Bởi vì Trương Long bị Huyền Thiên đả bại nên mất hết uy tín, uy vọng nhất thời bị sụp đổ, đệ tử tinh anh dưới trướng đều rời khỏi thế lực của Trương Long, nhưng đối với Huyền Thiên đả bại Trương Long thì vẫn bảo trì sự cừu thị nên cơ bản đều chuyển hết lên người Dương Đỉnh Quân bên này, điên cuồng hò hét, bọn họ không có hy vọng tìm Huyền Thiên phiền toái nhưng lại hy vọng Dương Đỉnh Quân có thể chiến thắng Huyền Thiên, chỉ cần đánh một trận đã dừng lại.
- Các ngươi nói thử hai người bọn họ thì ai có hy vọng đoạt được đệ nhất hơn?
Tại chỗ tụ tập đệ tử cự đầu tu vi thập trọng, Bạch Triển Hạc hỏi người bên cạnh.
Ngoại trừ đệ tử cự đầu hò hét cho Dương Đỉnh Quân thì còn lại cơ bản đều ở nơi này, Lâm Vô Ảnh, Lý Ức Thường, Chu Đan, Cố Tích Duyến, Chu Đào….
Trong đó chỉ có ba người Lâm Vô Ảnh, Lý Ức Thường, Phàn Hồng là đã từng giao thủ với Huyền Thiên, về phần Lương Trọng, Đỗ Văn Khách giờ phút này đang hò hét trợ uy cho Dương Đỉnh Quân.
- Hẳn là Dương sư huynh, Bạch sư huynh cảnh giới thất trọng thuần công mà cũng không thể ngăn cản nổi thì Hoàng Thiên làm sao có thể chống đỡ nổi?
Một vị đệ tử cự đầu nói.
Người này đứng ở bên cạnh đệ tử Bát trọng, trận so tài lần này xếp thứ thập, tên là Trịnh Ngọc Hoành.
Phàn Hồng đứng đằng sau lắc đầu nói:
- Lời ấy của Trịnh sư huynh sai rồi, các huynh chưa giao thủ cùng với Hoàng Thiên sư huynh nên không thể cảm nhận được sự đáng sợ của kiếm trong tay huynh ấy, thực lực của Hoàng Thiên sư huynh khẳng định là không thua Dương sư huynh, kết quả trận đấu này hẳn là trong lúc đó sợ rằng không ai có thể biết được.
Trịnh Ngọc Hoành khẽ cười một tiếng nói:
- Nội lực của Dương sư huynh vô cùng hùng hậu, đệ tử ngoại môn không ai có thể so sánh được, chiến đấu càng lâu thì thực lực phát huy càng lợi hại, tuy rằng kiếm nghệ của Hoàng Thiên vô cùng cao nhưng chỉ có thể ngăn trở Dương sư huynh nhất thời, từ trước đến giờ nội lực kém cỏi thì sao có thể là đối thủ của Dương sư huynh chứ.
Yêu kiếm Lý Ức Thường nói:
- Trịnh sư đệ, nội lực của Hoàng Thiên sư huynh cũng không hề yếu, trình độ kiếm kĩ của huynh ấy vô cùng sâu, không nằm trong khả năng tưởng tượng của ngươi đâu, một thân thực lực đó cũng khó có thể phát huy ra tám phần, nhìn khí thế vừa rồi huynh ấy đánh bại Trương Long thì thắng hay thua rất khó có thể nói được.
Trịnh Ngọc Hoành khinh thường nói:
- Ta thấy không thể nào, Hoàng Thiên nhất định không phải là đối thủ của Dương sư huynh.
Chu Đan làn da hơi đen đứng một bên nói:
- Trận đấu lần này Lý sư huynh không giao thủ cùng Dương sư huynh, nếu không thì cái nhìn của huynh khẳng định sẽ chuyển biến 1800
Chu Đan bại trong tai Dương Đỉnh Quân nên vô cùng kiêng kị Dương Đỉnh Quân, cũng không hề coi trọng Huyền Thiên.
