Lông mày Lâm Tĩnh Hảo nhíu thật sâu, buồn cười, cũng lắc đầu bất đắc dĩ. Vào thời khắc quan trọng như này mà anh lại nói như vậy, không phải là muốn dời đi lực chú ý của cô, không muốn cô quá tự trách. Nhưng cô vẫn không chạy thoát được trách nhiệm.
Cố Hạo Thần, sao anh có thể ngốc như vậy? Lâm Tĩnh Hảo hít hít mũi, lại khó có thể ngăn cản nối chua xót đang đến rất mãnh liệt này lại, hơi nước trong suốt cứ như vậy nổi lên đôi mắt sáng, con người hòa hợp với hơi nước mang theo vẻ đẹp thanh linh, làm cho người ta không thể dời mắt.
Anh không ngốc, nếu ngốc làm sao có thể phụ trách hạnh phúc cả đời của em được, có phải không? Cố Hạo Thần chậm rãi dừng xe lại ven đường, hai tay nâng mặt cô lên, ngón tay khẽ vuốt ve trên gương mặt cô, thưởng thức vẻ đẹp quá mức của cô, Tĩnh Hảo, em không cần phải cảm thấy có bất kỳ gánh nặng gì, những chuyện này đối với anh mà nói đều là chuyện nhỏ. Có thể lamg vì em tất nhiên anh đều sẽ làm thay em, tuyệt đối không cho phép người khác thương hại tới em.
Lâm Tĩnh Hảo cũng nâng hai tay lên, sờ lên gương mặt góc cạnh khắc sâu của anh, đầu ngón tay mơn trớn từng chút từng chút đường cong hoàn mỹ này giống như đang thưởng thức bảo bối trân quý nhất của mình. Sau đó cô cười khiến đôi mắt hàm chứa hơi nước của cô sáng bừng lên trên mặt xuất hiện nếp nhăn nhấp nhô, dịu dàng như vậy, giống như là tia nắng ban mai xinh đẹp buổi sáng sớm chiếu rọi vào đáy lòng của anh.
Một tay cô chuyển sang ôm lấy cổ anh, sau đó một tay chống lên lồng ngực rắn chắc của anh, đầu khẽ ngửa lên, đôi môi anh đào đỏ tươi mềm mại nhẹ nhàng hôn lên hai mảnh môi mỏng của anh.
Lâm Tĩnh Hảo chủ động khiến Cố Hạo Thần hết sức ngoài ý muốn, khi anh còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng to lớn vì nụ hôn chủ động của cô. Thì Lâm Tĩnh Hảo đã dùng tay chống trên lồng ngực của anh từ từ kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Nụ hôn hời hợt như chuồn chuồn lướt nước cũng làm cho người ta vẫn chưa thỏa mãn, đủ loại cảm giác đang kích động trong lồng ngực. Cố Hạo Thần làm sao sẽ bỏ qua cơ hội như vậy, liền chuyển từ bị động thành chủ động, lấy tay cầm hai tay cô đang chống trên lồng ngực của anh bắt chéo ra phía sau lưng cô, sau đó dùng cánh tay sắt giam cầm cô, để cho cô thân mật gần sát vào anh. Hô hấp của hai người quấn lấy nhau, nóng bỏng mà say lòng người.
Một chút như vậy không đủ, anh nghĩ muốn càng nhiều. . . . . . Trong giọng nói khàn khàn của anh như ẩn nhẫn cảm xúc muốn bộc phát, cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang hồng lên của cô, tán thưởng cuối cùng cô cũng lớn mật một lần.
Cô muốn lùi lại, lại bị anh giữ chặt eo thon, không để cô có cơ hội tránh ra. Anh cúi đầu, hơi thở mang theo hương Bạch Lan Bạc Hà tràn đầy thế giới của cô, nhanh chóng nhiễm ra xung quanh, giống như là mê hương, một tấc một tấc phá hủy lý trí của cô, để cho cô cam tâm trầm luân, đi theo anh. Nụ hôn của anh dịu dàng mà cuồng dã, đầu lưỡi lộ ra, hương bạc hà nhẹ nhàng trên làn môi kia nhấn chìm đầu lưỡi của cô, cả răng môi cũng nhiễm phải mùi hương đặc hữu chỉ thuộc về anh, cô là thuộc về anh.
Đông đông đông. . . . . . Tiếng đập vào cửa kính xe thanh thúy kéo hai người đang hôn không thể tách rời về thực tế.
