Có như thế, Đoạn Tề Ngọc mới biết, vị thiếu niên tuổi trẻ đẹp đẽ như tiên nhân kia, bình thường có vẻ văn nhược yếu ớt, vậy mà lại mưu trí nhường ấy, thủ đoạn nhường vậy.
Bản thân là trung tâm của mạng lưới dày đặc, tin tức chuẩn xác bén nhạy, bố cục dọc ngang rộng lớn, mưu lược sâu sắc cao minh. Nguồn năng lượng của thiếu niên ấy tại Bình Kinh này, như tảng băng chìm đang dần dần trồi lên mặt nước.
Con người mang tên Tiếu Khuynh Vũ kia, rõ ràng là đã chôn vùi bản thân sâu đến như thế!
Vậy thì, lần này y bôn ba xuôi ngược, hao tâm tốn sức, là vì cái gì, rốt cuộc thì, ý đồ của y là như thế nào đây?
Hay là, y đang định đối đầu trực tiếp với âm mưu của mình…
Nghĩ đến đây, Đoạn Tề Ngọc không rét mà run.
Nếu thực sự là như vậy, vậy thì Phương Quân Càn nghìn vạn lần không thể giữ lại.
Ai biết được hắn cùng với Tiếu Khuynh Vũ đã ngầm thỏa thuận với nhau những gì?
Thả hắn ra, chẳng phải là thả hổ về rừng ư!
Vì chuyện xử lý Phương thiếu soái mà phe bảo thủ cầm đầu là Đoạn Tề Ngọc cùng với phe cấp tiến cầm đầu là Đông Bắc Vương tranh chấp om sòm, bên nào cũng giữ lý lẽ rằng mình đúng, cãi nhau mãi không thôi.
Đang khi nhân mã hai bên vì chuyện của Phương thiếu soái đỏ mặt tía tai toan lao vào nhau ăn thua đủ, một cảnh vệ chợt xăm xăm chạy vào ghé vào tai Đoạn đại tổng thống nói nhỏ mấy câu.
Đoạn đại tổng thống lập tức biến sắc!
Đứng phắt dậy!
Chén sứ trong tay rơi xuống đất nghe ‘xoảng’ vỡ tan!
Mọi người quay lại nhìn trừng trừng vết nước tung tóe trên mặt đất, mờ mịt.
Đoạn Tề Ngọc mặt mày hung hiểm, hai mắt như hai quả cầu lửa: “Câm! Câm hết! Quân đội Uy Tang đã tràn vào thành phố Lâm Mậu đến nơi rồi! Các người còn ở đó vì một tên tội phạm mà om sòm mãi không chịu thôi! Chiến sự là do Phương Quân Càn khơi mào, hắn đã là tội phạm chiến tranh thì cứ đá hẳn sang cho tòa án binh trừng trị!”
Liền nghe một giọng nói trong trẻo mà uy lực vọng vào từ cửa lớn phòng họp: “Uy Tang đối với Hoa Hạ ta lòng lang dạ sói chưa bao giờ dứt, đã giết hại dân ta không biết bao nhiêu mà kể, mà bây giờ Quốc thống phủ lại vì một kẻ quyền thế của địch quốc mà muốn giết đi anh tài dân tộc chúng ta, quả thật là chuyện hài hước đệ nhất thiên hạ!”
Cửa lớn bật ra từ bên ngoài.
Một chàng trai, áo trắng, trắng hơn cả tuyết.
Lẳng lặng đứng ở đó, trước mặt tất cả mọi người, tựa ánh trăng lạnh lẽo im lìm, tựa hạt tuyết phiêu diêu không vết tích.
“Tiếu tổng tham mưu trưởng!”
“Tham mưu trưởng!”
Thấy Tiếu Khuynh Vũ đến, toàn bộ người trong phòng họp đều bất giác đứng bật cả dậy.
“Chiến tranh nổ ra, chính là lúc dùng người, thế nhưng Đoạn đại tổng thống lại có ý muốn giết chết tướng lĩnh từng có công lớn, thật tình không sợ lạnh lòng dân, quân nhụt chí mà.”
Nghị trường vỡ òa như cái chợ!
Người thuộc phái cấp tiến tức thì hoan hô reo hò, inh tai nhức óc.
