Editor: Trà sữa trà xanh
Trời sanh phụ nữ thích ảo tưởng mọi thứ, nên khi lời này lọt vào tai Đường Hi khiến cô rất khó chịu thay cho Lâm Tĩnh Hảo. Cô muốn mở miệng nhưng bị Lâm Tĩnh Hảo nắm tay: Thôi, đừng vì mình mà gây chuyện, làm việc thôi.
Nhưng mà bọn họ thật quá đáng, nói cậu như vậy. Không biết chuyện gì lại ở đó nói luyên thuyên. Đường Hi cảm thấy rất uất ức.
Miệng là trên người bọn họ, bọn họ muốn nói gì thì nói, mình có ngăn được đâu. Nhưng mà trước khi chưa chạm đến ranh giới cuối cùng của mình thì mình sẽ không so đo với họ. Lâm Tĩnh Hảo làm bộ như không nghe thấy, Huống chi nếu đang làm việc lại gây gổ bị cấp trên biết, dù là đúng cũng sẽ bị nói thành sai.
Tĩnh Hảo, cậu lí trí hơn mình nhiều. Đường Hi biết nếu làm loạn ở chỗ làm, Ngô Lệ Tinh chắc chắn sẽ không đứng về phía họ, nói không chừng còn nhân cơ hội kiếm cớ xử hoặc là khai trừ bọn họ, chính xác là mất nhiều hơn được. Hình như bó hoa này không phải là do anh ta tặng.
Lâm Tĩnh Hảo cầm thiệp lên, thật sự là của Cố Hạo Thần, phía trên viết một câu đơn giản: Chào buổi sáng, nhớ ăn điểm tâm, nhớ em. Cố Hạo Thần.
Oa, thật sự là anh ta, còn thân mật như vậy, khiến mình hâm mộ quá đi. Đường Hi lại gần nhìn vào, thấy trong thiệp có tên người kia, hai mắt liền sáng lên.
Nhưng những lời nói khiến người ta nổi giận vẫn còn vang lên ở phía sau, giống như là cố ý nói.
Thật không biết những người đàn ông kia coi trọng chỗ nào của cô ta!
Cô không biết thôi, là quá nhiệt tình đấy. Càng lẳng lơ càng níu lấy khiến đàn ông yêu thích.
Ha ha. . . . . . Thì ra là vậy. . . . . .
Rốt cuộc Đường Hi đã không nhịn được, căm tức nhìn mấy người phụ nữ chanh chua: Cô nói ai đó?
Cô thấy tôi đang nói ai, không có nói cô, cô đừng có bắt chó đi cày xen vào việc của người khác. Có người tức giận liếc mắt nhìn Đường Hi một cái, căn bản không đặt cô ở trong mắt.
Các cô nói Tĩnh Hảo cũng chính là nói tôi, chuyện của cô ấy tôi nhất định trông nom. Đường Hi tức giận nói, Tôi nói cho các cô biết Tĩnh Hảo có người theo đuổi đó là vì cô ấy xinh đẹp kiên cường, người tâm thuật bất chính như các cô, có đàn ông nào nhìn đến các cô sao. Hơn nữa tôi còn muốn nói cho các cô biết người theo đuổi Tĩnh Hảo không phải dạng cặn bã, người đó còn ưu tú hơn các cô nghĩ.
Ai vậy? Chức vụ lớn lắm sao? Đang hù dọa bọn tôi sao. Sau đó lại một trận cười nhạo vang lên.
Lâm Tĩnh Hảo lắc đầu với Đường Hi, Đường Hi nói với cô: Sợ cái gì, để cho bọn họ biết ghen tị chết đi.
Vẫn là không nên, mình không muốn tăng gánh nặng cho anh ấy. Lâm Tĩnh Hảo không hi vọng người khác biết, dù sao đây là chuyện hai người họ, không cần thiết lấy ra khoe khoang hoặc là chứng minh, cô sợ sẽ khiến anh không vui.
Cậu chính là gánh nặng ngọt ngào của anh ta. Đường Hi le lưỡi với cô một cái, dí dỏm đáng yêu, Anh ta không tức giận đâu. Sau đó cô liền đoạt lấy tấm thiệp trong tay Lâm Tĩnh Hảo, lớn tiếng đọc nội dung phía trên.
Tất cả mọi người nghe tên tuổi Cố Hạo Thần thì hoàn toàn ngây người.
Sao có thể là Tổng giám cấp cao của tập đoàn Trí Mỹ được? Tuyệt đối không thể nào.