Lâm Vô Ảnh nói:
- Chu sư muội, muội cũng chưa từng giao thủ với Hoàng Thiên sư huynh, nếu không thì cái nhìn của muội cũng sẽ thay đổi 180°.
- Cái đó không có khả năng.
Chu Đan không tin.
Bạch Triển Hạc sờ bàn tay của mình, mơ hồ có một vết thương vỡ ra:
- Thực lực của Dương sư huynh đúng là đáng sợ, ta ngăn cản ba mươi sáu kiếm của hắn thì bàn tay đều bị đánh rách tả tơi, nội lực của hắn quá mạnh mẽ. Hoàng Thiên tu luyện công pháp không thể so với Dương Đỉnh Quân công pháp yếu, nhưng cảnh giới quá thấp, muốn chiến thắng Dương Đỉnh Quân thì thật là hy vọng xa với.
Bạch Triển Hạc là người có tu vi cao nhất trong hàng đệ tử cự đầu nên lời hắn nói có sức thuyết phục, không ít đệ tử cự đầu đều gật đầu.
- Ta nói là Dương sư huynh lợi hại hơn!
Trịnh Ngọc Hoành và Chu Đan khẳng định.
Lâm Vô Ảnh lại hỏi:
- Bạch sư huynh, Huyền Thiên tu luyện công pháp gì vậy?
Bạch Triển Hạc nói:
- Tiên Thiên công!
- Cái gì…?
- Tiên Thiên Công sao?
- Tu luyện tiên thiên công mà tu vi vẫn tăng trưởng nhanh như vậy, đạt đến tu vi võ đạo cảnh bát trọng.
- Tu vi bát trọng thì ít nhất phải tu luyện tiên thiên công đến tầng thứ năm, hèn gì nội lực của hắn lại hùng hậu như vậy.
…
…
Lập tức chúng đệ tử cự đầu liền phát ra thanh âm kinh hô.
Trịnh Ngọc Hoành quắt miệng nói:
- Mới có tu luyện đến tầng thứ năm thì không phải là đối thủ của Dương sư huynh rồi, thuần dương công của Dương su huynh chính là đã tu luyện đến tầng thứ bảy.
Đúng lúc này, một thanh âm truyền từ bên cạnh cách đó không xa:
- Đặt cược bắt đầu, mua Dương sư huynh thắng, hai chung một, mua Hoàng sư huynh thắng thì một bồi hai.
Đệ tử kia có tu vi võ đạo cảnh thất trọng, đệ tử tinh anh đang qua lại không ngớt, la lên.
Lý Ức Thường thấy thế nói:
- Trịnh sư đệ, đệ đã khẳng định Dương sư huynh chiến thắng vậy thì sao không đánh cuộc thử đi?
Trịnh Ngọc Hoành bị khích nói:
- Đánh cuộc thì đánh cuộc, ta không tin Hoàng Thiên có thể thắng.
Trình Ngọc Hoành đi đến trước mặt đệ tử tinh anh đang la, nói:
- Sư đệ xưng hô như thế nào.
Thấy là một vị đệ tử cự đầu tu vi thập trọng, người nọ cung kính nói:
- Sư huynh hảo, sư đệ là Mã Hoàng.
Lúc đầu người này vào lúc Huyền Thiên cùng Ngưu Chí Cao quyết đấu đã thua Lâm Đông một vạn lượng bạc, khi đó Mã Hoàng chỉ mới ở tu vi lục trọng, hiện tại đã bước vào thất trọng, trở thành đệ tử tinh anh.
Trịnh Ngọc Hoành nói:
- Mã Hoàng sư đệ, ta mua Dương sư huynh thắng, mua ba vạn lượng bạc.
- Cái gì?
