Thu Vân vừa nhắc tới Cao Minh Tông, thì sắc mặt Lâm Tĩnh Hảo liền ảm đạm đi mấy phần, tay gắp thức ăn cũng dừng lại giữa không trung, nhưng thật lâu mới bỏ xuống, cầm lại đôi đũa gắp đồ ăn bỏ vào trong bát của Thu Vân.
“Tĩnh nhi, mẹ đang nói chuyện với con đó? Con không có nghe thấy sao?” Thu Vân nhìn con gái không có một phản ứng nào, nhẹ giọng nhắc nhở.
“Mẹ.... .... Không cần gọi điện thoại đâu, chúng ta ăn đi.” Lâm Tĩnh Hảo khẽ khép hàng lông mi lại, gắp một miếng rau cải đưa vào trong miệng, vốn nên là một món ngon nhưng lại dâng lên cảm giác khổ sở.
“Tĩnh nhi, mẹ và cha con có rất nhiều lời muốn cùng nói với Minh Tông, để cho con gọi điện cho nó một chút thì rất khó khăn hay sao?” Thu Vân nhẹ nhàng trách cứ con gái, “Rốt cuộc thì con gọi cho Minh Tông chưa? Chưa đúng không, vậy thì để mẹ gọi cho nó.”
Thu Vân lấy điện thoại từ trong túi ra tìm số điện thoại của Cao Minh Tông, Lâm Tĩnh Hảo chợt đứng lên, đưa tay cầm lấy điện thoại trong tay của Thu Vân giữ chặt trong lòng bàn tay, tìm ở trong lồng ngực cũng muốn nhảy ra ngoài: “Mẹ, đừng gọi điện thoại.”
Thu Vân bị động tác này của Lâm Tĩnh Hảo làm cho giật mình, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc: “Tĩnh nhi, con đang làm cái gì vậy?”
“Đúng vậy, Tĩnh nhi, con làm..... Làm cái gì vậy?”Cha Lâm Dân Khai cũng rất ngoài ý muốn thấy con gái luôn dịu dàng khéo léo lại có thể làm một việc quá đáng như vừa rồi.
“Cha, mẹ, Cao Minh Tông anh ta sẽ không tới đâu.” Lâm Tĩnh Hảo cầm chiếc đũa trong tay càng thêm chặt, “Hôm nay là thời điểm nhà chúng ta đoàn tụ, chúng ta nên ăn thật ngon là được rồi.”
“Lời này của con có ý gì?” Trong lòng Thu Vân cảm thấy mơ hồ có chút lo lắng, vì vậy mà mi tâm nhíu lại: “Tĩnh nhi, con nói rõ một chút , mẹ không hiểu lời con nói có ý gì.”
Lâm Dân Khai cũng liếc mắt nhìn con gái, sau đó nói với vợ: “Ý của Tĩnh nhi là công việc của Minh Tông quá bận rộn, không đi được cho nên không thể gọi điện quấy rầy nó. Chúng ta ăn trước đi.”
“Ông ở chỗ này mà có thể lừa được tôi.” Thu Vân nghiêng đầu trừng mắt nhìn chồng mình người đang muốn làm dịu không khí, sau đó ánh mắt dừng lại trên mặt Lâm Tĩnh Hảo: “Nó bận rộn chẳng lẽ không có thời gian cùng chúng ta ăn một bữa cơm sao? Nó là con người, cho dù công việc có bận rộn đi chăng nữa thì cũng cần phải ăn cơm.”
Lâm Tĩnh Hảo mấp máy môi: “Mẹ, chúng ta ăn cơm, một nhà chúng ta ăn xong bữa cơm này thật vui vẻ thì con sẽ cùng mẹ nói chuyện được không?”
Cô cũng không muốn người ngoài như Cao Minh Tông ảnh hưởng tới tâm tình ăn cơm của cả nhà họ, đây là bữa cơm đoàn viên của cả nhà cô, tại sao có thể để Cao Minh Tông phá hỏng được. Chỉ cần bữa cơm này cha mẹ ăn thật vui vẻ, cô sẽ thực sự nói cho cha mẹ biết việc cô cùng Cao Minh Tông đã chia tay.
“Tĩnh nhi, có phải con có chuyện gì gạt chúng ta không.” Phần lo lắng trong lòng Thu Vân càng thêm mãnh liệt, đôi tay níu chặt lấy chiếc khăn ăn hình vuông đang đặt trên đầu gối: “Rốt cuộc thì con và Minh Tông làm sao? Có phải lại cãi nhau rồi hay không? Tĩnh nhi, mẹ nói cho con biết, mẹ và cha con rất hài lòng với Minh Tông, hơn nữa hai ông bà nhà họ Cao cũng rất thích con, đối với con cũng đặc biệt tốt, nếu như con và Minh Tông kết hôn thì nhất định sẽ hạnh phúc, còn đừng giận dỗi với Minh Tông, biết không?”
“Mẹ, con biết rồi.” Lâm Tĩnh Hảo gật đầu một cái, đầu tiên phải ứng phó với mẹ cái đã, trước mắt còn có bữa cơm quan trọng này, dù sao thì vị trí này cũng là Cố Hạo Thần đặt, mấy món ăn này cũng là anh gọi trước, phần tâm ý này của anh đối với cả nhà mình rất khó có được, cô muốn quý trọng thật tốt.
“Vậy thì con nói cho mẹ biết giữa con và Minh Tông không xảy ra chuyện gì chứ?” Thu Vân vẫn có một tia không yên lòng, lại hỏi lại một lần nữa, muốn từ chính miệng của Lâm Tĩnh Hảo một câu trả lời thật sự thì bà mới yên tâm ăn cơm.
