Editor: Trà sữa trà xanh
Cảm xúc khiếp sợ và bất ngờ nối tiếp từng đợt đánh tới, cũng đang khảo nghiệm năng lực chịu đựng của trái tim mỗi người.
Thu Vân tức giận tán Lâm Tĩnh Hảo một bạt tai thật nặng, khiến mặt Lâm Tĩnh Hảo lệch hẳn sang một bên, một ít tóc xốc xếch che ở một má của cô, vết đau rát trên mặt giống như hàn châm đâm vào da thịt, đau đến tận tâm. Lâm Tĩnh Hảo đè nén nước mắt đã tràn tới khóe, cắn môi hung hăng ép xuống. Cô sẽ không khóc, càng không luống cuống trước mặt Cao Minh Tông.
Cao Minh Tông nhìn Lâm Tĩnh Hảo bị tán một bạt tay, trong lòng rất vui, khổ sở bị đè nén trong lòng giống như được giải phóng, đáy mắt chợt lóe lên sự cay nghiệt và nham hiểm.
Lâm Dân Khai đỡ vợ, đau lòng nhìn bóng dáng con gái cứng ngắc: Thu Vân, em đang làm gì vậy? Có lời gì không thể nói sao? Cần gì phải đánh con gái như vậy?
Mẹ, sao mẹ lại đánh chị? Lâm Tĩnh Thu nhíu mày, không đồng ý cách làm của mẹ mình, cô vội vàng đi tới bên cạnh chị mình, quan tâm hỏi, Chị, chị không sao chứ?
Chị không sao. Lâm Tĩnh Hảo khẽ há miệng, nhưng trong cổ họng lại có mùi vị ngai ngái tràn ra.
Tĩnh Nhi đã làm ra chuyện mất mặt như vậy, chúng ta làm cha mẹ không có dạy tốt, sao chúng ta còn che chở cho nó được? Mặc dù Thu Vân nói rất nghiêm nghị nhưng việc đánh con gái khiến bà rất khó chịu.
Không cha mẹ nào không yêu con cái của mình, nhưng họ không bao che chuyện con cái phạm sai lầm.
Mẹ, coi như chị và anh rể. . . . . . Không, là anh Cao đã chia tay, đó cũng là chuyện giữa bọn họ, bọn họ cảm thấy chia tay không hối hận thì có gì sai? Dù sao chị làm cái gì con đều ủng hộ, hơn nữa con tin tưởng chị không phải người phụ nữ tùy tiện như vậy. Lâm Tĩnh Thu kiên định đứng về phía Lâm Tĩnh Hảo, Mẹ, mẹ đừng trách chị, chia tay cũng không phải chuyện ghê gớm gì, chỉ có thể nói giữa bọn họ không có duyên phận.
Thu Nhi, chuyện của người lớn cô gái nhỏ như con đừng có xen vào. Sắc mặt Thu Vân không tốt, quở trách tư tưởng bao che của con gái.
Dì Lâm, dì không cần vì con mà làm như vậy, con chịu oan ức không quan trong, nhưng Tĩnh Hảo là con gái của dì, dì nên nâng ở lòng bàn tay thương yêu. Cao Minh Tông cố tình đóng vai người tốt, trong lời nói còn bỏ đá xuống giếng, Tĩnh Hảo có tình cảm sâu sắc với người khác, chỉ có thể nói là do con làm chưa tốt, hơn nữa người kia có chức vị cao hơn con, gia thế tốt hơn con, con tin rằng cô gái sáng suốt đều lựa chọn người đàn ông ưu tú như vậy. Dì Lâm, dì không cần trách cô ấy, bởi vì chúng con đã chia tay rồi, cho dù dì làm cái gì đi nữa chúng con cũng không thể trở lại lúc ban đầu.
Cao Minh Tông âm thầm nói Lâm Tĩnh Hảo hư vinh hám làm nhà giàu, vì vậy xem thường anh, cho nên chia tay anh. Những lời nói này khi lọt vào tai Thu Vân chính là thêm dầu vào lửa, khiến bà rất khó chịu.
Minh Tông. . . . . . Con nói vậy khiến dì rất đau lòng. Thu Vân thấy đau lòng cô đơn trong mắt Cao Minh Tông, Tĩnh Nhi, con xem Minh Tông đã chia tay con mà vẫn còn bảo vệ con kia, con nói xem rốt cuộc là con đã ăn trúng bùa mê thuốc lú gì của người ta, để rồi chia tay Minh Tông? Bây giờ mẹ muốn con
Cảm xúc khiếp sợ và bất ngờ nối tiếp từng đợt đánh tới, cũng đang khảo nghiệm năng lực chịu đựng của trái tim mỗi người.
