Hoàng hôn.
Một đám quân nhân kiệt quệ hốc hác tựa như mấy cái xác sống lảo đảo lê bước về hướng Nam thống quân.
Quần áo trên người họ không biết là bị đốt trong khói lửa, hay là bị dìm trong bùn đất, hay là bị giặt bằng máu huyết, hay là cả ba, hiện tại đã không còn nhìn ra màu sắc nguyên thủy nữa.
Mà quần áo kia thậm chí cũng khó có thể gọi là quần áo đúng nghĩa, đó chỉ là mấy manh vải đã nát bươm còn vướng trên thân thể mà thôi.
Trên những gương mặt đờ đẫn là khói ám máu đọng, đến nỗi không thể nhận ra được màu da vốn có. Trên đầu họ, tay họ, chân họ, còn lê theo những băng vải bó vết thương đỏ thẫm những máu.
Trên mặt trơ ra hai hốc mắt dại hồn, không còn sức sống, không còn phương hướng mục tiêu, cũng không còn hy vọng.
Rõ ràng đây là những người lính lạc đơn vị vừa từ chiến trường thoát ra.
Bọn họ cùng với Nam thống quân quân phục chỉnh tề, tự tin sáng ngời nét mặt hình thành một cục diện đối nghịch đến cùng cực.
Phương Quân Càn ghìm cương chiến mã, đối diện với những đôi mắt thèm khát vừa kinh qua tang thương mất mát trên gương mặt khói bụi lem nhem ấy, cả một câu hắn cũng không nói nên lời.
“Thiếu soái, đã hỏi rồi, họ là kỵ binh thuộc Lữ đoàn 3 Sư đoàn 2 phân nhánh của Nam thống quân, thương vong nặng nề trong chiến dịch Lâm Mậu, không thể không đào thoát khỏi chiến địa.”
Phương Quân Càn Tiếu Khuynh Vũ đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt cả hai đều không giấu nổi sửng sốt kinh hoàng!
“Lâm Mậu… thất thủ rồi ư?” Sao lại nhanh đến thế chứ? Lâm Mậu nguồn binh dồi dào, trang bị tân kỳ đầy đủ. Nói sao thì nói cũng đủ để cầm cự trong lúc chờ viện binh đến mà!
Giọng nói của người lính thông tin cố gắng kềm chế phẫn nộ: “Trận chiến còn chưa bắt đầu, Sư đoàn trưởng Sư đoàn 2 bỏ lại hàng ngũ, lâm trận trốn đi, mang theo toàn bộ gia đình nam phụ lão ấu về Ngọc Tuyên, Sư đoàn 2 như rắn mất đầu, lòng quân tan tác, kết quả… Kết quả…”
Phương Quân Càn ngây người nhìn anh ta, nhãn thần trống rỗng bất động: làm thế nào cũng không thể tin nổi, Nam thống quân một tay mình sáng lập đó, đoàn quân to lớn hùng mạnh mà mình đã dốc biết bao nhiêu tâm huyết đó – Quân đội mạnh mẽ là thế, binh lính cường hãn là thế, chiến sĩ anh dũng là thế, vậy mà chỉ vì một tên chỉ huy tham sống sợ chết, trong chớp mắt đã tan ra tro bụi như thế ư?
“Sư đoàn trưởng Sư đoàn 2 là ai? Lão tử phải xử tử hắn!”
“Phương thiếu soái…” Ánh mắt ôn hòa bình thản tựa dòng suối trong veo của Vô Song ngay lập tức khiến cho tâm tình nóng nảy phẫn nộ dịu xuống, bình tĩnh trở lại.
“Nếu Tiếu mỗ nhớ không nhầm thì, Sư đoàn trưởng Sư đoàn 2 Tăng Vĩ là do Đoạn tổng thống một tay cất nhắc lên chức Sư đoàn trưởng sau khi Phương thiếu soái ly khai quân ngũ, cũng có thể nói là tai mắt mà Đoạn Tề Ngọc bố trí tại Nam thống quân.”
