Hằng ngày, dù là ở trong môi trường quân đội, cậu nhóc hiếu động Tiểu Dịch vẫn nhảy chân sáo suốt ngày, không lúc nào chịu ngồi yên.
Bởi vì là em trai của Tổng tham mưu trưởng, nên nói chung từ quân cho đến tướng hết thảy đều hiểu chuyện, yêu ai yêu cả lối đi, đối với nhóc con tinh lực dồi dào này rất khoan dung, quan tâm yêu mến.
Mà những người lính đó, ai nấy cũng có rất nhiều tài lẻ.
Họ có thể ngắt lá cỏ tết thành cào cào, bươm bướm sống động như thật, có thể rút dao nhíp chặt bừa một nhánh cây khô, rồi đục đẽo thành những gương mặt tươi cười đầy đủ thần thái.
Họ cũng có thể làm diều giấy, dán lồng đèn, bện giày cỏ, chế súng nước… Tất cả đều là mấy món đồ chơi mà cậu nhóc yêu thích vô cùng.
Đối với Tiểu Dịch mà nói, những người lính thấp kém quê kệch trong mắt của bọn quan quyền quý tộc ấy không khác gì những nhân vật kiết xuất bất phàm vô cùng thần thông quảng đại, vô cùng khả ái đáng yêu.
Niềm yêu mến cùng sùng bái của trẻ nhỏ chính là thứ châu báu thuần khiết nhất trong cuộc sống, không hề vấy bẩn dù chỉ một chút tư tâm.
“Anh Quân Càn ơi, anh và anh hai làm sao mà quen nhau vậy? Có phải biết Tiểu Dịch trước rồi mới quen anh hai không?” Nhóc con vẫn cứ đinh nhin rằng ngày đó Phương Quân Càn đụng độ với mình rồi mới tình cờ gặp anh hai.
Phương bé cưng đắc ý nói: “Lúc anh với anh hai mi gặp nhau, còn chẳng biết mi đang ở đâu chờ đầu thai chuyển thế nữa kìa!”
Nói xạo –
Ai nấy trong mắt cũng viết lên hai chữ ấy cực kỳ đậm nét.
“Ánh mắt mấy người vậy là sao? Không tin cứ đi hỏi Khuynh Vũ thì biết, bọn tôi quen nhau từ hồi bảy tuổi lận!”
Thiệt hay giả đây?
Mặt mũi ai nấy nghi hoặc một cục.
Nhóc con lại càng không tin, hồ nghi tràn mặt: “Anh Quân Càn nói xạo! Vậy sao anh hai trước giờ chưa từng nhắc tới?”
Tiếu Khuynh Vũ… trước giờ chưa từng nhắc tới…
Trầm mặc, không nói gì.
Tiểu Dịch bị quay dưới ánh mắt trừng trừng của Phương thiếu soái đến nỗi gai ốc nổi đầy người.
Phương bé cưng đột nhiên nhe răng ra cười, nụ cười như mùa thu tỏa nắng xán lạn lại ung dung, đủ khiến cho trái tim con gái đập dồn như trống trận, thổn thức mãi không thôi.
Vỗ vỗ đầu nhóc con mấy cái, Phương thiếu soái thực rất giống một vị người lớn mẫu mực quan tâm mầm non đất nước: “Tiểu Dịch, anh bỗng nhiên nhớ ra ngày hôm nay Khuynh Vũ có giao cho mi bài học thuộc lòng…”
Tiểu Dịch đáng yêu thân mến, mi lẽ ra không nên nói câu đó mới phải.
Phương Quân Càn vén rèm bước vào trong.
Quả nhiên là, người con trai áo trắng ấy vẫn giữ tư thế cũ, ngồi im lìm trước bàn làm việc, phảng phất có một quầng sáng mờ ảo như tuyết như sương bao quanh người y, trong nháy mắt khiến vẻ đẹp kia nhuốm phần u buồn ảm đạm.
“Khuynh Vũ.” Hắn gọi.
Sau lửa khói, chiến địa chỉ còn tịch dương.
Bên tàn đao, tháng năm thản nhiên trôi mãi.
Chỉ có y, dung nhan lạnh lùng, gió mây bất động.
Nhiều lúc Phương Quân Càn tự hỏi, chẳng lẽ đến cả phong ba bão táp gió bụi trần gian biến chuyển cuồng loạn thế nào, cũng không thể đổi lấy một chút phản ứng nhạt nhòa trên gương mặt ấy ư?
Trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, Tiếu Khuynh Vũ đã cho mọi người biết thế nào gọi là một vị Tổng tham mưu trưởng chân chính.
