trang Noãn Thần, "Có cá tính! Anh thích!"
"Anh thích cái quái gì! Thả tay ra!" Hạ Lữ hất tay hắn ra.
Ngải Niệm hò hét theo, "Tránh xa chúng tôi ra, không thôi chúng tôi sẽ báo cảnh sát!"
Người đàn ông nước ngoài cười hì hì, vươn tay ôm Trang Noãn Thần. Hắn cúi thấp đầu, hướng miệng lại gần cô...
Bốp!
Một cái tát in vào mặt hắn. Bàn tay đánh hắn của Trang Noãn Thần phát đau. Trang Noãn Thần lại mượn hơi rượu đạp thêm một cú vào giữa hai chân hắn.
A!
Một tiếng hét thảm thiết bật ra. Người đàn ông nước ngoài bụm hai tay xuống thân dưới, hắn nhảy lên vài cái rồi té lăn ra đất. Bạn hắn sợ hết hồn, hớt ha hớt hãi chạy lại đỡ. Mặt mày hắn tái mét, đôi má đỏ phừng phừng, hắn tức tưởi chỉ Trang Noãn Thần.
"Ngon bước lại đây! Tôi đánh cho anh bất lực!" Trang Noãn Thần nhá nắm đấm, sợ hắn không hiểu lại khuyến mãi thêm một lần dịch ra tiếng Anh.
Hai người đàn ông vội chạy đi.
"Cậu khá lắm, mình thích!" Hạ Lữ giơ một ngón tay với Trang Noãn Thần.
Trang Noãn Thần cười to, cố tình hất tóc, "Đối phó với kiểu người này, không được lưu tình!"
Ngải Niệm lắc đầu, "Cậu quá dũng cảm. Ở đây là khu đại sứ quán, cậu không sợ bị tóm à?"
"Tóm thì tóm, coi ai mất mặt biết liền!" Trang Noãn Thần mỉm cười, cuộn tròn tay, "Đây là Trung Quốc, người nước ngoài dám kiêu ngạo ư?"
"Giỏi!" Hạ Lữ say đến mờ mắt, cô cười ha ha.
Cảm giác làm anh hùng thật sự rất tuyệt! Trang Noãn Thần lâng lâng, hét vào đường phố đông xe, "Chúng ta phải đuổi giặc tây ra khỏi Trung Quốc!"
"Ha ha, cậu say hả? La bậy gì vậy?" Ngải Niệm đánh cô một cái, "Làm như ở thời nhà Thanh không bằng!"
"La như vậy thật đã!" Trang Noãn Thần khoái chí nói với Hạ Lữ và Ngải Niệm.
Hạ Lữ cũng quyết tâm làm theo, "Tôi muốn lấy đại gia!" Chỉ như vậy, cô mới có cơ hội nắm lấy số phận của bản thân.
Ngải Niệm cười cười gào lên, "Tôi muốn làm một người vợ hiền!"
Hai người hét xong lại nhìn Trang Noãn Thần.
"Cố Mặc!" Giọng Trang Noãn Thần run run phát ra từ sâu thẳm trong tim cô như xuyên đến trời cao, "Xin lỗi, xin lỗi..."
Ngải Niệm và Hạ Lữ bước lại ôm cô. Họ lặng thinh đứng dưới táng cây bạch quả. Họ hiểu ngay thời khắc bước khỏi mái trường đại học, mọi tình cảm đã bị cuộc sống áo cơm gạo tiền khống chế. Nội tâm càng vướng mắc, nỗi đau càng sâu đậm. Họ cố tỏ vẻ bình thản nhưng vết thương của mỗi người đã nhiễm trùng sưng mũ, chỉ cần chạm nhẹ sẽ đau đến thấu xương.
Hạ Lữ phá tan bầu không khí ưu thương, cô cố bật cười, "Cậu nhà quê quá, cậu nghĩ Cố Mặc nghe thấy ư? Quên đi cô bé à! Triệu Bản Sơn từng nói, mối tình đầu vốn không hiểu gì về tình yêu."