Gương mặt tựa như tuyết ngọc của chàng trai áo trắng dưới luồng sáng chóa của mặt trời càng sáng ửng lên quyết liệt!
Gió thổi qua, làm tà áo dài trắng tung bay, làm tan đi màn sương mờ vương nơi khóe mắt.
“Kính mong Đoạn tổng thống phóng thích Thiếu soái Quốc thống quân chúng ta, mở kho vũ khí từ lâu đóng kín, nội trong mười ngày, Quốc thống quân ta có thể tái tổ chức hai vạn Nam thống quân, lên đường xuôi Nam quyết tử vệ quốc. Uy Tang nếu muốn dùng vũ lục, chúng ta không tiếc mạng sống, dù chiến tranh có thiêu rụi cả đất Hoa Hạ này, cũng quyết giữ tấm lòng son, máu lửa hun ngọc vỡ, phá tan mưu đồ xâm lược nô dịch tiêu diệt dân ta!”
Lời nói ra, ngạo khí ngút trời, nhiệt huyết trào sôi!
‘Bang!”
Ánh nắng chói mắt đột ngột ập vào.
Phương Quân Càn nhìn người con trai áo trắng cả người đẫm nắng, khuôn mặt tái nhợt do đã lâu không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời lại ửng lên ý cười khiến tim người vỗ mạnh.
“Trung tướng Phương Quân Càn, Tiếu mỗ được lệnh từ Đại tổng thống Quốc thống phủ, ra lệnh cho Phương trung tướng chỉnh đốn Nam thống quân, ba ngày sau khởi hành ra tiền tuyến, sống chết phải giữ được thành phố Lâm Mậu, lấy công chuộc tội.”
“Phương Quân Càn nhận lệnh.”
Hai người bốn mắt, nhìn nhau.
Cả hai đều trỗi dậy một thứ cảm giác rất kỳ lạ.
Như thể giữa đôi bên là nước nhược ba nghìn dòng, xuôi ngược ngót trăm năm.
Tất nhiên là, để cho Phương Quân Càn trở lại ký túc xá cũng không thích hợp cho lắm.
Vậy nên Phương thiếu soái đành ở nhờ trong nhà Vô Song.
Khéo léo từ chối không biết bao nhiêu kẻ đến hóng chuyện, Vô Song đóng chặt cửa sổ, hạ rèm xuống, cắt đứt vô số ánh mắt tò mò bên ngoài.
Phương Quân Càn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã nghe thiếu niên ấy nghiêm túc hỏi:
“Không biết Phương thiếu soái sau này có dự tính gì?”
Phương thiếu soái nhíu mày: “Dự tính ư?”
Tiếu Khuynh Vũ chỉ ra cho hắn một con đường bằng phẳng sáng sủa: “Cha cậu là Đông Bắc Vương, chỉ cần thiếu soái trên đường đi rẽ về đông bắc, không ai dám đụng đến cậu đâu.”
Phương Quân Càn ngắm nhìn mạt tuyết trắng trước mặt, đôi mắt sáng rực khiếp người, mà cũng sâu không thấy đáy.
“Còn đường nào khác nữa không?”
Tiếu Khuynh Vũ nói thẳng: “Dẫn quân đi thẳng xuống miền Nam, tương lai bấp bênh, sinh tử khó liệu!”
“Khuynh Vũ định thế nào?”
Chàng trai áo trắng gật gật đầu: “Tiếu mỗ tự biết tính toán.”
Y đã quyết định từ lâu, cho dù không có ai cùng xuôi nam với mình, y cũng tự một mình ra tiền tuyến.
Tuy không rõ bản thân có sai lầm hay không, nhưng chiến sự này nói cho cùng cũng vì bản thân mình mà bùng nổ.
Không thể chối bỏ trách nhiệm.
Tiếu Khuynh Vũ tuyệt đối không thoái thác trách nhiệm của mình.
Con người bình sinh, có một số việc bắt buộc phải làm, huống chi, lại là người đàn ông thân mang trọng trách như Tiếu Khuynh Vũ.
Phương Quân Càn cười rất sảng khoái, lanh lảnh giòn tan kiêu thiên ngạo địa: “Nếu như Phương Quân Càn trở về đông bắc, thì cả đời này, Phương Quân Càn ôm mối hổ thẹn với trời cao, càng không có mặt mũi ngẩng đầu làm người! Đại trượng phu, có cái nên làm, cũng có cái không nên.”