Nào chỉ huy tác chiến, lên kế hoạch chiến đấu cùng huấn luyện quân sự, tổ chức biên chế, nào kêu gọi thanh niên đăng lính, quản lý hành chính, nhanh chóng kiến lập Bộ tổng tham mưu cho Nam thống quân, ngoài ra còn tái tổ chức bộ máy vốn đã nhiều lần thay đổi, thiết lập văn phòng tác chiến, thông tin liên lạc, tình báo, đối kháng điện tử, lo quân huấn, quân vụ, động viên bộ đội, cơ cấu binh chủng, giao thông vận tải, đối ngoại, khâu nào cũng đến tay y quản lý.
Phương Quân Càn bấy giờ mới hay, Tiếu Khuynh Vũ khi còn ở Bình Kinh đã phải gồng mình đè nén tài hoa của bản thân đến thế nào.
Y phải chăng là sợ… sợ hãi sự dè dặt kiêng kỵ, sợ hãi sự hoảng hốt của chính thân nhân?
Tiếu Khuynh Vũ ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn về phía Phương thiếu soái vừa bước vào, rồi lại tiếp tục cúi xuống.
Phương thiếu soái gãi gãi mũi, trong lòng thừa biết Tiếu tổng tham mưu trưởng mấy ngày nay đối với kẻ vô tích sự chỉ biết ăn không ngồi rồi là mình đầy một bụng bất mãn.
“Khuynh Vũ đừng bực bội, bổn soái đã bắt Tiểu Dịch vào phòng học bài rồi!” Rõ ràng là lấy chuyện công trả thù riêng tư, mi còn dám ở đó kể công kể xá…
Vẻ mặt của chàng trai áo trắng liền giãn ra một chút, gật gật đầu: “Sau này thiếu soái cũng đừng quá chiều chuộng thằng bé, ngày nào cũng phải đốc thúc nó đọc sách học chữ mới được.”
Phương Quân Càn liền miệng đáp ứng: “Được được được được, bổn soái từ giờ nhất định sẽ càng đốc thúc nó học hành.”
Chàng trai áo trắng bắn cho hắn một ánh mắt ngờ vực.
Phương Quân Càn cũng biết thân biết phận, tự biết cái sự bảo đảm của mình rất không đáng tin cậy, bèn chột dạ, vội vàng đánh trống lảng: “Khuynh Vũ, bổn soái không sao hiểu nổi, vì cái gì mà phe cánh họ Dư lại có thể vì bổn soái mà suýt chút nữa trở mặt với ‘con cá ôi’ (1) đó. Nói gì thì nói, mặt mũi bổn soái hình như cũng đâu có lớn tới mức đó.”
‘Con cá ôi’ kia, áng chừng là biệt danh mới của Phương Quân Càn mới đặt cho Đoạn tổng thống vĩ đại thì phải.
Lại nói, Phương bé cưng của chúng ta có một cái thói rất khiến cho người ta nghẹn họng. Đường đường là Thiếu soái Nam thống quân, trong tay là binh hùng tướng mạnh, uy danh hiển hách, thế mà tính tình thì lúc nào cũng chẳng hơn gì mấy một tên nhóc con nghịch ngợm.
Hắn, rất thích tùy tiện đặt biệt danh cho người khác, trong lúc người ta đang vô cùng cao hứng vô cùng khoái chí thì bất thình lình dội cho cả một chậu nước lạnh ngắt, lại còn dùng ngữ khí hết sức ân cần niềm nở để đả kích đối thủ – trực tiếp khiến người ta dở khóc dở mếu, dở giận dở cười.
Ngày nọ, bạn Tiếu chất vấn Kim Lão Hắc, biệt danh ‘Hắc Tử’ kia có phải từ miệng Phương thiếu soái phun ra đầu tiên hay không.
Sự thật chứng minh, suy luận của Tiếu tổng tham mưu trưởng chỉ có từ đúng đến… rất đúng mà thôi.
Quay trở lại vấn đề, khi đó, Tiếu tổng tham mưu trường đang chăm chú nghiên cứu bản đồ hành quân phức tạp biến đổi khôn lường ở chiến trừng bảy tỉnh miền nam.
Nghe vậy, vẻ mặt vốn đã lãnh đạm của chàng trai áo trắng càng như mang thêm mấy phần thờ ơ, nói: “Không ngờ thiếu soái cũng còn rất biết mình biết người đó. Dư tiểu thư đích xác là không hề tình nguyện giúp đỡ.”