"Ha ha, cậu nói cậu đấy!" Trang Noãn Thần ôm chầm Hạ Lữ, giơ tay ngắt mặt cô, "Cậu nói mình như vậy, cậu càng quê mùa hơn. Cậu nghĩ kêu lên với ông trời, đại gia hay bí quyết làm giàu sẽ rớt xuống ư?"
"Vậy mình phải làm sao?"
"Để mình dạy cậu." Trang Noãn Thần nháy mắt với Hạ Lữ, cô cười tươi chỉ ra ngoài đường, "Tìm xe của người có tiền là được. Cậu làm như vậy này. Một lát nữa trông thấy xe xịn, cậu nhào ngay ra trước, giả vờ té ngã. Đảm bảo sau bước tiếp xúc đầu tiên này, cậu sẽ lấy được đại gia."
Ngải Niệm đánh cô, "Toàn nghĩ cách bậy bạ, lỡ ngồi trong xe là tài xế thì sao?"
"Thế cũng là tài xế của đại gia. Chủ xe đụng cậu chắc chắn đứng ra giải quyết, vậy chẳng phải là được ư?" Trang Noãn Thần cười gian xảo.
Hạ Lữ liếc xéo cô, "Cậu là đồ ác độc, lỡ mình bị tàn tật thì sao hả?"
"Ai kêu cậu đụng thật? Cậu cứ giả bộ té ngã cạnh xe, mình và Ngải Niệm sẽ nhào ra phụ họa. Đường xá giờ này không đông mấy, sao mà cậu bị thương được?"
"Muốn ăn đánh phải không? Có ai lại nghĩ ra cách như cậu cơ chứ?" Hạ Lữ cố tình nghiêm mặt với Trang Noãn Thần.
Trang Noãn Thần phì cười, ánh mắt vô tình đảo sang chỗ khác. Một chiếc lá bay phất phơ đến con đường đối diện. Đôi mắt cô dõi theo thoáng sững lại, cô lập tức chày ùa vào biển xe.
“Này, Noãn Thần…”
Ngải Niệm và Hạ Lữ thảng thốt gọi với theo cô, rồi cũng vội vã chạy qua.
Tình huống bất ngờ khiến dòng xe đang chạy chậm đột nhiên lộn xộn, tiếng còi inh ỏi vang lên chói tai trong đêm thu.
Két! Một chiếc xe bất thình lình thắng gấp.
Một góc áo của Trang Noãn Thần vướng vào xe, cô chếnh choáng, chống tay lên đầu xe giữ thăng bằng.
"Noãn Thần..." Ngải Niệm tới trước tiên, "Cậu có bị thương không? Mau để mình xem."
Hạ Lữ cũng chen tới, thấy Trang Noãn Thần không bị thương, nỗi lo của cô biến thành cơn giận bừng bừng, "Cậu điên hả? Dù mình không tin cậu nói, cậu cũng không được làm mẫu."
Lời nói của Hạ Lữ hoàn toàn vô ích. Ánh mắt Trang Noãn Thần vẫn tiếp tục tìm tòi đằng trước. Trông thấy bóng dáng đó một lần nữa, cô đẩy mạnh Ngải Niệm và Hạ Lữ sang bên, không hề ngó ngàng đến chủ chiếc xe mình đụng phải, cô sốt ruột băng qua con đường đối diện.
Ngải Niệm phát hoảng, Hạ Lữ thì hét lên, "Đó là... Cố Mặc?"
Hết Chương 6.1
Bóng đàn ông cao lớn bên đường đối diện thấp thoáng dưới lá cây bạch quả rơi rụng. Trang Noãn Thần chỉ còn cách người đó chừng vài bước chân. Áo sơ mi trắng tay dài loáng thoáng dưới sắc vàng của lá cây bạch quả, cô phảng phất gặp lại chàng thiếu niên ôm ukulele đàn một bài tình ca cảm động dưới táng cây lê.
