Sao lại... chảy máu nhiều như thế chứ? Vết thương sâu quá.
Izu xót xa khi nhìn thấy những vết rách trên cánh tay hoàn mĩ của Mochi, lo lắng sau này sẽ để lại sẹo mất.
- Tớ không sao đâu. Vết thương nhỏ thôi mà.
- Ở đấy mà không sao, con trai các cậu cứ thích ta đây cơ. Vết thương sâu thế này, chỉ một chút nữa thôi là cắt vào động mạch rồi đấy. Cũng may là còn có Rashu...
Như chợt nhớ ra điều gì, cô chợt ngẩng phắt lên:
- Mochi - kun, còn Rashu...
- Nó không sao đâu. Cậu lo cho mình đi thì hơn.
- Nhưng mà, đường núi hiểm hóc, em ấy lại có một mình nữa. Ơ, nhưng mà sao em ấy lại ở đây được? Điều này tớ nghĩ mãi không ra.
- Nó trốn trên khoang hành lý máy bay. Lúc lấy xe đến đây thì nó lén leo vào cốp xe. Khi đến nơi lại lén leo xuống lúc mọi người lo giăng lều bạt.
Izu tròn mắt hoảng hốt:
- Trời, chuyện này là thật sao? Sao em ấy lại phải làm như thế?
- Nó trốn nhà bám theo đến đây, sợ nii - chan phát hiện thì sẽ bị trả về nhà. Tính nó... cậu thấy rồi đấy, nó lại có cả thứ sức khỏe khác người đó nữa, gia đình sợ nó gây chuyện lớn nên nhất định không cho nó theo mọi người đến đây học.
Izu gật gù, thấy cũng đúng. Cô chưa bao giờ thấy ai khỏe vượt trội như vậy, mà người sở hữu sức mạnh ấy lại chỉ là một cậu thiếu niên nhỏ nhắn mới đáng nể. Nếu như cậu ta học trong trường, rồi sinh sự đánh nhau... A, chẳng phải là Hội trưởng như cô sẽ phải đau đầu rồi sao?
- Yên tâm đi, nii - chan sẽ không để cho nó làm loạn đâu! Tớ có thể phát hiện ra sự hiện diện của nó thì nii - chan chắc chắn cũng vậy.
Như hiểu được nỗi lo lắng của cô, Mochi trấn an một câu, rồi rút thêm chiếc khăn tay khác đưa cho Izu, phần mình thì khéo léo tự xé mảnh khăn cũ thành dạng dây rồi quấn lại vết thương. Trong suốt quá trình, Izu không nói thêm câu nào nữa. Cô dù sao cũng chỉ là một cô gái đang tập trở nên cứng cỏi dưới sự bảo bọc của anh trai mà thôi. Chưa bao giờ cô nghĩ đến việc mình sẽ lâm vào tình huống như thế này, càng không cách nào hiểu được sự đau đớn khi mang trên mình những vết thương lớn đến vậy. Ấy thế mà... hắn, một lời than vãn cũng không có.
Nét mặt bình thản kia là thế nào vậy?
Rốt cuộc hắn đã trải qua những tình huống gì mới có thể thích ứng nhanh như thế?
Bình thường thì hắn hay trêu chọc cô, vừa đáng ghét vừa khó ưa, nhưng khi gặp chuyện bất trắc, hắn lại bình tĩnh đến lạ thường. Phong thái đó, chắc chắn không phải của một cậu ấm lớn lên trong nhung lụa. Bây giờ, cô càng tin rằng sự hoàn hảo của Mochi cũng như tất cả những thành viên của gia tộc Tian này đều phải có một sự đánh đổi không nhỏ. Không hiểu sao, cô lại cảm thấy... không đành lòng. Cô khiến anh bị thương mất rồi. Dù anh có giỏi che giấu cảm xúc đến đâu thì... đau vẫn cứ là đau thôi...
- Vết thương lớn thế này... sẽ để lại sẹo mất.
