Kích Tình, Ông Xã Muốn Thăng Chức

Chương 45 - Chương 43.2

/63


Edit: Hangbaobinh

Cố Hạo Thần giữ điện thoại trầm mặc một lúc lâu, mi mắt của anh hơi nheo lại, lông mi đen và dày so với con gái thì còn đẹp hơn, đôi môi mỏng khẽ cong lên mỉm cười một cái, khuôn mặt đẹp trai tràn đầy tình cảm trước nay chưa từng có.

“Tình cảm của anh đối với em so với thích còn nhiều hơn.” Im lặng một lúc lâu, rốt cuộc thì anh cũng mở miệng, giọng nói giống như được truyền tới từ một nơi rất xa, làm cảm xúc trong lòng của cô rung động mãnh liệt: “Là thích rất nhiều rất nhiều – anh yêu em.”

Ba chữ rất nhẹ nhàng, lại mang theo một sức mạnh rất lớn đánh thẳng vào nội tâm của Lâm Tĩnh Hảo, làm cho cô dao động rất lớn, cả người có chút sững sờ.

“Rốt cuộc thì vì cái gì mà anh yêu em?” Lâm Tĩnh Hảo vờ ngớ ngẩn, hỏi một vấn đề ngu ngốc. Giọng điệu của cô cũng không còn bình tĩnh như trước , khóe mắt đã xuất hiện vệt nước mắt, tầm mắt cũng bắt đầu mơ hồ dần dần.

Cô lại cắn răng, hỏi thêm một câu: “Cái vấn đề này rất ngớ ngẩn phải không?”

“Không nên hỏi anh vì cái gì mà anh yêu em, yêu chính là yêu, chính là yêu toàn bộ, tất cả, tất cả..... Không để lại một cái gì....” Anh rất nghiêm túc rất là nghiêm túc.

Tình yêu của anh sâu như biển, lòng bao dung của anh đối với cô cũng rộng như biển khơi, nhưng cô đối với anh....

“Cố Hạo Thần, em sợ em không thể làm giống như anh đối với em bỏ ra hết toàn bộ để......” Cô hít một hơi, chóp mũi hơi ê ẩm.

“Anh tin tưởng em có thể làm được.” Cố Hạo Thần rất tin tưởng vào tương lai tốt đẹp, “Hiện tại em chỉ cần hưởng thụ thật tốt sự yêu chiều của anh dành cho em mà thôi.”

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Lâm Tĩnh Hảo ánh mắt Cố Hạo Thần dùng lại trên chiếc cốc đang đặt trên bèn, đôi mắt sáng lấp lánh như ánh sao. Cái cốc trên tay anh một bên nhìn thấy là trái tim, bên còn lại là gò má của một người con gái, các cốc này cùng với cái cốc mà anh đưa cho Lâm Tĩnh Hảo là một cặp cốc đôi. Từ sau khi anh rời đi vẫn luôn dùng cái cốc này, ngày ngày đều rất cẩn thận, cầm cái cốc giống như đang đối mặt với Lâm Tĩnh Hảo vậy, làm cho cho mùa đông lạnh như băng của anh ở nước khác trở lên ấm áp hơn.

“Tĩnh Hảo, phải có lòng tin với bản thân mình, bởi vì anh đối với bản thân mình rất có lòng tin, và cũng rất có lòng tin vào tương lai hạnh phúc của chúng ta.” Cố Hạo Thần đưa cái cốc kia lên, đặt một nụ hôn thật khẽ xuống bên ngoài cái cốc.

Khi anh để cái cốc xuống cũng là lúc điện thoại vang lên, là dì Trịnh Tú Lệ của anh gọi, anh nhận điện thoại: “Dì, có chuyện gì không?”

“Mẹ con đang ở chỗ dì, dì đã đặt một chỗ ở nhà hàng Cảnh Trân, con xong việc thì tới đây, cùng mẹ con ăn một bữa cơm thật ngon, rồi cùng nhau nói chuyện.” Cuối cùng Trịnh Tú Lệ nhỏ giọng nhắc nhở anh, “Nếu như con thật sự thích Tĩnh Hảo, thì nhất định con phải qua được cửa của mẹ con, nếu không thì...... Con cũng biết đó.”

“Con sẽ tới, dì yên tâm đi.” Đáy mắt của Cố Hạo Thần đầy u ám.

Mẹ anh đến là trong dự tính của anh, anh cũng không có kinh ngạc. Anh cũng biết Lâm Tĩnh Hảo căn bản là sẽ không lọt vào tầm mắt của mẹ anh, nhưng anh cũng hạ một quyết tâm thật lớn là muốn cùng ở một chỗ với Lâm Tĩnh Hảo. Anh sẽ không để cho sự chờ đợi của mình như hoa phù dung sớm nở tối tàn.

Sau khi tan việc Cố Hạo Thần đến thẳng nhà hàng Cảnh Trân, anh vừa mới vào thì đã thấy dì Trịnh Tú Lệ ra đón anh.

“A Thần, hôm nay dì gặp Tĩnh Hảo ở bệnh viện, nhìn thấy cha mẹ cùng em gái của con bé, con có biết chuyện cha mẹ của con bé đến Hải Thành là có chuyện gì không?” Trịnh Tú Lệ vừa đi vừa nói với Cố Hạo Thần.

“Con biết rõ.” Cố Hạo Thần gật đầu, đôi tay tùy ý bỏ vào trong túi quần, “Con còn cố ý đặt một chỗ cho cha mẹ cô ấy ở nhà hàng Cảnh Trân.”

“Cả nhà họ sẽ tới đây ăn cơm tối sao?” Ánh mắt của Trịnh Tú Lệ thoáng qua một tia kinh ngạc, “Con cũng sẽ đến ăn cơm sao?”

“Không, con không có đi.” Cố Hạo Thần lắc đầu, “Bây giờ còn chưa phải lúc tốt nhất để con gặp cha mẹ của cô ấy. Con cũng không muốn Tĩnh Hảo xuất hiện trước mặt mẹ con quá sớm. Con không muốn sự vui vẻ thật sự vất vả mới có chưa được bao lâu thì đã bị mẹ con phá hủy. Chờ thời cơ chín muồi con sẽ đưa Tĩnh Hảo về Bắc Kinh.”

Trịnh Tú Lệ cũng cảm thấy suy nghĩ của Cố Hạo Thần là rất đúng, chỉ là đều cùng ở đây ăn cơm, khó tránh phải việc sẽ




/63

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status