Edit : Sóc Là Ta
Hoàng hậu cầm Bạch Ngọc Quan Âm xem xét để đánh lạc hướng tầm mắt của Hoàng đế.
Bạch Ngọc Quan Âm quả thực được chạm trổ thực tinh tế. Hoàng hậu cầm Ngọc Quan Âm nói.
Nàng tiếp tục gật gù: Đường nét trôi chảy, quả nhiên không phải vật tầm thường.
Hoàng đế gật gù nói: Ừm, ái phi vẫn rất có ánh mắt tỏ tường. Nếu hoàng hậu thích thì hãy giữ lấy, đây cũng coi như tấm lòng thành của ái phi.
Hoàng hậu híp mắt cười nhận lấy.
Hiếm khi thấy Hoàng đế lưu lại ăn bữa cơm, tuy rằng không hề nói gì nhưng ai được ăn một bữa cơm với hắn cũng là chuyện hãi hùng khiếp vía.
Nhược Phương bên cạnh cầm một bát Tiểu Ngân (bát nhỏ bằng thuỷ tinh dành riêng những cho hoàng gia), lo lắng nhìn hoàng hậu.
Hoàng hậu lắc đầu ra hiệu.
Sao vậy? Hay hoàng hậu sợ ta sẽ bỏ thuốc độc gì vào thức ăn sao?
Hoàng thượng nói gì vậy? Hiếm khi hoàng thượng đến chỗ thần thiếp dùng cơm, tại sao thiếp có thể nghi ngờ ngài đây? Nhưng có điều gần đây thần thiếp chỉ thích uống một ít nước ngọt để trong chén ngọc này đặc biệt thôi.
Hoàng đế mỉm cười, thầm nghĩ, xem ra hoàng hậu đang cảnh giác mình đây.
Hay là bây giờ cũng muộn rồi, trẫm cũng nên dìu hoàng hậu vào trong nghỉ ngơi thôi.
Hoàng hậu vừa nghe sợ hết hồn.
À, bẩm hoàng thượng, thái y cũng dặn rồi, gần đây nương nương thường bị mất ngủ, sợ là sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của hoàng thượng. Nhược Phương đứng bên cạnh nói.
Hoàng hậu cũng lo lắng nói: Hay là đêm nay hoàng thương đến chỗ muội muội nghỉ ngơi, thần thiếp cũng không muốn ảnh hưởng đến giấc ngủ của hoàng thượng để tránh ảnh hưởng đến việc hoàng thượng ngày mai phải vào triều sớm.
Hoàng đế cười cợt không rõ đang nghĩ gì nói: Vậy cũng tốt, trẫm đi đến chỗ ái phi, đã lâu không đến thăm Lệ phi. Nàng quanh năm sinh bệnh, ta nên tới thăm nàng một chút.
Thần thiếp không dám quấy rối bệ hạ và muội muội nghỉ ngơi.
Ừm, hoàng hậu nghỉ ngơi thật tốt.
Cung tiễn bệ hạ.
Nhược Phương đỡ hoàng hậu, mà hoàng hậu cũng không rõ Hoàng đế đang nghĩ gì, chỉ thầm mỉm cười một chút.
Nương nương, sự việc đang yên đang lành, sao bệ hạ lại muốn đi gặp Lệ phi nương nương?
Hừ! Đừng quên, Lệ phi còn có nhi tử đấy.
Ý của Hoàng đế không phải muốn lập Thất hoàng tử chứ?
Không thể, Bổn cung không lo ý của Hoàng đế nghĩ gì mà hôm nay hắn đến đây là muốn cảnh cáo Bổn cung.
Nương nương có cách đối phó với hoàng thượng sao?
Hoàng hậu liếc mắt nhìn chén canh màu đỏ trên bàn nói: Hài nhi thật có số khổ, thật đáng thương khi sinh ra trong dòng dõi đế vương. Thân thể ta từ trước đến giờ lại không khoẻ, mấy ngày tới ngươi cũng làm chút đồ bổ mang lên đây cho ta.
Hoàng hậu đỡ hông mình nói: Bổn cung cũng mệt mỏi rồi, lại đây dìu Bổn cung đi nằm nghỉ một lúc.
Tuân lệnh nương nương.
………………………………………..
Hoàng thượng, Nếu Hoàng hậu nương nương biết bên trong chén canh kia. . . Hoàng công công lo lắng nói.
Biết thì làm sao? Một người vô dụng lại nhiều mưu mô, xảo quyệt, nữ nhân này khiến ta cảm thấy chướng mắt, chi bằng cứ diệt trừ hậu hoạ là tốt nhất. Hoàng đế hừ lạnh.
Hoàng thượng, lão nô có một chuyện không hiểu.
Ngươi nói đi.
Tâu Hoàng thượng, vì sao ngài phải khiến hoàng hậu tuân theo ý ngài dám đồng ý ra tay sát hại Bàng Quốc Công vậy? Như vậy thật không công bằng đối với Dự vương điện hạ.
Hoàng đế cười ha ha.
Hoàng hậu cho rằng bản thân nàng đủ thông minh, trẫm chịu đáp ứng để Chính Dương thành thân với nhị tiểu thư Bàng gia là có nguyên nhân. Hoàng hậu tính toán mưu đồ quá lợi hại, muốn con trai mình sở hữu thiên hạ nhưng trẫm
Hoàng hậu cầm Bạch Ngọc Quan Âm xem xét để đánh lạc hướng tầm mắt của Hoàng đế.
