Edit: Thố Lạt
Cố Hạo Thần ngồi im bất động, vẫn tỏ ra bình tĩnh, khuôn mặt anh tuấn lộ ra nụ cười nhạt.
Chuyện nảy chỉ sợ là không ổn. Ánh mắt của Cố Hạo Thần đảo qua Lý Khải Đức đang trong trạng thái hoảng sợ, Tuy tôi là tổng giám đốc tập đoàn Trí Mỹ, nhưng rõ ràng quản lí Lý đang ở đây, anh nói chuyện với tôi, chuyện này có phải có chút thất kính với quản lí Lý không?
Ngô Lệ Tinh nghiêng mặt nhìn về phía Lý Khải Đức, không dám tiến lên nhận lỗi, cười: Quản lí Lý, chuyện này tôi nói chuyện với tổng giám đốc anh không có ý kiến gì chứ?
Lý Khải Đức vội vàng lắc đầu, nào dám có ý kiến: Nếu tổng giám đốc đã đến đây, nói với tổng giám đốc cũng như nhau thôi.
Cố Hạo Thần muốn chính là những lời này. Lý Khải Đức nói vậy xem như đã giao quyền quyết định chuyện này vào tay Cố Hạo Thần, như vậy anh ta cũng không phải gánh tội danh ỷ thế ép người, cưỡng đoạt quyền lực. Dù sao cũng liên quan đến danh dự của Lâm Tĩnh Hảo, cô cố kỵ gì, anh ta đều hiểu rõ.
Nếu quản lí Lý đã mở miệng, vậy tôi cũng không khiêm nhượng nữa. Có Hạo Thần vẫn tỏ ra khách khí.
Đương nhiên rồi. Lý Khả Đức cười lấy lòng.
Quản lí Lý, đừng đứng nữa, ngồi xuống nghe đi, tiện thể đóng góp ý kiến cho tôi. Cố Hạo Thần không để anh ta vào mắt, cũng nhíu mày không để lộ dấu vết, nói năng khiêm tốn.
Chuyện này đưa hết vào sự quyết định của tổng giám đốc. Lý Khải Đức ngồi xuống, khẽ thở ra một hơi, lén đưa tay lên trán căng thẳng lau mồ hôi.
Ngô Lệ Tinh nghe Lý Khải Đức nói vậy, tự nhiên chuyển trọng điểm lên người Cố Hạo Thần, mang nụ cười nịnh nọt xinh đẹp, cúi người rót rượu, cố áo vốn rất thấp cũng vì động tác này của cô ta mà lộ ra cảnh xuân dập dờn, sóng ngầm mãnh liệt, nhưng ánh mắt Cố Hạo Thần lại rơi trên người Lâm Tĩnh Hảo, hiểu rõ ý đồ dụ dỗ của cô ta, lại không hề để ý, thậm chí còn phản cảm.
Anh thấy những phụ nự động tí là dùng sắc dụ bán thân, không chỉ không có tự trọng, còn có thể phá hoại người khác.
Lâm Tĩnh Hảo kinh ngạc đến cứng lưỡi trước động tác không biết chừng mực như vậy của Ngô Lệ Tinh, cô ta làm vậy chỉ còn thiếu cởi hết quần áo trước mặt Cố Hạo Thần. Cô hơi dời mắt, nhìn Cố Hạo Thần vẫn mang nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú. Nụ cười kia dường như muốn nói: Mau ăn đồ của em đi, không thì sẽ nguội không ăn được nữa mất.
A. Gò má hoà nhã của Lâm Tĩnh Hảo phiếm hống, thu mắt cầm bánh rán đưa lên miệng.
Tổng giám đốc Cố, nào, tôi xin mời anh một chén trước. Ngô Lệ Tinh rót hai ly rượu, đẩy sang một ly, giọng nói của cô ta cũng có phần mê hoặc, càng say lòng người hơn mùi rượu này.
Rượu này cho qua đi. Cố Hạo Thần không phải người thích rượu, Có chuyện gì cứ nói thẳng.
Ngô Lệ Tinh không ngờ mình lại đá phải tấm sắt, thầm oán giận cắn răng, nhưng vẫn niềm nở: Sếp Cố, về chuyện Trí Mỹ muốn chúng tôi làm bộ váy cười kia, sai lầm thực sự ở
Cố Hạo Thần ngồi im bất động, vẫn tỏ ra bình tĩnh, khuôn mặt anh tuấn lộ ra nụ cười nhạt.
