Rashu! Em ra đây cho ta! Ta sắp chịu không nổi mấy cái lời ngốc nghếch của cô gái này rồi.
Mochi đột nhiên gào lên, át luôn cả những câu nói chuẩn bị tuột ra khỏi miệng Izu. Cô ngớ người, mắt tròn xoe, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
Chẳng lẽ hắn tuyệt vọng quá nên hóa hoang tưởng?
Trông hắn thật sự không giống kiểu người đó. Lại còn lời ngốc nghếch ? Này, cô chính là đang nói lời trăng trối, là trăng trối đó. Hắn ta có thể nhẫn tâm mà nói như thế à? Cô cũng sợ chết vậy, nói ra những lời đó, cô phải gom hết bao nhiêu dũng khí... Hắn có biết không chứ? Đã vậy, còn gọi cái gì Rashu ...
Khoan đã, Rashu... Rashu... Cái tên này nghe quen quá! Hình như... mình đã nghe thấy ở đâu rồi thì phải!
- Thật không ngờ, có ngày ta lại thấy được bộ dạng thảm hại này của anh.
Một giọng nói lãnh đạm có chút trào phúng chợt vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Izu. Từ trên miệng vực, hình ảnh một thiếu niên vừa lạ vừa quen xuất hiện. Mái tóc nâu khẽ dợn trong gió, hai tay đút vào túi quần soóc lửng, chàng trai nhàn nhạt nhìn xuống bên dưới, đôi mắt bàng bạc chứa đầy ý cười.
Izu tròn mắt, là Rashu, cậu thiếu niên lần trước đã cứu cô khỏi bọn côn đồ, sau đó cô lại gặp cậu đứng trước cổng trường cách đây không lâu nữa. Cô thật sự không thể nghĩ ra được vì lí do gì mà cậu ta lại đứng lù lù trên kia trong cái khoảng thời gian này, chẳng những thế, có vẻ như cậu và Mochi còn có quen biết. Tuy nhiên, trong hoàn cảnh hiện tại, ít nhất thì cậu cũng là hy vọng sống sót duy nhất cho cả anh và cô.
- Kéo anh lên!
Bên cạnh thái độ lạnh nhạt của Rashu, Mochi không tỏ bất cứ vẻ khẩn trương nào, mặc dù anh đã cảm giác được tay mình càng ngày càng bất lực. Chỉ một chút nữa thôi, anh sẽ không thể duy trì cái dạng lửng lơ thế này nữa. Trạng thái con người... quả thật là bất tiện. Anh phải đánh cược rồi, nếu như anh không thể khiến cho thằng nhóc quái gở trên kia cứu mình, anh sẽ phải buông tay...
Và buộc phải lộ thân phận của mình...
Rồi chấp nhận bị giam cầm vĩnh viễn...
Hoặc là tự tay lấy đi mười năm tuổi thọ của cô gái ngốc mà anh đang ra sức bảo vệ này đây.
Anh không muốn... Thật sự không muốn làm tổn hại cô chút nào. Ván cược này, anh nhất định phải thắng.
Rashu vẫn đứng khoanh tay trên miệng vực, không hề có chút biểu hiện muốn cứu người.
- Anh vừa ra lệnh cho ta sao? Anh nghĩ ta là ai vậy? Là con cáo ấy sao? Hay là mấy đứa chết hụt như Kanjo và Kasumii?
Mochi mặt không biến sắc, nhàn nhạt buông một câu:
- Em không cứu, anh sẽ mách nii - chan!
Izu thầm than khổ. Nếu Rashu không cứu, cả hai sẽ còn sống để mách Dara - senpai sao?
Thế nhưng, câu nói của Mochi lại khiến cho Rashu thoáng xanh mặt. Tuy nhiên, biểu cảm ấy nhanh chóng được thay thế bởi một nụ cười ma mãnh.
- Tsu, anh...
Rashu bất ngờ cúi xuống túm lấy mớ dây leo đang níu giữ mạng sống của Mochi và Izu, đáy mắt ánh lên tia độc ác:-... đang uy hiếp ta đấy à? Hả?
Tiếng hả vừa dứt, chùm dây leo cũng theo đó mà bị bứt rời. Izu hoảng sợ thét lên một tiếng, nhưng Mochi lại không nói gì thêm, chỉ cắn răng cố nắm chặt mớ dây leo đang nằm gọn trong tay Rashu.
- Rashu, làm ơn... cứu...