Nhất định là trùng tên mà thôi.
Các cô ít khoác lác đi.
Không ai tin tưởng Lâm Tĩnh Hảo được Cố Hạo Thần theo đuổi, người viết những lời lẽ quan tâm như vậy không phải là người đàn ông ưu tú đó.
Các cô không ngờ phải không. Đây chính là Cố Hạo Thần. Đường Hi giơ tấm thiệp trong tay lên, mấy người ngồi gần đó có thể thấy rõ tên ở phía trên, từ nét chữ cứng cáp có lực có thể nhìn ra người này không phải người bình thường.
Đang ngẩn người cái gì đó? Không muốn làm xong việc sớm tan làm sao! Kèm theo là âm thanh giày cao gót truyền tới là giọng nói lạnh lẽo trách cứ của Ngô Lệ Tinh, ánh mắt lãnh lùng quét qua mọi người, dừng trên mặt Lâm Tĩnh Hảo, Lâm Tĩnh Hảo, chuyện riêng của cô không cần khoe khang ở trong công ty. Nếu quả thật là người theo đuổi cô là Cố tổng giám, vậy cô sắp trở thành con dâu nhà giàu rồi. Không cần chịu thiệt ở đây làm một nhân viên nhỏ nhoi nữa.
Ngô tiểu thư nói đúng lắm, tôi sẽ ghi nhớ. Lâm Tĩnh Hảo gật đầu.
Hiện tại tôi có một tin tức tốt thông báo cho mọi người. Ngô Lệ Tinh thu hồi tầm mắt, hai bàn tay vỗ nhẹ ý bảo mọi người im lặng, rồi tuyên bố, Buổi họp hôm nay đã tuyên bố tân Tổng giám, tân Tổng giám thiếu một trợ lý, cho nên yêu cầu người muốn cạnh tranh chức vị này trong vòng một tuần lễ cho ra một tác phẩm, sau đó giao cho tổ trưởng, do tổ trưởng giao cho tổng thiết kế, Tổng giám sẽ xem các tác phẩm rồi chọn lựa một người làm trợ lí. Hi vọng mọi người cạnh tranh công bằng.
Ngô Lệ Tinh tuyên bố xong tất cả mọi người đều hưng phấn kích động, mà cô thì liếc mắt nhìn Lâm Tĩnh Hảo một cái liền rời đi. Lâm Tĩnh Hảo dường như cảm nhận được địch ý của cô ta, trái tim khẽ khẩn trương.
Trời ạ, đây không phải là đang nằm mơ chứ, trợ lí Tổng giám sao? Tĩnh Hảo, chỉ cần một tác phẩm liền có cơ hội. Thật tốt. Đường Hi rất là hưng phấn, Như vậy cũng quá thiên vị rồi, nếu như có thể lên làm trợ lí Tổng giám, nhưng là người mới, tiền lương sẽ trở nên lộn xộn. Tĩnh Hảo cậu sẽ tham gia chứ?
Cơ hội tốt như vậy dĩ nhiên mình không bỏ qua, mình sẽ lấy ra 200% cố gắng. Lâm Tĩnh Hảo rất coi trọng cơ hội như vậy, Đó chứng mình Tổng giám quan tâm thực lực, chứ không phải quan hệ.
Đúng vậy, người chính trực như vậy rất hiếm nha. Đường Hi cũng khẳng định, rất là mong đợi vị Tổng giám này, Thực sự là muốn nhìn thấy dáng vẻ của Tổng giám. Rốt cuộc là người như thế nào, lại có sức quyến rũ như vậy.
Chỉ cần lên làm trợ lí Tổng giám, gặp nhau nhiều sẽ khiến cậu thấy ngán đó. Lâm Tĩnh Hảo trêu ghẹo, Chúng ta cùng nhau cố gắng.
Ừ, cố gắng lên. Đường Hi cùng cô khích lệ lẫn nhau.
Sau đó bọn họ bắt đầu một ngày làm việc, chỉ cần có thể làm việc mình yêu thích, Lâm Tĩnh Hảo sẽ không còn phiền não gì nữa.
Trong tập đoàn Trí Mỹ Cố Hạo Thần đang chủ trì hội nghị hôm nay, anh ngồi ở vị trí chủ trì xem tài liệu: Về kế hoạch quảng cáo mùa đầu tiên cho tòa nhà Swan Lake của năm nay tiến hành tới đâu rồi?
