Edit: Hangbaobinh
Đối mặt với người phụ nữ trung niên cao quý có hơi thở lạnh lẽo mang theo sự xa cách, Lâm Tĩnh Hảo còn có thể bình tĩnh để chất vấn lại, không thể không nói nội tâm của cô thực sự rất mạnh mẽ, so với sự khéo léo cùng đơn thuần của vẻ bề ngoài của cô ấy mà nói, cô là người cần được người khác bảo vệ mới phải. Nhưng cô lại là người đứng ra bảo vệ em gái của mình.
Người phụ nữ trung niên cao quý này chính là Trịnh Tú Oánh - - mẹ của Cố Hạo Thần, tới đây dĩ nhiên là vì con trai của mình. Bà ấy căn bản không để ý tới sự chất vấn của Lâm Tĩnh Hảo, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không cho cô, xoay người rời khỏi, hai người áo đen đi theo hai bên, không cho bất kỳ ai đến gần.
Không lấy được câu trả lời thì làm sao Lâm Tĩnh Hảo có thể từ bỏ được, cô đột nhiên chạy đến trước mặt Trịnh Tú Oánh, bị người áo đen đưa tay ra ngăn lại, duy trì một khoảng cách với Trịnh Tú Oánh.
“Phu nhân, xin hãy cho tôi một câu trả lời chắc chắn.” Thật sâu trong đôi mắt trong suốt của Lâm Tĩnh Hảo lộ ra một vẻ kiên nhìn thẳng vào Trịnh Tú Oánh một người lạnh lẽo cao ngạo như một nữ vương, nghĩ chẳng qua là sự tôn trọng mà thôi.
“Cùng mấy người nhiều lời chỉ làm lãng phí thời gian của tôi.” Trịnh Tú Oánh lạnh lùng mở miệng, không có một chút nhiệt độ nào.
“Phu nhân đừng tưởng chỉ có thời gian của người là quý báu, thời gian của chúng tôi cũng không thể lãng phí được.” Lâm Tĩnh Hảo cảm thấy sâu trong đáy mắt của Trịnh Tú Oánh tràn đầy khinh miệt, xem thường bọn họ.
“Láo xược, thời gian của cô có thể so sánh cùng thời gian của phu nhân sao?” Người đàn ông áo đen quát lên nhìn Lâm Tĩnh Hảo với ánh mắt không tốt.
“Đều là người, tại sao không thể so sánh với nhau!” Lâm Tĩnh Hảo cũng không sợ hãi nói.
Đôi môi cao quý của Trịnh Tú Oánh khẽ nhếch lên: “Nói đi, phải bao nhiêu tiền.”
“Hả?” Lâm Tĩnh Hảo sửng sốt một giây, hỏi ngược lại: “Cái gì?”
“Cô cứ quấn quýt với tôi, không phải là vì tiền sao? Bao nhiêu, nếu ở trong phạm vi tiếp nhận của tôi thì tôi sẽ thương xót cho cô.” Trinh Tú Oánh nói ra một câu đầy tự cao tự đại.
“Người cho rằng tôi muốn lừa tiền của người sao?” Rốt cuộc thì Lâm Tĩnh Hảo cũng hiểu rõ, thì ra bà ấy tưởng cô chiếm dụng thời gian của bà ấy là để lừa tiền, cô cảm thấy bị coi thường thật là nhiều, sâu trong lòng cô nổi lên sự tức giận: “Ngài hiểu sai rồi, thứ tôi muốn không phải là tiền, thứ thứ muốn là sự tôn trọng.”
“A...... Tôn trọng? Thật là buồn cười?” Trịnh Tú Oánh giống như nghe thấy một chuyện gì đó thật buồn cười, “Cô gái, cô rất biết nâng cao bản thân đó!” Bà ấy chỉ lên vết bẩn ở trên chiếc sườn xám được làm bằng thủ công, “Đây chính là thứ em gái cô hắt lên người tôi, tôi còn chưa đòi các cô tôn trọng tôi, thì cô lại đến chất vấn tôi.”
“Em gái tôi đã nhận lỗi trước với ngài rồi, nhưng ngài còn không chấp nhận mà còn để vệ sĩ của ngài làm tay em gái cháu bị thương. Phu nhân, nếu như con bé là con gái ngài, ngài sẽ để con bé bị thương sao? Tôi biết ngài sẽ không muốn, đúng không, bởi vì mỗi một người mẹ đều không hy vọng con của mình bị thương, cho nên không phải tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng tiền.” Lâm Tĩnh Hảo nói tới đây thì giọng nói cũng mềm mại trở lại, khóe môi cô giương lên một nụ cười hình cung, ấm áp mà sáng rực: “Quần áo chúng tôi sẽ bồi thường cho ngài, xin ngài để lại số điện thoại được không?”
“Một cô gái vô lễ, cô đã quá nhiều lời rồi.” Đáy mắt Trịnh Tú Oánh lạnh lẽo, “Hi vọng không để tôi gặp lại cô lần nào nữa.”
Người áo đen hiểu ý ngăn Lâm Tĩnh Hảo lại, để cho Trịnh Tú Oánh có thể thuận lợi rời đi.
Một người áo đen khác từ trong túi áo vét lấy ra một xấp tiền đưa cho Lâm Tĩnh Hảo: “Số tiền này đủ để cho em gái cô đi kiểm tra cùng chữa trị.”
Lâm Tĩnh Hảo không có nhận, mà xoay người chạy về phía Lâm Tĩnh Thu, cùng Thu Vân để cô bé, sau đó người áo đen rời nhưng trong ánh mắt lạnh lùng tràn đầy sự ngạc .
