Chương 7 : Tức giận mông đau
Tia nắng ban mai xuyên qua vết rách trên cửa sổ rơi lên trên khuôn mặt xinh đẹp của Bùi Tinh Đồng , sắc vàng nhàn nhạt đêm dung nhan điềm tĩnh của nàng nổi bật càng thêm phần hoa lệ , cũng khiến cho nàng thêm phần đáng yêu tỏa ra nét phong tình mê người.
Mũi chân đá vào người nàng , đôi mắt lạnh lùng liếc xéo lên tư thế nằm úp sấp thập phần không tao nhã của nàng . “Đứng lên . ! “
Lầm bầm miệng, hai mắt nàng vẫn nhắm chặt, đưa tay lên mặt gãi gãi: “Thôi đi! Người ta còn mệt, ngủ tiếp mấy phút…“ Thanh âm càng lúc càng nhỏ, hiển nhiên là lại tiếp tục mộng Chu Công đi.
Đông Phương Vân Tiêu nhìn cảnh trước mắt có thể gọi là kì dị, hơi hơi co lại đồng mâu lạnh lùng, lại đá một cái vào mông nàng, lạnh nhạt nói : “Đứng lên.”
“A!…” Bùi Tinh Đồng kinh kêu một tiếng, nhanh nhẹn nhảy lên, cơ thể ý thức mở ra động tác đánh trả.
Vừa nhìn đến khuôn mặt tuấn mỹ của đối phương nàng nàng lập tức thu hồi chiêu thức của mình, cắn răng nói : “Soái ca, ngươi làm cái gì! Ngươi vừa đá vào mông ta… “ Nói đến đây , thanh âm của nàng két một tiếng dừng lại .
Vô tội chớp chớp con mắt , trong đầu nàng nhanh chóng phản ứng lên tình thế trước mắt . Trời ạ ! Nàng vừa rồi quên mất nàng hiện tại đang xuyên qua đến thời cổ đại , mà trước mặt chính là nam nhân tàn nhẫn , cừu nhân của nàng hơn nữa còn là chủ nhân .
Trong đầu xoay chuyển liên hồi , nàng liền nở ra khuôn mặt phụng bồi tươi cười : “Hắc hắc … Thật không phải a , Vương gia , hiểu lầm , ha h a… Hiểu lầm .”
Đôi mắt phượng u lãnh nhìn không chớp mắt xem xét kỹ lưỡng vẻ mặt nịnh hót của Bùi Tinh Đồng , trào phúng khẽ động nôi . “Chết qua một hồi người thật sự có thể đổi tính sao?”
MD ! Hắn không đề cập tới thì tốt , được hắn nhắc nhở , trong lòng thù mới hận cũ dâng lên , Bùi Tinh Đồng cắn môi dưới , phẫn hận trừng mắt nhìn tuấn mỹ nam tử không ai bì nổi .
“Chuyển đổi tính hay không liên quan gì đến ngươi ! Ngươi tự cho là thanh cao , lãnh huyết chẳng khác nào ác ma !”
Đông Phương Vân Tiêu cũng trừng mắt nhìn nàng , hai người cứ như vậy trừng mắt nhìn nhau , không khí xung quanh hai người đông lại lạnh buốt , băng hàn đến cực điểm …
Sau một lúc lâu , Bùi Tinh Đồng thua cuộc đưa tay dụi mắt .
“Ngươi thắng , ta phục ngươi rồi , mắt ngươi không thấy xót sao?” Vì cái gì nàng nháy mắt vô số lần mắt hắn lại như cũ không chút nhúc nhích .Tay cẩn thận dò xét hướng về cái mông đau , kỳ quái , muội muội nàng Bùi Ảnh Đồng đâu?
Đem phòng chứa củi cũ nát nhìn một vòng , nàng vội vàng hướng tuấn mỹ nam tử hỏi : “Này, Đông Phương Vân Tiêu, muội muội của ta đâu? À , nha đầu thân cận của ta đâu?”
Cười lạnh, tuấn mỹ nam tử từng bước từng bước ra sau, rời khỏi phòng chứa củi bụi bặm, phủi bụi bặm trên người .
“Nàng dám can đảm lén lút đến thư phòng của ta, ngươi nói … Bổn vương nên xử trí tiện tì có hành vi trộm cắp đó như thế nào?”
Nghe vậy, trên mặt Bùi Tinh Đồng nhất thời hiện ra biểu cảm kinh ngạc cứng nhắc.
Hỏng rồi, muội muội nàng nhất định là đi trộm giải dược bị Đông Phương Viên Tiêu bắt được, ai, thực sự là nhà dột gặp ngày mưa mà!
