Editor: Trà sữa trà xanh
Chỉ nghe thấy tiếng thắng xe bén nhọn cùng tiếng va chạm kịch liệt vang lên, đầu hai chiếc xe liền đụng vào nhau.
Bên trong xe Lâm Tĩnh Hảo liều mạng đạp thắng xe, may mắn thoát khỏi cuộc diện thảm thiết. Nhưng bởi vì quán tính, cho nên khi xe ngừng lại, cả người cô lao về phía trước, trán không tránh kịp đập vào trên tay lái, cấn rách một lỗ, vết thương liền chảy máu, như một đóa hồng mai nở rộ thách thức với tuyết.
Lâm Tĩnh Hảo chỉ cảm thấy trên trán truyền đến đau đớn, giống như kim châm đâm vào, đầu mơ màng. Cô cố nén cảm giác khó chịu, mở cửa xe, xuống xe, chậm rãi tiến lên xem rõ ngọn ngành, thuận tiện nói xin lỗi với chủ xe, dù sao chuyện ngoài ý muốn này là do cô, là cô sai trước.
Chủ xe kia không xuống, người xuống là một tài xế, một người đàn ông trẻ trên dưới 30 tuổi. Anh ta nhìn thấy Lâm Tĩnh Hảo thì cất giọng nói lạnh lẽo: Tiểu thư, cô lái xe kiểu gì vậy?
Thật xin lỗi, tôi. . . . . . Cô không biết mình có thể nói gì, chẳng lẽ nói lúc tập lái mà có trốn học sao? Chắc chắn sẽ bị khi dễ châm chọc không có trách nhiệm đối với sinh mạng, Tôi có thể nói xin lỗi với chủ xe không? Cô muốn bày tỏ thành ý của mình.
Thật xin lỗi, không phải ai cũng có thể gặp Boss của tôi. Giọng nói của người đàn ông trẻ tuổi càng thêm lạnh lẽo.
Tiên sinh, tôi thật sự xin lỗi, tôi thật sự không cố ý. Lâm Tĩnh Hảo mềm giọng, hạ thấp tư thế, Tôi chỉ là muốn nói xin lỗi với ông chủ của anh thôi, tôi không có ý gì khác.
Ánh mắt của người đàn ông trẻ tuổi như muốn nói cô đang có ý đồ với sếp của anh ta. Điều này khiến cô không khỏi tò mò chủ nhân bên trong xe là người có thân phận địa vị gì. Chỉ là điều này không quan trọng, cô phải nói xin lỗi đồng thời bồi thường, nếu không chú cảnh sát giao thông chắc chắn sẽ không buông tha cho cô.
Mà Hứa Châu thân là cảnh sát giao thông thấy một màn như vậy, liền đi tới đây, theo phép gật đầu với Lâm Tĩnh Hảo, nghiêm túc giữa lông mày không cần bàn cãi, ánh mắt của anh xẹt qua hai người đang đứng nói chuyện, sau đó đưa mắt đến trên người Lâm Tĩnh Hảo: Xin chào. Tiểu thư, chuyện gì đã xảy ra? Cô chạy như vậy là muốn chết sao?
Tôi--
Hứa Châu tiếp tục chắn lời cô: Cô không cần nói gì nữa, tôi thấy rất rõ ràng, bằng lái và giấy phép chủ sở hữu xe đâu, đưa cho tôi xem.
Lâm Tĩnh Hảo không thể làm gì khác hơn là chịu đựng cảm giác choáng váng trên đầu, quay lại trong xe, lấy túi xách ra, móc ra bằng lái đưa cho Hứa Châu. Sau khi anh nhận lấy thì hỏi: Thế nào?
Lâm Tĩnh Hảo ngượng ngùng cắn môi một cái, con ngươi chuyển động một cái: Tôi quên mang theo giấy phép chủ sở hữu xe rồi. Ra cửa gấp quá. Nhưng thật ra là Cố Hạo Thần không đưa giấy phép sở hữu xe cho cô, cô cũng quên mất. Ai, sao cô lại gặp phải chuyện này.
Đúng là rất vội, nếu không cũng không đụng vào xe người khác. Hứa Châu châm chọc một câu, ánh mắt lạnh lùng nghiêm khắc, Không có giấy phép sở hữu xe tôi có thể hoài nghi chiếc xe này không phải là của cô. Đến đồn cảnh sát khai báo cụ thể đi.
Sau đó Hứa Châu đi về phía vị đàn ông trẻ tuổi kia, kiểm tra bằng lái cùng giấy phép sở hữu xe, sau đó quay trở lại trước mặt Lâm Tĩnh Hảo. Cô giống như một đứa bé phạm sai lầm, trước mặt Hứa Châu hơi cúi đầu, lộ ra khuôn mặt đáng yêu.
Đi thôi. Hứa Châu nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Tĩnh Hảo không nhìn được lắc đầu.
Lúc này chủ xe kia bước xuống, là một người đàn ông đẹp trai cao to, mặc dù đeo mắt kính rất to, nhưng vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt góc cạnh của anh, lông mày sắc bén. Trên áo sơ mi đen nhánh tinh xảo không có một nếp nhăn, cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo. Người đàn ông như vậy tuyệt đối không có thân phận bình thường.