Tổng giám, quảng cáo đã chuẩn bị ổn thỏa, đã chọn ngày chủ nhật đến bờ biển quay, tổng cộng ba
Trời sanh phụ nữ thích ảo tưởng mọi thứ, nên khi lời này lọt vào tai Đường Hi khiến cô rất khó chịu thay cho Lâm Tĩnh Hảo. Cô muốn mở miệng nhưng bị Lâm Tĩnh Hảo nắm tay: Thôi, đừng vì mình mà gây chuyện, làm việc thôi.
Nhưng mà bọn họ thật quá đáng, nói cậu như vậy. Không biết chuyện gì lại ở đó nói luyên thuyên. Đường Hi cảm thấy rất uất ức.
Miệng là trên người bọn họ, bọn họ muốn nói gì thì nói, mình có ngăn được đâu. Nhưng mà trước khi chưa chạm đến ranh giới cuối cùng của mình thì mình sẽ không so đo với họ. Lâm Tĩnh Hảo làm bộ như không nghe thấy, Huống chi nếu đang làm việc lại gây gổ bị cấp trên biết, dù là đúng cũng sẽ bị nói thành sai.
Tĩnh Hảo, cậu lí trí hơn mình nhiều. Đường Hi biết nếu làm loạn ở chỗ làm, Ngô Lệ Tinh chắc chắn sẽ không đứng về phía họ, nói không chừng còn nhân cơ hội kiếm cớ xử hoặc là khai trừ bọn họ, chính xác là mất nhiều hơn được. Hình như bó hoa này không phải là do anh ta tặng.
Lâm Tĩnh Hảo cầm thiệp lên, thật sự là của Cố Hạo Thần, phía trên viết một câu đơn giản: Chào buổi sáng, nhớ ăn điểm tâm, nhớ em. Cố Hạo Thần.
Oa, thật sự là anh ta, còn thân mật như vậy, khiến mình hâm mộ quá đi. Đường Hi lại gần nhìn vào, thấy trong thiệp có tên người kia, hai mắt liền sáng lên.
Nhưng những lời nói khiến người ta nổi giận vẫn còn vang lên ở phía sau, giống như là cố ý nói.
Thật không biết những người đàn ông kia coi trọng chỗ nào của cô ta!
Cô không biết thôi, là quá nhiệt tình đấy. Càng lẳng lơ càng níu lấy khiến đàn ông yêu thích.
Ha ha. . . . . . Thì ra là vậy. . . . . .
Rốt cuộc Đường Hi đã không nhịn được, căm tức nhìn mấy người phụ nữ chanh chua: Cô nói ai đó?
Cô thấy tôi đang nói ai, không có nói cô, cô đừng có bắt chó đi cày xen vào việc của người khác. Có người tức giận liếc mắt nhìn Đường Hi một cái, căn bản không đặt cô ở trong mắt.
Các cô nói Tĩnh Hảo cũng chính là nói tôi, chuyện của cô ấy tôi nhất định trông nom. Đường Hi tức giận nói, Tôi nói cho các cô biết Tĩnh Hảo có người theo đuổi đó là vì cô ấy xinh đẹp kiên cường, người tâm thuật bất chính như các cô, có đàn ông nào nhìn đến các cô sao. Hơn nữa tôi còn muốn nói cho các cô biết người theo đuổi Tĩnh Hảo không phải dạng cặn bã, người đó còn ưu tú hơn các cô nghĩ.
Ai vậy? Chức vụ lớn lắm sao? Đang hù dọa bọn tôi sao. Sau đó lại một trận cười nhạo vang lên.
Lâm Tĩnh Hảo lắc đầu với Đường Hi, Đường Hi nói với cô: Sợ cái gì, để cho bọn họ biết ghen tị chết đi.
Vẫn là không nên, mình không muốn tăng gánh nặng cho anh ấy. Lâm Tĩnh Hảo không hi vọng người khác biết, dù sao đây là chuyện hai người họ, không cần thiết lấy ra khoe khoang hoặc là chứng minh, cô sợ sẽ khiến anh không vui.
Cậu chính là gánh nặng ngọt ngào của anh ta. Đường Hi le lưỡi với cô một cái, dí dỏm đáng yêu, Anh ta không tức giận đâu. Sau đó cô liền đoạt lấy tấm thiệp trong tay Lâm Tĩnh Hảo, lớn tiếng đọc nội dung phía trên.
Tất cả mọi người nghe tên tuổi Cố Hạo Thần thì hoàn toàn ngây người.
Sao có thể là Tổng giám cấp cao của tập đoàn Trí Mỹ được? Tuyệt đối không thể nào.
Nhất định là trùng tên mà thôi.