Izu cắn môi, vẻ hối lỗi. Mochi phủi bớt đất cát trên người rồi đứng thẳng dậy, cặp chân mày hơi xô lại một chút:
- Tớ không sao!
- Là tại tớ... khiến cậu bị thương. Cậu nhớ phải chăm sóc vết thương thật tốt, lỡ bị sẹo thì tớ sẽ không thể tha thứ cho mình mất! - Izu vẫn không bỏ qua.
Cặp chân mày thanh tú nào đó càng xô lại dữ hơn:- Nhỏ ngáo ngơ này, đã nói không sao là không sao. Vết thương là của tớ, tớ tự biết phải làm gì, không liên quan đến cậu. Việc của cậu cần làm bây giờ là theo sát tớ. Nếu biết bản thân có lỗi thì làm ơn đừng rời khỏi tớ nữa.
Chẳng cần chờ cho Izu kịp phản ứng, Mochi đã cúi xuống dùng bàn tay không bị thương còn lại nắm lấy tay cô gái rồi xăm xăm bước đi. Izu hơi bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng bắt kịp nhịp bước của anh, hay nói một cách chính xác hơn là anh vẫn nương theo để cho cô có thể theo kịp mà không bị vấp ngã. Chỉ cần anh còn nắm được tay cô...
Phải, chỉ cần cô vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát của anh, anh nhất định sẽ không để cho cô chịu bất cứ thương tổn nào nữa. Ban nãy, ánh mắt lo lắng ấy của cô lại thiêu đốt trái tim anh rồi...
Cô lo là anh sẽ bị sẹo. Nếu anh bị sẹo, cô sẽ không tha thứ cho mình, vậy là... cô sẽ không quên anh sao? Chỉ là một vết sẹo, liệu anh có nên đánh đổi không nhỉ?
À, mà... chẳng phải là anh đã đánh đổi rồi sao?
Một vết thương thật lớn, so với cái vết anh vừa bị thì quả là khác xa một trời một vực. Nhớ đến ngày đó, có một người con gái xinh xắn vừa khóc vừa run run bàn tay nhỏ đắp thuốc cho anh. Đó... là lần đầu tiên có người vì anh mà khóc. Mà người đó lại là một con người ở Nhân Giới, thứ sinh vật yếu ớt nhất mà anh từng gặp.
Khóe miệng Mochi bất giác cong nhẹ. Xem ra, anh vẫn còn trẻ con quá rồi...
Một khi nhiệm vụ ở ngôi trường Kokka này hoàn thành, anh sẽ trở về. Cô không thể nhớ anh cả đời được, chỉ có mình anh là lại tiếp tục nhớ về cô đến vĩnh cửu.
---
Đôi bạn trẻ của chúng ta rốt cuộc cũng đến được khu trọ Konansou mà Dara đã nhắc tới lúc trước khi lên núi.
Khung cảnh ở đây quả thật là tuyệt vời. Địa hình được san phẳng hơn nhiều so với đường leo núi, những vẫn có thể nhìn bao quát được cả một khu rừng núi rộng lớn. Khu trọ Konansou này cũng khá nổi tiếng, mặc dù tọa lạc trên núi những vẫn rất tiện nghi, lại tạo cho người ta cái cảm giác ấm cúng giữ chốn núi rừng lạnh đến run người này.
Khu trọ này khá lớn, được xây dựng với lối kiến trúc cổ điển rất quen thuộc với người Nhật: sàn gỗ, cửa trượt khung gỗ có dán giấy mờ, không gian khoáng đạt trong lành của cây cối, non nước khiến con người luôn có cảm giác thư thái, yên bình. Ba yếu tố con người – thiên nhiên – kiến trúc luôn gắn bó chặt chẽ và hòa quyện với nhau không tách rời. Khu nhà trọ này được chia thành hai khu vực, mỗi khu vực lại chia thành nhiều phòng. Tùy từng phòng dành cho cá nhân hay đoàn thể mà có diện tích khác nhau. Vì nhà Tian là nhà tài trợ chính trong chuyến đi này, nên Izu ưu tiên chia các phòng lẻ riêng cho họ. Còn những khu phòng lớn còn lại thì cô dựa vào danh sách lớp mà chia sao cho phù hợp.