Izu bây giờ run tới mức không thể nói hoàn chỉnh. Nếu như không phải là Mochi đang giữ chặt tay cô thì có lẽ cô đã không thể điều khiển bản thân bám vào cái gì khác nữa. Chỉ cần nhìn thoáng xuống bên dưới thôi, cô đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt rồi. Cô không phải là đứa sợ độ cao, nhưng đối mặt trực tiếp với cái chết thế này, cô dù có gan bằng sắt cũng không thể tránh khỏi sợ hãi. Chẳng cần biết Rashu có quan hệ gì với nhà Tian, cũng chẳng quan tâm đến cách xưng hô lạ thường của cậu ta với Mochi nữa, cái cần thiết bây giờ là phải sống bằng mọi giá. Sức mạnh của Rashu, cô cũng đã chứng kiến rồi. Cậu ta hoàn toàn có khả năng cứu được cả hai người mà chẳng cần ai trợ giúp. Cái khó là phải làm sao cho cậu ta cứu đây?
Tian, Tian! Ôi cái gia tộc này, sao mà rắc rối thế không biết!
Rashu hờ hững liếc mắt nhìn Izu một cái, rồi lại nhanh chóng dời mắt trở về Mochi, hoàn toàn không có vẻ gì là nhận người quen.
- Ta có nên buông tay không nhỉ?
Rashu nhếch miệng cười, một nụ cười rất đẹp nhưng đầy khiêu khích. Mochi vẫn không đáp, và có lẽ anh cũng sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào của Rashu nữa, chỉ nhắm nghiền mắt, mặc cho số phận sắp đặt.
Thiếu niên tóc nâu sau khi khiêu khích lại không nhận được bất kỳ phản kháng nào, khẽ chau mày, mắt chằm chằm cố tìm từng thay đổi nhỏ nhặt trên gương mặt tĩnh lặng ấy.
Thời gian trôi qua, bất giác cậu thở dài, chợt động tay kéo cả hai con người kia lên khỏi miệng vực trước sự ngỡ ngàng của Izu. Đút lại hai tay vào túi quần soóc, Rashu nhàn nhạt nhắc nhở:
- Không được nói cho anh ta biết đấy!
Xong đâu đấy, chàng trai lẳng lặng quay lưng, đi mất hút sau làn sương mù mờ ảo. Izu còn chưa kịp thích ứng với điều vừa xảy ra, ngơ ngác:
- Mochi - kun, em ấy...
- Nó không sao đâu!
Mochi thở phào một tiếng. Anh thừa biết là Rashu chịu ra tay cứu là vì cậu ta thừa biết anh có thể trở lên an toàn, chỉ là thân phận sẽ bị lộ. Tuy nhiên việc đó cũng đồng nghĩa với việc cậu lén lút trốn xuống Nhân Giới bại lộ, và chắc chắn Dara sẽ không ngần ngại tẩn cậu một trận rồi đá trở về. Vậy nên, trước mắt thì cậu quyết định cứu người trước. Cậu tin là Mochi sẽ không tố cậu sau việc làm này. Mochi cũng không có ý định đó thật. Hiện tại, anh vừa lấy trong túi ra một chiếc khăn sạch, thấm thêm ít nước từ những chai nước trong cái túi còn rơi lại trên miệng vực lúc anh lao đến chụp lấy Izu.
- Đưa tay cậu đây!
Mochi có chút xót xa khi nhìn thấy những vết trầy xước trên tay chân Izu vì bị va chạm vào vách đá. Tuy nhiên, Izu càng hoảng hốt hơn khi nhớ đến vết thương trên người Mochi còn nghiêm trọng hơn nhiều.
- Cậu mới phải đưa tay đây đấy, ngốc!
Cô gái mím môi rút lấy chiếc khăn ướt trên tay Mochi, tay kia khéo léo kéo tay chàng trai sao cho đừng chạm vào những vết thương hở bị dây leo nghiến vào. Mochi nhướng mày. Anh không nghĩ là cô sẽ hành động như thế, lại còn nói anh ngốc. Anh còn có ngày bị nói là ngốc cơ... Thằng nhóc Rashu mà nghe được, thế nào cũng lăn ra cười nữa cho mà xem. Cơ mà... từ lúc anh quen biết cô gái này, hình như anh cũng ngốc hơn thì phải...
Nhìn Izu đang cẩn trọng lau từng vết máu khô dính trên tay mình, Mochi không biết nên vui hay nên buồn nữa. Đối với anh, những vết thương thế này là quá nhỏ nhặt so với những vết thương do Âm khí gây ra, chưa kể là anh cũng có khả năng hồi phục rất tốt nữa. Thế nhưng, cái nét nghiêm trọng trên gương mặt xinh xắn kia cứ như thể đang cho rằng anh sắp phải chặt tay ấy. Thấy người mình yêu quan tâm đến mình như thế, nói không vui là nói dối, nhưng thật sự thì...
