Edit : Sóc Là Ta
Cuối cùng Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn hoàng cung, đem đồ vật giao cho Thích Dao.
Đây là lần cuối muội dẫn Tiểu Tứ tử trở về đây. Ngày hôm qua hắn đòi đến đây nên Thương Dực đã dẫn hắn đến đây. Bàng Lạc Tuyết ôm Tiểu Tứ tử nói.
Trong đôi mắt to tròn của Tiểu Tứ tử đều là nước mắt.
Ánh mắt Thích Dao cũng dần phiếm hồng.
Được rồi, đi nhanh đi, đi lối này thì có thể ra khỏi hoàng cung rồi. Thích Dao khoát tay nói.
Bàng Lạc Tuyết gật gù, cũng tự mình đội mũ lên đầu, mặc thêm y phục cho Tiểu tứ tử và ôm hắn ra ngoài cửa xe ngựa.
Tỷ tỷ Thích Dao có đến thăm ta không? Tiểu Tứ tử nhìn ra cửa sổ xe ngựa nói.
Đệ yên tâm, nàng yêu thương đệ như vậy sẽ nhất định đến thăm đệ. Bàng Lạc Tuyết xoa đầu hắn, cũng nhẹ nhàng dụ dỗ hắn ngủ yên.
Vương gia, ngài thật sự không đi theo sao?
Bơi nhìn Triệu Chính Dương đang ngắm nhìn chiếc xe ngựa của Bàng Lạc Tuyết dần rời đi mà thân thể hắn có dáng vẻ như đang muốn chết.
Lần này Tuyết Nhi trở về cũng không muốn gặp ta, xem ra nàng đang khổ tâm lắm đây.
Miệng Bơi vừa muốn nói gì nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ hóa thành một trận thở dài.
Ba ngày sau
Bên trong hoàng cung là không khí tưng bừng náo nhiệt, mà người vui vẻ nhất chính là lão hoàng đế kia. Lần này nhìn hắn trông càng ngày càng khoẻ ra, cũng càng ngày càng trẻ như mới hồi xuân. Gần đây, các nước lân bang mới vừa tiến cống cho hắn mấy mỹ nhân khiến hắn rất vui vẻ hưởng thụ, tâm tình cũng thoải mái, nhìn hoa cỏ chung quanh cũng tự nhiên cảm thấy tươi đẹp hơn rất nhiều.
Bên cạnh đó bụng Hoàng hậu càng lúc càng lớn, Hoàng đế cũng chịu khó sai công công thân cận bên cạnh mình một ngày mấy lần đi hỏi thăm hoàng hậu.
Hôm nay hoàng hậu ăn mặc y phục giản đơn, ngồi trong sân ngắm hoa.
Tâu Hoàng hậu nương nương, nương nương nên khoác thêm áo, gần đây khí trời đều trở lạnh. Nhược Phương cầm một một chiếc áo choàng dày nói.
Vương Phủ sao rồi? Hoàng hậu cũng ôm áo khoác hỏi.
Tâu Hoàng hậu nương nương, tuy nô tỳ đã sai nhiều mỹ nhân đến phủ nhưng Vương gia cũng không thèm vui chơi với bất kỳ mỹ nhân nào. Còn Vương Phi đi an ủi mẫu thân vẫn chưa về.
Lâu như vậy rồi vẫn chưa về? Hoàng hậu cau mày.
Hoàng hậu nương nương. Nhược Phương nhìn hoàng hậu một chút.
Nói mau!
Nương nương nghĩ Vương Phi có biết việc của Bàng Quốc Công hay không? Nhược Phương nói xong thấy sắc mặt của hoàng hậu hơi biến sắc, nàng mau mau quỳ xuống thỉnh tội.
Có lẽ là không biết. Ngươi nhất định phải xử lý tốt chuyện này, hiện tại vị trí thái tử đã hoàn toàn nằm trong tay Dự vương rồi. Đối với chuyện của Bàng Quốc Công, tuy rằng ta có lỗi với Tuyết nhi nhưng vị trí này của Tuyết Nhi cũng coi như bổn cung bồi thường cho nàng.
Hoàng hậu nương nương vốn nhân từ nhưng chỉ sợ Vương Phi không cảm kích. Hoàng
Cuối cùng Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn hoàng cung, đem đồ vật giao cho Thích Dao.