Đi một lượt xem qua vị trí phòng ốc, Izu không nén được mà trầm trồ vài tiếng, hai bàn tay thỉnh thoảng lại xoắn xuýt vào nhau. Nơi này... đúng là lạnh thật. Đang quen với khí hậu ở nơi mình ở, đùng một cái đã bị mang đến tận đây, mà quần áo giữ ấm cô đã để hết trong hành lí rồi, hành lí còn chưa mang đến nơi. Cánh tay trần phơi giữa trời lạnh thế này, cô đúng là có chút không chịu được...
Đang suy nghĩ linh tinh, chợt có một chiếc áo khoác trắng từ đâu rơi xuống vai cô. Cô ngạc nhiên quay đầu lại, đã thấy Mochi xoay người, chỉ còn có thể nhìn đến một góc cằm thanh tú của anh.
- Phòng của cậu nằm ngoài cùng phía bên trái. Bên trong có lò sưởi. Cậu vào nghỉ một chút đi. Còn lại để tớ lo.
Nói xong, chẳng đợi cho Izu kịp phản đối, Mochi đã bước đi mất hút. Cô cũng chỉ còn có thể ngoan ngoãn làm theo lời của anh mà thôi. Anh dù sao cũng là người của nhà tài trợ. Sắp xếp của anh, cô không thể phản kháng lại rồi.
Ngồi cuộn người trước lò sưởi ấm áp, Izu ngây ngốc nhìn vết đỏ còn dính trên tay áo của anh, trái tim nhỏ bé chợt thắt lại, trong lòng bất giác lại dâng trào một cỗ cảm xúc lạ lùng.
Nghẹn ngào...
Xót xa...
Hay là một thứ gì đó không thể hình dung, cũng không thể diễn tả bằng lời.
Chưa bao giờ cô lại cảm thấy khó hiểu chính mình đến vậy.
Dường như... cô đã thay đổi thật rồi...
Izu xót xa khi nhìn thấy những vết rách trên cánh tay hoàn mĩ của Mochi, lo lắng sau này sẽ để lại sẹo mất.
- Tớ không sao đâu. Vết thương nhỏ thôi mà.
- Ở đấy mà không sao, con trai các cậu cứ thích ta đây cơ. Vết thương sâu thế này, chỉ một chút nữa thôi là cắt vào động mạch rồi đấy. Cũng may là còn có Rashu...
Như chợt nhớ ra điều gì, cô chợt ngẩng phắt lên:
- Mochi - kun, còn Rashu...
- Nó không sao đâu. Cậu lo cho mình đi thì hơn.
- Nhưng mà, đường núi hiểm hóc, em ấy lại có một mình nữa. Ơ, nhưng mà sao em ấy lại ở đây được? Điều này tớ nghĩ mãi không ra.
- Nó trốn trên khoang hành lý máy bay. Lúc lấy xe đến đây thì nó lén leo vào cốp xe. Khi đến nơi lại lén leo xuống lúc mọi người lo giăng lều bạt.
Izu tròn mắt hoảng hốt:
- Trời, chuyện này là thật sao? Sao em ấy lại phải làm như thế?
- Nó trốn nhà bám theo đến đây, sợ nii - chan phát hiện thì sẽ bị trả về nhà. Tính nó... cậu thấy rồi đấy, nó lại có cả thứ sức khỏe khác người đó nữa, gia đình sợ nó gây chuyện lớn nên nhất định không cho nó theo mọi người đến đây học.
Izu gật gù, thấy cũng đúng. Cô chưa bao giờ thấy ai khỏe vượt trội như vậy, mà người sở hữu sức mạnh ấy lại chỉ là một cậu thiếu niên nhỏ nhắn mới đáng nể. Nếu như cậu ta học trong trường, rồi sinh sự đánh nhau... A, chẳng phải là Hội trưởng như cô sẽ phải đau đầu rồi sao?