“Cho nên, Phương Quân Càn chọn cái thứ hai!”
Xuôi nam chống giặc, sống chết khó liệu.
Hy sinh vì nợ nước, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Tiếu Khuynh Vũ chợt uốn khóe môi thành một nụ cười.
Vô tình, tâm tình hé lộ, bất giác, điên đảo chúng sinh, vô thức, nghiêng ngả thiên hạ.
Khiến người ta phải bật thốt lên.
Phương Quân Càn vươn tay ra, chăm chú nhìn không chớp mắt Tiếu Khuynh Vũ ngạo nghễ xuất trần tuyệt không lung lay, nói: “Khuynh Vũ, cậu sẽ giúp tôi, có đúng không?”
“Đúng.”
Y cũng vươn tay phải của mình ra.
Hai bàn tay áp vào nhau. Siết chặt. Ước định.
Chạng vạng tối.
Tiếu Khuynh Vũ nhẹ nhàng đóng cửa, ra khỏi nhà.
“Ra ngoài à?” Bất ngờ giọng nói vọng từ sau lưng đến.
Quay đầu lại, phát hiện Phương Quân Càn đã đứng tựa vào một bên cổng từ khi nào, môi cong lên nụ cười mê hồn.
Tiếu Khuynh Vũ trầm ngâm thoáng chốc: “Có chút việc muốn xác thực.”
“Rất nhanh thôi,” Y nói với hắn, “Cậu không cần theo tôi đâu.”
Rồi cứ thế bước đi, đi xa dần, cho đến khi bóng dáng hoàn toàn tan vào cuối đường xa tít.
Trời rất lạnh.
Nhà tổ họ Tiêu.
Một ông một cháu đối diện, không khí mười phần kỳ dị.
“Hôm nay đến, chỉ muốn hỏi một câu…” Chàng trai áo trắng chậm rãi mở miệng, “Có đúng là ông đã chấp nhận điều kiện bán đứng Tiếu mỗ cho Yoshihiro không?”
Trong mắt người thiếu niên ấy là những tia hoang mang không rõ phải gọi làm sao, đó là chút hy vọng còn sót lại, cũng là niệm tưởng duy nhất.
Trả lời y lại chính là đáp án không chút chần chừ của người ông ruột thịt: “Dùng một mình cậu đổi lấy mấy đời phú quý vinh hoa của nhà họ Tiêu, đáng giá đấy chứ!”
Như thể, sấm nổ ngang tai.
Sau đó…
Im lặng.
Nhìn gương mặt nghiêm trọng đã sớm ửng đỏ của lão già Tiêu, Tiếu Khuynh Vũ biết, không cần phải hỏi thêm gì nữa.
Phải rồi, lão là người đứng đầu Tiêu gia, tất nhiên không ngại ngùng gì mà không đổ cái luận điệu dối trá ‘họa gia chi cô sát’ lên đầu mình…
Mơ mơ hồ hồ nghe được tiếng thứ gì đó vỡ tan rất nhẹ.
Tia sáng cuối cùng, cũng chìm vào sâu thẳm đáy mắt thiếu niên ấy.
Rõ ràng là đã sớm biết đáp án, vì sao trái tim vẫn cứ không kềm được mà cố chấp xoắn vặn, không ngơi không nghỉ?
Bất quá, tuyệt vọng cũng tốt… cũng tốt…
“Tôi đã hiểu.”
Chàng trai áo trắng lạnh lùng nói: “Tiếu mỗ còn có việc quan trọng, cụ Tiêu, cáo từ.”
Lần đầu tiên trong đời, y gọi lão là cụ Tiêu mà không phải là ông nội.
Ra khỏi phòng khách nhà họ Tiêu, liền đụng phải một đôi vợ chồng bước đến.
Người phụ nữ khí chất yếu ớt, trang nhã dịu dàng, chính là mẹ ruột của Tiếu Khuynh Vũ – An Thục Mỹ.
Hiện tại, An Thục Mỹ đang dìu một người đàn ông.
Ông ta rất gầy, thân hình mảnh khảnh, vàng vọt xanh xao, hốc mắt trũng sâu, u ám vô sắc.
Ông nhìn thấy y, mỉm cười ôn hòa.
“Vũ nhi phải đi sao?”
