Editor: Trà sữa trà xanh
Mặc dù là tư thế nam trên nữ dưới, nhưng sức nặng của Cố Hạo Thần không đè lên Lâm Tĩnh Hảo chút nào. Cô chỉ cảm thấy toàn thân giống như bị Cố Hạo Thần ôm vào trong ngực, ấm áp và thoải mái. Nhưng bọn họ sát nhau thân mật như vậy, khó tránh khỏi sẽ nhiệt huyết sôi trào, xuân tâm lay động.
Anh biết. Cô cắn môi, ẩn nhẫn đè cảm giác xa lạ đang nổi dậy trong lòng xuống, nó giống như từng đợt từng đợt thủy triều đánh tới bao phủ cô, khiến cô hít thở không thông.
Anh muốn hôn em. Bàn tay Cố Hạo Thần tăng thêm sức lực trên eo cô, bàn tay nóng rực cách lớp lụa thật mỏng truyền tới da thịt mềm mại của cô.
Lâm Tĩnh Hảo đưa tay đặt lên bàn tay đang làm loạn của anh, khẩn trương nhìn cánh cửa, nhỏ giọng nói: Nơi này là nhà em, ba mẹ em còn có em gái em đang ở phòng khách, nếu làm ra động tĩnh gì, em sẽ tức giận, cho nên anh phải khắc chế, khắc chế hơn nữa. Tuyệt đối không thể làm loạn ở nhà em.
Anh không làm loạn, anh sẽ chú tâm. Tay của anh nắm tay cô, bị anh khống chế, sau đó hôn lên môi cô một lần nữa, lần này khí thế hung hăng, đôi môi của hai người tiếp xúc càng thêm chặt chẽ.
Lưỡi dài của anh vẽ phác thảo bờ môi hoàn mỹ của cô, tiếp theo quét qua mỗi chiếc răng của cô, cuối cùng linh xảo cạy hàm răng của cô ra, cô chỉ cảm thấy cảm giác áp bách mạnh mẽ từ anh truyền tới, lưỡi dài của anh tùy ý khuấy động trong miệng cô, nâng cái lưỡi của cô lên cùng anh triền miên nhảy múa, bị anh dây dưa gặm cắn thật chặt, bừa bãi chiếm đoạt vị ngọt trong miệng cô, anh chủ động kéo cô theo cùng hưởng thụ phần tốt đẹp và vui vẻ này, khiến cô dần dần hiểu nhiều hơn, bắt đầu phối hợp với nụ hôn của anh, ngây ngô đáp lại.
Niềm vui sướng mãnh liệt như vậy khiến cô không cách nào khắc chế, không tự chủ bật thốt lên: Ưm. . . . . .
Sự ngây ngô của cô làm anh muốn ngừng mà không được, cơ thể đã nóng lên, mồ hôi từ độ cong hoàn mỹ trên trán anh chảy xuống. Anh đè nén dòng khí nóng cuồn cuộn trong người, ngước mắt nhìn cô, đáy mắt đen nhánh như đầm lầy như có lốc xoáy đang lưu chuyển trong đó: Tĩnh Hảo, anh muốn hơn nữa, phải làm sao đây?
Không. . . . . . Không được. . . . . . Lâm Tĩnh Hảo lắc đầu cự tuyệt, tại sao bọn họ có thể ở chỗ này. . . . . . Làm chuyện như vậy, vừa nghĩ tới liền đỏ mặt, ngượng ngùng không thôi. Cô không còn chút dũng khí nào, Chúng ta còn chưa kết hôn, không phải vợ chồng, chúng ta không thể làm chuyện đó. Thật sự không được!
Cố Hạo Thần cau mày, nếp gấp giữa mi tâm rất sâu, mắt sâu nhìn không thấy đáy. Anh yên lặng thật lâu, mới chậm rãi mở miệng: Anh biết rõ làm như vậy rất không tôn trọng em, còn miễn cưỡng em, Tĩnh Hảo, thật xin lỗi.
Anh cảm thấy rất có lỗi, cúi đầu ấn một nụ hôn bên lên trên thái dương trắng noãn của cô. Để Lâm Tĩnh Hảo ở trong lòng anh cảm nhận được sự ẩn nhẫn và khổ sở của anh, còn có sự dịu dàng và quý trọng cô.
Trong thời khắc nguy hiểm này, cửa phòng ngủ bị gõ, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Thu Vân: Tĩnh Nhi, mọi người ăn xong rồi, mẹ rửa chén đây.