“Phép màu tối thượng có thể làm cho Đoạn Tề Ngọc tung hoành chính đàn không ai địch nổi không phải là lực lượng quân đội mạnh mẽ thiện chiến, mà lão giỏi nhất chính là tiến hành mua chuộc, phân hóa, chia rẽ từ trong nội bộ địch thủ của mình. Ngày trước, trong cuộc vận động tranh cử tổng thống, những họ Tào, Lâm, Tần, Lưu đó chẳng phải là hào kiệt đương thời cả sao, thế mà trước thủ đoạn ấy mỗi người còn không phải gánh lấy hậu quả năng nề? Có người càng thê thảm hơn, nhà tan người chết, vĩnh viễn không thể trở mình đứng dậy được.”
Nhìn sâu vào đôi mắt long lanh đong đầy muộn phiền của chàng trai ấy, Phương Quân Càn biết, y là vì tiền đồ của hắn mà lo lắng ưu tư.
“Khuynh Vũ nói xem, bước kế tiếp chúng ta phải đi như thế nào?”
Tiếu Khuynh Vũ đáp quyết đoán: “Lập tức giải phóng Lâm Mậu, đổi lộ trình đến Ngọc Tuyên!”
Đôi mắt Phương Quân Càng sáng ngời tinh quang, chợt hắn mỉm cười, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng, trong nụ cười ấy còn hiện lên một vẻ sung sướng không nói nên lời, lại còn có gì đó mập mờ ái muội như là linh tính tương thông.
Hắn nói: “Anh hùng chung chí hướng.”
Thành phố Ngọc Tuyên, thương binh khắp nơi, tâm thần dao động.
Hai người cũng không vội vã vào tòa thị chính, mà xuất phát từ cổng phía đông của thành phố, đi men theo tường thành phòng vệ, xem xét những khu vực thành lũy trọng điểm, khắp nơi đều là bộ đội thương vong thảm khốc từ chiến trường Lâm Mậu đưa về.
Hiện trường là cảnh tượng thê thảm cùng cực, tàn khốc cùng cực.
Máu tràn ra từ hốc mũi, chèn ép khí quản làm người ta không thể thở được.
Trong lòng Phương Quân Càn dâng lên một nỗi bi phẫn khó có thể gọi tên, đầu cúi thấp, hàm răng nghiến chặt: “Tăng Vĩ, trả quân đội lại cho tao!!!”
Không bao lâu đã đến tòa thị chính, từ xa xa đã nghe thấy âm thanh huyên náo ầm ĩ, đưa mắt về hướng đó liền thấy cảnh dân chúng giận dữ cùng tàn binh khí thế hung hãn đang xông thẳng đến trước tòa thị chính.
Trong tay bọn họ là chai lọ, gạch ngói, thậm chí có người còn lăm lăm súng trường, cả một đám người đồng thời rống lên căm phẫn!
“Giao Tăng Vĩ ra đây! Giao thứ hèn nhát đó ra đây!”
“Không được bao che cho nó!!!”
“Giết nó đi! Phải giết nó mới yên lòng các anh em đã chết!!”
Cảnh sát duy trì trật tự bị đám đông phừng phừng phẫn nộ áp đảo khiến cho thất điên bát đảo, nào đá nào gạch, nào chai lọ thi nhau bay đến. Đám cảnh sát địa phương bị bao vây tối tăm mặt mũi, bộ dạng hết sức nhếch nhác chật vật. Cửa kính của những hộ dân gần đó hết cái này đến cái khác nối đuôi nhau bị đập vỡ tan nát.
Tiếp ứng cùng khí thế sôi sục đó là khẩu hiệu rống lên như sấm: “Giao quân bán nước ra đây! Giao quân bán nước ra đây!” Ngút trời lửa giận, thanh thế kinh người.
Chuyện tối kinh khủng rốt cuộc đã phát sinh ngay trước mắt cả hai – Quân đội, đã tạo phản!
Mắt thấy cục diện sẽ sớm mất đi khống chế, binh lính cùng dân chúng đã xông lên rất gần Phương Quân Càn và Tiếu Khuynh Vũ, trong khi đó bên cạnh họ chỉ có chừng hai mươi cận vệ thân tín nhất!
Đội trưởng cận vệ Kim Lão Hắc cản hai người: “Thiếu soái, hiện giờ hiện trường đã không còn khống chế được, chúng ta phải tránh đi trước thôi!”
