Tiêu Kiến Đức cầu khẩn con trai mình, ông không hy vọng con trai hiểu lầm mà làm cho một gia đình tốt đẹp bị rung chuyển, mặt khác ông thiếu Triệu Linh quá nhiều, ông không cách nào bỏ mẹ con họ qua một bên không quan tâm. Quả thật ông không có làm được, chỉ có thể tận lực cân bằng hai bên. Nhưng con trai lại biết được, ông không thể mất đi đứa con trai này, bởi vì ông muốn đứa con trai ưu tú này của mình thừa kế tất cả những gì ông có. Cũng chỉ có nó mới có thể đưa tập đoàn Trí Mỹ đi lên một đỉnh cao mới.
“Vân Đào, con vẫn còn nghe ta nói đó chứ?” Tiêu Kiến Đức thấy Tiêu Vân Đào bắt đầu trầm mặc, trong lòng cũng cảm thấy rối rắm khó chịu.
Nếu như ông chưa bao giờ trở về tìm Triệu Linh, muốn nhìn xem cô ấy sống có tốt hay không thì cũng sẽ không gặp những chuyện sau này. Nhưng chuyện không có nếu như, tất cả đều đã xảy ra, ông chỉ có thể chịu trách nhiệm của mình.
Đôi lông mày của Tiêu Vân Đào nhíu lại, trên mặt cũng không còn nụ cười bỡn cợt nữa, trong mắt chỉ còn lại sự nghiệm túc cùng chăm chú. Ánh mắt của anh ta lạnh lẽo, đen như mực, còn ánh sánh nhỏ có lúc sáng lúc tối.
“Cha, con đã nói con rất đồng tình với bọn họ, đứng ở lập trường của con cong không thể nào tiếp nhận được người tình cũ cùng con gái riêng của người, bất luận Triệu Linh vì người bỏ ra bao nhiêu, đối với con không có bất kỳ mối quan hệ nào, bà ấy đối với con chỉ là người xa lạ. Dù sao con cũng là con trai của mẹ, con thương mẹ con, con sẽ không cho phép bất kỳ một ai làm tổn thương đến bà, người là chồng của bà, người cũng có trách nhiệm không để cho ai làm tổn thương bà, mà lừa gạt cũng là một loại trong đó, cho nên xin cha hay cho mẹ con một câu trả lời thỏa đáng. Nếu không con chỉ có thể nói một câu xin lỗi với người.” Đáy mắt Tiêu Vân Đào u ám, giống nói quả quyết: “Cha, người có thể bồi thường cho bọn họ, có thể cho bọn họ tiền, con không có bất kỳ ý kiến gì. Nếu như người muốn biết tình huống của bọn họ, người có thể cho người khác đi nhìn, sau đó nói lại cho người biết, người cũng có thể thuê người giúp việc giỏi đi chăm sóc bọn họ, những điều này còn đều có thể chấp nhận. Nhưng con không thể chấp nhận người tự mình đi, người không nên đi gặp họn họ, người đi thăm mẹ con bọn họ, người có biết ý tứ này là gì không? Người và bọn họ ở sau lưng mẹ của con có phải là một ngôi nhà khác hay không. Tình huống như thế người nói con có thể đồng ý hay sao? Cho nên xin cha, người dừng lại có được không? Người như vậy là đã làm tổn thương cả hai người phụ nữ, người lại càng đặt Triệu Linh vào tình cảnh vị trí tiểu tam đi phá hoại gia đình nhà người khác? Người như vậy không phải là đang giúp bà ấy, mà là đang hại bà ấy.”
Tiêu Vân Đào cũng cầu khẩn cha mình, không hy vọng mọt gia đình hạnh phúc bị phá tan: “Cha, nếu như người yêu mẹ, cũng không nên lừa gạt bà. Nếu như người đối với Triệu Linh vẫn còn tình cũ, vậy thì người nen nói rõ ràng, cuối cùng thì người chọn ai, làm sao người có thể hưởng hết tề nhân chi phúc(*)?”
*: có được may mắn được cả thê lẫn thiếp.