Phương Quân Càn hiếu kỳ truy hỏi tới cùng: “Vậy cô ta vì sao lại đổi ý?”
“À, Tiếu mỗ đã đáp ứng, nếu như lần này cô ấy cứu thiếu soái, đợi đến khi Tiếu mỗ trở lại Bình Kinh cả hai sẽ kết hôn.”
Giọng nói đều đều không nhấn nhá, không gợn sóng đó khiến cho Phương thiếu soái tức thì nghẹn thở: “Cái gì?!!!”
Vô Song đối với cái máy khuếch đại âm thanh của hắn hiển nhiên là bất mãn vô cùng, đôi mày dày rậm thanh tú nhăn tít: “Có vấn đề gì không?”
Có chớ!
Đương nhiên là có rồi!!
Nghìn câu vạn chữ của Phương Quân Càn nghẹn ứ lên cổ họng, không nhổ ra thì không chịu nổi: “Không được không được, không thể được!”
“Hử?” Y nhìn hắn, vẻ kỳ quái.
“Cô ta không xứng với Khuynh Vũ!”
“Gia thế của Dư tiểu thư ngoài kia chẳng phải là đi ngàn dặm không thấy được một à, có gì mà không xứng với Tiếu mỗ?” Y hỏi vặn.
Phương bé cưng tủi thân ngập lòng: “Cậu… cậu thế mà lại nói giúp cho cô ta…”
Chàng trai áo trắng chậm rãi đáp: “Tiếu mỗ chỉ là có việc bàn việc mà thôi.”
Phương Quân Càn nghiến răng nghiến lợi: “Nhưng mà cô ta điêu ngoa, lại tùy hứng!”
“Chẳng hề gì.”
“Người cũng không thông minh…”
“Quá thông minh không hẳn là phúc.”
Nhịn cũng hết nhịn nổi rồi: “Cậu không hề yêu cô ta!”
“Yêu?” Chàng trai trẻ cười lạnh, “Quan trọng lắm sao?”
“Đương nhiên vô cùng quan trọng!” Phương bé cưng rốt cuộc cũng tìm thấy cơ hội đột phá, lập tức thao thao bất tuyệt khuyên giải, “Cậu không yêu cô ta, hai người miễn cưỡng lấy nhau sẽ không có hạnh phúc. Thay vì để sau này phải hối hận, thà rằng ngay khi còn chưa kết hôn, sớm làm cho cô nàng hết hy vọng đi. Giải quyết thật dứt khoát, sẽ không hại mình hại người! Chung quy thái độ của bổn soái qua mấy lời này đã rất rõ ràng rồi. Cô ta không xứng với cậu, sớm cắt đứt chừng nào hay chừng ấy!”
Tiếu Khuynh Vũ rất buồn bực nhìn Phương thiếu soái đứng một bên khoa chân múa tay như phát rồ: “Có phải bắt cậu lấy cô ấy đâu, cậu kích động quá thế làm gì chứ?”
Thanh âm Phương Quân Càn tắt lịm.
Miệng hắn mở ra, lại đóng vào, tựa hồ muốn nói ra nguyên cớ, nhưng mà thủy chung không có cách nào bắt ngôn từ diễn tả ra được cảm nhận nội tâm của mình.
Cuối cùng, thở dài một hơi, hơi thở cũng tan vào trong gió.
“Phương Quân Càn… chỉ hy vọng Khuynh Vũ được hạnh phúc…”
Tiếu Khuynh Vũ bỗng nhiên mở lớn mắt, xoay sang Phương Quân Càn.
Từ trước đến giờ, chưa từng có ai, chưa từng có người nào cầu chúc cho mình hạnh phúc.
‘Hạnh phúc’ hai chữ này, thái quá xa xỉ. Thái quá xa xôi.
Xa xôi như cánh hoa dại mọc nơi rìa vực sâu, như trăng sáng tận đỉnh trời, là thứ độ cao mà bản thân mình có dùng cả đời người cố vươn cũng không thể với tới.
Đầu Phương Quân Càn cúi thấp, không thấy được biểu cảm trên gương mặt hắn lúc này: “Nếu như, nếu như Khuynh Vũ vì bổn soái mà không màng hạnh phúc của bản thân mình, thì Phương Quân Càn sẽ đau khổ tự trách suốt đời.”
“Tìm được một người con gái mà Khuynh Vũ yêu sâu sắc và cũng yêu sâu sắc Khuynh Vũ, cùng với cô ấy nắm tay răng long đầu bạc, bổn soái coi đó mới là chuyện tối đáng giá, tối lãng mạn của thế gian.”