Phương Quân Càn còn chưa kịp đáp lại, đã nghe trong đám nộ dân có người cao giọng hét to: “Phía trước kia có một đám lính! Nhất định là lính của Tăng Vĩ!”
“Giết chết quân bán nước!” Đi cùng tiếng quát thét sát khí đằng đằng, đám đông con người đang cơn điên cuồng mắt vằn tia máu xông xông lao về phía họ!
“Bảo vệ chỉ huy!!!” Hắc Tử lớn tiếng quát, những tinh anh Quốc thống quân mạnh mẽ xông lên, dàn thành hai bức tường người, bảo vệ chặt chẽ hai người ở phía sau.
Toàn bộ súng trường giương lên, nòng súng hướng ra ngoài, quân số dẫu không đông đảo song cũng đủ toát ra khí thế ngưng trọng, nặng nề.
Trong đám loạn dân có người lớn tiếng thống mạ tục tằn: “Cũng có súng nữa cơ đấy! Bố mày đây cũng có!!!”
Mồm vừa nói tay vừa kéo chốt an toàn, toan sống mái bằng hỏa lực!
Một tiếng súng đanh gọn vang lên chọc thủng bầu trời!
Đó là Hắc Tử giương súng bắn chỉ thiên. Người thanh niên gầy gò sát khí đằng đằng ấy gằn giọng: “Kẻ nào dám bước lên một bước, giết không cần hỏi.”
Đám tàn quân cùng nộ dân nhất thời bị kinh động đờ người ra, không dám lao lên nữa!
Có người trong đám đông quát to lên: “Cấp trên của bọn mày là ai, gọi nó ra đây!”
“Đúng! Gọi nó ra đây! Gọi nó ra đây!” Đó là khuôn mặt tràn đầy phẫn nộ, đó là đôi mắt rừng rực lửa cháy, khí thế điên cuồng đáng sợ, nếu mà dân chúng nhất loạt xung phong, chắc chắn hai mươi cận vệ ít ỏi này tuyệt đối không phải đối thủ của họ!
Phương Quân Càn dợm bước lên trước, bất thình lình hai cánh tay đồng thời ngăn hắn lại.
“Đừng đi.” Tiếu Khuynh Vũ lạnh lùng cự tuyệt, “Thân là chỉ huy quân đội, sao có thể mạo hiểm như thế được?”
Hắc Tử cũng không chút nhượng bộ: “Vạn nhất thiếu soái xảy ra việc gì không may, thì Kim Lão Hắc tôi trở thành tội đồ của Nam thống quân mất! Thiếu soái muốn đi, được thôi! Chỉ cần bước qua xác của Kim Lão Hắc này mà đi!”
Sự im lìm của Nam thống quân đã kích thích dân chúng mãnh liệt căm phẫn không dự liệu được!
“Bọn nó không nói gì cả, nhất định là đồng bọn của lũ chó chết đó rồi!”
“Bọn nó lâm trận bỏ trốn, hại chết bao nhiêu anh em của chúng ta!”
“Phải bắt bọn nó nợ máu trả bằng máu!”
Song phương gươm súng lòe lòe, lửa giận bắn ra tứ phía, không khí đậm đặc mùi thuốc súng và máu tanh, căng tức như một khối cầu khổng lồ chỉ cần chạm vào sẽ nổ tung!
“Hắc Tử, bảo vệ thiếu soái.” Tiếu tham mưu trưởng lặng lẽ nhìn sâu vào mắt Phương Quân Càn, “Để tôi đi.”
“Đừng đi!” Phương thiếu soái lập tức không cho!
Thản nhiên đón lấy ánh mắt kiên định sắc sảo kinh người của hắn, Vô Song nhấn mạnh từng chữ thật rõ ràng trong nụ cười nhẹ nhàng: “Tiếu Khuynh Vũ là tổng tham mưu trưởng thuộc cấp của thiếu soái, thiếu soái không thể mạo hiểm bản thân, chỉ có thể để Tiếu mỗ ra mặt, cũng chỉ có Tiếu mỗ đủ tư cách để ra mặt mà thôi.”