Tiếu Khuynh Vũ dừng bước: “Ba, mẹ.”
Người đàn ông đầy vẻ bệnh nhược sắp chết ấy là cha của y, chồng của An Thục Mỹ, con trai thứ hai của Tiêu Cố Tả – Tiêu Lệ Cần.
Tiêu Lệ Cần gồng mình ho sù sụ, hổn hển khiến An phu nhân cuống quýt vỗ vỗ vào lưng ông thông khí.
“Đi đi, đi đi…” Tiêu Lệ Cần theo An Thục Mỹ xoay người rời đi, trong giọng nói như tự an ủi, “Chim ưng, nhất định là phải bay thật cao, liệng thật xa…”
Tiếu Khuynh Vũ cũng không biết mình làm thế nào ra khỏi cổng lớn của ngôi từ đường họ Tiêu ấy.
Chỉ biết, ánh tịch dương sao mà bi thương đến vô hạn.
Chìm sâu vào đó, Tiếu Khuynh Vũ đột nhiên có một thôi thúc mãnh liệt muốn rơi nước mắt.
Tiếng vó ngựa dồn dập phá ngang ưu tư của Vô Song.
Nhìn thấy y, kỵ sĩ trên ngựa ghìm mạnh dây cương! Con ngựa hí dài một hơi, vó trước tung lên cao, cấp bách tựa hồ hãm gió, chặn dòng.
Thong thả bước tới mấy bước.
Ung dung nhảy xuống ngựa.
Phương Quân Càn mặc dạ phục, quân phục tướng soái đen tuyền phủ lên thân hình hắn, ưỡn lưng đứng thẳng, chân mang ủng cao, ngôi sao hai bên cầu vai sáng lóa. Sau lưng bộ lễ phục, áo choàng đỏ rực như lửa tung bay, anh tuấn khôi ngô khiến người ta khong dám nhìn thẳng.
Không đề cập tiếng nào đến Tiêu gia, hắn bước đến trước mặt chàng trai áo trắng, vươn tay ra: “Khuynh Vũ, chúng ta cùng xuôi nam nhé!”
Xa xa, mặt trời rực đỏ.
Mà, dung nhan tươi cười xán lạn của vị nguyên soái thiếu niên kia, so với tà dương càng lóa mắt, ấm áp hơn nhiều.
Bản thân là trung tâm của mạng lưới dày đặc, tin tức chuẩn xác bén nhạy, bố cục dọc ngang rộng lớn, mưu lược sâu sắc cao minh. Nguồn năng lượng của thiếu niên ấy tại Bình Kinh này, như tảng băng chìm đang dần dần trồi lên mặt nước.
Con người mang tên Tiếu Khuynh Vũ kia, rõ ràng là đã chôn vùi bản thân sâu đến như thế!
Vậy thì, lần này y bôn ba xuôi ngược, hao tâm tốn sức, là vì cái gì, rốt cuộc thì, ý đồ của y là như thế nào đây?
Hay là, y đang định đối đầu trực tiếp với âm mưu của mình…
Nghĩ đến đây, Đoạn Tề Ngọc không rét mà run.
Nếu thực sự là như vậy, vậy thì Phương Quân Càn nghìn vạn lần không thể giữ lại.
Ai biết được hắn cùng với Tiếu Khuynh Vũ đã ngầm thỏa thuận với nhau những gì?
Thả hắn ra, chẳng phải là thả hổ về rừng ư!
Vì chuyện xử lý Phương thiếu soái mà phe bảo thủ cầm đầu là Đoạn Tề Ngọc cùng với phe cấp tiến cầm đầu là Đông Bắc Vương tranh chấp om sòm, bên nào cũng giữ lý lẽ rằng mình đúng, cãi nhau mãi không thôi.
Đang khi nhân mã hai bên vì chuyện của Phương thiếu soái đỏ mặt tía tai toan lao vào nhau ăn thua đủ, một cảnh vệ chợt xăm xăm chạy vào ghé vào tai Đoạn đại tổng thống nói nhỏ mấy câu.
Đoạn đại tổng thống lập tức biến sắc!
Đứng phắt dậy!
Chén sứ trong tay rơi xuống đất nghe ‘xoảng’ vỡ tan!
Mọi người quay lại nhìn trừng trừng vết nước tung tóe trên mặt đất, mờ mịt.
