Edit: Hangbaobinh
Đáy mắt của Ngô Lệ Tinh hiện lên không thể tin cùng với đó sắc mặt dần dần tái nhợt khiến cho Cố Hạo Thần hiểu không sai biệt lắm một số chuyện. Anh từ sofa đứng dậy, đi về phía Ngô Lệ Tinh, đôi mắt, tầm mắt nhìn thắng vào chiếc áo cưới trắng tinh.
“Ngô tiểu thư, mới vừa rồi nói cái gì rõ ràng là như thế nào?” Anh ngọc thụ lâm phong, ánh đèn từ nhiều góc độ chiếu lên người của anh, một lớp ánh sáng màu vàng mỏng ở trên đỉnh đầu anh, giải phóng một vòng lại một vòng bập bềnh, anh như thần thánh đầy tôn quý mà mọi người vẫn kính ngưỡng, chói mắt đến mức làm cho người ta không thể nào nhìn thẳng vào anh được.
Ngô Lệ Tinh tự biết im bặt cắn cắn môi, kéo khuôn mặt cứng ngắc, lặp tức đổi thành nụ cười sáng rực rỡ để che dẫu đi sự luống cuống của mình: “Ai yêu, Cố tổng giám, anh nghe lầm rồi. Anh đã nói không có vấn đề vậy thì sẽ không có vẫn đề gì. Chuyện ngày hôm nay thật đúng là làm cho Cố tổng giám phí tâm rồi. lúc nào thì Cố tổng giám rảnh rỗi, tôi mời anh một bữa cơm để cảm ơn anh, như thế nào? Lúc nào tôi cũng có thời gian rảng.”
Ngô Lệ Tinh muốn đến gần Cố Hạo Thần, anh liền không có dấu vết lùi lại hai bước: “Ăn cơm thì miễn đi. Tôi còn có chuyện, tạm biệt.”
Ánh mắt Cố Hạo Thần lướt qua cô ta rơi vào người Lâm Tĩnh Hảo, nâng một tay đưa về phía cô, ý bảo cô đứng dậy cùng anh rời khỏi chỗ này. Đương nhiên là Lâm Tĩnh Hảo hiểu được ý của anh, ngoan ngoãn đứng dậy, cũng không có mang bánh rán cùng sữa đậu nành chưa ăn xong đi theo, đi tới bên người Cố Hạo Thần.
Cố Hạo Thần tự nhiên ôm lấy bờ vai mảnh khản của cô cùng nhau đi lướt qua Ngô Lệ Tinh.
Lúc này, anh dừng chân lại một chút, những cũng không có quay đầu lại, trong lời nói lạnh lùng tất cả đều là lời cảnh cảo đầy sắc bén: “Ngô tiểu thư, chuyện ngày hôm nay tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra. Tự giải quyết cho tốt đi.”
Tròng mắt của Ngô Lệ Tinh mở thật lớn, như thế nào mà Cố Hạo Thần cùng Lâm Tĩnh Hảo lại là một đôi! Rốt cuộc thì quan hệ của bọn họ đã thân mật đến mức độ nào rồi. Phải biết là Cố Hạo Thần mới vừa về nước, từng tuyên bố là không có bạn gái. Vậy Lâm Tĩnh Hảo được coi là gì chứ? Người tình...... Phải rồi, dù sao thì người đàn ông thành công nào mà không có bao nuôi một người phụ nữ để thể hiện giá trị của bản thân chứ. Cô ta cứ suy nghĩ như thế, nên trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, hơn nữa lại càng thêm khinh thường Lâm Tĩnh Hảo.
Cố Hạo Thần ôm lấy Lâm Tĩnh Hảo cũng nhau rời khỏi chỗ đó, sau khi lên xe, anh nói: “Làm sao mà em vẫn không có nói một lời nào vậy.”
“Nói cái gì?” Bên trong đôi mắt của Lâm Tĩnh Hảo là gò má đầy khí khái bức người của anh, mặt mày giống như đang giấu giếm một ngọn lửa nhỏ muốn toát ra trong dáy vực tối tăm, không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra được hình như cô có chút tức giận: “Anh và Ngô Lệ Tinh không phải vừa cười vừa nói sao? Cô ta dính sát như vậy ngực có mềm không?”
Lâm Tĩnh Hảo rất ân hận nhất thời nhanh miệng, vừa nói ra khỏi miệng liền hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình. Giọng điệu này của cô giống như kiểu vợ đang bắt gian vậy. Lời nói đã nói ra ngoài như bắt nước hắt đi, cô không thể thu hồi trở lại được. Cô xấu hổ không dám nhìn thẳng vào anh, đành phải chuyển ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giả bộ ngắm cảnh bên ngoài.
Cố Hạo Thần không ngờ là Lâm Tĩnh Hảo có thể chất vẫn anh như vậy, không những không tức giận, mà bên đôi môi mỏng còn hiện lên một nụ cười hình cung. Lời chất vấn này giống như lời một người vợ chất vẫn người chồng không ngoan của mình. Lời nói này làm anh rất vui vẻ, nói rõ cho anh biết rằng là trong lòng cô vẫn có một vị trí.
“Anh ngửi thấy có một mùi chua, chua quá.....” Cố Hạo Thần trêu ghẹo, nhìn xuyên qua kính chiếu hậu nhìn vẻ mặt thay đổi của Lâm Tĩnh Hảo, một chút cũng không có bỏ qua.