Sắc mặt Mã Hoàng đau khổ, mua ba vạn lượng là bồi một vạn năm ngàn lượng, hiện tại hắn thu được tiền mua Huyền Thiên không nhiều lắm, mới mấy trăm lượng thế mà mua Dương sư huynh lại thu hơn hai ngàn hai, cái này rõ ràng là rót vào ba vạn hai, nếu Dương sư huynh thắng thì hắn phải mất cả cái mạng già.
Trịnh Ngọc Hoành trong nháy mắt xuất từ trong lòng ra một chồng ngân phiếu, không nói một lời nhét vào trên tay Mã Hoàng, nói:
- Ba vạn mua Dương sư huynh thắng, mua.
…
Huyền Thiên cùng Dương Đỉnh Quân từ hai bên lôi đài đồng thời đi lên lôi đài.
Trông thấy Huyền Thiên thì trong ánh mắt Dương Đỉnh Quân lóe ra tức giận ngập trời.
- Hoàng Thiên, thù mới thù cũ cùng tính luôn một lượt, hôm nay lão tử sẽ đánh cho ngươi tàn phế, đánh cho mẹ ngươi cũng không nhận ra luôn.
Mời vừa lên lôi đài, Dương Đỉnh Quân liền hét lớn một tiếng, không nói một lời, “Xích Cương kiếm” trong tay liền giơ lên, mang theo khí thế vô cùng bá đạo, chém kiếm qua hướng Huyền Thiên.
Một kiếm này, kiếm khí giống như ngưng tụ lại, cự kì đjep mắt, sáng chói.
Một kiếm này khí thế giống như núi lở biển gầm, cực kì hùng vĩ, phách đạo.
Kiếm của Dương Đỉnh Quân chí cương chí dương, dùng lực lượng tuyết đối, phá hủy hết thảy, chém giết hết thảy, thế không thể đỡ.
Hắn nói động thủ liền động thủ, ngay cả cơ hội để cho Huyền Thiên nói chuyện cũng không cho, một kiếm vô cùng bá đạo chém ra từ một bên lôi đài, kiếm khí nổ bắn ra năm sáu chục bước, mang theo chém giết hết thảy, khí thế không thể ngăn cản chém tới hướng Huyền Thiên.
Một kiếm này Dương Đỉnh Quân muốn chém Huyền Thiên thành hai nửa, máu tươi loang lổ.
- Các ngươi nói thử hai người bọn họ thì ai có hy vọng đoạt được đệ nhất hơn?
Tại chỗ tụ tập đệ tử cự đầu tu vi thập trọng, Bạch Triển Hạc hỏi người bên cạnh.
Ngoại trừ đệ tử cự đầu hò hét cho Dương Đỉnh Quân thì còn lại cơ bản đều ở nơi này, Lâm Vô Ảnh, Lý Ức Thường, Chu Đan, Cố Tích Duyến, Chu Đào….
Trong đó chỉ có ba người Lâm Vô Ảnh, Lý Ức Thường, Phàn Hồng là đã từng giao thủ với Huyền Thiên, về phần Lương Trọng, Đỗ Văn Khách giờ phút này đang hò hét trợ uy cho Dương Đỉnh Quân.
- Hẳn là Dương sư huynh, Bạch sư huynh cảnh giới thất trọng thuần công mà cũng không thể ngăn cản nổi thì Hoàng Thiên làm sao có thể chống đỡ nổi?
Một vị đệ tử cự đầu nói.
Người này đứng ở bên cạnh đệ tử Bát trọng, trận so tài lần này xếp thứ thập, tên là Trịnh Ngọc Hoành.
Phàn Hồng đứng đằng sau lắc đầu nói:
- Lời ấy của Trịnh sư huynh sai rồi, các huynh chưa giao thủ cùng với Hoàng Thiên sư huynh nên không thể cảm nhận được sự đáng sợ của kiếm trong tay huynh ấy, thực lực của Hoàng Thiên sư huynh khẳng định là không thua Dương sư huynh, kết quả trận đấu này hẳn là trong lúc đó sợ rằng không ai có thể biết được.
