Khước Lục

Chương 44 - Chương 43

/50


Trong phòng bao thiết kế kiểu Trung Quốc có hai bàn tròn lớn.

Có một vài người đến trước đang ngồi trên sofa ở cạnh cửa sổ uống trà.

Ánh chiều tà đã hạ xuống phía tây, từng áng mây đỏ giăng đầy một khoảng trời.

Diệp Kiều Lục bước vào trong phòng, thứ thu hút sự chú ý của cô trước tiên chính là hoa văn được thiết kế cực kỳ đặc biệt vẽ trên cửa sổ thủy tinh. Ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua hình vẽ đó xuyên vào bên trong phòng in bóng lên trên sàn nhà tối màu, tạo nên hình ảnh giống hệt như bầu trời sao.

Cô lấy di động ra chụp lại hình ảnh đó.

Cô đang định chụp thêm mấy tấm nữa thì Lý Lực Bình đã kéo tấm rèm che lại.

Triệu Tiến Cường gọi điện thoại cho Viên tổng xong rồi nói: “Viên tổng đang trên đường đến đây, vẫn còn khoảng hơn mười phút nữa mới đến. Diệp tổng, đến đây, cậu ngồi xuống trước đi.”

Ở đây có không ít người tuổi tác lớn hơn Diệp Kính, nhưng vì chức vị Diệp Kính cao hơn nên mọi người rất khách sáo với anh.

Triệu Tiến Cường dẫn Diệp Kính đến chỗ ngồi.

Diệp Kính từ chối nói: “Để chỗ đó cho Viên tổng.” Sau đó anh ngồi vào ghế bên cạnh.

Anhvừa ngồi xuống thì những người khác cũng bắt đầu ngồi xuống theo.

Diệp Kiều Lục còn đang do dự lựa chọn ngồi bàn nào thì đã bị Kiến trúc sư Tôn gọi qua: “Kiến trúc sư Diệp, qua đây một chút.”

Cô đi đến đó.

Thực ra cũng chẳng có chuyện gì quan trọng, kiến trúc sư Tôn muốn nói lời xin lỗi cô vì năm ngoái đã tranh luận với cô trong buổi hội nghị.

Về chuyện này, kiến trúc sư Tôn cảm thấy bên phía mình không phải phép. Lúc đó trong phòng có vài người gương mặt hung dữ cùng nhau gây khó khăn cho một cô gái nhỏ tự mình chống đỡ.

Kiến trúc sư Tôn gọi cô đến ngồi vào bàn bao trọn kia.

Diệp Kiều Lục kéo ghế dựa ra ngồi xuống ngay bên cạnh kiến trúc sư Tôn.

Kiến trúc sư Thôi kiêm luôn nhiệm vụ ‘hộ hoa sứ giả’, lựa chọn chỗ ngồi bên cạnh cô.

“Kiến trúc sư Diệp.” Ngay lúc đó, kiến trúc sư Đàm Hải Thao – người vừa mới gia nhập vào bộ phận thiết kế - lên tiếng gọi cô: “Qua bên này ngồi đi.”

Diệp Kiều Lục cảm thấy hơi khó hiểu, sao mà tự dưng lại có nhiều người gọi cô như vậy.

Có điều, cô vẫn nên ngồi vào bàn này thì hơn.

Kiến trúc sư Thôi bị Lý Lực Bình kéo đến hỏi về phương án sửa chữa nền tảng chịu lực, nên không thể rời đi được.

Đàm Hải Thao vỗ vỗ vào ghế dựa phía bên phải mình, cười nói: “Kiến trúc sư Diệp đến đây ngồi này.”

“Được thôi, kiến trúc sư Đàm.” Diệp Kiều Lục cười đáp lại. Đàm Hải Thao cũng là một chuyên gia phụ trách mảng thiết kế, cô hợp tác với ông ấy cũng khá tốt. Ông ấy có kinh nghiệm phong phú khiến cho cô học hỏi được cũng không ít.

Đàm Hải Thao giới thiệu đến người đang ngồi ở phía bên trái: “Đây là Diệp tổng, mới tới bộ phận thiết kế.”

Diệp Kiều Lục gật đầu, trong lòng cực kỳ không muốn quan tâm đến Diệp Kính.

“Còn đây là kiến trúc sư Diệp bên Viện thiết kế.” Đàm Hải Thao nói: “Có một thời gian, phòng tiêu thụ cao ốc đều là do cô ấy thiết kế.”