Đáng tiếc, anh không thể nhận quá nhiều từ cô gái này được.
Mochi đột nhiên gào lên, át luôn cả những câu nói chuẩn bị tuột ra khỏi miệng Izu. Cô ngớ người, mắt tròn xoe, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
Chẳng lẽ hắn tuyệt vọng quá nên hóa hoang tưởng?
Trông hắn thật sự không giống kiểu người đó. Lại còn lời ngốc nghếch ? Này, cô chính là đang nói lời trăng trối, là trăng trối đó. Hắn ta có thể nhẫn tâm mà nói như thế à? Cô cũng sợ chết vậy, nói ra những lời đó, cô phải gom hết bao nhiêu dũng khí... Hắn có biết không chứ? Đã vậy, còn gọi cái gì Rashu ...
Khoan đã, Rashu... Rashu... Cái tên này nghe quen quá! Hình như... mình đã nghe thấy ở đâu rồi thì phải!
- Thật không ngờ, có ngày ta lại thấy được bộ dạng thảm hại này của anh.
Một giọng nói lãnh đạm có chút trào phúng chợt vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Izu. Từ trên miệng vực, hình ảnh một thiếu niên vừa lạ vừa quen xuất hiện. Mái tóc nâu khẽ dợn trong gió, hai tay đút vào túi quần soóc lửng, chàng trai nhàn nhạt nhìn xuống bên dưới, đôi mắt bàng bạc chứa đầy ý cười.
Izu tròn mắt, là Rashu, cậu thiếu niên lần trước đã cứu cô khỏi bọn côn đồ, sau đó cô lại gặp cậu đứng trước cổng trường cách đây không lâu nữa. Cô thật sự không thể nghĩ ra được vì lí do gì mà cậu ta lại đứng lù lù trên kia trong cái khoảng thời gian này, chẳng những thế, có vẻ như cậu và Mochi còn có quen biết. Tuy nhiên, trong hoàn cảnh hiện tại, ít nhất thì cậu cũng là hy vọng sống sót duy nhất cho cả anh và cô.
- Kéo anh lên!
Bên cạnh thái độ lạnh nhạt của Rashu, Mochi không tỏ bất cứ vẻ khẩn trương nào, mặc dù anh đã cảm giác được tay mình càng ngày càng bất lực. Chỉ một chút nữa thôi, anh sẽ không thể duy trì cái dạng lửng lơ thế này nữa. Trạng thái con người... quả thật là bất tiện. Anh phải đánh cược rồi, nếu như anh không thể khiến cho thằng nhóc quái gở trên kia cứu mình, anh sẽ phải buông tay...
Và buộc phải lộ thân phận của mình...
Rồi chấp nhận bị giam cầm vĩnh viễn...
Hoặc là tự tay lấy đi mười năm tuổi thọ của cô gái ngốc mà anh đang ra sức bảo vệ này đây.
Anh không muốn... Thật sự không muốn làm tổn hại cô chút nào. Ván cược này, anh nhất định phải thắng.
Rashu vẫn đứng khoanh tay trên miệng vực, không hề có chút biểu hiện muốn cứu người.
- Anh vừa ra lệnh cho ta sao? Anh nghĩ ta là ai vậy? Là con cáo ấy sao? Hay là mấy đứa chết hụt như Kanjo và Kasumii?
Mochi mặt không biến sắc, nhàn nhạt buông một câu:
- Em không cứu, anh sẽ mách nii - chan!
Izu thầm than khổ. Nếu Rashu không cứu, cả hai sẽ còn sống để mách Dara - senpai sao?
Thế nhưng, câu nói của Mochi lại khiến cho Rashu thoáng xanh mặt. Tuy nhiên, biểu cảm ấy nhanh chóng được thay thế bởi một nụ cười ma mãnh.
- Tsu, anh...
Rashu bất ngờ cúi xuống túm lấy mớ dây leo đang níu giữ mạng sống của Mochi và Izu, đáy mắt ánh lên tia độc ác:-... đang uy hiếp ta đấy à? Hả?
Tiếng hả vừa dứt, chùm dây leo cũng theo đó mà bị bứt rời. Izu hoảng sợ thét lên một tiếng, nhưng Mochi lại không nói gì thêm, chỉ cắn răng cố nắm chặt mớ dây leo đang nằm gọn trong tay Rashu.
- Rashu, làm ơn... cứu...