Tiêu Kiến Đức thở một hơi thật dài, buồn bực trong lòng vẫn không thể nào giải quyết được: “Vân Đào, cha đã từng rất yêu Triệu Linh, nhưng hiện tạo đối với ta tình cảm với Triệu Linh đã qua rồi. Ta đối với cô ấy chỉ còn lại mắc nợ cùng đồng tình, ta chỉ muốn nửa đời sau của cô ấy trôi qua tốt hơn một chút, có thể bỏ qua những khổ sở mà thôi. Ta với mẹ con đã đi cùng nhau lâu như vậy, làm sao ta có thể buông tay của mẹ con được? Cái này con nghĩ cũng đừng có nghĩ, bởi vì căn bản là không thể nào.”
“Vậy thì tốt, nếu như đã là quá khứ, như vậy thì người cũng nên biết phải làm như thế nào mà.” Tiêu Vân Đào mong cha mình có thể làm được là tốt nhất, đây là kỳ vọng duy nhất của anh ta: “Cha, con có một câu muốn nói ro ràng. Thẩm Giai Liên là một người phụ nữ tâm thuật bất chính(**) cho nên vĩnh viễn con sẽ không chấp nhận còn cùng cô ta chảy chung một dòng máu. Người cũng không cần bị dáng vẻ bề ngoài vui vẻ của cô ta mà bị lừa, nội tâm cô ta so với rắn độc còn độc hơn. Người chưa có thử qua cho nên người sẽ không biết. Người phụ nữ này so với tưởng tượng của người thì tâm cơ còn âm hiểm hơn. Đừng tưởng rằng cô ta là con gái của người, người có thể che chở cho cô ta, nhưng nếu như cô ta ở dưới mí mắt của con làm sai chuyện gì, con tuyệt đối sẽ không có bỏ qua, càng sẽ không nương tay. Người có ra mặt thì con cũng sẽ không có tôn trọng đâu, cho nên người tốt nhất nên nói với cô ta biết về sau nên an phận một chút, nếu như có ý nghĩ rục rịch ngóc đầu dậy, như vậy cũng chỉ là tự đào hố chôn mình mà thôi. Nếu như người không muốn một ngày nào đó mà cô ta gây ra đại họa mà không giải quyết được, thì tốt nhất nên giáo dục cô ta tốt một chút.”
**: là người có lòng dạ không ngay thẳng.
“Con bé đã làm chuyện gì mà để cho con chán ghét nó như vậy?” Tiêu Kiến Đức không hiểu, liền hỏi một câu, dù sao con trai ông tùy tiện căm hận một người, đặc biệt là phụ nữ, mà lại có thể làm cho nó chán ghét như vậy thì nhất định nó có lý do gì đó.
“Nếu như cha muốn biết thì nhân cơ hội này con nói cho người biết.” Tiêu Vân Đào cũng không phải là người thích nói xấu người khác, chỉ là Tiêu Kiến Đức đã mở miệng hỏi anh ta, thì anh ta sẽ dựa vào đó mà mở lời, tốt nhất là nên làm cho cha tỉnh lại, nói cho ông biết ông có một người con gái tốt như thế nào: “Vào thời điểm chúng con học đại học cô ta thích A Thần lại nhờ Lâm Tĩnh Hảo đi tỏ tình giúp cô ta, nhưng A Thần lại trêu Lâm Tĩnh Hảo, khi hôn cô ấy lại bị Thẩm Giai Liên nhìn thấy hiểu lầm là Lâm Tĩnh Hảo có quan hệ mập mờ với A Thần, cô ta cho là Lâm Tĩnh Hảo cản trở cô ta rồi đoạt mất A Thần, lại không có phân rõ trắng đen trả thù Lâm Tĩnh Hảo, cô ta âm thầm cướp đi bạn trai của Tĩnh Hảo là Cao Minh Tông, âm thầm chiếm giữ năm năm, lại còn vừa làm bạn tốt của Lâm Tĩnh Hảo. Cô ta dừng mọi cách để Cao Minh Tông hiểu lầm, căm hận Lâm Tĩnh Hảo, làm cho bọn họ chia tay rất đau đớn. Cho tới bây giờ cô ta vẫn coi Lâm Tĩnh Hảo là cái đinh trong mắt, cái gai đâm trong thịt, muốn bức cô ấy vào góc chết. Cô ta bây giờ đang ở chung một chỗ với Cao Minh Tông, rồi lại không nhìn được A Thần với Lâm Tĩnh Hảo có quan hệ tốt, cô ta lại dây dưa không ngớt với A Thần, như vậy có thể nhìn thấy lòng cô ta ích kỷ nhỏ mọn như thế nào. Hiện tại cô ta là con gái của người, thân phận hiển nhiên sẽ cao hơn, nói không chừng lại càng thêm phách lối đến mức nào. Làm người không nên quá phách lối, làm nhiều chuyện hại người, một ngày nào đó báo ứng từ từ đến trên người. Người xấu con đã làm, người tốt con cũng đã làm, còn lại chỉ nhìn cha mà thôi.”