Cố Hạo Thần không vui nhíu lông mày, không khí tốt như vậy lại bị người nào không thức thời cắt đứt. Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực chính anh hoàn toàn không nghĩ buông Lâm Tĩnh Hảo trong ngực ra, chỉ muốn ôm cô như vậy, hôn cô cho đến
Cố Hạo Thần, sao anh có thể ngốc như vậy? Lâm Tĩnh Hảo hít hít mũi, lại khó có thể ngăn cản nối chua xót đang đến rất mãnh liệt này lại, hơi nước trong suốt cứ như vậy nổi lên đôi mắt sáng, con người hòa hợp với hơi nước mang theo vẻ đẹp thanh linh, làm cho người ta không thể dời mắt.
Anh không ngốc, nếu ngốc làm sao có thể phụ trách hạnh phúc cả đời của em được, có phải không? Cố Hạo Thần chậm rãi dừng xe lại ven đường, hai tay nâng mặt cô lên, ngón tay khẽ vuốt ve trên gương mặt cô, thưởng thức vẻ đẹp quá mức của cô, Tĩnh Hảo, em không cần phải cảm thấy có bất kỳ gánh nặng gì, những chuyện này đối với anh mà nói đều là chuyện nhỏ. Có thể lamg vì em tất nhiên anh đều sẽ làm thay em, tuyệt đối không cho phép người khác thương hại tới em.
Lâm Tĩnh Hảo cũng nâng hai tay lên, sờ lên gương mặt góc cạnh khắc sâu của anh, đầu ngón tay mơn trớn từng chút từng chút đường cong hoàn mỹ này giống như đang thưởng thức bảo bối trân quý nhất của mình. Sau đó cô cười khiến đôi mắt hàm chứa hơi nước của cô sáng bừng lên trên mặt xuất hiện nếp nhăn nhấp nhô, dịu dàng như vậy, giống như là tia nắng ban mai xinh đẹp buổi sáng sớm chiếu rọi vào đáy lòng của anh.
Một tay cô chuyển sang ôm lấy cổ anh, sau đó một tay chống lên lồng ngực rắn chắc của anh, đầu khẽ ngửa lên, đôi môi anh đào đỏ tươi mềm mại nhẹ nhàng hôn lên hai mảnh môi mỏng của anh.
Lâm Tĩnh Hảo chủ động khiến Cố Hạo Thần hết sức ngoài ý muốn, khi anh còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng to lớn vì nụ hôn chủ động của cô. Thì Lâm Tĩnh Hảo đã dùng tay chống trên lồng ngực của anh từ từ kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Nụ hôn hời hợt như chuồn chuồn lướt nước cũng làm cho người ta vẫn chưa thỏa mãn, đủ loại cảm giác đang kích động trong lồng ngực. Cố Hạo Thần làm sao sẽ bỏ qua cơ hội như vậy, liền chuyển từ bị động thành chủ động, lấy tay cầm hai tay cô đang chống trên lồng ngực của anh bắt chéo ra phía sau lưng cô, sau đó dùng cánh tay sắt giam cầm cô, để cho cô thân mật gần sát vào anh. Hô hấp của hai người quấn lấy nhau, nóng bỏng mà say lòng người.
Một chút như vậy không đủ, anh nghĩ muốn càng nhiều. . . . . . Trong giọng nói khàn khàn của anh như ẩn nhẫn cảm xúc muốn bộc phát, cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang hồng lên của cô, tán thưởng cuối cùng cô cũng lớn mật một lần.
Cô muốn lùi lại, lại bị anh giữ chặt eo thon, không để cô có cơ hội tránh ra. Anh cúi đầu, hơi thở mang theo hương Bạch Lan Bạc Hà tràn đầy thế giới của cô, nhanh chóng nhiễm ra xung quanh, giống như là mê hương, một tấc một tấc phá hủy lý trí của cô, để cho cô cam tâm trầm luân, đi theo anh. Nụ hôn của anh dịu dàng mà cuồng dã, đầu lưỡi lộ ra, hương bạc hà nhẹ nhàng trên làn môi kia nhấn chìm đầu lưỡi của cô, cả răng môi cũng nhiễm phải mùi hương đặc hữu chỉ thuộc về anh, cô là thuộc về anh.
Đông đông đông. . . . . . Tiếng đập vào cửa kính xe thanh thúy kéo hai người đang hôn không thể tách rời về thực tế.
Cố Hạo Thần không vui nhíu lông mày, không khí tốt như vậy lại bị người nào không thức thời cắt đứt. Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực chính anh hoàn toàn không nghĩ buông Lâm Tĩnh Hảo trong ngực ra, chỉ muốn ôm cô như vậy, hôn cô cho đến
/63
|