Tiếu Vân Đào mỉm cười tiến lên đỡ cánh tay mẹ của anh Vương Quang Lỵ, dẫn vào vào trong.
Mẹ, mẹ xem mẹ thích kiểu gì. Tiếu Vân Đào ở trước mặt Vương Quang Lỵ rất dịu dàng hiếu thuận, đột nhiên anh nhìn về phía Lâm Tĩnh Hảo, khẽ ngoắc tay với cô, Tĩnh Hảo, cô qua đây.
Lâm Tĩnh Hảo không biết Tiếu Vân Đào muốn làm gì, nhưng vẫn đi tới trước, đứng trước mặt hai mẹ con. Ở khoảng cách gần làn da của Vương Quang Lỵ được bảo dưỡng tốt nên rất trơn bóng, da trắng nõn, không bị nám, ngũ quan rất xinh đẹp, rất mỹ lệ. Vóc người rất thon thả, nếu không nhìn thẳng, căn bản không giống như phụ nữ sắp 50 tuổi.
Mẹ, đây là học muội thời đại học cũng là bạn của con Lâm Tĩnh Hảo, còn đây là em gái Tĩnh Hảo- Tĩnh Thu. Tiếu Vân Đào giới thiệu, Tĩnh Hảo, đây là mẹ tôi Tiếu phu nhân.
Xin chào ngài, Tiếu phu nhân. Hai chị em Lâm Tĩnh Hảo mỉm cười ngọt ngào, lịch sự chào hỏi.
Vương Quang Lỵ cũng tỉ mỉ quan sát Lâm Tĩnh Hảo, khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết tinh sảo, rất có khí chất, lộ ra vẻ thanh thuần. Nhìn vẻ ngoài có vẻ nhu nhược, nhưng trong xương cốt có sự quật cường. Mà Lâm Tĩnh Thu là nữ sinh hoạt bát đáng yêu, trên gương mặt luôn có nụ cười ấm áp, làm cho người ta không kháng cự nổi cô.
Hai đứa là bạn của tiểu Đào, không cần gọi dì là Tiếu phu nhân, cứ gọi dì là dì Tiếu. Vương Quang Lỵ khẽ cười, khiến người ta cảm thấy dễ gần.
Tĩnh Hảo, cô ấy học thiết kế, hiện tại đang làm trong công ty thiết kế áo cưới, con muốn để cho cô ấy giúp mẹ chọn một bộ lễ phục, con rất tin tưởng ánh mắt của cô ấy. Tiếu Vân Đào nháy mắt xinh đẹp với mẹ, Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào?
Nếu Tĩnh Hảo là người trong nghề, mẹ cũng tin tưởng ánh mắt của cô ấy. Vương Quang Lỵ cũng không có ý kiến gì.
Ngô Lệ Tinh bị coi như người tàng hình hận đến cắn chặt răng, cô đè lửa giận xuống, bày ra nụ cười cực kỳ sáng lạn tiến lên: Tiếu phu nhân, tôi là tổ trưởng tổ thành phẩm của công ty thiết kế áo cưới Hoàn Mỹ, cũng là cấp trên của Lâm Tĩnh Hảo, công ty chúng tôi cùng tập đoàn Trí Mỹ có quan hệ hợp tác. Tôi và Tiếu thiếu cũng là bằng hữu, nếu không để cho tôi giúp ngài chọn lễ phục, nhất định làm nổi bật phong cách của ngài lên, để ngài trở thành tiêu điểm của bữa tiệc.
Vương Quang Lỵ không có hảo cảm với việc Ngô Lệ Tinh đột nhiên đi tới giới thiệu. Bà vẫn khẽ cười, rất lịch sự nhã nhặn từ chối cô: Tiểu Đào đã để Tĩnh Hảo chọn lễ phục giúp tôi, và tôi đã đồng ý. Hơn nữa tôi đã lớn tuổi như vậy, không giống như những cô gái trẻ trung kia nữa, còn cần gì tiêu điểm hay không tiêu điểm.