Đây là lần cuối muội dẫn Tiểu Tứ tử trở về đây. Ngày hôm qua hắn đòi đến đây nên Thương Dực đã dẫn hắn đến đây. Bàng Lạc Tuyết ôm Tiểu Tứ tử nói.
Trong đôi mắt to tròn của Tiểu Tứ tử đều là nước mắt.
Ánh mắt Thích Dao cũng dần phiếm hồng.
Được rồi, đi nhanh đi, đi lối này thì có thể ra khỏi hoàng cung rồi. Thích Dao khoát tay nói.
Bàng Lạc Tuyết gật gù, cũng tự mình đội mũ lên đầu, mặc thêm y phục cho Tiểu tứ tử và ôm hắn ra ngoài cửa xe ngựa.
Tỷ tỷ Thích Dao có đến thăm ta không? Tiểu Tứ tử nhìn ra cửa sổ xe ngựa nói.
Đệ yên tâm, nàng yêu thương đệ như vậy sẽ nhất định đến thăm đệ. Bàng Lạc Tuyết xoa đầu hắn, cũng nhẹ nhàng dụ dỗ hắn ngủ yên.
Vương gia, ngài thật sự không đi theo sao?
Bơi nhìn Triệu Chính Dương đang ngắm nhìn chiếc xe ngựa của Bàng Lạc Tuyết dần rời đi mà thân thể hắn có dáng vẻ như đang muốn chết.
Lần này Tuyết Nhi trở về cũng không muốn gặp ta, xem ra nàng đang khổ tâm lắm đây.
Miệng Bơi vừa muốn nói gì nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ hóa thành một trận thở dài.
Ba ngày sau
Bên trong hoàng cung là không khí tưng bừng náo nhiệt, mà người vui vẻ nhất chính là lão hoàng đế kia. Lần này nhìn hắn trông càng ngày càng khoẻ ra, cũng càng ngày càng trẻ như mới hồi xuân. Gần đây, các nước lân bang mới vừa tiến cống cho hắn mấy mỹ nhân khiến hắn rất vui vẻ hưởng thụ, tâm tình cũng thoải mái, nhìn hoa cỏ chung quanh cũng tự nhiên cảm thấy tươi đẹp hơn rất nhiều.
Bên cạnh đó bụng Hoàng hậu càng lúc càng lớn, Hoàng đế cũng chịu khó sai công công thân cận bên cạnh mình một ngày mấy lần đi hỏi thăm hoàng hậu.
Hôm nay hoàng hậu ăn mặc y phục giản đơn, ngồi trong sân ngắm hoa.
Tâu Hoàng hậu nương nương, nương nương nên khoác thêm áo, gần đây khí trời đều trở lạnh. Nhược Phương cầm một một chiếc áo choàng dày nói.
Vương Phủ sao rồi? Hoàng hậu cũng ôm áo khoác hỏi.
Tâu Hoàng hậu nương nương, tuy nô tỳ đã sai nhiều mỹ nhân đến phủ nhưng Vương gia cũng không thèm vui chơi với bất kỳ mỹ nhân nào. Còn Vương Phi đi an ủi mẫu thân vẫn chưa về.
Lâu như vậy rồi vẫn chưa về? Hoàng hậu cau mày.
Hoàng hậu nương nương. Nhược Phương nhìn hoàng hậu một chút.
Nói mau!
Nương nương nghĩ Vương Phi có biết việc của Bàng Quốc Công hay không? Nhược Phương nói xong thấy sắc mặt của hoàng hậu hơi biến sắc, nàng mau mau quỳ xuống thỉnh tội.
Có lẽ là không biết. Ngươi nhất định phải xử lý tốt chuyện này, hiện tại vị trí thái tử đã hoàn toàn nằm trong tay Dự vương rồi. Đối với chuyện của Bàng Quốc Công, tuy rằng ta có lỗi với Tuyết nhi nhưng vị trí này của Tuyết Nhi cũng coi như bổn cung bồi thường cho nàng.
Hoàng hậu nương nương vốn nhân từ nhưng chỉ sợ Vương Phi không cảm kích. Hoàng
/396
|