Chương 2 : Thừa tướng chi nữ
Thấy mỹ nhân khuynh thành kia dùng ánh mắt hồ nghi nhìn mình, Bùi Lưu Tinh bất đắc dĩ nhún vai, ánh mắt liếc liếc về phía hồ nước không sâu kia, lại chỉ vào đầu của mình nó : “Nơi này bị làm hư mất rồi, cho nên, ta cái gì cũng đều không nhỡ rõ”
Mỹ nhân khuynh thành tiến lên từng bước, lo lắng xoa trán Bùi Lưu Tinh , lại đem nàng toàn thân đánh giá trên dưới mấy lần , ân cần hỏi han: “Tinh Đồng, ngươi còn chỗ nào cảm thấy không thoải mái?”
Khuôn mặt khổ sở, đem tay mĩ nhân đặt tại lồng ngực của chính mình, khẽ thở dài: “Ai! Nơi này cũng không thoải mái a…” Người ta thật vất vả mới bắt được một người đàn ông, đang hôn vô cùng hưng phấn ma xui quỷ khiến thế nào lại đến nơi này, trong lòng có thể thoải mái sao.
Ai, rốt cuộc đợi cho một lần diễm phúc lại ở ngay thời khắc mấu chốt nấc cái rắm. Bị soái ca hôn đến chết, nàng thật đúng là vô tiền khoán hậu a!
Chỉ là, làm một nữ đặc công, nàng không thể hi sinh vì nhiệm vụ trở thành liệt sĩ muôn người tán dương, mà là thành một nữ quỷ phong lưu, thật sự làm người khác tiếc hận mà!
Hai má trắng nõn như ngọc của mỹ nhân hơi hơi nhiễm lên một tầng hồng hồng, xấu hổ đem đem tay mình cùng tầm mắt dời khỏi ngực Bùi Lưu Tinh, che miệng ho nhẹ một tiếng: “Ta đây cho ngươi đi bắt mạch .”
“Không cần, tâm bệnh…” Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó liền nắm lấy tay mỹ nhân, hỏi : “Muội muội, ngươi vừa mới gọi là là gì?”
“Thật sự ngay cả tên cũng không nhỡ rõ sao?” Mỹ nhân kia lo lắng, ánh mắt này sinh nhiều suy nghĩ.
“Ách… Đúng vậy a, không nhớ rõ không nhỡ rõ, nên nhớ cũng không nhớ rõ.” Vòng quanh nói xong cái này lãng phí nước miếng, nàng than nhẹ một tiếng .
Nàng hiện tại chỉ nhớ rõ xe thể thao dễ nhìn, đôi môi ấm áp mê người, ngoài hắn ra, nàng cái gì cũng không muốn nhớ rõ.
Hứng thú mất hết khi nàng ngắm nhìn lên quần áo trên thân người này bình thường đến cực điểm, ai! Hình như giống với nha hoàn trong nhà đại gia nào đó, dù sao cũng không giống như là phú thương hoặc là hoàng thân quốc thích.
Đây đúng là đại bi đại hỉ chỉ là chuyện trong nháy mắt, nàng thấy mình chính là ví dụ tốt nhất.
Người ta xuyên qua đều là công chúa, quận chúa, phi tử, hoàng hậu gì đó, như thế nào nàng lại thành nha hoàn nhảy xuống sông tự vẫn! Hoàng thân quốc thích không xong, cho dù là xuyên đến nhà con quan, nhà phú ba đời cũng được a…
Nàng không phải người cổ đại, không thân phận, không bạc lại không yêu thích… Thương, nàng làm như thế nào mà sống đây!
Chính lúc nàng còn ai oán , đối mắt trong suốt của mĩ nhân đang nhìn nàng
thì ngưng tụ lại thành một tia phức tạp gợn sóng. “Ngươi là Vân Phượng quốc thừa tướng chi nữ Bùi Tinh Đồng…”
Một bên ở bờ sông sải lên áo ngoài, một bên nghe mỹ nhân muội muội giảng giải cho người không biết sự tình là nàng …
Dùng phần chân trắng trần đá lên nước sông. “Nguyên lai ta thật là con nhà quan nhị đại a, đáng tiếc là quan nhị đại mất nước.”