Ý cự tuyệt đã rất rõ ràng, nhưng Ngô Lệ Tinh vẫn chưa từ bỏ ý định: Tiếu phu nhân, mới vừa rồi là tôi quá nóng nảy. Tóm lại tôi nhất định sẽ để cho ngài hài lòng. Ngài hãy để cho tôi thử một chút, được không?
Nếu như lần sau có cơ hội gặp lại rồi hãy nói. Vương Quang Lỵ chuyển tầm mắt sang Lâm Tĩnh Hảo, Vậy làm phiền Tĩnh Hảo rồi.
Dì Tiếu, không phiền đâu. Đây là vinh hạnh của cháu, có thể chọn lễ phục cho dì cháu thật sự rất vui. Nụ cười hiện rõ trong đáy mắt Lâm Tĩnh Hảo.
Tiếu phu nhân, tôi là cấp trên của Tĩnh Hảo, tài nghệ của cô ấy thật sự rất bình thường, làm ở công ty hơn một năm cũng không có một chút thành tích nào, còn là một nhân viên cực kỳ bình thường. Còn chưa từng tự mình thiết kế áo cưới nào. Cô ấy căn bản không thể cho ngài ý kiến hay gì. Ngô Lệ Tinh vẫn mặt dày tự đề cử mình, khẽ di chuyển ngăn Lâm Tĩnh Hảo khỏi tầm mắt của Vương Quang Lỵ, Tiếu phu nhân, tôi dẫn ngài đi lựa chọn lễ phục, ngài tin tưởng tôi chính là đang tin tưởng ánh mắt của ngài.
Lời nói này có bao nhiêu nịnh bợ. Nếu như Vương Quang Lỵ không chọn cô, như vậy chính là không có ánh mắt. Nhưng ngược lại kết quả sẽ rất tệ.
Ngô Tiểu Thư, lỗ tai của cô chỉ để trang trí thôi sao? Không nghe ra lời cự tuyệt sao? Mặc dù Tiếu Vân Đào vẫn nở nụ cười, nhưng lời nói ra lại mang theo hơi thở băng tuyết, Cô đừng có tự tâng bốc mình quan trọng quá như vậy! Bớt nói nhảm trước mặt tôi đi.
Nếu như hôm nay cô chủ động đi khỏi tiệm này, tôi có thể coi như không xảy ra chuyện gì. Nếu như cô còn ở đây khoe khoang sự lẳng lơ của mình, như vậy thì đừng trách tôi thu phục con yêu tinh không an phận là cô đây. Muốn thử xem hậu quả như thế nào, trước tiên phải bỏ ra một cái giá cao.
Từng đợt khí lạnh như sợi tơ vô hình quấn quanh Ngô Lệ Tinh, khiến Ngô Lệ Tinh cảm giác mình bị mạnh mẽ đàn áp, nhất thời không dám nói lời nào. Cho dù trong lòng có rất nhiều uất ức, đành nuốt hết vào bụng, tức giận đạp giày cao gót màu đỏ cao 10 phân bước đi, lúc đi vẫn không quên hung hăng trừng mắt nhìn anh.
Nhanh chóng đi đi. Bái bai, không tiễn. Lâm Tĩnh Thu nhìn sắc mặt Ngô Lệ Tinh đã tối đen, rất là vui vẻ, vỗ tay khen hay, sau đó cô nhìn Tiếu Vân Đào, bày ra ánh mắt ngưỡng mộ, Anh Tiếu, vừa rồi anh rất đẹp trai đó, người phụ nữ như vậy thật đáng đánh đòn. Em thấy mặt của cô ta đổi màu liên tục, rất là vui đó.
Em vui vẻ là được. Tiếu Vân Đào được người khác khen ngợi, đuôi lông mày nhếch lên, Loại phụ nữ này anh cũng thấy ngứa mắt. Cô ta ở đây chỉ làm chúng ta mất hứng, chướng mắt của chúng ta thôi.
Vương Quang Lỵ thì lại nhức đầu với Tiếu Vân Đào, chỉ cần là người con trai không thích, nó tuyệt đối sẽ không ngụy trang. Cái tính thẳng thắng này vẫn không bỏ được.