Trịnh Ngọc Hoành khẽ cười một tiếng nói:
- Nội lực của Dương sư huynh vô cùng hùng hậu, đệ tử ngoại môn không ai có thể so sánh được, chiến đấu càng lâu thì thực lực phát huy càng lợi hại, tuy rằng kiếm nghệ của Hoàng Thiên vô cùng cao nhưng chỉ có thể ngăn trở Dương sư huynh nhất thời, từ trước đến giờ nội lực kém cỏi thì sao có thể là đối thủ của Dương sư huynh chứ.
Yêu kiếm Lý Ức Thường nói:
- Trịnh sư đệ, nội lực của Hoàng Thiên sư huynh cũng không hề yếu, trình độ kiếm kĩ của huynh ấy vô cùng sâu, không nằm trong khả năng tưởng tượng của ngươi đâu, một thân thực lực đó cũng khó có thể phát huy ra tám phần, nhìn khí thế vừa rồi huynh ấy đánh bại Trương Long thì thắng hay thua rất khó có thể nói được.
Trịnh Ngọc Hoành khinh thường nói:
- Ta thấy không thể nào, Hoàng Thiên nhất định không phải là đối thủ của Dương sư huynh.
Chu Đan làn da hơi đen đứng một bên nói:
- Trận đấu lần này Lý sư huynh không giao thủ cùng Dương sư huynh, nếu không thì cái nhìn của huynh khẳng định sẽ chuyển biến 1800
Chu Đan bại trong tai Dương Đỉnh Quân nên vô cùng kiêng kị Dương Đỉnh Quân, cũng không hề coi trọng Huyền Thiên.
Lâm Vô Ảnh nói:
- Chu sư muội, muội cũng chưa từng giao thủ với Hoàng Thiên sư huynh, nếu không thì cái nhìn của muội cũng sẽ thay đổi 180°.
- Cái đó không có khả năng.
Chu Đan không tin.
Bạch Triển Hạc sờ bàn tay của mình, mơ hồ có một vết thương vỡ ra:
- Thực lực của Dương sư huynh đúng là đáng sợ, ta ngăn cản ba mươi sáu kiếm của hắn thì bàn tay đều bị đánh rách tả tơi, nội lực của hắn quá mạnh mẽ. Hoàng Thiên tu luyện công pháp không thể so với Dương Đỉnh Quân công pháp yếu, nhưng cảnh giới quá thấp, muốn chiến thắng Dương Đỉnh Quân thì thật là hy vọng xa với.
Bạch Triển Hạc là người có tu vi cao nhất trong hàng đệ tử cự đầu nên lời hắn nói có sức thuyết phục, không ít đệ tử cự đầu đều gật đầu.
- Ta nói là Dương sư huynh lợi hại hơn!
Trịnh Ngọc Hoành và Chu Đan khẳng định.
Lâm Vô Ảnh lại hỏi:
- Bạch sư huynh, Huyền Thiên tu luyện công pháp gì vậy?
Bạch Triển Hạc nói:
- Tiên Thiên công!
- Cái gì…?
- Tiên Thiên Công sao?
- Tu luyện tiên thiên công mà tu vi vẫn tăng trưởng nhanh như vậy, đạt đến tu vi võ đạo cảnh bát trọng.
- Tu vi bát trọng thì ít nhất phải tu luyện tiên thiên công đến tầng thứ năm, hèn gì nội lực của hắn lại hùng hậu như vậy.
…
…
Lập tức chúng đệ tử cự đầu liền phát ra thanh âm kinh hô.
Trịnh Ngọc Hoành quắt miệng nói:
- Mới có tu luyện đến tầng thứ năm thì không phải là đối thủ của Dương sư huynh rồi, thuần dương công của Dương su huynh chính là đã tu luyện đến tầng thứ bảy.