Đoạn Tề Ngọc mặt mày hung hiểm, hai mắt như hai quả cầu lửa: “Câm! Câm hết! Quân đội Uy Tang đã tràn vào thành phố Lâm Mậu đến nơi rồi! Các người còn ở đó vì một tên tội phạm mà om sòm mãi không chịu thôi! Chiến sự là do Phương Quân Càn khơi mào, hắn đã là tội phạm chiến tranh thì cứ đá hẳn sang cho tòa án binh trừng trị!”
Liền nghe một giọng nói trong trẻo mà uy lực vọng vào từ cửa lớn phòng họp: “Uy Tang đối với Hoa Hạ ta lòng lang dạ sói chưa bao giờ dứt, đã giết hại dân ta không biết bao nhiêu mà kể, mà bây giờ Quốc thống phủ lại vì một kẻ quyền thế của địch quốc mà muốn giết đi anh tài dân tộc chúng ta, quả thật là chuyện hài hước đệ nhất thiên hạ!”
Cửa lớn bật ra từ bên ngoài.
Một chàng trai, áo trắng, trắng hơn cả tuyết.
Lẳng lặng đứng ở đó, trước mặt tất cả mọi người, tựa ánh trăng lạnh lẽo im lìm, tựa hạt tuyết phiêu diêu không vết tích.
“Tiếu tổng tham mưu trưởng!”
“Tham mưu trưởng!”
Thấy Tiếu Khuynh Vũ đến, toàn bộ người trong phòng họp đều bất giác đứng bật cả dậy.
“Chiến tranh nổ ra, chính là lúc dùng người, thế nhưng Đoạn đại tổng thống lại có ý muốn giết chết tướng lĩnh từng có công lớn, thật tình không sợ lạnh lòng dân, quân nhụt chí mà.”
Nghị trường vỡ òa như cái chợ!
Người thuộc phái cấp tiến tức thì hoan hô reo hò, inh tai nhức óc.
Gương mặt tựa như tuyết ngọc của chàng trai áo trắng dưới luồng sáng chóa của mặt trời càng sáng ửng lên quyết liệt!
Gió thổi qua, làm tà áo dài trắng tung bay, làm tan đi màn sương mờ vương nơi khóe mắt.
“Kính mong Đoạn tổng thống phóng thích Thiếu soái Quốc thống quân chúng ta, mở kho vũ khí từ lâu đóng kín, nội trong mười ngày, Quốc thống quân ta có thể tái tổ chức hai vạn Nam thống quân, lên đường xuôi Nam quyết tử vệ quốc. Uy Tang nếu muốn dùng vũ lục, chúng ta không tiếc mạng sống, dù chiến tranh có thiêu rụi cả đất Hoa Hạ này, cũng quyết giữ tấm lòng son, máu lửa hun ngọc vỡ, phá tan mưu đồ xâm lược nô dịch tiêu diệt dân ta!”
Lời nói ra, ngạo khí ngút trời, nhiệt huyết trào sôi!
‘Bang!”
Ánh nắng chói mắt đột ngột ập vào.
Phương Quân Càn nhìn người con trai áo trắng cả người đẫm nắng, khuôn mặt tái nhợt do đã lâu không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời lại ửng lên ý cười khiến tim người vỗ mạnh.
“Trung tướng Phương Quân Càn, Tiếu mỗ được lệnh từ Đại tổng thống Quốc thống phủ, ra lệnh cho Phương trung tướng chỉnh đốn Nam thống quân, ba ngày sau khởi hành ra tiền tuyến, sống chết phải giữ được thành phố Lâm Mậu, lấy công chuộc tội.”
“Phương Quân Càn nhận lệnh.”
Hai người bốn mắt, nhìn nhau.
Cả hai đều trỗi dậy một thứ cảm giác rất kỳ lạ.
Như thể giữa đôi bên là nước nhược ba nghìn dòng, xuôi ngược ngót trăm năm.
Tất nhiên là, để cho Phương Quân Càn trở lại ký túc xá cũng không thích hợp cho lắm.
Vậy nên Phương thiếu soái đành ở nhờ trong nhà Vô Song.
Khéo léo từ chối không biết bao nhiêu kẻ đến hóng chuyện, Vô Song đóng chặt cửa sổ, hạ rèm xuống, cắt đứt vô số ánh mắt tò mò bên ngoài.