“Cho nên Khuynh Vũ, cậu nhất định phải được hạnh phúc…”
Tiếu Khuynh Vũ có chút bối rối.
Nghe những lời nói đầy dịu dàng ôn nhu của hắn, không hiểu sao, lại có một thứ giống như là thê lương chọc vào tận xương tủy.
Do dự một chút, Vô Song thản nhiên nói: “Cô gái nào có thể được Phương thiếu soái chiếu cố quan tâm, hẳn cô ấy sẽ là người may mắn hạnh phúc nhất trên đời này.”
Phương Quân Càn cười: “Bổn soái trái lại chỉ muốn quan tâm chiếu cố Khuynh Vũ thôi! Chỉ tiếc bổn soái là con trai, Khuynh Vũ có thèm đâu.”
Tình cảm của Phương thiếu soái đối với Tiếu chủ tịch chứa đựng trong câu nói kia trước giờ hắn chỉ dám để trong lòng, hôm nay rốt cuộc cũng có dịp chuyện cũ lôi ra thổ lộ.
Vô Song lại cúi đầu tiếp tục nghiên cứu bản đổ, không để ý đến hắn nữa. Khoảnh khắc y cúi đầu xuống, y đã bỏ lỡ mất nét cười long lanh đang ửng lên nơi đầu mày cuối mắt ai đó, ấm áp như ánh nắng, trong veo như nước hồ.
“Vậy Khuynh Vũ có thích Dư Nghệ Nhã không?”
Tiếu Khuynh Vũ vẫn chăm chú dán mắt vào bản đồ hành quân, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, chỉ khẽ lắc lắc.
Chẳng cần dối hắn làm gì, bản thân đối với Dư Nghệ Nhã quả thực không có cái gì gọi là tình cảm nam nữ.
Phương bé cưng trong lòng tươi rói không thôi, đồng thời quyết định cả đời này phải giữ khoảng cách thật xa với Bình Kinh mới được!
Cái cô nàng Dư Nghệ Nhã kia chẳng phải đã nói muốn chờ Khuynh Vũ quay trở về mới kết hôn đó sao!
Vậy thì cứ để cô nàng chờ hoài chờ hủy ở Bình Kinh luôn đi, cũng đâu thể nói là mình nuốt lời, đúng không nào?
Tháng năm cô độc.
Giang sơn hùng vĩ.
Hai thanh niên trẻ tuổi phóng tầm mắt bao quát giang sơn ngút ngàn nhấp nhô dưới chân mình, vọng về phía quân đội hàng ngũ chỉnh tề như con rắn thật dài mềm mại uyển chuyển len lỏi luồn lách ven sườn núi quanh co khúc khuỷu.
Có lẽ là, một người đàn ông dù ít dù nhiều cũng đều rất thích cảm giác được nắm bắt mọi thứ trong tay.
Khoảnh khắc ấy, hai mắt nhắm lại, thật sự có cảm giác trời đất là một bàn cờ lớn, người ngựa dưới kia là quân cờ linh động huyền diệu xoay chuyển.
Tiếu Khuynh Vũ đứng trên đỉnh núi, áo trắng phất phơ bay, thần sắc bình thản: “Ai cũng nói Nam thiếu soái, Bắc mãnh tướng, vậy thiếu soái đối với bè lũ quân phiệt đang mắt hổ hau háu bảy tỉnh miền nam kia hiểu biết đến đâu?”
Các giới công thương, học thuật, tô giới đế quốc, thế giới ngầm, cả những người làm cách mạng… Toàn bộ miền nam tựa một cái bánh ga-tô tròn trịa ngon lành, chỉ cần là người có thực lực, không ai không muốn chiếm lấy một miếng.
Vàng thau lẫn lộn, xấu tốt đan chen, gió mây cuồng loạn, biến ảo khó lường.
Y xoay sang hắn, hỏi mà như đang mơ: “Phương Quân Càn, cậu có thể kiếm được chỗ đứng trên đại lục này không?”
Hắn mỉm cười nhẹ nhàng: “Đã có Khuynh Vũ.”
Bất luận được hay không, đã có y luôn bên hắn.
“Tôi và cậu, sẽ cùng mở ra một thời đại huy hoàng.”
Hiện tại, đang là thời đại rất sôi nổi, quyết liệt, thời đại nuôi dưỡng ý chí mạnh mẽ.
Văn hóa Trung Tây va chạm nảy lửa.
Cả nước đối mặt thù trong giặc ngoài.
Đủ loại vũ khí kịch liệt giao tranh.
Dân chủ bạo quyền luân phiên thay thế.