Người thanh niên ấy, so với bất kỳ ai khác càng nhận thức rõ ràng hơn chức phận cùng trách nhiệm của bản thân.
Và cũng so với bất kỳ ai khác càng biết rất rõ, bản thân nên làm và phải làm những gì.
Hiện trường hỗn loạn tựa như đá rơi xuống nước, làm mặt nước sóng sánh ba đào, từ tâm điểm lan lan, lan lan mãi ra bốn phía chung quanh.
Hắc Tử trầm giọng: “Thiếu soái, tham mưu trưởng, chúng tôi sẽ ngăn cản bạo dân, hai người mau đi đi!”
Đôi mày tựa viễn sơn thanh tú của Vô Song khẽ chau, y gạt bức tường cận vệ ra, bước lên phía trước, mặt lạnh như băng: “Tôi là tổng tham mưu trưởng Nam thống quân, các vị có nguyện vọng gì cứ nói với tôi.”
Chàng trai trẻ lẳng lặng đứng lên phía trước, không gian ầm ĩ huyên náo kia dường như khi dội đến trước y liền tự động tách đôi về hai phía.
Áo dài trắng như tuyết dưới ánh thái dương tựa hồ được bao quanh một quầng sáng trắng mềm mại, trong khoảnh khắc, đoàn người dường như nhìn thấy ở đó một vị tiên nhân giáng hạ phàm trần.
Có một số người, bẩm sinh đã sở hữu một thứ ảnh hưởng cực lớn. Trong vẻ lãnh đạm còn hiện ra nét ngạo mạn nhưng không ngỗ ngược, ánh mắt lạnh băng của Tiếu Khuynh Vũ đảo quanh một vòng, ánh mắt đó lướt đến đâu, đám bạo dân vô pháp vô thiên đều nhất loạt cúi gằm mặt xuống.
Không khí tựa hồ đóng băng.
Giọng Phương Quân Càn từ phía sau vang lên: “Có chuyện gì cứ nói với Phương Quân Càn tôi đây.”
“Thiếu soái!!” Đoàn người kinh ngạc lao nhao hô lớn.
“Chính là bổn soái!” Phương Quân Càn tiến đến đứng bên cạnh Tiếu Khuynh Vũ, tay giơ lên cao tỏ ý muốn gì cứ nói.
Vì vậy mà trong khoảnh khắc, đoàn người lặng đi.
Nghìn vạn người tụ tập trên đường phố, mà im lìm tựa hồ nơi núi thẳm rừng sâu.
Người từ bốn phương tám hướng nghìn nghịt kéo đến, đoàn người tự động đổ dồn về phía trước, nhưng rất kỳ lạ là không hề gây ra âm thanh náo động nào.
Giọng nói của Phương Quân Càn bẩm sinh đã sở hữu một sức mê hoặc kỳ dị, từ trong đám đông, giọng hắn sang sảng vang ra: “Các vị không phải nhận uất ức nữa, bổn soái đã về, bổn soái về đây rồi!”
Thông tin lập tức ầm ầm truyền đi: “Là thiếu soái! Thực sự là thiếu soái!” Đám đông tức khắc vứt tên Tăng Vĩ xúi quẩy kia ra sau đầu.
“Thực sự là thiếu soái à? Xa quá nhìn không rõ!”
“Thật mà, tôi thấy lão Lưu rõ ràng, còn có Hắc Tử nữa! Người đó nhất định là thiếu soái không sai đâu!”
Dân chúng bừng bừng hưng phấn, những ngả đường rộng rãi khoảng khoát toàn người là người lèn chặt, đến con kiến cũng không lọt qua được.
“Lần này trở về, tôi mang theo Tổng tham mưu trưởng, anh ấy cùng tên cùng họ với Vô Song công tử nghìn năm trước, cũng là Vô Song công tử của tôi!”
Vô Song sửng sốt quay phắt sang hắn, đập vào mắt là nụ cười xán lạn của Phương Quân Càn với mình.
Nhìn hai chàng trai trẻ tuổi phong nhã tài hoa trước mắt, phảng phất như ai nấy đều đang nhìn thấy Tuyệt thế song kiêu của nghìn năm về trước, nhìn thấy hy vọng xoay chuyển thế cuộc, biến đảo càn khôn.