Thình lình tiến một bước, giữ chặt tay áo của Đông Phương Vân Tiêu: “ Đông Phương Vân Tiêu, là ta sai khiến nàng ta, ngươi buông tha nàng đi, ta nguyện chịu phạt thay nàng.”
Không đếm xỉa đến lời cầu xin của nàng, nam tử tuấn mỹ cúi đầu nói: “Ngươi thay thế? Trộm cắp là hành vi phải rơi đầu.”
Biểu tình lãnh mạc của hắn khiến Bùi Tinh Đồng cảm thấy khẩn trương, một phen nắm lấy bàn tay to của hắn: “Vương gia, ta xin ngươi, đừng giết nàng! Nàng xem như là thân nhân duy nhất của ta, ngươi đại nhân đại lượng bỏ qua cho nàng đi, ta nguyện ý thay thế nàng.”
Tay đột nhiên truyền đến cảm giác tê dại, cảm giác mềm mại, thoải mái lại tuyệt vời khiến cho người ta muốn vĩnh viễn như vậy. Đôi mắt lạnh lẽo hơi khép hờ, Đông Phương Vân Tiêu như cũ mặt lạnh nói: “Chẳng lẽ ngươi không sợ chết sao?”
Hai bàn tay trắng muốt thình lình buông ra, vỗ lồng ngực mình nói: “Ta sợ! Ta đương nhiên sợ chết! Bất quá, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ lấy cái mạng này của ta, nếu có thể đổi được tính mạng của nàng, cũng coi như không chết vô ích, đáng giá .”
Bàn tay vừa mất đi cảm giác tuyệt vời kia, trong lòng bỗng nhiên xẹt qua một cảm giác buồn bã mất mát, Đông Phương Vân Tiêu lạnh lùng liếc lên hai tay trắng nõn của nàng. “Ngươi muốn chế , bổn vương sẽ không cho ngươi nguyện ý.”
Lãnh mâu lơ đãng liếc qua ánh mắt thanh khiết của nàng, nơi đó, không hề có thần sắc quen thuộc, đã không còn đối với hắn đầy lòng thương mến, đã không còn đối với hắn tham muốn giữ lấy, đã không còn đối với hắn tình thế bắt buộc, không còn…
Hết thảy mọi thứ của lúc trước, giống như mây khỏi bị thổi đi, ở trong mắt biến mất không chút dấu vết, không hề còn chút quen thuộc nào…
“Vậy ngươi muốn như thế nào? Chỉ cần ngươi buông tha nàng, để ta làm trâu làm ngựa cho ngươi cũng được.” Nàng trong mắt kỳ vọng nhìn lên nam tử tuấn mỹ.
“Ngươi vốn là trâu ngựa của ta…” Của ta ? Hắn đối với nàng không phải chán ghét đến cực điểm sao?
Nhanh chóng thu hồi suy nghĩ rối loạn, Đông Phương Vân Tiêu khẽ nhếch khóe môi: “Ngươi đã tự nguyện thay thế nàng, như vậy, hay cùng hai tay của ngươi đổi lại .”
Theo bản năng đem hai tay rụt về sau lưng, xem ra hắn không cho nằng chết cũng bởi vì muốn cho nàng sống không bằng chết, nhăn mũi bĩu môi nói: “Này! Chặt hai tay, còn không bằng trực tiếp giết ta luôn…” Chuyện cười, không có tay, nàng như thế nào cầm súng được nữa.
Ánh mắt trong suốt như thấy đáy, giật mình ngộ ra, nơi này nào có súng a! Nếu có súng thật, nàng đã sớm bắn rụng tim của hắn rồi…
Nghiêm túc xoay người lại, Đông Phương Vân Tiêu trên khóe môi gợi lên một nụ cười nhẹ nhàng khoan khoái, ở Vân Phượng làm con tin, nàng không xấu hổ dây dưa hắn ba năm, lại chưa bao giờ thấy qua biểu tình như thế này, nay thoạt nhìn có chút đáng yêu…
“Dùng hai tay của ngươi, giúp bổn vương rửa chân.” Nói xong những lời này, hắn nhanh chóng rời đi.
“Cái gì? Rửa chân?!” Bùi Tinh Đồng hung hăng trừng mắt nhìn bóng lưng Đông Phương Viên Tiêu đã đi xa, nhếch môi, hắn rõ ràng muốn làm nàng nhục nhã .
Chán nản đá một cước lên thanh củi dưới chân. “Rửa chân phải không, ta làm thêm cho ngươi đủ liệu. ”
Vẻ mặt đau khổ bưng mông , MD , tức giận mông đau.
/10
|