Mà từ lúc nhìn thấy mấy món ngon thì con sâu tham ăn của Lâm Tĩnh Thu cũng đã bò lên, thừa dịp mẹ cùng Lâm Tĩnh Hảo đang nói chuyện, dường
“Tĩnh nhi, mẹ đang nói chuyện với con đó? Con không có nghe thấy sao?” Thu Vân nhìn con gái không có một phản ứng nào, nhẹ giọng nhắc nhở.
“Mẹ.... .... Không cần gọi điện thoại đâu, chúng ta ăn đi.” Lâm Tĩnh Hảo khẽ khép hàng lông mi lại, gắp một miếng rau cải đưa vào trong miệng, vốn nên là một món ngon nhưng lại dâng lên cảm giác khổ sở.
“Tĩnh nhi, mẹ và cha con có rất nhiều lời muốn cùng nói với Minh Tông, để cho con gọi điện cho nó một chút thì rất khó khăn hay sao?” Thu Vân nhẹ nhàng trách cứ con gái, “Rốt cuộc thì con gọi cho Minh Tông chưa? Chưa đúng không, vậy thì để mẹ gọi cho nó.”
Thu Vân lấy điện thoại từ trong túi ra tìm số điện thoại của Cao Minh Tông, Lâm Tĩnh Hảo chợt đứng lên, đưa tay cầm lấy điện thoại trong tay của Thu Vân giữ chặt trong lòng bàn tay, tìm ở trong lồng ngực cũng muốn nhảy ra ngoài: “Mẹ, đừng gọi điện thoại.”
Thu Vân bị động tác này của Lâm Tĩnh Hảo làm cho giật mình, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc: “Tĩnh nhi, con đang làm cái gì vậy?”
“Đúng vậy, Tĩnh nhi, con làm..... Làm cái gì vậy?”Cha Lâm Dân Khai cũng rất ngoài ý muốn thấy con gái luôn dịu dàng khéo léo lại có thể làm một việc quá đáng như vừa rồi.
“Cha, mẹ, Cao Minh Tông anh ta sẽ không tới đâu.” Lâm Tĩnh Hảo cầm chiếc đũa trong tay càng thêm chặt, “Hôm nay là thời điểm nhà chúng ta đoàn tụ, chúng ta nên ăn thật ngon là được rồi.”
“Lời này của con có ý gì?” Trong lòng Thu Vân cảm thấy mơ hồ có chút lo lắng, vì vậy mà mi tâm nhíu lại: “Tĩnh nhi, con nói rõ một chút , mẹ không hiểu lời con nói có ý gì.”
Lâm Dân Khai cũng liếc mắt nhìn con gái, sau đó nói với vợ: “Ý của Tĩnh nhi là công việc của Minh Tông quá bận rộn, không đi được cho nên không thể gọi điện quấy rầy nó. Chúng ta ăn trước đi.”
“Ông ở chỗ này mà có thể lừa được tôi.” Thu Vân nghiêng đầu trừng mắt nhìn chồng mình người đang muốn làm dịu không khí, sau đó ánh mắt dừng lại trên mặt Lâm Tĩnh Hảo: “Nó bận rộn chẳng lẽ không có thời gian cùng chúng ta ăn một bữa cơm sao? Nó là con người, cho dù công việc có bận rộn đi chăng nữa thì cũng cần phải ăn cơm.”
Lâm Tĩnh Hảo mấp máy môi: “Mẹ, chúng ta ăn cơm, một nhà chúng ta ăn xong bữa cơm này thật vui vẻ thì con sẽ cùng mẹ nói chuyện được không?”
Cô cũng không muốn người ngoài như Cao Minh Tông ảnh hưởng tới tâm tình ăn cơm của cả nhà họ, đây là bữa cơm đoàn viên của cả nhà cô, tại sao có thể để Cao Minh Tông phá hỏng được. Chỉ cần bữa cơm này cha mẹ ăn thật vui vẻ, cô sẽ thực sự nói cho cha mẹ biết việc cô cùng Cao Minh Tông đã chia tay.
“Tĩnh nhi, có phải con có chuyện gì gạt chúng ta không.” Phần lo lắng trong lòng Thu Vân càng thêm mãnh liệt, đôi tay níu chặt lấy chiếc khăn ăn hình vuông đang đặt trên đầu gối: “Rốt cuộc thì con và Minh Tông làm sao? Có phải lại cãi nhau rồi hay không? Tĩnh nhi, mẹ nói cho con biết, mẹ và cha con rất hài lòng với Minh Tông, hơn nữa hai ông bà nhà họ Cao cũng rất thích con, đối với con cũng đặc biệt tốt, nếu như con và Minh Tông kết hôn thì nhất định sẽ hạnh phúc, còn đừng giận dỗi với Minh Tông, biết không?”
“Mẹ, con biết rồi.” Lâm Tĩnh Hảo gật đầu một cái, đầu tiên phải ứng phó với mẹ cái đã, trước mắt còn có bữa cơm quan trọng này, dù sao thì vị trí này cũng là Cố Hạo Thần đặt, mấy món ăn này cũng là anh gọi trước, phần tâm ý này của anh đối với cả nhà mình rất khó có được, cô muốn quý trọng thật tốt.
“Vậy thì con nói cho mẹ biết giữa con và Minh Tông không xảy ra chuyện gì chứ?” Thu Vân vẫn có một tia không yên lòng, lại hỏi lại một lần nữa, muốn từ chính miệng của Lâm Tĩnh Hảo một câu trả lời thật sự thì bà mới yên tâm ăn cơm.
Mà từ lúc nhìn thấy mấy món ngon thì con sâu tham ăn của Lâm Tĩnh Thu cũng đã bò lên, thừa dịp mẹ cùng Lâm Tĩnh Hảo đang nói chuyện, dường
/63
|