Edit: BichDiepDuong
Bàng Lạc Tuyết được dìu vào tân phòng, Liên Diệp và Liên Ngẫu nhìn cách trang trí bên trong không nhịn được mà thè lưỡi.
Chỉ là lúc này Bàng Lạc Tuyết cũng không nhìn thấy, nghe thấy thanh âm của hai người, khẽ cau mày!
Bàng Lạc Tuyết được dìu tới ngồi trên giường. Sao nàng lại thấy chiếc giường này giống chiếc giường của nàng ở Lạc Tuyết Các như vậy!
“Tiểu thư, Vương gia tới!”
Hỉ nương lắc lắc khăn: “Vương gia, mau tháo khăn hỉ đi!”
Triệu Chính Dương đưa tay vén khăn hỉ lên: “Tuyết nhi, ta muốn ngắm nàng.”
Lúc này Bàng Lạc Tuyết cũng rất khẩn trương, nàng thật lòng muốn gả cho hắn. Thế nhưng trong lòng nàng cũng hết sức mâu thuẫn!
Triệu Chính Dương chậm rãi vén khăn hỉ lên!
Bàng Lạc Tuyết cúi đầu, gương mặt ửng đỏ.
Triệu Chính Dương nhìn Vương phi của mình, tim đập rộn ràng trong lồng ngực, rốt cục, rốt cục, Bàng Lạc Tuyết cũng là của hắn rồi!
“Vương gia, nên uống ly rượu giao bôi rồi!”
Hỉ nương ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở.
“Ta biết rồi.”
Triệu Chính Dương và Bàng Lạc Tuyết nhận lấy ly rượu từ tay hỉ nương, cánh tay hai người giao nhau ngửa đầu uống cạn.
“Kết thúc buổi lễ!”
Triệu Chính Dương vừa định rời đi, trong sân truyền đến thanh âm của Bàng Sách và Nam Cung tướng quân còn có cả Tô Ấp.
“Triệu Chính Dương, đi ra uống rượu, ngày hôm nay nếu ngươi không khiến chúng ta say, ngươi đừng nghĩ đến việc cưới nàng!”
“Vương gia, có muốn hay không thuộc hạ?”
Phù Thủy hành lễ nói!
“Không cần, ta tự có cách.”
Triệu Chính Dương nhìn Bàng Lạc Tuyết ôn nhu nói: “Ta đi một chút sẽ trở lại!”
“Đi thôi!”
Hiếm khi Bàng Lạc Tuyết ôn thuận giống như một cô vợ nhỏ càng làm cho lòng Triệu Chính Dương lúc này ngứa ngáy khó nhịn, mấy người Tô Ấp, Bàng Sách chắc chắn là cố ý!
“Chờ ta trở lại!”
Quay đầu hướng về phía mọi người nói: “Chiếu cố thật tốt cho Vương phi!”
“Vâng!”
Triệu Chính Dương liếc nhìn Bàng Lạc Tuyết lần nữa mới mở cửa ra đi.
Triệu Chính Dương mới vừa đi, Bàng Lạc Tuyết nhìn mọi người khoát khoát tay nói: “Tất cả các ngươi lui xuống đi, để các nàng hầu hạ ta là được rồi!
“Vâng, Vương phi!”
Một đám nha hoàn hành lễ nói.
Bàng Lạc Tuyết thấy bọn họ đi ra ngoài rồi mới yên tâm nói với Liên Diệp Liên Ngẫu: “Kết hôn mệt chết ta, nhanh lên một chút, tới giúp ta tháo mấy thứ trên đầu này xuống, nặng chết ta rồi, cổ ta sắp gãy rồi đây!”
“Vâng.”
Liên Diệp và Liên Ngẫu tháo đồ trang sức trên tóc Bàng Lạc Tuyết xuống, thả tóc của Bàng Lạc Tuyết xuống, phía trên búi một búi tóc.