“Làm gì có vị chua nào? Mũi của anh có vấn đề à?” Dường như Lâm Tĩnh Hảo giả bộ ngu mà phủ nhận, nhưng nhịp tim cũng bắt đầu tăng nhanh, lại càng không dám nhìn thẳng vào
Đáy mắt của Ngô Lệ Tinh hiện lên không thể tin cùng với đó sắc mặt dần dần tái nhợt khiến cho Cố Hạo Thần hiểu không sai biệt lắm một số chuyện. Anh từ sofa đứng dậy, đi về phía Ngô Lệ Tinh, đôi mắt, tầm mắt nhìn thắng vào chiếc áo cưới trắng tinh.
“Ngô tiểu thư, mới vừa rồi nói cái gì rõ ràng là như thế nào?” Anh ngọc thụ lâm phong, ánh đèn từ nhiều góc độ chiếu lên người của anh, một lớp ánh sáng màu vàng mỏng ở trên đỉnh đầu anh, giải phóng một vòng lại một vòng bập bềnh, anh như thần thánh đầy tôn quý mà mọi người vẫn kính ngưỡng, chói mắt đến mức làm cho người ta không thể nào nhìn thẳng vào anh được.
Ngô Lệ Tinh tự biết im bặt cắn cắn môi, kéo khuôn mặt cứng ngắc, lặp tức đổi thành nụ cười sáng rực rỡ để che dẫu đi sự luống cuống của mình: “Ai yêu, Cố tổng giám, anh nghe lầm rồi. Anh đã nói không có vấn đề vậy thì sẽ không có vẫn đề gì. Chuyện ngày hôm nay thật đúng là làm cho Cố tổng giám phí tâm rồi. lúc nào thì Cố tổng giám rảnh rỗi, tôi mời anh một bữa cơm để cảm ơn anh, như thế nào? Lúc nào tôi cũng có thời gian rảng.”
Ngô Lệ Tinh muốn đến gần Cố Hạo Thần, anh liền không có dấu vết lùi lại hai bước: “Ăn cơm thì miễn đi. Tôi còn có chuyện, tạm biệt.”
Ánh mắt Cố Hạo Thần lướt qua cô ta rơi vào người Lâm Tĩnh Hảo, nâng một tay đưa về phía cô, ý bảo cô đứng dậy cùng anh rời khỏi chỗ này. Đương nhiên là Lâm Tĩnh Hảo hiểu được ý của anh, ngoan ngoãn đứng dậy, cũng không có mang bánh rán cùng sữa đậu nành chưa ăn xong đi theo, đi tới bên người Cố Hạo Thần.
Cố Hạo Thần tự nhiên ôm lấy bờ vai mảnh khản của cô cùng nhau đi lướt qua Ngô Lệ Tinh.
Lúc này, anh dừng chân lại một chút, những cũng không có quay đầu lại, trong lời nói lạnh lùng tất cả đều là lời cảnh cảo đầy sắc bén: “Ngô tiểu thư, chuyện ngày hôm nay tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra. Tự giải quyết cho tốt đi.”
Tròng mắt của Ngô Lệ Tinh mở thật lớn, như thế nào mà Cố Hạo Thần cùng Lâm Tĩnh Hảo lại là một đôi! Rốt cuộc thì quan hệ của bọn họ đã thân mật đến mức độ nào rồi. Phải biết là Cố Hạo Thần mới vừa về nước, từng tuyên bố là không có bạn gái. Vậy Lâm Tĩnh Hảo được coi là gì chứ? Người tình...... Phải rồi, dù sao thì người đàn ông thành công nào mà không có bao nuôi một người phụ nữ để thể hiện giá trị của bản thân chứ. Cô ta cứ suy nghĩ như thế, nên trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, hơn nữa lại càng thêm khinh thường Lâm Tĩnh Hảo.
Cố Hạo Thần ôm lấy Lâm Tĩnh Hảo cũng nhau rời khỏi chỗ đó, sau khi lên xe, anh nói: “Làm sao mà em vẫn không có nói một lời nào vậy.”
“Nói cái gì?” Bên trong đôi mắt của Lâm Tĩnh Hảo là gò má đầy khí khái bức người của anh, mặt mày giống như đang giấu giếm một ngọn lửa nhỏ muốn toát ra trong dáy vực tối tăm, không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra được hình như cô có chút tức giận: “Anh và Ngô Lệ Tinh không phải vừa cười vừa nói sao? Cô ta dính sát như vậy ngực có mềm không?”
Lâm Tĩnh Hảo rất ân hận nhất thời nhanh miệng, vừa nói ra khỏi miệng liền hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình. Giọng điệu này của cô giống như kiểu vợ đang bắt gian vậy. Lời nói đã nói ra ngoài như bắt nước hắt đi, cô không thể thu hồi trở lại được. Cô xấu hổ không dám nhìn thẳng vào anh, đành phải chuyển ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giả bộ ngắm cảnh bên ngoài.
Cố Hạo Thần không ngờ là Lâm Tĩnh Hảo có thể chất vẫn anh như vậy, không những không tức giận, mà bên đôi môi mỏng còn hiện lên một nụ cười hình cung. Lời chất vấn này giống như lời một người vợ chất vẫn người chồng không ngoan của mình. Lời nói này làm anh rất vui vẻ, nói rõ cho anh biết rằng là trong lòng cô vẫn có một vị trí.
“Anh ngửi thấy có một mùi chua, chua quá.....” Cố Hạo Thần trêu ghẹo, nhìn xuyên qua kính chiếu hậu nhìn vẻ mặt thay đổi của Lâm Tĩnh Hảo, một chút cũng không có bỏ qua.
“Làm gì có vị chua nào? Mũi của anh có vấn đề à?” Dường như Lâm Tĩnh Hảo giả bộ ngu mà phủ nhận, nhưng nhịp tim cũng bắt đầu tăng nhanh, lại càng không dám nhìn thẳng vào
/63
|