"Cố Mặc." Trang Noãn Thần gọi lên cái tên chôn sâu trong tim mình suốt sáu năm qua.
Người đàn ông phía trước dừng bước. Cô vô thức siết chặt tay. Người đó ngoảnh lại với một gương mặt quá đỗi xa lạ, "Cô gọi tôi?"
Cơn gió ngày thu lướt qua cũng thổi trái tim cô bay xa. Biết bao khát vọng tan biến, để lại một nỗi xót xa và thất vọng vô tận. "Xin lỗi, tôi... nhận lầm người."
Người đàn ông cười lịch sự, quay người bỏ đi. Không khí lạnh buốt hệt như thời điểm cô quay người đi sáu năm trước. Thời gian sáu năm dài không? Đủ khiến cô nhận lầm người? Đôi mắt cô bi thương không biết vì bản thân hay thời gian đã mất đi. Trang Noãn Thần xoay người lại, thấy Ngải Niệm và Hạ Lữ đứng bất động ven đường. Bên cạnh họ còn một chiếc xe nhìn khá quen mắt. Ngải Niệm vẫy tay gọi cô lia lịa với thần sắc lo lắng, còn Hạ Lữ thì ngượng ngùng nhìn cô.
Cửa xe hơi mở ra với chủ nhân đứng bên cạnh. Anh ta cao lớn mặc comple đen sang trọng. Lá bạch quả rơi lác đác đằng sau anh ta, đan xen vào ánh đèn lập lòe màu sắc. Trang Noãn Thần ở bên này hóa đá, chân cô đông cứng như bị đổ chì. Vài phút say, cô mới khó khăn bước lại bên đường.
Chủ xe suýt đụng trúng Trang Noãn Thần chính là Giang Mạc Viễn. Anh từng nói Bắc Kinh rộng lớn đâu dễ tìm một người, phải không? Anh nói dối cô! Nếu anh nói thật, tạo sao đêm nay cô đi chơi cùng bạn bè lại đụng trúng anh?
Xe Giang Mạc Viễn đậu vào ven đường, để không ảnh hưởng đến những chiếc xe đi sau. Hình như vừa tan sở nên anh ăn mặc rất nghiêm túc. Anh kiên trì đứng đợi Trang Noãn Thần bước lại gần. Giang Mạc Viễn tựa hồ đang cau mày, mắt anh lạnh lùng khác hoàn toàn vẻ ôn hòa ngày thường.
Trang Noãn Thần thầm kinh ngạc. Anh đang giận? Có điều khi Trang Noãn Thần kiên trì tiến đến gần Giang Mạc Viễn, vẻ mặt anh lại bàng quan, như thể cô đã nhìn lầm.
Thực ra Trang Noãn Thần không đủ dũng khí để đối mặt với anh kể từ ngày ở biển trở về.
Thực ra...
Cô hơi sợ cảm giác này... cảm giác vui vì gặp được anh. Trang Noãn Thần định lên tiếng chào hỏi, giọng nói trầm ấm của anh lại bất ngờ vang lên, "Cô làm rớt đồ." Giang Mạc Viễn xòe tay, một chiếc lắc tay xinh xắn nằm gọn trong lòng bàn tay của anh.
Trang Noãn Thần sờ soạng cổ tay theo bản năng. Lắc của cô mất rồi nhưng tại sao nó nằm trong tay anh? Cô ngơ ngác nhướng mắt nhìn anh. Ngữ khí của anh lạnh lùng trái ngược mọi khi. Ngải Niệm đi lại huých cô một cái. Đầu Trang Noãn Thần chợt nổ tung! Cô quên mất, tối nay cô không trang điểm!
"Cám ơn anh..." Cô không biết anh nhận ra mình hay không, nhưng gặp nhau tình cờ kiểu này, cô hơi xấu hổ. Trái tim Trang Noãn Thần đập loạn nhịp, cô lật đật giơ tay muốn lấy lại chiếc lắc.