Thân thể hiện giờ của nàng là chi nữ của Vân Phượng quốc Thừa tướng Bùi Chí Kiệt, tên là Bùi Tinh Đồng, xuân xanh mười tám.
Bởi vì Vân Phượng Quốc một tháng trước đã bị Ngân NGuyệt quốc tiêu diệt, cho nên, nàng nay là dân mất nước liền lưu lạc thành tù binh ở vương phủ của Ngân Nguyệt quốc làm nô tỳ, mà thân nhân của nàng mặt khác cũng đã anh dũng hi sinh.
Bùi Tinh Đồng, tên cũng không tệ lắm, nhưng nàng vẫn cảm thấy được Lưu Tinh dễ nghe hơn, hơn nữa mưa sao cũng rất đẹp…
“Ôi chao! Đẹp… Ách, muội muội, ngươi nói ta là nhị tiểu thủ phủ Thừa tướng, nhưng thế nào lại giống như Bùi thừa tướng dường như không phải cha ngươi ?” tùy tiện nhặt lên một hòn đá nhỏ, không chút để ý ném lên mặt nước, tức khắc , trên mặt nước liền kích thích từ những sóng nước lớn từ từ thành nhỏ, một vòng , một vòng ở trên mặt nước lan ra .
Mỹ nữ bên cạnh nhìn chăm chú vào quầng vâng nước trên mặt song, đôi mắt phượng hiện lên một tia trong trẻo nhưng lạnh lùng thâm thúy.
Mà mâu quang lại chuyển hướng nhìn Bùi Tinh Đồng thì mắt nàng lại trong trẻo không thấy đáy . Nghiêng đầu, hồ nghi nhẹ giọng nói: “Ngươi… Thật sự là ngươi sao?”
Thân người Bùi Tinh Đồng khựng lại một chú, hắc hắc cười nói : “Đương… Đương nhiên! Không tin ngươi sờ thử xem… không có mặt nạ.” Nói xong liền không một chút kiêng kỵ đem khuôn mặt tuyệt mỹ khuynh thành tiến đến trước mặt nàng ta.
“Khụ… Được, ta tin.” Mỹ nhân ho nhẹ một tiếng, hơi kéo dài khoảng cách giữa hai người. “Ta là muội muội sinh đôi của ngươi, ta gọi Bùi Ảnh Đồng , bởi vì từ nhỏ thể chất yếu đuối nhiều bệnh,lại rất ít xuất môn, cho nên, người đời chỉ biết phủ Thừa Tướng có một khuynh quốc khuynh thành Nhị tiểu thư, lại không biết đến sự tồn tại của ta. Ở Ngân Nguyệt quốc, ta cũng chỉ là dịch dung thành nha hoàn bên người của ngươi…” Bùi Ảnh Đồng cúi đầu từ từ nói.
Bùi Tinh Đồng dẩu miệng, đem Bùi Ảnh Đồng qua lại đánh giá mấy lần, tặc lưỡi nói: “Ngươi xác định từ nhỏ thể chất yếu lại nhiều bệnh là ngươi, không phải ta?” Lại vỗ vỗ vai của nàng, cười duyên lên chế nhạo nói :”Sinh đôi muội muội thế nhưng so với tỷ tỷ này lại cao hơn ra nửa cái đầu, ta còn tưởng rằng đồ ăn ngon đều nhét vào trong miệng người hết…” Nàng bất quá thấu suốt xem qua, cũng không phải nàng thấp bé mà là nay dậy thì vượt quá dự toán muội muội hơi cao.