Mẹ, con đang bận, chờ một chút con sẽ rửa. Mẹ đã mệt mỏi rồi nghỉ ngơi trước đi. Hai tay Lâm Tĩnh Hảo nắm cánh tay Cố Hạo Thần, sợ hãi run rẩy, cả người như tảng đá lớn hóa thành pho tượng không nhúc nhích.
Mà ở phía trên cô Cố Hạo Thần vẫn cười dịu dàng, giống như thiên sứ mỉm cười vô hại, làm cho người ta trầm luân.
Tĩnh Nhi, dù công việc có quan trọng cũng không bằng sức khỏe đâu. Thu Vân khuyên nhủ, Mẹ hiểu rõ hơn con nhiều. Còn nữa con mở cửa ra, mẹ có lời muốn nói với con.
Dạ, con mở cửa liền. Lâm Tĩnh Hảo đẩy Cố Hạo Thần ra, ý bảo anh đi nhanh một chút.
Nhưng anh không muốn xa em. Anh muốn mỗi giây đều ở cạnh em. Bàn tay Cố Hạo Thần lau cái trán của cô, mơn trớn mái tóc đen bóng của cô. Trong đáy mắt sâu thẳm là bất đắc dĩ và níu kéo không thôi, Nếu không chúng ta gạo sống nấu thành cơm chín, em có thể sớm ở bên anh rồi.
Bây giờ không phải lúc nói điều này. Lâm Tĩnh Hảo đè giọng xuống thấp, lo sợ mẹ sẽ nghe được cái gì, Anh đi nhanh đi, nếu bị mẹ em phát hiện sẽ thảm đó. Anh muốn lưu cho bà ấy ấn tượng tốt phải không? Nếu bây giờ anh để bà ấy thấy anh đang đè lên em như vậy thì sao?
Cố Hạo Thần đương nhiên biết những đạo lý này, chỉ là có lúc anh không muốn trông nom nhiều như vậy. Cuối cùng anh vẫn buông lỏng cô, đứng đậy khỏi người cô. Quần áo Lâm Tĩnh Hảo xốc xếch, đường cong ở ngực như ẩn như hiện, kích thích khiến tròng mắt anh thâm sâu như biển, mà cô lại rất quen màu đen u ám như vậy.
Cô quay lưng đi sửa sang lại quần áo và đầu tóc của mình, để không lộ điểm khác thường gì. Sau đó cô đẩy Cố Hạo Thần một cái: Anh mau đi đi. Chúng ta còn gặp mặt nhau nhiều mà.
Cố Hạo Thần lại nghe thấy tiếng gõ cửa của Thu Vân: Tĩnh Nhi, mở cửa ra con.
Dạ, tới liền. Lâm Tĩnh Hảo lại đẩy anh một cái.
Vì tích phúc sau này của anh, anh phải nhanh chóng cưới em vào nhà, nếu không nếu anh vì nghẹn mà phế, em sẽ phải làm góa phụ rồi. Ngón tay Cố Hạo Thần quấn vòng quanh tóc của cô đưa đến chóp mũi ngửi, mùi thơm ngát chạy dọc lòng người.
Ai nói muốn gả cho anh hả? Nói không biết xấu hổ. Lâm Tĩnh Hảo trừng anh một cái. Bây giờ cô rất khẩn trương và lo sợ, nhưng anh còn có tinh thần nói chuyện yêu đương.
Em không gả? Vậy anh không đi. Thì ra là Cố Hạo Thần còn có một mặt ăn vạ, hơn nữa còn đáng yêu như vậy.
Thật là gặp quỷ mà! Lâm Tĩnh Hảo cảm thấy mình sắp điên lên rồi, mà anh cũng điên rồi.
Em gả được chưa? Bây giờ đi được chưa? Lâm Tĩnh Hảo đẩy anh tới gần cửa sổ sát đất, nhìn độ cao lầu hai, không khỏi lo lắng, Chính anh cũng phải cẩn thận.
Anh không để em thủ tiết đâu. Cố Hạo Thần một tay kéo cổ cô qua, trong phút chia tay, không quên hôn thật thâm tình rồi mới rời đi.
Lâm Tĩnh Hảo không biết Cố Hạo Thần có thân thủ nhanh nhẹn như vậy, giống như con báo săn di chuyển giữa rừng cây trong đêm tối, thật là mê người. Không quá hai lần di chuyển Cố Hạo Thần đã an toàn rơi xuống đất. Trái tim Lâm Tĩnh Hảo lúc này mới bình thường lại, phất tay với Cố Hạo Thần, sau đó quay người đi mở cửa cho mẹ.