Thu Vân tức giận tán Lâm Tĩnh Hảo một bạt tai thật nặng, khiến mặt Lâm Tĩnh Hảo lệch hẳn sang một bên, một ít tóc xốc xếch che ở một má của cô, vết đau rát trên mặt giống như hàn châm đâm vào da thịt, đau đến tận tâm. Lâm Tĩnh Hảo đè nén nước mắt đã tràn tới khóe, cắn môi hung hăng ép xuống. Cô sẽ không khóc, càng không luống cuống trước mặt Cao Minh Tông.
Cao Minh Tông nhìn Lâm Tĩnh Hảo bị tán một bạt tay, trong lòng rất vui, khổ sở bị đè nén trong lòng giống như được giải phóng, đáy mắt chợt lóe lên sự cay nghiệt và nham hiểm.
Lâm Dân Khai đỡ vợ, đau lòng nhìn bóng dáng con gái cứng ngắc: Thu Vân, em đang làm gì vậy? Có lời gì không thể nói sao? Cần gì phải đánh con gái như vậy?
Mẹ, sao mẹ lại đánh chị? Lâm Tĩnh Thu nhíu mày, không đồng ý cách làm của mẹ mình, cô vội vàng đi tới bên cạnh chị mình, quan tâm hỏi, Chị, chị không sao chứ?
Chị không sao. Lâm Tĩnh Hảo khẽ há miệng, nhưng trong cổ họng lại có mùi vị ngai ngái tràn ra.
Tĩnh Nhi đã làm ra chuyện mất mặt như vậy, chúng ta làm cha mẹ không có dạy tốt, sao chúng ta còn che chở cho nó được? Mặc dù Thu Vân nói rất nghiêm nghị nhưng việc đánh con gái khiến bà rất khó chịu.
Không cha mẹ nào không yêu con cái của mình, nhưng họ không bao che chuyện con cái phạm sai lầm.
Mẹ, coi như chị và anh rể. . . . . . Không, là anh Cao đã chia tay, đó cũng là chuyện giữa bọn họ, bọn họ cảm thấy chia tay không hối hận thì có gì sai? Dù sao chị làm cái gì con đều ủng hộ, hơn nữa con tin tưởng chị không phải người phụ nữ tùy tiện như vậy. Lâm Tĩnh Thu kiên định đứng về phía Lâm Tĩnh Hảo, Mẹ, mẹ đừng trách chị, chia tay cũng không phải chuyện ghê gớm gì, chỉ có thể nói giữa bọn họ không có duyên phận.
Thu Nhi, chuyện của người lớn cô gái nhỏ như con đừng có xen vào. Sắc mặt Thu Vân không tốt, quở trách tư tưởng bao che của con gái.
Dì Lâm, dì không cần vì con mà làm như vậy, con chịu oan ức không quan trong, nhưng Tĩnh Hảo là con gái của dì, dì nên nâng ở lòng bàn tay thương yêu. Cao Minh Tông cố tình đóng vai người tốt, trong lời nói còn bỏ đá xuống giếng, Tĩnh Hảo có tình cảm sâu sắc với người khác, chỉ có thể nói là do con làm chưa tốt, hơn nữa người kia có chức vị cao hơn con, gia thế tốt hơn con, con tin rằng cô gái sáng suốt đều lựa chọn người đàn ông ưu tú như vậy. Dì Lâm, dì không cần trách cô ấy, bởi vì chúng con đã chia tay rồi, cho dù dì làm cái gì đi nữa chúng con cũng không thể trở lại lúc ban đầu.
Cao Minh Tông âm thầm nói Lâm Tĩnh Hảo hư vinh hám làm nhà giàu, vì vậy xem thường anh, cho nên chia tay anh. Những lời nói này khi lọt vào tai Thu Vân chính là thêm dầu vào lửa, khiến bà rất khó chịu.
Minh Tông. . . . . . Con nói vậy khiến dì rất đau lòng. Thu Vân thấy đau lòng cô đơn trong mắt Cao Minh Tông, Tĩnh Nhi, con xem Minh Tông đã chia tay con mà vẫn còn bảo vệ con kia, con nói xem rốt cuộc là con đã ăn trúng bùa mê thuốc lú gì của người ta, để rồi chia tay Minh Tông? Bây giờ mẹ muốn con
/63
|