Bùi Ảnh Đồng nhìn thấy ánh mắt cong cong của Bùi Tinh ĐỒng, khóe môi cũng bất tri bất giác cong lên đẹp vô cùng. Nàng cho tới giờ chưa thấy qua Tinh Đồng cười trong trẻo lại ngây thơi đến vậy, như thế này có chút dí dỏm lại có nét đáng yêu, chút xa lạ…
Nhưng, cũng là khiến người khác thích…
Thấy mỹ nhân khuynh thành kia dùng ánh mắt hồ nghi nhìn mình, Bùi Lưu Tinh bất đắc dĩ nhún vai, ánh mắt liếc liếc về phía hồ nước không sâu kia, lại chỉ vào đầu của mình nó : “Nơi này bị làm hư mất rồi, cho nên, ta cái gì cũng đều không nhỡ rõ”
Mỹ nhân khuynh thành tiến lên từng bước, lo lắng xoa trán Bùi Lưu Tinh , lại đem nàng toàn thân đánh giá trên dưới mấy lần , ân cần hỏi han: “Tinh Đồng, ngươi còn chỗ nào cảm thấy không thoải mái?”
Khuôn mặt khổ sở, đem tay mĩ nhân đặt tại lồng ngực của chính mình, khẽ thở dài: “Ai! Nơi này cũng không thoải mái a…” Người ta thật vất vả mới bắt được một người đàn ông, đang hôn vô cùng hưng phấn ma xui quỷ khiến thế nào lại đến nơi này, trong lòng có thể thoải mái sao.
Ai, rốt cuộc đợi cho một lần diễm phúc lại ở ngay thời khắc mấu chốt nấc cái rắm. Bị soái ca hôn đến chết, nàng thật đúng là vô tiền khoán hậu a!
Chỉ là, làm một nữ đặc công, nàng không thể hi sinh vì nhiệm vụ trở thành liệt sĩ muôn người tán dương, mà là thành một nữ quỷ phong lưu, thật sự làm người khác tiếc hận mà!
Hai má trắng nõn như ngọc của mỹ nhân hơi hơi nhiễm lên một tầng hồng hồng, xấu hổ đem đem tay mình cùng tầm mắt dời khỏi ngực Bùi Lưu Tinh, che miệng ho nhẹ một tiếng: “Ta đây cho ngươi đi bắt mạch .”
“Không cần, tâm bệnh…” Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó liền nắm lấy tay mỹ nhân, hỏi : “Muội muội, ngươi vừa mới gọi là là gì?”
“Thật sự ngay cả tên cũng không nhỡ rõ sao?” Mỹ nhân kia lo lắng, ánh mắt này sinh nhiều suy nghĩ.
“Ách… Đúng vậy a, không nhớ rõ không nhỡ rõ, nên nhớ cũng không nhớ rõ.” Vòng quanh nói xong cái này lãng phí nước miếng, nàng than nhẹ một tiếng .
Nàng hiện tại chỉ nhớ rõ xe thể thao dễ nhìn, đôi môi ấm áp mê người, ngoài hắn ra, nàng cái gì cũng không muốn nhớ rõ.
Hứng thú mất hết khi nàng ngắm nhìn lên quần áo trên thân người này bình thường đến cực điểm, ai! Hình như giống với nha hoàn trong nhà đại gia nào đó, dù sao cũng không giống như là phú thương hoặc là hoàng thân quốc thích.
Đây đúng là đại bi đại hỉ chỉ là chuyện trong nháy mắt, nàng thấy mình chính là ví dụ tốt nhất.
Người ta xuyên qua đều là công chúa, quận chúa, phi tử, hoàng hậu gì đó, như thế nào nàng lại thành nha hoàn nhảy xuống sông tự vẫn! Hoàng thân quốc thích không xong, cho dù là xuyên đến nhà con quan, nhà phú ba đời cũng được a…
Nàng không phải người cổ đại, không thân phận, không bạc lại không yêu thích… Thương, nàng làm như thế nào mà sống đây!
Chính lúc nàng còn ai oán , đối mắt trong suốt của mĩ nhân đang nhìn nàng
thì ngưng tụ lại thành một tia phức tạp gợn sóng. “Ngươi là Vân Phượng quốc thừa tướng chi nữ Bùi Tinh Đồng…”
Một bên ở bờ sông sải lên áo ngoài, một bên nghe mỹ nhân muội muội giảng giải cho người không biết sự tình là nàng …
Dùng phần chân trắng trần đá lên nước sông. “Nguyên lai ta thật là con nhà quan nhị đại a, đáng tiếc là quan nhị đại mất nước.”