Bạch Ngọc Quan Âm quả thực được chạm trổ thực tinh tế. Hoàng hậu cầm Ngọc Quan Âm nói.
Nàng tiếp tục gật gù: Đường nét trôi chảy, quả nhiên không phải vật tầm thường.
Hoàng đế gật gù nói: Ừm, ái phi vẫn rất có ánh mắt tỏ tường. Nếu hoàng hậu thích thì hãy giữ lấy, đây cũng coi như tấm lòng thành của ái phi.
Hoàng hậu híp mắt cười nhận lấy.
Hiếm khi thấy Hoàng đế lưu lại ăn bữa cơm, tuy rằng không hề nói gì nhưng ai được ăn một bữa cơm với hắn cũng là chuyện hãi hùng khiếp vía.
Nhược Phương bên cạnh cầm một bát Tiểu Ngân (bát nhỏ bằng thuỷ tinh dành riêng những cho hoàng gia), lo lắng nhìn hoàng hậu.
Hoàng hậu lắc đầu ra hiệu.
Sao vậy? Hay hoàng hậu sợ ta sẽ bỏ thuốc độc gì vào thức ăn sao?
Hoàng thượng nói gì vậy? Hiếm khi hoàng thượng đến chỗ thần thiếp dùng cơm, tại sao thiếp có thể nghi ngờ ngài đây? Nhưng có điều gần đây thần thiếp chỉ thích uống một ít nước ngọt để trong chén ngọc này đặc biệt thôi.
Hoàng đế mỉm cười, thầm nghĩ, xem ra hoàng hậu đang cảnh giác mình đây.
Hay là bây giờ cũng muộn rồi, trẫm cũng nên dìu hoàng hậu vào trong nghỉ ngơi thôi.
Hoàng hậu vừa nghe sợ hết hồn.
À, bẩm hoàng thượng, thái y cũng dặn rồi, gần đây nương nương thường bị mất ngủ, sợ là sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của hoàng thượng. Nhược Phương đứng bên cạnh nói.
Hoàng hậu cũng lo lắng nói: Hay là đêm nay hoàng thương đến chỗ muội muội nghỉ ngơi, thần thiếp cũng không muốn ảnh hưởng đến giấc ngủ của hoàng thượng để tránh ảnh hưởng đến việc hoàng thượng ngày mai phải vào triều sớm.
Hoàng đế cười cợt không rõ đang nghĩ gì nói: Vậy cũng tốt, trẫm đi đến chỗ ái phi, đã lâu không đến thăm Lệ phi. Nàng quanh năm sinh bệnh, ta nên tới thăm nàng một chút.
Thần thiếp không dám quấy rối bệ hạ và muội muội nghỉ ngơi.
Ừm, hoàng hậu nghỉ ngơi thật tốt.
Cung tiễn bệ hạ.
Nhược Phương đỡ hoàng hậu, mà hoàng hậu cũng không rõ Hoàng đế đang nghĩ gì, chỉ thầm mỉm cười một chút.
Nương nương, sự việc đang yên đang lành, sao bệ hạ lại muốn đi gặp Lệ phi nương nương?
Hừ! Đừng quên, Lệ phi còn có nhi tử đấy.
Ý của Hoàng đế không phải muốn lập Thất hoàng tử chứ?
Không thể, Bổn cung không lo ý của Hoàng đế nghĩ gì mà hôm nay hắn đến đây là muốn cảnh cáo Bổn cung.
Nương nương có cách đối phó với hoàng thượng sao?
Hoàng hậu liếc mắt nhìn chén canh màu đỏ trên bàn nói: Hài nhi thật có số khổ, thật đáng thương khi sinh ra trong dòng dõi đế vương. Thân thể ta từ trước đến giờ lại không khoẻ, mấy ngày tới ngươi cũng làm chút đồ bổ mang lên đây cho ta.
Hoàng hậu đỡ hông mình nói: Bổn cung cũng mệt mỏi rồi, lại đây dìu Bổn cung đi nằm nghỉ một lúc.
Tuân lệnh nương nương.
………………………………………..
Hoàng thượng, Nếu Hoàng hậu nương nương biết bên trong chén canh kia. . . Hoàng công công lo lắng nói.
Biết thì làm sao? Một người vô dụng lại nhiều mưu mô, xảo quyệt, nữ nhân này khiến ta cảm thấy chướng mắt, chi bằng cứ diệt trừ hậu hoạ là tốt nhất. Hoàng đế hừ lạnh.
Hoàng thượng, lão nô có một chuyện không hiểu.
Ngươi nói đi.
Tâu Hoàng thượng, vì sao ngài phải khiến hoàng hậu tuân theo ý ngài dám đồng ý ra tay sát hại Bàng Quốc Công vậy? Như vậy thật không công bằng đối với Dự vương điện hạ.
Hoàng đế cười ha ha.
Hoàng hậu cho rằng bản thân nàng đủ thông minh, trẫm chịu đáp ứng để Chính Dương thành thân với nhị tiểu thư Bàng gia là có nguyên nhân. Hoàng hậu tính toán mưu đồ quá lợi hại, muốn con trai mình sở hữu thiên hạ nhưng trẫm
/396
|