Một đám quân nhân kiệt quệ hốc hác tựa như mấy cái xác sống lảo đảo lê bước về hướng Nam thống quân.
Quần áo trên người họ không biết là bị đốt trong khói lửa, hay là bị dìm trong bùn đất, hay là bị giặt bằng máu huyết, hay là cả ba, hiện tại đã không còn nhìn ra màu sắc nguyên thủy nữa.
Mà quần áo kia thậm chí cũng khó có thể gọi là quần áo đúng nghĩa, đó chỉ là mấy manh vải đã nát bươm còn vướng trên thân thể mà thôi.
Trên những gương mặt đờ đẫn là khói ám máu đọng, đến nỗi không thể nhận ra được màu da vốn có. Trên đầu họ, tay họ, chân họ, còn lê theo những băng vải bó vết thương đỏ thẫm những máu.
Trên mặt trơ ra hai hốc mắt dại hồn, không còn sức sống, không còn phương hướng mục tiêu, cũng không còn hy vọng.
Rõ ràng đây là những người lính lạc đơn vị vừa từ chiến trường thoát ra.
Bọn họ cùng với Nam thống quân quân phục chỉnh tề, tự tin sáng ngời nét mặt hình thành một cục diện đối nghịch đến cùng cực.
Phương Quân Càn ghìm cương chiến mã, đối diện với những đôi mắt thèm khát vừa kinh qua tang thương mất mát trên gương mặt khói bụi lem nhem ấy, cả một câu hắn cũng không nói nên lời.
“Thiếu soái, đã hỏi rồi, họ là kỵ binh thuộc Lữ đoàn 3 Sư đoàn 2 phân nhánh của Nam thống quân, thương vong nặng nề trong chiến dịch Lâm Mậu, không thể không đào thoát khỏi chiến địa.”
Phương Quân Càn Tiếu Khuynh Vũ đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt cả hai đều không giấu nổi sửng sốt kinh hoàng!
“Lâm Mậu… thất thủ rồi ư?” Sao lại nhanh đến thế chứ? Lâm Mậu nguồn binh dồi dào, trang bị tân kỳ đầy đủ. Nói sao thì nói cũng đủ để cầm cự trong lúc chờ viện binh đến mà!
Giọng nói của người lính thông tin cố gắng kềm chế phẫn nộ: “Trận chiến còn chưa bắt đầu, Sư đoàn trưởng Sư đoàn 2 bỏ lại hàng ngũ, lâm trận trốn đi, mang theo toàn bộ gia đình nam phụ lão ấu về Ngọc Tuyên, Sư đoàn 2 như rắn mất đầu, lòng quân tan tác, kết quả… Kết quả…”
Phương Quân Càn ngây người nhìn anh ta, nhãn thần trống rỗng bất động: làm thế nào cũng không thể tin nổi, Nam thống quân một tay mình sáng lập đó, đoàn quân to lớn hùng mạnh mà mình đã dốc biết bao nhiêu tâm huyết đó – Quân đội mạnh mẽ là thế, binh lính cường hãn là thế, chiến sĩ anh dũng là thế, vậy mà chỉ vì một tên chỉ huy tham sống sợ chết, trong chớp mắt đã tan ra tro bụi như thế ư?
“Sư đoàn trưởng Sư đoàn 2 là ai? Lão tử phải xử tử hắn!”
“Phương thiếu soái…” Ánh mắt ôn hòa bình thản tựa dòng suối trong veo của Vô Song ngay lập tức khiến cho tâm tình nóng nảy phẫn nộ dịu xuống, bình tĩnh trở lại.
“Nếu Tiếu mỗ nhớ không nhầm thì, Sư đoàn trưởng Sư đoàn 2 Tăng Vĩ là do Đoạn tổng thống một tay cất nhắc lên chức Sư đoàn trưởng sau khi Phương thiếu soái ly khai quân ngũ, cũng có thể nói là tai mắt mà Đoạn Tề Ngọc bố trí tại Nam thống quân.”
