Editor: tu tai
Khi Lâm Tĩnh Thu dẫn theo Cao Minh Tâm vào phòng bao nhà họ Lâm đang ăn cơm thì ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người anh ta, có mừng rỡ, không ngờ, còn có khổ sở. . . . . . Mày của Lâm Tĩnh Hảo nhíu chặt lại với nhau, mi tâm trắng noãn mở ra một đóa ưu thương. Nhưng không ai trong gia đình cảm nhận được nội tâm rung động vô cùng lo lắng của cô, mà đều đắm chìm trong niềm vui sướng khi nhìn thấy Cao Minh Tông.
Thu Vân thu lại vẻ mặt bất ngờ, trên mặt nở nụ cười thân thiết, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi về phía Cao Minh Tông: Minh Tông, cháu đã đến rồi, có thể nhìn thấy cháu dì rất vui vẻ. Lâu như vậy không thấy, cháu lại đẹp trai hơn rồi. Lúc bà nói lời này ánh mắt còn rơi xuống trên người Lâm Tĩnh Hảo, không thể nghi ngờ là đang nhắc nhở Lâm Tĩnh Tốt rằng Cao Minh Tông là một thanh niên đầy hứa hẹn, một người đàn ông đẹp trai tài giỏi thì không thiếu con gái theo đuổi, cho nên nhất định phải nắm chặt phần hạnh phúc này cho tốt.
Lâm Tĩnh Hảo làm như không thấy lời nhắc nhở của mẹ mình, những biểu hiện giả tạo mê hoặc người khác trên người Cao Minh Tông kia cô đã thấy rất rõ ràng rồi, cho dù anh ta có ưu tú thế nào thì cô cũng sẽ không quay lại.
Thu Vân thấy Lâm Tĩnh Hảo không hề có lời nói hay hành động nhiệt tình nào đối với Cao Minh Tông, tự nhiên có chút không vui, liền mở miệng nói: Tĩnh nhi, Minh Tông làm việc cả ngày, nhất định bây giờ vừa mệt vừa đói rồi, con còn không mau lấy thêm bộ bát đũa cho Minh Tông, để cậu ấy ngồi vào vị trí, người một nhà chúng ta vui vẻ ăn bữa cơm. Sau khi trách cứ Lâm Tĩnh Hảo xong, bà lại quay đầu nhìn về phía Cao Minh Tông bên cạnh, Minh Tông, cháu đừng tức giận, Tĩnh nhi chính là như vậy, bị dì và chú Lâm cháu nuông chiều hư rồi, kiêu căng tùy hứng, cháu là nam tử hán đại trượng phu không nên chấp nhặt với con bé. Bà lại ra hiệu bằng mắt cho chồng mình Lâm Dân Khai.
Đúng đúng đúng. Lâm Dân Khai phụ họa, Minh Tông, mau ngồi xuống, cháu hãy uống với chú một chén.
Thu Nhi con ngồi sang bên cạnh mẹ, nhường lại vị trí cho anh rể con, để cho chị và anh rể con ngồi cạnh nhau cho dễ nói chuyện. Thu Vân nhiệt tình kêu gọi, hoàn toàn coi Cao Minh Tông như người trong nhà.
Mà từ đầu đến cuối Cao Minh Tông vẫn duy trì mỉm cười, nhưng nụ cười này cũng không đạt đáy mắt, là lễ phép khách khí xa cách, ngược lại với vẻ nhiệt tình tiếp đón của người nhà họ Lâm, nhưng bọn họ cũng không có chú ý đến.
Lâm Tĩnh Thu nhường vị trí, ngồi vào chỗ bên cạnh Thu Vân, sau đó Thu Vân cầm tay Cao Minh Tông kéo anh ta đến vị trí thuộc về Lâm Tĩnh Thu bên cạnh Lâm Tĩnh Hảo, đáy mắt Lâm Tĩnh Hảo càng trở nên xám xịt.
Đương nhiên là Cao Minh Tông cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo cự tuyệt trên người Lâm Tĩnh Hảo, anh ta khẽ nhếch môi, cười với Thu Vân: Dì Lâm, hình như Tĩnh Hảo không quá hoan nghênh cháu...cháu thấy cháu vẫn nên dời đi thì tốt hơn. Như vậy mới sẽ không phá hư không khí đoàn tụ tốt đẹp của gia đình dì.
Cháu nói bậy gì vậy? Thu Vân từ ái vỗ nhẹ bả vai Cao Minh Tông, ở trong mắt của bà Cao Minh Tông chính là con rể của bà, Trrong mắt dì và chú Lâm của cháu chúng ta chính là người một nhà.
Đúng vậy. Lâm Dân Khai cũng là vẻ mặt tươi cười.