Mẹ, tìm con có chuyện gì? Trong lòng Lâm Tĩnh Hảo rối loạn, giống như không thuộc về cô.
Chính là nói cho con biết phải lo lắng sức khỏe, đừng quá liều mạng. Thu Vân vừa nói chuyện ánh mắt cũng âm thầm quét quanh phòng, cảm giác điểm khác lạ, nhưng không nói ra được ở đâu. Trong không khí có cảm giác lạ đang trôi nổi, đang dần dần biến mất.
Mẹ, con hiểu mà. Lâm Tĩnh Hảo khéo léo gật đầu, Mẹ ngồi máy bay rất mệt mỏi, sớm nghỉ ngơi một chút thôi.
Ánh mắt Thu Vân dừng lại ở cửa sổ sát đất đang mở ra, nhìn gió đêm thổi lên rèm cửa sổ. Nhìn bà đi về phía cửa sổ sát đất, lo lắng lại nổi lên trong lòng Lâm Tĩnh Hảo. Thu Vân đi tới ban công đi xung quanh, phía dưới không có gì cả.
Đã khuya rồi, kéo hàng rào phòng vệ lên, phải chú ý an toàn. Thu Vân đưa tay kéo hàng rào phòng vệ lên rồi khóa lại, lúc này bà mới yên tâm.
Dạ. Lâm Tĩnh Hảo sợ mẹ phát hiện ra gì, đến nỗi sống lưng đổ mồ hôi lạnh thấm ướt áo.
Sau khi Thu Vân đóng hàng rào phòng vệ thì kéo Lâm Tĩnh Hảo về phía sau ngồi lên giường, nhìn trên giường xốc xếch đầy nếp gấp, không khỏi cau mày: Sao ga giường lại nhăn như vậy. Con là con gái sao không chịu dọn dẹp, nếu không tương lai sao chăm sóc chồng?
Thu Vân vừa trách cứ Lâm Tĩnh Hảo, vừa đứng dậy thay cô vuốt thẳng ga giường. Lâm Tĩnh Hảo nóng lòng kéo mẹ lại: Mẹ, để con làm được rồi. Lâm Tĩnh Hảo giống như kẻ trộm, trong lòng như có tật giật mình.
Vậy mới được chứ. Thu Vân hài lòng cười một tiếng, Tĩnh Nhi, con nói cho mẹ biết sau khi chia tay với Minh Tông trong lòng con rất đau khổ phải không? Đều do mẹ không có ở bên cạnh con, để con chịu nhiều thiệt thòi như vậy. Hơn nữa còn đánh con, bây giờ mẹ rất hối hận.
Mẹ, mẹ đừng nhắc lại chuyện này, mẹ nhất thời xúc động thôi, còn Cao Minh Tông có tâm địa hiểm ác kia, anh ta cố ý đảo thị phi, mục đích chính là muốn chia rẽ tình cảm nhà chúng ta, đã làm chuyện xấu mà còn vu oan người khác để che giấu tội lỗi của mình. Mẹ, người như vậy không đáng để chúng ta nhắc tới. Lâm Tĩnh Hảo đỡ mẹ đang tự trách ngồi xuống, Mẹ, nói thật tình cảm sáu năm của con và anh ta lại thành như vậy, trong lòng của con rất đau, nhưng đau có thể thay đổi gì? Anh ta sẽ không như trước nữa, con đau khổ sẽ khiến bọn họ vui sướng hơn nữa, cuối cùng tự mình hạ thấp bản thân, khiến bọn bọ xem thường con. Huống chi chia tay người như vậy con không mất mác gì, thời gian 6 năm coi như mua một kinh nghiệm, dù sao cũng tốt hơn bị lừa gạt cả đời, sau này khi kết hôn thì hối hận, đến lúc đó thì quá muộn, cho nên con không muốn suy nghĩ nhiều, chỉ muốn sống cho bản thân. Chỉ cần bản thân sống tốt, hạnh phúc, mới là phương pháp tốt nhất đả kích kẻ địch. Mẹ, mẹ đừng lo lắng cho con... Con đã trưởng thành, con có thể tự mình xử lý mọi chuyện.