“Phép màu tối thượng có thể làm cho Đoạn Tề Ngọc tung hoành chính đàn không ai địch nổi không phải là lực lượng quân đội mạnh mẽ thiện chiến, mà lão giỏi nhất chính là tiến hành mua chuộc, phân hóa, chia rẽ từ trong nội bộ địch thủ của mình. Ngày trước, trong cuộc vận động tranh cử tổng thống, những họ Tào, Lâm, Tần, Lưu đó chẳng phải là hào kiệt đương thời cả sao, thế mà trước thủ đoạn ấy mỗi người còn không phải gánh lấy hậu quả năng nề? Có người càng thê thảm hơn, nhà tan người chết, vĩnh viễn không thể trở mình đứng dậy được.”
Nhìn sâu vào đôi mắt long lanh đong đầy muộn phiền của chàng trai ấy, Phương Quân Càn biết, y là vì tiền đồ của hắn mà lo lắng ưu tư.
“Khuynh Vũ nói xem, bước kế tiếp chúng ta phải đi như thế nào?”
Tiếu Khuynh Vũ đáp quyết đoán: “Lập tức giải phóng Lâm Mậu, đổi lộ trình đến Ngọc Tuyên!”
Đôi mắt Phương Quân Càng sáng ngời tinh quang, chợt hắn mỉm cười, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng, trong nụ cười ấy còn hiện lên một vẻ sung sướng không nói nên lời, lại còn có gì đó mập mờ ái muội như là linh tính tương thông.
Hắn nói: “Anh hùng chung chí hướng.”
Thành phố Ngọc Tuyên, thương binh khắp nơi, tâm thần dao động.
Hai người cũng không vội vã vào tòa thị chính, mà xuất phát từ cổng phía đông của thành phố, đi men theo tường thành phòng vệ, xem xét những khu vực thành lũy trọng điểm, khắp nơi đều là bộ đội thương vong thảm khốc từ chiến trường Lâm Mậu đưa về.
Hiện trường là cảnh tượng thê thảm cùng cực, tàn khốc cùng cực.
Máu tràn ra từ hốc mũi, chèn ép khí quản làm người ta không thể thở được.
Trong lòng Phương Quân Càn dâng lên một nỗi bi phẫn khó có thể gọi tên, đầu cúi thấp, hàm răng nghiến chặt: “Tăng Vĩ, trả quân đội lại cho tao!!!”
Không bao lâu đã đến tòa thị chính, từ xa xa đã nghe thấy âm thanh huyên náo ầm ĩ, đưa mắt về hướng đó liền thấy cảnh dân chúng giận dữ cùng tàn binh khí thế hung hãn đang xông thẳng đến trước tòa thị chính.
Trong tay bọn họ là chai lọ, gạch ngói, thậm chí có người còn lăm lăm súng trường, cả một đám người đồng thời rống lên căm phẫn!
“Giao Tăng Vĩ ra đây! Giao thứ hèn nhát đó ra đây!”
“Không được bao che cho nó!!!”
“Giết nó đi! Phải giết nó mới yên lòng các anh em đã chết!!”
Cảnh sát duy trì trật tự bị đám đông phừng phừng phẫn nộ áp đảo khiến cho thất điên bát đảo, nào đá nào gạch, nào chai lọ thi nhau bay đến. Đám cảnh sát địa phương bị bao vây tối tăm mặt mũi, bộ dạng hết sức nhếch nhác chật vật. Cửa kính của những hộ dân gần đó hết cái này đến cái khác nối đuôi nhau bị đập vỡ tan nát.
Tiếp ứng cùng khí thế sôi sục đó là khẩu hiệu rống lên như sấm: “Giao quân bán nước ra đây! Giao quân bán nước ra đây!” Ngút trời lửa giận, thanh thế kinh người.
Chuyện tối kinh khủng rốt cuộc đã phát sinh ngay trước mắt cả hai – Quân đội, đã tạo phản!
Mắt thấy cục diện sẽ sớm mất đi khống chế, binh lính cùng dân chúng đã xông lên rất gần Phương Quân Càn và Tiếu Khuynh Vũ, trong khi đó bên cạnh họ chỉ có chừng hai mươi cận vệ thân tín nhất!
Đội trưởng cận vệ Kim Lão Hắc cản hai người: “Thiếu soái, hiện giờ hiện trường đã không còn khống chế được, chúng ta phải tránh đi trước thôi!”