Ngón tay Trang Noãn Thần vừa chạm đến đầu ngón tay Giang Mạc Viễn thì anh bất thình lình thu tay về.
"Anh..." Trang Noãn Thần ngẩng đầu, khó hiểu nhìn anh.
Giang Mạc Viễn thần bí dò xét cô, miệng anh nhếch lên, "Chúng ta từng gặp nhau, phải không?" Đằng trước khẳng định, phía sau bổ sung thêm từ nghi vấn, nhưng nghe ra nó chỉ làm nền mà thôi.
Trang Noãn Thần ngớ ra. Vô vàn ý nghĩ phức tạp hiện ra trong đầu cô. Thừa nhận? Quá mất mặt! Chắc chắn anh cũng chứng kiến cảnh cô nhận nhầm người ban nãy. Không thừa nhận? Trừ khi cả đời luôn trang điểm gặp anh! Dù sao đi chăng nữa, lúc này anh cũng đang chất vấn, đúng không? Thế thì chứng minh cô trước và sau khi trang điểm khác nhau rất lớn. Trang Noãn Thần đột nhiên cảm thấy buồn cười, chẳng biết chuyện này là tốt hay xấu nữa.
Hạ Lữ không biết cô muốn làm gì, "Anh Giang, cậu ấy là.."
"Chúng ta chưa từng gặp nhau!" Trang Noãn Thần chặn ngang lời Hạ Lữ. Cách thức cô dùng đột ngột đến chính cô cũng thấy không thích hợp.
Hạ Lữ và Ngải Niệm đưa mắt nhìn nhau.
"Thế à?" Giọng Giang Mạc Viễn nghe hơi chùng xuống, anh cười nhạt, "Tôi có một người bạn nhìn rất giống cô."
Trang Noãn Thần ra vẻ săm soi Giang Mạc Viễn, miệng cô cong lên đắc ý vẻ đã hiểu ra. Đôi mắt anh trầm tĩnh, giọng nói của anh bình thản, hình như anh không nhận ra cô thật. Mọi nỗi lo của Trang Noãn Thần lập tức biến thành dối trá, cô mỉm cười, "Xin lỗi anh, cách làm quen này quá cũ rồi!" Cô không thể để mất mặt với anh. Vì Cố Mặc, cô đã chịu xấu hổ những hai lần trước mặt anh.
Dưới ánh đèn đường, đôi mắt Giang Mạc Viễn càng sâu hun hút. Nghe cô nói xong, bóng lưng anh thoáng vẻ thất vọng, cằm anh căng cứng. Nhưng tích tắc sau, miệng anh xếch lên xua tan thần sắc xa lạ vừa rồi, "Xin lỗi cô."
Trang Noãn Thần mở to mắt nhìn anh cất lắc tay vào túi áo comple...
"Ủa, đó là..." Trang Noãn Thần cố gắng nuốt xuống hai chữ "của tôi". Sợ anh hỏi đông hỏi tây, cô đành phải thôi.
Ai kêu cô thề thốt phủ nhận làm gì? Ai kêu cô coi anh như người dưng? Đáng đời lắm!
Giang Mạc Viễn mỉm cười nhìn cô, "Sao thế cô?"
"Ồ... không, không có gì." Trang Noãn Thần phản xạ có điều kiện, cô lắc đầu nguầy nguậy, kéo ngay Ngải Niệm và Hạ Lữ, "Đi nào."
"Nhưng đồ của..."
"Chỗ đó có taxi kìa." Hạ Lữ còn chưa nói hết lời, Trang Noãn Thần đã lia mắt thấy một chiếc xe trống chạy tới, cô vội vàng chạy qua.
Tuy cô đã cách anh một con đường nhưng cảm giác bứt rứt vẫn mãnh liệt y nguyên. Cô biết Giang Mạc Viễn chưa đi, anh còn đứng đó nhìn theo cô. Ba người bắt được taxi. Ngồi vào trong xe, Hạ Lữ không kìm được hỏi cô, "Noãn Thần, cậu đùa đó hả?"