Chuyện nảy chỉ sợ là không ổn. Ánh mắt của Cố Hạo Thần đảo qua Lý Khải Đức đang trong trạng thái hoảng sợ, Tuy tôi là tổng giám đốc tập đoàn Trí Mỹ, nhưng rõ ràng quản lí Lý đang ở đây, anh nói chuyện với tôi, chuyện này có phải có chút thất kính với quản lí Lý không?
Ngô Lệ Tinh nghiêng mặt nhìn về phía Lý Khải Đức, không dám tiến lên nhận lỗi, cười: Quản lí Lý, chuyện này tôi nói chuyện với tổng giám đốc anh không có ý kiến gì chứ?
Lý Khải Đức vội vàng lắc đầu, nào dám có ý kiến: Nếu tổng giám đốc đã đến đây, nói với tổng giám đốc cũng như nhau thôi.
Cố Hạo Thần muốn chính là những lời này. Lý Khải Đức nói vậy xem như đã giao quyền quyết định chuyện này vào tay Cố Hạo Thần, như vậy anh ta cũng không phải gánh tội danh ỷ thế ép người, cưỡng đoạt quyền lực. Dù sao cũng liên quan đến danh dự của Lâm Tĩnh Hảo, cô cố kỵ gì, anh ta đều hiểu rõ.
Nếu quản lí Lý đã mở miệng, vậy tôi cũng không khiêm nhượng nữa. Có Hạo Thần vẫn tỏ ra khách khí.
Đương nhiên rồi. Lý Khả Đức cười lấy lòng.
Quản lí Lý, đừng đứng nữa, ngồi xuống nghe đi, tiện thể đóng góp ý kiến cho tôi. Cố Hạo Thần không để anh ta vào mắt, cũng nhíu mày không để lộ dấu vết, nói năng khiêm tốn.
Chuyện này đưa hết vào sự quyết định của tổng giám đốc. Lý Khải Đức ngồi xuống, khẽ thở ra một hơi, lén đưa tay lên trán căng thẳng lau mồ hôi.
Ngô Lệ Tinh nghe Lý Khải Đức nói vậy, tự nhiên chuyển trọng điểm lên người Cố Hạo Thần, mang nụ cười nịnh nọt xinh đẹp, cúi người rót rượu, cố áo vốn rất thấp cũng vì động tác này của cô ta mà lộ ra cảnh xuân dập dờn, sóng ngầm mãnh liệt, nhưng ánh mắt Cố Hạo Thần lại rơi trên người Lâm Tĩnh Hảo, hiểu rõ ý đồ dụ dỗ của cô ta, lại không hề để ý, thậm chí còn phản cảm.
Anh thấy những phụ nự động tí là dùng sắc dụ bán thân, không chỉ không có tự trọng, còn có thể phá hoại người khác.
Lâm Tĩnh Hảo kinh ngạc đến cứng lưỡi trước động tác không biết chừng mực như vậy của Ngô Lệ Tinh, cô ta làm vậy chỉ còn thiếu cởi hết quần áo trước mặt Cố Hạo Thần. Cô hơi dời mắt, nhìn Cố Hạo Thần vẫn mang nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú. Nụ cười kia dường như muốn nói: Mau ăn đồ của em đi, không thì sẽ nguội không ăn được nữa mất.
A. Gò má hoà nhã của Lâm Tĩnh Hảo phiếm hống, thu mắt cầm bánh rán đưa lên miệng.
Tổng giám đốc Cố, nào, tôi xin mời anh một chén trước. Ngô Lệ Tinh rót hai ly rượu, đẩy sang một ly, giọng nói của cô ta cũng có phần mê hoặc, càng say lòng người hơn mùi rượu này.
Rượu này cho qua đi. Cố Hạo Thần không phải người thích rượu, Có chuyện gì cứ nói thẳng.
Ngô Lệ Tinh không ngờ mình lại đá phải tấm sắt, thầm oán giận cắn răng, nhưng vẫn niềm nở: Sếp Cố, về chuyện Trí Mỹ muốn chúng tôi làm bộ váy cười kia, sai lầm thực sự ở
/63
|