Phương Quân Càn còn chưa kịp đáp lại, đã nghe trong đám nộ dân có người cao giọng hét to: “Phía trước kia có một đám lính! Nhất định là lính của Tăng Vĩ!”
“Giết chết quân bán nước!” Đi cùng tiếng quát thét sát khí đằng đằng, đám đông con người đang cơn điên cuồng mắt vằn tia máu xông xông lao về phía họ!
“Bảo vệ chỉ huy!!!” Hắc Tử lớn tiếng quát, những tinh anh Quốc thống quân mạnh mẽ xông lên, dàn thành hai bức tường người, bảo vệ chặt chẽ hai người ở phía sau.
Toàn bộ súng trường giương lên, nòng súng hướng ra ngoài, quân số dẫu không đông đảo song cũng đủ toát ra khí thế ngưng trọng, nặng nề.
Trong đám loạn dân có người lớn tiếng thống mạ tục tằn: “Cũng có súng nữa cơ đấy! Bố mày đây cũng có!!!”
Mồm vừa nói tay vừa kéo chốt an toàn, toan sống mái bằng hỏa lực!
Một tiếng súng đanh gọn vang lên chọc thủng bầu trời!
Đó là Hắc Tử giương súng bắn chỉ thiên. Người thanh niên gầy gò sát khí đằng đằng ấy gằn giọng: “Kẻ nào dám bước lên một bước, giết không cần hỏi.”
Đám tàn quân cùng nộ dân nhất thời bị kinh động đờ người ra, không dám lao lên nữa!
Có người trong đám đông quát to lên: “Cấp trên của bọn mày là ai, gọi nó ra đây!”
“Đúng! Gọi nó ra đây! Gọi nó ra đây!” Đó là khuôn mặt tràn đầy phẫn nộ, đó là đôi mắt rừng rực lửa cháy, khí thế điên cuồng đáng sợ, nếu mà dân chúng nhất loạt xung phong, chắc chắn hai mươi cận vệ ít ỏi này tuyệt đối không phải đối thủ của họ!
Phương Quân Càn dợm bước lên trước, bất thình lình hai cánh tay đồng thời ngăn hắn lại.
“Đừng đi.” Tiếu Khuynh Vũ lạnh lùng cự tuyệt, “Thân là chỉ huy quân đội, sao có thể mạo hiểm như thế được?”
Hắc Tử cũng không chút nhượng bộ: “Vạn nhất thiếu soái xảy ra việc gì không may, thì Kim Lão Hắc tôi trở thành tội đồ của Nam thống quân mất! Thiếu soái muốn đi, được thôi! Chỉ cần bước qua xác của Kim Lão Hắc này mà đi!”
Sự im lìm của Nam thống quân đã kích thích dân chúng mãnh liệt căm phẫn không dự liệu được!
“Bọn nó không nói gì cả, nhất định là đồng bọn của lũ chó chết đó rồi!”
“Bọn nó lâm trận bỏ trốn, hại chết bao nhiêu anh em của chúng ta!”
“Phải bắt bọn nó nợ máu trả bằng máu!”
Song phương gươm súng lòe lòe, lửa giận bắn ra tứ phía, không khí đậm đặc mùi thuốc súng và máu tanh, căng tức như một khối cầu khổng lồ chỉ cần chạm vào sẽ nổ tung!
“Hắc Tử, bảo vệ thiếu soái.” Tiếu tham mưu trưởng lặng lẽ nhìn sâu vào mắt Phương Quân Càn, “Để tôi đi.”
“Đừng đi!” Phương thiếu soái lập tức không cho!
Thản nhiên đón lấy ánh mắt kiên định sắc sảo kinh người của hắn, Vô Song nhấn mạnh từng chữ thật rõ ràng trong nụ cười nhẹ nhàng: “Tiếu Khuynh Vũ là tổng tham mưu trưởng thuộc cấp của thiếu soái, thiếu soái không thể mạo hiểm bản thân, chỉ có thể để Tiếu mỗ ra mặt, cũng chỉ có Tiếu mỗ đủ tư cách để ra mặt mà thôi.”
Người thanh niên ấy, so với bất kỳ ai khác càng nhận thức rõ ràng hơn chức phận cùng trách nhiệm của bản thân.