Chính là, thời thế tạo anh hùng.
Hay là, anh hùng tạo ra thời thế?
Bởi vì là em trai của Tổng tham mưu trưởng, nên nói chung từ quân cho đến tướng hết thảy đều hiểu chuyện, yêu ai yêu cả lối đi, đối với nhóc con tinh lực dồi dào này rất khoan dung, quan tâm yêu mến.
Mà những người lính đó, ai nấy cũng có rất nhiều tài lẻ.
Họ có thể ngắt lá cỏ tết thành cào cào, bươm bướm sống động như thật, có thể rút dao nhíp chặt bừa một nhánh cây khô, rồi đục đẽo thành những gương mặt tươi cười đầy đủ thần thái.
Họ cũng có thể làm diều giấy, dán lồng đèn, bện giày cỏ, chế súng nước… Tất cả đều là mấy món đồ chơi mà cậu nhóc yêu thích vô cùng.
Đối với Tiểu Dịch mà nói, những người lính thấp kém quê kệch trong mắt của bọn quan quyền quý tộc ấy không khác gì những nhân vật kiết xuất bất phàm vô cùng thần thông quảng đại, vô cùng khả ái đáng yêu.
Niềm yêu mến cùng sùng bái của trẻ nhỏ chính là thứ châu báu thuần khiết nhất trong cuộc sống, không hề vấy bẩn dù chỉ một chút tư tâm.
“Anh Quân Càn ơi, anh và anh hai làm sao mà quen nhau vậy? Có phải biết Tiểu Dịch trước rồi mới quen anh hai không?” Nhóc con vẫn cứ đinh nhin rằng ngày đó Phương Quân Càn đụng độ với mình rồi mới tình cờ gặp anh hai.
Phương bé cưng đắc ý nói: “Lúc anh với anh hai mi gặp nhau, còn chẳng biết mi đang ở đâu chờ đầu thai chuyển thế nữa kìa!”
Nói xạo –
Ai nấy trong mắt cũng viết lên hai chữ ấy cực kỳ đậm nét.
“Ánh mắt mấy người vậy là sao? Không tin cứ đi hỏi Khuynh Vũ thì biết, bọn tôi quen nhau từ hồi bảy tuổi lận!”
Thiệt hay giả đây?
Mặt mũi ai nấy nghi hoặc một cục.
Nhóc con lại càng không tin, hồ nghi tràn mặt: “Anh Quân Càn nói xạo! Vậy sao anh hai trước giờ chưa từng nhắc tới?”
Tiếu Khuynh Vũ… trước giờ chưa từng nhắc tới…
Trầm mặc, không nói gì.
Tiểu Dịch bị quay dưới ánh mắt trừng trừng của Phương thiếu soái đến nỗi gai ốc nổi đầy người.
Phương bé cưng đột nhiên nhe răng ra cười, nụ cười như mùa thu tỏa nắng xán lạn lại ung dung, đủ khiến cho trái tim con gái đập dồn như trống trận, thổn thức mãi không thôi.
Vỗ vỗ đầu nhóc con mấy cái, Phương thiếu soái thực rất giống một vị người lớn mẫu mực quan tâm mầm non đất nước: “Tiểu Dịch, anh bỗng nhiên nhớ ra ngày hôm nay Khuynh Vũ có giao cho mi bài học thuộc lòng…”
Tiểu Dịch đáng yêu thân mến, mi lẽ ra không nên nói câu đó mới phải.
Phương Quân Càn vén rèm bước vào trong.
Quả nhiên là, người con trai áo trắng ấy vẫn giữ tư thế cũ, ngồi im lìm trước bàn làm việc, phảng phất có một quầng sáng mờ ảo như tuyết như sương bao quanh người y, trong nháy mắt khiến vẻ đẹp kia nhuốm phần u buồn ảm đạm.
“Khuynh Vũ.” Hắn gọi.
Sau lửa khói, chiến địa chỉ còn tịch dương.
Bên tàn đao, tháng năm thản nhiên trôi mãi.
Chỉ có y, dung nhan lạnh lùng, gió mây bất động.
Nhiều lúc Phương Quân Càn tự hỏi, chẳng lẽ đến cả phong ba bão táp gió bụi trần gian biến chuyển cuồng loạn thế nào, cũng không thể đổi lấy một chút phản ứng nhạt nhòa trên gương mặt ấy ư?
Trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, Tiếu Khuynh Vũ đã cho mọi người biết thế nào gọi là một vị Tổng tham mưu trưởng chân chính.