“Nếu như Giai Giai có lỗi, ta tự nhiên sẽ nói nó.” Tiêu Kiến Đức gật đầu: “Nhưng con cũng không thể vì một người ngoài mà trách móc nặng nề như vậy đối với Giai Giai chứ? Có lẽ trong này có hiểu lầm gì đó.”
“Cha, con đã nói con sẽ không thừa nhận Thẩm Giai Liên là em gái của con, hơn nữa Lâm Tĩnh Hảo là bạn tốt của con. Nhân cách của cô ấy với Thẩm Giai Liên tốt hơn rất nhiều, nếu không A Thần sẽ không si tình cô ấy những năm năm.” Tiêu Vân Đào bất mãn vì cha mình nói Lâm Tĩnh Hảo là người ngoài, ở trong lòng anh ta cô ấy giống như em gái của anh ta vậy: “Cha, cô ấy mới giống em gái của con, con không đồng ý người xem nhẹ cô ấy.”
Tiêu Vân Đào nói xong, sau đó nhìn cổ tay đang đeo chiếc đồng Vacheron Constantin nổi tiếng của mình một chút, anh ta rất thích nhãn hiệu này, trong nhà có rất nhiều cái cũng là nhãn hiệu này những khác nhau về kiểu dáng: “A Thần còn đang đợi con... con đi trước.”
Tiêu Vân Đào đứng dậy, không có dừng lại, sải bước rời đi. Anh ta vừa mới rời khỏi phòng lấy điện thoại di động gọi cho Cố Hạo Thần: “Đang ở đâu?” Cố Hạo Thần nói địa chỉ, Tiêu Vân Đào liền lớn tiếng nói: “Mình cũng ở quán cà phê này, mới đi từ trên lầu xuống.... ...”
Sau đó anh nhìn xung quanh, thì thấy Cố Hạo Thần đang ngồi ở trong góc vẫy tay bảo anh ta tới. Tiêu Vân Đào cúp điện thoại di động, rồi sải bước đi qua, ngồi vào bên cạnh Cố Hạo Thần, sau đó gọi một ly nước éo hoa quả.
“Cà phê anh không có uống đủ sao, giờ còn uống nước trái cây?” Lâm Tĩnh Hảo cũng uống nước trái cây, cô không có uống cà phê, chỉ sợ đêm không có ngủ được, hơn nữa còn hại dạ dày.
“Chỉ lo nói chuyện, một miếng nước cũng không được uống.” Tiêu Vân Đào duỗi dài cánh tay ra, tùy ý đặt lên thành ghế sofa, dáng vẻ rất lười biếng, nhưng cũng rất mê người, một phút trôi qua phái nữ đều đưa ánh mắt trên mặt của bọn họ: “Huống chi khi đó làm gì có ý định uống cà phê, chỉ muốn giải quyết vấn đề này như thế nào.”
“Chuyện kia đã nói xong rồi.” Trước mặt Cố Hạo Thần là một ly sô đa, Lâm Tĩnh Hảo không muốn anh uống cà phê, nói là sẽ hại dạ dày. Tự nhiên là anh sẽ nghe theo.
“Ừ, nói xong rồi, tuy nhiên cũng mệt chết người. So với đi họp còn mệt hơn.” Tiêu Vân Đào xoay xoay cổ, cảm giác thần kinh cũng bị đè nén.