Lúc này có một chiếc xe ferrari danh
Chỉ nghe thấy tiếng thắng xe bén nhọn cùng tiếng va chạm kịch liệt vang lên, đầu hai chiếc xe liền đụng vào nhau.
Bên trong xe Lâm Tĩnh Hảo liều mạng đạp thắng xe, may mắn thoát khỏi cuộc diện thảm thiết. Nhưng bởi vì quán tính, cho nên khi xe ngừng lại, cả người cô lao về phía trước, trán không tránh kịp đập vào trên tay lái, cấn rách một lỗ, vết thương liền chảy máu, như một đóa hồng mai nở rộ thách thức với tuyết.
Lâm Tĩnh Hảo chỉ cảm thấy trên trán truyền đến đau đớn, giống như kim châm đâm vào, đầu mơ màng. Cô cố nén cảm giác khó chịu, mở cửa xe, xuống xe, chậm rãi tiến lên xem rõ ngọn ngành, thuận tiện nói xin lỗi với chủ xe, dù sao chuyện ngoài ý muốn này là do cô, là cô sai trước.
Chủ xe kia không xuống, người xuống là một tài xế, một người đàn ông trẻ trên dưới 30 tuổi. Anh ta nhìn thấy Lâm Tĩnh Hảo thì cất giọng nói lạnh lẽo: Tiểu thư, cô lái xe kiểu gì vậy?
Thật xin lỗi, tôi. . . . . . Cô không biết mình có thể nói gì, chẳng lẽ nói lúc tập lái mà có trốn học sao? Chắc chắn sẽ bị khi dễ châm chọc không có trách nhiệm đối với sinh mạng, Tôi có thể nói xin lỗi với chủ xe không? Cô muốn bày tỏ thành ý của mình.
Thật xin lỗi, không phải ai cũng có thể gặp Boss của tôi. Giọng nói của người đàn ông trẻ tuổi càng thêm lạnh lẽo.
Tiên sinh, tôi thật sự xin lỗi, tôi thật sự không cố ý. Lâm Tĩnh Hảo mềm giọng, hạ thấp tư thế, Tôi chỉ là muốn nói xin lỗi với ông chủ của anh thôi, tôi không có ý gì khác.
Ánh mắt của người đàn ông trẻ tuổi như muốn nói cô đang có ý đồ với sếp của anh ta. Điều này khiến cô không khỏi tò mò chủ nhân bên trong xe là người có thân phận địa vị gì. Chỉ là điều này không quan trọng, cô phải nói xin lỗi đồng thời bồi thường, nếu không chú cảnh sát giao thông chắc chắn sẽ không buông tha cho cô.
Mà Hứa Châu thân là cảnh sát giao thông thấy một màn như vậy, liền đi tới đây, theo phép gật đầu với Lâm Tĩnh Hảo, nghiêm túc giữa lông mày không cần bàn cãi, ánh mắt của anh xẹt qua hai người đang đứng nói chuyện, sau đó đưa mắt đến trên người Lâm Tĩnh Hảo: Xin chào. Tiểu thư, chuyện gì đã xảy ra? Cô chạy như vậy là muốn chết sao?
Tôi--
Hứa Châu tiếp tục chắn lời cô: Cô không cần nói gì nữa, tôi thấy rất rõ ràng, bằng lái và giấy phép chủ sở hữu xe đâu, đưa cho tôi xem.
Lâm Tĩnh Hảo không thể làm gì khác hơn là chịu đựng cảm giác choáng váng trên đầu, quay lại trong xe, lấy túi xách ra, móc ra bằng lái đưa cho Hứa Châu. Sau khi anh nhận lấy thì hỏi: Thế nào?
Lâm Tĩnh Hảo ngượng ngùng cắn môi một cái, con ngươi chuyển động một cái: Tôi quên mang theo giấy phép chủ sở hữu xe rồi. Ra cửa gấp quá. Nhưng thật ra là Cố Hạo Thần không đưa giấy phép sở hữu xe cho cô, cô cũng quên mất. Ai, sao cô lại gặp phải chuyện này.
Đúng là rất vội, nếu không cũng không đụng vào xe người khác. Hứa Châu châm chọc một câu, ánh mắt lạnh lùng nghiêm khắc, Không có giấy phép sở hữu xe tôi có thể hoài nghi chiếc xe này không phải là của cô. Đến đồn cảnh sát khai báo cụ thể đi.
Sau đó Hứa Châu đi về phía vị đàn ông trẻ tuổi kia, kiểm tra bằng lái cùng giấy phép sở hữu xe, sau đó quay trở lại trước mặt Lâm Tĩnh Hảo. Cô giống như một đứa bé phạm sai lầm, trước mặt Hứa Châu hơi cúi đầu, lộ ra khuôn mặt đáng yêu.
Đi thôi. Hứa Châu nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Tĩnh Hảo không nhìn được lắc đầu.
Lúc này chủ xe kia bước xuống, là một người đàn ông đẹp trai cao to, mặc dù đeo mắt kính rất to, nhưng vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt góc cạnh của anh, lông mày sắc bén. Trên áo sơ mi đen nhánh tinh xảo không có một nếp nhăn, cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo. Người đàn ông như vậy tuyệt đối không có thân phận bình thường.
Lúc này có một chiếc xe ferrari danh
/63
|