Ánh mắt Thu Vân lóe lên, nghe con gái nói ra những lời tận trong đáy lòng, cảm thấy rất có đạo lý: Tĩnh Nhi, nghe con nói như thế, mẹ rất
Mặc dù là tư thế nam trên nữ dưới, nhưng sức nặng của Cố Hạo Thần không đè lên Lâm Tĩnh Hảo chút nào. Cô chỉ cảm thấy toàn thân giống như bị Cố Hạo Thần ôm vào trong ngực, ấm áp và thoải mái. Nhưng bọn họ sát nhau thân mật như vậy, khó tránh khỏi sẽ nhiệt huyết sôi trào, xuân tâm lay động.
Anh biết. Cô cắn môi, ẩn nhẫn đè cảm giác xa lạ đang nổi dậy trong lòng xuống, nó giống như từng đợt từng đợt thủy triều đánh tới bao phủ cô, khiến cô hít thở không thông.
Anh muốn hôn em. Bàn tay Cố Hạo Thần tăng thêm sức lực trên eo cô, bàn tay nóng rực cách lớp lụa thật mỏng truyền tới da thịt mềm mại của cô.
Lâm Tĩnh Hảo đưa tay đặt lên bàn tay đang làm loạn của anh, khẩn trương nhìn cánh cửa, nhỏ giọng nói: Nơi này là nhà em, ba mẹ em còn có em gái em đang ở phòng khách, nếu làm ra động tĩnh gì, em sẽ tức giận, cho nên anh phải khắc chế, khắc chế hơn nữa. Tuyệt đối không thể làm loạn ở nhà em.
Anh không làm loạn, anh sẽ chú tâm. Tay của anh nắm tay cô, bị anh khống chế, sau đó hôn lên môi cô một lần nữa, lần này khí thế hung hăng, đôi môi của hai người tiếp xúc càng thêm chặt chẽ.
Lưỡi dài của anh vẽ phác thảo bờ môi hoàn mỹ của cô, tiếp theo quét qua mỗi chiếc răng của cô, cuối cùng linh xảo cạy hàm răng của cô ra, cô chỉ cảm thấy cảm giác áp bách mạnh mẽ từ anh truyền tới, lưỡi dài của anh tùy ý khuấy động trong miệng cô, nâng cái lưỡi của cô lên cùng anh triền miên nhảy múa, bị anh dây dưa gặm cắn thật chặt, bừa bãi chiếm đoạt vị ngọt trong miệng cô, anh chủ động kéo cô theo cùng hưởng thụ phần tốt đẹp và vui vẻ này, khiến cô dần dần hiểu nhiều hơn, bắt đầu phối hợp với nụ hôn của anh, ngây ngô đáp lại.
Niềm vui sướng mãnh liệt như vậy khiến cô không cách nào khắc chế, không tự chủ bật thốt lên: Ưm. . . . . .
Sự ngây ngô của cô làm anh muốn ngừng mà không được, cơ thể đã nóng lên, mồ hôi từ độ cong hoàn mỹ trên trán anh chảy xuống. Anh đè nén dòng khí nóng cuồn cuộn trong người, ngước mắt nhìn cô, đáy mắt đen nhánh như đầm lầy như có lốc xoáy đang lưu chuyển trong đó: Tĩnh Hảo, anh muốn hơn nữa, phải làm sao đây?
Không. . . . . . Không được. . . . . . Lâm Tĩnh Hảo lắc đầu cự tuyệt, tại sao bọn họ có thể ở chỗ này. . . . . . Làm chuyện như vậy, vừa nghĩ tới liền đỏ mặt, ngượng ngùng không thôi. Cô không còn chút dũng khí nào, Chúng ta còn chưa kết hôn, không phải vợ chồng, chúng ta không thể làm chuyện đó. Thật sự không được!
Cố Hạo Thần cau mày, nếp gấp giữa mi tâm rất sâu, mắt sâu nhìn không thấy đáy. Anh yên lặng thật lâu, mới chậm rãi mở miệng: Anh biết rõ làm như vậy rất không tôn trọng em, còn miễn cưỡng em, Tĩnh Hảo, thật xin lỗi.
Anh cảm thấy rất có lỗi, cúi đầu ấn một nụ hôn bên lên trên thái dương trắng noãn của cô. Để Lâm Tĩnh Hảo ở trong lòng anh cảm nhận được sự ẩn nhẫn và khổ sở của anh, còn có sự dịu dàng và quý trọng cô.
Trong thời khắc nguy hiểm này, cửa phòng ngủ bị gõ, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Thu Vân: Tĩnh Nhi, mọi người ăn xong rồi, mẹ rửa chén đây.
