Editor: Trà sữa trà xanh
Thu Vân hướng về Cao Minh Tông như thế nào, thế nhưng đối với Cao Minh Tông mà nói đều là râu ria, dù thế nào đi nữa mục đích của anh đã đạt, chuyện còn lại là chuyện nhà bọn họ, không có quan hệ gì với anh. Anh không muốn ở chỗ này nhìn nhà này nháo loạn, bởi vì bây giờ anh và Lâm gia có thể nói là không có bất kỳ quan hệ gì.
Cao Minh Tông mở miệng cáo từ thì điện thoại di động vang lên, là Thẩm Giai Liên, vừa nhấc máy đã hỏi thẳng cô: Em đang ở đâu?
Ừ, em đã đến, lập tức tới đây. Cao Minh Tông nhìn lướt qua người nhà Lâm gia, Chú Lâm dì Lâm, con hẹn bạn, xin cáo từ trước. Con chỉ muốn nhắc nhở hai người một câu mặc kệ thế nào con và Lâm Tĩnh Hảo đã chia tay rồi, con và Lâm gia không có quan hệ, sau này đừng dây dưa với con nữa, làm người xa lạ là tốt nhất.
Dứt lời. Anh lạnh mặt bước chân rời đi, khi anh mở cửa ra liền nhìn thấy Thẩm Giai Liên đi tới từ hành lang bên trái, vừa đúng lúc anh thu lại điện thoại. Cao Minh Tông mỉm cười nghênh đón, đưa tay nắm eo thon của cô: Sao giờ này em mới tới?
Em định đứng dưới lầu đợi anh, không ngờ lại thấy anh đi từ phòng ra. Thẩm Giai Liên liếc mắt, ánh mắt dừng lại trên cửa phòng đóng chặt, Gặp người quen sao?
Ừ, lúc vào thì gặp phải, cho nên đi vào thăm hỏi. Cao Minh Tông không nói thật, sợ Thẩm Giai Liên nghi ngờ, Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.
Nếu là bạn bè thì giới thiệu cho em biết đi. Thẩm Giai Liên đẩy tay Cao Minh Tông ra, cất bước đến gần phòng, Dù sao bây giờ em là bạn gái của anh, phải để cho bạn bè của anh biết, không phải sao? Nếu không bọn họ còn tưởng rằng Lâm Tĩnh Hảo, em sẽ rất tức giận đó.
Cô vui vẻ cười duyên, đáy mắt lại có một tia lạnh lẽo tràn ra.
Cao Minh Tông kéo ngón tay mịn màng của cô giữ tại trong lòng bàn tay: Giai Giai, người quen như vậy em không cần phải biết.
Tại sao không cần? Chẳng lẽ em như vậy gặp người ta không được? Thẩm Giai Liên hơi ngước đầu, mặt trầm như nước, mất đi nụ cười ôn nhu.
Không phải, em xinh đẹp khiến người ta mê mẩn, làm sao không thể gặp ai. Cao Minh Tông quấn lấy eo thon của cô, ôm cô vào trong ngực, Anh sợ em thấy bọn họ sẽ mất đi hứng thú ăn cơm, anh làm như vậy là vì tốt cho em. Không muốn bởi vì người khác mà ảnh hưởng em ăn uống. Nếu như em muốn gặp, ăn cơm xong gặp lại cũng
Thu Vân hướng về Cao Minh Tông như thế nào, thế nhưng đối với Cao Minh Tông mà nói đều là râu ria, dù thế nào đi nữa mục đích của anh đã đạt, chuyện còn lại là chuyện nhà bọn họ, không có quan hệ gì với anh. Anh không muốn ở chỗ này nhìn nhà này nháo loạn, bởi vì bây giờ anh và Lâm gia có thể nói là không có bất kỳ quan hệ gì.
Cao Minh Tông mở miệng cáo từ thì điện thoại di động vang lên, là Thẩm Giai Liên, vừa nhấc máy đã hỏi thẳng cô: Em đang ở đâu?
Ừ, em đã đến, lập tức tới đây. Cao Minh Tông nhìn lướt qua người nhà Lâm gia, Chú Lâm dì Lâm, con hẹn bạn, xin cáo từ trước. Con chỉ muốn nhắc nhở hai người một câu mặc kệ thế nào con và Lâm Tĩnh Hảo đã chia tay rồi, con và Lâm gia không có quan hệ, sau này đừng dây dưa với con nữa, làm người xa lạ là tốt nhất.
Dứt lời. Anh lạnh mặt bước chân rời đi, khi anh mở cửa ra liền nhìn thấy Thẩm Giai Liên đi tới từ hành lang bên trái, vừa đúng lúc anh thu lại điện thoại. Cao Minh Tông mỉm cười nghênh đón, đưa tay nắm eo thon của cô: Sao giờ này em mới tới?
Em định đứng dưới lầu đợi anh, không ngờ lại thấy anh đi từ phòng ra. Thẩm Giai Liên liếc mắt, ánh mắt dừng lại trên cửa phòng đóng chặt, Gặp người quen sao?
Ừ, lúc vào thì gặp phải, cho nên đi vào thăm hỏi. Cao Minh Tông không nói thật, sợ Thẩm Giai Liên nghi ngờ, Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.
Nếu là bạn bè thì giới thiệu cho em biết đi. Thẩm Giai Liên đẩy tay Cao Minh Tông ra, cất bước đến gần phòng, Dù sao bây giờ em là bạn gái của anh, phải để cho bạn bè của anh biết, không phải sao? Nếu không bọn họ còn tưởng rằng Lâm Tĩnh Hảo, em sẽ rất tức giận đó.
Cô vui vẻ cười duyên, đáy mắt lại có một tia lạnh lẽo tràn ra.
Cao Minh Tông kéo ngón tay mịn màng của cô giữ tại trong lòng bàn tay: Giai Giai, người quen như vậy em không cần phải biết.
Tại sao không cần? Chẳng lẽ em như vậy gặp người ta không được? Thẩm Giai Liên hơi ngước đầu, mặt trầm như nước, mất đi nụ cười ôn nhu.
Không phải, em xinh đẹp khiến người ta mê mẩn, làm sao không thể gặp ai. Cao Minh Tông quấn lấy eo thon của cô, ôm cô vào trong ngực, Anh sợ em thấy bọn họ sẽ mất đi hứng thú ăn cơm, anh làm như vậy là vì tốt cho em. Không muốn bởi vì người khác mà ảnh hưởng em ăn uống. Nếu như em muốn gặp, ăn cơm xong gặp lại cũng
/63
|