“Nói như thế nào rồi?” Cố Hạo Thần có chút bận tâm, chuyện như thế này rơi vào gia đình người nào ở thủ đô cũng là một vấn đề khó khăn.
“Không khí hết sức hòa hợp, chỉ là phải nhìn xem ba mình làm thế nào thôi.” Tiêu Vân Đào cười nhàn nhạt, còn đá lông nheo với nữ khách hàng đi qua đang nhìn
“Vân Đào, con vẫn còn nghe ta nói đó chứ?” Tiêu Kiến Đức thấy Tiêu Vân Đào bắt đầu trầm mặc, trong lòng cũng cảm thấy rối rắm khó chịu.
Nếu như ông chưa bao giờ trở về tìm Triệu Linh, muốn nhìn xem cô ấy sống có tốt hay không thì cũng sẽ không gặp những chuyện sau này. Nhưng chuyện không có nếu như, tất cả đều đã xảy ra, ông chỉ có thể chịu trách nhiệm của mình.
Đôi lông mày của Tiêu Vân Đào nhíu lại, trên mặt cũng không còn nụ cười bỡn cợt nữa, trong mắt chỉ còn lại sự nghiệm túc cùng chăm chú. Ánh mắt của anh ta lạnh lẽo, đen như mực, còn ánh sánh nhỏ có lúc sáng lúc tối.
“Cha, con đã nói con rất đồng tình với bọn họ, đứng ở lập trường của con cong không thể nào tiếp nhận được người tình cũ cùng con gái riêng của người, bất luận Triệu Linh vì người bỏ ra bao nhiêu, đối với con không có bất kỳ mối quan hệ nào, bà ấy đối với con chỉ là người xa lạ. Dù sao con cũng là con trai của mẹ, con thương mẹ con, con sẽ không cho phép bất kỳ một ai làm tổn thương đến bà, người là chồng của bà, người cũng có trách nhiệm không để cho ai làm tổn thương bà, mà lừa gạt cũng là một loại trong đó, cho nên xin cha hay cho mẹ con một câu trả lời thỏa đáng. Nếu không con chỉ có thể nói một câu xin lỗi với người.” Đáy mắt Tiêu Vân Đào u ám, giống nói quả quyết: “Cha, người có thể bồi thường cho bọn họ, có thể cho bọn họ tiền, con không có bất kỳ ý kiến gì. Nếu như người muốn biết tình huống của bọn họ, người có thể cho người khác đi nhìn, sau đó nói lại cho người biết, người cũng có thể thuê người giúp việc giỏi đi chăm sóc bọn họ, những điều này còn đều có thể chấp nhận. Nhưng con không thể chấp nhận người tự mình đi, người không nên đi gặp họn họ, người đi thăm mẹ con bọn họ, người có biết ý tứ này là gì không? Người và bọn họ ở sau lưng mẹ của con có phải là một ngôi nhà khác hay không. Tình huống như thế người nói con có thể đồng ý hay sao? Cho nên xin cha, người dừng lại có được không? Người như vậy là đã làm tổn thương cả hai người phụ nữ, người lại càng đặt Triệu Linh vào tình cảnh vị trí tiểu tam đi phá hoại gia đình nhà người khác? Người như vậy không phải là đang giúp bà ấy, mà là đang hại bà ấy.”
Tiêu Vân Đào cũng cầu khẩn cha mình, không hy vọng mọt gia đình hạnh phúc bị phá tan: “Cha, nếu như người yêu mẹ, cũng không nên lừa gạt bà. Nếu như người đối với Triệu Linh vẫn còn tình cũ, vậy thì người nen nói rõ ràng, cuối cùng thì người chọn ai, làm sao người có thể hưởng hết tề nhân chi phúc(*)?”
*: có được may mắn được cả thê lẫn thiếp.
Tiêu Kiến Đức thở một hơi thật dài, buồn bực trong lòng vẫn không thể nào giải quyết được: “Vân Đào, cha đã từng rất yêu Triệu Linh, nhưng hiện tạo đối với ta tình cảm với Triệu Linh đã qua rồi. Ta đối với cô ấy chỉ còn lại mắc nợ cùng đồng tình, ta chỉ muốn nửa đời sau của cô ấy trôi qua tốt hơn một chút, có thể bỏ qua những khổ sở mà thôi. Ta với mẹ con đã đi cùng nhau lâu như vậy, làm sao ta có thể buông tay của mẹ con được? Cái này con nghĩ cũng đừng có nghĩ, bởi vì căn bản là không thể nào.”