Phương Quân Càn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã nghe thiếu niên ấy nghiêm túc hỏi:
“Không biết Phương thiếu soái sau này có dự tính gì?”
Phương thiếu soái nhíu mày: “Dự tính ư?”
Tiếu Khuynh Vũ chỉ ra cho hắn một con đường bằng phẳng sáng sủa: “Cha cậu là Đông Bắc Vương, chỉ cần thiếu soái trên đường đi rẽ về đông bắc, không ai dám đụng đến cậu đâu.”
Phương Quân Càn ngắm nhìn mạt tuyết trắng trước mặt, đôi mắt sáng rực khiếp người, mà cũng sâu không thấy đáy.
“Còn đường nào khác nữa không?”
Tiếu Khuynh Vũ nói thẳng: “Dẫn quân đi thẳng xuống miền Nam, tương lai bấp bênh, sinh tử khó liệu!”
“Khuynh Vũ định thế nào?”
Chàng trai áo trắng gật gật đầu: “Tiếu mỗ tự biết tính toán.”
Y đã quyết định từ lâu, cho dù không có ai cùng xuôi nam với mình, y cũng tự một mình ra tiền tuyến.
Tuy không rõ bản thân có sai lầm hay không, nhưng chiến sự này nói cho cùng cũng vì bản thân mình mà bùng nổ.
Không thể chối bỏ trách nhiệm.
Tiếu Khuynh Vũ tuyệt đối không thoái thác trách nhiệm của mình.
Con người bình sinh, có một số việc bắt buộc phải làm, huống chi, lại là người đàn ông thân mang trọng trách như Tiếu Khuynh Vũ.
Phương Quân Càn cười rất sảng khoái, lanh lảnh giòn tan kiêu thiên ngạo địa: “Nếu như Phương Quân Càn trở về đông bắc, thì cả đời này, Phương Quân Càn ôm mối hổ thẹn với trời cao, càng không có mặt mũi ngẩng đầu làm người! Đại trượng phu, có cái nên làm, cũng có cái không nên.”
“Cho nên, Phương Quân Càn chọn cái thứ hai!”
Xuôi nam chống giặc, sống chết khó liệu.
Hy sinh vì nợ nước, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Tiếu Khuynh Vũ chợt uốn khóe môi thành một nụ cười.
Vô tình, tâm tình hé lộ, bất giác, điên đảo chúng sinh, vô thức, nghiêng ngả thiên hạ.
Khiến người ta phải bật thốt lên.
Phương Quân Càn vươn tay ra, chăm chú nhìn không chớp mắt Tiếu Khuynh Vũ ngạo nghễ xuất trần tuyệt không lung lay, nói: “Khuynh Vũ, cậu sẽ giúp tôi, có đúng không?”
“Đúng.”
Y cũng vươn tay phải của mình ra.
Hai bàn tay áp vào nhau. Siết chặt. Ước định.
Chạng vạng tối.
Tiếu Khuynh Vũ nhẹ nhàng đóng cửa, ra khỏi nhà.
“Ra ngoài à?” Bất ngờ giọng nói vọng từ sau lưng đến.
Quay đầu lại, phát hiện Phương Quân Càn đã đứng tựa vào một bên cổng từ khi nào, môi cong lên nụ cười mê hồn.
Tiếu Khuynh Vũ trầm ngâm thoáng chốc: “Có chút việc muốn xác thực.”
“Rất nhanh thôi,” Y nói với hắn, “Cậu không cần theo tôi đâu.”
Rồi cứ thế bước đi, đi xa dần, cho đến khi bóng dáng hoàn toàn tan vào cuối đường xa tít.
Trời rất lạnh.
Nhà tổ họ Tiêu.
Một ông một cháu đối diện, không khí mười phần kỳ dị.
“Hôm nay đến, chỉ muốn hỏi một câu…” Chàng trai áo trắng chậm rãi mở miệng, “Có đúng là ông đã chấp nhận điều kiện bán đứng Tiếu mỗ cho Yoshihiro không?”
Trong mắt người thiếu niên ấy là những tia hoang mang không rõ phải gọi làm sao, đó là chút hy vọng còn sót lại, cũng là niệm tưởng duy nhất.