Các cô ít khoác lác đi.
Không ai tin tưởng Lâm Tĩnh Hảo được Cố Hạo Thần theo đuổi, người viết những lời lẽ quan tâm như vậy không phải là người đàn ông ưu tú đó.
Các cô không ngờ phải không. Đây chính là Cố Hạo Thần. Đường Hi giơ tấm thiệp trong tay lên, mấy người ngồi gần đó có thể thấy rõ tên ở phía trên, từ nét chữ cứng cáp có lực có thể nhìn ra người này không phải người bình thường.
Đang ngẩn người cái gì đó? Không muốn làm xong việc sớm tan làm sao! Kèm theo là âm thanh giày cao gót truyền tới là giọng nói lạnh lẽo trách cứ của Ngô Lệ Tinh, ánh mắt lãnh lùng quét qua mọi người, dừng trên mặt Lâm Tĩnh Hảo, Lâm Tĩnh Hảo, chuyện riêng của cô không cần khoe khang ở trong công ty. Nếu quả thật là người theo đuổi cô là Cố tổng giám, vậy cô sắp trở thành con dâu nhà giàu rồi. Không cần chịu thiệt ở đây làm một nhân viên nhỏ nhoi nữa.
Ngô tiểu thư nói đúng lắm, tôi sẽ ghi nhớ. Lâm Tĩnh Hảo gật đầu.
Hiện tại tôi có một tin tức tốt thông báo cho mọi người. Ngô Lệ Tinh thu hồi tầm mắt, hai bàn tay vỗ nhẹ ý bảo mọi người im lặng, rồi tuyên bố, Buổi họp hôm nay đã tuyên bố tân Tổng giám, tân Tổng giám thiếu một trợ lý, cho nên yêu cầu người muốn cạnh tranh chức vị này trong vòng một tuần lễ cho ra một tác phẩm, sau đó giao cho tổ trưởng, do tổ trưởng giao cho tổng thiết kế, Tổng giám sẽ xem các tác phẩm rồi chọn lựa một người làm trợ lí. Hi vọng mọi người cạnh tranh công bằng.
Ngô Lệ Tinh tuyên bố xong tất cả mọi người đều hưng phấn kích động, mà cô thì liếc mắt nhìn Lâm Tĩnh Hảo một cái liền rời đi. Lâm Tĩnh Hảo dường như cảm nhận được địch ý của cô ta, trái tim khẽ khẩn trương.
Trời ạ, đây không phải là đang nằm mơ chứ, trợ lí Tổng giám sao? Tĩnh Hảo, chỉ cần một tác phẩm liền có cơ hội. Thật tốt. Đường Hi rất là hưng phấn, Như vậy cũng quá thiên vị rồi, nếu như có thể lên làm trợ lí Tổng giám, nhưng là người mới, tiền lương sẽ trở nên lộn xộn. Tĩnh Hảo cậu sẽ tham gia chứ?
Cơ hội tốt như vậy dĩ nhiên mình không bỏ qua, mình sẽ lấy ra 200% cố gắng. Lâm Tĩnh Hảo rất coi trọng cơ hội như vậy, Đó chứng mình Tổng giám quan tâm thực lực, chứ không phải quan hệ.
Đúng vậy, người chính trực như vậy rất hiếm nha. Đường Hi cũng khẳng định, rất là mong đợi vị Tổng giám này, Thực sự là muốn nhìn thấy dáng vẻ của Tổng giám. Rốt cuộc là người như thế nào, lại có sức quyến rũ như vậy.
Chỉ cần lên làm trợ lí Tổng giám, gặp nhau nhiều sẽ khiến cậu thấy ngán đó. Lâm Tĩnh Hảo trêu ghẹo, Chúng ta cùng nhau cố gắng.
Ừ, cố gắng lên. Đường Hi cùng cô khích lệ lẫn nhau.
Sau đó bọn họ bắt đầu một ngày làm việc, chỉ cần có thể làm việc mình yêu thích, Lâm Tĩnh Hảo sẽ không còn phiền não gì nữa.
Trong tập đoàn Trí Mỹ Cố Hạo Thần đang chủ trì hội nghị hôm nay, anh ngồi ở vị trí chủ trì xem tài liệu: Về kế hoạch quảng cáo mùa đầu tiên cho tòa nhà Swan Lake của năm nay tiến hành tới đâu rồi?
Tổng giám, quảng cáo đã chuẩn bị ổn thỏa, đã chọn ngày chủ nhật đến bờ biển quay, tổng cộng ba
/63
|