Mẹ, con đang bận, chờ một chút con sẽ rửa. Mẹ đã mệt mỏi rồi nghỉ ngơi trước đi. Hai tay Lâm Tĩnh Hảo nắm cánh tay Cố Hạo Thần, sợ hãi run rẩy, cả người như tảng đá lớn hóa thành pho tượng không nhúc nhích.
Mà ở phía trên cô Cố Hạo Thần vẫn cười dịu dàng, giống như thiên sứ mỉm cười vô hại, làm cho người ta trầm luân.
Tĩnh Nhi, dù công việc có quan trọng cũng không bằng sức khỏe đâu. Thu Vân khuyên nhủ, Mẹ hiểu rõ hơn con nhiều. Còn nữa con mở cửa ra, mẹ có lời muốn nói với con.
Dạ, con mở cửa liền. Lâm Tĩnh Hảo đẩy Cố Hạo Thần ra, ý bảo anh đi nhanh một chút.
Nhưng anh không muốn xa em. Anh muốn mỗi giây đều ở cạnh em. Bàn tay Cố Hạo Thần lau cái trán của cô, mơn trớn mái tóc đen bóng của cô. Trong đáy mắt sâu thẳm là bất đắc dĩ và níu kéo không thôi, Nếu không chúng ta gạo sống nấu thành cơm chín, em có thể sớm ở bên anh rồi.
Bây giờ không phải lúc nói điều này. Lâm Tĩnh Hảo đè giọng xuống thấp, lo sợ mẹ sẽ nghe được cái gì, Anh đi nhanh đi, nếu bị mẹ em phát hiện sẽ thảm đó. Anh muốn lưu cho bà ấy ấn tượng tốt phải không? Nếu bây giờ anh để bà ấy thấy anh đang đè lên em như vậy thì sao?
Cố Hạo Thần đương nhiên biết những đạo lý này, chỉ là có lúc anh không muốn trông nom nhiều như vậy. Cuối cùng anh vẫn buông lỏng cô, đứng đậy khỏi người cô. Quần áo Lâm Tĩnh Hảo xốc xếch, đường cong ở ngực như ẩn như hiện, kích thích khiến tròng mắt anh thâm sâu như biển, mà cô lại rất quen màu đen u ám như vậy.
Cô quay lưng đi sửa sang lại quần áo và đầu tóc của mình, để không lộ điểm khác thường gì. Sau đó cô đẩy Cố Hạo Thần một cái: Anh mau đi đi. Chúng ta còn gặp mặt nhau nhiều mà.
Cố Hạo Thần lại nghe thấy tiếng gõ cửa của Thu Vân: Tĩnh Nhi, mở cửa ra con.
Dạ, tới liền. Lâm Tĩnh Hảo lại đẩy anh một cái.
Vì tích phúc sau này của anh, anh phải nhanh chóng cưới em vào nhà, nếu không nếu anh vì nghẹn mà phế, em sẽ phải làm góa phụ rồi. Ngón tay Cố Hạo Thần quấn vòng quanh tóc của cô đưa đến chóp mũi ngửi, mùi thơm ngát chạy dọc lòng người.
Ai nói muốn gả cho anh hả? Nói không biết xấu hổ. Lâm Tĩnh Hảo trừng anh một cái. Bây giờ cô rất khẩn trương và lo sợ, nhưng anh còn có tinh thần nói chuyện yêu đương.
Em không gả? Vậy anh không đi. Thì ra là Cố Hạo Thần còn có một mặt ăn vạ, hơn nữa còn đáng yêu như vậy.
Thật là gặp quỷ mà! Lâm Tĩnh Hảo cảm thấy mình sắp điên lên rồi, mà anh cũng điên rồi.
Em gả được chưa? Bây giờ đi được chưa? Lâm Tĩnh Hảo đẩy anh tới gần cửa sổ sát đất, nhìn độ cao lầu hai, không khỏi lo lắng, Chính anh cũng phải cẩn thận.
Anh không để em thủ tiết đâu. Cố Hạo Thần một tay kéo cổ cô qua, trong phút chia tay, không quên hôn thật thâm tình rồi mới rời đi.
Lâm Tĩnh Hảo không biết Cố Hạo Thần có thân thủ nhanh nhẹn như vậy, giống như con báo săn di chuyển giữa rừng cây trong đêm tối, thật là mê người. Không quá hai lần di chuyển Cố Hạo Thần đã an toàn rơi xuống đất. Trái tim Lâm Tĩnh Hảo lúc này mới bình thường lại, phất tay với Cố Hạo Thần, sau đó quay người đi mở cửa cho mẹ.