Và cũng so với bất kỳ ai khác càng biết rất rõ, bản thân nên làm và phải làm những gì.
Hiện trường hỗn loạn tựa như đá rơi xuống nước, làm mặt nước sóng sánh ba đào, từ tâm điểm lan lan, lan lan mãi ra bốn phía chung quanh.
Hắc Tử trầm giọng: “Thiếu soái, tham mưu trưởng, chúng tôi sẽ ngăn cản bạo dân, hai người mau đi đi!”
Đôi mày tựa viễn sơn thanh tú của Vô Song khẽ chau, y gạt bức tường cận vệ ra, bước lên phía trước, mặt lạnh như băng: “Tôi là tổng tham mưu trưởng Nam thống quân, các vị có nguyện vọng gì cứ nói với tôi.”
Chàng trai trẻ lẳng lặng đứng lên phía trước, không gian ầm ĩ huyên náo kia dường như khi dội đến trước y liền tự động tách đôi về hai phía.
Áo dài trắng như tuyết dưới ánh thái dương tựa hồ được bao quanh một quầng sáng trắng mềm mại, trong khoảnh khắc, đoàn người dường như nhìn thấy ở đó một vị tiên nhân giáng hạ phàm trần.
Có một số người, bẩm sinh đã sở hữu một thứ ảnh hưởng cực lớn. Trong vẻ lãnh đạm còn hiện ra nét ngạo mạn nhưng không ngỗ ngược, ánh mắt lạnh băng của Tiếu Khuynh Vũ đảo quanh một vòng, ánh mắt đó lướt đến đâu, đám bạo dân vô pháp vô thiên đều nhất loạt cúi gằm mặt xuống.
Không khí tựa hồ đóng băng.
Giọng Phương Quân Càn từ phía sau vang lên: “Có chuyện gì cứ nói với Phương Quân Càn tôi đây.”
“Thiếu soái!!” Đoàn người kinh ngạc lao nhao hô lớn.
“Chính là bổn soái!” Phương Quân Càn tiến đến đứng bên cạnh Tiếu Khuynh Vũ, tay giơ lên cao tỏ ý muốn gì cứ nói.
Vì vậy mà trong khoảnh khắc, đoàn người lặng đi.
Nghìn vạn người tụ tập trên đường phố, mà im lìm tựa hồ nơi núi thẳm rừng sâu.
Người từ bốn phương tám hướng nghìn nghịt kéo đến, đoàn người tự động đổ dồn về phía trước, nhưng rất kỳ lạ là không hề gây ra âm thanh náo động nào.
Giọng nói của Phương Quân Càn bẩm sinh đã sở hữu một sức mê hoặc kỳ dị, từ trong đám đông, giọng hắn sang sảng vang ra: “Các vị không phải nhận uất ức nữa, bổn soái đã về, bổn soái về đây rồi!”
Thông tin lập tức ầm ầm truyền đi: “Là thiếu soái! Thực sự là thiếu soái!” Đám đông tức khắc vứt tên Tăng Vĩ xúi quẩy kia ra sau đầu.
“Thực sự là thiếu soái à? Xa quá nhìn không rõ!”
“Thật mà, tôi thấy lão Lưu rõ ràng, còn có Hắc Tử nữa! Người đó nhất định là thiếu soái không sai đâu!”
Dân chúng bừng bừng hưng phấn, những ngả đường rộng rãi khoảng khoát toàn người là người lèn chặt, đến con kiến cũng không lọt qua được.
“Lần này trở về, tôi mang theo Tổng tham mưu trưởng, anh ấy cùng tên cùng họ với Vô Song công tử nghìn năm trước, cũng là Vô Song công tử của tôi!”
Vô Song sửng sốt quay phắt sang hắn, đập vào mắt là nụ cười xán lạn của Phương Quân Càn với mình.
Nhìn hai chàng trai trẻ tuổi phong nhã tài hoa trước mắt, phảng phất như ai nấy đều đang nhìn thấy Tuyệt thế song kiêu của nghìn năm về trước, nhìn thấy hy vọng xoay chuyển thế cuộc, biến đảo càn khôn.
/227
|