Nào chỉ huy tác chiến, lên kế hoạch chiến đấu cùng huấn luyện quân sự, tổ chức biên chế, nào kêu gọi thanh niên đăng lính, quản lý hành chính, nhanh chóng kiến lập Bộ tổng tham mưu cho Nam thống quân, ngoài ra còn tái tổ chức bộ máy vốn đã nhiều lần thay đổi, thiết lập văn phòng tác chiến, thông tin liên lạc, tình báo, đối kháng điện tử, lo quân huấn, quân vụ, động viên bộ đội, cơ cấu binh chủng, giao thông vận tải, đối ngoại, khâu nào cũng đến tay y quản lý.
Phương Quân Càn bấy giờ mới hay, Tiếu Khuynh Vũ khi còn ở Bình Kinh đã phải gồng mình đè nén tài hoa của bản thân đến thế nào.
Y phải chăng là sợ… sợ hãi sự dè dặt kiêng kỵ, sợ hãi sự hoảng hốt của chính thân nhân?
Tiếu Khuynh Vũ ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn về phía Phương thiếu soái vừa bước vào, rồi lại tiếp tục cúi xuống.
Phương thiếu soái gãi gãi mũi, trong lòng thừa biết Tiếu tổng tham mưu trưởng mấy ngày nay đối với kẻ vô tích sự chỉ biết ăn không ngồi rồi là mình đầy một bụng bất mãn.
“Khuynh Vũ đừng bực bội, bổn soái đã bắt Tiểu Dịch vào phòng học bài rồi!” Rõ ràng là lấy chuyện công trả thù riêng tư, mi còn dám ở đó kể công kể xá…
Vẻ mặt của chàng trai áo trắng liền giãn ra một chút, gật gật đầu: “Sau này thiếu soái cũng đừng quá chiều chuộng thằng bé, ngày nào cũng phải đốc thúc nó đọc sách học chữ mới được.”
Phương Quân Càn liền miệng đáp ứng: “Được được được được, bổn soái từ giờ nhất định sẽ càng đốc thúc nó học hành.”
Chàng trai áo trắng bắn cho hắn một ánh mắt ngờ vực.
Phương Quân Càn cũng biết thân biết phận, tự biết cái sự bảo đảm của mình rất không đáng tin cậy, bèn chột dạ, vội vàng đánh trống lảng: “Khuynh Vũ, bổn soái không sao hiểu nổi, vì cái gì mà phe cánh họ Dư lại có thể vì bổn soái mà suýt chút nữa trở mặt với ‘con cá ôi’ (1) đó. Nói gì thì nói, mặt mũi bổn soái hình như cũng đâu có lớn tới mức đó.”
‘Con cá ôi’ kia, áng chừng là biệt danh mới của Phương Quân Càn mới đặt cho Đoạn tổng thống vĩ đại thì phải.
Lại nói, Phương bé cưng của chúng ta có một cái thói rất khiến cho người ta nghẹn họng. Đường đường là Thiếu soái Nam thống quân, trong tay là binh hùng tướng mạnh, uy danh hiển hách, thế mà tính tình thì lúc nào cũng chẳng hơn gì mấy một tên nhóc con nghịch ngợm.
Hắn, rất thích tùy tiện đặt biệt danh cho người khác, trong lúc người ta đang vô cùng cao hứng vô cùng khoái chí thì bất thình lình dội cho cả một chậu nước lạnh ngắt, lại còn dùng ngữ khí hết sức ân cần niềm nở để đả kích đối thủ – trực tiếp khiến người ta dở khóc dở mếu, dở giận dở cười.
Ngày nọ, bạn Tiếu chất vấn Kim Lão Hắc, biệt danh ‘Hắc Tử’ kia có phải từ miệng Phương thiếu soái phun ra đầu tiên hay không.
Sự thật chứng minh, suy luận của Tiếu tổng tham mưu trưởng chỉ có từ đúng đến… rất đúng mà thôi.
Quay trở lại vấn đề, khi đó, Tiếu tổng tham mưu trường đang chăm chú nghiên cứu bản đồ hành quân phức tạp biến đổi khôn lường ở chiến trừng bảy tỉnh miền nam.
Nghe vậy, vẻ mặt vốn đã lãnh đạm của chàng trai áo trắng càng như mang thêm mấy phần thờ ơ, nói: “Không ngờ thiếu soái cũng còn rất biết mình biết người đó. Dư tiểu thư đích xác là không hề tình nguyện giúp đỡ.”
Phương Quân Càn hiếu kỳ truy hỏi tới cùng: “Vậy cô ta vì sao lại đổi ý?”