Đi thôi, đi chọn lễ phục. Tiếu Vân Đào dẫn mẹ đi vào trong, nhân viên phục vụ theo sát phía sau phục dịch, đây chính là khách hàng lớn, nên không dám chậm trễ chút nào.
Lâm Tĩnh Hảo chọn được một bộ lễ phục trên giá đồ cho Vương Quang Lỵ, là một bộ váy màu đỏ bằng tơ dài đến đầu gối. Không có chi tiết dư thừa, chỉ là ở sau lưng được viền tơ, góc váy không thẳng mà hơi nghiêng. Một đai lưng màu đen rộng chính là điểm nhấn của bộ lễ phục.
Màu này rất kén người, dì sợ mặc không hợp. Vương Quang Lỵ có chút do dự.
Dì Tiếu, da của dì rất trắng, hơn nữa nhìn dì còn rất trẻ, thân hình thon thả cân đối, bộ váy này đơn giản mà hào phóng, đơn giản mà toát ra khí chất của dì. Lâm Tĩnh Hảo gỡ bộ váy xuống, Dì xem bộ váy màu đỏ này, làm bằng sợi tơ, rất mềm mại, dưới ánh đèn màu sắc sẽ càng phong phú hơn.
Mẹ, mẹ đi thử đi, nếu như không đẹp mắt thì chọn bộ khác, chắc chắn sẽ có cái thích hợp, sẽ để cho mẹ hài lòng mà. Tiếu Vân Đào tay vịn đầu vai của mẹ mình, đến gần bà nhẹ nhàng khuyên bảo, Huống chi mẹ con là mỹ nhân trong mỹ nhân, mặc cái gì cũng đẹp.
Vương Quang Lỵ nhìn con trai, khẽ trừng mắt liếc anh một cái: Cái miệng dẻo của con khiến người ta chết chìm mà.
Mẹ, lời con nói là thật mà. Tiếu Vân Đào khẽ cười, sau đó nhìn về phía Lâm Tĩnh Hảo, Tĩnh Hảo, cô nói tôi nói có đúng không?
Dì Tiếu, dì phải tin tưởng con trai của dì đó. Lâm Tĩnh Hảo cũng cười đồng ý.
Đúng vậy, dì Tiếu, dì rất xinh đẹp, nếu so sánh mẹ con với dì, dì giống như là tiên nữ trên trời. Lâm Tĩnh Thu cũng cảm thấy như vậy, Vương Quang Lỵ sống trong nhung lụa hào môn, đương nhiên có cốt cách hơn người.
Miệng của Tĩnh Thu cũng không kém tiểu Đào. Hai người các con muốn dì chìm chết trong mật ngọt sao? Vương Quang Lỵ cầm lấy lễ phục mà Lâm Tĩnh Hảo chọn đến phòng thử quần áo.
Nhân viên phục vụ nhiệt tình chỉ dẫn bà: Tiếu phu nhân mời tới bên này.
Thấy bóng dáng Vương Quang Lỵ biến mất trong phòng thử đồ, Tiếu Vân Đào cười yếu ớt đứng thẳng lưng, anh và Lâm Tĩnh Thu liếc nhìn nhau một cái, Lâm Tĩnh Thu cười cong mày, rất là đáng yêu.
Đợi Vương Quang Lỵ mặc lễ phục đi ra ngoài, lễ phục màu đỏ rất là mềm mại, làn da của bà lại trắng như tuyết, màu sắc này trên người bà toát ra phong vị phụ nữ, nhưng lại không quá xinh đẹp. Sau lưng viền tơ lộ ra tấm lưng trắng noãn câu mắt người.
Mẹ, lại trẻ thêm mười tuổi rồi, ngay cả con cũng sắp bị mẹ làm chết mê rồi, nếu như mẹ không phải là mẹ con, con nhất định cưới mẹ về nhà làm vợ. Tiếu Vân Đào thấy Vương Quang Lỵ ra ngoài, trong tròng mắt thoáng qua kinh ngạc, cái miệng đẻo của anh lại hoạt động hết công suất.
Thật đó, dì Tiếu, dì rất đẹp. Lâm Tĩnh Thu cũng kinh sợ, Rất có
/63
|