Mẹ, tìm con có chuyện gì? Trong lòng Lâm Tĩnh Hảo rối loạn, giống như không thuộc về cô.
Chính là nói cho con biết phải lo lắng sức khỏe, đừng quá liều mạng. Thu Vân vừa nói chuyện ánh mắt cũng âm thầm quét quanh phòng, cảm giác điểm khác lạ, nhưng không nói ra được ở đâu. Trong không khí có cảm giác lạ đang trôi nổi, đang dần dần biến mất.
Mẹ, con hiểu mà. Lâm Tĩnh Hảo khéo léo gật đầu, Mẹ ngồi máy bay rất mệt mỏi, sớm nghỉ ngơi một chút thôi.
Ánh mắt Thu Vân dừng lại ở cửa sổ sát đất đang mở ra, nhìn gió đêm thổi lên rèm cửa sổ. Nhìn bà đi về phía cửa sổ sát đất, lo lắng lại nổi lên trong lòng Lâm Tĩnh Hảo. Thu Vân đi tới ban công đi xung quanh, phía dưới không có gì cả.
Đã khuya rồi, kéo hàng rào phòng vệ lên, phải chú ý an toàn. Thu Vân đưa tay kéo hàng rào phòng vệ lên rồi khóa lại, lúc này bà mới yên tâm.
Dạ. Lâm Tĩnh Hảo sợ mẹ phát hiện ra gì, đến nỗi sống lưng đổ mồ hôi lạnh thấm ướt áo.
Sau khi Thu Vân đóng hàng rào phòng vệ thì kéo Lâm Tĩnh Hảo về phía sau ngồi lên giường, nhìn trên giường xốc xếch đầy nếp gấp, không khỏi cau mày: Sao ga giường lại nhăn như vậy. Con là con gái sao không chịu dọn dẹp, nếu không tương lai sao chăm sóc chồng?
Thu Vân vừa trách cứ Lâm Tĩnh Hảo, vừa đứng dậy thay cô vuốt thẳng ga giường. Lâm Tĩnh Hảo nóng lòng kéo mẹ lại: Mẹ, để con làm được rồi. Lâm Tĩnh Hảo giống như kẻ trộm, trong lòng như có tật giật mình.
Vậy mới được chứ. Thu Vân hài lòng cười một tiếng, Tĩnh Nhi, con nói cho mẹ biết sau khi chia tay với Minh Tông trong lòng con rất đau khổ phải không? Đều do mẹ không có ở bên cạnh con, để con chịu nhiều thiệt thòi như vậy. Hơn nữa còn đánh con, bây giờ mẹ rất hối hận.
Mẹ, mẹ đừng nhắc lại chuyện này, mẹ nhất thời xúc động thôi, còn Cao Minh Tông có tâm địa hiểm ác kia, anh ta cố ý đảo thị phi, mục đích chính là muốn chia rẽ tình cảm nhà chúng ta, đã làm chuyện xấu mà còn vu oan người khác để che giấu tội lỗi của mình. Mẹ, người như vậy không đáng để chúng ta nhắc tới. Lâm Tĩnh Hảo đỡ mẹ đang tự trách ngồi xuống, Mẹ, nói thật tình cảm sáu năm của con và anh ta lại thành như vậy, trong lòng của con rất đau, nhưng đau có thể thay đổi gì? Anh ta sẽ không như trước nữa, con đau khổ sẽ khiến bọn họ vui sướng hơn nữa, cuối cùng tự mình hạ thấp bản thân, khiến bọn bọ xem thường con. Huống chi chia tay người như vậy con không mất mác gì, thời gian 6 năm coi như mua một kinh nghiệm, dù sao cũng tốt hơn bị lừa gạt cả đời, sau này khi kết hôn thì hối hận, đến lúc đó thì quá muộn, cho nên con không muốn suy nghĩ nhiều, chỉ muốn sống cho bản thân. Chỉ cần bản thân sống tốt, hạnh phúc, mới là phương pháp tốt nhất đả kích kẻ địch. Mẹ, mẹ đừng lo lắng cho con... Con đã trưởng thành, con có thể tự mình xử lý mọi chuyện.
Ánh mắt Thu Vân lóe lên, nghe con gái nói ra những lời tận trong đáy lòng, cảm thấy rất có đạo lý: Tĩnh Nhi, nghe con nói như thế, mẹ rất
/63
|