Lâm Tĩnh Hảo đưa em gái đến bệnh viện để kiểm
Đối mặt với người phụ nữ trung niên cao quý có hơi thở lạnh lẽo mang theo sự xa cách, Lâm Tĩnh Hảo còn có thể bình tĩnh để chất vấn lại, không thể không nói nội tâm của cô thực sự rất mạnh mẽ, so với sự khéo léo cùng đơn thuần của vẻ bề ngoài của cô ấy mà nói, cô là người cần được người khác bảo vệ mới phải. Nhưng cô lại là người đứng ra bảo vệ em gái của mình.
Người phụ nữ trung niên cao quý này chính là Trịnh Tú Oánh - - mẹ của Cố Hạo Thần, tới đây dĩ nhiên là vì con trai của mình. Bà ấy căn bản không để ý tới sự chất vấn của Lâm Tĩnh Hảo, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không cho cô, xoay người rời khỏi, hai người áo đen đi theo hai bên, không cho bất kỳ ai đến gần.
Không lấy được câu trả lời thì làm sao Lâm Tĩnh Hảo có thể từ bỏ được, cô đột nhiên chạy đến trước mặt Trịnh Tú Oánh, bị người áo đen đưa tay ra ngăn lại, duy trì một khoảng cách với Trịnh Tú Oánh.
“Phu nhân, xin hãy cho tôi một câu trả lời chắc chắn.” Thật sâu trong đôi mắt trong suốt của Lâm Tĩnh Hảo lộ ra một vẻ kiên nhìn thẳng vào Trịnh Tú Oánh một người lạnh lẽo cao ngạo như một nữ vương, nghĩ chẳng qua là sự tôn trọng mà thôi.
“Cùng mấy người nhiều lời chỉ làm lãng phí thời gian của tôi.” Trịnh Tú Oánh lạnh lùng mở miệng, không có một chút nhiệt độ nào.
“Phu nhân đừng tưởng chỉ có thời gian của người là quý báu, thời gian của chúng tôi cũng không thể lãng phí được.” Lâm Tĩnh Hảo cảm thấy sâu trong đáy mắt của Trịnh Tú Oánh tràn đầy khinh miệt, xem thường bọn họ.
“Láo xược, thời gian của cô có thể so sánh cùng thời gian của phu nhân sao?” Người đàn ông áo đen quát lên nhìn Lâm Tĩnh Hảo với ánh mắt không tốt.
“Đều là người, tại sao không thể so sánh với nhau!” Lâm Tĩnh Hảo cũng không sợ hãi nói.
Đôi môi cao quý của Trịnh Tú Oánh khẽ nhếch lên: “Nói đi, phải bao nhiêu tiền.”
“Hả?” Lâm Tĩnh Hảo sửng sốt một giây, hỏi ngược lại: “Cái gì?”
“Cô cứ quấn quýt với tôi, không phải là vì tiền sao? Bao nhiêu, nếu ở trong phạm vi tiếp nhận của tôi thì tôi sẽ thương xót cho cô.” Trinh Tú Oánh nói ra một câu đầy tự cao tự đại.
“Người cho rằng tôi muốn lừa tiền của người sao?” Rốt cuộc thì Lâm Tĩnh Hảo cũng hiểu rõ, thì ra bà ấy tưởng cô chiếm dụng thời gian của bà ấy là để lừa tiền, cô cảm thấy bị coi thường thật là nhiều, sâu trong lòng cô nổi lên sự tức giận: “Ngài hiểu sai rồi, thứ tôi muốn không phải là tiền, thứ thứ muốn là sự tôn trọng.”
“A...... Tôn trọng? Thật là buồn cười?” Trịnh Tú Oánh giống như nghe thấy một chuyện gì đó thật buồn cười, “Cô gái, cô rất biết nâng cao bản thân đó!” Bà ấy chỉ lên vết bẩn ở trên chiếc sườn xám được làm bằng thủ công, “Đây chính là thứ em gái cô hắt lên người tôi, tôi còn chưa đòi các cô tôn trọng tôi, thì cô lại đến chất vấn tôi.”
“Em gái tôi đã nhận lỗi trước với ngài rồi, nhưng ngài còn không chấp nhận mà còn để vệ sĩ của ngài làm tay em gái cháu bị thương. Phu nhân, nếu như con bé là con gái ngài, ngài sẽ để con bé bị thương sao? Tôi biết ngài sẽ không muốn, đúng không, bởi vì mỗi một người mẹ đều không hy vọng con của mình bị thương, cho nên không phải tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng tiền.” Lâm Tĩnh Hảo nói tới đây thì giọng nói cũng mềm mại trở lại, khóe môi cô giương lên một nụ cười hình cung, ấm áp mà sáng rực: “Quần áo chúng tôi sẽ bồi thường cho ngài, xin ngài để lại số điện thoại được không?”
“Một cô gái vô lễ, cô đã quá nhiều lời rồi.” Đáy mắt Trịnh Tú Oánh lạnh lẽo, “Hi vọng không để tôi gặp lại cô lần nào nữa.”
Người áo đen hiểu ý ngăn Lâm Tĩnh Hảo lại, để cho Trịnh Tú Oánh có thể thuận lợi rời đi.
Một người áo đen khác từ trong túi áo vét lấy ra một xấp tiền đưa cho Lâm Tĩnh Hảo: “Số tiền này đủ để cho em gái cô đi kiểm tra cùng chữa trị.”
Lâm Tĩnh Hảo không có nhận, mà xoay người chạy về phía Lâm Tĩnh Thu, cùng Thu Vân để cô bé, sau đó người áo đen rời nhưng trong ánh mắt lạnh lùng tràn đầy sự ngạc .
Lâm Tĩnh Hảo đưa em gái đến bệnh viện để kiểm
/63
|