“À, Tiếu mỗ đã đáp ứng, nếu như lần này cô ấy cứu thiếu soái, đợi đến khi Tiếu mỗ trở lại Bình Kinh cả hai sẽ kết hôn.”
Giọng nói đều đều không nhấn nhá, không gợn sóng đó khiến cho Phương thiếu soái tức thì nghẹn thở: “Cái gì?!!!”
Vô Song đối với cái máy khuếch đại âm thanh của hắn hiển nhiên là bất mãn vô cùng, đôi mày dày rậm thanh tú nhăn tít: “Có vấn đề gì không?”
Có chớ!
Đương nhiên là có rồi!!
Nghìn câu vạn chữ của Phương Quân Càn nghẹn ứ lên cổ họng, không nhổ ra thì không chịu nổi: “Không được không được, không thể được!”
“Hử?” Y nhìn hắn, vẻ kỳ quái.
“Cô ta không xứng với Khuynh Vũ!”
“Gia thế của Dư tiểu thư ngoài kia chẳng phải là đi ngàn dặm không thấy được một à, có gì mà không xứng với Tiếu mỗ?” Y hỏi vặn.
Phương bé cưng tủi thân ngập lòng: “Cậu… cậu thế mà lại nói giúp cho cô ta…”
Chàng trai áo trắng chậm rãi đáp: “Tiếu mỗ chỉ là có việc bàn việc mà thôi.”
Phương Quân Càn nghiến răng nghiến lợi: “Nhưng mà cô ta điêu ngoa, lại tùy hứng!”
“Chẳng hề gì.”
“Người cũng không thông minh…”
“Quá thông minh không hẳn là phúc.”
Nhịn cũng hết nhịn nổi rồi: “Cậu không hề yêu cô ta!”
“Yêu?” Chàng trai trẻ cười lạnh, “Quan trọng lắm sao?”
“Đương nhiên vô cùng quan trọng!” Phương bé cưng rốt cuộc cũng tìm thấy cơ hội đột phá, lập tức thao thao bất tuyệt khuyên giải, “Cậu không yêu cô ta, hai người miễn cưỡng lấy nhau sẽ không có hạnh phúc. Thay vì để sau này phải hối hận, thà rằng ngay khi còn chưa kết hôn, sớm làm cho cô nàng hết hy vọng đi. Giải quyết thật dứt khoát, sẽ không hại mình hại người! Chung quy thái độ của bổn soái qua mấy lời này đã rất rõ ràng rồi. Cô ta không xứng với cậu, sớm cắt đứt chừng nào hay chừng ấy!”
Tiếu Khuynh Vũ rất buồn bực nhìn Phương thiếu soái đứng một bên khoa chân múa tay như phát rồ: “Có phải bắt cậu lấy cô ấy đâu, cậu kích động quá thế làm gì chứ?”
Thanh âm Phương Quân Càn tắt lịm.
Miệng hắn mở ra, lại đóng vào, tựa hồ muốn nói ra nguyên cớ, nhưng mà thủy chung không có cách nào bắt ngôn từ diễn tả ra được cảm nhận nội tâm của mình.
Cuối cùng, thở dài một hơi, hơi thở cũng tan vào trong gió.
“Phương Quân Càn… chỉ hy vọng Khuynh Vũ được hạnh phúc…”
Tiếu Khuynh Vũ bỗng nhiên mở lớn mắt, xoay sang Phương Quân Càn.
Từ trước đến giờ, chưa từng có ai, chưa từng có người nào cầu chúc cho mình hạnh phúc.
‘Hạnh phúc’ hai chữ này, thái quá xa xỉ. Thái quá xa xôi.
Xa xôi như cánh hoa dại mọc nơi rìa vực sâu, như trăng sáng tận đỉnh trời, là thứ độ cao mà bản thân mình có dùng cả đời người cố vươn cũng không thể với tới.
Đầu Phương Quân Càn cúi thấp, không thấy được biểu cảm trên gương mặt hắn lúc này: “Nếu như, nếu như Khuynh Vũ vì bổn soái mà không màng hạnh phúc của bản thân mình, thì Phương Quân Càn sẽ đau khổ tự trách suốt đời.”
“Tìm được một người con gái mà Khuynh Vũ yêu sâu sắc và cũng yêu sâu sắc Khuynh Vũ, cùng với cô ấy nắm tay răng long đầu bạc, bổn soái coi đó mới là chuyện tối đáng giá, tối lãng mạn của thế gian.”
“Cho nên Khuynh Vũ, cậu nhất định phải được hạnh phúc…”
Tiếu Khuynh Vũ có chút bối rối.