Trả lời y lại chính là đáp án không chút chần chừ của người ông ruột thịt: “Dùng một mình cậu đổi lấy mấy đời phú quý vinh hoa của nhà họ Tiêu, đáng giá đấy chứ!”
Như thể, sấm nổ ngang tai.
Sau đó…
Im lặng.
Nhìn gương mặt nghiêm trọng đã sớm ửng đỏ của lão già Tiêu, Tiếu Khuynh Vũ biết, không cần phải hỏi thêm gì nữa.
Phải rồi, lão là người đứng đầu Tiêu gia, tất nhiên không ngại ngùng gì mà không đổ cái luận điệu dối trá ‘họa gia chi cô sát’ lên đầu mình…
Mơ mơ hồ hồ nghe được tiếng thứ gì đó vỡ tan rất nhẹ.
Tia sáng cuối cùng, cũng chìm vào sâu thẳm đáy mắt thiếu niên ấy.
Rõ ràng là đã sớm biết đáp án, vì sao trái tim vẫn cứ không kềm được mà cố chấp xoắn vặn, không ngơi không nghỉ?
Bất quá, tuyệt vọng cũng tốt… cũng tốt…
“Tôi đã hiểu.”
Chàng trai áo trắng lạnh lùng nói: “Tiếu mỗ còn có việc quan trọng, cụ Tiêu, cáo từ.”
Lần đầu tiên trong đời, y gọi lão là cụ Tiêu mà không phải là ông nội.
Ra khỏi phòng khách nhà họ Tiêu, liền đụng phải một đôi vợ chồng bước đến.
Người phụ nữ khí chất yếu ớt, trang nhã dịu dàng, chính là mẹ ruột của Tiếu Khuynh Vũ – An Thục Mỹ.
Hiện tại, An Thục Mỹ đang dìu một người đàn ông.
Ông ta rất gầy, thân hình mảnh khảnh, vàng vọt xanh xao, hốc mắt trũng sâu, u ám vô sắc.
Ông nhìn thấy y, mỉm cười ôn hòa.
“Vũ nhi phải đi sao?”
Tiếu Khuynh Vũ dừng bước: “Ba, mẹ.”
Người đàn ông đầy vẻ bệnh nhược sắp chết ấy là cha của y, chồng của An Thục Mỹ, con trai thứ hai của Tiêu Cố Tả – Tiêu Lệ Cần.
Tiêu Lệ Cần gồng mình ho sù sụ, hổn hển khiến An phu nhân cuống quýt vỗ vỗ vào lưng ông thông khí.
“Đi đi, đi đi…” Tiêu Lệ Cần theo An Thục Mỹ xoay người rời đi, trong giọng nói như tự an ủi, “Chim ưng, nhất định là phải bay thật cao, liệng thật xa…”
Tiếu Khuynh Vũ cũng không biết mình làm thế nào ra khỏi cổng lớn của ngôi từ đường họ Tiêu ấy.
Chỉ biết, ánh tịch dương sao mà bi thương đến vô hạn.
Chìm sâu vào đó, Tiếu Khuynh Vũ đột nhiên có một thôi thúc mãnh liệt muốn rơi nước mắt.
Tiếng vó ngựa dồn dập phá ngang ưu tư của Vô Song.
Nhìn thấy y, kỵ sĩ trên ngựa ghìm mạnh dây cương! Con ngựa hí dài một hơi, vó trước tung lên cao, cấp bách tựa hồ hãm gió, chặn dòng.
Thong thả bước tới mấy bước.
Ung dung nhảy xuống ngựa.
Phương Quân Càn mặc dạ phục, quân phục tướng soái đen tuyền phủ lên thân hình hắn, ưỡn lưng đứng thẳng, chân mang ủng cao, ngôi sao hai bên cầu vai sáng lóa. Sau lưng bộ lễ phục, áo choàng đỏ rực như lửa tung bay, anh tuấn khôi ngô khiến người ta khong dám nhìn thẳng.
Không đề cập tiếng nào đến Tiêu gia, hắn bước đến trước mặt chàng trai áo trắng, vươn tay ra: “Khuynh Vũ, chúng ta cùng xuôi nam nhé!”
Xa xa, mặt trời rực đỏ.
Mà, dung nhan tươi cười xán lạn của vị nguyên soái thiếu niên kia, so với tà dương càng lóa mắt, ấm áp hơn nhiều.
/227
|