- Yên tâm đi, nii - chan sẽ không để cho nó làm loạn đâu! Tớ có thể phát hiện ra sự hiện diện của nó thì nii - chan chắc chắn cũng vậy.
Như hiểu được nỗi lo lắng của cô, Mochi trấn an một câu, rồi rút thêm chiếc khăn tay khác đưa cho Izu, phần mình thì khéo léo tự xé mảnh khăn cũ thành dạng dây rồi quấn lại vết thương. Trong suốt quá trình, Izu không nói thêm câu nào nữa. Cô dù sao cũng chỉ là một cô gái đang tập trở nên cứng cỏi dưới sự bảo bọc của anh trai mà thôi. Chưa bao giờ cô nghĩ đến việc mình sẽ lâm vào tình huống như thế này, càng không cách nào hiểu được sự đau đớn khi mang trên mình những vết thương lớn đến vậy. Ấy thế mà... hắn, một lời than vãn cũng không có.
Nét mặt bình thản kia là thế nào vậy?
Rốt cuộc hắn đã trải qua những tình huống gì mới có thể thích ứng nhanh như thế?
Bình thường thì hắn hay trêu chọc cô, vừa đáng ghét vừa khó ưa, nhưng khi gặp chuyện bất trắc, hắn lại bình tĩnh đến lạ thường. Phong thái đó, chắc chắn không phải của một cậu ấm lớn lên trong nhung lụa. Bây giờ, cô càng tin rằng sự hoàn hảo của Mochi cũng như tất cả những thành viên của gia tộc Tian này đều phải có một sự đánh đổi không nhỏ. Không hiểu sao, cô lại cảm thấy... không đành lòng. Cô khiến anh bị thương mất rồi. Dù anh có giỏi che giấu cảm xúc đến đâu thì... đau vẫn cứ là đau thôi...
- Vết thương lớn thế này... sẽ để lại sẹo mất.
Izu cắn môi, vẻ hối lỗi. Mochi phủi bớt đất cát trên người rồi đứng thẳng dậy, cặp chân mày hơi xô lại một chút:
- Tớ không sao!
- Là tại tớ... khiến cậu bị thương. Cậu nhớ phải chăm sóc vết thương thật tốt, lỡ bị sẹo thì tớ sẽ không thể tha thứ cho mình mất! - Izu vẫn không bỏ qua.
Cặp chân mày thanh tú nào đó càng xô lại dữ hơn:- Nhỏ ngáo ngơ này, đã nói không sao là không sao. Vết thương là của tớ, tớ tự biết phải làm gì, không liên quan đến cậu. Việc của cậu cần làm bây giờ là theo sát tớ. Nếu biết bản thân có lỗi thì làm ơn đừng rời khỏi tớ nữa.
Chẳng cần chờ cho Izu kịp phản ứng, Mochi đã cúi xuống dùng bàn tay không bị thương còn lại nắm lấy tay cô gái rồi xăm xăm bước đi. Izu hơi bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng bắt kịp nhịp bước của anh, hay nói một cách chính xác hơn là anh vẫn nương theo để cho cô có thể theo kịp mà không bị vấp ngã. Chỉ cần anh còn nắm được tay cô...
Phải, chỉ cần cô vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát của anh, anh nhất định sẽ không để cho cô chịu bất cứ thương tổn nào nữa. Ban nãy, ánh mắt lo lắng ấy của cô lại thiêu đốt trái tim anh rồi...
Cô lo là anh sẽ bị sẹo. Nếu anh bị sẹo, cô sẽ không tha thứ cho mình, vậy là... cô sẽ không quên anh sao? Chỉ là một vết sẹo, liệu anh có nên đánh đổi không nhỉ?
À, mà... chẳng phải là anh đã đánh đổi rồi sao?
Một vết thương thật lớn, so với cái vết anh vừa bị thì quả là khác xa một trời một vực. Nhớ đến ngày đó, có một người con gái xinh xắn vừa khóc vừa run run bàn tay nhỏ đắp thuốc cho anh. Đó... là lần đầu tiên có người vì anh mà khóc. Mà người đó lại là một con người ở Nhân Giới, thứ sinh vật yếu ớt nhất mà anh từng gặp.