Thân thể hiện giờ của nàng là chi nữ của Vân Phượng quốc Thừa tướng Bùi Chí Kiệt, tên là Bùi Tinh Đồng, xuân xanh mười tám.
Bởi vì Vân Phượng Quốc một tháng trước đã bị Ngân NGuyệt quốc tiêu diệt, cho nên, nàng nay là dân mất nước liền lưu lạc thành tù binh ở vương phủ của Ngân Nguyệt quốc làm nô tỳ, mà thân nhân của nàng mặt khác cũng đã anh dũng hi sinh.
Bùi Tinh Đồng, tên cũng không tệ lắm, nhưng nàng vẫn cảm thấy được Lưu Tinh dễ nghe hơn, hơn nữa mưa sao cũng rất đẹp…
“Ôi chao! Đẹp… Ách, muội muội, ngươi nói ta là nhị tiểu thủ phủ Thừa tướng, nhưng thế nào lại giống như Bùi thừa tướng dường như không phải cha ngươi ?” tùy tiện nhặt lên một hòn đá nhỏ, không chút để ý ném lên mặt nước, tức khắc , trên mặt nước liền kích thích từ những sóng nước lớn từ từ thành nhỏ, một vòng , một vòng ở trên mặt nước lan ra .
Mỹ nữ bên cạnh nhìn chăm chú vào quầng vâng nước trên mặt song, đôi mắt phượng hiện lên một tia trong trẻo nhưng lạnh lùng thâm thúy.
Mà mâu quang lại chuyển hướng nhìn Bùi Tinh Đồng thì mắt nàng lại trong trẻo không thấy đáy . Nghiêng đầu, hồ nghi nhẹ giọng nói: “Ngươi… Thật sự là ngươi sao?”
Thân người Bùi Tinh Đồng khựng lại một chú, hắc hắc cười nói : “Đương… Đương nhiên! Không tin ngươi sờ thử xem… không có mặt nạ.” Nói xong liền không một chút kiêng kỵ đem khuôn mặt tuyệt mỹ khuynh thành tiến đến trước mặt nàng ta.
“Khụ… Được, ta tin.” Mỹ nhân ho nhẹ một tiếng, hơi kéo dài khoảng cách giữa hai người. “Ta là muội muội sinh đôi của ngươi, ta gọi Bùi Ảnh Đồng , bởi vì từ nhỏ thể chất yếu đuối nhiều bệnh,lại rất ít xuất môn, cho nên, người đời chỉ biết phủ Thừa Tướng có một khuynh quốc khuynh thành Nhị tiểu thư, lại không biết đến sự tồn tại của ta. Ở Ngân Nguyệt quốc, ta cũng chỉ là dịch dung thành nha hoàn bên người của ngươi…” Bùi Ảnh Đồng cúi đầu từ từ nói.
Bùi Tinh Đồng dẩu miệng, đem Bùi Ảnh Đồng qua lại đánh giá mấy lần, tặc lưỡi nói: “Ngươi xác định từ nhỏ thể chất yếu lại nhiều bệnh là ngươi, không phải ta?” Lại vỗ vỗ vai của nàng, cười duyên lên chế nhạo nói :”Sinh đôi muội muội thế nhưng so với tỷ tỷ này lại cao hơn ra nửa cái đầu, ta còn tưởng rằng đồ ăn ngon đều nhét vào trong miệng người hết…” Nàng bất quá thấu suốt xem qua, cũng không phải nàng thấp bé mà là nay dậy thì vượt quá dự toán muội muội hơi cao.
Bùi Ảnh Đồng nhìn thấy ánh mắt cong cong của Bùi Tinh ĐỒng, khóe môi cũng bất tri bất giác cong lên đẹp vô cùng. Nàng cho tới giờ chưa thấy qua Tinh Đồng cười trong trẻo lại ngây thơi đến vậy, như thế này có chút dí dỏm lại có nét đáng yêu, chút xa lạ…
Nhưng, cũng là khiến người khác thích…
/10
|