Đúng lúc này, một thanh âm truyền từ bên cạnh cách đó không xa:
- Đặt cược bắt đầu, mua Dương sư huynh thắng, hai chung một, mua Hoàng sư huynh thắng thì một bồi hai.
Đệ tử kia có tu vi võ đạo cảnh thất trọng, đệ tử tinh anh đang qua lại không ngớt, la lên.
Lý Ức Thường thấy thế nói:
- Trịnh sư đệ, đệ đã khẳng định Dương sư huynh chiến thắng vậy thì sao không đánh cuộc thử đi?
Trịnh Ngọc Hoành bị khích nói:
- Đánh cuộc thì đánh cuộc, ta không tin Hoàng Thiên có thể thắng.
Trình Ngọc Hoành đi đến trước mặt đệ tử tinh anh đang la, nói:
- Sư đệ xưng hô như thế nào.
Thấy là một vị đệ tử cự đầu tu vi thập trọng, người nọ cung kính nói:
- Sư huynh hảo, sư đệ là Mã Hoàng.
Lúc đầu người này vào lúc Huyền Thiên cùng Ngưu Chí Cao quyết đấu đã thua Lâm Đông một vạn lượng bạc, khi đó Mã Hoàng chỉ mới ở tu vi lục trọng, hiện tại đã bước vào thất trọng, trở thành đệ tử tinh anh.
Trịnh Ngọc Hoành nói:
- Mã Hoàng sư đệ, ta mua Dương sư huynh thắng, mua ba vạn lượng bạc.
- Cái gì?
Sắc mặt Mã Hoàng đau khổ, mua ba vạn lượng là bồi một vạn năm ngàn lượng, hiện tại hắn thu được tiền mua Huyền Thiên không nhiều lắm, mới mấy trăm lượng thế mà mua Dương sư huynh lại thu hơn hai ngàn hai, cái này rõ ràng là rót vào ba vạn hai, nếu Dương sư huynh thắng thì hắn phải mất cả cái mạng già.
Trịnh Ngọc Hoành trong nháy mắt xuất từ trong lòng ra một chồng ngân phiếu, không nói một lời nhét vào trên tay Mã Hoàng, nói:
- Ba vạn mua Dương sư huynh thắng, mua.
…
Huyền Thiên cùng Dương Đỉnh Quân từ hai bên lôi đài đồng thời đi lên lôi đài.
Trông thấy Huyền Thiên thì trong ánh mắt Dương Đỉnh Quân lóe ra tức giận ngập trời.
- Hoàng Thiên, thù mới thù cũ cùng tính luôn một lượt, hôm nay lão tử sẽ đánh cho ngươi tàn phế, đánh cho mẹ ngươi cũng không nhận ra luôn.
Mời vừa lên lôi đài, Dương Đỉnh Quân liền hét lớn một tiếng, không nói một lời, “Xích Cương kiếm” trong tay liền giơ lên, mang theo khí thế vô cùng bá đạo, chém kiếm qua hướng Huyền Thiên.
Một kiếm này, kiếm khí giống như ngưng tụ lại, cự kì đjep mắt, sáng chói.
Một kiếm này khí thế giống như núi lở biển gầm, cực kì hùng vĩ, phách đạo.
Kiếm của Dương Đỉnh Quân chí cương chí dương, dùng lực lượng tuyết đối, phá hủy hết thảy, chém giết hết thảy, thế không thể đỡ.
Hắn nói động thủ liền động thủ, ngay cả cơ hội để cho Huyền Thiên nói chuyện cũng không cho, một kiếm vô cùng bá đạo chém ra từ một bên lôi đài, kiếm khí nổ bắn ra năm sáu chục bước, mang theo chém giết hết thảy, khí thế không thể ngăn cản chém tới hướng Huyền Thiên.
Một kiếm này Dương Đỉnh Quân muốn chém Huyền Thiên thành hai nửa, máu tươi loang lổ.
/1894
|