Trang Noãn Thần không trả lời. Đúng vậy, cô đùa ư? Đến cả cô cũng không biết ban nãy mình làm gì.
"Lắc tay đó nhìn rất quý. Anh Giang cũng thật tình, lấy nó làm gì cơ chứ?" Hạ Lữ thấy Trang Noãn Thần im thin thít, cô lại tiếp tục truy vấn.
"Kệ đi. Dù gì... cũng không đáng giá." Không đáng giá? Hay chỉ cô mới biết được giá trị của nó.
Ngải Niệm quan sát vẻ mặt của Trang Noãn Thần. Một hồi sau, Ngải Niệm thở dài cốc đầu cô, "Cậu đấy..."
Trang Noãn Thần chỉ muốn tìm một cái lỗ trốn vào.
***
Khi đồng hồ điểm đến hai giờ sáng, Trang Noãn Thần vẫn còn mở mắt trao tráo, nằm thao thức trên giường. Cảm giác mất ngủ thật khó chịu, nhất là ở một mình, không có bạn cùng phòng trò chuyện. Trang Noãn Thần xuống giường, đi ra tủ lạnh lấy một hộp sữa. Cô uống vài hớp lại thấy mùi vị nhạt nhẽo, cô ôm gối vùi người vào ghế sô pha nghĩ tới chuyện xảy ra tối nay.
Rốt cuộc Giang Mạc Viễn có biết cô nói dối không? Tối nay trông anh hơi khác thường nhưng nhìn kỹ lại thấy không có gì. Cô không muốn gạt anh vì không cần thiết làm như vậy. Có điều vì lòng tự trọng đáng thương của mình, cô làm vậy cũng đáng được tha thứ chăng? Người tầm thường hơn cũng có tự trọng, mà cô chỉ còn lại chút tự trọng này thôi.
Trong phòng im ắng cực kỳ. Kim đồng hồ gõ từng nhịp trôi đi. Ánh trăng rọi vào phòng, chiếu sáng căn phòng chưa tới năm mươi mét vuông của cô.
Vốn dĩ căn phòng này cũng có bề ngang nhưng sau đó chủ nhà lại ngăn ra cho thuê. Một vách tường mỏng manh chia một căn phòng không lớn thành phòng ngủ và phòng khách. Chủ nhà rất khéo léo tính toán, một buồng một phòng còn tính đắt hơn cả căn phòng nguyên sơ trước đây. Giá thuê nhà ở Bắc Kinh ngang bằng với Paris. Nhà mua không nổi, phòng thuê cũng không xong. Tiền thuê một căn phòng chưa tới năm mươi mét vuông tháng nào cũng khiến Trang Noãn Thần lao đao.
Khi cô vừa thuê chỉ có đồ điện gia dụng cơ bản và một chiếc giường trong phòng ngủ. Cô là một người yêu cuộc sống nên đã đến chợ đồ cũ tìm mua vài thứ như sô pha, ghế, bàn ăn,... Dù điều kiện sống không lý tưởng, cô cũng muốn sống thoải mái một chút. Cuộc sống hiện thực đã quá đắng cay, cô không muốn bản thân cũng ăn ngủ trong điều kiện khó khăn.
Sô pha là món đồ mà Trang Noãn Thần thích nhất. Cô nằm ườn trên đó, nhớ về những ngày đầu tiên. Cô đảo mắt đến đàn ukulele treo trong góc tường. Những ngày không có Cố Mặc, cô cũng chỉ sống như thế này. Ngày đó của sáu năm trước cũng là mùa thu. Khi cô tàn nhẫn thốt ra hai chữ "Chia tay" với Cố Mặc, đêm đó cô cũng mất ngủ, ánh trăng bên ngoài cũng giá lạnh như vậy...
Hết Chương 6
/18
|