Nghe những lời nói đầy dịu dàng ôn nhu của hắn, không hiểu sao, lại có một thứ giống như là thê lương chọc vào tận xương tủy.
Do dự một chút, Vô Song thản nhiên nói: “Cô gái nào có thể được Phương thiếu soái chiếu cố quan tâm, hẳn cô ấy sẽ là người may mắn hạnh phúc nhất trên đời này.”
Phương Quân Càn cười: “Bổn soái trái lại chỉ muốn quan tâm chiếu cố Khuynh Vũ thôi! Chỉ tiếc bổn soái là con trai, Khuynh Vũ có thèm đâu.”
Tình cảm của Phương thiếu soái đối với Tiếu chủ tịch chứa đựng trong câu nói kia trước giờ hắn chỉ dám để trong lòng, hôm nay rốt cuộc cũng có dịp chuyện cũ lôi ra thổ lộ.
Vô Song lại cúi đầu tiếp tục nghiên cứu bản đổ, không để ý đến hắn nữa. Khoảnh khắc y cúi đầu xuống, y đã bỏ lỡ mất nét cười long lanh đang ửng lên nơi đầu mày cuối mắt ai đó, ấm áp như ánh nắng, trong veo như nước hồ.
“Vậy Khuynh Vũ có thích Dư Nghệ Nhã không?”
Tiếu Khuynh Vũ vẫn chăm chú dán mắt vào bản đồ hành quân, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, chỉ khẽ lắc lắc.
Chẳng cần dối hắn làm gì, bản thân đối với Dư Nghệ Nhã quả thực không có cái gì gọi là tình cảm nam nữ.
Phương bé cưng trong lòng tươi rói không thôi, đồng thời quyết định cả đời này phải giữ khoảng cách thật xa với Bình Kinh mới được!
Cái cô nàng Dư Nghệ Nhã kia chẳng phải đã nói muốn chờ Khuynh Vũ quay trở về mới kết hôn đó sao!
Vậy thì cứ để cô nàng chờ hoài chờ hủy ở Bình Kinh luôn đi, cũng đâu thể nói là mình nuốt lời, đúng không nào?
Tháng năm cô độc.
Giang sơn hùng vĩ.
Hai thanh niên trẻ tuổi phóng tầm mắt bao quát giang sơn ngút ngàn nhấp nhô dưới chân mình, vọng về phía quân đội hàng ngũ chỉnh tề như con rắn thật dài mềm mại uyển chuyển len lỏi luồn lách ven sườn núi quanh co khúc khuỷu.
Có lẽ là, một người đàn ông dù ít dù nhiều cũng đều rất thích cảm giác được nắm bắt mọi thứ trong tay.
Khoảnh khắc ấy, hai mắt nhắm lại, thật sự có cảm giác trời đất là một bàn cờ lớn, người ngựa dưới kia là quân cờ linh động huyền diệu xoay chuyển.
Tiếu Khuynh Vũ đứng trên đỉnh núi, áo trắng phất phơ bay, thần sắc bình thản: “Ai cũng nói Nam thiếu soái, Bắc mãnh tướng, vậy thiếu soái đối với bè lũ quân phiệt đang mắt hổ hau háu bảy tỉnh miền nam kia hiểu biết đến đâu?”
Các giới công thương, học thuật, tô giới đế quốc, thế giới ngầm, cả những người làm cách mạng… Toàn bộ miền nam tựa một cái bánh ga-tô tròn trịa ngon lành, chỉ cần là người có thực lực, không ai không muốn chiếm lấy một miếng.
Vàng thau lẫn lộn, xấu tốt đan chen, gió mây cuồng loạn, biến ảo khó lường.
Y xoay sang hắn, hỏi mà như đang mơ: “Phương Quân Càn, cậu có thể kiếm được chỗ đứng trên đại lục này không?”
Hắn mỉm cười nhẹ nhàng: “Đã có Khuynh Vũ.”
Bất luận được hay không, đã có y luôn bên hắn.
“Tôi và cậu, sẽ cùng mở ra một thời đại huy hoàng.”
Hiện tại, đang là thời đại rất sôi nổi, quyết liệt, thời đại nuôi dưỡng ý chí mạnh mẽ.
Văn hóa Trung Tây va chạm nảy lửa.
Cả nước đối mặt thù trong giặc ngoài.
Đủ loại vũ khí kịch liệt giao tranh.
Dân chủ bạo quyền luân phiên thay thế.
Chính là, thời thế tạo anh hùng.
Hay là, anh hùng tạo ra thời thế?
/227
|