Izu bây giờ run tới mức không thể nói hoàn chỉnh. Nếu như không phải là Mochi đang giữ chặt tay cô thì có lẽ cô đã không thể điều khiển bản thân bám vào cái gì khác nữa. Chỉ cần nhìn thoáng xuống bên dưới thôi, cô đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt rồi. Cô không phải là đứa sợ độ cao, nhưng đối mặt trực tiếp với cái chết thế này, cô dù có gan bằng sắt cũng không thể tránh khỏi sợ hãi. Chẳng cần biết Rashu có quan hệ gì với nhà Tian, cũng chẳng quan tâm đến cách xưng hô lạ thường của cậu ta với Mochi nữa, cái cần thiết bây giờ là phải sống bằng mọi giá. Sức mạnh của Rashu, cô cũng đã chứng kiến rồi. Cậu ta hoàn toàn có khả năng cứu được cả hai người mà chẳng cần ai trợ giúp. Cái khó là phải làm sao cho cậu ta cứu đây?
Tian, Tian! Ôi cái gia tộc này, sao mà rắc rối thế không biết!
Rashu hờ hững liếc mắt nhìn Izu một cái, rồi lại nhanh chóng dời mắt trở về Mochi, hoàn toàn không có vẻ gì là nhận người quen.
- Ta có nên buông tay không nhỉ?
Rashu nhếch miệng cười, một nụ cười rất đẹp nhưng đầy khiêu khích. Mochi vẫn không đáp, và có lẽ anh cũng sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào của Rashu nữa, chỉ nhắm nghiền mắt, mặc cho số phận sắp đặt.
Thiếu niên tóc nâu sau khi khiêu khích lại không nhận được bất kỳ phản kháng nào, khẽ chau mày, mắt chằm chằm cố tìm từng thay đổi nhỏ nhặt trên gương mặt tĩnh lặng ấy.
Thời gian trôi qua, bất giác cậu thở dài, chợt động tay kéo cả hai con người kia lên khỏi miệng vực trước sự ngỡ ngàng của Izu. Đút lại hai tay vào túi quần soóc, Rashu nhàn nhạt nhắc nhở:
- Không được nói cho anh ta biết đấy!
Xong đâu đấy, chàng trai lẳng lặng quay lưng, đi mất hút sau làn sương mù mờ ảo. Izu còn chưa kịp thích ứng với điều vừa xảy ra, ngơ ngác:
- Mochi - kun, em ấy...
- Nó không sao đâu!
Mochi thở phào một tiếng. Anh thừa biết là Rashu chịu ra tay cứu là vì cậu ta thừa biết anh có thể trở lên an toàn, chỉ là thân phận sẽ bị lộ. Tuy nhiên việc đó cũng đồng nghĩa với việc cậu lén lút trốn xuống Nhân Giới bại lộ, và chắc chắn Dara sẽ không ngần ngại tẩn cậu một trận rồi đá trở về. Vậy nên, trước mắt thì cậu quyết định cứu người trước. Cậu tin là Mochi sẽ không tố cậu sau việc làm này. Mochi cũng không có ý định đó thật. Hiện tại, anh vừa lấy trong túi ra một chiếc khăn sạch, thấm thêm ít nước từ những chai nước trong cái túi còn rơi lại trên miệng vực lúc anh lao đến chụp lấy Izu.
- Đưa tay cậu đây!
Mochi có chút xót xa khi nhìn thấy những vết trầy xước trên tay chân Izu vì bị va chạm vào vách đá. Tuy nhiên, Izu càng hoảng hốt hơn khi nhớ đến vết thương trên người Mochi còn nghiêm trọng hơn nhiều.
- Cậu mới phải đưa tay đây đấy, ngốc!
Cô gái mím môi rút lấy chiếc khăn ướt trên tay Mochi, tay kia khéo léo kéo tay chàng trai sao cho đừng chạm vào những vết thương hở bị dây leo nghiến vào. Mochi nhướng mày. Anh không nghĩ là cô sẽ hành động như thế, lại còn nói anh ngốc. Anh còn có ngày bị nói là ngốc cơ... Thằng nhóc Rashu mà nghe được, thế nào cũng lăn ra cười nữa cho mà xem. Cơ mà... từ lúc anh quen biết cô gái này, hình như anh cũng ngốc hơn thì phải...
Nhìn Izu đang cẩn trọng lau từng vết máu khô dính trên tay mình, Mochi không biết nên vui hay nên buồn nữa. Đối với anh, những vết thương thế này là quá nhỏ nhặt so với những vết thương do Âm khí gây ra, chưa kể là anh cũng có khả năng hồi phục rất tốt nữa. Thế nhưng, cái nét nghiêm trọng trên gương mặt xinh xắn kia cứ như thể đang cho rằng anh sắp phải chặt tay ấy. Thấy người mình yêu quan tâm đến mình như thế, nói không vui là nói dối, nhưng thật sự thì...
Đáng tiếc, anh không thể nhận quá nhiều từ cô gái này được.
/262
|