Anh rể, sao chị em lại có thể không hoan nghênh anh chứ, chị em yêu anh nhất mà. Lâm Tĩnh Thu
Khi Lâm Tĩnh Thu dẫn theo Cao Minh Tâm vào phòng bao nhà họ Lâm đang ăn cơm thì ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người anh ta, có mừng rỡ, không ngờ, còn có khổ sở. . . . . . Mày của Lâm Tĩnh Hảo nhíu chặt lại với nhau, mi tâm trắng noãn mở ra một đóa ưu thương. Nhưng không ai trong gia đình cảm nhận được nội tâm rung động vô cùng lo lắng của cô, mà đều đắm chìm trong niềm vui sướng khi nhìn thấy Cao Minh Tông.
Thu Vân thu lại vẻ mặt bất ngờ, trên mặt nở nụ cười thân thiết, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi về phía Cao Minh Tông: Minh Tông, cháu đã đến rồi, có thể nhìn thấy cháu dì rất vui vẻ. Lâu như vậy không thấy, cháu lại đẹp trai hơn rồi. Lúc bà nói lời này ánh mắt còn rơi xuống trên người Lâm Tĩnh Hảo, không thể nghi ngờ là đang nhắc nhở Lâm Tĩnh Tốt rằng Cao Minh Tông là một thanh niên đầy hứa hẹn, một người đàn ông đẹp trai tài giỏi thì không thiếu con gái theo đuổi, cho nên nhất định phải nắm chặt phần hạnh phúc này cho tốt.
Lâm Tĩnh Hảo làm như không thấy lời nhắc nhở của mẹ mình, những biểu hiện giả tạo mê hoặc người khác trên người Cao Minh Tông kia cô đã thấy rất rõ ràng rồi, cho dù anh ta có ưu tú thế nào thì cô cũng sẽ không quay lại.
Thu Vân thấy Lâm Tĩnh Hảo không hề có lời nói hay hành động nhiệt tình nào đối với Cao Minh Tông, tự nhiên có chút không vui, liền mở miệng nói: Tĩnh nhi, Minh Tông làm việc cả ngày, nhất định bây giờ vừa mệt vừa đói rồi, con còn không mau lấy thêm bộ bát đũa cho Minh Tông, để cậu ấy ngồi vào vị trí, người một nhà chúng ta vui vẻ ăn bữa cơm. Sau khi trách cứ Lâm Tĩnh Hảo xong, bà lại quay đầu nhìn về phía Cao Minh Tông bên cạnh, Minh Tông, cháu đừng tức giận, Tĩnh nhi chính là như vậy, bị dì và chú Lâm cháu nuông chiều hư rồi, kiêu căng tùy hứng, cháu là nam tử hán đại trượng phu không nên chấp nhặt với con bé. Bà lại ra hiệu bằng mắt cho chồng mình Lâm Dân Khai.
Đúng đúng đúng. Lâm Dân Khai phụ họa, Minh Tông, mau ngồi xuống, cháu hãy uống với chú một chén.
Thu Nhi con ngồi sang bên cạnh mẹ, nhường lại vị trí cho anh rể con, để cho chị và anh rể con ngồi cạnh nhau cho dễ nói chuyện. Thu Vân nhiệt tình kêu gọi, hoàn toàn coi Cao Minh Tông như người trong nhà.
Mà từ đầu đến cuối Cao Minh Tông vẫn duy trì mỉm cười, nhưng nụ cười này cũng không đạt đáy mắt, là lễ phép khách khí xa cách, ngược lại với vẻ nhiệt tình tiếp đón của người nhà họ Lâm, nhưng bọn họ cũng không có chú ý đến.
Lâm Tĩnh Thu nhường vị trí, ngồi vào chỗ bên cạnh Thu Vân, sau đó Thu Vân cầm tay Cao Minh Tông kéo anh ta đến vị trí thuộc về Lâm Tĩnh Thu bên cạnh Lâm Tĩnh Hảo, đáy mắt Lâm Tĩnh Hảo càng trở nên xám xịt.
Đương nhiên là Cao Minh Tông cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo cự tuyệt trên người Lâm Tĩnh Hảo, anh ta khẽ nhếch môi, cười với Thu Vân: Dì Lâm, hình như Tĩnh Hảo không quá hoan nghênh cháu...cháu thấy cháu vẫn nên dời đi thì tốt hơn. Như vậy mới sẽ không phá hư không khí đoàn tụ tốt đẹp của gia đình dì.
Cháu nói bậy gì vậy? Thu Vân từ ái vỗ nhẹ bả vai Cao Minh Tông, ở trong mắt của bà Cao Minh Tông chính là con rể của bà, Trrong mắt dì và chú Lâm của cháu chúng ta chính là người một nhà.
Đúng vậy. Lâm Dân Khai cũng là vẻ mặt tươi cười.
Anh rể, sao chị em lại có thể không hoan nghênh anh chứ, chị em yêu anh nhất mà. Lâm Tĩnh Thu
/63
|