“Vậy thì tốt, nếu như đã là quá khứ, như vậy thì người cũng nên biết phải làm như thế nào mà.” Tiêu Vân Đào mong cha mình có thể làm được là tốt nhất, đây là kỳ vọng duy nhất của anh ta: “Cha, con có một câu muốn nói ro ràng. Thẩm Giai Liên là một người phụ nữ tâm thuật bất chính(**) cho nên vĩnh viễn con sẽ không chấp nhận còn cùng cô ta chảy chung một dòng máu. Người cũng không cần bị dáng vẻ bề ngoài vui vẻ của cô ta mà bị lừa, nội tâm cô ta so với rắn độc còn độc hơn. Người chưa có thử qua cho nên người sẽ không biết. Người phụ nữ này so với tưởng tượng của người thì tâm cơ còn âm hiểm hơn. Đừng tưởng rằng cô ta là con gái của người, người có thể che chở cho cô ta, nhưng nếu như cô ta ở dưới mí mắt của con làm sai chuyện gì, con tuyệt đối sẽ không có bỏ qua, càng sẽ không nương tay. Người có ra mặt thì con cũng sẽ không có tôn trọng đâu, cho nên người tốt nhất nên nói với cô ta biết về sau nên an phận một chút, nếu như có ý nghĩ rục rịch ngóc đầu dậy, như vậy cũng chỉ là tự đào hố chôn mình mà thôi. Nếu như người không muốn một ngày nào đó mà cô ta gây ra đại họa mà không giải quyết được, thì tốt nhất nên giáo dục cô ta tốt một chút.”
**: là người có lòng dạ không ngay thẳng.
“Con bé đã làm chuyện gì mà để cho con chán ghét nó như vậy?” Tiêu Kiến Đức không hiểu, liền hỏi một câu, dù sao con trai ông tùy tiện căm hận một người, đặc biệt là phụ nữ, mà lại có thể làm cho nó chán ghét như vậy thì nhất định nó có lý do gì đó.
“Nếu như cha muốn biết thì nhân cơ hội này con nói cho người biết.” Tiêu Vân Đào cũng không phải là người thích nói xấu người khác, chỉ là Tiêu Kiến Đức đã mở miệng hỏi anh ta, thì anh ta sẽ dựa vào đó mà mở lời, tốt nhất là nên làm cho cha tỉnh lại, nói cho ông biết ông có một người con gái tốt như thế nào: “Vào thời điểm chúng con học đại học cô ta thích A Thần lại nhờ Lâm Tĩnh Hảo đi tỏ tình giúp cô ta, nhưng A Thần lại trêu Lâm Tĩnh Hảo, khi hôn cô ấy lại bị Thẩm Giai Liên nhìn thấy hiểu lầm là Lâm Tĩnh Hảo có quan hệ mập mờ với A Thần, cô ta cho là Lâm Tĩnh Hảo cản trở cô ta rồi đoạt mất A Thần, lại không có phân rõ trắng đen trả thù Lâm Tĩnh Hảo, cô ta âm thầm cướp đi bạn trai của Tĩnh Hảo là Cao Minh Tông, âm thầm chiếm giữ năm năm, lại còn vừa làm bạn tốt của Lâm Tĩnh Hảo. Cô ta dừng mọi cách để Cao Minh Tông hiểu lầm, căm hận Lâm Tĩnh Hảo, làm cho bọn họ chia tay rất đau đớn. Cho tới bây giờ cô ta vẫn coi Lâm Tĩnh Hảo là cái đinh trong mắt, cái gai đâm trong thịt, muốn bức cô ấy vào góc chết. Cô ta bây giờ đang ở chung một chỗ với Cao Minh Tông, rồi lại không nhìn được A Thần với Lâm Tĩnh Hảo có quan hệ tốt, cô ta lại dây dưa không ngớt với A Thần, như vậy có thể nhìn thấy lòng cô ta ích kỷ nhỏ mọn như thế nào. Hiện tại cô ta là con gái của người, thân phận hiển nhiên sẽ cao hơn, nói không chừng lại càng thêm phách lối đến mức nào. Làm người không nên quá phách lối, làm nhiều chuyện hại người, một ngày nào đó báo ứng từ từ đến trên người. Người xấu con đã làm, người tốt con cũng đã làm, còn lại chỉ nhìn cha mà thôi.”