Lại dùng hai sợi tơ
Bàng Lạc Tuyết được dìu vào tân phòng, Liên Diệp và Liên Ngẫu nhìn cách trang trí bên trong không nhịn được mà thè lưỡi.
Chỉ là lúc này Bàng Lạc Tuyết cũng không nhìn thấy, nghe thấy thanh âm của hai người, khẽ cau mày!
Bàng Lạc Tuyết được dìu tới ngồi trên giường. Sao nàng lại thấy chiếc giường này giống chiếc giường của nàng ở Lạc Tuyết Các như vậy!
“Tiểu thư, Vương gia tới!”
Hỉ nương lắc lắc khăn: “Vương gia, mau tháo khăn hỉ đi!”
Triệu Chính Dương đưa tay vén khăn hỉ lên: “Tuyết nhi, ta muốn ngắm nàng.”
Lúc này Bàng Lạc Tuyết cũng rất khẩn trương, nàng thật lòng muốn gả cho hắn. Thế nhưng trong lòng nàng cũng hết sức mâu thuẫn!
Triệu Chính Dương chậm rãi vén khăn hỉ lên!
Bàng Lạc Tuyết cúi đầu, gương mặt ửng đỏ.
Triệu Chính Dương nhìn Vương phi của mình, tim đập rộn ràng trong lồng ngực, rốt cục, rốt cục, Bàng Lạc Tuyết cũng là của hắn rồi!
“Vương gia, nên uống ly rượu giao bôi rồi!”
Hỉ nương ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở.
“Ta biết rồi.”
Triệu Chính Dương và Bàng Lạc Tuyết nhận lấy ly rượu từ tay hỉ nương, cánh tay hai người giao nhau ngửa đầu uống cạn.
“Kết thúc buổi lễ!”
Triệu Chính Dương vừa định rời đi, trong sân truyền đến thanh âm của Bàng Sách và Nam Cung tướng quân còn có cả Tô Ấp.
“Triệu Chính Dương, đi ra uống rượu, ngày hôm nay nếu ngươi không khiến chúng ta say, ngươi đừng nghĩ đến việc cưới nàng!”
“Vương gia, có muốn hay không thuộc hạ?”
Phù Thủy hành lễ nói!
“Không cần, ta tự có cách.”
Triệu Chính Dương nhìn Bàng Lạc Tuyết ôn nhu nói: “Ta đi một chút sẽ trở lại!”
“Đi thôi!”
Hiếm khi Bàng Lạc Tuyết ôn thuận giống như một cô vợ nhỏ càng làm cho lòng Triệu Chính Dương lúc này ngứa ngáy khó nhịn, mấy người Tô Ấp, Bàng Sách chắc chắn là cố ý!
“Chờ ta trở lại!”
Quay đầu hướng về phía mọi người nói: “Chiếu cố thật tốt cho Vương phi!”
“Vâng!”
Triệu Chính Dương liếc nhìn Bàng Lạc Tuyết lần nữa mới mở cửa ra đi.
Triệu Chính Dương mới vừa đi, Bàng Lạc Tuyết nhìn mọi người khoát khoát tay nói: “Tất cả các ngươi lui xuống đi, để các nàng hầu hạ ta là được rồi!
“Vâng, Vương phi!”
Một đám nha hoàn hành lễ nói.
Bàng Lạc Tuyết thấy bọn họ đi ra ngoài rồi mới yên tâm nói với Liên Diệp Liên Ngẫu: “Kết hôn mệt chết ta, nhanh lên một chút, tới giúp ta tháo mấy thứ trên đầu này xuống, nặng chết ta rồi, cổ ta sắp gãy rồi đây!”
“Vâng.”
Liên Diệp và Liên Ngẫu tháo đồ trang sức trên tóc Bàng Lạc Tuyết xuống, thả tóc của Bàng Lạc Tuyết xuống, phía trên búi một búi tóc.
Lại dùng hai sợi tơ
/396
|