Khóe miệng Mochi bất giác cong nhẹ. Xem ra, anh vẫn còn trẻ con quá rồi...
Một khi nhiệm vụ ở ngôi trường Kokka này hoàn thành, anh sẽ trở về. Cô không thể nhớ anh cả đời được, chỉ có mình anh là lại tiếp tục nhớ về cô đến vĩnh cửu.
---
Đôi bạn trẻ của chúng ta rốt cuộc cũng đến được khu trọ Konansou mà Dara đã nhắc tới lúc trước khi lên núi.
Khung cảnh ở đây quả thật là tuyệt vời. Địa hình được san phẳng hơn nhiều so với đường leo núi, những vẫn có thể nhìn bao quát được cả một khu rừng núi rộng lớn. Khu trọ Konansou này cũng khá nổi tiếng, mặc dù tọa lạc trên núi những vẫn rất tiện nghi, lại tạo cho người ta cái cảm giác ấm cúng giữ chốn núi rừng lạnh đến run người này.
Khu trọ này khá lớn, được xây dựng với lối kiến trúc cổ điển rất quen thuộc với người Nhật: sàn gỗ, cửa trượt khung gỗ có dán giấy mờ, không gian khoáng đạt trong lành của cây cối, non nước khiến con người luôn có cảm giác thư thái, yên bình. Ba yếu tố con người – thiên nhiên – kiến trúc luôn gắn bó chặt chẽ và hòa quyện với nhau không tách rời. Khu nhà trọ này được chia thành hai khu vực, mỗi khu vực lại chia thành nhiều phòng. Tùy từng phòng dành cho cá nhân hay đoàn thể mà có diện tích khác nhau. Vì nhà Tian là nhà tài trợ chính trong chuyến đi này, nên Izu ưu tiên chia các phòng lẻ riêng cho họ. Còn những khu phòng lớn còn lại thì cô dựa vào danh sách lớp mà chia sao cho phù hợp.
Đi một lượt xem qua vị trí phòng ốc, Izu không nén được mà trầm trồ vài tiếng, hai bàn tay thỉnh thoảng lại xoắn xuýt vào nhau. Nơi này... đúng là lạnh thật. Đang quen với khí hậu ở nơi mình ở, đùng một cái đã bị mang đến tận đây, mà quần áo giữ ấm cô đã để hết trong hành lí rồi, hành lí còn chưa mang đến nơi. Cánh tay trần phơi giữa trời lạnh thế này, cô đúng là có chút không chịu được...
Đang suy nghĩ linh tinh, chợt có một chiếc áo khoác trắng từ đâu rơi xuống vai cô. Cô ngạc nhiên quay đầu lại, đã thấy Mochi xoay người, chỉ còn có thể nhìn đến một góc cằm thanh tú của anh.
- Phòng của cậu nằm ngoài cùng phía bên trái. Bên trong có lò sưởi. Cậu vào nghỉ một chút đi. Còn lại để tớ lo.
Nói xong, chẳng đợi cho Izu kịp phản đối, Mochi đã bước đi mất hút. Cô cũng chỉ còn có thể ngoan ngoãn làm theo lời của anh mà thôi. Anh dù sao cũng là người của nhà tài trợ. Sắp xếp của anh, cô không thể phản kháng lại rồi.
Ngồi cuộn người trước lò sưởi ấm áp, Izu ngây ngốc nhìn vết đỏ còn dính trên tay áo của anh, trái tim nhỏ bé chợt thắt lại, trong lòng bất giác lại dâng trào một cỗ cảm xúc lạ lùng.
Nghẹn ngào...
Xót xa...
Hay là một thứ gì đó không thể hình dung, cũng không thể diễn tả bằng lời.
Chưa bao giờ cô lại cảm thấy khó hiểu chính mình đến vậy.
Dường như... cô đã thay đổi thật rồi...
/262
|