“Kiến trúc sư Diệp.” Đàm Hải Thao rót một chén trà cho Diệp Kiều Lục: “Trưa nay Diệp tổng đến phòng tiêu thụ cao ốc, cảm thấy thiết kế không gian ở đó cực kỳ tốt.”

“Cảm ơn.” Diệp Kiều Lục nở nụ cười, nếu đã là việc của kiến trúc sư Đàm thì cô cũng sẽ thoải mái thẳng thắn, công tư rõ ràng. Hơn nữa bản thân được Diệp Kính khen ngợi, trong lòng cô có một loại cảm giác rất vinh quang.

Diệp Kính chỉ hỏi mấy vấn đề về thiết kế của phòng tiêu thụ cao ốc.

Diệp Kiều Lục cười khanh khách trả lời.

Đàm Hải Thao bị kẹp ở giữa chỉ có thể làm người châm trà rót nước.

Trong lòng ông thầm cảm thấy hơi kỳ lạ.

Kiến trúc sư Diệp mới chỉ công tác vài năm bên viện thiết kế, năm đó tác phẩm dự thi Lâm Khê Nhất Phẩm, cô chỉ phụ trách một tòa nhà. Lúc đó Đàm Hải Thao nghe Lưu Lương nói, cô chỉ vừa mới học vẽ bản đồ thi công.

Đàm Hải Thao lo lắng cô lại là một kẻ quậy phá mới vào nghề.

Nhưng đến khi nhìn thấy bản vẽ của cô thì mới loại trừ được hết nghi ngờ của ông. Ông nhớ rõ Lưu Lương đã nói: “Cô gái nhỏ này, tương lai sẽ có tiền đồ rộng mở.”

Mà Diệp Kính cũng lại là một nhân vật khác khiến cho Đàm Hải Thao nhìn bằng cặp mắt khác xưa.

Thiết kế kiến trúc vốn là một nghề nghiệp thuộc lĩnh vực kỹ thuật, bởi vậy ông chỉ cần gặp là đã đoán được rồi.

Lúc Diệp Kính mới đến, gương mặt đẹp đến kinh ngạc, đa phần đàn ông trong phòng thiết kế đều không phục anh. Nhưng đến lúc Diệp Kính được mời đến tham dự hội nghị thường kỳ của chi nhánh, chỉ trong 20 phút ngắn ngủi, mọi lời anh nói ra đều là nhằm vào chỗ thiếu hụt tồn tại trong thiết kế của Lâm Qua.

Đàm Hải Thao không tránh được xấu hổ.

Trường giang sóng sau xô sóng trước, ông cảm thấy được mối nguy cơ.

--

Nếu như không phải Viên tổng đã đến đây thì Diệp Kiều Lục còn tưởng là bữa cơm này sẽ phải thảo luận mãi về vấn đề kiến trúc với Diệp Kính.

Viên tổng chính là người phụ trách chính của Lâm Khê Nhất Phẩm, Diệp Kiều Lục đã từng được gặp ông năm ngoái.

Điều không ngờ nhất chính là Viên tổng lại nhận ra cô, vừa mới đến đã hỏi: “Cô là kiến trúc sư Diệp đúng không?”

Cô giật mình sau đó gật gật đầu.

Viên tổng giơ ngón tay cái lên: “Trên giang hồ vẫn truyền tai nhau truyền thuyết về cô đó. Thực lực của bản thân đã có thể đánh bại mười mấy vị đại lão gia.”

Cô cười khiêm tốn.

Đối tượng chủ yếu mà Viên tổng nói chuyện phiếm cùng là Diệp Kính. Ông nói mười câu thì có phải đến tám câu đại khái như: “Khuôn mặt Diệp tổng như vậy có thể đi làm minh tinh được đó.” Tóm lại chính là đẩy cao giá trị khuôn mặt của Diệp Kính lên tận mây xanh.

Triệu Tiến Cường nước da đen xì cũng nói leo: “Hơn nữa làn da của Diệp tổng cũng trắng hơn chúng ta.”

Diệp Kiều Lục chăm chú nhìn vẻ mặt tái nhợt của Diệp Kính. Ban nãy khi nói chuyện với anh, thỉnh thoảng có lúc anh không đủ hơi sức, dáng vẻ kia chắc chắn là do cô đánh bị thương rồi.

Cô không tiếp tục nói chuyện với Diệp Kính nữa,


/50

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status