“Nếu như Giai Giai có lỗi, ta tự nhiên sẽ nói nó.” Tiêu Kiến Đức gật đầu: “Nhưng con cũng không thể vì một người ngoài mà trách móc nặng nề như vậy đối với Giai Giai chứ? Có lẽ trong này có hiểu lầm gì đó.”
“Cha, con đã nói con sẽ không thừa nhận Thẩm Giai Liên là em gái của con, hơn nữa Lâm Tĩnh Hảo là bạn tốt của con. Nhân cách của cô ấy với Thẩm Giai Liên tốt hơn rất nhiều, nếu không A Thần sẽ không si tình cô ấy những năm năm.” Tiêu Vân Đào bất mãn vì cha mình nói Lâm Tĩnh Hảo là người ngoài, ở trong lòng anh ta cô ấy giống như em gái của anh ta vậy: “Cha, cô ấy mới giống em gái của con, con không đồng ý người xem nhẹ cô ấy.”
Tiêu Vân Đào nói xong, sau đó nhìn cổ tay đang đeo chiếc đồng Vacheron Constantin nổi tiếng của mình một chút, anh ta rất thích nhãn hiệu này, trong nhà có rất nhiều cái cũng là nhãn hiệu này những khác nhau về kiểu dáng: “A Thần còn đang đợi con... con đi trước.”
Tiêu Vân Đào đứng dậy, không có dừng lại, sải bước rời đi. Anh ta vừa mới rời khỏi phòng lấy điện thoại di động gọi cho Cố Hạo Thần: “Đang ở đâu?” Cố Hạo Thần nói địa chỉ, Tiêu Vân Đào liền lớn tiếng nói: “Mình cũng ở quán cà phê này, mới đi từ trên lầu xuống.... ...”
Sau đó anh nhìn xung quanh, thì thấy Cố Hạo Thần đang ngồi ở trong góc vẫy tay bảo anh ta tới. Tiêu Vân Đào cúp điện thoại di động, rồi sải bước đi qua, ngồi vào bên cạnh Cố Hạo Thần, sau đó gọi một ly nước éo hoa quả.
“Cà phê anh không có uống đủ sao, giờ còn uống nước trái cây?” Lâm Tĩnh Hảo cũng uống nước trái cây, cô không có uống cà phê, chỉ sợ đêm không có ngủ được, hơn nữa còn hại dạ dày.
“Chỉ lo nói chuyện, một miếng nước cũng không được uống.” Tiêu Vân Đào duỗi dài cánh tay ra, tùy ý đặt lên thành ghế sofa, dáng vẻ rất lười biếng, nhưng cũng rất mê người, một phút trôi qua phái nữ đều đưa ánh mắt trên mặt của bọn họ: “Huống chi khi đó làm gì có ý định uống cà phê, chỉ muốn giải quyết vấn đề này như thế nào.”
“Chuyện kia đã nói xong rồi.” Trước mặt Cố Hạo Thần là một ly sô đa, Lâm Tĩnh Hảo không muốn anh uống cà phê, nói là sẽ hại dạ dày. Tự nhiên là anh sẽ nghe theo.
“Ừ, nói xong rồi, tuy nhiên cũng mệt chết người. So với đi họp còn mệt hơn.” Tiêu Vân Đào xoay xoay cổ, cảm giác thần kinh cũng bị đè nén.
“Nói như thế nào rồi?” Cố Hạo Thần có chút bận tâm, chuyện như thế này rơi vào gia đình người nào ở thủ đô cũng là một vấn đề khó khăn.
“Không khí hết sức hòa hợp, chỉ là phải nhìn xem ba mình làm thế nào thôi.” Tiêu Vân Đào cười nhàn nhạt, còn đá lông nheo với nữ khách hàng đi qua đang nhìn
/63
|